Độc Gia Chuyên Sủng
|
|
49: Đến trường, phiền toái!
Nam Cung Kỳ đang ăn cơm thì bất chợt bên tai vang lên một câu như vậy. Sửng sốt mất một giây mới phản ứng lại được, dừng động tác ăn cơm, nhìn thoáng qua Nam Cung Cửu bên cạnh “Vì cái gì?” Nhíu mày, anh thích sống một mình, cũng đã có thói quen sống một mình. Cho nên mới rời nhà, chuyển đến sống đối diện nhà hai anh em Quý Tiêu Dương.
“Đến trường, phiền toái!” Nam Cung Cửu lạnh nhạt nói ra bốn chữ. Động tác trên tay cũng không ngừng, vẫn như trước chậm rãi ăn bữa sáng, cũng không ngẩng đầu lên, cho nên không thấy được Nam Cung Kỳ hơi nhíu mi.
Nghe lời này, động tác ăn cơm của Nam Cung Kỳ ngừng lại. Tiêu Dương lúc trước là vì để cho Thần Quang tiện đến trường nên mới thuê nhà ở đối diện trường học. Anh biết chuyện nên mới rời nhà đến sống đối diện Quý Tiêu Dương. Nhà cách trường học cũng khá xa, bất quá ngồi ô tô cũng chỉ mất nửa giờ. Hiện tại bây giờ nhà mình bỗng nhiên có thêm một người, trong lòng Nam Cung Kỳ vẫn có ý định cự tuyệt. Tâm tư trăm chuyển ngàn hồi, đang nghĩ xem nên dùng biện pháp gì để cự tuyện Nam Cung Cửu thì Quý Thần Quang đang vùi đầu ăn món điểm tâm ngọt bỗng nhiên nói chuyện.
“Tốt tốt, như vậy thì Cửu có thể đi học cùng với em.” Nghe Nam Cung Cửu nói muốn đến ở nhà Nam Cung Kỳ, Quý Thần Quang lập tức liền cao hứng. Có Cửu cùng cậu đến trường, anh hai sẽ yên tâm hơn nhiều.
Nam Cung Cửu nhẹ cúi đầu, tóc mái dài che khuất đôi mắt đang hiện lên tinh quang. Kỳ, việc này anh không trốn thoát được đâu……
“Kỳ, việc này rất tốt!” Quý Tiêu Dương nhìn Nam Cung Kỳ, biết được trong lòng bạn tốt của mình là phi thường không tình nguyện. Bất quá, vì Thần Thần, ủy khuất Kỳ một chút đi……
Đắc, Nam Cung Kỳ xem như là không còn đường lui…… Nếu mình không đồng ý thì có vẻ rất nhỏ nhen. Tạm dừng một chút, cuối cùng vẫn là thản nhiên nói “Được!”
Cửu cũng thật là, như thế nào lại chọn cái thời điểm này để nói chuyện……
Nghe câu trả lời của Nam Cung Kỳ, khóe miệng Nam Cung Cửu xuất hiện một nụ cười nhẹ.
“Cửu, về sau chúng ta có thể cùng nhau đi học!” Có bạn đồng hành, Thần Quang thật sự cao hứng. Ngay cả động tác ăn điểm tâm ngọt cũng ngừng lại.
“Ân” Nam Cung Cửu gật gật đầu.
“Thần Thần, mau ăn đi!” Nhìn thời gian, chín giờ ba mươi, nên về công ty rồi.
“Nga……” Quý Thần Quang cúi đầu, cầm điểm tâm ngọt trên tay gần nửa phút mới ngẩng đầu, trong mắt hiện vẻ ủy khuất “Anh hai, Thần Thần no rồi!” Đã ăn không vô nữa rồi…… Bụng không đỡ được nữa……
“Vừa rồi không phải rất cao hứng sao?” Thanh âm lạnh lạnh, ánh mắt lạnh lạnh……
Bị ánh mắt lạnh lạnh của Quý Tiêu Dương nhìn chằm chằm, tay Quý Thần Quang liền run nhè nhẹ, cúi đầu chu miệng “Thần Thần muốn ăn, nhưng bụng ăn không vô nữa!” Thanh âm nho nhỏ. Anh hai vì cái gì lại không thích mình ăn đồ ngọt chứ?……
“Phục vụ!” Bất đắc dĩ nhìn Quý Thần Quang bên cạnh, Quý Tiêu Dương ngẩng đầu gọi người phục vụ đứng ở cửa.
“Xin hỏi cậu cần cái gì ạ?” Người phục vụ nghe được tiếng gọi liền đi vào phòng, lễ phép hỏi.
“Đem mấy món điểm tâm ngọt này đóng gói!” Vươn tay hung hăng xoa đầu Quý Thần Quang “Đi thôi!” Nhận lấy gói đồ từ tay người phục vụ, Quý Tiêu Dương đứng lên nói với Quý Thần Quang.
“Anh hai thật tốt!” Mỉm cười ngọt ngào với Quý Tiêu Dương, Quý Thần Quang sung sướng chuẩn bị lấy gói đồ trong tay hắn.
“Để anh cầm được rồi!” Tay kia ôm Quy Thần Quang vào ngực, thanh âm mang theo ý cười nồng đậm.
Khi bốn người chuẩn bị ra khỏi Thiên Tinh thì phía sau đột nhiên vang lên một thanh âm. Là nữ……
“Tiêu Dương, anh cũng đến đây ăn sáng sao?”
Nghe thấy tiếng hỏi, Quý Tiêu Dương xoay người. Khi nhìn đến cô gái kia, khóe miệng lập tức hiện lên một nụ cười mang tính thương mại. Quả nhiên……
Cô gái này không phải ai khác mà chính là cô gái mấy hôm trước ông nội giới thiệu cho hắn. So với hắn nhỏ hơn hai tháng, vừa đi du học trở về. Cũng là một học sinh nhảy lớp ưu tú. Còn xuất thân từ một đại gia tộc khác trong thành phố Y. Tên Ngô Tĩnh, người cũng như tên, là một thục nữ phi thường im lặng, trên người lộ ra một loại vẻ đẹp tao nhã cổ điển. Khóe miệng mang theo nụ cười yếu ớt, như một đóa hoa, đẹp tĩnh mà mê người. Làm cho người ta không tự giác sinh ra cảm giác muốn thân cận với cô.
Ông nội nói: Nếu có hảo cảm với cô gái này thì trước có thể qua lại một chút. Ở trong lòng ông nội, cô gái này chính là người duy nhất xứng với con ở toàn bộ thành phố Y này!
“Ân” Nhìn Ngô Tĩnh, Quý Tiêu Dương nhợt nhạt gật đầu, ý cười ở khóe miệng sâu thêm một phần.
