Độc Gia Chuyên Sủng
|
|
110: Động tác của ai nhanh hơn? (2)
Ba phút sau, di động của Nam Cung Kỳ lại vang lên.
“Là Lưu Lâm!” Nam Cung Kỳ nói với Quý Tiêu Dương một câu, rồi sau đó ấn nghe điện thoại, từ bên kia truyền đến thanh âm hưng phấn của Lưu Lâm “Tiểu Kỳ, tôi đã đặt chỗ ở nhà hàng xong rồi, ở phòng số tám. Nhờ cậu truyền đạt lại!”
“Ân, tốt, tôi sẽ lập tức báo cho sếp tôi, ước chừng hai mươi phút sau có thể đến đó!” Nam Cung Kỳ đẩy kính mắt màu bạc của mình, không nhanh không chậm nói.
“Được, không thành vấn đề!” Lưu Lâm nói xong liền ngắt điện thoại.
Nam Cung Kỳ bỏ điện thoại di động vào trong túi quần, tầm mắt dừng trên người Quý Tiêu Dương “Tiêu Dương, chỗ đặt trước ở phòng số tám!”
“Ừm, tôi biết rồi!” Quý Tiêu Dương gật gật đầu, một bên nói, một bên lấy di động từ trong túi quần ra “Địa điểm ở phòng riêng số tám Phúc Mãn Lâu! Đợi mệnh lệnh của ta!” Nói xong, Quý Tiêu Dương liền ngắt điện thoại, rồi sau đó nhìn về phía Nam Cung Kỳ “Chúng ta xuất phát đi!”
“Được!” Nam Cung Kỳ mỉm cười gật đầu, dùng chân đá đá người đang hôn mê “Anh ta làm sao bây giờ?”
“Đợi lát nữa sẽ có người tới thu dọn!” Quý Tiêu Dương thản nhiên nói một câu.
“Để cho tôi cùng với Mạc Dương đi cùng đi!” Linh Thiên Nhiễm lo lắng nhìn Quý Tiêu Dương. Nói gì thì nói cậu vẫn là không an tâm, vạn nhất Tiêu Dương bị thương thì làm sao bây giờ?
Quý Tiêu Dương nhìn ánh mắt Linh Thiên Nhiễm, đáy mắt hiện lên một tia thần sắc sâu thẳm “Không sao đâu, có nhiều người đi ngược lại sẽ đánh rắn động cỏ! Yên tâm đi, tôi sẽ không có việc gì đâu!” Suy nghĩ một chút, Quý Tiêu Dương vẫn là nói ra câu sau kia!
Môi Linh Thiên Nhiễm hơi giật giật, cuối cùng vẫn là không có lên tiếng nói chuyện. Chính là vươn tay vỗ vỗ bả vai Quý Tiêu Dương “Thần Quang còn đang chờ cậu tới cứu!”
“Cho nên tôi sẽ không để bản thân mình xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn!” Quý Tiêu Dương cười ôn nhu! Thần Thần của hắn còn đang chờ hắn! Hắn sẽ không cho phép chính mình xảy ra cái gì ngoài ý muốn! “Chúng ta đi thôi!” Nói với Nam Cung Kỳ ở bên người một câu, hai người đi tới cửa phòng.
Nam Cung Cửu ngồi trên sô pha, đặt chén trà lên chiếc bàn bên cạnh, đứng lên đi theo sau Nam Cung Kỳ.
Nam Cung Kỳ dừng chân, nhẹ nghiêng mặt “Tiểu Cửu, cậu hảo hảo nghỉ ngơi đi, mệt mỏi một ngày rồi!” Trong thanh âm hàm chứa đau lòng cùng quan tâm thực rõ ràng.
Trong đôi mắt đen như mực của Nam Cung Cửu nháy mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt “Không có việc gì, để cho tôi đi theo bên cạnh em!” Như vậy thì tôi mới có thể yên tâm…… Ở trong lòng chậm rãi bỏ thêm một câu. Nam Cung Cửu biết, hiện tại hắn không thể biểu hiện tình cảm của mình rõ ràng được, bằng không Kỳ sẽ lại trốn tránh hắn!
Ách…… Hơi giật mình sửng sốt nửa giây, cuối cùng Nam Cung Kỳ khẽ gật đầu “Tự mình phải cân thận!” Cúi đầu nói một câu rồi sau đó lập tức đuổi kịp Quý Tiêu Dương ở phía trước.
Nam Cung Cửu nhìn bóng dáng Nam Cung Kỳ, không tiếng động nở nụ cười…… Trong lòng ấm áp, một thân mỏi mệt dường như đều đã tan biến. Cả người cảm thấy vô cùng thoải mái. Kỳ, tôi sẽ không để em dễ dàng bị thương. Trừ phi chính bản thân tôi bị thương nặng……
“Bọn họ sẽ không gặp nguy hiểm chứ?” Linh Thiên Nhiễm nhìn bóng dáng Quý Tiêu Dương biến mất ở chỗ rẽ, thế này mới có chút thất thần lúng ta lúng túng hỏi.
“Thiên Nhiễm, Tiêu Dương rất mạnh! Thực lực của cậu ấy che dấu rất sâu! Em không cần lo lắng!” Mạc Dương vươn tay, nhẹ ôm lấy bả vai Linh Thiên Nhiễm, trầm giọng nói. Hắn vẫn luôn biết, trong lòng Thiên Nhiễm có Quý Tiêu Dương! Trước kia là như thế, hiện tại cũng vậy, nhưng tương lai, Mạc Dương hắn tin tưởng phân lượng của hắn sẽ nặng hơn so với Quý Tiêu Dương! Tương lai, trong lòng Linh Thiên Nhiễm sẽ hoàn hoàn chỉnh chỉnh là Mạc Dương hắn!
Thời gian…… Một cái ba năm trôi qua, có thể ở trong lòng Thiên Nhiễm lưu lại một vị trí nho nhỏ, hắn tự tin một cái ba năm khác, hắn có thể đi vào trong tâm Thiên Nhiễm!
Đúng lúc này một người đàn ông mặc quần áo màu đen, mặt không chút thay đổi tiêu sái tiến vào, vác người đang hôn mê lên trên vai, xoay người rời đi! Hoàn hoàn toàn toàn không thèm nhìn Mạc Dương cùng Linh Thiên Nhiễm……
“Anh ta là……” Ta dựa vào…… Như thế nào người bên người Tiêu Dương một người so với một người càng thêm khốc! Người này cư nhiên coi hai người bọn họ là trong suốt?
“Phỏng chừng là theo như lời Tiêu Dương vừa nói, sẽ có người tới thu dọn!” Mạc Dương nhìn bóng dáng người đàn ông kia, trong ánh mắt thật nghiên cứu thật sâu. Người này rất cường đại…… Trên người có một cỗ hơi thở nồng đậm của quân nhân!
……
Trước cửa sổ sát đất thật lớn, Thất gia vẫn như trước mặc quần áo ngủ màu trắng, đưa lưng về phía người mặc âu phục, ánh mắt nhìn về phía chân trời sáng choang.
“Thất gia, Lưu Lâm đã dựa theo phân phó dẫn Quý Tiêu Dương tới Phúc Mãn Lâu. Còn có, Quý Tiêu Dương đã lấy được quyền sở hữu mảnh đất lần này. Tin tức điều tra đưa đến có nói Quý Tiêu Dương đã bắt tay vào làm chuẩn bị phong tỏa toàn bộ việc làm ăn buôn bán của Ngô gia! Thất gia, Quý Tiêu Dương đang chậm rãi tiến vào bẫy của chúng ta!” Người đàn ông mặc âu phục cung kính nói.
“Ngươi cho rằng Quý Tiêu Dương thực sự cái gì cũng không biết sao?” Thanh âm của Thất gia không chút để ý, thản nhiên mở miệng nói.
“Thất gia, này……” Người mặc âu phục có chút không hiểu.
“Quý Tiêu Dương đã điều tra được vị trí của Quý Thần Quang, cho nên ta mới gọi ngươi đến phân phó cho Lưu Lâm giữ chân Quý Tiêu Dương, để cho hai người Tuyệt Ngũ Tuyệt Tứ có thời gian nhanh chóng mang Quý Thần Quang về sơn trang. Thực lực của Quý Tiêu Dương không đơn giản như chúng ta đã thấy!” Một câu cuối cùng, giọng điệu của Thất gia có chút trầm trọng.
Người đàn ông mặc âu phục đứng ở phía sau, trên mặt lập tức chảy ra mồ hôi lạnh, anh ta vừa mới cảm giác được trong giọng nói của Thất gia vừa rồi có từng đợt từng đợt sát ý nhè nhẹ! “Thất gia, ngài là đang nói…… Hắn cũng muốn làm cho tầm mắt của chúng ta lẫn lộn?”
“Ân!” Thất gia nhẹ nhàng ân một tiếng. “Nếu Lưu Lâm đã dẫn Quý Tiêu Dương tới Phúc Mãn Lâu, vậy người nhanh chóng gọi cho hai người Tuyệt Tứ cùng Tuyệt Ngũ, bảo bọn hắn hiện tại liền đi ra ngoài, suốt đêm chạy về sơn trang!”
“Tôi đã biết thưa Thất gia!” Người mặc âu phục cung kính đáp lại một câu, nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Tuyệt Ngũ, đem chuyện Thất gia vừa phân phó toàn bộ nói cho hai người bọn họ! Sau khi nói xong, anh ta lập tức tắt điện thoại, nhìn về phía bóng dáng Thất gia “Thất gia, bước tiếp theo chúng ta nên làm cái gì ạ?”
“Chỉ cần mang Quý Thần Quang về sơn trang là được rồi, những chuyện khác cũng không cần xen vào. Nên làm cái gì thì làm cái đó! Vào Mạc Tinh sơn trang, Quý Tiêu Dương cho dù có thần thông quảng đại đến mấy chỉ sợ cũng khó có thể điều tra ở đây!” Thất gia càng nói càng hưng phấn.
“Thất gia, vậy Phúc Mãn Lâu……” Người đàn ông mặc âu phục muốn nói lại thôi.
“Chuyện đó ngươi đừng quản. Ta đã sắp đặp hết rồi! Ta nghĩ Quý Tiêu Dương đại khái cũng không thể tưởng được…… Kỳ thật ta chỉ đơn thuần muốn cho bọn Tuyệt Ngũ nhanh nhanh tranh thủ thời gian thôi!” Thanh âm Thất gia lại khôi phục sự tản mạn. Hắn biết Quý Tiêu Dương khẳng định sẽ nhận lời mời của Lưu Lâm, qua vài chuyện hắn đã có thể rõ ràng tâm lý của Quý Tiêu Dương!
