Phương Pháp Chính Xác Để Cưa Đổ Cv Kỳ Cựu
|
|
Chương 20 Thẩm Cố: “… =_=” Tô Tạ: “… ( ̄) ̄)” Đại nhân nghẹn họng rồi! 【 ngươi đang kiêu ngạo cái quái gì… 】 Đại nhân cư nhiên bị một câu nói của mình làm nghẹn họng rồi! 【 rốt cuộc ngươi đang kiêu ngạo cái quái gì… 】 Tô Tạ cảm thấy có điểm lâng lâng… 【 cho nên nói ngươi rốt cuộc kiêu ngạo cái quái gì… 】 Thẩm Cố quay mặt đi, dường như đang áp chế thứ gì đó. Tô Tạ vẫn như cũ giữ biểu tình ( ̄) ̄). Hồi lâu, Thẩm Cố mới quay lại, đồng thời còn phát ra một tiếng thở dài rất khẽ. “Ai…” Tô Tạ nghe không rõ lắm, đợi khi hắn muốn hỏi, đã thấy Thẩm Cố khôi phục thần sắc bình thường. Tô Tạ chớp chớp mắt. Thẩm Cố hơi nghiêng đầu, nhắm mắt lại, vươn hai ngón tay thon dài trắng nõn, xoa xoa huyệt vị ở đầu sống mũi, giữa hai mắt. “Đại nhân ngươi mỏi mắt sao…” Tô Tạ rất thức thời. Thẩm Cố không hề phủ nhận, hừ nhẹ một tiếng, “… Ân.” “Vậy chúng ta ngủ thôi…” Tô Tạ vừa dứt lời, chợt phát hiện có điểm không đúng. Thẩm Cố lập tức mở mắt, chăm chú nhìn hắn. “Ách, ý ta là… Chúng ta cùng đi ngủ thôi…” Tô Tạ mấp máy đôi môi, suy nghĩ nửa ngày mới nặn ra được một câu chữa cháy. Trong đôi mắt đen nhánh của Thẩm Cố dường như có quang mang uyển chuyển lóe lên. … Tại sao vẫn cảm thấy quái quái a! Tô Tạ rất ư bối rối TAT “Ý ta là… Chúng ta cùng đi ngủ…” Tô Tạ càng nói mặt càng đỏ, ngay cả vành tai mỏng manh cũng ẩn ẩn một màu hồng nhạt, hắn dừng một chút, bổ sung: “… Ngủ xa nhau.” Thẩm Cố vẫn chăm chú nhìn Tô Tạ, chỉ là khóe miệng lại câu lên đường cong quen thuộc. Tô Tạ hung hăng trừng mắt, như thể chứng tỏ mắt mình rất to. Thẩm Cố mỉm cười, vẫn trong trẻo như vậy. Tô Tạ ngẩn ngơ nhìn Thẩm Cố, đột nhiên nghĩ tới một câu thơ… Bóng đêm dần phủ hồ sâu lắng, hương thầm lan tỏa dưới hoàng hôn. Tuy rằng, hắn không biết tại sao lại nhớ tới câu thơ này. Bởi vì… câu thơ này, chẳng mảy may liên quan tới người trước mặt… Thẩm Cố thấy Tô Tạ cứ ngây ra nhìn mình, ý cười trong mắt càng nồng hơn. Tô Tạ gần như có thể nhìn thấy khuôn mặt mình phản chiếu trong con ngươi Thẩm Cố, sau đó hắn lại đột nhiên nhớ tới một câu nói… Nếu bạn có thể nhìn thấy mình trong mắt đối phương, như vậy chứng tỏ đối phương nhất định quan tâm bạn. … Tô Tạ đang muốn từ đáy lòng cười nhạo mình quá mức văn nghệ, nhưng bỗng dưng phát hiện Thẩm Cố đang châm rãi cúi đầu lại gần. … A? Tô Tạ lập tức càng thêm mờ mịt. Thẩm Cố nhìn bộ dáng ngốc nghếch này của Tô Tạ, ý cười trong mắt trái lại biến mất ngay tức khắc, mà lắng đọng thành một thứ Tô Tạ không hiểu. Tô Tạ cứ thế ngơ ngác nhìn Thẩm Cố càng lúc càng gần… Cuối cùng môi hắn nhẹ nhàng đáp trên mi mắt mong manh của Tô Tạ. Tô Tạ triệt để ngây dại tại chỗ. Thẩm Cố chỉ dừng trên mắt hắn một chút, liền đứng lên. Hắn thấy Tô Tạ cố sức trừng mắt thật to, lại cong khóe miệng. “Nụ hôn ngủ ngon…” Thẩm Cố vươn ngón trỏ tay phải vuốt môi mình. “… Ngủ ngon.” Nói xong, Thẩm Cố xoay người, không nhanh không chậm, thong thả khoan thai. … Để lại một bóng lưng hoàn mỹ cho Tô Tạ. Tô Tạ khờ khạo nhìn Thẩm Cố ung dung nằm xuống giường, sau đó kéo chăn phủ lên người… “Trước khi lên giường nhớ tiện tay tắt đèn.” Thẩm Cố trở mình sang một bên, đạm định căn dặn. “…” Tô Tạ phát hiện từ sau khi quen biết đại nhân, số lần hắn phát ngốc cùng xung động muốn bùng nổ có chiều hướng tăng mạnh. Lẳng lặng tắt đèn, Tô Tạ lần mò theo thành giường, bò lên cái giường gần đó. Trong bóng tối, Tô Tạ lăng lăng mở mắt nhìn trần nhà. … Nụ hôn ngủ ngon gì chứ! Tô Tạ vô thức đưa tay sờ sờ môi mình… Tại sao… cứ cảm thấy có điểm… hơi thất vọng thế nhỉ? Ảo giác! Nhất định là ảo giác! Tô Tạ từ từ nhắm mắt lại, ép mình ngủ. … Thế nhưng, vẫn ngủ không được, làm sao bây giờ… Tô Tạ trở mình qua lại mấy lần, có chút buồn bực. Đây không phải tại Tô Tạ có tật ngủ quen giường, chẳng qua vì người đang ngủ đối diện chính là người hắn luôn tâm tâm niệm niệm, không phải không phải… là ngưỡng mộ đã lâu mới đúng! Cho nên trong lòng không khỏi có phần kích động mà thôi. Tô Tạ lại trở mình, thầm nghĩ nếu đã như thế, đành phải đếm cừu vậy… Vì vậy, Tô Tạ bắt đầu đếm cừu. Một Quân Ý Như Đao… Hai Quân Ý Như Đao… Ba Quân Ý Như Đao… … Cứ thế này càng thêm khó ngủ a a a TAT!!! … Hôm sau lúc Tô Tạ vác bản mặt bất mãn rõ ràng ngủ không đủ giấc gian nan bò dậy, Thẩm Cố đã đánh răng rửa mặt chải đầu xong xuôi, đang ngồi trước bàn máy vi tính, thần thanh khí sảng. Tô Tạ tràn ngập oán niệm trừng mắt liếc Thẩm Cố. Dường như để ý tới ánh nhìn u oán của ai đó, Thẩm Cố quay đầu bắt gặp một Tô Tạ tóc tai bù xù, biểu tình cực độ tối tăm, ống quần bên dài bên ngắn, thoạt trông có điểm chán chường, bèn mỉm cười nói: “Điểm tâm ta đã mua sẵn rồi… Ngươi muốn ăn trước, hay là rửa mặt trước?” Trong đầu Tô Tạ tự động trình chiếu một thước phim: Thẩm Cố mặc tạp dề màu đỏ, trên đó in hình thỏ Tư Cơ, mình vừa đi làm về hắn liền như vợ hiền giúp mình cởi cà- vạt, mỉm cười hỏi: “Nước tắm đã chuẩn bị sẵn, cơm nước cũng đã làm xong, ngươi muốn tắm trước, hay là ăn cơm trước, hay là… ăn ta trước?” Nói xong, Thẩm Cố đỏ mặt tự cởi tạp dề, để lộ thân thể