Phương Pháp Chính Xác Để Cưa Đổ Cv Kỳ Cựu
|
|
Chương 15 Tô Tạ chấn động. Hắn tức tốc ngẩng đầu quét mắt một vòng khắp xung quanh. … Hình như đâu thấy bóng dáng nào khả nghi a. Hơn nữa… hơn nữa đại nhân trước giờ chưa từng gặp hắn, làm sao có thể vừa liếc mắt liền nhận ra hắn được. Tô Tạ tiếp tục cúi đầu ấn lên bàn phím di động. 【CV】Chè đậu xanh đường phèn: Gì cơ = 口 = 【CV】Chè đậu xanh đường phèn: Đại nhân từng gặp ta sao? Làm sao biết mặt mũita trông thế nào? 【CV】Quân Ý Như Đao: Vuốt cằm… 【cv】Quân Ý Như Đao: Chẳng lẽ người đứng dưới chân cầu thang ký túc xá mangdép xỏ ngón thỏ Tư Cơ (*) không phải ngươi? … 【Đạo diễn】Canh nấm hương: Áo tai thỏ… dép thỏ Tư Cơ… = 口 = 【Biên kịch】Trứng chưng thịt: Tại sao ta lại quỷ dị có cảm giác rất cute… = 口 = 【Sách hoạch】Há cảo tôm: Chè đậu xanh đại nhân ta không nên huyễn tưởng hình tượng ngươi thành ngạo kiều thụ, ta sai rồi = 口 = 【Mỹ thuật】Thạch thủy tinh: Oa oa hảo ngây thơ hảo khả ái a… = 口 = 【Hậu kỳ】Bánh khoai môn: Ngây thơ khả ái… ngây thơ khả ái thụ… = 口 = … … Dép thỏ Tư Cơ? Tô Tạ hoang mang cúi đầu, nhìn xuống chân mình… Hóa ra quả thật là dép thỏ Tư Cơ a! T T Ra ngoài quên đổi dép rồi… Tô Tạ đỏ mặt, đang định ba xạo vài câu, nhưng đột nhiên nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng cười khẽ. Rất khẽ, rất khẽ. Như gió sớm thoảng qua mặt nước gợn sóng. Tô Tạ sửng sốt, thanh âm này hơi bị quen thuộc a… Hắn vẫn duy trì biểu tình hoang mang xoay người lại, vừa vặn bắt gặp một nam sinh,đang nhìn về phía mình. Nam sinh đó trong tay cũng trùng hợp đang cầm một cái điện thoại. … Nam sinh thấy Tô Tạ nhìn mình, liền cong khóe miệng, mỉm cười. … Tô Tạ ngẩn ngơ, nửa ngày vẫn không có phản ứng. Người trước mặt quả thật trông rất quen… Đêm văn nghệ chào mừng tân sinh viên năm nay, hắn cũng đã từng miên man suy nghĩ về giọng ca của nam sinh này… … Đương nhiên còn có tướng mạo. Khoan đã! Miên man suy nghĩ… Sao lại thế được! Lẽ nào mình càng lúc càng tiến gần con đường đoạn tụ T T Tô Tạ mãnh liệt thu hồi thần hồn, lại thấy nam sinh khẽ nhúc nhích ngón tay, dường như đang đánh chữ trên di động. Tô Tạ ngơ ngác cúi đầu, nhìn dòng chữ hiển thị trên màn hình. 【CV】Quân Ý Như Đao: Ân… quả thực rất ngây thơ 【CV】Quân Ý Như Đao: … cũng rất khả ái Tô Tạ nhất thời biểu tình phức tạp. Các vị cô nương trong nhóm nhất thời cũng tâm tình phức tạp. 【Đạo diễn】Canh nấm hương: Loại cảm giác nhàn nhạt có điểm sủng nịch có điểm bất đắc dĩ này là sao a… 【Biên kịch】Trứng chưng thịt: Ta hoàn toàn có thể tưởng tượng ra biểu tình thỏa mãn trên mặt Đao Đao đại nhân lúc này… 【Sách hoạch】Há cảo tôm: Não đầy đến không thể bổ sung thêm gì nữa!!! 【Mỹ thuật】Thạch thủy tinh: Đừng dừng lại!!! Đừng dừng lại!!! Tối nay ta phải sống nhờ vào màn gian tình này a!!! 【Hậu kỳ】Bánh khoai môn: Oa oa oa oa ngao meo… (← kích động đến nói năng lộn xộn) Tim Tô Tạ lại đánh trống. Nhưng, nhưng mà, thân là một nam nhi có nguyên tắc, hắn phải kiên trì giữ vững lập trường! … 【CV】Chè đậu xanh đường phèn: Ta không ngây thơ khả ái! 【CV】Chè đậu xanh đường phèn: Ta càng không phải thụ! ╭(╯^╰)╮ 【Đạo diễn】Canh nấm hương: Đại nhân tiểu thụ nhà ngươi lại ngạo kiều rồi kìa. 【Biên kịch】Trứng chưng thịt: Đại nhân tiểu thụ nhà ngươi lại nổi đóa rồi kìa. 【Sách hoạch】Há cảo tôm: Đại nhân tiểu thụ nhà ngươi lại hờn dỗi rồi kìa. 【Mỹ thuật】Thạch thủy tinh: Đại nhân tiểu thụ nhà ngươi lại phụng phịu rồi kìa. 【Hậu kỳ】Bánh khoai môn: Đại nhân tiểu thụ nhà ngươi lại… (← không tìm ra từ để hình dung T T) … Một đám nữ nhân hư hỏng! Tô Tạ lòng đầy căm phẫn. 【CV】Chè đậu xanh đường phèn: Lão tử là công! 【CV】Chè đậu xanh đường phèn: Công ngút ngàn! … Uy, câu này hơi quen quen? Hình như mình đã từng nói ở đâu rồi thì phải? Tô Tạ đang trầm tư trong hồi ức, đột nhiên lại nghe thấy một tiếng cười khẽ. Nhẹ nhàng êm ái, nhưng dường như có năng lực nhiễu loạn lòng người. Tô Tạ ngẩng đầu nhìn nam sinh kia. Ý cười trên mặt nam sinh vẫn chưa phai hoàn toàn, trong mắt tựa hồ còn lưu lại vẻ rạng rỡ không tên. Nhìn kỹ, Tô Tạ mới phát hiện mắt hắn không phải thuần túy một màu đen, mà có chút sáng bóng như lưu ly. … Đại khái là kính sát tròng đúng không nhỉ? Tướng mạo hắn ư? Đại khái thuộc dạng trong tiểu thuyết thích miêu tả nhất… bộ dáng rất sạch sẽ… Đặc biệt là ngón tay đang ấn trên phím di động, thon dài mà sạch sẽ. “Ta tên… Thẩm Cố.” Nam sinh kia mỉm cười. Tuy trong lòng thầm nói “Ta biết rồi“, thế nhưng Tô Tạ vẫn chỉ mơ màng nhìn nam sinh đối diện đến xuất thần. Tuy rằng lúc hắn đọc tiểu thuyết luôn đinh ninh hình tượng mình thích là hán tử rắn rỏi… Nhưng đám tráng sĩ kia chắc chắn hắn công không nổi, cho nên sâu trong nội tâm hắn vẫn thích dạng mảnh khảnh hơn một chút… Chính là… … Đại nhân không khỏi… quá phù hợp với gu thẩm mỹ của hắn a... “Thẩm trong Thẩm Lãng, Cố trong Cố Tích Triều.” Thấy Tô Tạ vẫn không có phản ứng, Thẩm Cố lại tự giới thiệu. … Nhưng khí thế của đại nhìn hình như còn muốn công hơn cả mình... … Mình… hình như… … Cũng không công được đại nhân T T “Ta… ta là Tô Tạ… à, Tô trong Tô Đông Pha, Tạ trong Tạ Linh Vận.“ … Đây là cp kỳ quái gì a! Thẩm Cố phì cười. Tô Tạ đột nhiên không biết nên nói gì nữa… Tay chân cũng không biết cử động thế nào… Mà ngay lúc này… “Học trưởng ~~ “ Tám đoạn âm cuối tiêu hồn như mười tám ngọn sóng lăn tăn này là cái quái gì đây?!! Không. Tô Tạ tuyệt đối không thừa nhận hắn quen biết cái người gọi hắn đến tiêu hồn đang xông tới trước mặt này. Thế nhưng… “Học trưởng ~~ chờ có lâu lắm không cưng ~~ “ Biết ta chờ lâu thì lăn xuống sớm một chút chứ cưng! Tô Tạ diện vô biểu tình vung một tay ra chặn ngay mặt tiểu học đệ đang phốc đến. “Học trưởng đừng vô tình như vậy a ” Tiểu học đệ vẫn chưa từ bỏ ý định cọ tới tấp. Hỗn đản ngươi mới vô tình ấy! Đại nhân đang ở đây nha cưng! Không nên cứ dẻo nẹo thế này nha cưng! Sẽ bị hiểu lầm đó cưng! “Rõ ràng hôm qua ngươi còn nhiệt tình thế kia ~~ “ … Câu này hình như có hàm nghĩa khác! “Sao hôm nay lại lạnh nhạt với người ta như vậy… Chẳng lẽ là có mới