Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca
|
|
Chương 70 Dương Tĩnh đè ép chuyện này xuống không được bao lâu, lại có người thượng tấu, buộc tội Hoàng hậu dung túng nô tài đánh người bị thương, chính là một lão thái giám đã hầu hạ Tiêu Thương Hải rất lâu trong Phượng Nghi cung, cháu trai của lão ở bên ngoài đánh chết người. Cùng lúc đó, Lý Ngự sử bị sung quân đến Thục Châu sau khi ra khỏi kinh không bao lâu thì chết bất đắc kỳ tử một cách kỳ lạ. Tin tức truyền về kinh thành, nhất thời dậy lên phong ba, tin đồn vô cùng bất lợi với Hoàng hậu.
Dương Tĩnh phát hiện không đúng, âm thầm lệnh cho Hắc Y Vệ đi điều tra việc này.
Lúc này lão thái giám Hà Tổng quan trong Phương Nghi cung, đang quỳ gối trước mặt Tiêu Thương Hải khóc rống nước mắt đầm đìa.
Trán Tiêu Thương Hải cau lại:
“Ngươi khóc cái gì? Sự việc còn chưa được điều tra rõ ràng, cháu trai của ngươi nếu thật sự bị oan uổng, bản cung sẽ làm chủ cho ngươi. Nếu như trừng phạt đúng tội, bản cung cũng sẽ không bao che cho ngươi.”
Hà Tổng quản gạt lệ nói:
“Tạ ơn Hoàng hậu ân điển. Nô tài từ khi Hoàng hậu vào cung thì đã hầu hạ Hoàng hậu, đến nay cũng đã có hơn mười năm. Nô tài biết Hoàng hậu là người nghiêm khắc kiềm chế bản thân, bởi vậy trăm triệu lần không dám ỷ có ngài ở trên tác oai tác quái bên ngoài. Đứa cháu trai kia của nô tài năm nay mới chỉ mười sáu tuổi, là nhi tử duy nhất của đệ đệ nô tài. Đệ đệ của nô tài chết sớm, nô tài đối với đứa cháu này cưng chiều có thừa. Nhưng nô tài biết hài tử này luôn luôn nhát gan, tuyệt không dám gây chuyện thị phi ở bên ngoài. Nói nó đánh chết người, nô tài trăm triệu lần không thể tin được, tất là có người hãm hại, vu oan cho nô tài. Chỉ là làm phiền đến Hoàng hậu, nô tài chết muôn lần cũng không thể chuộc tội.”
Tiêu Thương Hải yên lặng một lát, nói:
“Việc này bản cung đều biết trong lòng. Mấy ngày nay ngươi trước tiên đừng hầu hạ bên cạnh ta, cầm theo lệnh bài của bản cung đến Hình Bộ thăm cháu trai ngươi, hỏi cho rõ ràng. Nhớ kỹ, bảo hắn nói ra toàn bộ sự thật. Nếu như hắn thực sự đánh chết người, nói ra sự thật, bản cung còn có thể cầu xin một hai phần, nếu như nói dối, bản cung sẽ không xen vào việc của người khác. Đương nhiên, nếu thật sự hắn bị oan uổng, bản cung sẽ không bàng quan đứng nhìn.”
Mắt Hạ Tổng quản sáng lên, hai tay tiếp nhận lệnh bài Mặc Hương đưa qua, khấu tạ Hoàng hậu, cẩn thận lui xuống.
Tiêu Uyển Nương ngồi ở dưới tay Hoàng hậu, lo lắng nói:
“Hoàng hậu, chuyện này ngài thật sự muốn nhúng tay sao?”
Tiêu Thương Hải cười nhạt:
“Đều đã lấn át đến trên đầu bản cung rồi, chẳng lẽ còn muốn bản cung mặc kệ không lên tiếng sao?”
Tiêu Uyển Nương biết tính tình công tử nhà mình, nhưng trong lòng vẫn sầu lo, lại nghĩ đến một chuyện khác, nhẹ giọng hỏi:
“Vậy chuyện của tứ công tử và tam tiểu thư…”
Tiêu Thương Hải nhíu nhíu mày, có chút mệt mỏi nói:
“Dù sao cũng là thân đệ đệ và muội muội của ta. Nếu mẫu thân đã lên tiếng, vậy hai ngày nữa lấy danh nghĩa của ta đón bọn họ vào cung ở vài ngày đi. Đến lúc đó ngươi thay ta tiếp đãi bọn họ, những chuyện khác ít nói đến là được.
Đôi mắt sáng rực dịu dàng của Tiêu Uyển Nương hơi mang theo lo lắng cùng thương tiếc, nhịn không được u oán nói:
“Phu nhân cũng thật là, biết rõ tình cảnh của người hiện tại, còn muốn đưa đám người tứ công tử tiến cung. Đây không phải là làm khó cho ngài sao?”
Tiêu Thương Hải liếc mắt nhìn Tiêu Uyển Nương, thản nhiên nói:
“Uyển Nương, ta biết ngươi là bất bình cho ta, chỉ là sau này vạn lần không thể nói những lời đó nữa, hiểu chưa?”
Tiêu Uyển Nương thấp giọng nói:
“Vâng. Uyển Nương hiểu rõ.”
Tứ công tử Tiêu Tử Thành cùng tam tiểu thư Tiêu Hiền Lan của Tiêu gia là do Tiêu phu nhân sinh ra lúc tuổi cao, kém Tiêu Thương Hải mười bốn tuổi. Khi đôi huynh muội này sinh ra thì, Tiêu Thương Hải đã theo đại ca Tiêu Bá Nguyên đến cố đô Kim Lăng. Sau đó Tiêu Thương Hải lại theo Dương Tĩnh chinh chiến Bắc phạt, thu phục quốc thổ định đô ở Lạc Kinh rồi tiếp đó lại bị phong làm Hoàng hậu tiến cung, vì vậy không ở chung nhiều lắm với đôi huynh muội này, không có ấn tượng quá sâu.
Sau khi huynh muội Tiêu Tử Thành sinh ra không bao lâu thì Tiêu phụ qua đời, Tiêu Bá Nguyên kế nhiệm chức vị tộc trưởng. Sau khi hắn vào kinh làm quan thì, vẫn muốn đưa mẫu thân và ấu đệ ấu muội đến kinh thành ở, nhưng Tiêu mẫu tuổi tác đã cao, không muốn rời khỏi tiễn đường nhà cũ. Cho đến khi Tiêu Thương Hải sinh hạ Thái tử rồi, thế của Tiêu gia từ từ ổn định, Tiêu Tử Thành và Tiêu Hiền Lan cũng đều đã thành người, đã đến lúc lo lắng cho tiền đồ và hôn sự, Tiêu mẫu vào mùa xuân năm nay mới mang theo hai tử nữ vào kinh.
Tiêu Thương Hải thực ra cũng không gần gũi với mẫu thân. Trước khi y sinh ra thì, Tiêu phụ đã từng cực kỳ sủng ái một vị sủng thiếp, sủng thiếp này thậm chí còn từng sinh ra một nhi tử, đó vốn là công tử hẳn là đứng ở vị trí ‘Thúc’ hàng thứ ba, nhưng vị tam công tử chân chính này không hiểu sao, sinh ra không bao lâu liền chết non, thậm chí ngay cả gia phả cũng chưa kịp đi vào.
Tiêu phụ lúc đó rất là đau lòng, hoài nghi việc này là do Tiêu mẫu động tay động chân. Nhưng lúc này Tiêu mẫu lại đang mang thai Tiêu Thương Hải, Tiêu phụ không tìm được chứng cứ, không thể bởi vì một tiểu thiếp mà trở mặt với đích thê, bởi vậy không thể làm gì khác hơn là nhẫn mối uất ức này xuống.
