Độc Gia Chuyên Sủng
|
|
190: Trầm mặc dưới cố chấp
Nửa tháng qua đi, thân thể Nam Cung Cửu đã hoàn toàn bình phục, thậm chí so với trước kia còn khỏe mạnh hơn nhiều, tinh thần cũng rất tốt. Tinh lực dư thừa, hắn lại không kiêng nể gì thí điên thí điên đi theo Nam Cung Kỳ, trên khuôn mặt không chút thay đổi có thể mơ hồ nhìn ra tia vui sướng nhàn nhạt. Chỉ khổ cho Nam Cung Kỳ, từ nhỏ đến lớn đã thành thói quen một mình độc lai độc vãng, hiện tại phía sau lại nhiều thêm một cái đuôi nhỏ, thật đúng là làm cho cậu vô cùng rối rắm!
“Tiểu Cửu, hôm nay là ngày anh đến trường, em một mình ở nhà chơi ngoan, đừng đi theo anh!” Sau khi rời giường, Nam Cung Kỳ nắm tay Nam Cung Cửu ra khỏi phòng, ôn hòa nói một câu. Nghỉ hè đã qua, hôm nay cậu phải đến trường!
Nam Cung Cửu đi theo phía sau Nam Cung Kỳ, không nói lời nào cũng không tỏ vẻ gì, chỉ lẳng lặng đi theo bước chân của cậu. Nam Cung Kỳ nghĩ Nam Cung Cửu là cam chịu, cười khích lệ nói một câu với hắn “Tiểu Cửu thực ngoan! Chờ anh tan học, anh mua đồ ăn về cho em!”
Lúc này Nam Cung Cửu vẫn luôn buông xuống ánh mắt mới ngẩng đầu liếc mắt nhìn bóng dáng Nam Cung Kỳ một cái. Ánh mắt thống triệt thanh minh, bên trong có một tia cố ý nhợt nhạt!
“Mẹ vừa mới chuẩn bị đi gọi các con xuống ăn cơm đây, nào, ngồi vào bàn đi!” Mẹ Nam Cung xoay người liền nhìn thấy Nam Cung Kỳ nắm tay Nam Cung Cửu đi về phía nhà ăn, vui tươi hớn hở, cười, kéo hai cái ghế dựa ra, ôn nhu nói với hai người đang đi đến!
Nam Cung Kỳ cùng Nam Cung Cửu ngồi xuống ghế, lẳng lặng ăn cơm, trong nhà ăn rất là im lặng, chỉ ngẫu nhiên nghe thấy tiếng bát đũa chạm vào nhau! Đột nhiên, mẹ Nam Cung ở một bên khi không lại nhìn Nam Cung Cửu mở miệng nói, trong thanh âm mềm nhẹ lộ ra từ ái “Tiểu Cửu a, thân thể của con cũng tốt rồi, có nhớ nhà không?”
Nam Cung Cửu miệng đang nhai cơm, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Mẹ Nam Cung vừa thấy động tác của hắn, biểu tình trên mặt hơi hơi cứng đờ. Đứa nhỏ này, từ sau khi sinh bệnh sao lại trở nên kỳ dị thế này? “Nhưng là, Tiểu Cửu a, mẹ của con nhớ con sắp chết rồi, cô ấy nói ngày mai sẽ đến đón con về nhà!”
“Không cần!” Lúc này, mẹ Nam Cung vừa mới nói xong, động tác nhai cơm của Nam Cung Cửu lập tức ngừng lại, mồm miệng không rõ đáp lại một câu!