nới cũ…” … Người… người ta? … Lối tự xưng này hơi bị buồn nôn nhá! Tô Tạ một bên cố sức thoát khỏi móng vuốt bám riết của tiểu học đệ, một bên nỗ lực nháy mắt về phía Thẩm Cố. “Uy uy đừng lộn xộn… Đại nhân đang ở đây!” Tô Tạ thấp giọng nói với tiểu học đệ. Hắn lại trộm nhìn Thẩm Cố, thấy Thẩm Cố hình như khẽ nhíu mày. “… Chính là bởi vì hắn ở đây… cho nên ta mới…” Tiểu học đệ cũng thấp giọng nói gì đó. Tô Tạ nghe không rõ. “Cái gì?” “Cải thìa a mà héo vàng ~ mới hai ba tuổi đã không còn mẹ ” Tiểu học đệ tê tâm liệt phế gầm rú, hai tay như bạch tuộc quấn lấy thắt lưng Tô Tạ. Tô Tạ: “…” … Uy uy tên này rốt cuộc là bị sinh vật ngoài hành tinh có tư duy kỳ dị nhập xác rồi chăng?!! Mau trả hắn về đi a!!! “Tình yêu không phải để ngươi bán ~ muốn mua là có thể mua ~~ ngươibán đứng tình cảm của ta ngươi gieo rắc nợ tình ~ “ Tô Tạ: “… …” … Nhất định là cách hắn khởi đầu ngày hôm nay bị sai rồi! … Khởi đầu sai cách rồi! … Sai rồi! “Đại, đại nhân… Ngươi đừng hiểu lầm…” Tô Tạ cười gượng. Thẩm Cố nhướn mày. “… Nhất định là hôm nay học đệ hắn bị té lầu… không đúng… nhất định là hắn đã quên uống thuốc T T” Thẩm Cố nhìn xoáy vào Tô Tạ. Tô Tạ nuốt nước bọt, nói: “Tên nhóc này… hễ gặp người lạ… liền khẩn trương…” “Ân, này là do… hắn quá xấu xa… không phải, là quá xấu hổ…” … Tiểu học đệ rất phối hợp vùi mặt vào vai Tô Tạ, không dám ngẩng đầu. Tô Tạ: “…” Thẩm Cố trầm mặc một hồi. Sau đó, hắn lại câu khóe môi, nở một nụ cười. … Còn cười nữa còn cười nữa! Tô Tạ có cảm giác khó hiểu… Hình như nụ cười này có điểm… … Lạnh? “Nếu đã như vậy… ta lên lầu trước…” Thẩm Cố mỉm cười chào tạm biệt. Độ cong hai bên khóe môi rất hoàn hảo, răng trắng đến sáng bóng! Không hề có kẽ hở! Tô Tạ lập tức cảm thấy… mặt trời to quá… ánh nắng thật chói mắt… Sau đó, Tô Tạ cười ngố tuôn một tràng: “Cung tiễn đại nhân. Đại nhân vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế…” “…” Nói xong, Tô Tạ trầm mặc. Thẩm Cố cũng trầm mặc. Tiểu học đệ sau lưng Tô Tạ càng trầm mặc. Nội tâm Tô Tạ nhất thời phải dùng cụm từ lệ rơi đầy ruột để hình dung. … Hắn thực sự không phải tay sai thích xu nịnh! Hắn tuyệt đối không phải muốn ôm chân đại nhân! Hắn… hắn chẳng qua chỉ là bị khí chất ôn nhu công bùng nổ trong nháy mắt của đại nhân thu phục mà thôi! (còn dám nói mình không phải thụ!) Hu hu hu hu… —— Tác giả tâm sự: Xin lỗi vì không update lâu như vậy T T bởi vì ta bị tai nạn giao thông… Tối thứ tư tuần trước… lúc ta ra ngoài… bị một chiếc xe lao tới… bẹp một tiếng tôngvăng xa… Sau đó ta gãy sống mũi… Máu mũi róc rách chảy… hai cái răng cửa cũng ra đi… Sau đó ta nằm viện suốt một tuần lễ… Sáng nay mới cắt chỉ xuất viện T T Một tuần a… Ta không gặp được máy vi tính yêu quý, buồn đến sắp thăng thiên… Mỗi ngày chỉ có thể nhìn TV… xem Tân Hoàn Châu gì đó hu hu hu hu hu cả ngườinhư bị sét đánh thành cột thu lôi luôn rồi hu hu hu hu…
|
Chương 16 “Nói vậy ngươi cũng là gay?!!” Triệu Bắc cả kinh thất sắc. … Sao cơ? Tô Tạ hoàn hồn lại, vừa rồi mình… hình như đã phát biểu gì đó không đúng thì phải? —— Thẩm Cố đi rồi. Tô Tạ nhìn theo bóng dáng Thẩm Cố xa dần, có chút phiền muộn… Bóng lưng thật hoàn mỹ a… Đường cong… đường cong hoàn mỹ như vậy… Tuy rằng thoạt nhìn có vẻ như Tô Tạ hắn vẫn không công được đại nhân hức hức hức hức… Phiền muộn a phiền muộn… Tô Tạ dùng ánh mắt nhàn nhạt bi thương nhìn đại nhân rời đi, sau đó diện vô biểu tình đối mặt với vẻ vô tội của tiểu học đệ. “Ngươi là đồ… dây dưa leo bám dai!” … Đáng ăn tát!! Tiểu học đệ ngượng ngùng lắc đầu, nói: “Đáng ghét ~ ngươi làm sao thấy được bản chất công của ta…” Tô Tạ lập tức da gà da vịt rớt đầy rổ, giọng điệu e thẹn này là thế nào a! “Công tiểu muội nhà ngươi á, đi thôi! Bằng không hết chỗ bây giờ.” Tô Tạ bóp trán, từ bỏ chuyện tiếp tục đấu võ mồm với tiểu học đệ. Phố quà vặt kinh doanh rất khấm khá, thông thường đến muộn thì chỉ có thể bưng chén đứng ăn. “Công tiểu muội nhà ta?… Không ngờ học trưởng ngươi lại là… lưỡng…” Tiểu học đệ đột nhiên dùng một loại ánh mắt rất đáng sợ nhìn Tô Tạ, “Hơn nữa… em gái ta… nó mới bảy tuổi thôi… Học trưởng ngươi không chỉ lưỡng tính… mà còn thích luyến đồng…” Tô Tạ trong lòng phun một búng máu. “Lưỡng tính cái đầu ngươi! Luyến đồng cái đầu ngươi! Mau tự cuốn thành một cục lăn đi cho lão tử!” … Tô Tạ biểu thị hắn đã bị nội thương rất nghiêm trọng. Sau khi Tô Tạ lấp đầy cõi hư không trong bụng còn thành công lấy phí bồi thường tổn thất tinh thần làm cớ buộc tiểu học đệ khao cả chầu xong, liền thoả mãn trở về ký túc xá. Lúc này đã gần tám giờ tối. Tô Tạ ợ một tiếng thật kêu, có điểm sảng khoái mơ mơ màng màng ngân nga một ca khúc móc chìa khóa ra mở cửa. “Hôm nay được ăn chực ~~ quả thực rất cao hứng ~ là lá la ~ “ “… Uy?” Tô Tạ bước vào cửa, phát hiện có một vật thể khả nghi nằm sóng soài dưới đất. Nhìn kỹ lại, hóa ra là đồng chí Triệu Bắc. “Uy, ngươi rảnh quá nằm phơi thây dọa người à?” Tô Tạ cực kỳ bất mãn, đưa tay chọt chọt Triệu Bắc. “Ngươi như vậy đáng sợ biết bao nhiêu a, cho dù không ngáng đường người ta, hù dọa người qua đường là không nên, cho dù không dọa được người qua đường, đè bẹp hoa cỏ trên mặt đất cũng không nên, cho dù trong phòng này không trồng hoa cỏ, ngươi úp lên ruồi muỗi kiến gián chuột cũng không nên a, tuy rằng gián chuột gây hại nhưng dù sao chúng cũng là sinh mạng…” Triệu Bắc không nói, vẫn như cũ cos vai thi thể. Tô Tạ nhận thấy có gì đó không ổn, gọi: “Uy… triệu hồi Triệu Bắc, triệu hồi Triệu Bắc…” Triệu Bắc vẫn không lên tiếng. “Đồng chí Triệu Bắc? Đồng chí Triệu Bắc? Trị giá mp lại tuột phải không? Có cần thu hồi huyết chú không?” (thuật ngữ trong game ^^) Triệu Bắc khẽ chớp chớp mắt. “…” Tô Tạ trầm ngâm một lát, lặng lẽ tiến lên phía trước. “Nước —— thánh —— hoàng —— kim của đại thiên sứ xuất chiêu!” “Được rồi, đồng chí Triệu Bắc, bây giờ ngươi đã có thể trở về trạng thái sống ngay tại chỗ…” Tô Tạ một bạt tai phun đầy… nước bọt lên mặt Triệu Bắc. Triệu Bắc yếu ớt giãy dụa hai phát, cuối cùng ngóc đầu lên, trừng Tô Tạ. Tô