Cao hứng nơi đáy mắt Ngô Tĩnh cũng tăng thêm vài phần. Mấy ngày trước cô mới du học Anh trở về, ông nội liền bảo cô chuẩn bị tốt để mang cô đi gặp cháu trai bạn tốt của ông, tên Quý Tiêu Dương. Trước tiên hai người có thể bắt đầu thử kết giao, ông nội sẽ không phản đối. Ông nội đã xem nhiều người trẻ tuổi, chỉ có người này là người duy nhất xứng với con. Ông đối với cậu ta là thập phần vừa lòng! Là một thương nhân kỳ tài…… Nếu có thể, con phải biết nắm chắc.
Nghe ông nội đánh giá cao như thế, Ngô Tĩnh liền sinh ra hứng thú với Quý Tiêu Dương. Vụng trộm điều tra những tư liệu có liên quan đến Quý Tiêu Dương, nhìn những tin tức tìm được, khóe miệng Ngô Tĩnh bất giác nhếch lên, trong lòng lập tức sinh hảo cảm với Quý Tiêu Dương. Nhìn đến người đàn ông tuấn dật trong ảnh chụp, trong lòng người luôn cao ngạo như Ngô Tĩnh cũng nổi lên gợn sóng…… Chỉ có người đàn ông như thế này mới có thể cũng Ngô Tĩnh cô sóng vai.
Cho nên khi đến ngày gặp mặt Quý Tiêu Dương, Ngô Tĩnh lần đầu tiên cảm thấy khẩn trương, ở trong phòng mình loay hoay cả một buổi chiều. Còn gọi cả người hầu đến giúp cô chọn trang phục, trang điểm như thế nào mới đẹp, mang trang sức gì thì hợp…… Mất năm tiếng mới làm xong hết mọi thứ. Sau đó thì cùng Ngô phụ ra khỏi nhà, đến địa điểm đã đặt trước.
Khi gặp Quý Tiêu Dương chân thật, trong nháy mắt Ngô Tĩnh chợt cảm giác được tim mình bỗng nhảy lên…… Cô biết, mình đã yêu người đàn ông này……
|
50: Ngô tĩnh tính kế
“Cùng nhau đi chứ?” Ngô Tĩnh vốn là muốn tới đây ăn sáng, nhưng lúc này nhìn thấy gói đồ trong tay Quý Tiêu Dương liền đoán được bọn họ hẳn là đã dùng bữa xong rồi. Vì thế dù đang đói cũng muốn đi cùng họ một đoạn. Ánh mắt mê luyến nhìn về phía Quý Tiêu Dương không hề che dấu làm cho hai anh em Nam Cung Kỳ hơi có chút kinh ngạc……
Chỉ có Quý Thần Quang là không hiểu gì. Trong đầu chỉ có một suy nghĩ là chị này thật xinh đẹp……
Quý Tiêu Dương hơi nhướng mày, nếu hắn đoán không sai thì Ngô Tĩnh hẳn là đến ăn bữa sáng đi…… Bất quá trong lòng Quý Tiêu Dương đột nhiên nảy ra một ý tưởng. Mình có ý nghĩ khác thường với Thần Thần…… Có lẽ nên thử làm theo lời ông nội nói, cùng Ngô Tĩnh qua lại nhiều một chút. Nghĩ đến đây, mạt cười nơi đáy mắt Quý Tiêu Dương xuất hiện ý cười thâm thúy “Có thể!” Nói một tiếng với Ngô Tĩnh. Thanh âm mang thêm sự ôn nhu. Nếu như đã thay đổi chủ ý, vậy mình nên thu lại sự lạnh lùng. Bất quá trừ bỏ Thần Thần ra, đối xử ôn nhu với người khác thật là có chút không được tự nhiên.
Vừa nghe lời này của Quý Tiêu Dương, ánh mắt Ngô Tĩnh nhất thời lóe sáng, môi cười đặc biệt mê người. Đi về phía trước vài bước, đến bên cạnh Quý Tiêu Dương, thanh âm cũng trở nên ngọt ngào “Đi thôi!”
Nam Cung Kỳ nhìn Ngô Tĩnh trong nháy mắt liền thay đổi, vươn tay đẩy kính mắt màu bạc của mình. Dường như sẽ có kịch vui để xem…… Tiêu Dương cũng đã bắt đầu suy nghĩ vì chính mình, không làm bảo mẫu hai mươi tư giờ nữa.
Đôi mắt tối đen của Nam Cung Cửu hiện lên tia sáng âm u, tầm mắt không dấu vết đảo qua Quý Thần Quang. Tươi cười trên mặt Tiểu Thần Quang không còn, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, rõ ràng đang tức giận…… Cô gái này, nhất định sẽ bị knockout (hạ gục)…… Cô ta dám bỏ bảo bối của Tiêu Dương lại đằng sau.
Đôi mắt to tròn của Quý Thần Quang nhìn chị gái xinh đẹp ở phía trước, trong mắt không hề thấy sự cao hứng. Môi chu lên. Anh hai là của cậu…… Chị gái này cư nhiên cướp mất anh hai của cậu. Cậu thực sự mất hứng……
Quý Tiêu Dương ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt, trong lòng tăng thêm một phần hảo cảm đối với Ngô Tĩnh. Cô gái này cùng với những người hắn đã gặp qua thực bất đồng. Ít nhất trên người không có những mùi hương gay mũi. Thần Thần đối với những mùi này thực mẫn cảm. Hơi nặng một chút là sẽ hắt xì. Di, nói đến Thần Thần, Quý Tiêu Dương lúc này mới có phản ứng. Thần Thần hẳn là phải ở bên cạnh hắn, như thế nào lại biến thành cô gái này. Ánh mắt lập tức trầm xuống. Nhìn quanh một vòng liền phát hiện Thần Thần đang ở phía sau chu miệng, vẻ mặt mất hứng.
“Thần Thần làm sao vậy? Có phải lại đói bụng hay không?” Nghiêng đầu, Quý Tiêu Dương đi đến bên người Quý Thần Quang. Vươn tay ôn nhu vuốt tóc cậu. Thần Thần của hắn rất ít khi tức giận……
“Không có!” Quý Thần Quang lắc lắc đầu, lập tức vươn hai tay ôm cổ Quý Tiêu Dương. Anh hai là của cậu, cậu phải ôm lấy chặt chẽ…… Không lát nữa lại bị chị gái xinh đẹp cướp đi. “Anh hai, ôm!” Ngữ khí mang theo vẻ làm nũng quen thuộc, âm cuối kéo dài ra, thực trong trẻo. Âm tuyến có điểm thấp, lúc vừa dứt mang theo sự rung động, xuyên thẳng vào lòng người.