Lời này vừa nói ra, không chỉ có mẹ Nam Cung kinh ngạc, ngay cả Nam Cung Kỳ cũng cảm thấy ngạc nhiên…… Phải biết rằng tiểu đường đệ là một đứa trẻ rất là dính thẩm thẩm (cô), trước đó thẩm thẩm vì nghỉ hè mà công việc bận rộn, cho nên mới gửi tiểu đường đệ ở chỗ bọn họ. Lúc ấy tiểu đường đệ khóc sướt mướt một ngày, sao bây giờ lại không muốn thẩm thẩm tới đón về?……
Nam Cung Cửu mới mặc kệ hai người bên cạnh đang khiếp sợ, vẫn như trước tự nhiên ngồi ăn cơm!
Sửng sốt vài giây, mẹ Nam Cung mới hoàn hồn, cười có chút miễn cường “Không có việc gì, ăn cơm trước, ăn cơm trước!” Trong đầu lại nghĩ, có thể là sinh bệnh nên có chút xa lạ, chờ em dâu đến đây, xem tình huống thế nào rồi tính!
Ăn cơm xong, Nam Cung Kỳ liền lưng đeo túi sách chuẩn bị đến trường, ai biết cậu vừa mới đứng lên, Nam Cung Cửu ngồi ở bên cạnh cũng đứng lên theo. Nhìn bộ dáng của hắn, tựa hồ là chuẩn bị đi theo cậu đến trường……
Mẹ Nam Cung ở một bên nhìn, vươn tay kéo Nam Cung Cửu vào trong lòng “Tiểu Cửu a, hôm nay là ngày anh con phải đến trường, con không thể đi theo được đâu. Bây giờ con còn quá nhỏ, chờ qua ba năm nữa mới có thể theo anh con đến trường đọc sách!”
Nam Cung Cửu ở thời điểm mẹ Nam Cung nói chuyện liền tránh khỏi cái ôm của nàng. Hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn không có biểu tình gì, chỉ lẳng lặng đứng phía sau Nam Cung Kỳ, đầu cúi xuống, làm cho người ta không thấy rõ biểu tình trên mặt!
“Tiểu Cửu, hôm nay em ở nhà chơi, anh phải đi học, nếu không sẽ muộn mất!” Nam Cung Kỳ có chút đau đầu, đứa nhỏ này sao lại biến thành như vậy?……
“Đúng, Tiểu Cửu, ta mang con đi chơi công viên có được không? Bên trong có nhiều trò chơi lắm, vừa mạo hiểm vừa kích thích!” Mẹ Nam Cung ở một bên cũng không ngờ sẽ thành thế này. Thời gian con trai phải đến trường cũng sắp tới rồi, ngày đầu tiên không thể để lại ấn tượng xấu trong mắt giáo viên được……
Đối mặt với ánh mắt của hai người, Nam Cung Cửu vẫn lẳng lặng đứng như trước, cúi đầu không nói lời nào cũng không tỏ vẻ gì!
Nam Cung Kỳ có điểm gấp gáp, nói với mẹ Nam Cung một câu “Mẹ, mẹ trước giúp con nhìn tiểu đường đệ, con phải đến trường rồi.” Tiếp theo, lại ngồi xổm xuống, vuốt vuốt tóc Nam Cung Cửu “Tiểu Cửu ngoan, chờ tan học anh sẽ mua đồ ăn ngon cho em!” Nói xong Nam Cung Kỳ liền đứng lên, quay đầu đi nhanh ra khỏi phòng khách.
Nam Cung Cửu lập tức cố gắng vung vẩy đôi tay đôi chân bé nhỏ của mình đuổi theo, nhưng mới chạy được hai bước đã bị mẹ Nam Cung cưỡng chế ôm vào trong lòng. “Tiểu Cửu ngoan, anh phải đi học, nơi đó có thiệt nhiều người xấu rất thich bắt tiểu hài tử xinh đẹp như con, chúng ta không đi, chúng ta ở nhà! Ngồi ăn hoa quả với xem hoạt hình, con nói có được không?” Mẹ Nam Cung ôm chặt lấy Nam Cung Cửu, ôn nhu nói!