Đợi đến sau khi Tiêu Thương Hải sinh ra rồi, Tiêu mẫu kiên trì muốn để Tiêu Thương Hải dựa theo thứ tự huynh đệ ‘Bá Trọng Thúc Quý’ đứng hàng chữ ‘Thúc’, nhưng Tiêu phụ không đồng ý. Có người nói phu thê hai người khi đó vì thế mà tranh cãi đến kịch liệt, cuối cùng Tiêu mẫu rốt cuộc không thể thay đổi ý của Tiêu phụ. Hơn nữa Tiêu phụ nhìn thấy Tiêu Thương Hải liền nhớ tới ái tử đã chết non, oán niệm sâu đậm với Tiêu mẫu, bởi vậy chỉ có lệ đặt tên cho hài tử này là Tiêu Quý. Mà ngay cả một cái tên chính thức cũng lười suy nghĩ.
Rõ ràng đứng hàng thứ ba, nhưng lại gọi tên là ‘Quý’, chẳng phải là công khai nói rõ rằng đã từng có một vị tam công tử chân chính từng tồn tại sao?
Tiêu mẫu vì thế mà oán hận không thôi.
Sau khi Tiêu Thương Hải sinh ra thì, quan hệ giữa phu thê hai người chuyển biến đột ngột, Tiêu phụ mang theo sủng thiếp chuyển ngay đến cố đô Kim Lăng ở Giang Nam, ở cách biệt hai nơi với Tiêu mẫu. Tiêu mẫu đại khái là nghĩ Tiêu Thương Hải sinh ra cũng không cứu vãn được sự sủng ái của trượng phu, trái lại càng thêm bất hòa với trượng phu, bởi vậy cũng không quá yêu thương Tiêu Thương Hải.
Đôi phu thê này là đám hỏi chính trị điển hình trong các đại tộc ở Giang Nam lúc đó, Tiêu Thương Hải từ nhỏ đã nhận ra sự lạnh nhạt trong quan hệ phu thê, bởi vậy sâu trong lòng đã coi đó là tấm gương soi sáng, lúc mười tuổi từng phát lời thề, đến khi bản thân mình thú thế thì nhất định phải lấy người mình yêu, tuyệt không để người khác tùy ý sắp đặt hôn nhân của chính mình.
Vì vậy sau khi y gặp được Dương Tĩnh, liền không hề chùn bước, cho dù từ đó về sau phải từ bỏ thân phận nam tử tiến cung, y cũng cam tâm tình nguyện.
Sau khi Tiêu mẫu vào kinh không lâu, liền đệ bài tử tiến cung thỉnh an Hoàng hậu, Tiêu Tử Thành và Tiêu Hiền Lan cũng đến.
Tiêu Tử Thành dung mạo tuấn mỹ, thông minh nhanh nhạy, đôi mắt đen láy linh động, khá có vài phần phong thái của Tiêu Thương Hải năm đó. Tiêu Hiền Lan càng như hoa như ngọc, đoan trang ưu nhã, là một mỹ nhân hiếm thấy.
Tiêu Thương Hải rất yêu thích bọn họ, ban cho không ít thứ. Lúc đó Hoàng thượng cũng đến ngồi một lát, hỏi Tiêu Tử Thành mấy vấn đề, thấy Tiêu Tử Thành không chút hoang mang, câu hỏi nào cũng đều trả lời được. Dương Tĩnh cũng rất vui vẻ, liền lập tức muốn ban thưởng chức quan cho hắn, ai ngờ lại bị Tiêu mẫu uyển chuyển từ chối.
Đại Thịnh đã không còn chế độ khoa cử, quan viên triều đình đều do sĩ tộc nắm giữ, đệ tử hàn môn nhập quan cũng là do quan lớn trong sĩ tộc đề cử. Dương Tĩnh tuy rằng biết khoa cử cũng có chỗ tốt, nhưng thời đại của hắn hiện nay còn chưa phát triển đến giai đoạn kia, nếu như cưỡng ép thi hành chính sách này, chắc chắn sẽ đắc tội với toàn bộ giai cấp sĩ tộc, bởi vậy hắn còn đang chờ đợi thời cơ thích hợp. Chỉ đến lúc ấy cơ hội đã chín muồi, mói có thể tiến hành cải cách dứt khoát triệt để ở phương diện này.
Thấy Tiêu mẫu từ chối việc hắn thưởng chức quan, Dương Tĩnh có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không tức giận. Vị lão phụ nhân này xuất thân từ sĩ tộc trăm năm ở Giang Nam, lại được gả vào Tiêu gia làm chủ mẫu vài chục năm, tự nhiên có một cỗ khí độ c ngạo cao quý, cho dù là đối diện với Hoàng thượng, cũng là không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Dương Tĩnh thầm than người phụ nhân này không hổ là mẫu thân của Tiêu Thương Hải, cũng có vài phần tôn kính với bà.
Tiêu Thương Hải nhiều năm không gặp mẫu thân, tự nhiên có ý muốn thân cận, nhưng bất đắc dĩ quan hệ của mẫu tử hai người đã không được bình thường, y lại rời nhà đi đã vài chục năm, hiện tại thực sự không có gì để nói. Bởi vậy Tiêu mẫu ngồi ở Phượng Nghi điện một canh giờ, liền mang theo hài tử rời đi.
Không bao lâu sau, trên triều liền xuất hiện việc cáo buộc Hoàng hậu. Tiêu mẫu liền lén cho người đưa tin nhắn cho Hoàng hậu, muốn y đưa hai đệ muội vào trong cung ở một thời gian.
Tiêu mẫu tâm tư luôn thâm trầm, Tiêu Thương Hải nhất thời cũng không đoán ra được tâm tư của mẫu thân. Nhưng nếu mẫu thân đã muốn y làm như thế, y cũng tuân theo, lệnh Tiêu Uyển Nương thay y chăm sóc đôi đệ muội này.
|
Chương 71 Ngày hôm đó Dương Tĩnh hạ triều, đi đường vòng qua hồ Thái Dịch, đến Trường Ninh cung thăm hai nhi tử đọc sách học tập ở đó.
Đi đến bên hồ, gấm hoa xinh đẹp, trên con đường nhỏ phía sau rừng câu truyền đến một giọng nói non nớt ôn nhuận:
“Hoa mẫu đơn ở đây lớn lên thật đẹp. Nếu ta không nhìn lầm, đây là một gốc Đại đoàn viên cực kỳ quý hiếm đi?”
Ở bên cạnh truyền đến giọng nói uyển chuyển cung kính động lòng người của một nữ tử:
“Tứ công tử thật có mắt nhìn, đây chính là Đại đoàn viên. Đây là do mấy năm trước Hoàng hậu cố ý cho người mang đến từ Giang Nam trồng xuống mới có được, trải qua vài năm vun xới, cuối cùng cũng thích ứng được với khí hậu ở đây, năm ngoái mới bắt đầu nở hoa.”
Nam tử thấp giọng cười nói:
“Quả thực là hiếm thấy. Hẳn là nên gọi tam muội đến xem, về phương diện hoa cỏ, muội ấy quả thực rất hợp tính với tam ca mà.”
Dương Tĩnh nhíu mày, rẽ sang chỗ con đường nhỏ vắng vẻ kia.
Chỉ thấy giữa sắc màu rực rỡ, một thiếu niên ôn hòa lịch sự tao nhã, tựa hoa mà đứng, một bàn tay giống như bạch ngọc dịu dàng vuốt ve cánh hoa mẫu đơn bên cạnh. Chỉ một bàn tay này, còn hơn vô số giai nhân khuynh quốc.
“Hoàng thượng?”
Tiêu Tử Thành nhìn thấy Hoàng thượng rõ ràng là sửng sốt, cuống quít quỳ xuống hành lễ.