Tạ lập tức dùng ánh mắt từ bi thương hại nhìn lại Triệu Bắc. “… Ưm… cho ta…” Triệu Bắc trừng mắt thật to, nhưng ngữ khí lại yếu dần yếu dần, “… Ăn chút gì đi…” Tô Tạ diện vô biểu tình phụt một tiếng. … Cảm tình của tên này, chỉ vì đói quá nên rớt giá a. Tô Tạ thất vọng hứ một tiếng, còn tưởng Triệu Bắc bị Bùi Nam đại triệt đại ngộ vô tình đả kích sau đó thất tình sau đó nghĩ không thông sau đó… Hóa ra, chỉ là đói bụng thôi. Triệu Bắc thấy chỉ trong một giây mà biểu tình Tô Tạ biến hóa khôn lường sau cùng còn dùng ánh mắt như bị phụ lòng nhìn mình, không khỏi nóng nảy, “Ta đã cả ngày… không, nửa ngày… kể từ sau buổi trưa gặp ngươi, không được ăn gì… Ta sắp đói chết rồi…” “Chỉ mới hơn tám tiếng đồng hồ, ngươi không phải nhiều mỡ lắm sao, có thể dùng để chống đói.” Tô Tạ diện vô biểu tình véo một cái ngay bụng Triệu Bắc, muốn bao nhiêu hung hăng có bấy nhiêu hung hăng. “Ngao… Ngươi nhẹ tay thôi! Còn nữa, đây là cơ bụng! Là cơ bụng! Không phải mỡ!” Triệu Bắc lập tức rưng rưng nước mắt. “Cơ bụng cái đầu ngươi, rõ ràng là một đống ba rọi.” Tô Tạ lại dùng sức hung hăng bấm một cái. Triệu Bắc lập tức hai mắt đẫm lệ. “Không có gì để ăn…” Tô Tạ ngân giọng. Triệu Bắc lập tức trưng vẻ mặt đáng thương. Tô Tạ chợt cảm thấy trước mắt như đang tái hiện cảnh tượng con bẹc giê Đức bên nhà đối diện mòn mỏi nhìn khúc xương trong tay mình. “Giả nai vô hiệu.” Tô Tạ thiết diện vô tư. “…” Triệu Bắc thở dài: ” Sao ta cứ cảm thấy ngươi rất có thành kiến với ta.” “Là ảo giác của ngươi thôi.” Tô Tạ mỉm cười, lại mỉm cười. “Thật sao?” Triệu Bắc nghi hoặc nhìn Tô Tạ, đột nhiên biến sắc, “Lẽ nào… thực chất là ngươi yêu thầm Bùi Nam? Thực chất ngươi và ta là tình địch?!” “Yêu thầm cái đầu ngươi! Lão tử chỉ thích lực sĩ cơ bắp! Đàn ông thuần túy! Hán tử chân chính!” Tô Tạ phẫn nộ. “Nói vậy ngươi cũng là gay?!!” Triệu Bắc cả kinh thất sắc. … Sao cơ? Tô Tạ hoàn hồn lại, vừa rồi mình… hình như đã phát biểu gì đó không đúng thì phải? “Khụ khụ…” Tô Tạ hắng giọng, “Thật ra, ta cũng không phải dạng đó, dạng đó rất khó nói, Tiểu Bùi hắn, hắn kỳ thực đã yêu thầm ngươi từ lâu ngươi có biết không? Hồi trưa ta chỉ đùa với ngươi thôi, ta đã sớm biết hắn thích ngươi, nhưng loại người đặc biệt vô tâm vô phế như ngươi, ta muốn cho ngươi nếm thử cảm giác nhọc tâm nhọc phế khi yêu thầm một người…” “Ta biết rồi.” Triệu Bắc hai mắt long lanh. Yeah! Thành công lái sang chuyện khác!… Đợi đã, Triệu Bắc vừa nói cái gì?! “Ngươi biết rồi?” Tô Tạ nghi hoặc. “À thì… trưa nay ta đi tìm hắn tỏ tình, sau đó hắn rất vui, nói là thích ta đã lâu…” Triệu Bắc né tránh ánh mắt của Tô Tạ, tường thuật. Đồng chí Tiểu Bùi ngươi như thế là không nên! Ngươi đúng là không có khí chất! Người ta vừa tỏ tình với ngươi ngươi liền lập tức đầu hàng! Tô Tạ trong lòng bi phẫn… Lúc này ngươi nên vờn hắn mới đúng! Sau đó lãnh diễm cao quý nói rằng để ta suy nghĩ lại đã, ta cảm thấy với điều kiện của ta ngươi không xứng với ta blablabla, vậy mới đúng a! “Sau đó…” Triệu Bắc bỗng dưng im bặt. “Sau đó?” Tô Tạ nhướn mày. “Sau đó… Hắn áp ta vào tường… gặm lấy ta…” Triệu Bắc run rẩy nói. … Tốt lắm! Đồng chí Tiểu Bùi! Không ngờ ngươi thuộc dạng trực tiếp chủ động! “Sau đó… luồn tay vào trong quần ta…” Làm tốt lắm đồng chí Tiểu Bùi! Không ngờ ngươi lại nhiệt tình như vậy! Sau đó thế nào? Chẳng lẽ cưỡi lên?! “Sau đó… hắn tìm tới hoa cúc của ta… còn lật người ta lại… lấy chỗ đó cọ cọ vào đằng sau ta…” Cho dù da mặt Triệu Bắc có dày cỡ nào đi chăng nữa, nói đến đây cũng phải đỏ lên. Phụt!!! Nghịch cp rồi!!! Thì ra đồng chí Tiểu Bùi là là là… Nội tâm Tô Tạ nháy mắt như có thần thú quá cảnh. “… Sau đó… ta đẩy hắn ra… chạy trở về…” Triệu Bắc nói xong, hai mắt cũng không biết nhìn đi đâu. “…” Tô Tạ vẫn đang chìm đắm trong cơn đả kích nghịch cp quá lớn này, thật lâu vẫn chưa thể hoàn hồn lại. “… Ta… ta không biết nên làm sao nữa… Ta là gay đã đành, vậy mà còn bị đặt ở dưới! Ta… ta không làm được…” Triệu Bắc nói xong, hai tay bưng mặt khóc oa oa. “Làm số 0 thì đã sao?!! Ngươi kỳ thị số 0?!!” Tô Tạ đột nhiên lòng đầy căm phẫn lớn tiếng quát. “Không… không phải, ta chỉ là…” Triệu Bắc bị dọa hết hồn, hắn ngẩng mặt mờ mịt nhìn Tô Tạ không hiểu sao đột ngột nổi đóa, Triệu Bắc biểu thị phi thường phi thường không hiểu. “… Chỉ là cái gì?” “Chỉ là lòng tự tôn của ta có chút không vượt qua được…” Triệu Bắc yếu ớt trả lời. Sao? Khoan đã, giọng nói này… không phải của Tô Tạ nha! Triệu Bắc bỗng nhiên chấn động, quay đầu, nhìn ra phía sau. Quả nhiên, đứng ngay cửa phòng, là một nam sinh tướng mạo thanh tú nhưng biểu tình có phần ủ dột… … Bùi Nam. Triệu Bắc gian nan nuốt một ngụm nước bọt, tầm mắt chuyển sang… cà mèn trong tay Bùi Nam. “Ân? Muốn ăn? Đây là mỳ tôm hoành thánh đó.” Bùi Nam dùng bàn tay rảnh rỗi còn lại đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi, dùng giọng điệu dụ dỗ nói… Triệu Bắc lại gian nan nuốt một ngụm nước miếng. “… Vậy chúng ta vừa ăn vừa trò chuyện về vấn đề tự tôn đi.” Bùi Nam nói xong, mỉm cười. Triệu Bắc một lần nữa gian nan nuốt một ngụm nước miếng. Tô Tạ dùng vẻ mặt “ta hiểu rồi” nhìn Bùi Nam, lại quay đầu dùng vẻ mặt “ta hiểu mà” nhìn Triệu Bắc. Đương nhiên, trong ánh mắt nhìn người thứ hai, đồng cảm chiếm đa phần. Sau đó, Tô Tạ phi thường thức thời đứng dậy, đi ra khỏi phòng, sau đó phi thường ân cần xoay người đóng cửa lại. Tô Tạ ngẩng đầu nhìn bầu trời đen như mực, nghĩ thầm, mình có nên đi mua một lọ kem bôi da trị trầy xước không nhỉ? —— Tác giả trò chuyện: Nguyên nhân Tô Tạ lòng đầy căm phẫn khi Triệu Bắc nhắc đến số 0, chắc các bạn đều hiểu…
|