Nam Cung Cửu ngẩng đầu, một đôi con ngươi đen láy lẳng lặng liếc mắt nhìn mẹ Nam Cung một cái. Sau đó cúi đầu, thanh âm nho nhỏ “Buông ra!”
Mẹ Nam Cung hơi sửng sốt, sao thanh âm nghe thế nào mà…… không được tự nhiên như vậy?
Ở lúc nàng thất thần, Nam Cung Cửu còn nói “Tôi ngủ!” Một bên nói một bên giãy dụa thân thể nho nhỏ của mình.
Mẹ Nam Cung lấy lại tinh thần nhìn thoáng qua Nam Cung Cửu, cười buông lỏng tay ra “Được, ngủ cũng tốt!……” Không đợi mẹ Nam Cung nói hết lời, Nam Cung Cửu liền vung vẩy đôi tay nhỏ cùng đôi chân nhỏ của mình chạy vào phòng Nam Cung Kỳ. Cuối cùng còn không quên đóng cửa lại! Mẹ Nam Cung nhìn Nam Cung Cửu vào phòng, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm một hơi, đứa nhỏ này, thật là khó hiểu! Trước kia rõ ràng thực nhu thuận, như thế nào bây giờ…… A, thật sự là đau đầu, chờ ngày mai em dâu đến đây, phải nói với cô ấy việc này thế nào đây…… Mẹ Nam Cung bóp bóp trán của mình, đứng lên đi về phía nhà ăn. Bát đũa còn chưa có dọn a!
Sau khi Nam Cung Cửu vào phòng, kéo ngăn kéo bàn học lấy ra một trăm đồng bỏ vào túi. Sau đó trèo lên ghế dựa trước bàn học, tiếp theo mở cửa sổ ra, kiễng thân thể nho nhỏ đến gần cửa sổ, nhảy ra bên ngoài. May mắn chỗ này không cao lắm, phía dưới còn có thảm cỏ, thân thể cũng chỉ hơi đau một chút! Nam Cung Cửu hoạt động thân thể của mình một chút, sau đó ánh mắt nhìn thoáng qua bốn phía xung quanh, nhanh chóng biến mất ở trước cửa nhà!
Sau khi Nam Cung Kỳ tan học, vừa mới ra cổng trường nhìn thấy một bóng dáng mà cậu vô cùng quen thuộc đang ngồi trong phòng bảo vệ! Kia, kia không phải là tiểu đường đệ sao?…… Có cái nhận thức này, bước chân chậm rì rì của Nam Cung Kỳ liền nhanh hơn, vọt vào phòng bảo vệ, đứng trước bóng dáng nho nhỏ kia. Nhìn kỹ lại, thật đúng là tiểu đường đệ của mình! “Tiểu Cửu, sao em lại ở đây?……” Tiểu Cửu như thế nào lại đến trường học? Mẹ có biết việc này hay không? Tiểu Cửu đến đây lúc nào? Đến kiểu gì?…… Vô số vấn đề xuất hiện trong đầu Nam Cung Kỳ.
“Chờ anh!” Nam Cung Cửu nhìn thoáng qua Nam Cung Kỳ, thản nhiên nói một câu. Sau đó tự nhiên dắt tay Nam Cung Kỳ, đi về phía cổng trường.
Dại ra vài giây Nam Cung Kỳ mới phục hồi lại tinh thần, cậu dừng bước, ôm thân thể nho nhỏ của Nam Cung Cửu vào trong ngực, trong ánh mắt ướt át lộ ra sự nghiêm túc nhìn Nam Cung Cửu “Tiểu Cửu, em đến đây kiểu gì? Mẹ có biết việc này hay không? Đến đây bao lâu rồi?”
Nam Cung Cửu từ trong túi quần lấy ra một đống tiền lẻ giơ lên trước mặt Nam Cung Kỳ “Gọi xe!” Tạm dừng một chút, đem tiền đặt vào trong tay Nam Cung Kỳ xong mới mở miệng nói chuyện “Không biết, thật lâu rồi!”