Quý Tiêu Dương mỗi lần nghe Thần Thần gọi hắn như vậy thì trong lòng có chút ngứa, đáy lòng dâng lên một cảm giác kì lạ, tim cũng bắt đầu đập nhanh hơn. Hắn chỉ muốn vĩnh viễn gắt gao ôm Thần Thần vào lòng không buông tay……
“Đây là……” Ngô Tĩnh nhìn thấy Quý Tiêu Dương đột nhiên xoay người, rồi sau đó liền nghe được thanh âm ôn nhu của hắn như làn gió xuân tháng ba nhẹ nhàng phất qua hai má. Thực ôn nhu…… Nghe thanh âm này, Ngô Tinh nhất thời cảm giác tâm mình như tan chảy. Bây giờ cô mới phát hiện, nguyên lai Quý Tiêu Dương cũng có một mặt ôn nhu như vậy. Nếu khi nói chuyện với mình hắn cũng dùng thanh âm như vậy thì…… Nghĩ đến đây, khuôn mặt trắng nõn của Ngô Tĩnh lặng lẽ hiện lên một tầng hồng nhuận. Lập tức trong lòng liền có cảm giác kỳ quái, ai lại có thể làm cho Quý Tiêu Dương bày ra một mặt ôn nhu như vậy.
Ngô Tĩnh xoay người lại liền nhìn thấy Quý Thần Quang được Quý Tiêu Dương ôm vào trong ngực. Đứa bé thật tinh xảo xinh đẹp, nhất là đôi mắt kia, có một loại cảm giác rất xinh đẹp, rất sáng……
“Đây là em trai của tôi! Quý Thần Quang!” Quý Tiêu Dương ôm Quý Thần Quang đứng lên, thản nhiên nói với Ngô Tĩnh.
Đây là Quý Thần Quang sao, nhìn cũng không giống như bị thiểu năng a…… Trong mắt Ngô Tĩnh hiện vài phần dò xét. Trong tư liệu có ghi, cơ hồ tất cả những người chú ý đến Quý gia đều biết một sự kiện: chính là đứa bé tên Quý Thần Quang này, tuy rằng khi mới sinh bởi vì bị sốt nặng nên chỉ số thông minh hơi thấp, nhưng lại là bảo bối của Quý Tiêu Dương! Từ nhỏ đến lớn đều sống trong sự bao bọc, cưng chiều của Quý Tiêu Dương.
Sự kiện nổi danh nhất là: Năm năm tuổi, bởi vì có hai đứa bé mắng Tiểu Thần Quang là thiểu năng mà làm cho hai công ty phá sản. Nhất là trong đó có một đứa tên là Kỉ Lâm, một nhà bọn họ ở thành phố Y thậm chí không thể ngóc đầu lên nổi nữa.
Đây là hậu quả của việc không được giáo dục đàng hoàng! Nghe nói Tiểu Thần Quang bởi vì sự kiện kia mà cảm xúc bị ảnh hưởng, ước chừng một năm sau mới thoát ra khỏi bóng ma đó!
Cũng khó trách sao Quý Tiêu Dương lại phát lửa giận lớn đến vậy. Trẻ nhỏ đặc biệt dễ bị ảnh hưởng, đối với những việc này rất mẫn cảm. Không ngờ Tiểu Thần Quang lại gặp phải chuyện này khi còn nhỏ như vậy!
Vì sự kiện này mà tất cả mọi người đều biết, Quý gia còn có một tiểu thiếu gia, tên Quý Thần Quang. Là em trai bảo bối của kỳ tài thương nhân Quý Tiêu Dương!
Trong đầu Ngô Tĩnh nháy mắt hiện lên tư liệu liên quan đến Quý Thần Quang, khóe miệng lập tức cười càng thêm ngọt. Muốn bắt lấy Quý Tiêu Dương, xem ra là phải xuống tay từ Quý Thần Quang trước. Nghe nói Tiểu Thần Quang thích nhất là ăn đồ ngọt. Loại trẻ con này rất dễ lừa. Chỉ cần Tiểu Thần Quang có hảo cảm với cô, vui vẻ gần gũi cô thì Quý Tiêu Dương khẳng định cũng sẽ nguyện ý kết giao với cô. Bàn tính trong đầu Ngô Tĩnh không ngừng tính toán.
“Chào em, Thần Quang, chị tên là Ngô Tĩnh. Là bạn của anh trai em” Chống lại ánh mắt của Quý Thần Quang, Ngô Tĩnh cười thực ôn nhu xinh đẹp. Giống như tiên nữ……
Quý Thần Quang chớp chớp mắt “Chị thật là xinh đẹp!” Nói xong Quý Thần Quang liền chui đầu vào lòng Quý Tiêu Dương. Cậu có điểm không thích chị gái này, cảm thấy nụ cười của chị ta có điểm là lạ……
|
51: Em cảm thấy thế nào?
Bởi vì thời gian không cho phép nên Quý Tiêu Dương chỉ nói chuyện với Ngô Tĩnh mấy phút liền rời đi. Ôm Quý Thần Quang, bốn người trở lại công ty. Thật ra thì cảm giác của Quý Tiêu Dương đối với cô gái này vẫn là rất tốt. Chính là hắn nhận ra hình như Ngô Tĩnh rất thích Thần Thần. Ánh mắt vẫn lưu chuyển trên người Thần Thần, đáy mắt mang theo sự ôn nhu nhẹ nhàng xứng với khí chất trên người cô, cảm giác đặc biệt thân thiết. Bởi vậy nên Quý Tiêu Dương càng có thêm mấy phần hảo cảm với Ngô Tĩnh. Đối với việc tìm bạn gái, Quý Tiêu Dương cũng không có yêu cầu gì, hết thảy đều chỉ xoay quanh Thần Thần. Thần Thần thích là tốt rồi!
“Hôm nay có việc gì không?” Nam Cung Cửu đột nhiên mở miệng nói chuyện đánh gãy suy nghĩ của Quý Tiêu Dương. Thanh âm vẫn như trước lạnh nhạt, bộ dáng lạnh lùng. Đặc biệt là mỗi lần Khúc An cùng Nam Cung Cửu nói chuyện đều tức đến nghiến răng nghiến lợi. Nhưng lại ngại thân thủ của Nam Cung Cửu nên không dám cùng hắn đối chiến. Đối với thân thủ của Nam Cung Cửu, Quý Tiêu Dương thật sự rất ngạc nhiên, hắn cũng không nắm chắc chiến thắng nếu đấu với cậu ta. Phải biết rằng hắn đã bắt đầu huấn luyện quân sự từ năm năm tuổi. Không nghĩ tới Nam Cung Cửu tuổi còn nhỏ như vậy đã có thể cùng hắn so cao thấp.
Không biết người kia rốt cuộc là làm thế nào mà học được loại võ thuật quỷ dị như vậy, thân thủ thực kỳ lạ, hơn nữa tốc độ lại đặc biệt nhanh. Làm cho người ta khó lòng phòng bị. Từng có lần hỏi qua Nam Cung Kỳ, bất quá anh lại nói cũng không biết.