Chương 17 Ra khỏi ký túc xá, Tô Tạ tha thẩn đi ba bốn vòng trong sân bóng của trường. Sau đó, hắn bỗng nhiên phát hiện một chuyện phi thường quan trọng quan trọng phi thường. Đó chính là, tiếp theo, hắn nên đi đâu đây??? Ai biết được Bùi Nam và Triệu Bắc muốn tâm tình tới khi nào, rủi như còn tắt đèn dã chiến… mình mà quay về ngay lúc đó thì hiệu quả chắc chắn không thua gì cái bóng đèn tròn mười vạn watt a! Hơn nữa… hơn nữa xem cảnh hot tại hiện trường ngày mai mắt mình nhất định sẽ nổi mụt lẹo… Hơn nữa… hơn nữa… hơn nữa với một cô gia quả nam như mình mà nói, chứng kiến một màn kích thích như vậy Tô Tạ tuyệt đối cũng sẽ bị kích thích rất lớn a hu hu hu hu hu… Vậy tối nay làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải qua đêm ở gầm cầu vượt?!! Khoan nói tới tình cảnh thê lương đau khổ cỡ nào khi phải lây lất qua đêm ở gầm cầu vượt lấy trời làm chăn lấy đất làm chiếu, quan trọng nhất là… ở trong trường học mò đâu ra cầu vượt? Tô Tạ xụ mặt, tại sao lúc ra khỏi phòng hắn lại không nghĩ tới vấn đề này a… Tại sao lúc ra khỏi phòng hắn lại đi đến tiêu sái như vậy… Ít nhất… Cũng phải đòi hai tên cẩu nam nam kia tiền ngủ trọ bên ngoài chứ! Bùi Nam và Triệu Bắc trong cảm nhận của hắn phi thường cấp tốc chuyển thành đôi cẩu nam nam. Tô Tạ nhăn mặt, bộ dáng đau khổ. Lúc này nhạc nền trong thế giới nội tâm của hắn bắt đầu vô hạn tuần hoàn: “Cải thìa a mà héo vàng ~ mới hai ba tuổi đã không còn mẹ ” Ngẫu nhiên có một trận gió đêm lạnh thấu xương thổi qua, Tô Tạ run rẩy níu thật chặt y phục trên người. Không, ban nãy nói sai rồi, lúc hắn tiêu sái đi ra khỏi phòng ít nhất cũng nên vơ theo cái áo bông màu vàng cỡ bự của Triệu Bắc! Tô Tạ nghiêng mặt nhìn tình nhân hết đôi này tới đôi khác đi ngang qua bên người hắn, trong lòng vô hạn thê lương. Người ta đi đôi về cặp, còn hắn một mình cô đơn. … Tại sao chỉ trong nháy mắt dường như mọi cặp tình nhân trên đời đều đồng loạt xuất hiện thế này! Mưu đồ kích thích hắn có đúng không? Tô Tạ oán giận nhìn đám tình lữ, càng thu người lại. Sau đó hắn mới sực nhớ ra nơi hắn đang đứng được xem là một trong thập đại thánh địa hẹn hò của tình nhân ở đại học S… Tô Tạ lại vô hạn thê lương thở dài thườn thượt. Trùng hợp có một đôi tình nhân đang tiến về phía hắn, cô gái vóc dáng nhỏ nhắn khuôn mặt cũng coi như khả ái… Nhưng lúc nhìn thấy Tô Tạ, cô ta đột nhiên cười phụt một tiếng. Tô Tạ ngẩn người, theo đường nhìn của cô ta ngó xuống dưới chân mình… là dép thỏ Tư Cơ. Mà thật ra toàn thân trên dưới Tô Tạ đều là thỏ. Hừ… Hắn thu hồi nhận xét ban nãy… Cô gái này một chút cũng không khả ái! ╭(╯^╰)╮ Cô gái dường như nhìn ra được Tô Tạ đang xù lông, cũng không cười hắn nữa, quay sang thỏ thẻ với bạn trai đi bên cạnh: “Nơi này nghe nói là một trong thập đại thánh địa hẹn hò của tình nhân nga! Hơn nữa còn nghe nói tình nhân nắm tay nhau đi từ đầu đến cuối con đường nhỏ hai bên trồng đầy dương tử kinh kia, sẽ có thể bách niên giai lão trường trường cửu cửu!” Nam sinh nọ rõ ràng chẳng mảy may để tâm tới truyền thuyết vớ vẩn này, chỉ ừm một tiếng. Cô gái kia cũng không nổi giận, chỉ là lúc đi ngang qua Tô Tạ… chính xác hơn là đi ngang qua cây dương tử kinh sau lưng Tô Tạ, khẽ đưa tay nắm lấy tay bạn trai. Đúng là chiếu mù cặp mắt chó hợp kim của hắn rồi! Tô Tạ uể oải móc di động từ trong túi quần ra, lên QQ. Cũng may lúc hắn tiêu sái rời khỏi ký túc xá vẫn nhớ mang theo điện thoại TVT 【CV】Chè đậu xanh đường phèn: Không còn nhà để về… 【CV】Chè đậu xanh đường phèn: Mong được bao dưỡng TVT Tô Tạ đã quen nói chuyện trong nhóm. Lúc này trong nhóm dường như chỉ còn mình Tô Tạ, ngay cả tiểu học đệ cũng không online. Tô Tạ đột nhiên cảm thấy thêm phần thê lương. Thế nhưng, thoáng chốc, cả nhóm lại sôi nổi hẳn lên. 【Đạo diễn】Canh nấm hương: Đại nhân ngươi sao vậy ( ̄︶ ̄)/ 【CV】Chè đậu xanh đường phèn: Ta không còn nhà để về nữa ┭┮_┭┮ 【Sách hoạch】Há cảo tôm: Đại nhân ngươi đang đùa đúng không, chúng ta cũng không dám bao dưỡng a! 【CV】Chè đậu xanh đường phèn: Hả? Tại sao? 【Hậu kỳ】Bánh khoai môn: Ngươi coi như Quân Ý Như Đao đại nhân chết rồi sao… 【CV】Chè đậu xanh đường phèn: Bóp trán = = liên quan gì tới hắn! 【Mỹ thuật】Thạch thủy tinh: Quân Ý Như Đao đại nhân ngươi mau ra đây! Tiểu thụ nhà ngươi muốn ngoại tình kìa! 【cv】 Chè đậu xanh đường phèn: … Đám yêu nữ hư hỏng này! … Tuy rằng Tô Tạ có chút oán giận, nhưng nhiều hơn, chính là cảm giác ấm áp… Thì ra đây là cảm giác hắn thực sự tồn tại. Không thể không nói, vừa rồi hắn vốn tưởng rằng chỉ có một mình hắn, nhưng lúc nhóm chat bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên, trong lòng hắn cũng bỗng nhiên nảy sinh cảm giác xúc động. Loại cảm giác này… dường như trong nháy mắt, thắp sáng toàn bộ thế giới của hắn. Tô Tạ lập tức tự thấy mình có điểm văn nghệ thái quá, nhưng lúc này hắn lại bất chợt nhận được tin nhắn riêng của Quân Ý Như Đao. … Quân Ý Như Đao? Tô Tạ run lên. Cho dù đã gặp mặt ngoài đời thực, nhưng không hiểu sao lúc online tán gẫu vẫn rất khẩn trương. Nếu như trước kia khi chưa gặp mặt sự khẩn trương đối với Quân Ý Như Đao là vì sùng bái, vậy sau khi gặp mặt hắn còn khẩn trương vì cái gì? Trong đầu Tô Tạ hiện lên một ý niệm mơ mơ hồ hồ… Quân Ý Như Đao: Không nhà để về? Đương nhiên, ý niệm này chỉ thoáng qua trong giây lát, đợi Tô Tạ hồi phục tinh thần, lập tức ấn phiếm di động trả lời. Tô Tạ: Ân TVT Quân Ý Như Đao: Sao vậy? Tô Tạ: À thì… trong phòng… có chút chuyện… rồi… sau đó ta phải chạy ra ngoài… Tô Tạ: Đêm nay có lẽ không còn nơi để tá túc TVT Tô Tạ hàm hồ vài câu, trước khi chưa xác định thái độ của Quân Ý Như Đao đối với đồng tính luyến ái thế nào, hắn cảm thấy không kể chuyện Bùi Nam Triệu Bắc thì tốt hơn… Quân Ý Như Đao: Nga May là Quân Ý Như Đao cũng không tiếp tục truy hỏi, Tô Tạ thở phào nhẹ nhõm. Quân Ý Như Đao: Vậy ngươi đến phòng ta đi. Tô Tạ lập tức rút lại hơi thở phào vừa rồi. Đời người không hề mang theo thay đổi chóng vánh như thế a! Bọn họ không phải chỉ mới gặp nhau một lần thôi sao… tự nhiên lại ở chung?!! Tô Tạ: Hả? Như vậy có vẻ không tiện cho lắm… Quân Ý Như Đao: Ngươi có gì không tiện? Tô Tạ: Không không không phải… ta nghĩ phòng ngươi còn có người khác… chắc là không tiện đúng không? Quân Ý Như Đao: Tối nay trong phòng chỉ có mình ta. Đại nhân đang ám chỉ chuyện gì chăng??? Tại sao cứ cảm thấy lời của đại nhân lúc nào cũng ái muội như thế TVT Trong lòng Tô Tạ bỗng nhiên một