Dương Tĩnh tự mình nâng tay hắn, cho hắn miễn lễ, mỉm cười nói:
“Sao ngươi lại ở chỗ này? Là ca ca ngươi đón ngươi tiến cung à?”
Tiêu Tử Thành tuy có chút kinh sợ, nhưng rất nhanh đã trấn định lại, chỉnh lại sắc mặt, nhu hòa cung kính nói:
“Vâng. Sáng sớm ngày hôm nay, Hoàng hậu phái người đến đón thảo dân và muội muội vào cung, nói là ngày thường buồn tẻ, muốn chúng thảo dân ở lại trong cung mấy ngày, trò chuyện với Hoàng hậu.”
Nghe giọng nói ôn nhuận an hòa của thiếu niên, Dương Tĩnh cũng không kìm lòng được thả lỏng giọng nói của mình nhẹ nhàng hơn, nói:
“Muội muội ngươi cũng tiến cung sao? Trẫm lại không hề biết đấy.”
Nói rồi nhìn lướt qua cung nữ đi cùng Tiêu Tử Thành ở phía sau, hỏi:
“Sao lại chỉ có một mình ngươi ở chỗ này? Tam tiểu thư Tiêu gia còn chưa đến Ngự hoa viên dạo chơi sao? Trẫm vừa nghe thấy ngươi nói chuyện, hình như lệnh muội rất thích hoa cỏ?”
Tiêu Tử Thành có chút ngượng ngùng giải thích nói:
“Tam muội và Thục Tần nương nương ở phía trước Ngự hoa viên ngắm, thảo dân không tiện đi theo, liền để cung nữ này đưa thảo dân đi sang đây đi dạo. Tam muội thích hoa cỏ, trước kia ở tiễn đường quê nhà thích nhất là chăm sóc vườn hoa ở hậu viện, tam ca để lại một ít bản chép tay về chăm sóc hoa cỏ ở quê nhà, tam muội vẫn luôn coi đó như bảo bối.”
Thục Tần chính là Tiêu Uyển Nương. Tiêu Tử Thành tuy là đệ đệ của Hoàng hậu, nhưng ở trong hậu cung cũng có chút kiêng kị, bởi vậy không tiện đi dạo cùng Tiêu Uyển Nương, liền một mình đi bộ đến đây.
Dương Tĩnh gật đầu, nói:
“Ngươi đến ở lại trong cung, trẫm coi như là chủ nhà. Trẫm đang muốn đến Trường Ninh cung thăm Thái tử, ngươi cũng đi theo cùng đi, vừa lúc mang ngươi đi ngắm cảnh sắc của hồ Thái Dịch.”
Tiêu Tử Thành có chút được sủng mà sợ hãi, vội vàng cúi đầu đáp:
“Vâng.”
Dương Tĩnh liền dẫn hắn đi một vòng ven hồ Thái Dịch, đến Trường Ninh cung. Thái tử đang học thuộc bài, Hoàng thượng ở ngoài cửa nghe hết một hồi, đợi Thái tử học thuộc xong, liền mang theo Tiêu Tử Thành đi vào.
Tần Thái phó thấy Hoàng thượng đến, quỳ xuống hành lễ. Dương Tĩnh vội vàng nâng ông dậy, ngồi vào chủ vị.
Thái tử cùng Dương Kiện đến hành lễ. Dương Tĩnh dùng phương thức của người nhà thoải mái giới thiệu:
“Đây là tiểu cữu cữu của các con, đệ đệ Tử Thành của Hoàng hậu, lần trước tiến cung các con đều đã gặp qua rồi đúng không?”
Thái tử nói:
“Vâng. Kiến quá cữu cữu Tiêu gia.”
Nói rồi hắn tiến lên hành được nửa lễ, Tiêu Tử Thành nào dám nhận? Vội vàng nghiêng người tránh ra, lại cung kính hành lễ với Thái tử. Thái tử cũng không tránh, chỉ lẳng lặng đứng nhận.
Dương Kiện thấy Hoàng thượng đến, hai mắt sáng lên. Khi nhìn thấy Tiêu Tử Thành, không khỏi tò mò nhìn hắn, cười ha ha cũng tiến đến hành nửa lễ, lớn giọng nói:
“Chào tiểu cữu cữu.”
Giọng nói của bé thanh thúy, mạnh mẽ vang dội, có vẻ non nớt mà can đảm.
Tiêu Tử Thành nhanh chóng liếc mắt nhìn Hoàng thượng, thấy khóe miệng Hoàng thượng mang theo mỉm cười, từ ái nhìn nhị Hoàng tử. Tiêu Tử Thành cúi thấp đầu vẫn tránh được, lại hành lễ với nhị Hoàng tử.
Dương Tĩnh nhìn Thái tử nói:
“Trẫm vừa nghe con học ‘Luận ngữ’, hiện tại hỏi con mấy vấn đề đi.”
“Vâng.”
Tiêu Tử Thành nhìn Hoàng thượng cùng Thái tử một hỏi một đáp, Thái tử thần sắc cung kính, trả lời đều cẩn thận tỉ mỉ, Hoàng thượng lúc bắt đầu thì vẻ mặt nghiêm túc, sau đó liền lộ ra vẻ thỏa mãn.
Đợi đến khi kết thúc hỏi đáp, Hoàng thượng gật đầu, thản nhiên nói:
“Cũng không tệ lắm, nhưng không thể kiêu căng tự mãn, còn phải tiếp tục theo Thái phó học tập, biết chưa?”
“Vâng.”
Ánh mắt Hoàng thượng chuyển qua nhị Hoàng tử, vẻ mặt lập tức trở nên hòa ái, giọng nói cũng dịu dàng hơn rất nhiều:
“Kiện nhi hôm nay học tập được điều gì rồi?”
Nhị Hoàng tử Dương Kiện giống như đã sớm chờ không nổi nữa, lập tức ưỡn ngực lớn giọng nói:
“Phụ hoàng, hôm nay nhi thần cũng học đến ‘Luận ngữ’ rồi!”
“Phải không?”
Khóe miệng Dương Tĩnh nhếch lên, vẫy tay, Dương Kiện liền vọt đến bên người hắn.
Dương Tĩnh ôm bé thấp giọng hỏi:
“Ngày hôm nay học được đến đâu rồi? Đã học thuộc hết chưa? Thái phó đã giải thích hết các hàm nghĩa cho con rồi chứ? Có hiểu hết không?”
Dương Kiện đều lần lượt trả lời hết, còn kéo tay áo của Hoàng thượng nói:
“Nhi thần đều đã học thuộc hết rồi, không tin phụ hoàng kiểm tra con đi.”
Dương Tĩnh cười ha ha nói:
“Được được. Vậy con đọc cho phụ hoàng nghe một chút.”
Dương Kiện liền vội vã đọc lên.
Tiêu Tử Thành thấy thái độ của Hoàng thượng đối với hai nhi tử rõ ràng là khác nhau, giống như trong những gia đình bách tính bình thường, nghiêm khắc nghiêm túc với trưởng tử, đối với thứ tử lại cưng chiều dung túng (trong lòng Dương Tĩnh, trưởng tử dùng để bồi dưỡng, ấu tử dùng để cưng chiều, phân công rõ ràng, trách nhiệm rõ ràng, giống như cách cha Lư mẹ Lư đối xử với anh em Lư Tỉnh Trần và Lư Tỉnh Thế). Mà Thái tử dường như cũng không xem đây là khác biệt, khóe miệng mỉm cười nhìn đệ đệ đang đọc bài, ánh mắt nhu hòa, dường như cũng rất bảo vệ.