“Có việc?” Bình thường không có việc gì thì Nam Cung Cửu sẽ không mở miệng. Đối với thái độ tích chữ như vàng này của hắn, mọi người thực sự không biết phải nói gì. Tổng cảm giác như Nam Cung Cửu không giống một đứa nhỏ mười một tuổi, rất lạnh nhạt, rất trầm tĩnh…… Dù là ở tuổi này của Quý Tiêu Dương cũng không thể có được loại cảm xúc trầm ổn như vậy.
“Chuyển nhà!” Tầm mắt nhẹ chuyển đến trên người Nam Cung Kỳ, không cần nói cũng hiểu.
Cùng Nam Cung Cửu chơi chung đã lâu, cũng là biết một ít động tác của hắn là đang biểu hiện cái gì. Này rõ ràng là đang nói nếu không vội thì hắn muốn cùng Nam Cung Kỳ giúp hắn chuyển nhà. Một câu như vậy mà bị thằng bé này rút ngắn còn mấy chữ, đúng là tích chữ như vàng. “Tôi không thành vấn đề!” Quý Tiêu Dương nhún vai. Kỳ, đáp ứng ở mới được.
“Đi!” Nghe được đáp án mà mình muốn, Nam Cung Cửu xoay người, hai mắt sáng ngời nhìn thoáng qua Nam Cung Kỳ, thản nhiên nói một chữ.
Quý Tiêu Dương phát hiện được một chuyện thú vị. Khi Cửu nhìn về phía đó, đôi mắt tối đen của hắn xuất hiện một ánh sáng khác thường, bất quá thực mờ mịt.
Đáy mắt Nam Cung Kỳ rõ ràng lóe ý không vui. Vừa mới ăn sáng xong, anh muốn ngồi đọc báo một chút…… Nhưng cũng biết việc này là không thể từ chối. Vì thế suy nghĩ một lúc liền gật gật đầu, đi về phía cửa. Nam Cung Cửu nhìn bóng dáng Nam Cung Kỳ, con người đen như mực giống như hiện lên một tầng tinh quang nhưng cũng chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt liền biến mất. Sớm chiều ở chung dưới một mái nhà, Kỳ, anh nói xem anh làm như thế nào để trốn thoát?……
Nam Cung Kỳ cũng không hiểu vì sao mà rùng mình một cái, kỳ quái, như thế nào đột nhiên cảm thấy lạnh cả sống lưng……
“Thần Thần! Em không phải là đói bụng nữa chứ?” Nhìn hai anh em Nam Cung ra khỏi phòng xong, Quý Tiêu Dương liền cúi đầu nhìn thấy Thần Thần đang ngồi trong lòng hắn mà tinh thần lại có điểm không vui.
“Không đói bụng!” Quý Thần Quang nhanh chóng ngẩn đầu, đôi mắt to tròn lóe quag mang xinh đẹp “Anh hai, Thần Thần muốn hôn nhẹ!” Trong mắt xuất hiện sự ủy khuất. Anh hai vài ngày rồi không hôn nhẹ cậu…… Môi chu lên.
Ách…… Vừa nghe được lời này của Quý Thần Quang, Quý Tiêu Dương ngây ngẩn cả người. Mấy ngày nay hắn cảm giác được mình có cảm xúc khác thường đối với Thần Thần cho nên mới không dấu vết mà kéo dãn khoảng cách thân mật của hai người. Muốn nhìn một chút xem là có chuyện gì xảy ra, không nghĩ tới Thần Thần nhanh như vậy đã phát hiện ra……
Thấy Quý Tiêu Dương trầm mặc không nói lời nào, đôi mắt sáng ngời của Quý Thần Quang xuất hiện một tầng hơi nước mỏng “Anh hai, Thần Thần muốn hôn nhẹ!” Giọng nói mang theo một loại cố chấp cùng kiên trì, thanh âm có điểm lớn.
Quý Tiêu Dương lập tức lấy lại tinh thần, thu lại những cảm xúc kỳ quái loạn thất bát tao, cúi đầu nhìn Thần Thần trong lòng. Trước phải trấn an bảo bối này đã rồi nói sau…… “Thần Thần, ngoan!” Hôn nhẹ lên môi Quý Thần Quang.
Trên môi Thần Thần mang theo một loại hương vị ngọt ngào. Rõ ràng là hai người cùng ăn bữa sáng như nhau, vì cái gì hắn lại có loại cảm giác kỳ quái như vậy. Giống như cảm thấy điểm tâm ngọt dính trên môi Thần Thần lại mang theo hương vị ngọt ngào hơn. Làm cho hắn sinh ra cảm giác do dự……
Được hôn nhẹ, Quý Thần Quang cười tươi như hoa, hai lúm đồng tiền nhỏ cũng xuất hiện, hai tay ôm cổ Quý Tiêu Dương, chu chu miệng hung hăng hôn một cái thật vang dội lên môi hắn.
Quý Tiêu Dương nhất thời có một loại xúc động muốn gắt gao chế trụ Thần Thần trong lòng, làm sâu sắc thêm cái hôn này……
Hộc…… Bị ý nghĩ của mình dọa cho nhảy dựng. Ánh mắt Quý Tiêu Dương né tránh. Đem Quý Thần Quang đang ôn chặt lấy hắn cách ra xa một chút. Khóe miệng cười ôn nhu có điểm khác lạ “Thần Thần, em thấy chị gái hôm nay thế nào?” Không nghĩ vì cái gì mà mình lại sinh ra ý nghĩ này với Thần Thần, Quý Tiêu Dương vòng vo chuyển đề tài. Làm cho cảm xúc của mình trở về bình thường.
Chẳng lẽ đúng như Khúc An nói, vì mình không bao giờ tiếp xúc với phụ nữ mới có thể đem Thần Thần xinh đẹp của hắn trở thành phụ nữ, sinh ra sự xúc động này?……
Cái suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, Quý Tiêu Dương liền cảm thấy buồn bực. Rõ ràng mình mới có mười chín tuổi, sẽ không ham sắc như vậy đi…… Còn chưa đến hai mươi tuổi đâu, đã nghĩ muốn cùng phụ nữ gì gì gì……
Anh hai là lạ…… Quý Thần Quang vẫn nhìn Quý Tiêu Dương. Lúc này lại phát hiện nụ cười nơi khóe miệng của anh hai thật quái…… Hàng lông mày xinh đẹp khẽ nhăn “Anh hai!” Gọi to một tiếng.