trận hồi hộp… Cơ mà hình như, không tìm được lý do từ chối a. Tô Tạ: Vậy… vậy có bất tiện cho ngươi không? Quân Ý Như Đao: Nếu không thì sao? Tô Tạ: Cám ơn đại nhân TVT đại ân đại đức của đại nhân tương lai ta tất nhiên sẽ báo đáp… Tô Tạ: Vậy đại nhân ở lầu mấy? Phòng thứ mấy? Tô Tạ: Đại nhân có cần ta tiện tay mang theo thứ gì không? Tô Tạ lập tức khôi phục thái độ cún ôm chân. Quân Ý Như Đao: Không cần. Quân Ý Như Đao: Bây giờ ta lại ở ngay sau lưng ngươi. … Lại trùng hợp như thế? … Uy, tại sao hắn phải thêm chữ ‘lại’? Tô Tạ: Đại nhân tại sao mỗi lần gặp nhau ngươi lúc nào cũng đứng sau lưng ta TVT Quân Ý Như Đao: Cho ngươi một bất ngờ a Tô Tạ: Ta quả thật rất bất ngờ TVT Tô Tạ: Nhưng tại sao lần nào ngươi cũng nhận ra ta? Tô Tạ: Uy… trước đó hình như ngươi chưa từng gặp ta nha. Tô Tạ tự dưng nhớ tới vấn đề này, trước đây Thẩm Cố hẳn là chưa từng gặp hắn, tại sao lần đầu tiên gặp mặt liền nhận ra hắn? Tô Tạ mờ mịt quay đầu lại, quả nhiên thấy cách đó ba thước, có một nam sinh mang khăn choàng cổ màu kaki. Tay hắn xách một cái túi, bên trong túi có một cái cà mèn. A, tình cảnh này hình như đã gặp qua ở đâu thì phải? Thấy ánh nhìn ngơ ngác của Tô Tạ, Thẩm Cố khẽ nâng cánh tay đang xách cái túi bảo vệ môi trường kia, nói: “Mỳ tôm hoành thánh.” A, lời thoại này hình như cũng đã nghe qua? “Của Phùng X Ký?” Tô Tạ hỏi. “Ngươi cũng thích ăn mỳ tôm ở quán đó.” Thẩm Cố mỉm cười. Không phải câu trả lời, cũng không phải câu hỏi, mà là một câu trần thuật. Hết thảy đều mang đến cho Tô Tạ một loại ảo giác, dường như bọn họ đã quen biết nhau từ rất lâu. Không sai, chỉ là ảo giác mà thôi. Rõ ràng hôm nay bọn họ mới gặp mặt lần đầu tiên. “Ân,” Tô Tạ gật đầu, “Ngươi cũng thích sao?” Đây là một câu hỏi. Thẩm Cố mỉm cười: “Ta đoán ngươi thích.” Đây là một câu trả lời trớt quớt. “Tại sao?” Tô Tạ hỏi, nhưng ý hắn không chỉ đơn giản là tại sao Thẩm Cố biết hắn thích mỳ tôm của quán Phùng X Ký. “… Giống như tại sao lần đầu tiên gặp mặt ta liền biết ngươi là Tô Tạ.” Thẩm Cố vẫn như cũ mỉm cười. “… Tại sao?” Lần này Tô Tạ thực sự nghi hoặc. “Ta đoán thôi.” … Tô Tạ biểu thị hắn lại bị nội thương rất nghiêm trọng. Thẩm Cố cong khóe môi, “Ngươi đợi lâu không?” “… Cũng không lâu lắm.” Sao nói cứ như Tô Tạ chuyên môn đứng ở đây chờ hắn không bằng? Thẩm Cố không nói gì nữa, chỉ tiến lên mấy bước, tới trước mặt Tô Tạ, chìa bàn tay không ra… Tô Tạ nhanh nhảu hiểu ý, vươn tay tiếp tay Thẩm Cố, nhân tiện lắc vài cái: “Hân hạnh hân hạnh…” Thẩm Cố hơi nhíu mày. “…?” Nga, không phải muốn bắt tay sao… Tô Tạ nghi hoặc nhìn Thẩm Cố. “Tay ngươi lạnh quá.” Thẩm Cố đột nhiên nói. “A… Thân nhiệt của ta vốn thấp hơn người thường một chút.” Tô Tạ định đưa tay gãi gãi đầu mình, nhưng không thành công rút ra khỏi bàn tay Thẩm Cố. “…” Tô Tạ lại nghi hoặc nhìn Thẩm Cố. “Đi thôi.” Thẩm Cố vừa dứt lời, liền kéo Tô Tạ xoay người bước đi. “…” A? Tô Tạ tuy trong lòng có rất nhiều rất nhiều nghi hoặc, nhưng vẫn ngoan ngoãn im lặng theo sau Thẩm Cố. Được vài bước, Tô Tạ bỗng nhiên quay đầu nhìn hàng cây dương tử kinh đằng sau, không hiểu sao lại nhớ tới câu nói của cô gái ban nãy… … Nghe nói tình nhân nắm tay nhau đi từ đầu đến cuối con đường nhỏ hai bên trồng đầy dương tử kinh kia… sẽ có thể bách niên giai lão trường trường cửu cửu…
|
Chương 18 Bày trí bên trong phòng Thẩm Cố không khác lắm so với phòng của bọn Tô Tạ, được quét dọn khá sạch sẽ, ít nhất trên sàn nhà không có những vật thể khả nghi, bít tất quần lót gì đó cũng không bị ném bừa bãi. Tô Tạ bước vào lơ đãng ngó một vòng khắp phòng, mới quay đầu lại nhìn Thẩm Cố sau lưng hắn. Chỉ thấy Thẩm Cố cũng đã vào nhà, sau đó tiện tay đóng cửa. Không hiểu sao, chỉ một động tác phi thường tùy ý này của Thẩm Cố, lại khiến Tô Tạ bỗng dưng cảm thấy tim đập nhanh hơn mấy nhịp. Thẩm Cố thấy Tô Tạ cứ ngơ ngác nhìn mình, nhướn mày, dường như đang tỏ vẻ nghi hoặc. “Khụ khụ…” Tô Tạ tuyệt đối không thừa nhận hắn ngắm Thẩm Cố đến ngây dại, để di dời tầm mắt, hắn hỏi: “Học đệ này, sao phòng của các ngươi chỉ còn một mình ngươi?” Ngữ khí còn đặc biệt cường điệu hai chữ học đệ. Thẩm Cố nói: “Nghỉ học mà, bọn họ về nhà cả rồi.” Nói xong, Thẩm Cố liền đi tới bên giường, ngồi xuống cởi áo khoác. “Nga, phải ha, hôm nay là ngày nghỉ.” Tô Tạ làm bộ bừng tỉnh đại ngộ, nhưng hai mắt vẫn gắt gao dõi theo từng động tác cởi áo của Thẩm Cố. “Ân.” Thẩm Cố dường như không để ý tới ánh mắt lưu luyến của Tô Tạ trên người mình, chỉ lo cởi xong áo khoác, sau đó bắt đầu cởi tiếp áo len bên trong. Động tác của Thẩm Cố không nhanh không chậm, khác hẳn với đám sói hoang trong phòng Tô Tạ vừa về ký túc xá liền tranh nhau tắm cho nên cởi đồ chớp nhoáng như sét đánh không kịp bưng tai, Tô Tạ cư nhiên cảm thấy tư thế cởi áo của Thẩm Cố rất tao nhã. “…” Tô Tạ sẽ không thừa nhận hắn cực kỳ chờ mong… được thấy đại nhân ở trần. “Ta đi trước tắm trước, ngươi dùng máy vi tính không?” Thẩm Cố đứng dậy, nhìn về phía Tô Tạ. “Ân, dùng…” Tô Tạ sẽ không thừa nhận hắn rất thất vọng, hắn cật lực gật đầu. “…” Thẩm Cố khóe môi câu lên. Uy? Đại nhân cười gì thế… Vẫn đang chìm đắm trong thất vọng, Tô Tạ ngờ nghệch nhìn bóng lưng Thẩm Cố xoay người bước đi. Nghe tiếng cửa nhà tắm đóng lại, Tô Tạ cũng ngồi vào trước bàn máy vi tính. Máy vi tính đã mở sẵn, đang ở trạng thái chờ. Tô Tạ rê chuột, màn hình liền sáng lên. Con chim cánh cụt ở góc phải bên dưới màn hình nhảy nhót liên tục… Tô Tạ tuy rất tò mò, nhưng hắn vẫn quyết không mở QQ của Thẩm Cố. Tô Tạ ngồi ngốc một hồi, cũng không biết làm gì, click vào biểu tượng chim cánh cụt trên màn hình, đăng nhập QQ. Lúc này, trong nhà tắm truyền ra tiếng nước ào ạt. Tô Tạ khả nghi đỏ mặt lên. Hắn run rẩy hai tay gõ mật mã, nhưng đôi tai lại không nghe lời chủ nhân cứ hứng lấy tiếng nước từ nhà tắm truyền ra. Hắn thậm chí còn có thể tưởng tượng… Nước phun từ vòi sen, xuôi dòng chảy xuống, bọt nước tung tóe, vẩy lên lớp gạch men trên tường, lăn xuống nền gạch bông chống trơn dưới sàn… Còn Thẩm Cố đứng