A, nghĩ muốn điều tra Thất Giác sao? Quý Tiêu Dương à, phải để ngươi thất vọng rồi. Ta không có an bài một người nào của Thất Giác ở Phúc Mãn Lâu cả……
Lão Thử muốn xoay người vì miêu? Vậy Quý Tiêu Dương à, ngươi lại phải thêm một chút sức lực nữa rồi……
“Tôi đã biết thưa thất gia, vậy thuộc hạ xin cáo lui trước!” Nói xong, anh ta nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Sau khi người đàn ông mặc âu phục đi ra, trong phòng lập tức khôi phục sự im lặng. Thời gian lẳng lặng trôi qua, Thất gia vẫn như trước không nhúc nhích đứng ở trước cửa sổ sát đất thật lớn. Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, đột nhiên trong căn phòng im lặng vang lên một thanh âm âm hàn: Quý Thần Quang, rốt cục ta cũng bắt được ngươi…… Quý Tiêu Dương, ta sẽ cho ngươi nếm thử cái gì gọi là đau đến không muốn sống!……
……
“Xuống xe đi!” Dừng xe trong bãi đỗ, Quý Tiêu Dương nói với Nam Cung Kỳ cùng với Nam Cung Cửu. Ba người lập tức tháo dây an toàn, mở cửa xe rồi xuống xe. Sau đó mới đi đến cửa lớn của Phúc Mãn Lâu. Lưu Lâm đứng đợi liền kích động bắt tay Quý Tiêu Dương “Quý tổng, nhanh chóng vào thôi!” Nói xong liền vươn tay làm một động tác mời, sau đó đi về phía lầu hai, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn Quý Tiêu Dương, trên mặt là nụ cười sáng lạn!
“Lưu tổng, ông quá khách khí rồi!” Quý Tiêu Dương lộ ra nụ cười thương mại thản nhiên nói một câu, không dấu vết rút tay của mình ra.
“Có gì đâu, có gì đâu, tôi phải cảm tạ Quý tổng, bản thiết kế quả thật là quá vẹn toàn! Quý tổng, cấp dưới của ngài thật sự là quá xuất sắc!” Lưu Lâm vừa đi vừa nói. “Nào, Quý tổng, đây là phòng mà tôi đã đặt trước!” Nói xong liền đẩy cửa phòng ra “Quý tổng, mời vào!”
Quý Tiêu Dương cười nhạt gật đầu. Bốn người vào phòng ăn. Trong phòng đã có một bàn lớn tràn đầy thức ăn phong phú.
“Quý tổng, cậu xem xem còn muốn ăn thêm cái gì không, tôi lập tức bảo người đưa tới!” Ánh mắt Lưu Lâm dừng trên người Quý Tiêu Dương ở bên cạnh.
“Vậy được rồi!” Quý Tiêu Dương thản nhiên như trước nói một câu, trong lòng càng thêm trở nên cẩn thận. Từ sau khi hắn vào cửa liền cảm giác được liên hệ của mình cùng năm người ngoài cửa kia dường như biến mất. Phòng này có gì đó kỳ lạ……
Ánh mắt Quý Tiêu Dương nhẹ đảo qua Nam Cung Kỳ ở đối diện, Nam Cung Kỳ ngẩng đầu, trong đôi mắt ôn hòa lưu chuyển ánh sáng khinh thường.
Từ khi vào phòng này, Nam Cung Kỳ cũng cảm giác được phòng này giống như đã ngăn cách tất cả mọi tín hiệu. Có cái gì đó rất kỳ quái làm nhiễu hết những vật dụng điện tử trên người anh, mọi thứ đều không có phản ứng gì hết!
“Tiểu Cửu, bắt Lưu Lâm!” Nhìn đến ánh mắt của Nam Cung Kỳ, Quý Tiêu Dương đột nhiên nghĩ tới mục đích của việc này…… Nhanh chóng kêu Nam Cung Cửu bắt lấy Lưu Lâm, chính mình bước nhanh tới cửa phòng!
Chết tiệt…… Là hắn sơ sót, đem trọng điểm đặt ở việc mai phục, không nghĩ tới Thất gia này chỉ đơn thuần muốn kéo dài thời gian mà thôi. Chết tiệt, hiện tại hắn chỉ có thể hy vọng mười tinh bọn họ có thể lý trí một chút, không cần toàn bộ đều rơi vào bẫy của Thất gia…… Thần Thần, Thần Thần, em nhất định phải hảo hảo bảo hộ bản thân chờ anh hai tới cứu em!
“Phá cửa cho tôi!” Giọng nói của Quý Tiêu Dương âm hàn, quanh thân lộ ra mùi vị máu tanh nồng đậm…… Một cỗ sát khí từ trong cơ thể Quý Tiêu Dương dâng lên……
Chết tiệt, cửa phòng này cư nhiên dùng khóa từ bên trong, là khóa điện tử!
……
Ngoài cửa có năm người đang ẩn nấp, trên mặt họ hiện lên thần sắc lo lắng. Từ sau khi boss đi vào, dường như liên hệ của bọn họ có chút chập chờn, ngay một giây vừa rồi thì là hoàn toàn biến mất! Nên làm cái gì bây giờ? Xông vào?…… Năm người có chút chần chờ, nếu kế hoạch của boss mà hỏng liền thảm, boss đã phân phó, bọn họ không thể dễ dàng lộ diện trước mặt người ngoài!
……
Thành phố C, tinh nhất tinh nhị tinh tam, theo hướng núi Thuần Khê đi tới, đúng lúc này bước chân của ba người bọn họ đột nhiên dừng lại. Liên hệ của boss cùng bọn họ đột nhiên bị gián đoạn……
Ba người hai mặt nhìn nhau. Chẳng lẽ trên tờ giấy kia nói là sự thật……
Ngay tại nửa giờ sau khi bọn họ rời đi thì nhận được một tờ giấy rất khó hiểu, trên đó viết: Quý Tiêu Dương có nguy hiểm……
Bọn họ nguyên bản là không tin. Bởi vì trong lúc đó liên hệ của bọn họ cùng boss còn tồn tại, cho nên bọn họ vẫn như trước nhanh chóng hướng về phía núi Thuần Khê. Hiện tại điều quan trong nhất chính là thành công cứu Quý thiếu gia ra! Nhưng là vừa mới rồi liên hệ của boss cùng bọn họ cư nhiên bị gián đoạn……
Này có nghĩa là gì…… Trong lòng ba người bọn họ đều rõ ràng…… Trừ phi là boss thật sự gặp phải nguy hiểm…… Nên làm cái gì bây giờ?
Ba người nhất thời có điểm không tập trung được. Boss đã phân phó bọn họ thực rõ ràng rằng là nhất định phải cứu được thiếu gia ra ngoài. Nhưng hiện tại boss cũng gặp nguy hiểm, ba người bọn họ không thể mặc kệ được. Ở trong lòng bọn họ, boss là chủ nhân của bọn họ, cuộc đời này của bọn họ cũng chỉ trung thành với một người là boss. Nghĩ cách giải cứu Quý Thần Quang cũng chỉ là chấp hành theo mệnh lệnh…… Hiện tại boss gặp nguy hiểm, ba người bọn họ không có khả năng nghĩ đến việc đó nữa……
Nên làm cái gì bây giờ?
|
111: Động tác của ai nhanh hơn? (3)
“Tôi, tôi, tôi không biết……” Lưu Lâm nhìn Quý Tiêu Dương trông như Tu La nơi Địa Ngục, mặt ông ta tái nhợt, đáy mắt tràn ngập sự kinh hoàng cùng mê mang…… Ông quả thật là không biết đây là có chuyện gì, ông nhận được tin tức là phải hẹn Quý Tiêu Dương đến phòng số tám chứ chuyện sau đó ông hoàn toàn không biết gì cả……
“Nói!” Quý Tiêu Dương trực tiếp vươn tay kéo Lưu Lâm từ trong tay Nam Cung Cửu ra, kéo ông ta tới chỗ cửa, hung hăng đập đầu ông ta lên đó. Lạnh lùng ói ra một chữ, sát khí từ bên trong đập thẳng vào mặt Lưu Lâm.
Lưu Lâm sợ tới mức hai chân đều phát run, Quý Tiêu Dương thật đáng sợ…… “Tôi, tôi, tôi thật sự không biết…… là, là có chuyện gì xảy ra…… Quý, Quý……” Lưu Lâm run rẩy nói chưa xong liền cảm giác được thân thể của mình lại bị hung hăng đập vào cửa.
“Nói!” Thanh âm Quý Tiêu Dương không còn sự lạnh cóng như vừa rồi, ngược lại là bình tĩnh hơn một chút, bất quá so với vừa rồi còn làm cho người ta sợ hãi hơn! Đôi con ngươi đen như mực của hắn tối tăm nhìn Lưu Lâm.
“Tôi, tôi thật sự không biết…… Quý tổng, tôi cái gì cũng không biết, tôi chỉ là nhận được điện thoại, bọn họ muốn tôi dẫn cậu đến phòng số tám của Phúc Mãn Lâu. Những cái khác tôi hoàn toàn không biết! Quý tổng, cậu phải tin tưởng tôi!” Ánh mắt Lưu Lâm nhìn về phía Quý Tiêu Dương thực kích động. Đầu chậm rãi có máu đỏ tươi chảy xuống. Ông vừa mới thật sự cảm nhận được tử vong, nguyên lai nó cách mình gần như thế. Thật đáng sợ, Quý Tiêu Dương vừa rồi thật đáng sợ……
Nam Cung Kỳ nhìn Quý Tiêu Dương, biết cảm xúc của hắn đã muốn không khống chế được nữa, lý trí cũng có chút rời rạc. Anh nhanh chóng cho Nam Cung Cửu một ánh mắt ý bảo cậu ta đem Lưu Lâm kéo sang một bên, còn mình thì đi tới trước mặt Quý Tiêu Dương, nhìn thẳng vào mắt hắn, vươn tay chụp lên bả vai Quý Tiêu Dương “Tiêu Dương, cậu phải bình tĩnh, cậu hiện tại không thể rối loạn được. Thần Quang còn đang chờ cậu tới cứu em ấy! Cậu không thể rơi vào bẫy của Thất gia kia được. Hiện tại điều quan trọng nhất là chúng ta phải ra khỏi căn phòng này, để cho mười hai tinh biết cậu vẫn bình yên vô sự. Chỉ có như vậy thì bọn có mới có thể yên tâm đi cứu Thần Quang! Tiêu Dương, Thần Quang còn đang chờ cậu! Em ấy đang chờ cậu!”