“Làm sao vậy Thần Thần?” Lấy lại tinh thần, nhìn Thần Thần trong lòng. Gần đây mình giống như luôn thất thần…… Việc này phải giải quyết sớm một chút. Nếu Thần Thần cũng thích Ngô Tĩnh thì mình cũng có thể thử kết giao một chút. Cùng những cô gái đó tiếp xúc thì chắc cảm giác quái dị đối với Thần Thần này hẳn là sẽ biến mất……
“Anh hai cười thực quái!” Đối với anh hai của mình, Thần Thần luôn luôn không dấu diếm gì cả. Phát hiện được cái gì thì nói cái đó.
Ách…… Quý Tiêu Dương sửng sốt. Hắn bây giờ hiểu, Thần Thần của hắn là thực sự mẫn cảm! Nhanh như vậy liền phát hiện. Vươn tay yêu thương vuốt tóc Quý Thần Quang “Thần Thần, em cảm thấy chị gái hôm nay thế nào?”
Quý Thần Quang suy nghĩ một chút “Cũng được!” Trừ bỏ nụ cười của chị ta có điểm là lạ. Chị gái xinh đẹp này cậu cũng thích……
Nghe câu trả lời của Quý Thần Quang, Quý Tiêu Dương nhẹ nhàng thở ra một hơi. Thần Thần thích là tốt rồi! “Thần Thần, vậy về sau chị gái đó sẽ thường thường đến chơi. Em có đồng ý không?”
Thường thường đến chơi?…… Điều này thì không sao. Quan trọng là…… “Anh hai vẫn ở cùng Thần Thần chứ?” Hai tay lại tiếp tục ôm cổ Quý Tiêu Dương. Chị gái xinh đẹp kia tới hay không không quan trọng, quan trọng là anh hai có thể ở cùng cậu hay không……
“Đương nhiên. Anh hai vẫn ở bên Thần Thần. Không buông tay” Dùng mặt mình nhẹ nhàng cọ cọ hai má Thần Thần. Khoảng cách gần như vậy có thể ngửi được mùi sữa nhàn nhạt trên người Thần Thần. Ngửi nhiều năm như vậy cũng không ngán, ngược lại càng ngửi càng thích……
“Nga. Vậy được!” Chỉ cần anh hai ở bên cậu là tốt rồi. Cậu chỉ để ý đến chuyện này.
“Thần Thần thực ngoan!” Nhẹ nghiêng đầu, hôn một cái lên mặt Quý Thần Quang.
Quý Thần Quang được hôn nhẹ, đôi mắt cười sáng như trăng rằm, bộ dáng thực khả ái.
Quý Tiêu Dương nghiêng mặt nhìn Thần Thần trong lòng. Trên khóe miệng tất cả là tươi cười vui vẻ, đáy mắt tràn đầy sủng nịch mà hắn không nhận ra. Thần Thần của hắn thật là đẹp! “Thần Thần, em thật là đẹp” Có chút thất thần vươn tay sờ sờ khóe mắt Quý Thần Quang. Nụ cười của Thần Thần, khả ái và đơn thuần. Làm lòng hắn tràn đầy cảm giác ấm áp thoải mái. Vào thời điểm này những mệt mỏi đều biến mất.
“Anh hai cũng thật là đẹp!” Khóe mắt Quý Thần Quang cong cong, khóe miệng giơ lên. Bộ dáng nhu thuận kia làm lòng Quý Tiêu Dương sinh ra một cảm giác ngứa ngáy. Rất muốn xoa nắn Thần Thần……
Không suy nghĩ nhiều liền vươn tay nhéo nhéo mặt Quý Thần Quang. Thật là thoải mái…… Từ nhỏ đến lớn, cảm giác này càng nhéo càng thấy thích…… Bất quá vẫn cảm thấy trên mặt Thần Thần thiếu thịt.
“Thần Thần, trưa nay phải ăn hai bát cơm biết không?” Nhẹ nhàng nhéo một chút, Quý Tiêu Dương liền buông tay.
Vừa nghe lời này, miệng cười của Quý Thần Quang liền biến thành khuôn mặt khổ qua (mướp đắng) “Không phải nói là một bát sao?……” Ngay cả một bát cậu cũng không muốn ăn……
“Ngoan, ăn hai bát cơm anh hai sẽ cho em một cái hôn nhẹ đặc biệt!” Không biết vì sao khi Quý Tiêu Dương nói những lời này trong đầu liền hiện lên cảnh vừa rồi Thần Thần hôn lên miệng hắn…… Có phải hay không có thể vói đầu lưỡi vào bên trong?…… Cái loại cảm giác này…… Hắn thích!
“Được ạ!” Nghe được hai chữ hôn nhẹ. Trên mặt Quý Thần Quang lóe lên tia sáng kỳ dị, cho tới nay anh hai chính là chỉ nhẹ nhàng thơm cậu.
Nụ hôn đặc biệt…… Sẽ là nụ hôn như thế nào?……
|
52: Nụ hôn đặc biệt!
Quý Thần Quang ngồi ở trước bàn làm việc, cằm đặt trên bàn, đôi mắt to tròn lóe sáng, nhìn không chớp mắt Quý Tiêu Dương đang vùi đầu xem văn kiện.
Anh trai cậu, hảo đẹp…… Cậu thích nụ cười của anh hai, rất rất thích! Thực ấm áp, giống như ánh mặt trời vậy. Càng nhìn càng thích, không tự giác vươn tay chọc chọc khóe miệng Quý Tiêu Dương. Môi chu lên. Anh hai sao không nở nụ cười……
“Thần Thần!” Cảm giác được Quý Thần Quang chọc khóe miệng mình, Quý Tiêu Dương từ sau đống văn kiện ngẩng đầu lên, vươn tay vuốt tóc Quý Thần Quang “Thần Thần ngoan, đợi lát nữa anh hai đưa em đi chơi!”
Nga…… Thu hồi tay, Quý Thần Quang nhìn anh hai nhếch khóe miệng, miệng mình cũng nhếch theo. Anh hai tức giận!…… Cậu biết, thời điểm anh hai tức giận sẽ mím môi, mi tâm sẽ nhẹ nhăn lại, đôi mắt đen sẽ lóe sáng. Không biết anh hai đang tức giận cái gì? Đầu hơi nghiêng nghiêng, lại là mấy cái này…… Tất cả đều là những con số, cậu không thích xem mấy cái này. Thực đau đầu……
Có phải hay không bởi vì mỗi ngày đều phải xem mấy cái này nên anh hai mới tức giận? Quý Thần Quang đứng lên, ánh mắt nhanh như chớp đảo quanh một vòng. Cậu sẽ pha cà phê cho anh hai! Anh hai có nói qua cái đó có thể nâng cao tinh thần! Nghĩ đến là đi ngay, Quý Thần Quang nhẹ nhàng đi đến gian phòng nghỉ, hơi ngẩn ra một chút, trong đầu nghĩ lại quy trình anh hai pha cà phê.