trên sàn, nước chảy dọc theo thân thể hắn, từ vai tới thắt lưng, từ eo tới… STOP! Não bộ Tô Tạ lập tức vang lên báo động đỏ! Không được nghĩ tiếp nữa… còn tưởng tượng xuống phía dưới sẽ không phù hợp với trẻ em! Tô Tạ nỗ lực thanh lý F5 lại đại não của mình, thế nhưng… thế nhưng… hắn chỉ là một kẻ khẩu thị tâm phi. Tô Tạ buồn bực, thấy mình rốt cuộc đã vào QQ. Để gian nan kéo lực chú ý của mình khỏi phòng tắm, Tô Tạ lập tức mở khung chat với tiểu học đệ. Tô Tạ: Vừa rồi ngươi đi đâu vậy? Học đệ: Học trưởng ngươi đây là quan tâm ta sao? Ta cảm động quá hu hu hu hu… Tô Tạ: Bớt nói nhảm đi, ban nãy cơm nước xong sao ngươi không về ký túc xá? Tô Tạ biết trình độ “trạch” của tiểu học đệ tuyệt không kém gì mình, hiếm khi ra ngoài một chuyến trở về nhất định sẽ thẳng tiến máy vi tính, sao có thể bở lỡ vì chuyện khác? Cho nên ban nãy online ngoài đường không thấy tiểu học đệ trên QQ hắn liền lấy làm lạ, hắn vốn còn định đến phòng của tiểu học đệ ngủ nhờ một đêm. Học đệ: Học trưởng ngươi thực sự quan tâm ta sao hu hu hu hu… Tô Tạ: Chẳng lẽ là bị té xuống cống? Chậc chậc, đi đường phải cẩn thận. Học đệ: Không phải TVT ban nãy bị người ta giành máy a. Tô Tạ: Nga, trong phòng ngươi cũng có người sao? Học đệ: Học trưởng ngươi đừng quên ta cũng là người TVT Tô Tạ: Ngươi cũng có thể coi là người sao? Học đệ: Được rồi… nghe đồn ban nãy học trưởng vừa nói với nhóm là không còn nhà để về, sao vậy? Tô Tạ: Trong phòng ta đôi cẩu nam nam kia đã thành với nhau rồi, ta không muốn ở lại làm bóng đèn cao thế. Học đệ: Thấy chưa, trước đó ta đã nói tên Triệu Bắc này chắc chắn là gay mà! Nga? Tô Tạ đơ một hồi, nhớ lại hình như tiểu học đệ quả thật từng nói như vậy. Tô Tạ: Sao ngươi biết? Học đệ: Hứ… đây là trực giác của đồng loại. Tô Tạ: … Uy, hình như hắn vừa nghe được một chuyện đáng sợ. Tô Tạ: Ngươi cũng là gay?!! Học đệ: Ách… Cư nhiên bị ngươi phát hiện rồi!!! Tô Tạ: … Học đệ: Nếu đã bị ngươi biết được, vậy cũng hết cách, ngươi chỉ có thể lấy thân báo đáp. Tô Tạ: Lấy thân báo đáp cái đầu ngươi! Tô Tạ: Cuốn gói biến đi cho ta nhờ! Học đệ: Hu hu hu hu ngươi kỳ thị gay ~~Tô Tạ: Không, ta chỉ kỳ thị ngươi thôi. Học đệ: Hu hu hu hu ~~Tô Tạ tâm tình cực tốt bắt đầu lên diễn đàn, ngồi xem một hồi, phát hiện tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng lại. Kế tiếp, có lẽ đại nhân bắt đầu mặc quần áo… Nhịp tim Tô Tạ lại đột ngột tăng tốc. Sau đó hắn… đỏ mặt lần thứ hai. Cửa phòng tắm mở, Thẩm Cố bước ra. Mái tóc hắn ướt sũng nhỏ nước, sợi tóc thấm nước càng có vẻ mềm mại, những giọt nước li ti chảy xuống cần cổ lộ ra khỏi chiếc áo thun tay dài của Thẩm Cố. Thuận theo đường nhìn của Tô Tạ, Thẩm Cố đi tới bên cạnh hắn. Tô Tạ lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, nhìn Thẩm Cố chống tay phải lên bàn máy vi tính, cúi người từ từ ghé sát tai mình. Tô Tạ ngửi thấy mùi sữa tắm trên người Thẩm Cố, hình như là hương bạc hà thanh mát… Thẩm Cố cúi xuống, click mở QQ của hắn, một khung chat lập tức bắn ra. Anh hai: Tiểu Cố, nhận được quà sinh nhật chưa? Anh hai? Là anh hai của Thẩm Cố sao? Quà sinh nhật… Tô Tạ sửng sốt, hắn nhớ trong profile của Thẩm Cố rõ ràng ghi sinh nhật là tháng sau mà! Hắn nghi hoặc nhìn Thẩm Cố, chỉ thấy Thẩm Cố bĩu môi, sau đó vươn những ngón tay trắng nõn thon dài gõ chữ trên bàn phím —— Nhận được rồi. Sau đó Tô Tạ thấy người bên kia khung chat với Thẩm Cố tức tốc sign out, avatar xám xịt. Thẩm Cố cũng đứng thẳng người lại, ngồi vào bên giường, cầm khăn bắt đầu lau tóc, không nói lời nào. “Sinh nhật ngươi… không phải tháng sau sao?” Tô Tạ quyết định phá vỡ sự im lặng. “… Ân.” Thẩm Cố chỉ phát ra một tiếng. Vậy tại sao…? Tô Tạ dùng ánh mắt thể hiện nghi vấn. “Hắn nhớ lộn ngày.” Thẩm Cố trả lời qua loa. “…” Não bộ Tô Tạ lập tức trình chiếu đoạn phim lâm li bi đát ân oán hào môn gia tộc anh em cùng cha khác mẹ tàn sát nhau vân vân. “Khụ khụ…” Tô Tạ quyết định duy trì trầm mặc. “Ngươi muốn tắm không?” Thẩm Cố lau đầu xong, ngước mắt nhìn Tô Tạ. “A… muốn!” Tại đôi cẩu nam nam kia mà Tô Tạ vốn định đi tắm nhưng quên mất, nhưng Tô Tạ có điểm xấu hổ, “Tuy đồ không cần thay… nhưng không có mang theo những vật dụng tắm rửa cần thiết…” “Chỗ ta có đồ mới, chưa từng dùng qua.” Thẩm Cố nói, đứng dậy lấy hộp quà đặt trên giường. “Ơ…” Tô Tạ ngơ ngác. “Đây là… quà sinh nhật,” Thẩm Cố giải thích, “Hắn nói là quần lót.” … Sinh nhật tặng quần lót? Những ảo tưởng về ân oán anh em lung tung trong đầu Tô Tạ lập tức tan biến. “Ta vẫn chưa mở quà, ngươi mở đi.” Thẩm Cố nói, đưa hộp quà cho Tô Tạ. “Chuyện này… không hay cho lắm…” Khụ khụ, nói sao cũng là quà sinh nhật của đại nhân a, hắn cứ thế mà mở coi sao được! “Nếu ngươi không định mặc gì bên trong, ta cũng không ngại.” Thẩm Cố mỉm cười. “… Đa tạ ơn ban quần lót của đại nhân!” Tô Tạ lập tức nhận lấy, bắt đầu giải phẫu hộp quà. Lúc mở ra, Tô Tạ triệt để 囧囧. … Quần lót thỏ Tư Cơ. Bao nhiêu ảo tưởng về hình tượng đại ca của Thẩm Cố trong Tô Tạ tức khắc vỡ tan tành thành từng mảnh đau đớn. “Anh hai ngươi… Khụ khụ, khiếu thẩm mỹ thật trẻ trung…” Tô Tạ đáy lòng rơi lệ, thay thêm cái quần lót thỏ Tư Cơ này nữa, cả người hắn sẽ trăm phần trăm thỏ Tư Cơ a! Thẩm Cố cũng ho nhẹ một tiếng. Tô Tạ không biết dùng biểu tình gì cầm lên một cái trong đó, phát hiện hóa ra tổng cộng chỉ có hai cái… Uy uy, Thẩm đại ca đừng nói keo kiệt thế chứ, sinh nhật tặng quần lót đã đành, còn tặng có hai cái! Thế nhưng nhìn vẻ mặt dị thường bình tĩnh của Thẩm Cố, Tô Tạ cũng không tiện phát biểu ý kiến, “Vậy… ta lấy cái này.” “Đợi đã,” Thẩm Cố dừng một chút, vươn tay cầm lên cái còn lại, đưa cho Tô Tạ, “Cái này đi.” “… Cũng được.” Hai cái có gì khác nhau sao? Nhưng nể mặt Thẩm Cố mới là chủ nhân chân chính của cặp quần lót này, Tô Tạ vẫn nhận lấy cái quần Thẩm Cố đưa qua, sau đó hắn chết điếng phát hiện… Hai cái quần lót quả thật có điểm khác nhau, cái trong tay Tô Tạ hiện tại in thỏ Tư Cơ… trên đầu còn gắn hai đóa hoa! Cho nên nói, hắn cầm trong tay chính là thỏ cái sao?