Chuyện trong màn của Hoàng cung nghiêm cấm truyền ra ngoài. Nếu như dân gian đều biết tình hình cuộc sống của của hai Hoàng tử ở trong cung, vậy người làm Hoàng hậu như Tiêu Thương Hải cũng có thể chấm dứt rồi. Bởi vậy người ta nhiều nhất chỉ có thể thông qua thượng triều cùng một ít thông tin thu được khi đứng ở trắc điện chờ Hoàng thượng ban thưởng mà suy đoán tình hình trong cung. Chính là Tiêu Tử Thành, bởi vì mới theo mẫu thân về kinh không lâu, cũng chỉ mơ hồ biết được Hoàng thượng không so đo chuyện ‘nhị Hoàng tử’ do Hoàng hậu sinh ra trên thảo nguyên, nhưng cũng không hiểu sao lại cưng chiều đến như vậy. Hôm nay nhìn thấy một màn này, có thể thấy lời đồn cũng không sai.
Dương Kiện một hơi đọc xong, rất kiêu ngạo mà nhìn Hoàng thượng, mắt sáng lấp lánh, giống như đang nói: ‘Phụ hoàng khen con đi khen con đi khen con đi’.
Nhìn dáng vẻ của bé con này như vậy, khiến Dương Tĩnh nhịn không được muốn hôn bé một cái. Chỉ là Tần Thái phó cùng Tiêu Tử Thành đều đang ở đây, hắn chỉ sờ sờ cái đầu nhỏ tròn tròn của Dương Kiện khen:
“Kiện nhi học không tồi. Hạ Khởi, mang khối nghiên mực tùng mặc trong Ngự thư phòng của trẫm đến đây, thưởng cho nhị Hoàng tử.”
Sau đó lại khen Tần Thái phó dạy thật là tốt, ban cho ông hai cuộn giấy Tuyên Thái Hồ cùng hai chiếc bút lông sói, trái lại không hề ban cho Thái tử bất cứ thứ gì.
Thái tử nghe thấy Hoàng thượng đem nghiên mực Tùng Mặc của mình thưởng cho nhị Hoàng tử, trong mắt toát ra vẻ ước ao, nhưng đảo mắt thấy đệ đệ vui vẻ đến mức hai mắt sáng rực lên, nhịn không được bật cười một tiếng, liền ném phần ước ao này ra sau đầu, vui vẻ cho đệ đệ.
Tiêu Tử Thành đứng một bên thờ ơ lạnh nhạt, không khỏi cúi đầu âm thầm tự đánh giá.
|
Chương 72 Buổi tối Dương Tĩnh đến Phượng Nghi cung nói cho Tiêu Thương Hải, những người khác theo thói quen đều tự giác lui ra ngoài.
Dương Tĩnh hỏi việc huynh muội Tiêu Tử Thành tiến cung, Tiêu Thương Hải không nói cho hắn đây là ý của Tiêu mẫu, chỉ nói mình cũng không thân thiết với đệ muội này, muốn đón vào cung để thắt chặt tình cảm.
Tiêu Hiền Lan năm nay mười sáu tuổi, hai thứ tỷ ở phía trên cũng đã xuất giá từ lâu, nàng thân là đích nữ, tất nhiên phải tìm một con rể tốt ở trong kinh thành. Tiêu Thương Hải tuy là nam tử, nhưng dù sao cũng là Hoàng hậu, các vị mệnh phủ thỉnh thoảng đều phải tiến cung thỉnh an y, tuy rằng không trò chuyện nhiều lắm, nhưng cũng đủ để hiểu biết vô cùng tường tận chuyện nhà của các vị đại thần trong triều, cũng không bởi vì tính cách của y mà quên đi chức trách của Hoàng hậu.
Bởi vậy y có vài phần nắm chắc với hôn sự của Tiêu Hiền Lan, cũng tiết lộ cho Tiêu mẫu, để bà lo lắng đến việc lựa chọn mấy nhà, cũng có thể lén đi hỏi thăm một chút. Dù sao với thân phận đại tộc bậc này của Tiêu gia, việc cưới hỏi cũng phải mất thời gian một hai năm.
Chỉ là với Tiêu Tử Thành, Tiêu Thương Hải lại không biết sắp xếp như thế nào. Trên triều đình đang dậy lên phong ba sóng trào với y, Tiêu Thương Hải đi ra từ trong sóng trào máu tanh ấy, sao không phát hiện được chỗ thâm sâu trong đó chứ? Trong thời kỳ mẫn cảm như thế này, y đương nhiên không thể nhúng tay vào tiền đồ của đệ đệ. Tiêu gia đã dựa vào thế của y đi được quá xa rồi, người đứng chỗ cao không chống lại nổi lạnh lẽo, lúc này nên lấy việc khiêm tốn làm chính. Ngay cả hôn sự của Tiêu Tử Thành, cũng để đại ca quyết định đi.
Dương Tĩnh nói chuyện phiếm với y:
“Vinh nhi và Kiện nhi đều rất thích Tử Thành. Lần trước chỉ vội vã gặp mặt một lần, ngày hôm nay nhìn lại thấy hắn thật có duyên với hài tử.”
Tiêu Thương Hải mỉm cười nói:
“Việc này cũng thật bất ngờ. Lúc ta ở tầm tuổi nó, lại không hề có kiên nhẫn với hài tử.”
Dương Tĩnh lộ vẻ mặt hoài niệm ấm áp:
“Hắn lớn lên rất giống ngươi, khiến ta nhớ lại ngươi năm mười sáu tuổi, chỉ là tính tình có thể nói là ôn hòa hơn ngươi.”
Lúc Tiêu Thương Hải còn niên thiếu thì tính tình rất nóng nảy, lúc đánh nhau với Hoàng thượng cũng chưa từng nương tay.
Đôi mắt dài của Tiêu Thương Hải liếc xéo qua, cười như không cười đưa mắt nhìn hắn, nói:
“Tử Thành lớn lên giỏi hơn ta, tính tình cũng tốt, Hoàng thượng liệu có phải là hối hận năm đó người gặp được không phải là nó không?”
Dương Tĩnh nói:
“Ngươi cho rằng ta là loại người háo sắc như vậy sao? Như thế nào càng ngày càng lòng dạ hẹp hòi như thế chứ? Hắn là đệ đệ ruột của ngươi, dù thế nào ta cũng sẽ không động tâm tư đâu.”
Tiêu Thương Hải thờ ơ nói:
“Nga Hoàng Nữ Anh, đó chính là giai thoại thiên cổ.”
Trong những nhà giàu có chính thống đúng là có thịnh hành việc chị em ruột chung một chồng, nhưng ở trong Hoàng thất lại không phổ biến lắm.
Dương Tĩnh cười nói:
“Thực sự là càng nói càng kỳ cục đấy.”
Tiêu Thương Hải cười tủm tỉm nhìn hắn, trong vui đùa mang theo vài phần nghiêm túc:
“Thiên kỳ mà ba ba thần kia mang đến chỉ nói ‘Lập nam hậu tuyệt nữ sắc’, cũng không nói là Hoàng thượng không được nạp nam phi.”
Dương Tĩnh ngưng mắt nhìn y, chậm rãi nói:
“Ngươi đã quên câu thơ ‘Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước vu sơn bất thị vân’ kia sao?”
Tiêu Thương Hải nhìn ánh mắt thâm tình của hắn, mặt không khỏi đỏ lên, cúi đầu nhẩm lại hai lần, nhẹ giọng nói:
“Thực sự là thơ hay…”
Dương Tĩnh nghiêng qua:
“Hay cái gì?”
Tiêu Thương Hải đẩy tay hắn ra, liếc mắt trừng hắn.
Dương Tĩnh cười ha ha, ghé sát bên tai y thổi khí, giọng nói khàn khàn:
“Thời gian không còn sớm, Hoàng hậu cùng trẫm sớm an giấc một chút thôi…”
Đôi mắt đẹp của Tiêu Thương Hải chợt lóe, khóe môi nhếch lên, nhéo nhéo cái cằm của Hoàng thượng:
“Hoàng thượng nói phải, ngày hôm nay hình như là mùng mười đi.”