Sau khi làm xong, Quý Thần Quang thử nếm một chút…… Cái mũi lập tức nhăn lại, thật đắng…… Không được, phải cho thêm sữa. Vươn tay bỏ thêm hai thìa sữa. Khuấy đều, cầm lấy thìa ở một bên, lại múc một thìa nếm thử. Chép miệng, ân, cần thêm một chút sữa nữa. Không đủ ngọt…… Hung hăng bỏ thêm hai thìa nữa. Quấy đều. Ngửi mùi cà phê nồng đạp, khóe miệng loan loan, hảo khả ái. Ân, được rồi!
Bưng cà phê vừa pha ra khỏi phòng nghỉ, nhẹ nhàng đặt trước mặt Quý Tiêu Dương. Lại một lần nữa ngồi xuống ghế chống cằm nhìn Quý Tiêu Dương đang vùi đầu làm việc. Không biết anh hai có thích uống hay không?……
Dù sao Thần Thần cũng thích uống. Ngọt ngọt, thơm thơm, uống thật ngon…… Anh hai hẳn là cũng sẽ thích! Đôi mắt cười của Quý Thần Quang cong cong, khóe miệng khẽ nhếch, hai lúm đồng tiền nhỏ cũng xuất hiện. Thoạt nhìn có một loại cảm giác ấm áp, xinh đẹp.
Quý Tiêu Dương cuối cùng cũng hoàn thành văn kiện khó nhằn nhất, ngẩng đầu liền thấy đôi mắt to tròn của Quý Thần Quang híp lại, cười như trăng rằm, trong đôi mắt tràn đầy tinh thần lưu chuyển nồng đậm ánh sáng trong suốt, khóe miệng khẽ cười, hai lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện. Nhất thời mọi mỏi mệt liền trở thành hư không, trong lòng tràn đầy sự ấm áp. Thần Thần của hắn, hảo khả ái, nhất là hiện tại, cứ như vậy lẳng lặng cười đem lại cảm giác thật là đẹp. Hắn rõ ràng nghe được tiếng tim mình đập ngày càng nhanh.
“Anh hai!” Thấy Quý Tiêu Dương nhìn mình, khóe miệng lại một lần nữa tươi cười. Quý Thần Quang biết anh hai cậu đã không còn cảm xúc không vui.
“Thần Thần buồn chán sao?” Nguyên bản muốn ôm Quý Thần Quang vào lòng, lại phát hiện cậu đang ngồi đối diện với mình, ở giữa là bàn làm việc. Quý Tiêu Dương tự nhiên vươn tay ra với Quý Thần Quang “Đến đây nào Thần Thần, để cho anh hai ôm em một cái!”
Quý Thần Quang vui vẻ chui vào lòng Quý Tiêu Dương, trong lòng cũng hớn hở. Anh hai hẳn là làm việc xong rồi…… Nhìn đến cà phê do chính mình tự tay pha, nụ cười trên môi càng thêm đẹp “Anh hai uống cà phê đi, Thần Thần vừa pha đó.” Vươn tay đem cà phê đặt vào tay Quý Tiêu Dương “Vừa vặn vẫn còn ấm.”
“Thần Thần thực ngoan!” Quý Tiêu Dương cầm cốc cà phê, ý cười trên mặt càng thêm sâu. Cúi đầu hôn nhẹ lên môi Quý Thần Quang. Sau đó nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt mang ý cười hiện lên một tia bất đắc dĩ…… Hảo ngọt, quá là ngọt…… Thần Thần thích ăn đồ ngọt, ngay cả pha cà phê cũng như vậy.
“Anh hai, uống ngon không?” Quý Thần Quang trông mong nhìn biểu tình trên mặt Quý Tiêu Dương. Lần đầu tiên pha cà phê, có chút khẩn trương……
“Thần Thần pha thì đương nhiên là uống ngon rồi!” Nuốt nước miếng, uống một ngụm hết cốc cà phê, nhanh chóng nuốt vào. Rất ngọt, có chút buồn nôn…… Thật không biết tiểu gia hỏa Thần Thần này sao lại thích ăn ngọt như vậy.
Quý Thần Quang nhìn động tác vội vàng của Quý Tiêu Dương, cười toe toét “Anh hai, có phải còn muốn uống nữa không? Thần Thần có thể đi pha!” Nói xong liền cầm theo cái chén chuẩn bị đi đến phòng nghỉ.
Quý Tiêu Dương vừa nghe câu này của Quý Thần Quang, nhanh chóng đem người ôm vào trong ngực. Còn uống sao…… Hắn hiện tại cảm giác như miệng mình đang ngậm mười viên đường “Uống một chén là ổn rồi. Anh hai cảm giác hiện tại tinh thần tốt lắm!” Mới nói hết một câu mà cảm giác thực khát……
“Ân. Anh hai, về sau Thần Thần sẽ thường xuyên pha cà phê cho anh!” Ngẩng đầu nhìn Quý Tiêu Dương, Quý Thần Quang lớn tiếng nói. Trên mặt lộ vẻ cười đắc ý. Cậu cũng có thể vì anh hai mà làm việc vặt……
Ách…… Quý Tiêu Dương đột nhiên cảm giác như miệng mình đang biểu tình…… Mỗi ngày đều uống cà phê ngọt như vậy! Thật là một loại dày vò…… “Được!” Nhìn gương mặt cao hứng của Thần Thần trong lòng mình, Quý Tiêu Dương cuối cùng vẫn là đầu hàng. Quên đi, Thần Thần cao hứng là tốt rồi. Chính mình chậm rãi là quen thôi!
“Anh hai” Quý Thần Quang đột nhiên cúi đầu giống như đang ngượng ngùng. Trên lỗ tai nho nhỏ xuất hiện màu đỏ……
“Làm sao vậy?” Quý Tiêu Dương vươn tay vuốt tóc Quý Thần Quang. Tay kia thì nâng đầu của cậu lên. Bộ dáng thẹn thùng của Thần Thần rất ít khi thấy. Thật là đẹp! Quý Tiêu Dương không tự giác liền cúi đầu dùng cái mũi của mình cọ cọ lên hai má mềm mềm nộn nộn của Quý Thần Quang. Thật là thoải mái……
“Khi nào thì ăn cơm ạ?” Ngập ngừng một hồi Quý Thần Quang mới nói một câu hoàn chỉnh.
“Thần Thần, em đói bụng sao?” Trong lòng hiện lên lo lắng, đây là lần đầu tiên Thần Thần chủ động đòi ăn cơm. Sẽ không phải là quá đói bụng đi…… Chính mình vội vàng làm việc mà không chú ý đến Thần Thần…… “Buổi sáng có đóng gói điểm tâm ngọt đem về đó. Thần Thần đói bụng thì ăn trước đi!”