đằng sau tạp dề ngoại trừ cái quần lót in thỏ Tư Cơ ra không còn mặc gì nữa… Tô Tạ vẫn còn đắm chìm trong trí tưởng tượng của mình, đôi mắt nai tơ nhìn Thẩm Cố… “… Ân?” Thấy Tô Tạ lại làm mặt ngố, Thẩm Cố nhướn mày hỏi. “Ăn ngươi trước…” Tô Tạ ngây ngô nói, nhưng lời vừa ra khỏi miệng hắn liền phát giác mình đang ở hiện thực, cuống cuồng chữa cháy, “… Ăn điểm tâm ngươi mua trước…” “… Ân?” Thẩm Cố tiếp tục nhướn mày, tự tiếu phi tiếu. “Không có bàn chải không có khăn ta làm sao rửa mặt…” Tô Tạ lí nhí vì chột dạ. “Bàn chải? Chỗ ta có sẵn…” Thẩm Cố từ tốn mở miệng. “Nga nga vậy thì tốt ta đi đánh răng trước đây.” Tô Tạ liên tục gật đầu vô cùng cao hứng vì trọng tâm câu chuyện đã được chuyển đổi. “… Là một bộ với bàn chải ta đang dùng, bàn chải tình nhân.” Thẩm Cố chậm rãi hoàn thành câu nói. “…” Đại nhân ngươi nói nguyên câu một lượt sẽ chết sao sẽ chết sao TAT “Ách, vậy… ngươi để dành cho bạn gái ngươi dùng?” Chính Tô Tạ cũng không biết tại sao mình lại hỏi câu đó. “Ngươi dùng đi.” “Không được đâu… Ha ha, hai thằng con trai mà dùng bàn chải tình nhân gì chứ…” Tô Tạ ở trong lòng thầm phỉ nhổ cái sự ngu của mình, không hỏi là được rồi! “Không phải ngươi cũng đang mặc quần lót của ta sao?” Thẩm Cố rất bình tĩnh nhìn Tô Tạ, “Chúng ta mặc… hình như là quần lót tình nhân a.” Nói xong, hắn mỉm cười. “…” Tô Tạ tự nhủ với lòng, phải kiên cường! Phải kiên cường a! Phải vững vàng chịu đựng a a TAT Đại nhân chỉ là đang đùa với ngươi thôi… không phải ám chỉ gì đâu! Vì vậy Tô Tạ mặt bí xị đi đánh răng. Đánh răng xong, Tô Tạ miệng đầy bọt trắng chạy đến trước mặt Thẩm Cố, “Vậy khăn đâu?” “Ngươi dùng của ta luôn đi.” Thẩm Cố dán mắt vào màn hình. “Chuyện này… không tiện lắm.” Tô Tạ ngập ngừng. “Có gì không tiện?” Hai mắt Thẩm Cố vẫn không rời khỏi màn hình, “Dù sao chúng ta cũng mặc quần lót tình nhân rồi.” “…” Tô Tạ!!! Ngươi phải đứng vững!!! Phải kiên cường!!! Đây chỉ là trò đùa thăng cấp mà thôi!!! Tô Tạ hít một hơi thật sâu, lui khỏi sân khấu. Đợi Tô Tạ xong xuôi mọi việc đi ra, trái tim pha lê yếu đuối mong manh của hắn đã không còn chịu đựng được bất kỳ đả kích nào nữa… “Ăn điểm tâm đi.” Thẩm Cố thấy hắn ra, đẩy cà mèn về phía hắn. “Lại hoành thánh?” Tô Tạ nghe mùi, nước bọt lập tức như sóng vỡ đê. Thẩm Cố mỉm cười. “… Ngươi ăn chưa?” Tô Tạ cắn đầu đũa, có chút chần chờ nhìn người trước mặt. “Rồi.” … Vậy hắn đã có thể yên tâm mà ăn! Tô Tạ hai mắt sáng lên, bắt đầu hạ đũa. Vừa cắn một miếng, Tô Tạ liền phải trả giá đắt cho tội hấp tấp của mình. “Nóng quá TAT!” Tô Tạ nước mắt lưng tròng. “Ăn từ từ thôi,” Thẩm Cố nhìn hắn, nhíu mày, “… Tiểu ngốc nghếch!” Câu trước là được rồi!!! Cái câu theo đuôi kia không cần thiết!!! Tô Tạ thiếu chút nữa bị sặc chết, bất quá không phải tại hoành thánh… “Khụ khụ khụ…” “Không phải đã bảo ngươi từ từ ăn thôi.” Thẩm Cố lại nhíu mày. “Không phải tại…” Tô Tạ lệ rơi đầy mặt, vội vã lái sang chuyện khác, “Đại nhân đang chuẩn bị làm gì sao?” Hắn thấy Thẩm Cố mở YY. “Chuẩn bị tham gia ca hội sinh nhật.” Thẩm Cố nhàn nhạt trả lời. “Nga nga, của ai vậy?” Tô Tạ đã hiểu, đại khái là CV nào đó mở tiệc sinh nhật rồi mời Thẩm Cố làm khách quý… Thẩm Cố vẫn chưa lên, có lẽ chưa tới lượt hắn hát. Nhân vật kỳ cựu thường xuất hiện sau cùng… cho nên đại nhân nhất định là tiết mục đinh xuất hiện sau cùng ở ca hội… Tô Tạ trong lòng thầm khẩn trương. “… Mạc Phụ Như Lai.” Thẩm Cố nửa ngày mới trả lời. Tô Tạ ngẩn ra, liền sau đó không rõ ý tứ chớp chớp mắt: “Nga~” … Hôm nay là sinh nhật Mạc Phụ Như Lai? Tô Tạ nhớ hình như hắn từng xem qua profile của Mạc Phụ Như Lai… Có vẻ đúng là hôm nay rồi. Mạc Phụ Như Lai luôn phối giọng thụ, khí chất rất nữ vương. Thế nhưng lúc Tô Tạ nghe kịch đa phần chỉ chú ý mỗi… Quân Ý Như Đao… Tô Tạ đột nhiên nhớ tới bài viết ủng hộ cp hai người này, có nhân sĩ tổng kết như sau: ôn nhu công và nữ vương thụ mới là vương đạo. Tô Tạ chớp chớp mắt, thật ra hắn cũng từng huyễn tưởng hai người thành cp. Dù sao, nếu chỉ thích một người, cũng sẽ tịch mịch. Thích một người thật lâu, mà người kia từ đầu tới cuối không có ai bên cạnh, hắn sẽ sợ người mình thích cảm thấy cô đơn. Dù sao giữa thần tượng và fan, không thể có những ảo tưởng không thực tế. Đại khái sắp đến phiên Thẩm Cố, khung chat của YY bắt đầu liều mạng hiện lên vô số dòng gọi tên Quân Ý Như Đao. Thẩm Cố liếc nhìn Tô Tạ liếc, nhàn nhạt nói: “Ta đã lên mic rồi.” “Hả? A… Ngươi lên đi…” Tô Tạ có chút mờ mịt không hiểu sao Thẩm Cố lại báo trước với mình. Thẩm Cố đưa tay mở loa, từ trong loa truyền đến tiếng người chủ trì tuyên bố Quân Ý Như Đao sắp lên sân khấu. “囧… Ngươi tắt loa nãy giờ sao?” Tô Tạ nghĩ trước đó hẳn là cũng có nhiều CV khác góp giọng, Thẩm Cố làm vậy đúng là quá không nể mặt người ta… Tuy rằng có lẽ người ta không biết. “Sợ ồn đến ngươi.” Thẩm Cố ngước mắt nhìn Tô Tạ. Tô Tạ lại ngẩn tò te, nửa ngày mới hoàn hồn lại. Trước đó mình còn đang ngủ nướng, lẽ nào đại nhân vì thế nên mới không mở loa? … Tô Tạ!!! Phải kiên định!!! Phải vững vàng!!! Này này này… chẳng qua chỉ là tình bạn mà thôi!!!