“Em……” Nhìn bộ dáng lạnh lùng thản nhiên như trước của Nam Cung Cửu, Nam Cung Kỳ nghĩ muốn cho hắ một cái tát. Nhưng là nhìn đôi mắt đen bóng của Nam Cung Cửu khi nhìn cậu luôn luôn thuần thuần thấu thấu, cậu cuối cùng vẫn là nhịn xuống, trực tiếp trầm mặc ôm lấy Nam Cung Cửu vẫy một chiếc taxi về nhà!
Nam Cung Cửu nhếch môi, lẳng lặng dựa trong lòng Nam Cung Kỳ.
Sau khi Nam Cung Kỳ ôm Nam Cung Cửu vào nhà, một phòng người đang hò hét náo nhiệt trong nháy mắt như là bị dừng hình, ánh mắt đều tập trung vào hai người! Qua hai giây ngắn ngủi, mẹ Nam Cung hoàn hồn trước tiên, lập tức vọt tới trước mặt Nam Cung Cửu, ôm hắn vào trong lòng “Tiểu Cửu, con làm ta sợ muốn chết, con đi đây vậy hả? Sao tìm mãi cùng không tìm thấy con!”
Nam Cung Cửu trầm mặc không có giãy dụa, cũng không nói gì, đầu cúi xuống, nhìn không ra biểu tình……
“Trở về là tốt rồi, Tiểu Cửu a, mẹ con hiện tại đang trên đường tới rồi, con nhanh chóng gọi điện báo bình an cho cô ấy đi. Đừng để cho cô ấy lo lắng quá!” Ba Nam Cung đưa điện thoại tới bên tai Nam Cung Cửu.
“Cửu Cửu? Cửu Cửu? Sao con lại thế này? Có bị thương hay không? Cửu Cửu đừng sợ, mẹ đang trên đường tới rồi, Cửu Cửu, con trả lời mẹ một câu a, Cửu Cửu, nói chuyện với con đó a……” Nam Cung Cửu lẳng lặng nghe thanh âm lo lắng trong điện thoại, đôi môi hơi giật giật “Mẹ, thực xin lỗi!” Thanh âm nhẹ nhàng tinh tế, có thể thực rõ ràng nghe ra quý ý bên trong!
“Cửu Cửu không có việc gì là tốt rồi! Mẹ yên tâm!”
Sau khi thấy Nam Cung Cửu trở về an toàn, một phòng người cũng liền tan. Nên làm gì thì làm cái đó…… Chờ tất cả một người rời khỏi rồi, mẹ Nam Cung ôm Nam Cung Cửu, Nam Cung Kỳ cùng ba Nam Cung bốn người ngồi trên sô pha. Ba Nam Cung nhìn thoáng qua Nam Cung Kỳ “Kỳ nhi, đây là có chuyện gì?”
“Con là ở trong phòng bảo vệ của trường học phát hiện ra Tiểu Cửu!” Nam Cung Kỳ nhìn Nam Cung Cửu, nhẹ nhàng nói một câu.
“Tiểu Cửu, sao con lại đến trường của anh? Ai mang con đến đó?” Ba Nam Cung như thế nào cũng không tin được một đứa nhỏ hai tuổi có thể chạy xa như vậy! Ngay cả đường có biết hay không cũng đã là một vấn đề rồi……
Nam Cung Cửu không có đáp lại. Nam Cung Kỳ ở một bên đành phải nói chuyện “Tiểu Cửu chỉ dùng tiền để gọi xe đi. Tiền hẳn là lấy trong giá sách!”