Nam Cung Kỳ nói xong, trong phòng chỉ còn lại thanh âm rên rỉ kinh hoàng của Lưu Lâm, luôn lặp đi lặp lại: Tôi cái gì cũng không biết, tôi cái gì cũng không biết…… Tựa hồ như đã bị Quý Tiêu Dương làm cho sợ tới mức lâm vào trạng thái điên khùng……
Trong đôi mắt đen như mực của Quý Tiêu Dương càng thêm trở nên u ám, thâm thúy, như một giếng nước ngàn năm thần bí làm cho người ta kinh hãi!
Thần Thần đang chờ hắn! Thần Thần của hắn……
Anh hai!…… Bên tai dường như vang lên thanh âm giòn tan của Thần Thần, trong trẻo mà ngọt ngào!
“Đập cửa!” Qua gần nửa phút sau, cảm xúc Quý Tiêu Dương chậm rãi bình ổn lại, bình tĩnh nói ra hai chữ. Hiện tại hắn chỉ hy vọng năm người canh giữ bên ngoài có thể cảm giác được sự chấn động của cửa phòng, sau đó hiện thân phá cửa từ bên ngoài! Phải nhanh chóng bằng không chờ mười hai tinh bọn họ cảm giác được liên lạc bị gián đoạn khẳng định sẽ quay lại nghĩ cách cứu viện hắn. Thời điểm kia, Thần Thần liền thật phi thường nguy hiểm, hắn không cho phép việc này xảy ra!
Trong lòng Quý Tiêu Dương hung hăng nghĩ, dùng sức thật lớn đập lên cửa phòng. Trong phòng im lặng nhất thời vang lên từng đột âm thanh trầm đục đinh tai nhức óc! Nam Cung Kỳ ở một bên nhìn cũng nhanh chóng tham gia vào việc đập cửa. Nam Cung Cửu nhìn thoáng qua Lưu Lâm trong tay, không chút do dự lấy một con dao chém vào cổ ông ta, nhất thời máu chảy không ngừng. Coi Lưu Lâm giống như rác thải ném ông ta tới một chỗ xa xa, Nam Cung Cửu cũng gia nhập việc đập cửa.
Năm người ẩn nấp ở chỗ tối ngoài cửa phòng, ánh mắt gắt gao nhìn chăm chú cửa phòng liền lập tức cảm giác được cửa phòng thoáng hiện lên chấn động nhẹ nhàng. Năm người nhìn nhau, đều rõ ràng hiểu được boss ở bên trong đang chờ bọn họ nghĩ cách cứu viện. Thân hình năm người nhoáng lên một cái, giây tiếp theo liền xuất hiện ở trước cửa phòng.
“Đây là khóa điện tử. Tiểu Ngũ, cậu tới!” Lão đại trong năm người nói với Tiểu Ngũ bên cạnh.
“Ân. Lão đại giao cho tôi đi!” Nói xong, Tiểu Ngũ liền lấy từ trong túi ra một cái hòm tinh tế rất nhỏ. Mở nó ra, bên trong có rất nhiều đồ vật thật nhỏ. Tiểu Ngũ từ bên trong lấy ra một cây kim bằng bạc nho nhỏ, rồi sau đó thần sắc nghiêm túc bắt đầu giải khóa điện tử.
Ở thời điểm Tiểu Ngũ đang cố gắng, bốn người khác đều khẩn trương đứng ở một bên nhìn, trong lòng đều cầu nguyện boss không cần bị thương mới tốt……
Qua gần năm phút sau, Tiểu Ngũ thành công mở được khóa điện tử, còn lại chính là khóa bình thường. Dùng gần mười giây, Tiểu Ngũ liền mở khóa bình thường ra, cửa phòng lập tức mở ra, lão đại nhanh chóng lủi vào trong phòng.
“Boss, ngài không có việc gì chứ?” Ánh mắt gắt gao khóa trên người Quý Tiêu Dương, phát hiện tay boss cư nhiên chảy máu, lập tức giơ tay lên nói với Tiểu Tứ, “Mau, giúp boss băng bó vết thương!”
“Không có việc gì, đi về trước nói sau, mang Lưu Lâm theo!” Quý Tiêu Dương thanh âm khàn khàn bình tĩnh nói một câu. Rồi sau đó sải bước tiêu sái ra khỏi phòng. Trong nháy mắt vừa ra khỏi phòng, Quý Tiêu Dương liền bắt đầu liên lạc với mười hai tinh nhân, lại phát hiện thiết bị liên lạc vẫn như trước không có đáp lại gì cả. Mày rậm lập tức nhíu chặt, tay bị thương nắm chặt thành quyền, máu trên cánh tay càng chảy nhanh hơn, một giọt một giọt rơi lên sàn trắng noãn trông giống như Hồng Liên đang nở rộ. Xinh đẹp, mê ly……
Chết tiệt, sự tình càng ngày càng không đơn giản như hắn nghĩ…… Hắn đã sai lầm rồi. Thất gia này thật đúng là giảo hoạt! Xem ra phải lật con bài cuối cùng thôi…… Nếu Thần Thần xảy ra chuyện gì, ta sẽ dùng toàn bộ Thất Giác đến chôn cùng!
“Nhanh chóng trở về!” Ngồi vào xe, Quý Tiêu Dương dùng thanh âm khàn khàn như trước nói với lão đại trong năm người. Hắn phải nhanh chóng trở về, vào thư phòng dùng máy tính liên hẹ với mười hai tinh nhân……
“Boss, ngồi vững!” Lão đại trầm giọng nói một câu, dùng tốc độ nhanh nhất, giống như gió hăng hái lao lên đường cái……
……
Thành phố C, chân núi Thuần Khê. Ba người do dự một phút đồng hồ, vẫn không thấy có tin tức của Quý Tiêu Dương, liền làm ra một cái quyết định. Để cho tinh nhất đến cứu Quý Thần Quang, hai người bọn họ nhanh chóng trở lại nghĩ cách cứu viện boss! Rốt cuộc vẫn là boss quan trọng nhất! Sau khi có quyết định ba người nhanh chóng tách ra, ngựa không dừng vó () hướng về nhiệm vụ của bản thân.
(): ý nói đi nhanh hết sức không dừng
……
Vừa ăn xong cơm chiều, Quý Thần Quang ngồi trên sô pha chơi với cún con. Khi gần bảy giờ tối, Quý Thần Quang liền thấy Tề Vận nhận một cuộc điện thoại! Hơn nữa sắc mặt gã nháy mắt biến đổng. Tiếp theo cậu liền thấy Tề Vận vội vàng nói với người đàn ông xa lạ kia một câu, “Thất gia muốn chúng ta suốt đêm chạy về sơn trang, hắn đã phân phó trực thăng tới đón chúng ta.”
Cái gì…… Như thế nào đột nhiên lại trở nên vội vàng như vậy? Cậu vừa mới chuẩn bị tốt kế hoạch chạy trốn! Chuẩn bị tối hôm nay hành động, sự tình sao đột nhiên lại trở nên gấp gáp như thế?……
“Được!” Người đàn ông xa lạ gật đầu.
Lúc Quý Thần Quang còn đang ngẩn người, Tề Vận cùng người đàn ông xa lạ kia liền sát vào hai bên trái phải cậu, có chút cưỡng chế tính đưa cậu ra khỏi phòng.
“Tề Vận, anh làm cái gì vậy? Buổi tối rồi, đây là đi nơi nào. Anh buông ra trước đi!” Quý Thần Quang có chút nóng nảy. Làm sao bây giờ? Mắt liếc nhìn bốn phía, trừ bỏ rừng rậm vẫn là rừng rậm!
“Câm miệng!” Tề Vận căm tức lạnh lùng nói với Quý Thần Quang một câu. Hiện tại sự tình vô cùng khẩn cấp, gã cũng bất chấp lệnh của Thất gia: Không thể thương tổn một chút nào! Hiện tại chri cần thành công mang Quý Thần Quang này về sơn trang là được rồi!
Quý Thần Quang rõ ràng cảm giác được Tề Vận đang cảm thấy phiền toái, cậu có điểm sợ hãi. Nếu Tề Vận này đánh cậu bất tỉnh thì làm sao bây giờ? Cậu không thể cãi lộn như vậy được nữa, cậu phải tìm một cơ hội chạy ra khỏi tầm mắt hai người này. Đây là rừng rậm, chỉ cần thành công chạy ra thì bọn họ cũng khó có thể tìm được……
“Kia, rốt cuộc là phải đi làm gì a?” Đôi mắt to tròn có chút ủy khuất chớp chớp nhìn về phía Tề Vận, lông mi thật dài giống như cây quạt, trong mắt lóe ra ánh sáng ngây thơ.
Tề Vận đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, có chút bối rối rời tầm mắt đi “Thần Quang, ngoan ngoãn đừng nói nói! Chúng tôi mang cậu đến một sơn trang phi thường xinh đẹp. Nơi đó non xanh nước biếc, chim chóc hoa thơm, phi thường xinh đẹp!”
Đúng lúc này, tinh nhất vừa vặn đi ngang qua đây, chuẩn bị tiến đến biệt thự trên núi thì nghe được thanh âm của Tề Vận, vì thế dừng lại bước chân. Quả nhiên thấy được Quý Thần Quang mà boss nói. Không chút do dự hướng về phía Tề Vận phát ra công kích!
“Tuyệt Tứ, có người! Anh trước tiên mang theo Quý Thần Quang chạy đi, trực thăng mà Thất gai nói hẳn là cũng sắp đến!” Tề Vận né tránh ám khí của tinh nhất, đồng thời cũng buông lỏng tay Quý Thần Quang ra, thét lên với Tuyệt Tứ ở bên cạnh.
Quý Thần Quang phát hiện Tề Vận buông lỏng tay mình ra, nhanh chóng lui lại phía sau mấy bước, nhìn thấy Tuyệt Tứ vươn tay về phía mình, hơi ngây người nửa giây. Tuy rằng không biết này đột nhiên lại xảy ra chuyện gì, nhưng đây đúng là một cơ hội chạy trốn tuyệt đỉnh. Quý Thần Quang không chút nghĩ ngợi dùng hết sức chạy về phía những bụi cây ở phía tây rừng rậm.
Tinh nhất nhìn rồi nhớ kỹ đường chạy trốn của Quý Thần Quang, cùng lúc phóng ra ba cái ám khí, đồng thời ngăn cản bước chân của Tuyệt Tứ để Quý Thần Quang có thời gian chạy trốn. Hắn cũng nếu mình chống lại hai người này sợ là có điểm nguy hiểm, còn không bằng để cho Quý Thần Quang chạy trước, mình không còn vướng bận nữa cũng có thể thoải mái đấu võ!