|
Chương 21 Tô Tạ hứ một tiếng. Thẩm Cố vội chữa cháy: “… Nhưng bây giờ ta rất thích chè đậu xanh đường phèn, sau này cũng vậy.” “Chuyện sau này ai nói trước được.” Tô Tạ lạnh lùng bác bỏ. —– “…” Tô Tạ không biết nên dùng biểu tình gì để đáp lại. Lúc này chỉ cần mỉm cười là xong ngay thôi nhỉ? Tô Tạ cong khóe môi, điềm đạm mỉm cười… Thẩm Cố cũng nhếch miệng, đeo tai nghe, vươn ngón tay điều chỉnh vị trí của mic. Tiếng người chủ trì hoan nghênh Thẩm Cố đột nhiên ngưng bặt, thay vào đó là thanh âm hơi trầm thấp của Thẩm Cố. “Ta đến rồi.” Chất giọng trong trẻo lạnh lùng mà tinh tế, thoáng mang theo chút ý vị lười biếng. “Đầu tiên, chúc Như Lai sinh nhật vui vẻ…” Thẩm Cố ngữ khí nhàn nhạt, thế nhưng người đứng bên cạnh lại có thể nghe ra được đằng sau giọng nói thanh lãnh này là ôn nhu ấm áp. Tô Tạ thấy trên khung chat tập thể của YY có người hỏi về quà sinh nhật. “Sao? Quà sinh nhật… cái này thì…” Thẩm Cố nhíu mày, dường như đang đắn đo tiếp theo nên nói gì. Sau đó Tô Tạ lại thấy có người bảo lấy thân làm quà… “Lấy thân làm quà? Cái này chắc không được…” Thẩm Cố phát ra tiếng cười rất khẽ, phảng phất chút câu dẫn. “Vậy ta hát một bài là được rồi…” Thẩm Cố hạ quyết định. Tô Tạ cảm thấy như có con mèo đang dùng móng vuốt cọ vào tim hắn. “Hát bài gì đây nhỉ?” Thẩm Cố giãn hai hàng mày, nụ cười cũng đã nhuốm thần sắc ôn nhu, “Happy birthday to you… Happy birthday to you… Happy birthday happy birthday…” … Thình thịch thình thịch thình thịch… Thình thịch thình thịch thình thịch… Tô Tạ phát hiện loại cảm giác quen thuộc kia lại trở về. Loại cảm giác nhịp tim đột ngột tăng tốc ấy. Người trước mặt tựa hồ lại biến thành đại nhân mà hắn sùng bái, chứ không còn là học đệ của hắn nữa. Người trước mặt lại biến thành Quân Ý Như Đao mà hắn hâm mộ cuồng nhiệt. … “… Happy birthday to you… Được rồi, hát xong.” Thẩm Cố cười nói. Trên màn hình bắt đầu điên cuồng tung hoa. “Một bài không đủ? Được thôi…” Thẩm Cố lại ân một tiếng, dường như đang suy tư. “… Vậy thì hát thêm bài nữa.” … Tô Tạ chợt cảm thấy lông mi có điểm ươn ướt nặng trĩu. Thật ra Thẩm Cố vẫn luôn là Quân Ý Như Đao, chưa từng thay đổi. Cho dù có là học đệ của hắn, nhưng khoảng cách giữa họ chưa bao giờ thu ngắn lại. Một người là đại thần đình đám, một người là vô danh tiểu tốt. Tô Tạ trong lòng thầm thở dài, kỳ thực tâm tình hắn bây giờ cũng phức tạp như một cô gái nào đó ở trên diễn đàn nào đó đăng bài viết nói nàng ấy phát hiện đại thần nổi tiếng mà mình vẫn luôn ái mộ hóa ra chính là em họ của mình… Bất quá tốt xấu gì giữa cô gái kia và người nàng ái mộ vẫn có quan hệ huyết thống, còn giữa hắn và đại nhân hắn yêu thích nửa điểm quan hệ cũng không có. “Bán đứng tình cảm của ta… Buộc ta bỏ đi… Sau cùng biết được sự thật, nước mắt ta tuôn rơi…” Thẩm Cố vẻ mặt rất nghiêm túc, thanh âm rất ôn nhu. Tô Tạ nhịn không được phụt một tiếng, không biết có phải do thần tình hắn quá rõ ràng hay không, đã khiến Thẩm Cố liếc nhìn. Lúc bọn họ bốn mắt giao nhau, Tô Tạ nỗ lực làm cho mặt mình trông không quá ưu sầu. “Bán đứng tình cảm của ta… Người phản bội lương tâm… Cho dù có nỗ lực bù đắp… Cũng mãi mãi không thể quay lại…” Thẩm Cố một mực giữ biểu tình cực kỳ nghiêm túc, Tô Tạ nhịn không được run rẩy khóe miệng. “Lúc đó là người muốn chia tay… Xa nhau cũng đã xa nhau rồi, giờ lại muốn dùng tình yêu giả dối mong ta quay đầu ~~” Ánh mắt Thẩm Cố thật sâu thật sâu hướng về Tô Tạ, Tô Tạ nhịn không được trưng vẻ mặt =_=. … Một bài hát nữa lại kết thúc. Tô Tạ thấy trong khung chat lại điên cuồng tung hoa, có người còn bình luận quá kinh diễm… Quả thực rất kinh diễm. Lúc này, không biết người chủ trì đang nói gì đó, Tô Tạ chỉ nghe Thẩm Cố đạm mạc nói: “Chơi trò chơi à… Cách chơi thế nào?” “Tùy tiện tìm một người tỏ tình?” Tô Tạ thấy Thẩm Cố nhíu mày. Sau đó Tô Tạ phát hiện trên khung chat YY có người điên cuồng gào thét… Tỏ tình! Tỏ tình! Tỏ tình với Như Lai đại nhân! “Tỏ tình với Như Lai?” Thẩm Cố cười xòa, sau đó Tô Tạ lập tức thấy trên màn hình là một đống lớn những “oa oa oa oa”, “phải đó phải đó”, “mau tỏ tình đi” … “Chuyện này… không được a!” Thẩm Cố chậm rãi nói xong, tự dưng liếc mắt nhìn sang Tô Tạ, khiến Tô Tạ nhịn không được lui ra sau một bước, “Bên cạnh ta đang có người…” Tô Tạ trừng mắt. “Là ai à? Đây là…” Thẩm Cố nói trên mic, nhưng ánh mắt vẫn tập trung nơi Tô Tạ, lộ ra nụ cười không rõ ý tứ. Tô Tạ tiếp tục trừng mắt. “… Nói chung là trước mặt hắn không thể tỏ tình với nam nhân khác.” Thẩm Cố tiếp tục mỉm cười. Tô Tạ thấy màn hình lập tức một mảnh: “Đối tượng là gian phu?”, “Oa oa tiêu cp của ta rồi!”, “Nam hay nữ?”, “Đừng nói là nữ nha!”, “BL chuyển sang BG sẽ bị trời đánh!”… “Nói sau lưng hắn cũng không được…” Thẩm Cố mỉm cười, thong thả hồi đáp, “… Là nam.” Sau đó Tô Tạ gần như không dám nhìn màn hình nữa. “Là ai là ai hắn rốt cuộc là ai?!?”, “Hỏi ké hỏi ké! Rốt cuộc là ai?”, “Tuy rằng phá hỏng cp của ta nhưng ta vẫn muốn biết gian phu là ai”… “Người này, các vị cũng quen biết…” Thẩm Cố vô cùng nghiêm túc nhìn Tô Tạ, Tô Tạ cuống quýt lắc đầu xua tay. “Nhưng mà hắn không cho ta nói, các vị từ từ đoán đi.” Tô Tạ lại thấy trong khung chat tập thể tức tốc hiện chữ… “Hu hu đại nhân ngài đừng như vậy a”, “Rốt cuộc là ai thế”, “Đại nhân ngươi là tiểu yêu tinh hư hỏng”… Tô Tạ thiếu chút nữa rớt cằm, chợt thấy màn hình bỗng nhiên xuất hiện dòng chữ Chè đậu xanh đường phèn… “Chẳng lẽ là Chè đậu xanh đường phèn đại nhân?” Tuy câu hỏi này lập tức bị những câu khác chèn ép lấn lướt, nhưng Tô Tạ vẫn nhịn không được cả người run lên. Thì ra trên đời này thực sự có vua chân tướng! “Hắn rất hay xấu hổ…” Thẩm Cố thấp giọng cười nói, như một phiến lông vũ nhẹ nhàng phớt qua khiến người ta nhột nhạt. “Vị khách mời tiếp theo chắc đã chờ lâu rồi, ta xuống đây.” Tuy trên màn hình vẫn còn đám đông quần chúng cầu xin sự thật, Thẩm Cố vẫn dứt khoát tháo tai nghe. “囧… Đại nhân ngươi…” Tô Tạ nói đến nửa đường, nín bặt. “Ân?” Thẩm Cố nhướn mày, biểu tình hờ hững. “Không… Lần sau muốn mượn ta nhớ báo trước với ta một tiếng, để ta có thời gian chuẩn bị tâm lý…” Tô Tạ quay mặt đi hu hu hu… Lợi dụng người ta thì gọi người ta là Tiểu Điềm Điềm… Dùng người ta xong thì đá người ta qua một bên… A! Không đúng không đúng, hắn nhất định bị tiểu học đệ nhập xác rồi!!! “Ra ngoài ăn trưa không?” Thẩm Cố nhìn phản ứng của Tô Tạ, khóe miệng lại cong lên. “Được, Phùng X Ký!” Tô Tạ chớp nhoáng quay lại gật đầu, tuy rằng một giây trước hắn còn đang oán giận người đối diện. “Ngươi quả nhiên rất thích nơi đó.” Thẩm Cố lộ ra nụ cười thấu hiểu. “Thật ra món ta thích nhất vẫn là chè đậu xanh đường phèn…” Tô Tạ yếu ớt phản bác. “Ân…” Thẩm Cố điềm nhiên nói, “Ta cũng rất thích chè đậu xanh đường phèn.” Tô Tạ trong lòng chao đảo: “Hả… thứ đồ ngọt đó, không phải chỉ có con nít mới thích ăn sao…” Hoàn toàn quên mất vừa rồi tự thừa nhận mình thích cái món con nít mới ăn này. “Tại nó rất ngon a.” Thẩm Cố nói, chăm chú nhìn Tô Tạ. “Đó là bởi vì ngươi chưa ăn những thứ ngon hơn… Chờ ngươi ăn rồi, sẽ cảm thấy chè đậu xanh đường phèn… loại thực phẩm rẻ tiền này vừa ngọt vừa ngấy…” Tô Tạ nói xong, cảm thấy cõi lòng sắp sụp đổ. “Tại sao ngươi không nghĩ, bởi vì ta đã ăn quá nhiều món ngon đến phát ngán, mới quay đầu cảm thấy chè đậu xanh đường phèn thật thanh thật ngọt…” Thẩm Cố mỉm cười an ủi. “Ngươi đã ăn quá nhiều món ngon?” Tô Tạ chua chát hỏi. “Cái này…” Thẩm Cố hơi nhướn mày, lắc đầu: “Không có.” Tô Tạ hứ một tiếng. Thẩm Cố vội chữa cháy: “… Nhưng bây giờ ta rất thích chè đậu xanh đường phèn, sau này cũng vậy.” “Chuyện sau này ai nói trước được.” Tô Tạ lạnh lùng bác bỏ. “Vậy ngươi cứ việc ở bên ta cho đến sau này mà ngươi nói,” Thẩm Cố mỉm cười, “… Ngươi chẳng phải sẽ biết lời ta nói là thật hay giả?”