Sắc mặt Dương Tĩnh cứng đờ.
Tiêu Thương Hải nhìn vẻ mặt của hắn càng thêm động tâm, cười tủm tỉm nhào tới, một tay ấn người ngã lên long sàng phía sau.
Dương Tĩnh ngửa mặt lên trời thở dài, lúc đó vì sao lại đánh cược với y chuyện này cơ chứ? Làm hại mình mỗi tháng đều có vài ngày phải ở phía dưới, than ôi.
Ngày thứ hai Tiêu Thương Hải lại đen mặt rời giường.
Dương Tĩnh vẻ mặt tràn đầy ý cười dịu dàng đỡ y, nói:
“Ngoan, lại nằm thêm một chút, trẫm đi vào triều, ngươi cứ dùng đồ ăn sáng trước đi, ngàn vạn lần đừng để bị đói.”
Tiêu Thương Hải cả giận nói:
“Đừng có được tiện nghi rồi còn khoe mẽ!”
Dương Tĩnh bất đắc dĩ buông tay xin tha:
“Là chính ngươi đột nhiên không hăng hái, sao có thể trách lên đầu trẫm chứ?”
Tiêu Thương Hải cắn răng nói:
“Ta tốt xấu gì cũng là một nam nhân, sao đột nhiên, đột nhiên lại như vậy? Nhất định là ngươi giở trò quỷ!”
“Oan chết ta!”
Dương Tĩnh giơ hai tay lên, vẻ mặt vô tội:
“Y thuật của ngươi cao minh như thế, nếu trẫm giở trò quỷ người còn không phát hiện được sao? Nhất định là gần đây ngươi quá vất vả cực nhọc. Thực ra đây cũng không phải là vấn đề. Nam nhân qua ba mươi tuổi, áp lực quá lớn, thỉnh thoảng cũng sẽ… Khụ, cũng không ngạc nhiên lắm, trẫm bảo Hoàng Tử Quy đến điều trị cho ngươi.”
“Ngươi dám!”
Tiêu Thương Hải buồn bực nói:
“Ngươi còn muốn truyền ra cho ai ai cũng biết sao!”
Tiếp đó lại đấm giường căm giận nói:
“Ngươi còn lớn hơn ta một tuổi, cả ngày lo liệu chuyện quốc sự đáng ra còn phải vất vả cực nhọc hơn ta mới đúng, thế nhưng ngươi tối hôm qua, tối hôm qua… Thật là quá mức.”
Dương Tĩnh nhún vai:
“Thiên phú dị bẩm, trẫm cũng không thể tránh được.”
Tiêu Thương Hải hận không thể một quyền xóa sạch dáng vẻ tươi cười kiêu ngạo ở trên mặt hắn, thở phì phì nằm xuống, quay lưng lại cắn chăn cho hả giận.
Dương Tĩnh cười ha ha, đi ra ngoài gọi người rửa mặt chải đầu, đi vào triều.
Một năm kia có một lần hai người đua ngựa đánh cược, hắn bại dưới tay Tiêu Thương Hải, sau này ngày mùng mười mỗi tháng sẽ ở phía dưới. Nhưng tối hôm qua Tiêu Thương Hải vốn hăng hái bừng bừng, nhưng không hiểu sao kết thúc lại… khụ, có hơi đột ngột.
Lúc đó vẻ mặt Tiêu Thương Hải là chịu kích thích cực lớn, trong lòng Dương Tĩnh lại mừng thầm, thừa cơ phản kích, ăn sạch sẽ người kia.
Thực ra tinh lực của Tiêu Thương Hải không tốt cũng không có gì kỳ lạ, bởi vì một đêm trước đó Dương Tĩnh mới ép người xong. Tiêu Thương Hải xuất sư Nga Sơn lão nhân. Nga Sơn lão nhân này từng được người ta nói là bán tiên, công pháp tu luyện cũng là tuyệt tình tuyệt dục. Nhưng Tiêu Thương Hải bản tính dữ dằn, dám yêu dám hận, tuyệt đối không thích hợp với bộ công pháp này, bởi vậy học sang một môn võ công khác.
Nhưng võ công của Nga Sơn lão nhân cũng không tệ lắm, cảnh giới cao cường. Tu luyện trong một thời gian dài, Tiêu Thương Hải ít nhiều cũng bị ảnh hưởng. Về mặt *** nếu bị động thì cũng không có gì, còn nếu chủ động… đêm trước bị Dương Tĩnh tính kế một hồi, gần đây lại vì chuyện trên triều nên bị áp lực, bởi vậy biểu hiện mới không được tốt.
Bất quá Dương Tĩnh tuy rằng nói không cần lưu ý, nhưng cũng để Hoàng Tử Quy tiến cung bắt mạch cho Hoàng hậu.
Chuyện cháu trai của Hà Tổng quản đánh chết người cũng đã điều tra xong.
Thiếu niên Hà thị này quả thực tuổi không lớn, thường ngày tính tình nhu thuận, nhưng hôm đó ở trên đường bị người ta lừa bịp tống tiền, trong lúc tranh chấp lỡ tay đẩy một cái, cũng không ngờ lại khiến gáy của người kia va xuống đất mà chết.
Thiếu niên Hà thị này cũng bị hoảng sợ đến không nhẹ, không ngừng giải thích mình không hề dùng sức, bất kể thế nào cũng không đánh chết người được. Nhưng hơn mười người bên đường đều nhìn thấy rõ ràng, nói hắn giết người cũng không thể trốn tránh.
Đây rõ ràng là bị người ta tính kế, đáng tiếc không tìm được chứng cớ nào khác, Hà Tổng quản của Phượng Nghi cung thoáng cái dường như đã già đi mười tuổi.
|
Chương 73 Tiêu Thương Hải hiểu rõ con dao này là đâm đến từ sau lưng mình, nhưng đối thủ che giấu cực kỳ khéo léo, đến bây giờ vẫn chưa tra ra được là người phương nào sai khiến, không khỏi bực mình không thôi.
Trên triều nói y vượt quá quy củ ra vào ngoại cung, đến cung nhân ở bên ngoài cũng ỷ thế hiếp người, thậm chí còn lôi ra những nợ cũ trước kia, mơ hồ còn tản ra chuyện y đã từng ‘bất trung’ với Hoàng thượng.
Dương Tĩnh nghe được hồi báo từ chỗ Hắc Y Vệ, tức giận đến mức thiếu chút nữa phá nát Ngự thư phòng.
“Thật to gan! Cũng dám nói xấu Hoàng hậu một nước!”
Dương Tĩnh nheo mắt lại, cầm mấy bản tấu chương của Ngự sử giám sát lên suy ngẫm một lần, đúng là môn đồ có ở khắp nơi, rõ ràng là muốn khuấy tung vũng nước đục này lên.
Bất kể như thế nào, việc chèn ép Hoàng hậu sẽ trực tiếp có lợi cho người khác, hay chính là thế lực đối lập. Thế nhưng Vương Quý phi, Trương Hiền phi kiếp trước từng sinh hạ Hoàng tử, hiện tại một người căn bản là không tiến cung, gả cho Khang Vương Dương Việt làm chính phi tiếp theo, người còn lại thì đã sớm bị biếm vào lãnh cung nhiều năm. Hậu cung chỉ có ít ỏi vài tần phi tiến cung lúc đầu, vả lại đều nằm dưới sự áp chế của Tiêu Thương Hải, rất thành thật an ổn.
Nếu như cũng không phải nhắm vào Hoàng hậu, vậy chính là nhắm vào Tiêu gia.