“Không phải!” Quý Thần Quang lắc đầu, đôi mắt sáng trong suốt nhìn Quý Tiêu Dương “Thần Thần nghĩ đến nụ hôn đặc biệt mà anh hai nói……”
Ách…… Nghe câu nói này, Quý Tiêu Dương trong một khoảng thời gian ngắn vẫn không phản ứng lại được. Mười giây qua đi mới cười lớn, vuốt tóc Thần Thần trong lòng. Thần Thần của hắn thực khả ái……
“Anh hai, anh cười gì vậy?” Anh hai đột nhiên trở nên vui vẻ là vì cái gì?…… Mình phải nhớ chuyện đó để chờ đến lúc anh hai không vui sẽ lấy ra để làm cho anh hai vui vẻ trở lại!
“Không, Thần Thần nhà anh thật đáng yêu!” Ngừng cười, ôm chặt lấy Quý Thần Quang trong lòng.
Thần Thần, khả ái? Là cái gì?…… Không hiểu. Trước cứ để qua một bên đã, cậu còn có chuyện quan trọng hơn “Anh hai, khi nào thì ăn cơm?” Kỳ thật là cậu cũng đòi bụng. Thời điểm đói bụng sẽ thực dễ dàng ăn hai bát cơm! Ăn xong rồi anh hai sẽ cho cậu một nụ hôn đặc biệt……
Khi nhìn thấy trên mặt Thần Thần lóe lên một loại mộng ảo, Quý Tiêu Dương rút cục nhịn không được, cúi đầu, môi cơ hồ dán lên môi Quý Thần Quang “Thần Thần, em đang nghĩ đến chuyện đó sao?”
Đột nhiên cảm giác được một luồng nhiệt khí phun lên mặt mình, là mùi của anh hai. Quý Thần Quang lấy lại tinh thần, thấy được Quý Tiêu Dương đang gần trong gang tấc liền lập tức vươn hai tay ôm cổ hắn “Ân!” Tươi cười trên mặt thực ngọt cùng chờ mong!
Quý Tiêu Dương nhất thời cảm giác trong cơ thể trào ra một luồng nhiệt. Giây tiếp theo liền gắt gao chế trụ đầu Quý Thần Quang, môi ngậm lấy môi Quý Thần Quang, dần dần trằn trọc xâm nhập……
Thời gian trôi qua, gần nửa phút sau Quý Tiêu Dương mới thở hổn hển buông Quý Thần Quang ra. Mắt thấy hai má trắng nõn của Thần Thần đã nhiễm một màu đỏ tươi đẹp. Môi có chút sưng đỏ khẽ nhếch lên đang từng ngụm từng ngụm hít thở. Trong đôi mắt to tròn đong đầy hơi nước.
Quý Tiêu Dương vươn đầu lưỡi liếm liếm môi. Thực ngọt. Không biết có phải do cà phê vừa uống hay không…… Hắn đột nhiên cảm giác miệng khô lưỡi khô. Quý Tiêu Dương mơ hồ cảm thấy chuyện mình làm với Thần Thần đã vượt qua tình cảm anh em. Bất quá lại không biết nên nói nó là vì cái gì……
Từ nhỏ đến lớn, Thần Thần luôn ở bên cạnh hắn. Trước kia như thế, hiện tại cũng vậy, mà về sau cũng thế. Cái ý tưởng này đã khắc sau ở trong đầu hắn. Cho dù thông minh như Quý Tiêu Dương cũng có lúc không thể lý giải. Luôn cho rằng đây là chuyện đương nhiên, cũng giống như chuyện trước kia hắn ôm Thần Thần là chuyện bình thường. Hắn cùng Thần Thần ngủ cũng là đương nhiên. Bọn họ ở bên nhau, không rời xa nhau, đó là chuyện đúng. Nhưng bởi vì sao?……
Là vì cái gì?……
Quý Tiêu Dương ngơ ngác nghĩ. Là vì cái gì?…… Chính mình cũng không nghĩ ra. Là tình anh em sao? Nhưng là hắn đã thấy qua rất nhiều anh em, bọn họ đều không có thân mật như vậy! Kia là vì cái gì?……
|
53: Cùng nhau ăn cơm
Trong đầu đột nhiên lóe lên một câu, mang theo thanh âm non nớt: Thần Thần là Thần Thần của anh hai……
Đúng rồi. Chính là như vậy. Bởi vì Thần Thần là của hắn! Không có gì gọi là hứa hẹn. Từ ngày Thần Thần sinh ra đã vậy, Thần Thần là của Quý Tiêu Dương hắn!
“Anh hai!” Quý Thần Quang gọi. Có chút nghi hoặc nhìn Quý Tiêu Dương. Anh hai như thế nào một lúc nhíu mày, một lúc thở dài, một lúc suy nghĩ sâu xa, hiện tại lại đột nhiên trở nên cao hứng……
“Thần Thần, em là của anh hai!” Lấy lại tinh thần, Quý Tiêu Dương gắt gao ôm Quý Thần Quang vào trong ngực, trong mắt tràn đầy kiên định.
Quý Thần Quang nhìn anh hai có những biểu hiện kỳ lạ, chớp chớp mắt “Thần Thần vốn là của anh hai!” Nói như thể đó là chuyện đương nhiên.
“Thần Thần, thực ngoan!” Chính tai nghe được những lời này của Quý Thần Quang. Quý Tiêu Dương cảm giác được nội tâm mình có một loại thỏa mãn chưa tùng có. Khóe miệng cười càng thêm sâu, đáy mắt ôn nhu càng thêm thâm thúy. Con ngươi đen láy liếc một cái hiện rõ sự thâm tình!
Quý Thần Quang không hiểu gì cả, chỉ biết là ánh mắt của anh hai hôm nay đặc biệt xinh đẹp, giống như đang phát sáng vậy. Thật đẹp! Nhìn anh hai cao hứng, cậu cũng cao hứng theo. Khóe mắt cong cong, khóe miệng nhếch lên, làm cho người ta thấy được một loại cảm giác đặc biệt nhu thuận khả ái. Thật muốn hung hăng ôm vào trong lòng rồi xoa nắn yêu thương.
Hai anh em cứ như vậy im lặng ở trong phòng gắt gao ôm nhau, cọ cọ mặt, hôn nhẹ lên miệng. Không khí ấm áp làm cho đáy lòng người ta sinh ra loại cảm giác hạnh phúc giống như khi nhìn thấy hai anh em này ở bên nhau chính là một chuyện thực sự rất hạnh phúc! Khóe miệng không nhịn được nhếch lên nhẹ cười. Một nụ cười chân thành phát ra từ tâm khảm.
Hình ảnh tốt đẹp như vậy diễn ra ước chừng tám phút thì đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại, kéo hai anh em trở về hiện thực.