“Muốn đuổi theo cậu ta, trước tiên phải đánh thắng ta!” Thân hình tinh nhất nhoáng lên một cái, ám khí trong tay cùng lúc bay ra, gắt gao ngăn chặn Tề Vận cùng Tuyệt Tứ!
Chết tiệt…… Tề Vận nhìn tinh nhất, sao đột nhiên lại xuất hiện một tình huống khó giải quyết thế này……
“Tuyệt Tứ, tốc chiến tốc thắng!” Tề Vận hét lớn một tiếng, ra tay mạnh mẽ hơn vài phần.
Nhưng sở trường của tinh nhất là ám sát, thân thể linh hoạt phi thường nhanh nhẹ, hơn nữa thỉnh thoảng còn phóng ra ám khí. Nhất thời làm cho Tề Vận cùng Tuyệt Tứ có chút chân tay bối rối, thực lực của hai người đều chỉ có thể phát huy tám phần…… Trong khoảng thời gian ngắn, Tề Vận Tuyệt Tứ cùng một tinh, ba người giằng co liên tục. Ai cũng không có cách nào lập tức thắng……
Quý Thần Quang dùng hết khí lực của bản thân, toàn lực chạy trong rừng rậm, cảm giác trên người bị xé rách đau đớn, cậu biết đây là bị nhánh cây quệt vào. Nhưng hiện tại cậu không có bao nhiêu thời gian để chú ý nhiều như vậy. Trong lòng, trong đầu của cậu chỉ có một ý niệm, cậu phải cố gắng chạy trốn, cậu muốn sống sót, cậu muốn đi tìm anh hai……
Kiên trì vì một tín niệm như vậy, Quý Thần Quang không biết mệt mỏi chạy mãi chạy mãi. Vì chạy quá nhanh nên Quý Thần Quang không có chú ý đường dưới chân, lòng bàn chân đột nhiên đạp vào một khoảng không, tại lúc Quý Thần Quang còn chưa phản ứng lại, thân thể lập tức nhẹ nhàng, rơi xuống khe núi……
……
|
112: Không rõ tung tích!
Sau khi đoàn người Quý Tiêu Dương trở lại biệt thự liền nhanh chóng vào thư phòng, lập tức mở máy tính ra liên lạc với mười hai tinh nhân.
Thiết bị liên lạc vừa mới mở ra, chở nghe đến thanh âm vội vàng từ bên trong truyền ra “Boss, ngài hiện tại đang ở đâu? Ngài có bị thương hay không? Chúng tôi đang gấp gáp trở về!”
“Các ngươi hãy nghe đây. Nhanh chóng quay lại Thuần Khê cứu Thần Thần, ta chỉ là trúng cạm bẫy của Thất gia. Ta hiện tại đã an toàn về đến nhà rồi!” Nghe lời nói của mười hai tinh, Quý Tiêu Dương chỉ biết sự tình thảm rồi. Bọn họ quả nhiên trúng kế của Thất gia.
“Boss, ngài thực không có việc gì sao?” Lão đại trong mười hai tinh chần chờ một chút, cẩn thận hỏi ra lo lắng trong lòng!
Hắn sợ chủ nhân che dấu thương thế, lừa bọn họ đi cứu Quý Thần Quang!
“Ta không sao, các ngươi nhanh chóng quay lại Thuần Khê. Phải thật nhanh!” Mấy chứ sau của Quý Tiêu Dương đã muốn lộ ra sát khí. Thần Thần…… Nhẹ nhớ kỹ cái tên này, Quý Tiêu Dương cảm giác được tâm mình như bị xé ra. Đau đớn lợi hại……
“Boss, ngài yên tâm, tinh nhất đã đuổi đến đấy rồi, mấy người chúng tôi lập tức đi tiếp ứng hắn! Boss, mười hai tinh cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!” Lão đại trong mười hai tinh kiên định nói lời thề son sắt, rồi sau đó tự động cắt đứt liên lạc, tiếp đón vài anh em của mình, nhanh chóng quay lại Thuần Khê. Chỉ cần boss không có việc gì bọn họ liền yên tâm!
Quý Tiêu Dương dùng tay phải nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, đáy mắt có trầm tư thật sâu. Trong phòng, Nam Cung Kỳ cùng Nam Cung Cửu, Mạc Dương cùng Linh Thiên Nhiễm bốn người đều im lặng không nói gì. Ánh mắt Linh Thiên Nhiễm thường thường bay đến cánh tay vẫn đang chảy máu của Quý Tiêu Dương. Kỳ thật cậu rất muốn nói cho Quý Tiêu Dương, trước tiên xử lý miệng vết thương để khỏi nhiễm trùng. Nhưng là hiện tại nhìn sắc mặt của Quý Tiêu Dương, Linh Thiên Nhiễm vẫn là nhất thời không có mở miệng. Trong lòng cậu cũng rất rõ ràng sự lo lắng của Tiêu Dương lúc này! Mong rằng Thần Quang trăm vạn lần không cần xảy ra chuyện gì……
Trong căn phòng lớn, im lặng gần một phút đồng hồ, Quý Tiêu Dương mới ngẩng đầu nhìn về phía Nam Cung Kỳ “Kỳ, nhanh chóng gọi một chiếc trực thăng. Chúng ta suốt đêm chạy về thành phố C.” Từ khi trở lại thư phòng, Quý Tiêu Dương liền cảm giác được nội tâm của mình vẫn mang theo một loại bối rối không yên, hắn ẩn ẩn cảm giác được dường như Thần Thần thật sự gặp phải nguy hiểm……
Hắn phải chạy về thành phố C, tự mình đến núi Thuần Khê, đi tìm Thần Thần! Hiện tại sự tình đã đến nước này rồi, Thần Thần có thể xem như đã thoát khỏi bàn tay của Thất gia. Như vậy hắn nhất định phải tìm thấy Thần Thần trước Thất gia! Nhìn Thần Thần an toàn ở bên người hắn, tâm tình hắn mới có thể hoàn toàn thả lỏng! Mới có thể hảo hảo đi đối phó với Thất gia kia! Dám đánh chủ ý lên người Thần Thần, hắn ta nhất định phải trả giá đại giới!
“Được! Tôi lập tức đi chuẩn bị!” Nam Cung Kỳ đẩy kính mắt gọng bạc của mình, đứng lên mở cửa phòng đi ra ngoài. Nam Cung Cửu chần chờ một hồi rồi cũng đứng lên theo sát phía sau Nam Cung Kỳ.
Quý Tiêu Dương lấy điện thoại từ trong túi quần ra gọi một cuộc điện thoại. Từ trong bang phái ở thành phố W điều ra mười người đến chờ trong biệt thự ở thành phố C. Sau khi phân phó xong, Quý Tiêu Dương vẫn cầm điện thoại di động trong tay, thất thần nhìn mặt đất. Cách vài giây sau, Quý Tiêu Dương lại gọi một cuộc điện thoại nữa. Lần này là gọi cho ba người của tổ mật thám.
“Sự tình điều tra thế nào?” Hắn phân phó tổ mật thám đi âm thầm điều tra Thất Giác. Chính là không biết tiến triển thế nào, Thất gia này quá mức thần bí, lại phi thường giảo hoạt, sự tình có chút khó giải quyết……
“Boss, chúng tôi đã điều tra ra một ít manh mối, nhưng đều là vỏ ngoài, không có gì quan trọng lắm.”
“Nói!”
“Boss, Thất gia này trước kia hình như là thành phố Y……” Đầu bên kia điện thoại do dự một chút, vẫn là mở miệng nói ra suy đoán của mình.
“Tiếp tục tra!” Trong đôi mắt đen như mực của Quý Tiêu Dương có u quang chợt lóe rồi biến mất!
Ở thời điểm Quý Tiêu Dương ngắt điện thoại, Nam Cung Kỳ cùng Nam Cung Cửu đi đến. “Tiêu Dương, có thể lập tức xuất phát!”
“Ừ. Đi thôi!” Quý Tiêu Dương đứng lên, cầm lấy những tài liệu quan trọng, rồi sau đó mấy người vội vàng rời khỏi biệt thự! Trực tiếp ngồi lên trực thăng bay tới thành phố C…… Cùng lúc đó, tinh nhất cùng Tề Vận Tuyệt Tứ ba người đánh nhau khó phân cao thấp thì tinh nhất rất xa liền cảm giác được đồng bọn của hắn đang hăng hái chạy về phía bên này! Trong lòng lập tức biết được, xem ra boss vẫn an toàn! Tâm tư vẫn đang thắt chặt nhất thời được thả lòng, nhàn nhạt thở dài nhẹ nhõm một hơi. Ra tay càng thêm mạnh mẽ.
“Hỏng rồi, đang có một nhóm người chạy về phía bên này!” Tề Vận có chút kinh ngạc nói ra phát hiện của mình. Chết tiệt…… Trong lòng hung hăng mắng một tiếng!
Tuyệt Tứ diện vô biểu tình, mắt nhìn về phía sâu trong rừng rậm, suy nghĩ một chút liền mở miệng nói “Tề Vận, chúng ta rút!” Ngắn ngủn năm chữ nói xong, Tuyệt Tứ liền chạy vào trong rừng rậm.
Khi Tề Vận nghe được lời nói của Tuyệt Tứ, thân thể lập tức có động tác, nhanh chóng chạy về phía bên trái rừng rậm. Tinh nhất nhìn hướng hai người kia chạy trốn, suy nghĩ một chút vẫn là không đuổi theo. Hiện tại điều quan trọng nhất là phải tìm ra Quý Thần Quang. Tinh nhất nghỉ ngơi nửa phút, đúng lúc này, mấy tinh còn lại vừa vặn chạy tới.
“Tinh nhất, sao lại thế này?” Lão đại của mười hai tinh nhìn tinh nhất một thân chật vật, nghiêm túc hỏi.
“Tôi vừa gặp được hai người bắt cóc Quý Thần Quang, cùng bọn họ giằng co gần hai mươi phút để giúp Quý Thần Quang kéo dài thời gian chạy trốn. Vừa rồi hai người kia các giác được các người chạy tới vì thế liền đồng thời chạy trốn. Tôi đang chuẩn bị đi tìm Quý Thần Quang!” Tinh nhất thở hổ hển, đem sự tình giản lược lại nói.
Lão đại của mười hai tinh nghe được lời nói của tinh nhất cũng hiểu được trong chuyện vừa rồi để cho Quý Thần Quang chạy trốn trước là lựa chọn tốt nhất. Bằng không nếu để cho tinh nhất phân tâm đi chiếu cố Quý Thần Quang thì không thể tập trung tinh lực đối phó kẻ địch. Có thể đến cuối cùng còn bị hai người của Thất Giác bắt được! “Phương hướng chạy trốn của Quý thần Quang?” Sau khi hiểu được sự tình vừa rồi, lão đại của mười hai tinh nhanh chóng hỏi đến việc chính. Hắn vừa mới rồi còn cam đoan trong điện thoại với boss là sẽ hoàn thành nhiệm vụ! Nhưng là hiện tại xem tình huống……
“Phía trước!” Tinh nhất đứng lên dẫn đầu hướng vào rừng rậm đi tìm.