|
Chương 22 … A? Tô Tạ ngơ ngác chớp chớp mắt. Tại sao… cứ cảm thấy bầu không khí lúc này có điểm kỳ diệu? … Là ảo giác chăng? Tô Tạ do dự, đang đắn đo nên hỏi thế nào, Thẩm Cố đã dời tầm mắt, nhàn nhạt nói: “Đi thôi.” “Đi đâu?” Tô Tạ nhất thời không kịp phản ứng. “Không phải muốn ăn trưa sao?” Thẩm Cố đưa tay xoa đầu Tô Tạ. “A… Phải ha.” Tô Tạ cúi đầu. “… Vậy đi thôi.” Nhìn Tô Tạ cúi đầu, Thẩm Cố ôn nhu nói. “Ân… đi thôi…” Tô Tạ có chút mơ hồ, mờ mịt theo sau Thẩm Cố. Đi được vài bước, Tô Tạ mới sực nhớ tới vấn đề vừa rồi muốn hỏi. … Đại nhân rốt cuộc là có ý gì? Đại nhân rốt cuộc muốn ám chỉ điều gì? Là như hắn nghĩ chăng? Hay là ý khác? Là trêu chọc hắn? Hay là đùa giỡn hắn? Hay là khiêu khích hắn? … Thiệt là rắc rối T T Tâm tư đại nhân quả nhiên không phải người thường có thể phán đoán được. Tâm tư đại nhân ngươi đừng đoán a đừng đoán ~ có đoán cũng chỉ phí nơron T T Vì vậy sau khi Tô Tạ ăn xong mỳ thịt bò ở Phùng X Ký trong trạng thái nội tâm lẩn quẩn, lại vẫy tay từ biệt Thẩm Cố trong trạng thái đầu óc hỗn độn, một mình trở về ký túc xá. Kết quả… Vẫn rất mờ mịt a. Chẳng lẽ, đại nhân thích đùa giỡn người khác? Chỉ đợi có người xuất hiện liền trêu ghẹo, mà mình chính là một trong số đó… Nói chung bất luận thế nào, cũng không thể là đại nhân thích mình được… Tô Tạ thở dài, tuy rằng đây là điều mình mong đợi nhất, nhưng cũng là chuyện không có khả năng nhất. Khoan đã, mình suy nghĩ lệch lạc đi đâu vậy?! … Tô Tạ chuẩn bị tâm lý sẵn sàng bị đôi gian phu kia chiếu mù cặp mắt chó hợp kim của hắn quay về phòng, nhưng ngoài ý muốn chỉ thấy Triệu Bắc đang ngồi trên giường nhìn trần nhà trầm tư. Tô Tạ thất vọng hết một giây đồng hồ, hắn còn tưởng trở về sẽ được thấy cảnh Triệu Bắc rúc vào góc tường ôm mặt khóc đến lê hoa đái vũ còn Bùi Nam ngồi ở đầu giường phì phèo điếu thuốc… Được rồi, chuyện này không có khả năng, nhưng mà trí tưởng tượng là vô tội. “Bùi Nam đâu?” Tô Tạ cật lực dùng ngữ khí cực tùy ý cực lơ đãng hỏi, hắn nỗ lực không để tình tự “Bùi Nam bội tình bạc nghĩa rồi sao?” biểu lộ trong lời nói. Triệu Bắc quay đầu nhìn Tô Tạ, ánh mắt đặc biệt thâm trầm đặc biệt u buồn. “Ngươi làm sao vậy?” Tô Tạ cảm giác cả người đều sởn gai ốc, Triệu Bắc sao đột nhiên lại thay đổi 180° thế này… Tuy rằng bị nghịch cp, nhưng cũng không thể nghịch cả bản chất chứ! “Ai…” Triệu Bắc bỗng dưng thở dài, cũng đặc biệt thâm trầm, đặc biệt u buồn. “…” Tô Tạ trầm mặc, lẽ nào đây là phản ứng đặc thù của các tiểu thụ sau khi bị phá cúc? Có điều biểu tình nghiêm túc như vậy uỷ khuất như vậy thực sự không thích hợp với Triệu Bắc a! “Hắn cho ta suy nghĩ lại thật kỹ…” Triệu Bắc chậm rãi nói, cũng không biết là nói với Tô Tạ hay nói với chính mình, “Có nên tiếp thu hắn hay không…” “Các ngươi không phải đã làm rồi sao? Còn lo nghĩ cái gì a!” Tô Tạ không chút do dự thốt ra. “Làm gì?” Lần này đến phiên Triệu Bắc mờ mịt. “… Chẳng lẽ suốt đêm qua hai đứa chỉ ở trong phòng đàm đạo về nhân sinh quan thế giới quan thẩm mỹ quan?” Tô Tạ chấn kinh luôn rồi! “… Chứ không thì làm gì?” Triệu Bắc nuốt nước bọt, khuôn mặt có xu hướng đỏ lên. “Quả là đáng tiếc.” Tô Tạ thở dài, thiên thời địa lợi cùng nhân hòa… Bùi Nam cư nhiên buông tha hắn. “Tối qua hắn và ta trò chuyện đến khuya, hắn nói với ta, con đường này không dễ đi, thậm chí rất gian nan,” Triệu Bắc dừng một chút, mới nói tiếp, “… Phải chịu đựng rất nhiều, nhưng…” Không ngờ Bùi Nam cư nhiên nghiêm túc như vậy… Tô Tạ sửng sốt không nhỏ. “… Nếu đối tượng là ta,” Lần này Triệu Bắc dừng thật lâu, “Hắn nguyện ý chịu đựng mọi áp lực…” Tô Tạ cả giận nói: “Được công như vậy, thụ còn đòi gì nữa! Ngươi còn suy với nghĩ cái quái gì… Mau phốc một cái nhào tới ôm chân hắn đi!” Triệu Bắc ngẩn tò te, sau đó ủy ủy khuất khuất phản bác: “Tuy rằng ta không hiểu ngươi đang nói cái gì công cái gì thụ… nhưng mà người chủ động rõ ràng là hắn, tại sao muốn ta phải nhào tới ôm chân hắn?” “Xem bộ dạng nương tử bé bỏng của ngươi kìa,” Tô Tạ tặc lưỡi, “… Số 0 chắc luôn!” “Gì chứ!” Triệu Bắc lần thứ hai ủy ủy khuất khuất lên tiếng, “Rõ ràng nhìn ta mạnh mẽ hơn hắn mà…” “Bây giờ đang thịnh hành cường tráng thụ… như ngươi vậy đó.” Tô Tạ tận tình khuyên nhủ. “Vậy sao?” Triệu Bắc do do dự dự. “Ân.” Tô Tạ phi thường trịnh trọng phi thường nghiêm túc gật đầu. … Học đệ: Cho nên, cuối cùng ngươi bảo hắn mang theo “áo mưa” và gel bôi trơn đi tìm Bùi Nam? ∑(っ°Д°;)っ Tô Tạ: Ka ka ka ka φ(≥ω≤*)φ Học đệ: Ta thay hắn ai điếu… Tô Tạ: Thân là thụ, phải giác ngộ về chuyện bị bạo cúc ╮(╯_╰)╭ Học đệ: Ngươi đang nói ngươi sao? Tô Tạ: Đồ khùng! Ngươi mới là thụ ( ̄ヘ ̄o#) Tô Tạ vừa lên QQ, liền khẩn cấp pm tiểu học đệ, chia sẻ với hắn chút chuyện nhàn rỗi ít ai biết. Học đệ: À… hôm nay là sinh nhật ca hội của Mạc Phụ Như Lai đại nhân, ngươi có tham gia không? Tô Tạ: Có xem một chút… Tô Tạ chỉ là đứng ngó trước máy vi tính của đại nhân, miễn cưỡng cũng coi như có tham gia. Học đệ: Vậy ngươi có biết đối tượng mới của Quân Ý Như Đao không? Tô Tạ: Đại nhân có đối tượng mới? Tô Tạ bồn chồn, không hiểu sao lại có dự cảm bất hảo… Học đệ: Phải a… Bọn họ còn công khai ân ái trên YY nữa kìa! Dự cảm bất hảo trong lòng càng lúc càng rõ ràng! Tô Tạ: Công khai ân ái…? Học đệ: Ân, bất quá tên gian phu kia không nói gì cả, đại nhân bảo hắn xấu hổ… Quả nhiên! Học đệ: Hình như bọn họ quen biết nhau ngoài đời… Ân, ta không có ý gì khác… Tô Tạ: = = Hắn tuyệt sẽ không nói cho học đệ biết vị gian phu kia chính là Tô Tạ hắn! Học đệ: Học trưởng nếu như trái tim pha lê của ngươi tan nát, vòng tay ta vĩnh viễn rộng mở vì ngươi… Tô Tạ: = = Học đệ: Tuy rằng ngươi và đại nhân là không thể, nhưng ta vĩnh viễn đứng đằng sau nhìn về ngươi… Tô Tạ: … Tô Tạ: Ta biết ta và đại nhân là không có khả năng. Ngươi không