|
Chương 19 Tô Tạ nhăn mặt nhíu mày, mang theo quần lót thỏ Tư Cơ cái đi vào phòng tắm. Thẩm Cố đăm đăm nhìn theo bóng lưng Tô Tạ, mãi cho đến khi Tô Tạ đóng cửa phòng tắm “phách” một tiếng không lớn không nhỏ, mới quay đầu nhìn về phía màn hình vi tính, ánh mắt trầm ngâm. Trên màn hình khung chat với Thẩm Kỳ vẫn chưa đóng, tuy rằng avatar xám xịt hiển thị đối phương đã thoát QQ. Thẩm Cố sực nhớ tới mấy hôm trước anh hai nói muốn tặng mình quần lót làm quà sinh nhật… “… Ta tặng ngươi hai cái quần lót… một cái cho ngươi… một cái cho bà xã ngươi…” “Quần lót tình nhân nga ~ “ Thẩm Cố nhớ lúc đó hắn còn hừ mũi trước câu nói của anh hai, bây giờ ngẫm lại… Thật ra một khi tiếp thu được giả thiết này, cũng trở nên có cảm giác hơn đấy nhỉ? … Bên trong phòng tắm. Tô Tạ đứng mở vòi sen, nước ào ào phun xuống… Nhiệt độ không nóng không lạnh, rất vừa ý. Tô Tạ cứ thế đứng đờ ra, mặc cho dòng nước cọ rửa, trong lòng lại nghĩ… ân, hiện tại có đúng là đang tiến triển quá nhanh không? Phi phi! Hắn đang nghĩ gì thế này! … Lát nữa cũng đâu phải bước ra hiến thân! … Uy uy… Rốt cuộc mình đang nghĩ loạn thất bát tao gì a! Tô Tạ lệ rơi đầy mặt ngăn chặn dòng tư lự lung tung đó, nhưng phát hiện ý niệm tà ác của mình cứ như ngựa hoang xổng chuồng… … Bên ngoài phòng tắm. Thẩm Cố ngồi trước màn hình, tay trái chống cằm, tay phải rê chuột vào diễn đàn. Nền diễn đàn mang màu hồng phấn mơ màng, loại màu sắc khiến người miên man bất định… Màu mắt Thẩm Cố bắt đầu sẫm thêm vài phần. … Bên trong phòng tắm. Tô Tạ trút sữa tắm vào lòng bàn tay, dịch thể dinh dính màu kem, có chút mát lạnh. Hắn bỗng nhiên nhớ tới… hình như trong rất nhiều tiểu thuyết… đều nói dùng sữa tắm để bôi trơn? Thế nhưng Tô Tạ cũng nhớ hắn từng xem khoa học thường thức, nói nếu thực sự dùng sữa tắm bôi trơn, đợi khi khô rồi sẽ bị đông cứng… Khoan đã, tại sao hắn lại nghĩ đến chuyện này! Tô Tạ cuống quýt lắc đầu, lắc cho những ý niệm vô cùng không hài hòa kia văng ra khỏi não. Hắn đưa tay chỉnh vòi sen phun ở mức mạnh nhất, sau đó cắn răng thoa chỗ sữa tắm mát lạnh lên người… … Bên ngoài phòng tắm. Thẩm Cố nghe tiếng nước chảy truyền ra từ phòng tắm, mâu sắc thâm trầm. Hắn nhìn màn hình, tay phải đặt trên bàn máy vi tính, từng chút từng chút một, siết chặt lại. Hô hấp cũng từng chút từng chút một, nặng nề hơn, không thể khống chế… … Bên trong phòng tắm. Tô Tạ vừa xoa bọt sữa tắm trên người, vừa ngân nga hát khẽ. Hắn đang tắm trong phòng tắm của đại nhân la la… Hắn dùng sữa tắm của đại nhân na na… Mùi hương trên người hắn giống với đại nhân nha nha… Càng nghĩ, Tô Tạ càng hát phiêu hơn… … Bên ngoài phòng tắm. Thẩm Cố nghe tiếng ngân từ trong phòng tắm truyền ra, câu lên khóe môi hồng nhạt. Hắn nheo mắt, mang theo một tia ý vị lười biếng. Cằm hắn có đường cong mạnh mẽ mà ưu mỹ, hơi ngước lên. Hắn từ từ nhắm mắt lại. … Bên trong phòng tắm. Tô Tạ đóng vòi sen, dùng khăn lông tùy tiện lau khô thân thể, bắt đầu mặc quần áo. Lúc cầm lấy cái quần lót thỏ Tư Cơ, Tô Tạ bất chợt nghĩ… Nếu mình mặc cái này, đại nhân mặc cái còn lại, vậy bọn họ… Không phải là mặc quần lót tình nhân rồi sao? Khuôn mặt Tô Tạ tức tốc đỏ lên. Hắn lại cuống quýt lắc đầu, nhanh chóng mặc đồ, mở cửa, bước ra. … Bên ngoài phòng tắm. Thẩm Cố nghe thấy tiếng then cửa nhà tắm bị kéo, chậm rãi mở mắt, quay đầu, liền thu hết cảnh sắc trước mặt vào đáy mắt. Tô Tạ chỉ mặc một cái áo thun tay dài màu trắng mỏng manh, phía dưới là một chiếc quần đùi. Bởi vì vừa tắm xong, trên mặt Tô Tạ nổi lên một tầng hồng nhạt, đến lông mi cũng như đẫm sương đêm, đôi môi cũng một màu hồng phấn, lúc này đang mím chặt, trông như có chút ủy khuất. Thẩm Cố chợt cảm thấy nơi mềm mại nhất trong lòng, như bị ai đó cù lét, nhồn nhột. Tô Tạ vừa ra khỏi nhà tắm, liền thấy Thẩm Cố ngồi trước bàn máy vi tính bỗng dưng nhìn về phía mình. Ánh mắt hắn như hồ sâu suối thâm, khuynh đảo dậy sóng. Tô Tạ nuốt một ngụm nước bọt… thầm nghĩ, đại nhân đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta a… hại ta… thật muốn áp đảo ngươi… Thẩm Cố không nói gì, chỉ nhìn Tô Tạ. “Nga… Sao vậy?” Tô Tạ có chút kỳ quái nhìn Thẩm Cố, lại cúi đầu nhìn mình, hình như đâu có gì không ổn a. “Đồ của ngươi…” Thẩm Cố nói. “Rốt cuộc bị làm sao?” Tô Tạ càng thêm nghi hoặc, không hề phát giác giọng điệu mình càng giống như đang làm nũng. “… Không có thỏ Tư Cơ.” Thẩm Cố cuối cùng cũng nói xong. “…” Tô Tạ bĩu môi. Đại nhân đang trêu hắn đúng không? Đại nhân đang trêu hắn chứ gì! Nhất định là như vậy! Không phải hôm nay hắn trùng hợp mặc một cái áo khoác thỏ mang một đôi dép thỏ sao! Lại thêm một cái quần lót thỏ Tư Cơ… Nhưng cũng không thể kết luận hắn cuồng thỏ Tư Cơ nha! “Chết tiệt lão tử không phải fan cuồng thỏ Tư Cơ ╭(╯^╰)╮!” Tô Tạ sẳng giọng. Nếu như đang ở trên QQ, Tô Tạ nhất định sẽ tàn bạo thêm một cái biểu tình thế này ╭(╯^╰)╮ Thẩm Cố chỉ mỉm cười. “Lão tử cũng không phải thiếu nữ!” Tô Tạ tiếp tục