Cuộc chiến tranh giành giữa sĩ tộc nam bắc, trước đây đã có. Nhưng từ trước vẫn do phương bắc áp chế phía nam, tranh quyền cũng không rõ ràng. Nhưng từ khi Đại Thịnh bị người Hồ chiếm giữ, triều đình Tây Thịnh bị diệt, chuyển đến Giang Nam thành lập nên một triều đình nhỏ, liền bắt đầu nể trọng sĩ tộc phía nam. Đến khi Dương Tĩnh tiến công về Trường Kinh, một lần nữa thống nhất Đại Thịnh, lại lập nhi tử dòng chính của sĩ tộc Tiêu gia ở phía Nam làm hậu, phía nam do Tiêu gia dẫn đầu, liền bắt đầu dần dần chiếm thế thượng phong.
Chẳng lẽ là…
Dương Tĩnh đột nhiên bật ra một ý nghĩ, kết hợp với một khả năng đã trải qua đời trước, sắc mặt không khỏi hơi biến.
Một đời trước Tiêu Thương Hải ở trong hậu cung bị chèn ép điên cuồng, cuối cùng Vương Quý phi thượng vị, đến khi Thịnh Huy đế băng hà, cuộc phân tranh của sĩ tộc nam bắc cũng dần dần lộ ra bên ngoài.
Khi Tiêu Thương Hải qua đời, Thái tử mất sớm, sĩ tộc phía nam do Tiêu gia dẫn đầu đã bị trùng kích rất lớn, đến khi nhi tử của Vương Quý phi leo lên ngôi vị Hoàng đế thì, triều đình Đại Thịnh gần như là bị sĩ tộc phương bắc một tay nắm giữ.
Dương Tĩnh từng ở chỗ mặt đá thông thế nơi cốc luân hồi nhìn thấy một đoạn lịch sử biến động sau khi mình qua đời này.
Bởi vì sĩ tộc phương bắc đè ép sĩ tộc phía nam quá ngoan tuyệt, hai mươi năm cuối cùng, sĩ tộc phía nam cuối cùng kết hợp lực lượng, khởi binh tạo phản. Tuy rằng cuối cùng cũng bị trấn áp xuống, nhưng Đại Thịnh từ đó về sau từ thịnh liền suy, đến đời chắt của Dương Tĩnh thì, cuối cùng cũng đi lên con đường phân rã, sau đó bị triều Đại Sở thay thế.
Lẽ nào phân tranh giữa sĩ tộc nam bắc, đã bắt đầu rồi?
Dương Tĩnh có chút đứng ngồi không yên.
Nếu như lần này nhắm vào Tiêu Hậu, hành động của Tiêu gia là hành động nhất trí của toàn bộ sĩ tộc phương nam, như vậy cho dù hắn là một đời đế vương nắm giữ quyền khuynh một phương, cũng không thể trực tiếp đối kháng với thế lực của nửa bên sĩ tộc còn lại của Đại Thịnh.
Hắn lập tức tuyên triệu Thừa tướng Úy Liêu tiến cung.
Từ sau khi Hoàng thượng thiết lập Nội các thì, đã rất ít khi lão Thừa tướng Úy Liêu vào triều mà chỉ đơn độc diện tấu Hoàng thượng, lần thứ hai ở trong mật thất phía sau thư phòng của Hoàng thượng đơn độc nghị sự.
Dương Tĩnh nói những chuyện mình âm thầm lo lắng nói cho Úy Liêu, sắc mặt Úy Liêu không khỏi trầm trọng, trầm ngâm nói:
“Hoàng thượng, việc này liệu có thật sự nghiêm trọng như vậy không? Cựu thần cũng luôn quan tâm đến việc này, vẫn chưa cảm thấy đây là hành động của sĩ tộc phương bắc nhằm vào sĩ tộc phía nam.”
Dương Tĩnh vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên nói:
“Có lẽ là trẫm suy nghĩ nhiều, nhưng phòng ngừa chu đáo, vẫn luôn tốt hơn. Trẫm từng nghe qua một câu nói, kẻ ngu chỉ biết nghĩ đến việc ngày hôm nay, người thông minh sẽ nghĩ đến việc ngày mai, mà người thực sự khôn ngoan, sẽ nghĩ trước mười năm, hai mươi năm, thậm chí là chuyện của trăm năm sau.”
Úy Liêu không khỏi lộ vẻ xúc động:
“Hoàng thượng anh minh!”
Dương Tĩnh khoát tay ngăn lại, cười khổ nói:
“Trẫm cũng mong muốn là trẫm nghĩ nhiều. Hiện tại không phải là lúc khen trẫm anh minh. Ái khanh à, làm sao để bóp chết được nguy cơ ngày sau từ lúc nó còn ở trong trứng chưa kịp hình thành, mới là quan trọng nhất.”
Úy Liêu trầm tư nói:
“Chuyện Hoàng thượng lo lắng cũng không phải là không có căn cứ. Hiện nay thế lực của sĩ tộc nam bắc không kém nhau là bao, nếu như chống lại, khổ chỉ có thiên hạ này. Thần cho rằng, không bằng trước tiên trấn an Vương thị dẫn đầu sĩ tộc phương bắc, cân bằng quan hệ giữa hai bên.”
Dương Tĩnh nói:
“Không thích hợp. Địa vị của Hoàng hậu và Thái tử là tuyệt đối không thể dao động, chỉ cần Hoàng hậu và Thái tử còn đang ở đây, sĩ tộc phương bắc sẽ không an tâm. Hơn nữa lòng người không thấy đủ giống như rắn nuốt voi, nếu nhượng bộ một lần, nhượng bộ hai lần, ngày sau bọn họ sẽ thực sự cho rằng Đại Thịnh nên do sĩ tộc phương bắc bọn họ làm chủ.”
Nói đến lời cuối, trong giọng nói của Dương Tĩnh có thêm một tia lãnh khốc.
Úy Liêu không khỏi lần thứ hai tỏ ra xúc động.
Bên giường không cho phép có người ngủ say, chính là bản tâm của đế vương. Mà Hoàng thượng ngày nay càng tỏ ra thành thục, độc đoán làm chủ, tâm tư cùng thủ đoạn đều là sâu không lường được. Không nói sau này, chỉ với công tích hôm nay của Thịnh Huy đế, cũng đủ để lưu danh thiên cổ, xứng danh một đời minh quân. Mà việc Thịnh Huy đế lo lắng tính toán, càng khiến cho một Thừa tướng mưu lược lão luyện hơn mười năm như ông không thể bằng được.
Úy Liêu thán phục, đứng dậy kiên định nói:
“Bệ hạ nói vậy là trong lòng đã có dự tính. Thần xin bệ hạ làm chủ, bất kể là núi đao biển lửa, một nắm xương già này của thần nguyện ý vì bệ hạ, vì Đại Thịnh, lại tiếp tục xông pha lần nữa!”
Dương Tĩnh ngưng mắt nhìn vị lão Thừa tướng đã hầu hạ hắn sắp được hai mươi năm này, không khỏi vui mừng thở dài:
“Người hiểu ta, cũng chỉ có Úy Tương.”
Quân thần hai người không khỏi nhìn nhau cười.
Úy Liêu cũng là loại người có mưu lớn dũng cảm. Năm đó khi Trường Kinh rơi vào tay giặc, ông hộ tống vài vị Hoàng tử một đường gian khổ đặt chân được đến Kim Lăng, người nhà ở Trường Kinh không thể phân tâm lo lắng, đều bị người Hồ chém giết. Khi đó ông cũng mới hơn hai mươi tuổi, từ đó về sau sống ở Giang Nam hơn hai mươi năm, lại tái giá thú nữ nhi của một sĩ tộc phía nam, sinh hạ vài người tử nữ, bởi vậy mặc dù ông xuất thân từ sĩ tộc phương bắc, nhưng lập trường lại trung lập.