cần đặc biệt cường điệu. Tô Tạ: Xí khoan, hình như trước giờ ta chưa từng nói ta hy vọng có XXXX gì với đại nhân nhá! Học đệ: Học trưởng ~ ngã vào vòng tay ta đi ~~Tô Tạ: Cút xéo cho ta nhờ ( ̄ヘ ̄o#) Tắt khung chat với học đệ, Tô Tạ bất giác cảm thấy trong lòng có chút phiền muộn vô cớ. Tuy những lời học đệ nói là sự thật, nhưng nghe từ miệng người khác nói ra luôn đặc biệt thất vọng a. Mà con người một khi thất vọng, sẽ thấy trống trải, thấy cô đơn. Vì vậy Tô Tạ đang trống trải cô đơn liền mở weibo vạn năm không update của hắn. Bởi vì vạn năm không update, weibo hắn mất đi rất nhiều người follow. Tô Tạ buồn bực phát một dòng chữ —— Cô đơn trống trải lạnh giá, mong được ấm áp được yêu thương được bao dưỡng. Được rồi, cái câu được bao dưỡng ở khúc đuôi chỉ là tiện tay gõ thêm thôi. Tô Tạ thẫn thờ nhìn dòng weibo vừa đăng, sau đó chạy qua diễn đàn tìm truyện đọc. —— Tiêu đề: Cần tìm siêu cấp ngược văn ngược luyến tình thâm ngược kiểu chó má nhất ngược thân ngược tâm ngược đến chết đi sống lại, tốt nhất là ngược cho nhân vật chính chết luôn, ngược cho bán thân bất toại cũng được, tốt nhất là BE, hay nhất là chết hết cả đám. Hễ mỗi lần Tô Tạ thất vọng, thì không thể thấy người khác tốt số, cho nên hắn muốn xem ngược văn. … XX, ngươi đang ở nơi nào… … Tô Tạ đọc xong, cảm thấy trong lòng chỉ thêm buồn bực… Mà càng buồn bực chính là, lúc hắn đọc truyện, cứ luôn hình dung Thẩm Cố nhập vai tra công trong đó… Tô Tạ thở dài, đây… đại khái là lần đầu tiên trong đời hắn thất tình a. Tuy rằng còn chưa bắt đầu, mà đã tàn lụi. … Nói không chừng vị đương sự kia căn bản không hề hay biết gì. Tô Tạ cảm thấy càng thêm ủy khuất, lúc này avatar của học đệ lại bắt đầu hoan thoát chớp lia lịa. Học đệ: Học trưởng học trưởng ∑(っ°Д°;)っ Tô Tạ: Kích động hô hào làm chi, phàm chuyện gì cũng phải bình tĩnh, bình tĩnh… Học đệ: Học trưởng, không thể bình tĩnh a học trưởng ∑(っ°Д°;)っ … Tại sao lại có cảm giác đoạn đối thoại này quen quen nhỉ? Tô Tạ: Gì nữa đây = = Học đệ: Quân Ý Như Đao đại nhân hắn… comment trên weibo của ngươi. … Quả nhiên đã từng gặp qua rồi! Đây còn không phải là tình tiết ở chương đầu sao?! Học đệ:【 trích dẫn 】Quân Ý Như Đao: Ta bao dưỡng ngươi ^_^【 trích dẫn 】 Tô Tạ đơ ra hết năm giây… Trầm mặc hết năm giây… Chấn kinh hết năm giây… Sau đó… Tô Tạ: Cái… gì!!!!!!!!! ∑(っ°Д°;)っ!!!!!!!!!! —— Tác giả phát biểu: Thật ra nội dung truyện này là về một em thụ thích buồn vô cớ suy diễn lung tung… Suy diễn qua… Suy diễn lại… Suy diễn xong… … Thì HE thôi…
|
Chương 23 Tô Tạ liền phản ứng trong nháy mắt: Lại bị đại nhân trêu chọc! Thế nhưng khi đã tỉnh táo hơn, Tô Tạ cảm thấy có chút mơ hồ. Một người thoạt nhìn nghiêm túc như đại nhân, tại sao phải ba lần bốn lượt đùa giỡn mình? Chiếu theo diễn biến cẩu huyết của một bộ kịch kinh điển, đây chính là tình tiết kinh điển phúc hắc công trêu ghẹo tiểu bạch thụ. Cơ mà —— Hắn làm sao có thể là tiểu bạch thụ được! 【trọng điểm sai rồi!】 À không… Hắn làm sao có thể là thụ được chứ! 【 trọng điểm lại sai rồi!】 … Thế nhưng, bên trên hình như đều không phải trọng điểm a. Tô Tạ nhìn ký hiệu mỉm cười mà đại nhân phát trên màn hình, càng thêm mờ mịt. Không phải hắn không nghĩ tới nguyên nhân khác, nhưng giả thiết “đại nhân đang yêu thầm hắn! =口=” độ tin cậy xem mòi còn muốn thấp hơn cả giả thiết “tiểu học đệ có gian tình với Mạc Phụ Như Lai! =皿=” luôn là nhân tố phiền phức mà hắn bài trừ đầu tiên. Tô Tạ bi tráng thở dài. Thật ra hắn cũng không phải không huyễn tưởng… Thế nhưng cái nguyên nhân mà xác suất xảy ra của nó còn thấp hơn cả chuyện nhận được giấy báo trúng tuyển của đại học Harvard này, liệu có thật sự tồn tại? Thẩm Cố… Quân Ý Như Đao… Người đó, không chỉ là học đệ “nhỏ hơn hắn một tuổi” và “tướng mạo coi như bảnh bao”. Mà còn là CV nổi tiếng, sở hữu lượng fan khổng lồ, thậm chí còn có cả đồng nghiệp văn. Còn Tô Tạ hắn, chẳng qua chỉ là một gã vô danh, tuy rằng là học trưởng của Thẩm Cố, nhưng thân phận này chỉ mang đến cho Tô Tạ cảm giác thất bại thậm chí còn thua kém cả học đệ mà thôi. Cho dù có thêm một thân phận nữa, cũng bất quá là —— fan trung thành. Chỉ đơn phương, chỉ ngưỡng mộ. … Học đệ: Học trưởng? Học đệ: Học trưởng?! Học đệ: Học trưởng đại trượng phu?!! Ngươi xuyên không rồi sao?!! Học đệ: Cho dù có xuyên không rồi cũng nhất định phải nhớ kỹ ta a!!! Học đệ: Ngươi nhất định phải vĩnh viễn ghi nhớ có một tiểu học đệ bên bờ hồ Đại Minh a hu hu hu hu hu hu hu… Học đệ: Ngươi sẽ sống mãi trong lòng ta hu hu hu hu hu hu hu hu… Tô Tạ từ từ hoàn hồn lại, nội tâm tràn ngập chán nản. Thế nhưng khi thấy trên màn hình toàn là lời kêu gọi của học đệ, hắn bỗng nhiên cảm giác được… kỳ thực vẫn có người quan tâm hắn ấy chứ. Tô Tạ câu khóe môi, bắt đầu gõ bàn phím. Tô Tạ: Nhớ cái đầu ngươi! Lão tử còn chưa chết! Học đệ: Học trưởng ngươi lại khôi phục bản tính đỏng đảnh kiêu kỳ rồi… Tô Tạ: Ngươi mới đỏng đảnh kiêu kỳ, cả nhà ngươi đều đỏng đảnh kiêu kỳ ╭(╯^╰)╮ Học đệ: … Đó, thấy chưa! Tô Tạ bĩu môi, chẳng qua hắn chỉ định phát một chữ “hừ” sau câu đầu, thế nhưng chế độ mặc định chuyển đổi chết tiệt trên QQ biến nó thành biểu tình kia… còn hắn nhất thời nhanh tay ấn enter luôn. Hắn cảm giác được bên kia màn hình tiểu học đệ đắn đo một lát, mới tiếp tục gõ chữ. Học đệ: Học trưởng này, ngươi dự định… làm gì? Tô Tạ ngẩng đầu nhìn trần nhà, đáng tiếc trên đó không có viết đáp án mà hắn muốn. Tô Tạ F5 weibo, quả nhiên thấy bên dưới dòng chữ mình vừa đăng số lượt chuyển phát và bình luận đã tăng vọt với tốc độ không thể khống chế. Tô Tạ trợn trắng mắt, đây là hiệu ứng danh nhân sao? Bằng không lúc bình thường, cho dù hắn có quăng lên weibo một câu “Ta và tiểu học đệ kết hôn rồi” chỉ sợ cũng chẳng mấy ai vào chia sẻ. Tô Tạ click mở khu