Nhưng là hiện tại trời đã tối, đã là chín rưỡi tối rồi, hơn nữa mặt trăng hôm nay đều trốn vào trong những tầng mây không đi ra. Quý Thần Quang đang bối rối, tuyến đường chạy trốn cũng loạn cho nến tìm được mười phút, mười hai tinh hoàn toàn mấy dấu vết của Quý Thần Quang……
“Lão đại, làm sao bây giờ?” Tinh nhất hỏi người đàn ông bên cạnh.
Mày rậm của người đàn ông nhíu chặt lại “Trước tiên liên lạc với boss đã. Các cậu phân công nhau tìm lại xem. Nếu tìm không thấy thì ngầm phong tỏa nơi này lại. Tôi nghĩ, Quý Thần Quang hẳn là ở gần đây thôi. Ngày mai khi trời sáng lại cẩn thận tìm!”
“Được!” Mấy người khác gật gật đầu rồi tự chủ trương phân ra bốn phía tìm kiếm!
……
Tề Vận đang lẩn trốn, chạy không đến sáu phút liền nghe được phía trên truyền đến thanh âm của trực thăng. Ngay sau đó, di động của gã ở trong túi quần vang lên. Bên trong truyền đến tiếng nói của một người xa lạ, hỏi gã hiện tại đang ở đâu?
Tề Vận nhanh chóng giơ tay lên trời vẫy vẫy. Rất nhanh, một cái thang dây từ trên không xuất hiện. Tề Vận theo thang dây trèo lên trực thăng.
“Quý Thần Quang đâu? Tuyệt Tứ đâu?” Người đàn ông mặc âu phục nhìn bộ dáng chật vật của Tề Vận, đáy mắt lóe lên kinh ngạc……
“Nhiệm vụ thất bại……” Thanh âm Tề Vận khàn khàn nói ra bốn chữ.
Nhất thời trong không gian lâm vào một mảnh im lặng……
Qua gần hai phút đồng hồ sau, người đàn ông mặc âu phục mời mở miệng “Chính anh nói với Thất gia đi!” Âm cuối mang theo thở dài nhàn nhạt…… Tuyệt Ngũ này, chỉ sợ……
……
Quý Tiêu Dương vừa mới ngồi lên trực thăng không đến năm phút liền nhận được tin tức của lão đại mười hai tinh……
Quý Thần Quang, không rõ tung tích……
Tay Quý Tiêu Dương cầm thiết bị liên lạc nháy mắt cứng ngắc…… Thiết bị liên lạc tinh xảo khéo léo theo tay Quý Tiêu Dương rơi xuống……
Không rõ, tung tích…… Lúc này, trong đầu Quý Tiêu Dương chỉ còn bốn chữ này……
Bốn người khác bên cạnh nhìn thấy sắc mặt Quý Tiêu Dương nháy mắt trở nên tái nhợt, đều hai mặt nhìn nhau. Xem ra Thần Quang chỉ sợ là đã xảy ra chuyện……
Trong không gian đột nhiên trở nên áp lực trầm trọng dị thường.
Nam Cung Kỳ không ngừng đẩy kính mắt gọng bạc của mình. Rất muốn hỏi một chút xem Thần Quang rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng của Quý Tiêu Dương, chính anh cũng hiểu được hiện tại không phải thời điểm thích hợp để hỏi. Trong lòng đột nhiên trở nên phiền toái bất an…… Chết tiệt, dường như là một con thú bối rối khi bị vây bắt. Thần Quang đến tột cùng là làm sao vậy?……
Nam Cung Cửu cảm giác được cảm xúc của Kỳ ở bên cạnh không ổn định, đôi mắt đen như mực lưu chuyển cảm xúc rất nhỏ. Trầm mặc một chút, Nam Cung Kỳ vươn tay nhẹ nhàng kéo Nam Cung Kỳ vào lòng mình. Không nói gì, chỉ lẳng lặng ôm như vậy!
Linh Thiên Nhiễm có chút bối rối nhìn Mạc Dương ở bên cạnh, trong mắt rõ ràng có sự dò hỏi. Làm sao bây giờ? Hiện tại nên làm cái gì bây giờ?……
Trong mắt Mạc Dương lóe lên trầm tư. Việc này xảy ra quá mức đột ngột, trong khoảng thời gian ngắn hắn cũng không biết phải làm như thế nào cho phải……
Quý Tiêu Dương trầm mặc gần ba phút mới lại ngẩng đầu, đôi mắt đen như mực tựa hồ trở nên càng thêm thâm trầm u ám. Vươn tay cầm lấy thiết bị liên lạc rơi trên sàn trực thăng “Nhanh chóng phong tỏa vị trí đó, đừng để cho người của Thất Giác phát hiện ra.”
“Tiêu Dương, Thần Quang em ấy……” Cảm giác được cảm xúc của Quý Tiêu Dương đã ổn định một chút, ánh mắt Nam Cung Kỳ nhanh chóng bay về phía hắn.
Quý Tiêu Dương nhếch môi, cách gần nửa phút mới phun ra bốn chữ “Không rõ tung tích……”
……
Trước cửa sổ sát đất thật lớn, ánh đèn đẹp đẽ trong phòng dừng ở phía trước cửa sổ, có một người đàn ông cao lớn mặc một bộ áo ngủ màu trắng lẳng lặng đừng ở đó.
“Nhiệm vụ, thất bại?” Thanh âm của Thất gia vẫn như trước tản mạn không chút để ý.
Đứng ở sau lưng Thất gia là người đàn ông mặc âu phục cùng Tề Vận vừa mới chạy về sơn trang.
Tề Vận nắm chặt nắm tay, trong lòng bàn tay thấm đẫm mồ hôi “Đúng vậy!” Thanh âm khàn khàn nhẹ nhàng nói xong hai chữ.
“Diễn biến?” Thanh âm Thất gia vẫn là tản mạn không chút để ý. Bất quá khi lắng nghe kỹ có thể nghe ra trong sự tản mạn kia tựa hồ có sát khí……
“Hai người chúng tôi mang theo Quý Thần Quang vừa ra khỏi biệt thự liền gặp được một tên sát thủ. Hắn ta dùng ám khí giữ chân hai người chúng tôi để cho Quý Thần Quang có thời gian chạy trốn. Gần hai mươi phút sau, tên sát thủ kia đã muốn mỏi mệt không chịu nổi, nhưng đột nhiên cách đó không xa có một đội ngũ hăng hái chạy tới. Là cùng một bọn với tên sát thủ kia. Hai người chúng tôi chỉ có thể rút lui!” Thanh âm Tề Vận khàn khàn mang theo một loại tử khí không có sức sống! Gã tựa hồ đã biết sau khi nhiệm vụ của mình kết thúc thất bại, kết cục là cái gì……
Sau khi Tề Vận nói xong, Thất gia im lặng hồi lâu rồi sau đó lại thản nhiên mở miệng “Mang theo toàn bộ tiểu tổ Tuyệt Sát đến rừng rậm tìm kiếm! Về phần Quý Tiêu Dương các ngươi không cần lo lắng. Ta còn có trò hay chờ hắn trình diễn đây……”
“Tuân lệnh!” Thanh âm Tề Vận có chút kích động!
“Lần sau không được viện dẫn lý lẽ này nữa!” Thất gia thản nhiên nói một cậu rồi giơ giơ tay lên.
“Rõ!” Tề Vận gật gật đầu liền rời khỏi phòng.
“Thất gia, ngài còn có gì phân phó?” Người đàn ông mặc âu phục thấy Tề Vận lui ra liền mở miệng hỏi.
Thất gia không có xoay người, vẫn như trước quay lưng về phía người mặc âu phục “Trên bàn có một phần tư liệu. Đưa nó cho một người phụ nữ tên Lục Dao. Cô ta ở thành phố Y! Ta nghĩ cô ta sẽ là người có thể giúp chúng ta……”
|
113: Được cứu!
Trời vừa bắt đầu hửng sáng, trong rừng rậm vang lên những tiếng chim hót thanh thúy. Ngô Hâm từ trong lều đi ra, đầu hơi hơi ngẩng lên, hai tay vươn ra thật lớn, hít sâu ba lần “Thật sự là quá thích! Không khí nơi này cũng thật tốt!” Cảm thán một câu, Ngô Hâm thu hồi tay lại, xoay người thu dọn lều trại, cầm lấy đồ về sinh đi tới dòng suối nhỏ cách đó không xa!
Ngô Hâm này xem như là đang thưởng cho bản thân mình một ngày nghỉ cuối cùng. Sau khi nghỉ ngơi một tháng, cậu ta phải đến tiếp quản chuyện của công ty. Đây là chuyện cậu ta đã cùng lão ba mình thương lượng, chỉ ngắn ngủn một tháng nên lão ba cậu ta cũng không nói thêm gì, rất là sảng khoái đáp ứng. Ngô Hâm đầu tiên là đến một trấn nhỏ ở Giang Nam cùng những áng mây chi nam du ngoạn hai mươi mấy ngày. Sau đó mới quay về thành phố C, nghĩ đến còn sáu ngày nghỉ liền chạy tới rừng rậm lớn ở Thuần Khê này. Hít thở một chút không khí mới mẻ, bản thân thả lỏng giữa thiên nhiên! Đây là ngày thứ tư, còn một ngày nữa cậu ta sẽ trở về! Thật đúng là chút luyến tiếc……
Ngô Hâm nhìn đồ dùng về sinh chậm rì rì bước đi, một bên thưởng thức phong cảnh, một bên ngâm nga ca hát……
Quý Thần Quang là bị lạnh mà tỉnh, đợi cho đến khi mở mắt ra liền phát hiện hiện chính mình cư nhiên ngã vào trong một bụi cỏ rậm rạp, hai chân chỉ sợ là đã bị thương, rất đau, không có chút sức lực nào. Quý Thần Quang giãy dụa muốn cử động thân thể, lại phát hiện hai tay trải qua một đêm bị đông lạnh đã muốn chết lẳng, cũng không sử dụng được chút sức lực nào. Trong lòng Quý Thần Quang bây giờ không biết nên là cái tư vị gì, trong đầu trống rỗng, cậu không biết mình nên làm cái gì bây giờ……
Ánh mắt dạo quanh bốn phía một vòng, Quý Thần Quang phát hiện vị trí của mình trừ bỏ bụi cỏ vẫn là bụi cỏ, bụi cỏ này rất cao, tầm một thước, chắn mất tầm mắt của cậu. Cậu không nhìn thấy tình huống bên ngoài…… Làm sao bây giờ? Quý Thần Quang vươn đầu lưỡi liếm liếm đôi môi khô khốc của mình. Chính mình nên làm cái gì bây giờ? Nghĩ nghĩ liền đem lực chú ý tập trung trên chân của mình. Nếu có thể đi được thì tốt rồi. Nhẹ nhàng giật giật hai chân của mình, một trận đau nhức lập tức ập đến.