hung hăng nói. Thẩm Cố vẫn mỉm cười. “Lão tử là bề ngoại đàn ông thuần chủng nội tâm cũng đàn ông thuần chủng!” Tô Tạ chắc nịch khẳng định. Thẩm Cố vẫn như cũ mỉm cười. “…” Tô Tạ phiền muộn phát hiện hình như mình càng nói càng rối càng vô hiệu. “Mặc kệ ngươi tin hay không… dù sao ta tin là được!” Cuối cùng Tô Tạ dùng câu này để tổng kết luận điểm. “Ân.” Thẩm Cố vẫn duy trì độ cong nơi khóe miệng, dùng ngữ khí nhu hòa nói, “… Vuốt giận.” Tô Tạ trong lòng kịch liệt chấn động. Đại nhân cư nhiên… Cư nhiên dùng ngữ khí ôn nhu như thế nói… Vuốt giận… Nhưng không phải ở trên QQ! Mà là ở hiện thực! Tô Tạ đã bị một câu nói thu phục triệt để. “… Đại nhân, ta chịu thua rồi QAQ…” “Ta muốn ôm chân đại nhân hát Chinh phụ ngâm…” (*hộc máu* =)))))))) Thẩm Cố phì cười. Tô Tạ hé miệng, lại không biết nên nói gì nữa. Nhưng hắn phát hiện, cứ như thế, một bụng buồn bực ban nãy của hắn đã biến mất tự bao giờ, tâm tình khẩn trương mỗi lần đối mặt với đại nhân cũng giảm đi không ít. “Đói bụng chưa? Đói thì ăn hoành thánh đi.” Thẩm Cố nói, đưa tay đẩy cà mèn trên bàn về phía Tô Tạ. “… Ừm.” Tô Tạ không phải một người hay làm bộ làm tịch, dù sao món ngon trước mắt hắn chưa bao giờ ra sức khước từ. Vì vậy hắn rất tự nhiên tiếp nhận cà mèn mở ra. “… Vẫn còn nóng a.” Tô Tạ nghe mùi thơm xông vào mũi, lập tức nuốt nước miếng. “Ân, ta vừa mua về tình cờ gặp ngươi bên dưới.” Thẩm Cố nhìn bộ dáng gấp gáp vơ đũa của Tô Tạ, khóe miệng không khỏi lại câu lên một độ cong nho nhỏ. “Ngô… đại nhân ngươi muốn ăn không?” Tô Tạ đang ngốn một cục hoành thánh, ngẩng đầu nhìn Thẩm Cố, đúng lúc thấy hắn đang cong môi. “Không cần, ngươi ăn đi.” Thẩm Cố vươn tay trái, đặt lên bàn máy vi tính, chống cằm. “Ngô…” Tại sao nụ cười của đại nhân… thoạt nhìn… có điểm vi diệu??? Tô Tạ tuy không quen bị người khác nhìn mình ăn cho lắm, nhưng ngẫm lại nếu người kia là đại nhân… chắc cũng không sao…. Vì vậy Tô Tạ lại cúi đầu tiếp tục sự nghiệp càn quét. “… Ngon ghê, đại nhân ngươi không ăn thật sao?” Một lát sau, Tô Tạ quả thực đã có chút không chịu nổi ánh mắt sáng quắc từ phía đối diện, ngẩng đầu lên lần nữa. … Đại nhân nhất định là rất muốn ăn hoành thánh nhưng lại ngại ngùng không chịu nói thẳng nên mới dùng tới kế sách vòng vo nhãn thần công kích như vậy! “Không ăn thật sao?” Tô Tạ lại hỏi. “Không cần.” Thẩm Cố vẫn không dời mắt khỏi Tô Tạ. “… Nga.” Tô Tạ cúi đầu. Lại một lát sau. “Ngươi thực sự không ăn à? Ngon lắm đó!” “… Đúng là trông rất ngon lành…” Thẩm Cố dùng tay trái chống cằm nhìn Tô Tạ. “Ngô…” Tô Tạ nghe vậy ngẩng đầu, vừa vặn nghênh đón ánh mắt của Thẩm Cố… Lúc này trong miệng Tô Tạ đang ngậm một cục hoành thánh, ngơ ngác nhìn Thẩm Cố. Đôi môi hắn bởi vì dính dầu nên trơn bóng, cánh môi hơi hé mở mang đường cong đầy đặn. “Nhất định rất ngon…” Thẩm Cố vươn ngón trỏ tay phải, thấm thấm váng dầu trên môi Tô Tạ. “…” Tô Tạ sửng sốt. “…” Thẩm Cố mỉm cười, đặt ngón trỏ lên môi mình, sau đó thè lưỡi liếm liếm. “…” Tô Tạ hóa đá. “…” Thẩm Cố lại liếm liếm ngón tay, sau đó cắn nhẹ một cái. Tô Tạ nhìn động tác của Thẩm Cố, vô thức vươn đầu lưỡi liếm môi mình. Thẩm Cố vẫn giữ nguyên nụ cười, chỉ là mâu quang trong nháy mắt tối thêm vài phần. Tô Tạ cảm thấy nụ cười này của Thẩm Cố rất kỳ quái… Thế nhưng không nói ra được là kỳ quái ở điểm nào. Tô Tạ nuốt tiếp một ngụm nước bọt, hé miệng định hỏi… Nhưng ngay giây phút hắn hé miệng, liền bị ngón trỏ của Thẩm Cố, thọc vào. Tô Tạ theo phản xạ định cắn xuống, nhanh như chớp, hắn bỗng dưng nghĩ… Đây có tính là gián tiếp hôn môi với đại nhân không? Thẩm Cố nhìn Tô Tạ ngồi đối diện đang ngậm ngón tay mình, mâu sắc càng lúc càng thâm trầm. “Ngô…” Tô Tạ theo bản năng dùng lưỡi mình quấn lấy dị vật xâm nhập trong miệng. Khóe miệng Thẩm Cố vẫn mỉm cười như trước, chỉ là đáy mắt mơ hồ có màu sắc khác. “…” Tô Tạ nhìn Thẩm Cố, tim đột nhiên đánh thịch một cái… Bởi vì ngón tay của Thẩm Cố càng vào càng sâu, gần như sắp đến cổ họng. “…” Tô Tạ mở to mắt, tuy rằng ngón trỏ của Thẩm Cố không thể cứ mãi xâm nhập vào sâu bên trong, nhưng cảm giác cổ họng bị dị vật ngăn chặn rất không dễ chịu… May là Thẩm Cố chỉ dừng một chút ở đầu cuống họng hắn, rồi thu trở về. “Khụ khụ…” Tô Tạ thanh thanh yết hầu, trục xuất cảm giác khó chịu lúc nãy. Khi hắn một lần nữa ngẩng đầu nhìn Thẩm Cố, biểu tình của đối phương đã khôi phục như thường, ánh mắt cũng khôi phục vẻ ngời sáng ban đầu. Thấy Tô Tạ nhìn mình, Thẩm Cố cũng nghênh đón ánh mắt của Tô Tạ. “…” Tô Tạ chỉ trừng mắt thật to nhìn Thẩm Cố. Thẩm Cố lại chậm rãi cong khóe miệng, nhưng cảm giác không giống với bất cứ nụ cười nào mà Tô Tạ từng thấy trước đó, còn mang theo chút lười biếng. “… Ngươi không có gì muốn nói sao?” Thẩm Cố nheo mắt, mâu quang cường thịnh. “Ngô…” Tô Tạ dừng một chút, sau đó gật đầu: “Có.” “Ân?” Thẩm Cố mỉm cười nhướn mày. Tô Tạ hít sâu một hơi, sau đó xuất khẩu như điện… “Ngươi là đồ tiểu yêu tinh hư hỏng!”
|