comments, muôn hình vạn trạng bình luận lũ lượt hiện lên. Nháy mắt lệ rơi đầy mặt: A a a tiêu cp của ta rồi ┭┮﹏┭┮ Cute đến run rẩy: Oa oa quả nhiên là Quân Ý Như Đao X Chè đậu xanh đường phèn a! Vừa mới đổi cặp mắt chó hợp kim thượng hạng: A a a a a cặp mắt chó của ta lại bị gian tình chiếu mù nữa rồi! … Tô Tạ khóe miệng co giật, lại rê chuột kéo xuống, tuy rằng không ít người ủng hộ cặp đôi mới này, nhưng rõ ràng rất nhiều người vẫn cố thủ với cp cũ, hắn cảm thấy đêm nay hắn nhất định sẽ bị oán niệm bao vây, nói không chừng lúc đi toilet chỉ toàn thải ra mấy gói gia vị… Thở dài một hơi, Tô Tạ bắt đầu vắt óc xem nên trả lời thế nào. Vì vậy hắn lại cầu cứu quân sư duy nhất của hắn. Tô Tạ: T T ta cũng không biết phải đáp sao nữa, giúp ta với! Học đệ: Lãnh diễm cao quý tuyên bố mình có năng lực tự nuôi sống bản thân. Tô Tạ: Lãnh diễm cao quý cái đầu ngươi! Người đó là đại nhân a đại nhân! Học đệ: Vậy ngươi định bẹp một phát nhào tới ôm chân hắn? = = Tô Tạ: Ôm chân em gái ngươi ấy T T đại nhân rõ ràng đang trêu ta! Học đệ: Hắn trêu ngươi, vậy ngươi cứ trêu lại hắn. Một câu thức tỉnh người trong cuộc! Hai mắt Tô Tạ thoáng chốc vụt sáng. Vì vậy hắn khí phách hiên ngang trả lời Quân Ý Như Đao —— Thế ngươi có biết làm ấm giường không?! Không biết thì ta không cần. Bất quá, ngay khoảnh khắc trả lời xong, hắn liền hối hận. Quả nhiên, những bình luận mới lập tức ào ạt ập đến… Chân tướng quân: Làm ấm giường không phải là nghĩa vụ của tiểu thụ sao?!? Bàng quan giả: Chân tướng quân cuối cùng cũng chân tướng rồi! Người qua đường: Ta chỉ là đi ngang qua bắt gặp gian tình thôi nha… … Tô Tạ lệ rơi đầy mặt tức tốc pm tiểu học đệ. Tô Tạ: Oa oa hối hận chết mất T T câu trả lời của ta thật tồi… Học đệ: Đích thực rất tồi… Tô Tạ: Kháo! Không thể an ủi người ta sao! Học đệ: Ta chỉ nói sự thật mà thôi, ta có gì sai chứ? Tô Tạ: Tất cả đều tại ngươi! ( ̄ヘ ̄o#) Học đệ: Ta đâu phải thần thánh… Tô Tạ rưng rưng nước mắt tiếp tục xem bình luận, nhưng sau khi nhìn đến comment mới nhất vừa được gửi, hắn thiếu chút nữa hộc ba lít máu thăng thiên. Quân Ý Như Đao: Ta không chỉ biết làm ấm giường, còn có thể làm hiền phu Tô Tạ đầu tiên là – – Sau đó là = = Sau đó nữa là =口= Sau đó của sau đó nữa là =皿= Đống bình luận bên dưới dòng comment kia vô cùng thê thảm, chỉ một mảnh “a a a a a a a” “oa oa oa oa oa oa oa”… Cuối cùng Tô Tạ hít sâu một hơi pm đại nhân trên QQ chat riêng. Tô Tạ: Đại nhân ngươi bị thứ gì đó nhập xác sao? Đây là lời giải thích tốt nhất mà Tô Tạ có thể nghĩ ra… Tô Tạ: Hay là bị hack nick? =口= Đây là lời giải thích đáng tin cậy nhất mà Tô Tạ có thể nghĩ ra… Một lát sau, Quân Ý Như Đao mới phát một câu trả lời, hơn nữa chỉ là một emo cực đơn giản. Quân Ý Như Đao: ^_^ Trong lòng Tô Tạ bỗng nhiên bành trướng một loại cảm giác quỷ dị! Tô Tạ: Kẻ hack… hack nick nhất định chết không có đất chôn =口= Quân Ý Như Đao: Nga, vậy ngươi nên cẩn thận Tô Tạ: Ta sẽ không để ngươi hack nick ta ╭(╯^╰)╮ Quân Ý Như Đao: Không, ý ta là lời nguyền chết không có đất chôn kia kìa… … Tại sao lại mơ hồ có loại cảm giác bị đùa giỡn? Tô Tạ: Đại nhân ta sai rồi T T Tô Tạ: Ta không nên trêu ngài T T Quân Ý Như Đao: Tốt, biết sai liền sửa là bé ngoan. Quân Ý Như Đao: vuốt vuốt Cảm giác quỷ dị trong lòng Tô Tạ càng lúc càng lan tràn!!! Tô Tạ: Đại nhân ngươi cũng đừng trêu ta nữa có được không T T Tô Tạ: Sức chịu đựng của ta có giới hạn… Quân Ý Như Đao: Ta trêu ngươi hồi nào? Tô Tạ: Ngươi có lúc nào không trêu ta! Quân Ý Như Đao: Vậy ngươi nói đi, ta trêu ngươi chỗ nào? Tô Tạ: Ngươi rõ ràng chỗ nào cũng trêu! … Uy, câu này hình như có điểm quái quái. Quân Ý Như Đao: Nga… Tô Tạ: Không đúng không đúng! Ý ta là ngươi trêu ta nhiều chỗ lắm! Quân Ý Như Đao: Tức là nói rất nhiều chỗ của ngươi đều bị ta đùa giỡn qua? Tô Tạ: Không phải T T Tô Tạ uất ức nha, tại sao có cảm giác tiếp tục bị đại nhân trêu nữa! Quân Ý Như Đao: Vậy chẳng hạn như? Tô Tạ: Mới vừa rồi a! Ngươi nói bao dưỡng ta gì đó… Tô Tạ phiền muộn gõ bàn phím. Tô Tạ: Đừng tùy tiện nói những lời đùa khiến người khác hiểu lầm. … Tuy loại trêu đùa nhau này là chuyện rất bình thường trong giới CV, nhưng trong mắt vài người ý nghĩa sẽ không chỉ như thế. Tô Tạ thập phần phiền muộn, làm ơn đừng chơi trò này với hắn, hắn sẽ xem là thật đó! Thế nhưng câu trả lời của người bên kia màn hình, rõ ràng là muốn khiến Tô Tạ càng thêm phiền muộn. Quân Ý Như Đao: Dù sao toàn thân trên dưới ngươi đều bị ta trêu chọc rồi Quân Ý Như Đao: Bao dưỡng gì đó cũng là bình thường thôi Tô Tạ nhịn không được đập đầu xuống bàn phím. Tô Tạ: … Đã nói là đừng đùa với ta nữa mà T T Quân Ý Như Đao: Tại sao? Tô Tạ cực độ phiền muộn, đối phương cư nhiên còn nghiêm túc hỏi hắn tại sao như thế! Tô Tạ: Bởi vì ta không thích Lúc Tô Tạ đánh xong dòng chữ này gửi đi, trong lòng hắn thốt nhiên căng thẳng. Hắn nói hắn không thích… Liệu sau đó đại nhân sẽ không thèm ngó ngàng đến hắn nữa? Thậm chí cả đùa giỡn cũng không? Hắn bỗng dưng vạn phần hối hận đã không kiềm chế bản thân, cư nhiên nói toạt ra như vậy. Quân Ý Như Đao: Nếu ngươi không thích, vậy thôi quên đi Tô Tạ cõi lòng trầm xuống, quả nhiên… Sau này đại nhân sẽ không bao giờ đùa với hắn nữa, không bao giờ đùa với hắn nữa. Hắn vốn nên vui mừng mới phải, nhưng lúc này chỉ thấy trống vắng. Bất quá… Như vậy cũng tốt, hắn sẽ không còn ôm mối huyễn tưởng không thực tế với đại nhân nữa. Quân Ý Như Đao: Nhưng ta không phải đang nói đùa. … Sao cơ? Tô Tạ ngơ ngác nhìn màn hình. Câu này… là có ý gì… Hôm đó Tô Tạ thủy chung không thể lấy hết dũng khí hỏi đại nhân về hàm nghĩa của câu nói kia. Mà đại nhân cũng thủy chung không hề giải thích ý tứ của nó. Tô Tạ chỉ biết thẫn thờ nhìn avatar của đại nhân… mãi cho đến khi avatar chuyển sang màu xám.