“Ngô……” Quý Thần Quang nhịn không được khẽ rên một tiếng. Đau quá…… Hẳn là bị thương rồi. Cậu rất muốn nhìn xem miệng vết thương của mình, nhưng căn bản là bốn phía không có cái cây nào để dựa vào, hai tay của cậu cũng không thể chống đỡ nửa người trên dậy. Quý Thần Quang mặt nhăn mày nhíu……
Tựa hồ như chính mình lâm vào trong một cảnh tuyệt vọng, thân thể không thể nhúc nhích, không khí lạnh lẽo làm đông cứng thân thể cậu, bốn phía đừng nói đến người, ngay cả chim cũng chưa thấy đâu…… Cứ theo cái dạng này thì cho dù cậu không bị chết đói thì cũng chết vì lạnh…… Hiện tại nên làm cái gì bây giờ?…… Quý Thần Quang cảm thấy mờ mịt, đem thân thể của mình hoàn toàn nằm ngửa ở trong bụi cỏ, nhìn bầu trời tờ mờ sáng trên đỉnh đầu. Quý Thần Quang thất thần……
Vào thời điểm mà một người yếu ớt nhất sẽ nhớ đến người mình thân cận nhất, ỷ lại nhất. Quý Thần Quang lúc này đang nghĩ đến anh hai của cậu. Trên lông mi thật dài lập tức dính đầy bọt nước…… Anh ơi, Thần Thần nên làm cái gì bây giờ? Cậu hảo nhớ anh hai, cậu hảo lạnh, đau qá, cũng rất đói. Anh ơi, anh đang ở nơi nào…… Thần Thần rất nhớ anh! Nghĩ nghĩ, một giọt nước mắt theo khóe mắt Quý Thần Quang chảy xuống…… Khi nào thì anh hai mới có thể tìm được cậu. Cậu nhớ cái ôm của anh hai, cậu nhớ thanh âm của anh hai, cậu nhớ anh hai……
Trong đầu nhớ lại tất cả mọi chuyện khi ở cùng anh hai, Quý Thần Quang rơi lệ, khóe miệng lại giơ lên một nụ cười hạnh phúc……
Đúng lúc Quý Thần Quang đang một mình thương tâm thì mẫn cảm nghe được từ xa xa truyền đến một tiếng hát, trong núi rừng yên tĩnh này giống như là tiên nhạc vọt vào trong tai cậu. Trong đầu trống rỗng của Quý Thần Quang đột nhiên xuất hiện một ý niệm. Được cứu rồi…… Cậu phải còn sống để tìm được anh hai! Cái tín niệm này như một ngọn lửa thiêu đốt một tia lực lượng cuối cùng để cậu có thể chống đỡ thân thể cùng tinh thần mỏi mệt.
“Cứu mạng a……” Quý Thần Quang khàn khàn hướng về phía có tiếng hát hô lên! Cậu phải còn sống để tìm được anh hai! Không thấy được anh hai, cậu không thể chết! Không thể chết được! Trong hai mắt sáng ngời còn lưu lại lệ quang, trong lệ quang phiếm lên sự kiên định cùng cố chấp làm người ta đau lòng. Quý Thần Quang nắm chặt tay, hung hăng ghì chặt vào, dùng đau đớn để tỉnh táo lại. Dùng thanh âm khàn khàn hướng về phía phát ra tiếng hát hô. Từ trong cổ họng truyền đến từng trận đau đớn nhưng Quý Thần Quang vẫn không thèm để ý. Đây là cơ hội cuối cùng của cậu. Cậu không thể mất đi nó……
Cậu phải còn sống để đi tìm anh hai! Không thấy được anh hai, cậu không thể chết được, không thể chết được!!!
Khi Ngô Hâm nghe được tiếng kêu cứu thứ nhất còn tưởng rằng mình sinh ra ảo giác. Thanh âm kia quá mức xa xôi mơ hồ, cậu ta có chút không xác định được, do dự một lúc, Ngô Hâm vẫn là quyết định im lặng lắng nghe xem có phải hay không thật sự có người gặp nạn trong rừng!
Im lặng lắng nghe một lúc Ngô Hâm phát hiện là thật sự có người kêu cứu. Bất quá khoảng cách có chút xa, không thể xác định được là ở đâu! Chần chờ vài giây, Ngô Hâm lập tức dời phương hướng, chạy về phía đại khái là có thanh âm kêu cứu. Nghe thanh âm kêu cứu kia cậu ta cảm giác được chủ nhân của thanh âm hẳn là đã nỏ mạnh hết đà……(suy yếu)
Trong lòng Ngô Hâm âm thầm sinh ra sự lo lắng. Hy vọng người gặp nạn này có thể kiên trì một lúc để cho cậu ta có thể tìm được vị trí chuẩn xác!
“Cứu……” Không biết hô bao nhiêu lần, Quý Thần Quang chỉ biết là cổ họng của mình đau đớn bỏng rát, giống như có người đốt lửa ở ngay yết hầu của mình, thiêu đến nỗi suy nghĩ của cậu cũng có chút mơ hồ. Nhưng cậu không thể bỏ cuộc. Không thể bỏ cuộc được! Quý Thần Quang dùng sức nắm chặt lòng bàn tay, trên cỏ xanh ở bên cạnh bị những giọt máu rơi xuống giống như một đóa lại một đóa hoa hồng. Nhưng vừa mới kiên trì được một lúc, Quý Thần Quang phát hiện mình đã không kêu ra được tiếng gì nữa…… Thanh âm khàn khàn cũng không phát ra được nữa rồi……
Anh hai…… Tầm mắt Quý Thần Quang dần dần trở nên mơ hồ không rõ. Trong lòng nhẹ nhàng nhớ kỹ anh hai. Cậu không thể bỏ cuộc…… Không thể! Cậu phải kiên trì chờ cái người qua đường kia đến cứu. Quý Thần Quang gian nan há miệng thở dốc, muốn hô lên nhưng trừ bỏ khàn khàn vẫn là khàn khàn…… Khóe mắt vừa mới ngừng lệ lại chậm rãi chảy xuống…… Cậu không thể chết được, cậu còn chưa nhìn thấy anh hai, cậu còn chưa có tìm được anh hai…… Cậu không thể chết được…… Không thể!
Quý Thần Quang cảm giác được đầu óc của mình càng ngày càng lẫn lộn, đột nhiên cậu cảm giác hảo mệt, mệt mỏi quá, hảo muốn ngủ…… Nắm tay đau đớn cũng đã không thể duy trì ý thức của cậu nữa. Làm sao bây giờ…… Cậu không thể ngủ!
Khi Ngô Hâm vội vàng chạy đến thì tiếng kêu cứu vừa mới phát ra đột nhiên biến mất…… Trong lòng Ngô Hâm gấp gáp. Không tốt, hắn hẳn là kiên trì không được nữa rồi. Ngô Hâm nhìn bụi cỏ cao phía trước mình, hẳn là bên trong này đi?…… Mặc kệ, trước hết cứ tìm cái đã. Phải nhanh chóng tìm được người kia, bằng không hắn có khả năng sẽ sinh bệnh nguy hiểm! Nghĩ vậy, Ngô Hâm liền chạy đến đẩy ra bụi cỏ phía trước, tìm kiếm bốn phía xung quanh……
Tìm gần một phút, khi lại một lần nữa đẩy ra một bụi cỏ, Ngô Hâm rốt cục tìm được người kêu cứu kia. Nhanh chóng chạy tới bên người hắn, nâng hắn dậy. Khi nhìn đến mặt hắn thì Ngô Hâm sợ ngây người……
“Thần, Thần, Thần, Thần Quang……” Nhìn Quý Thần Quang tái nhợt như tuyết ở trong lòng, quần áo trên người hỗn độn, trên mặt còn dính rất nhiều vết máu nhỏ. Ngô Hâm sợ ngây người…… Sao Thần Quang lại ở chỗ này? Sao lại biến thành cái bộ dạng này?……
“Anh, anh……” Quý Thần Quang nghe được bên tai truyền đến thanh âm của anh hai, anh ấy đang gọi Thần Thần…… Ôn nhu như vậy, ấm áp như vậy, thật tốt! Anh hai, anh rốt cục cũng tìm đến đây. Thần Thần không kiên trì được nữa. Để cho Thần Thần ngủ một chút, chỉ một chút thôi……
“Thần, Thần Quang, Thần Quang!” Nhìn Thấy Quý Thần Quang chậm rãi nhắm mắt lại, Ngô Hâm hoảng hốt. “Thần Quang, cậu không thể ngủ, Thần Quang!” Nhẹ nhàng lay Quý Thần Quang ở trong lòng, lại phát hiện khóe miệng của cậu giơ lên một nụ cười an tâm ngọt ngào……
Không được, hiện tại phải đưa Quý Thần Quang tới bệnh viện mới được! Tình huống của Thần Quang không được lạc quan cho lắm! Nghĩ như vậy, Ngô Hâm nhanh chóng ôm lấy Thần Quang chạy về chỗ lều trại của mình. Khi cậu ta lên núi liền tự chuẩn bị hộp cứu thương. Hiện tại phải rửa sạch cùng băng bó cho vết thương của Thần Quang một chút. Bằng không đợi cho đến lúc xuống núi, chỉ sợ sẽ bị nhiễm trùng mất.
……
Thời điểm mấy người Quý Tiêu Dương đến thành phố C đã là ba rưỡi sáng, hộ nghỉ ngơi hai giờ, đến năm rưỡi sáng, Quý Tiêu Dương liền liên hệ với mười hai tinh nhân. Mấy người vội vội vàng vàng chạy tới Thuần Khê!
“Boss, người của Thất Giác cũng phong tỏa rừng rậm, đang chuẩn bị tiến hành tìm kiếm!” Lão đại của mười hai tinh đưa đoàn người Quý Tiêu Dương đến địa điểm nghỉ ngơi bí mật, nhanh chóng nói với Quý Tiêu Dương tin tức họ vừa nhận được.
“Bọn họ có bao nhiêu người?” Lúc này, trên mặt Quý Tiêu Dương hiển hiện sự mỏi mệt nhưng một đôi mắt như sao sáng vẫn như trước sáng ngời hữu thần!