Ba Nam Cung vừa nghe vậy, tức giận đến nỗi ánh mắt đều lóe lên…… Mẹ Nam Cung lại lập tức nổi bão “Tiểu Cửu, con có biết như vậy nguy hiểm như thế nào không? Nếu bị phần tử bất lương lừa bán thì làm sao bây giờ? Tiểu Cửu, con vì cái gì không nói với ta một tiếng đã chạy ra ngoài, con có biết ta lo lắng cho con biết bao nhiêu không! Ta đều vội vàng tìm con tìm đến điên rồi……”
……
Hồi lâu qua đi, chờ đến lúc thanh âm khóc lóc kể lể của mẹ Nam Cung dừng lại, thanh âm của Nam Cung Cửu mới nhẹ nhàng vang lên “Thực xin lỗi……”
Hắn không biết những người này lại lo lắng cho hắn như vậy, cứ như vậy mà vội vàng vì hắn. Trước kia chưa từng có…… Đây là cảm giác được quan tâm? Trong lòng chua xót lại phi thường vui vẻ!
PS: ngày mai có hẹn đi zoo (=))) với em họ cùng bạn rồi nên là đêm nay phải tranh thủ edit rồi up luôn cho các tềnh êu ^^ các nàng thấy ta có êu các nàng hơm:
|
191: Rời đi
Mẹ của Nam Cung Cửu Trần Nhã sau khi ngắt điện thoại bốn mươi phút liền chạy đến nhà của Nam Cung Kỳ. Vừa vào cửa, đổi giày xong liền lập tức vọt tới trước mặt Nam Cung Cửu, gắt gao ôm hắn vào trong ngực, nghẹn ngào khóc “Cửu Cửu, bảo bối của mẹ, con hù chết mẹ rồi!”
Nam Cung Cửu cảm giác được nữ nhân ôm mình đang vừa cực độ cao hứng vừa cực độ thương tâm. Biết hết thảy những điều này đều là do mình nên lẳng lặng để cho nữ nhân tự xưng là mẹ của hắn này ôm, tuy rằng hắn rất muốn tránh ra. Bởi vì, hắn chỉ cho phép Kỳ ôm hắn, và hắn cũng chỉ muốn ôm Kỳ! Chính là tình huống hiện tại sợ là không được!
“Nhã Nhã, em vội vội vàng vàng trở về như vậy, hẳn là rất đói bụng rồi, ăn cơm trước đi, nói gì thì Tiểu Cửu cũng có thể là cả ngày chưa ăn cơm!” Mẹ Nam Cung từ phòng bếp đi ra, ôn nhu nói với Trần Nhã một câu, trong thanh âm mang theo vài phần xin lỗi. Nếu nàng có thể cẩn thận hơn, việc này sẽ không xảy ra……
“Đúng, Nhã Nhã, ăn cơm trước đi! Tiểu Cửu cũng không có việc gì rồi, đừng để đói bụng!” Ba Nam Cung ở một bên cười phụ họa!
Trần Nhã nghe xong thì hơi hơi gật đầu, ôm Nam Cung Cửu đi về phía nhà ăn, nhưng Nam Cung Cửu lại đột nhiên tránh khỏi ôm ấp của Trần Nhã, đôi chân nho nhỏ chạy tới bên người Nam Cung Kỳ, dắt tay cậu, có chút cố sức lôi kéo cậu đi vào nhà ăn. Trần Nhã ngơ ngác nhìn, trong khoảng thời gian ngắn còn chưa có phản ứng lại được! Chờ sau khi Nam Cung Cửu lôi kéo Nam Cung Kỳ vào nhà ăn rồi, Trần Nhã mới lấy lại tinh thần, lúng ta lúng túng hỏi một câu. “Cửu Cửu, nó……”
Ba Nam Cung có chút xấu hổ không biết mở miệng như thế nào, hai tay chà xát vào với nhau “Sau khi Tiểu Cửu khỏi bệnh, liền vẫn thích gần gũi Kỳ nhi, chuyện hôm nay xảy ra cũng là bởi vì Kỳ nhi phải đi học, nó muốn đi theo, bọn anh không cho, cho nên mới……”
“Này……” Trần Nhã hoàn toàn không biết nên nói cái gì mới tốt, đứng tại chỗ một lúc, chạy nhanh vào trong nhà ăn. Đi đến trước mặt Nam Cung Cửu, vươn tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn “Cửu Cửu, có phải hôm nay gặp chuyện gì sợ hãi hay không? Sao lại không gọi mẹ?……” Lúc trước bảo bối cứ nhìn thấy mình đều sẽ ngọt ngào gọi mình một tiếng mẹ ơi, sau đó vươn tay muốn nàng ôm một cái…… Nhưng là hôm nay như thế nào hết thảy đều trở nên kỳ quái như vậy, cảm giác con của mình dường như đã thay đổi thành một người khác, làm cho nàng có chút bối rối……
Nam Cung Cửu nhẹ cúi đầu, nhếch môi, tay ở trong ống tay áo gắt gao nắm chặt. Hắn có chút chần chờ, có chút rối rắm, không biết có nên gọi hay không…… Cái cảm giác này thực xa lạ!