|
Chương 24 Kể từ đó, Thẩm Cố hoàn toàn tuân thủ lời hứa với Tô Tạ, không còn “trêu chọc” Tô Tạ, hiếm khi xuất hiện ở nhóm chat, cũng không chủ động pm Tô Tạ trên QQ. Không hiểu sao Tô Tạ lại cảm thấy thật lạc lõng. Hắn ngu ngơ suốt một tuần, mỗi lần lên mạng hắn lúc nào cũng nhìn avatar của đại nhân, nhưng không thấy nó sáng lên. Hắn vẫn nghe những ca khúc do Quân Ý Như Đao hát, nghe thanh âm đã từng rất gần rất gần với mình, rồi bỗng nhiên bị mình kéo thành khoảng cách rất xa rất xa. Tất cả mọi chuyện, chỉ là trở lại với quỹ đạo trước kia. Thế nhưng Tô Tạ hiện tại, càng lạc lõng hơn cả lúc chưa thể tiếp cận đại nhân mà mình sùng bái. Hắn quả thực càng thấy mất mát hơn trước đó. Thế nhưng hắn cũng đâu có tư cách để nói, “So với được rồi lại mất, thà rằng chưa từng có cho xong”, bởi vì hắn căn bản chưa từng có được. Đã vậy, càng thêm kích thích Tô Tạ, chính là hai kẻ kia. … Bùi Nam và Triệu Bắc. Hai người họ rốt cuộc cũng êm xuôi. Đờ đẫn đối diện với bốn chữ Quân Ý Như Đao to đùng trên màn hình vi tính, Tô Tạ tịch mịch thở dài. “Triệu Bắc, hôm qua ngươi làm ta đau quá!” Bùi Nam nói. “Lần sau ta sẽ nhẹ hơn một chút…” Triệu Bắc nói. Tô Tạ còn chưa kịp biểu thị bị gian tình của hai tên kia chiếu mù cặp mắt chó hợp kim, bỗng nhiên phản ứng lại… Uy uy màn đối thoại quỷ dị này là sao? Bùi Nam không phải là công sao? Tô Tạ vội quay đầu hiếu kỳ nhìn thắt lưng Bùi Nam… “… Ta sẽ kẹp ngươi nhẹ hơn một chút.” Triệu Bắc nhỏ giọng nói. “Sau này nhớ đó nha, hôm qua ta suýt bị ngươi kẹp đứt luôn.” Bùi Nam mỉm cười. Tô Tạ quay lại đập đầu xuống bàn phím. … Cẩu nam nam! Gian phu dâm phu! Đoạn tử tuyệt tôn! Cố tình kích thích đàn ông độc thân! Cố tình kích thích hoàng kim ma pháp sư hắn! “Các ngươi hãy đợi đấy… chờ ta luyện thành hỏa cầu thuật…” Tô Tạ nhỏ giọng lầm bầm. “Nam nhân thất tình thật đáng thương a…” Bùi Nam đột nhiên thở dài. “Kháo! Ngươi mới thất tình!” Tô Tạ hung hăng trừng lại. Triệu Bắc cuống cuồng khép nép vào một bên như bà xã bé bỏng. “Không phải bị học đệ nhỏ hơn ngươi một tuổi kia ruồng rẫy sao? Lát nữa tìm một đứa trẻ hơn, kích thích hắn.” Bùi Nam cười đến không có ý tốt. “Điên quá! Không phải như vậy!” Tô Tạ hoảng sợ, sao Bùi Nam lại biết Thẩm Cố? Không không, không thể nào, Bùi Nam nhất định đang nói tiểu học đệ… “Hai người các ngươi không phải cả ngày quấn lấy nhau sao?” Bùi Nam trưng ra biểu tình ‘người sáng suốt đều biết hai đứa là một đôi’. “Không phải vậy… Ta và tiểu học đệ quen biết nhiều năm rồi, nếu có gì thì đã có từ lâu.” Tô Tạ buồn bực, chẳng qua ở trong cái trường này, hắn và tiểu học đệ tương đối có nhiều đề tài để nói chuyện, hơn nữa đều là CV… “Ta và Triệu Bắc cũng quen biết nhiều năm, không phải tới giờ mới cặp sao?” Bùi Nam quàng tay ôm eo Triệu Bắc. Triệu Bắc dịu dàng dựa vào người Bùi Nam. “… Ta đi đây… Ta cảm thấy thị giác của ta bị cưỡng X mất rồi!” Triệu Bắc ngươi có cần tỏ ra hiền thê như vậy không a! Cảm giác nghịch cp càng lúc càng mãnh liệt khiến Tô Tạ nổi đầy da gà da vịt lùi về sau mấy bước. “Hay là… Ngươi cứ bá đạo thượng đại một đứa.” Bùi Nam đẩy đẩy gọng kính, dùng ánh mắt từng trải nhìn Tô Tạ. “…” Tô Tạ trầm mặc vài giây, trong lòng tính toán nếu áp đảo đại nhân thì tỷ lệ thành công sẽ là bao nhiêu. “Bất quá… quan trọng nhất, vẫn là tâm ý của chính ngươi,” Bùi Nam bỗng nhiên dùng một loại ngữ khí cực kỳ thâm trầm nói, “Tuy rằng trong chuyện tình cảm ngươi vừa đần vừa khờ không bao giờ nghĩ thông, có điều niệm tình chúng ta là đồng loại, ta khuyên ngươi cứ đi thử xem sao…” “…” Tô Tạ lại trầm mặc vài giây nữa, hắn vừa bị người ta mắng? Có đúng không? Có đúng không? “Vậy tâm ý của ngươi là gì?” Bùi Nam mỉm cười nhìn xoáy vào Tô Tạ. Tô Tạ trầm mặc thêm vài giây. “Đợi đã, ngươi vừa nói… chúng ta là đồng loại, là có ý gì?!?” Không phải như hắn nghĩ chứ?!! “Gay a,” Bùi Nam lại đẩy mắt kính, “Nghĩa là thích người cùng giới vô pháp sản sinh dục vọng sinh lý với người khác giới.” “Không cần giải thích tường tận như thế!” Tô Tạ lệ rơi đầy mặt, tại sao hắn lại có cảm giác càng ngày càng bị bẻ cong a… Tuy rằng thường nghe người ta nói trên thế giới này căn bản không có hủ nam, chỉ có ngụy hủ nam chưa tìm được bến đỗ thích hợp… Thế nhưng… hắn căn bản chưa từng nghĩ tới… mình sẽ thích một nam nhân. “Tự ngươi làm rõ đi.” Bùi Nam lại tỏ vẻ thâm trầm thở dài một hơi. Tô Tạ hoang mang nhìn Bùi Nam. Hắn nghĩ hắn nên có loại cảm giác “boong” một tiếng bừng tỉnh đại ngộ… Nhưng trên thực tế, hắn càng ngu muội hơn. Bùi Nam nói, hắn và mình như nhau, đều là gay. Hắn, Tô Tạ, là gay. Thích nam nhân. Hắn… thích nam nhân sao? Tô Tạ nghĩ tới ông chú ở căn tin bề cao tỉ lệ với bề ngang, lúc nào cũng dùng muỗng ngắm nghía mái đầu hói hơn phân nửa chỉ còn lưa thưa vài cọng, lại nhớ tới người thanh niên ti bỉ mặc áo chữ thập luôn rảnh rỗi ngồi cắn móng chân trong quầy bán quà vặt… Thích nam nhân… hẳn là một chuyện rất kinh dị… … Sao hắn có thể thích nam nhân được chứ? Tô Tạ mờ mịt quay đầu, nhìn màn hình. Đập vào mắt chính là bốn chữ Quân Ý Như Đao dùng lối viết thảo họa ra trên mặt. Tô Tạ nhớ tới diện mạo của Thẩm Cố, giọng nói của Quân Ý Như Đao… Nếu đối tượng là Thẩm Cố, hình như cũng không đến nỗi khó tiếp thu như vậy… Tô Tạ nhớ tới vẻ mặt luôn mỉm cười của Thẩm Cố, nhớ tới thanh âm trầm ấm bên tai, bâng khuâng cọ vào trái tim mình. Xong rồi xong rồi… Tô Tạ đau đớn nhắm mắt. Hắn thực sự xong đời rồi. Hắn thực sự, đã thích Thẩm Cố. Tô Tạ mở mắt ra, thất thần nhìn biểu tượng chim cánh cụt ở góc phải phía dưới màn hình. Hắn nói với đại nhân, hắn không thích trò đùa của đại nhân… Hắn nói với đại nhân, hắn không thích đại nhân