Nhưng quan trọng nhất là, ông một lòng vì nước, chí công vô tư, trung thành và tận tâm với Thịnh Huy đế. Dương Tĩnh cũng bởi vậy mới đặc biệt coi trọng ông.
Không đề cập đến chuyện quân thần hai người ở trong mật thất cẩn thận mưu tính một hồi.
Lúc này ở trong Phượng Nghi cung, Tiêu Bá Nguyên đang khuyên bảo đệ đệ.
Sắc mặt Tiêu Thương Hải tái nhợt, ẩn chứa sự tức giận, lạnh như băng nói:
“Ta tuyệt không đồng ý!”
Tiêu Bá Nguyên thấp giọng nói:
“Ta biết trong lòng đệ nhất định sẽ không chịu. Thực ra ta cũng không muốn. Đệ vốn là con cháu kiệt xuất nhất của Tiêu gia chúng ta, nếu đi theo con đường làm quan, công danh nhất định là còn ở trên ta, được phong Vương cũng đều có thể. Hiện giờ đệ vào cung làm Hoàng hậu, là lựa chọn từ đầu của đệ, người làm ca ca như ta cũng không nói gì được. Nhưng cho thêm một đệ đệ nữa tiến cung, đệ nghĩ rằng trong lòng ta dễ chịu sao?”
Tiêu Thương Hải trào phúng cười lạnh nói:
“Dù không dễ chịu, huynh không phải là đang tiến cung làm thuyết khách sao? Đại ca, trong lòng huynh chỉ có Tiêu gia, chỉ có Giang Nam, có từng nghĩ cho ta cùng tứ đệ không?”
Tiêu Bá Nguyên bất đắc dĩ thở dài, nhàn nhạt nói:
“Tính cách tứ đệ ôn hòa, chưa chắc đã không đồng ý. Thương Hải, hiện tại chỉ xem đệ thôi.”
Đôi mắt đen láy của Tiêu Thương Hải băng lãnh như nước:
“Ta đã sinh ra Thái tử.”
“Vậy cũng chưa đủ.”
Tiêu Bá Nguyên lẳng lặng nhìn y:
“Đệ cho rằng địa vị của mình là rất vững chắc sao? Nhìn những chuyện xảy ra gần đây đi, lúc nào cũng có người chờ đệ làm sai, sau đó cho đệ một kích trí mạng.”
Huống chi Thái tử nhỏ tuổi thượng vị, ai cũng không thể đảm bảo Thái tử có thể thuận lợi trưởng thành, đợi được đến ngày kế vị.
Tiêu Thương Hải nâng cằm, lãnh ngạo nói:
“Ta sẽ không làm sai!”
Thanh âm của Tiêu Bá Nguyên vô cùng bình tĩnh, trong bình tĩnh thậm chí còn mang theo một tia lãnh khốc:
“Thế nhưng đệ đã bỏ lỡ một lần, gần như đã thua mất toàn bộ danh dự của đệ.”
|
Chương 74 Tiêu Thương Hải giống như bị sét đánh mạnh một đòn, thân thể thoáng cái lung lay sắp đổ.
Tiêu Bá Nguyên thừa cơ truy kích, chậm rãi nói:
“Tiêu gia thua không dậy nổi, sĩ tộc Giang Nam, cũng thua không dạy nổi.”
Tiêu Thương Hải từng lưu lạc trên thảo nguyên hơn một năm, thậm chí còn mang về một vị ‘nhị Hoàng tử’. Đây là vết nhơ suốt cả đời. Hiện tại Hoàng thượng cực kỳ sủng ái y, tự nhiên không có người có can đảm dám cùng việc này để công kích y, lay chuyển địa vị của y. Thế nhưng làm chút văn chương, phân tán lời đồn đãi, từng chút từng chút một giống tằm ăn mòn danh dự của y lại có thể làm được. Huống chi miệng nhiều người nói cũng làm mòn vàng, ai biết tích lũy dần đến một ngày nào đó sẽ dẫn ra mối họa nào.
Sắc mặt Tiêu Thương Hải tái nhợt, mặt trắng như tuyết, ngồi im tại chỗ.
Tiêu Bá Nguyên thấy dáng vẻ này của y, không khỏi đau lòng một hồi. Tiêu Thương Hải là đệ đệ do hắn một tay nuôi lớn lên, đều nói huynh trưởng như cha, Tiêu Thương Hải từ nhỏ cũng không được nhận bao nhiêu sự cưng chiều của phụ thân, cực kỳ kính nể ỷ lại huynh trưởng, Tiêu Bá Nguyên cũng bởi vậy mà vô cùng thiên vị y, là người có tình cảm sâu đậm nhất với y trong mấy người huynh đệ.
Hắn đương nhiên cũng mong muốn đệ đệ của mình có được những ngày tốt đẹp. Thế nhưng Tiêu Thương Hải lấy thân nam tử gả cho Hoàng thượng làm Hoàng hậu, đã định trước số phận cuộc đời này của y là tôn quý đến cực điểm, nhưng cũng long đong khó bình yên.
Hoàng thượng không nạp tần phi, là một việc vô cùng tốt. Ít nữ nhân, tự nhiên cũng ít con thừa tự, ít đi rất nhiều phân tranh. Nhưng cũng vì như thế, Tiêu Thương Hải thân là Hoàng hậu, từ năm mười chín tuổi tiến cung đến nay đã được mười một năm, nhưng chỉ sinh được một mình Thái tử, áp lực không thể nói là không lớn. Hiện tại sĩ tộc phương bắc đã động tay, Tiêu Bá Nguyên thân là tộc trưởng Tiêu gia và cũng là trọng thần trong triều, tự nhiên là phát hiện ra. Nếu như Tiêu Thương Hải thực sự có hai nhi tử bên người, địa vị bất kể thế nào cũng sẽ không dao động. Thế nhưng chỉ có một mình Thái tử, vả lại nhị Hoàng tử lúc nào cũng có thể trở thành một tấm bia chịu công kích, có thể nào không khiến cho Tiêu gia và toàn bộ sĩ tộc Giang Nam lo lắng đây?
Từ khi ‘Thiên kỳ’ của ba ba thần xuất hiện, Hoàng thượng từ nay về sau không còn gần gũi nữ sắc, các triều thần tỏ ra có thể hiểu được. Thế nhưng không gần gũi nữ sắc, không phải là không thể gần gũi nam sắc. Tuy rằng còn có một câu ‘Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước vu sơn bất thị vân’, nhưng dù sao cũng không chỉ tên nói họ nói rằng Hoàng thượng chỉ có thể sủng ái một mình Tiêu Thương Hải, từ thiên cổ tới nay chưa từng có Đế vương như vậy.
Sở dĩ muốn cho Tiêu Tử Thành tiến cung, bởi vì hắn là đệ đệ ruột của Tiêu Thương Hải, có thể giúp y làm vững chắc thêm sự sủng ái. Hơn nữa ngược lại, xem mặt mũi của Tiêu Thương Hải, mà Tiêu Tử Thành lại có gương mặt giống y đến bảy phần, tính cách ôn hòa, Hoàng thượng nói thế nào cũng sẽ yêu ai yêu cả đường đi, càng thêm sủng ái. Như vậy cũng coi như tiện cả đôi đường.
Sĩ tộc thượng cấp đến từ phía nam trong kinh thành cũng không ít, tuy rằng khi đối đầu với sĩ tộc phương bắc thì lập trường của mọi người nhất trí, nhưng nói lý ra Tiêu gia cũng muốn bảo vệ địa vị thủ lĩnh sĩ tộc phía nam, bởi vậy sẽ không suy nghĩ đến việc cho người thuộc gia tộc khác tiến cung.