“Cửu Cửu? Cửu Cửu con phát ngốc cái gì vậy? Ngẩng đầu lên để cho mẹ nhìn xem có phải thật sự bị sợ hãi gì hay không, sao lại trở nên ngơ ngác như thế!” Trần Nhã thấy Nam Cung Cửu thật lâu cũng không có đáp lại mình, nhất thời liền hoảng hốt, vươn hai tay cưỡng chế ôm Nam Cung Cửu vào trong lòng.
“Không có, mẹ!” Nam Cung Cửu dùng đôi tay của mình đẩy Trần Nhã cách ra một chút.
“Thế này mới ngoan, bảo bối của mẹ!” Trần Nhã thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Cung Cửu hồng nhuận, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều, con vẫn là con trai bảo bối của mình, dễ dàng thẹn thùng như vậy. Nàng cao hứng quá lập tức cúi đầu, vẫn như bình thường hôn một cái thật vang dội lên mặt Nam Cung Cửu! Nam Cung Cửu cả kinh, nhanh chóng nhảy ra khỏi lòng nàng, cư nhiên không chút nghĩ ngợi liền vọt vào lòng Nam Cung Kỳ ở bên cạnh. Nữ nhân này, thật sự là rất……
Nhìn hành vi của Nam Cung Cửu, tâm tình Trần Nhã vẫn rất là tốt! Mỗi lần nàng thân thiết với con trai bảo bối, nó đều mặt đỏ hồng trốn vào trong lòng ba ba nó, hiện tại ba ba không có ở đây lại học được trốn vào trong lòng ca ca!
Mẹ Nam Cung cùng ba Nam Cung ở một bên nghe thấy tiếng cười của Trần Nhã, trong lòng nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi. May là Nhã Nhã không có trách cứ bọn họ……
Ăn cơm xong, năm người ngồi xuống sô pha, nguyên lai Trần Nhã muốn ôm Nam Cung Cửu, lại phát hiện hắn cư nhiên một bộ hiểu chuyện đoan đoan chính chính ngồi xuống sô pha. Trong đầu càng thêm cao hứng, ở nơi này của anh cả ngây người hai tháng, Cửu Cửu đã trở nên nhu thuận hơn rất nhiều!
“Cửu Cửu, mẹ đến vội quá, không có mua cái gì cho con ăn, thật xin lỗi!” Ngồi vào bên cạnh Nam Cung Cửu, Trần Nhã nói với hắn một câu.
Nam Cung Cửu nhẹ mím môi, hơi hơi giật giật, thanh âm không phải rất lớn “Không có việc gì!”
“Thật sự là bé ngoan của mẹ mà!” Trần Nhã nghe xong thì tươi cười rạng rõ vươn tay sờ sờ đầu Nam Cung Cửu. Trong đôi mắt đen láy của Nam Cung Cửu hiện lên một tia không được tự nhiên, hắn nhịn xuống xúc động muốn chạy trốn của mình!