“Thần Thần, anh hai nghe điện thoại một chút!” Vươn tay vuốt tóc Quý Thần Quang, Quý Tiêu Dương lấy điện thoại ra, nhìn thoáng qua. Là Ngô Tĩnh……
Quý Thần Quang có chút mất hứng. Vừa mới rồi anh hai chuẩn bị hôn nhẹ cậu…… Lại bị cái điện thoại này quấy rầy…… Cúi đầu nghịch ngón tay. Thật vất vả mới được anh hai hôn nhẹ. Không phải hôn nhẹ giống như trước kia, mà là có thể cùng đầu lưỡi của anh hai quấn lấy cùng một chỗ. Cậu rất thích!
“Thần Thần, nghĩ đến cái gì vậy? Mặt em đỏ hết lên rồi!” Quý Tiêu Dương ngắt điện thoại. Vươn tay nhéo nhéo hai má đỏ ửng của Quý Thần Quang. Mềm mềm, nộn nộn, thật là thoải mái!
“Không, không có gì!” Ánh mắt Quý Thần Quang có điểm né tránh. Cậu sẽ không nói cho anh hai biết là cậu đang nghĩ đến nụ hôn vừa rồi với anh hai……
“Thần Thần, chị gái lúc nãy gọi điện thoại đến. Hẹn chúng ta cùng đi ăn cơm. Em có muốn đi không?” Quý Tiêu Dương dùng ngón trỏ nhẹ nâng cằm Quý Thần Quang lên, để cho cậu ngẩng đầu nhìn thẳng vào mình.
“Chị gái nào ạ?……” Rõ ràng là vẫn chưa phản ứng lại được…… Suy nghĩ vẫn đang dừng lại ở nụ hôn vừa rồi……
Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Quý Thần Quang, Quý Tiêu Dương thực sự là dở khóc dở cười, rõ ràng là vừa mới gặp mặt mà Thần Thần cư nhiên lại quên nhanh như vậy “Chính là chị gái xinh đẹp mà chúng ta gặp ở Thiên Tinh.”
“Nga……” Thanh âm kéo dài. Là chị gái có nụ cười kỳ lạ……
“Thế nào? Thần Thần có muốn đi không?” Nhìn Thần Thần giống như là không muốn đi, trong lòng Quý Tiêu Dương nổi lên nghi vấn. Không phải Thần Thần thích Ngô Tĩnh sao?
“Đi. Em đói bụng rồi!” Là thật sự đói bụng! Quý Thần Quang vươn tay sờ sờ bụng mình. “Anh hai, chị gái ấy hẹn ăn cơm ở chỗ nào vậy?” Cậu muốn đi Hương Hương Quán…… Ở đó có thật là nhiều món ngon!
“Thần Thần muốn ăn ở đâu?” Nhìn vẻ mặt tham ăn của Quý Thần Quang, Quý Tiêu Dương chỉ biết Thần Thần của hắn khẳng định là muốn đi Hương Hương Quán. Ở đó có vài món điểm tâm ngọt tương đối ngon, hơn nữa vài loại canh ở đó cũng lấy vị ngọt làm chủ đạo!
“Hương Hương Quán!” Vừa nghe câu hỏi của anh hai, Quý Thần Quang không chút nghĩ ngợi liền nói ra tên quán! Hôm nay còn phải ăn hai bát cơm! Ở Hương Hương Quán đồ ăn hầu hết đều có vị ngọt! Như vậy cậu có thể ăn hết sạch hai bát. Cậu ăn xong rồi thì có phải hay không anh hai sẽ lại hôn cậu?……
Quý Tiêu Dương không biết được cái đầu nhỏ của Quý Thần Quang đang tính toán cái gì. Nếu biết được khẳng định là sẽ dở khóc dở cười! Sau đó, gắt gao ôm vào trong ngực xoa xoa nắn nắn. Thần Thần của hắn thực khả ái……
“Đi. Hôm nay chúng ta đi Hương Hương Quán.” Dắt tay Quý Thần Quang, Quý Tiêu Dương ra khỏi văn phòng. Đi đến bãi đỗ xe, để cho Quý Thần Quang ngồi vào trong xe trước rồi mới gọi điện thoại nói cho Ngô Tĩnh biết địa điểm ăn cơm là Hương Hương Quán!
Mười một rưỡi, Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang vẫn như cũ ngồi trong phòng ăn riêng.
“Thần Thần, em muốn ăn cái gì thì gọi đi! Nhớ kỹ là em đã đáp ứng anh hai là sẽ ăn hai bát cơm!” Quý Tiêu Dương giơ hai ngón tay, đáy mắt mang theo sủng nịch, khóe miệng hàm chứa ôn nhu, nhẹ thổi vào cái mũi của Quý Thần Quang.
Ngô Tĩnh vừa vào cửa liền thấy một màn này, mày khẽ nhăn lại. Quý Tiêu Dương cùng em trai hắn có phải hay không thân mật quá mức?…… Động tác này rõ ràng là của những đôi tình nhân!
“Ân. Anh hai, Thần Thần ăn hết hai bát cơm rồi anh có thể cho Thần Thần một cái hôn nhẹ được không?” Quý Thần Quang ngẩng đầu, đôi mắt to tròn hiện lên sự nghi vấn cùng chờ mong.
“Được. Thần Thần nếu thật sự có thể ăn hai bát cơm! Anh hai liền cho em một cái hôn nhẹ!” Cúi đầu hôn một cái lên gương mặt của Quý Thần Quang. Thần Thần của hắn, thực khả ái……
Ngô Tĩnh nhìn động tác của Quý Tiêu Dương, môi hơi nhếch lên. Này…… Có phải hay không là thân thiết quá mức?…… Cô biết nhiều cặp anh em như vậy cũng chưa từng thấy bọn họ quá thân mật. Cũng sẽ không xuất hiện loại tình huống này. Như thế nào luôn có cảm giác, hai người này nếu nói là anh em, không bằng nói là tình nhân còn chuẩn xác hơn.
Ý niệm này chợt vụt qua đầu Ngô Tĩnh, cô nhếch đôi môi đã trắng bệch…… Sẽ không. Khẳng định là do mình suy nghĩ nhiều! Quý Tiêu Dương đau sủng em trai của mình từ nhỏ đến lớn là chuyện mà tất cả mọi người đều biết. Có khả năng là bởi vì Quý Thần Quang bị thiểu năng cho nên mới có thể thương nó như vậy! Hẳn là như vậy, không sai được! Ngô Tĩnh nhẹ nắm tay thành quyền. Ổn định cảm xúc kinh ngạc của mình, trưng ra một nụ cười hoàn mỹ nhất. Đẩy cửa đi vào!
“Đã tới chậm rồi. Thật xin lỗi!” Đến ngồi xuống bên cạnh Quý Tiêu Dương, mắt nhìn về phía Quý Thần Quang “Thần Thần, em muốn ăn món gì?”
Quý Thần Quang phát hiện, chị gái xinh đẹp này cười càng ngày càng quái……
|