trêu chọc hắn… Đại nhân nhất định sẽ nghĩ hắn là một kẻ rất vô vị rất cứng nhắc… Tô Tạ có điểm sụp đổ. Đại nhân nói với hắn, hếu hắn không thích, quên đi… Đại nhân nói với hắn, đại nhân không phải đang đùa… Tô Tạ nỗ lực nghiền ngẫm lời của đại nhân, cảm thấy mình có điểm minh bạch, lại có điểm mơ hồ… Sau đó Tô Tạ lại nghĩ tới lời của Bùi Nam, cảm thấy mình nên tìm đại nhân nói chuyện. Ít nhất, cũng không phải giống như bây giờ. Tô Tạ dốc hết can đảm, mở QQ. Trong danh sách bạn bè của hắn chỉ phân thành bốn loại, người nhà, bạn học, CV, còn lại là một phân loại đặc biệt, chỉ có một người… Đại nhân. Nhưng Tô Tạ đành phải thất vọng, đại nhân không có ở đó. Tô Tạ không biết đối phương có phải đang ẩn nick hay không. Loại cảm giác này khiến Tô Tạ càng thêm thất vọng. Bởi vì Tô Tạ, tuy rất ít khi dùng trạng thái ẩn thân, nhưng mỗi lần ẩn thân luôn chỉnh chế độ cho mỗi mình đại nhân trông thấy. … Tô Tạ siết chặt nắm tay, hạ quyết tâm, đứng dậy. … Đi tìm Thẩm Cố. Bất luận thế nào, hắn cũng nhất định nói rõ ràng với Thẩm Cố. Thật ra hắn không hề ghét Thẩm Cố nói đùa… Thật ra hắn không hề ghét Thẩm Cố trêu chọc… Hắn chỉ là đang sợ… Nếu một ngày nào đó Thẩm Cố không nói đùa với hắn nữa, cũng không trêu chọc hắn nữa. Hắn sẽ càng lạc lõng hơn trước. Tô Tạ nhớ rất rõ số phòng của Thẩm Cố. Hắn thở hổn hển chạy lên lầu, đến trước cửa phòng Thẩm Cố. Hắn tự đấu tranh tư tưởng hơn mười phút, mới bước tới gõ cửa. Thế nhưng, trong phòng Thẩm Cố không có ai. Tô Tạ triệt để sững người. Trước đó hắn đã tưởng tượng ra vô số tình huống, nhưng không hề nghĩ đến khả năng Thẩm Cố không ở đây. Tô Tạ cảm thấy có phần may mắn… Bởi vì hắn vẫn chưa nghĩ ra nên nói thế nào với Thẩm Cố. Thế nhưng càng nhiều hơn chính là lạc lõng. Tô Tạ lui mấy bước, dựa vào lan can, ổn định lại hô hấp. Hôm nay là cuối tuần, không cần lên lớp… Thẩm Cố đi đâu nhỉ? Tô Tạ nghi hoặc, xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhìn vào trong phòng, sạch sẽ ngăn nắp, cẩn thận tỉ mỉ, không khác mấy với lần trước, hoàn toàn không giống với ký túc xá nam sinh bừa bộn thường thấy. Tô Tạ đợi thật lâu, thủy chung vẫn không ai về. Hắn buồn chán nhìn đồng hồ trên cổ tay, kim phút và kim giây cứ nhích dần nhích dần. Nhìn qua nhìn lại, đã là mười hai giờ trưa. Giờ này cũng nên đi ăn rồi… Tô Tạ thấy dưới lầu tốp năm tốp ba đi tới căn tin, cũng có người từ căn tin trở về ký túc xá. Tô Tạ đợi đến sắp mất hết kiên nhẫn, cuối cùng cũng thấy được bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mặt. Tuy thành phố S thuộc đai khí hậu á nhiệt đới gió mùa, nhiệt độ mùa đông vĩnh viễn trên mức không, nhưng lúc này đã là giữa đông, mà Thẩm Cố chỉ tùy tiện khoác một chiếc áo cardigan màu lam sẫm. Điều này khiến Tô Tạ đang trùm kín toàn thân như quả cầu nháy mắt nổi đóa, hắn ném hết những lời định nói lên chín tầng mây, biểu tình phẫn nộ chạy đến trước mặt Thẩm Cố, quát: “Bây giờ là thời tiết gì rồi, ngươi còn muốn thể hiện phong độ bất chấp nhiệt độ!” Thẩm Cố rõ ràng rất bất ngờ, hắn mờ mịt nhìn vẻ mặt tức giận của Tô Tạ. “… Cho dù muốn ra ngoài câu dẫn người khác, tốt xấu gì cũng phải mặc ấm một chút chứ!” Tô Tạ đã nóng nảy đến hồ đồ, hoàn toàn không biết mình đang nói gì nữa. Hắn gặp qua rất nhiều nữ sinh vì để khoe cặp chân đẹp của mình, thậm chí ngay mùa đông, cũng sống chết chỉ mang một đôi tất mỏng tang… Hắn không ngờ Thẩm Cố cư nhiên cũng thuộc loại người như thế. Thẩm Cố vẫn sửng sốt nhìn Tô Tạ. Tô Tạ vuốt mặt, rốt cuộc ý thức được Thẩm Cố có chút không ổn. “Trên… trên áo ngươi…” Tô Tạ nhìn y phục của Thẩm Cố, chợt la lên, “Sao lại dính máu? Ngươi bị thương sao? Xảy ra chuyện gì? Ngươi bị thương chỗ nào?” Tô Tạ cảm thấy thật hoảng loạn, hắn luống cuống tay chân kéo lên kéo xuống y phục trên người Thẩm Cố. Chỉ có lúc này, hắn mới sâu sắc nhận ra, hắn thích người trước mắt. Hắn sợ mất đi Thẩm Cố. Tô Tạ đang khẩn trương muốn chết, lại bị Thẩm Cố luôn chăm chú nhìn hắn một phát kéo vào lòng. “…” Tô Tạ ngơ ngác, bị Thẩm Cố áp sát trong ngực. Thẩm Cố cúi đầu vùi vào hõm vai trái của Tô Tạ, hơi thở nóng rực như phả bên tai hắn. “Không phải ta, là một bạn học của ta…” Thanh âm Thẩm Cố đã khàn đi. “Tối qua hắn gặp tai nạn… Ta đưa hắn vào bệnh viện.” “Áo khoác ta lấy đắp cho hắn…” Thẩm Cố nhẹ giọng nói. Tô Tạ ngoan ngoãn lắng nghe, hai tay vướng víu không biết nên để đâu, cuối cùng chỉ có thể đặt trên lưng Thẩm Cố. Thẩm Cố vẫn úp mặt vào cổ Tô Tạ, khôi phục chất giọng thanh lãnh vốn có, bình đạm nói: “Ta còn ngỡ những chuyện như tai nạn giao thông luôn cách ta rất xa rất xa… hóa ra không phải như vậy…” “Đừng nói thế…” Tô Tạ nghẹn nửa ngày, mới thốt được một câu. “Lúc đưa hắn đến bệnh viện, ta đã nghĩ rất nhiều… Thì ra sinh mệnh lại yếu đuối như vậy, chỉ trong nháy mắt, không ai có thể thay đổi được nữa.” Thẩm Cố tiếp tục nói. Tô Tạ chỉ im lặng nghe, hắn biết Thẩm Cố đang cần một người biết lắng nghe. “Sinh mệnh thực sự rất mong manh, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể đánh mất nó.” Thẩm Cố thanh âm trầm thấp. “Đừng nghĩ nhiều.” Tô Tạ càng siết chặt cánh tay ôm Thẩm Cố, nỗ lực truyền thân nhiệt trên người mình sang đối phương. “Cho nên ngay thời khắc đó, ta đã quyết tâm, nếu đã như vậy, ta nhất định phải làm những chuyện trước giờ luôn muốn làm mà chưa làm được, bằng không sau này có thể sẽ không còn cơ hội…” Vẫn như cũ là chất giọng thanh lãnh độc đáo riêng biệt của Thẩm Cố. Tô Tạ đang định vuốt đuôi một câu lý tưởng thật cao đẹp, bàn tay Thẩm Cố đặt bên hông hắn bỗng nhiên dụng lực mạnh hơn, sau đó Thẩm Cố đột ngột ngẩng đầu, áp lên môi Tô Tạ. “…” Tô Tạ kinh ngạc mở to mắt.
|