Tiêu gia nhiều chi đông con cháu, gia tộc khổng lồ, lợi ích liên quan cũng cực kỳ phức tạp. Thân là một phần tử trong đám con cháu sĩ tộc, từ một khắc được sinh ra, song song với việc hưởng thụ vinh hoa phú quý thì nhất định phải đeo trên lưng trách nhiệm lập nghiệp. Tiêu Bá Nguyên là như thế, Tiêu Thương Hải cũng vậy.
Vậy nên Tiêu Thương Hải phải đối mặt với quyết định tàn khốc của gia tộc.
Y không nói gì, chỉ ngồi thẳng tắp ở nơi đó.
Một lát sau, Tiêu Bá Nguyên đứng dậy:
“Lời ta đã hết, tam đệ cẩn thận suy nghĩ một chút. Ta tiến cung không thể ở lại lâu, cáo từ trước.”
Tiêu Thương Hải gật đầu, nhìn hắn hành lễ rồi cáo từ lui ra.
Chiều muộn Dương Tĩnh quay lại Phượng Nghi cung, tiến vào cửa cung một bước, liền cảm thấy có chút không đúng.
Bình thường giờ này Tiêu Thương Hải sẽ ra đón hắn, hai người ở ngoại điện nói chuyện một chút, chờ Thái tử cùng nhị Hoàng tử đến thỉnh an, sau đó người một nhà cùng dùng bữa tối, sau đó hắn và Tiêu Thương Hải sẽ đi bộ một lát, rồi quay lại nội điện nghỉ ngơi.
Nhưng hôm nay Tiêu Thương Hải lại không ra nghênh đón, ngay cả Nhiễm Hương và Mặc Hương hầu hạ bên cạnh cũng không thấy bóng dáng.
Dương Tĩnh đi vào nội điện, rẽ qua một quãng hành lang, thấy cửa thư phòng bên trái mở ra.
Hắn nhẹ nhàng đi vào, thấy Tiêu Thương Hải đang nửa tựa trên nhuyễn tháp bên cửa sổ, một tay đặt lên tay vịn, một tay nhàn tản cầm quyển sách, hai mắt nhìn đăm đăm cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, lộ ra đường cong hoàn mỹ của một bên mặt, đôi con ngươi thâm thúy giống như bị che phủ bởi một tầng sương băng, vẻ mặt có chút trầm ngâm, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Dương Tĩnh đi qua, nắm lấy bờ vai y, nhẹ giọng nói:
“Đang nghĩ cái gì vậy? Trẫm đi vào cũng không biết?”
Tiêu Thương Hải kinh ngạc quay đầu lại:
“Ngươi đã về rồi? Ai nha, đã đến giờ này sao? Ta không để ý đến.”
Y cười cười, đứng dậy vươn vai một chút, nói:
“Mùa xuân mệt mỏi, tinh thần có hơi uể oải. Vốn muốn xem sách một chút, ai ngờ lại bất tri bất giác nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người.”
Trán Dương Tĩnh hơi nhíu:
“Ngươi có tâm sự?”
Tiêu Thương Hải liếc nhìn hắn có chút trách móc, nói:
“Ta cả ngày không lo ăn không lo mặc, Hoàng thượng yêu thương, nhi tử hiểu chuyện, hậu cung cũng rất hòa thuận, có thể có tâm sự gì chứ? Ngươi đừng có nghĩ nhiều.”
Nhưng Dương Tĩnh nghĩ mà thấy kỳ quái. Hắn ngẫm nghĩ một chút, bất chợt nghĩ ra. Tiêu Thương Hải là một đại nam nhân, cả ngày sống ở trong hậu cung, tuy rằng mỗi ngày cũng vô cùng bận rộn, phải quan tâm rất nhiều việc trong hậu cung, nhưng dù sao cũng không giống như ở bên ngoài. Giống như thời hiện đại, đàn ông ở bên ngoài dốc sức xây dựng sự nghiệp là việc chính, ở nhà làm chủ phu dù sao cũng sẽ cảm thấy có chút mất mát.
“Thương Hải, ngày mai chúng ta ra ngoài cung đi dạo đi.”
Dương Tĩnh đột nhiên nghĩ ra một ý kiến hay.
Tiêu Thương Hải nghi hoặc nói:
“Xuất cung? Định đi đâu? Mùa xuân ôn hòa, ngươi muốn đi nghỉ ngơi hay là muốn đi săn thú?”
Dương Tĩnh cười nói:
“Cũng không phải. Chúng ta cải trang vi hành, đi dạo chơi trong kinh thành. Lại nói ta đã lâu không ra khỏi cung, cũng không biết Lạc Kinh hiện tại như thế nào rồi.”
Nghĩ đến việc như vậy Dương Tĩnh liền bóp cổ tay!
Hắn là gần đây mới nghĩ đến, đại thần trong triều cứ mười ngày sẽ có một ngày hưu mộc, nhưng kẻ thân làm Hoàng đế như hắn lại ngoại trừ vài ngày nghỉ ngơi như Tết Nguyên Đán và Trừ tịch ra, lại không hề có một ngày nghỉ ngơi nào. Bởi vì hắn là trực tiếp quay lại kiếp trước của mình, ký ức và tình cảm đều vô cùng mạnh mẽ, vì vậy quay về làm Thịnh Huy đế cũng không có gì là không thích ứng, lâu ngày, hắn cũng dần dần quên đi chuyện kiếp trước. Nhưng gần đây áp lực trong triều quá lớn, công việc vĩnh viễn làm không sao, một người sẽ luôn có lúc cảm thấy phiền chán. Lúc này hắn mới nhớ ra, bản thân mình vẫn luôn cẩn trọng, chưa từng cho mình nghỉ ngơi.
Nếu như ông anh Lư Tỉnh Thế của hắn biết hắn sẽ có một ngày chăm chỉ như vậy, chẳng biết sẽ có sắc mặt như thế nào đây?
Nhớ tới sự thong dong của kiếp trước, Dương Tĩnh quả thực không thể tin nổi đó và mình ở kiếp này là cùng một người.
Quả nhiên hoàn cảnh khác nhau, thành tựu cũng khác nhau.
Hắn cảm thán trong lòng, quyết định cho mình nghỉ ngơi một ngày, ngày mai không thượng triều, đem Tiêu Thương Hải ra ngoài dạo chơi một ngày một đêm.
Tiêu Thương Hải rất có hứng thú với cách nói ‘cải trang vi hành’ của hắn. Y vốn không phải người câu nệ, tuy rằng sau khi vào cung có thêm nhiều ràng buộc, nhưng khó sửa nổi bản tính, nếu không năm đó sẽ không mang thân còn đang mang thai còn theo Dương Tĩnh xông pha chiến trường.
Y nghi Dương Tĩnh sắp xếp mọi việc cẩn thận, không khỏi cũng bắt đầu chờ mong, hé miệng cười nói:
“Ta đây nhất định phải theo Hoàng thượng ra xem thế nào. Loại chuyện tốt này không thể bỏ qua.”
Dương Tĩnh vui vẻ nói:
“Đương nhiên đương nhiên. Ta biết ngay là ngươi sẽ vui vẻ.”
Tiêu Thương Hải liếc mắt trừng hắn:
“Rõ ràng là Hoàng thượng ở trong cung thấy phiền chán, muốn ra ngoài dạo chơi, cũng đừng nói như thế chỉ mình ta muốn.”
Dương Tĩnh cười ha ha:
“Chúng ta phu thê nhất thể, phân ra rõ ràng như vậy làm gì? Hơn nữa ta biết, trong thiên hạ này nguyện ý bồi một người hồ đồ như ta, cũng chỉ có mình ngươi.”
Tiêu Thương Hải nghe xong lời này rất vui vẻ, thỏa mãn nâng cằm nói:
“Ngươi biết là tốt rồi.”
Ký Nô, trong thiên hạ này chỉ có ta, sẽ cam tâm tình nguyện vô điều kiện thỏa mãn bất cứ nguyện vọng nào của ngươi.
|