“Bọn họ phân tán rất hỗn độn, con số cụ thể không thể biết được, bất quá có thể khẳng định có từ 90 tới 110 người!” Lão đại của mười hai tinh nói, đáy mắt lóe lóe. Hắn đã nói lời thề son sắt cam đoan với boss, kết quả…… “Các người bí mật tiến hành điều tra, Nhất định phải tìm được Thần Thần. Về phần người của Thất Giác, giao cho Huyết Minh là được!” Nói xong, Quý Tiêu Dương lấy di dộng ra, gọi một cuộc “Nhanh chóng tập hợp tại Thuần Khê, gặp được người của Thất Giác, lưu được thì lưu không lưu được thì giết!”
“Tiêu Dương, tôi cũng đã gọi cho thủ hạ của tôi, bọn họ đang dốc toàn lực đến đây! Tiêu Dương, đừng lo lắng, Thần Quang sẽ không có việc gì đâu!” Mạc Dương đi tới phía trước Quý Tiêu Dương, vươn tay vỗ vỗ bờ vai hắn. Người anh em Quý Tiêu Dương này, Mạc Dương hắn nhận thức!
“Đúng vậy, Tiêu Dương, cậu trước tiên ăn chút gì đi đã! Đều bận rộn một đêm rồi, không nghỉ ngơi, cũng không có ăn cái gì. Thần Quang thấy được sẽ rất thương tâm! Tiêu Dương, cậu không thể ngã xuống trước mặt Thần Quang được! Cho nên phải hảo hảo chăm sóc chính mình đi!” Trong tay Nam Cung Kỳ cầm một lọ sữa cùng bánh mỳ, đặt ở trước mặt Quý Tiêu Dương.
Đáy mắt hiện lên lo lắng rõ ràng! Anh sợ còn chưa kịp tìm được Thần Quang, Tiêu Dương đã mệt mỏi ngã xuống! Nhìn Tiêu Dương cái dạnh này, trong lòng Nam Cung Kỳ rất khó chịu! Thần Quang, em nhất định phải hảo hảo…… nhất định phải kiên trì!
“Tiêu Dương……” Linh Thiên Nhiễm nhìn Quý Tiêu Dương vẫn trầm mặc, đột nhiên không biết nên nói cái gì. Chỉ cảm thấy hai mắt của mình ê ẩm xót xót, có chút khó chịu…… Làm anh em nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Tiêu Dương lộ ra thần sắc yếu ớt……
Quý Tiêu Dương trầm mặc một chút, cuối cùng vẫn là nhận lấy đồ ăn trong tay Nam Cung Kỳ, vô vị máy móc ăn! Không có xác định được Thần Thần có an toàn hay không, hắn vốn không có tâm tư để ăn ngủ…… Thần Thần của hắn, không biết bây giờ đang phải chịu thống khổ gì……
Hắn nói với chính mình, Thần Thần nhất định sẽ không có việc gì! Thần Thần của hắn là một đứa nhỏ rất tuyệt! Em ấy sẽ nghe lời của mình, sẽ hảo hảo sống sốt. em ấy khẳng định đang hảo hảo chờ mình đến cứu em ấy! Cho nên trước tiên mình phải hảo hảo chăm sóc bản thân!
Tuy lý trí rõ ràng như vậy nói cho chính mình nhưng Quý Tiêu Dương lại phát hiện hắn vẫn là không có khẩu vị gì cả. Hắn nhớ Thần Thần của hắn…… Dường như hắn đang ôm Thần Thần, hít thở mùi vị thơm ngát thản nhiên trên người em ấy! dương như hắn nghe được Thần Thần, dùng tiếng nói ngọt ngào giòn tan gọi hắn anh hai…… Hắn nhớ, Thần Thần của hắn……
Nghĩ nghĩ, kiên cường như Quý Tiêu Dương, cường đại như Quý Tiêu Dương, mắt cũng hơi hơi lộ ra sắc đỏ…… Hắn không sợ giết chóc cùng máu tanh, nhiều năm gió tanh mưa máu như vậy, Quý Tiêu Dương hắn cũng không e ngại mảy may! Thậm chí, có một lần thiếu chút nữa hắn đã đánh mắt cái mạng của mình, mắt hắn cũng không nháy đến một cái! Chính hắn không sợ bất kì chuyện gì, nhưng hắn sợ Thần Thần gặp chuyện không may…… Nếu Thần Thần của hắn đã xảy ra chuyện, hắn nên làm cái gì bây giờ?…… Trên thế giới này, nếu không có em ấy tồn tại ở bên cạnh, vậy tất thảy đều chỉ là mây khói……
Sở dĩ Quý Tiêu Dương hắn phải trở nên cường đại, chính là bởi vì hắn phải bảo hộ Thần Thần của hắn! Để cho em ấy là một người hạnh phúc nhất trên thế giới này! Có thể cả đời đều cười ngây thơ đơn giản. Hắn tạo ra cho Thần Thần một tòa thành hoàn mỹ, bên trong là toàn bộ sủng nịch cùng tình thâm dành cho em ấy! Hắn phải cường đại như vậy, để Thần Thần nghĩ muốn cái gì là hắn có thể đáp ứng cái đo! Hắn không hy vọng nhìn thấy trên khuôn mặt của Thần Thần toát ra vẻ không vui……
|
114: Quý tiêu dương hóa thân thành tu la địa ngục!
Quý Tiêu Dương thực vô vị cầm trong tay đồ ăn sáng ăn hết, ném rác vào trong một cái gói to bên cạnh! Đợi lát nữa sẽ vứt nó vào trong thùng rác dưới núi! Đứng lên, nhìn rừng rậm xanh um tươi tốt, biểu tình trên mặt Quý Tiêu Dương co chặt, không một chút lơi lỏng.
Trong biển rừng mờ mịt toàn cây là cây, đêm qua khi Thần Thần chạy trốn lung tung khẳng định là đã bị thương. Hắn phải nhanh nhanh một chút tìm được Thần Thần, trời lạnh như thế này, miệng vết thương sẽ trở nên xấu hơn…… Nghĩ vậy, đôi mày rậm của Quý Tiêu Dương nhíu chặt, đôi con ngươi đen như mực nhìn về phía trước xa xăm, khu rừng rậm không có điểm cuối……
Mấy người ở phía sau nhìn bóng dáng thẳng tắp của Quý Tiêu Dương đứng cách bọn họ không xa, cảm thấy có một loại thê lương hiu quạnh ở bên trong…… Trong lòng cảm giác nghẹn ngào khó chịu!
Ở trước tình yêu, mỗi người đều giống nhau…… Mặc kệ ngươi có bao nhiêu cường đại, có vô địch cỡ nào, ngươi vẫn sẽ trở nên yếu ớt……
“Kỳ, em cũng chưa ăn sáng!” Nam Cung Cửu nhìn Nam Cung Kỳ ở bên cạnh, qua một lớp kính mắt, hắn vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng dưới đôi mắt đen nhánh của Kỳ đã có một quầng thâm…… Trong đôi mắt ấy hiện lên sự đau lòng nhè nhẹ. Nguyên bản muốn đi đến sờ vào đôi mắt đen nhánh đó, nhưng vừa vươn tay ra, trong đôi mắt đó lại lóe lên một chút, Nam Cung Cửu vẫn là rụt tay lại! Có một số việc, quá mức thân mật, hắn sợ sẽ trở thành chim sợ cành cong……
Linh Thiên Nhiễm đi từ trong lều ra, lấy mấy bữa sáng đưa tới trước mặt mọi người “Đều cố gắng ăn chút đi, Tiêu Dương cũng vừa mới ăn rồi. Chúng ta cũng phải hảo hảo giữ thể lực, ai biết giây tiếp theo sẽ xảy ra biến cố gì. Đừng quên người của Thất Giác cũng đang ở trong rừng rậm!”
Nghe lời nói của Linh Thiên Nhiễm, Nam Cung Kỳ hơi trố mắt một chút. Đúng vậy, thiếu chút nữa thì anh đã quên mất, còn có Thất Giác như một khối u ác tính đang ở trong rừng rậm này. Nghĩ vậy, Nam Cung Kỳ liền có động lực, lấy đồ ăn sáng qua, ngồi xuống tảng đá lớn, cúi đầu im lặng ăn.
Thấy Kỳ bắt đầu ăn, Nam Cung Cửu nhẹ nhàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, lấy phần ăn sáng của mình qua, nhanh chóng ăn! Hắc phải giữ thể lực, trong rừng rậm nguy hiểm này, hắn phải bảo vệ thật tốt cho Kỳ, không để em ấy bị một chút thương tổn nào!
Ngay tại lúc mấy người ăn xong bữa sáng, cũng không đến một phút đồng hồ, Quý Tiêu Dương đang lẳng lặng đứng ở phía trước chăm chú nhìn vào rừng rậm, đột nhiên xoay người, trên mặt hơi lộ vẻ vui mừng “Đi, tinh lục cùng tinh thất vừa tìm được đường đi của Thần Thần đêm qua!”
“Thật sao? Chúng ta đây nhanh lên chạy đến đó đi!” Nam Cung Kỳ nhanh chóng đứng lên đi đến trước mặt Quý Tiêu Dương, trong thanh âm mang theo sự vội vàng.
“Ân. Đi thôi!” Quý Tiêu Dương gật gật đầu, mấy người vội vội vàng vàng đi theo hướng mà tinh lục đã lưu lại ký hiệu. Mấy người đi khoảng mười phút thì rốt cục cũng chạy đến bên người tinh lục và tinh thất.
“Chính là con đường này sao?” Quý Tiêu Dương nhìn những bụi cỏ cao cao phía trước, trong lòng lại lo lắng thêm vài phần. Thần Thần, không cần xảy ra việc ngoài ý muốn gì quá lớn mới tốt……
“Dạ. Đây là mảnh vải mà chúng tôi tìm được trên nhánh cây!” Tinh thất đưa mảnh vải trắng tới trước mặt Quý Tiêu Dương.
Quý Tiêu Dương vươn tay nhận lấy mảnh vải, tay nhè nhẹ run lên. Đúng vậy, đây là của Thần Thần, hắn biết rõ điều này. Mỗi một bộ quần áo của Thần Thần đều là hắn giúp em ấy lựa chọn. Đúng vậy, đây là áo của Thần Thần! Hít một hơi thật sâu, Quý Tiêu Dương bình ổn lại nội tâm kích động. “Đi, đi xem!” Nói xong liền dẫn đầu sải bước tới những bụi cỏ cao.
Cẩn thận tìm kiếm vài phút những không có phát hiện bóng dáng Quý Thần Quang, cảm xúc của Quý Tiêu Dương càng ngày càng trở nên bất an vội vàng! Sắc mặt cũng càng ngày càng trở nên lo lắng.
“Tiêu Dương, mau tới đây, chỗ này có một vách núi nhỏ!” Thanh âm Linh Thiên Nhiễm vang lên, vươn tay dùng sức vẫy Quý Tiêu Dương!
Cái gì?…… Quý Tiêu Dương dùng tốc độ nhanh nhất nhanh chóng chạy tới bên người Linh Thiên Nhiễm.
“Tiêu Dương, cậu xem, nơi này rõ ràng có dấu vết trượt xuống. Nghĩ đến đêm qua trời rất tối, có khả năng là Thần Quang cứ chạy về phía trước rồi rơi xuống khe núi nhỏ này!” Linh Thiên Nhiễm chỉ chỉ dấu vết trượt xuống rõ ràng kia.
“Đi xuống nhìn xem!” Quý Tiêu Dương không chút do dự thả người nhảy xuống, hoàn hảo vách núi nhỏ này không cao, ước chừng ba thước. Phía dưới vẫn có rất nhiều bụi cỏ cao, mấy người Nam Cung Kỳ cũng theo sau Quý Tiêu Dương nhảy xuống vách núi.
Nhìn thoáng qua rừng bụi cỏ xanh biếc, liếc mắt một cái không nhìn thấy điểm cuối, Nam Cung Kỳ cùng Linh Thiên Nhiễm liếc nhau “Hai người các cậu sang bên trái tìm, tôi với Tiểu Cửu tìm bên phải. Chúng ta phân công nhau tìm!”
“Được! Nhưng Tiêu Dương, cậu ấy……” Linh Thiên Nhiễm nhìn Quý Tiêu Dương một mình đi ở phía trước, trong giọng nói có sự lo lắng.
“Không có việc gì, tinh thất cùng tinh lục ở ngay đằng sau, lập tức sẽ theo kịp!” Nam Cung Kỳ cười khẽ nói.
Ngay lúc bốn người chuẩn bị phân công nhau làm việc, đột nhiên liền cảm giác được Quý Tiêu Dương cách đó không xa hơi thở quanh người nháy mắt phát sinh biến hóa kịch liệt……
“Chẳng lẽ……” Mấy người liếc nhau, chạy đến bên người Quý Tiêu Dương!
Trong bụi cỏ nhuộm máu, bên cạnh đó còn có một miếng ngọc ấm……
Nam Cung Kỳ còn nhớ rất rõ, khi đó là sinh nhật mười tuổi của Thần Quang, Quý Tiêu Dương dùng giá tiền rất cao đấu giá mua về tặng Thần Quang làm quà sinh nhật. Bởi vì Thần Quang đặc biệt sợ lạnh, hơn nữa đến mùa đông hai tay sẽ bị nứt da……
Nam Cung Kỳ còn biết, miếng ngọc ấm này được Quý Tiêu Dương thực dụng tâm giúp Thần Quang đeo lên cổ. Còn nói cho em ấy biết, mặc kệ khi nào cũng không được tháo nó xuống.
Anh nhớ rõ, thời điểm kia, Thần Quang còn ngẩng đầu, đôi mắt to tròn lóe lên ánh sáng lung linh, em ấy nói “Anh ơi, tắm rửa cũng không được tháo xuống sao? Thật là vướng víu!” Trong giọng nói còn mang theo ủy khuất nhàn nhạt!
“Không thể. Thần Thần ngoan! Mặc kệ là khi nào cũng không được tháo xuống. Bởi vì đây là anh hai vì Thần Thần mà đeo lên! Phải đeo cả đời! Em có hiểu không?”
“Vâng, em biết rồi. Đeo cả đời! Anh ơi, cả đời dài bao nhiêu? Sẽ lâu thật lâu sao?” Quý Thần Quang nho nhỏ chớp đôi mắt to của mình, đôi lông mi dài như cây quạt nhẹ nhàng rung.
“Ân. Sẽ lâu lâu thật lâu……”
Sẽ lâu thật lâu…… Nhưng là hiện tại ngọc ấm lại nhiễm máu đỏ tươi, một mình nằm trong bụi cỏ nhuộm máu……
“Tiêu Dương……” Nam Cung Kỳ nhìn Quý Tiêu Dương bên cạnh, lời nói nghẹn ở trong yết hầu, không biết nên mở miệng như thế nào…… Thần Quang một khi đã đáp ứng với Tiêu Dương chuyện sẽ thì sẽ luôn gắt gao nhớ kỹ không bao giờ quên!
Lần đầu tiên Thần Quang đánh nhau là bởi vì ngọc ấm. Có một bạn học tò mò muốn nhìn xem nhưng Quý Thần Quang không cho! Nói cái gì cũng không cho bọn họ sờ bảo bối anh hai đưa cho mình. Sau đó hai người liền đánh nhau! Buổi tối ngày hôm đó tan học, anh cùng Tiêu Dương đi đón Tiểu Cửu cùng Thần Quang. Ạnh nhìn thấy Thần Quang bộ dáng mũi sưng mặt xanh tím nhưng vẫn cười sáng lạn đắc ý, em ấy kiêu ngạo nói “Anh hai đưa cho Thần Thần cái gì. Thần Thần sẽ luôn bảo vệ nó thật tốt thật tốt. Ai cũng đừng nghĩ sẽ làm hỏng nó!” Cặp mắt to trong kia lóe lên ánh sáng sinh động!
“Thất Giác, một người cũng không được giữ!” Trầm mặc hồi lâu, Quý Tiêu Dương chậm rãi ngồi xổm xuống, vươn tay, mang theo run rẩy nhẹ nhàng, gắt gao nắm chặt ngọc ấm nhuộm máu trong tay. Thần Thần, Thần Thần…… Chờ anh hai!
Sáng sớm ngày nào đó, trời vừa hửng sáng, sương trắng tràn ngập trong rừng rậm Thuần Khê, trình diễn một màn máu chảy thành sông…… Tựa hồ ngay cả sương mù dày đặc màu thuần trắng cũng nhuộm thành một sắc hồng sức quyến rũ…… Gió, nhẹ nhàng thổi bay mùi máu tanh nồng đậm kia……
Mỗi người đều trở thành sứ giả đến từ địa ngục, mang theo một loại thê lương thảm thiết, dường như là đang tiến hành một trận giết chóc máu tanh trước ngày tận thế……
Huyết Minh nhân, Mười Hai Tinh nhân, đám người Nam Cung Kỳ, lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng như Tu La của Quý Tiêu Dương! Hơi thở chớp động quanh thân không phải máu tanh, không phải tàn nhẫn, cũng không phải sát khí, mà là đau thương không nói nên lời……
Như bị lạc, bị vây ở trong rừng tậm, tìm không thấy phương hướng ấm áp, tìm không thấy người cho hắn ấm áp……
Nhiễm máu đỏ tươi càng làm tôn thêm khuôn mặt tái nhợt như tuyết của Quý Tiêu Dương. Trong đôi mắt đen như mực lưu động ánh sáng trong vắt…… Đó là một loại giống như hạnh phúc hoặc như là ánh sáng bất lực……
Một người cuối cùng ngã xuống dưới chân Quý Tiêu Dương, động tác của Quý Tiêu Dương cũng giống như bị ấn nút tạm dừng! Nhẹ cúi đầu, nhìn thanh đao nhiễm máu đỏ tươi, từng giọt từng giọt chảy xuống……
“Tiêu Dương……” Nam Cung Kỳ chờ tất cả mọi người đều xúm lại bên người Quý Tiêu Dương, đấy mắt là nồng đậm lo lắng!
“Toàn lực tra ra vị trí của Thất Giác!” Nắm thanh đao, Quý Tiêu Dương nói một câu. Sau đó xoay người rời đi……
Thần Thần, hai tay anh hai đã dính đầy máu tanh tội ác.
Thần Thần, em sẽ tha thứ cho anh hai sao???
Thần Thần, vì em, anh hai không oán, không hối hận!
Thần Thần, chờ anh hai tới cứu em! Cho dù đây có là một đường dùng máu nhuộm đỏ! Anh hai cũng sẽ không lùi bước!
……
Nam Cung Kỳ nhìn bóng dáng Quý Tiêu Dương dần dần biến mất trong màu xanh um tươi tốt, lúc này mới thu hồi tầm mắt “Rửa sạch sẽ nơi này!” Thản nhiên nói một câu, sau đó chậm rãi đi đến phương hướng Quý Tiêu Dương vừa đi. Không nhanh không chậm đi theo. Anh biết, Tiêu Dương cần một khoảng thời gian im lặng để bình ổn cảm xúc của mình……
……
“Cái gì?” Trước cửa sổ sát đất thật lớn, Thất gia vẫn mặc áo ngủ như trước, giọng điệu không chút để ý như ngày xưa mang theo khiếp sợ.
“Quý Thần Quang rơi xuống một vách núi nhỏ, chờ khi Quý Tiêu Dương tìm được thì không thấy người đâu. Chỉ còn lại một miếng ngọc trong suốt trong bụi cỏ nhiễm máu. Bởi vậy Quý Tiêu Dương nghĩ là chúng ta đã bắt được Quý Thần Quang trước. Cho nên mới có thể không khống chế được cảm xúc tạo thành màn giết chóc trong rừng Thuần Khê!” Trong giọng nói của người mặc âu phục lộ ra khàn khàn thản nhiên. Đến bây giờ lòng anh ta vẫn còn đang sợ hãi…… Không nghĩ tới, Quý Tiêu Dương cư nhiên là một người đáng sợ như vậy……
“Nhanh chóng tra tin tức của Quý Thần Quang. Còn nữa, phân phó xuống dưới tăng mạnh cảnh giới! Chết tiệt……” Thất gia cúi đầu mắng một câu! Đến tột cùng là ai đã cứu Quý Thần Quang đi? Để cho Quý Tiêu Dương kia hoàn toàn bạo phát! Đã không có Quý Thần Quang, tình cảnh của gã sẽ trở nên nguy hiểm thật lớn……
Quý Tiêu Dương, thật sự là một tên điên……
Nhớ lại những gì người mặc âu phục vừa thuật lại với mình! Nội tâm Thất gia cũng nhịn không được sinh ra hàn ý nhè nhẹ! Nguyên bản hết thảy đều hảo hảo dựa theo lộ trính gã đã vẽ ra, thiếu chút nữa là gã có thể khống chế được Quý Tiêu Dương! Nhưng không có nghĩ đến đột nhiên lao ra một Trinh Giảo Kim! Chết tiệt, chờ ta tìm được người kia rồi, nhất định phải băm hắn thành từng mảnh nhỏ!
|