“Anh cả, chị dâu, hai tháng này Cửu Cửu đã phiền toái hai người rồi!” Trần Nhã thu hồi tay, cười nói với mẹ Nam Cung cùng ba Nam Cung ngồi ở sô pha đối diện. Ngữ khí nói chuyện rất là chân thành! Nhưng thật ra lại làm cho hai người bọn họ có chút xấu hổ. “Không có việc gì, Tiểu Cửu là một đứa nhỏ nhu thuận!”
“Tóm lại là vẫn rất muốn cảm ơn hai người! Em muốn buổi tối hôm nay mang Cửu Cửu về nhà luôn, ba ba nó cũng đang ở nhà sốt ruột. Nếu không phải vì chuyện công ty thật sự không thoát thân ra được, chỉ sợ cũng đã chạy tới đây rồi!” Trần Nhã vừa nói vừa lấy từ trong túi da của mình ra một phong bì to, đưa tới trước mặt mẹ Nam Cung! “Cái này, anh cả và chị dâu phải nhận lấy! Đây là một chút tâm ý nho nhỏ của em, tuy rằng Tiểu Cửu là một bé ngoan, nhưng con của em thì em hiểu. Mặc kệ chuyện đều thập phần khủng hoảng, hai tháng này đã làm khó cho chị dâu rồi!”
Trần Nhã nói rất thành khẩn, mẹ Nam Cung và ba Nam Cung liếc nhau, cũng chỉ có thể nhận lấy phong bì kia! Bằng không sẽ có vẻ quá mức khách sáo! “Nếu Nhã Nhã đều đã nói như vậy, chị sẽ nhận lấy! Nhưng thật sự quá xấu hổ, đã làm cho Tiểu Cửu ở nơi này của anh chị bệnh nặng một hồi!”
“Không phải hiện tại nó đã tốt rồi sao, còn so với trước kia nhu thuận hiểu chuyện hơn không ít ni, đây đều là công của chị dâu!” Trần Nhã cười vươn tay ôm Nam Cung Cửu vào trong ngực.
Nam Cung Cửu nhẹ cúi đầu, sắc mặt nhất thời một mảnh thâm trầm thêm chút hồng nhuận. Như thế nào lại luôn ôm hắn……
“Là Tiểu Cửu tự mình hiểu chuyện!” Mẹ Nam Cung cười cười nói. “Nhã Nhã nếu thật muốn đi gấp như vậy, vậy chị đi thu dọn một chút đồ dùng sinh hoạt linh tinh của Tiểu Cửu!”
“Được, làm phiền chị dâu! Ban đầu em cũng nghĩ nghỉ ngơi một đêm ở đây, nhưng là em sợ ba ba nó chờ sốt ruột! Chị cũng biết anh ấy đặc biệt bảo bối đứa nhỏ này!”
“Không có gì, chị lập tức đi thu dọn!”
“Không!” Nam Cung Cửu vẫn bị xem nhẹ ở một bên đột nhiên mở miệng nói chuyện, thanh âm rất lớn, thực kiên định!
“Làm sao vậy Cửu Cửu?” Trần Nhã cúi đầu nhìn con trai ở trong lòng. Sao đột nhiên lại nói một chữ như vậy, có ý gì đây?
“Không đi!” Thấy Trần Nhã đem ánh mắt dừng trên người hắn, Nam Cung Cửu lại mở miệng nói chuyện! Đầu vẫn nhẹ cúi cũng nâng lên, một đôi con ngươi đen bóng lẳng lặng nhìn Trần Nhã!
Trần Nhã bị ánh mắt kiên định của con trai làm cho hơi hơi giật mình sửng sốt một chút. Vài giây qua đi mới mở miệng nói chuyện “Cửu Cửu ngốc nói cái gì vậy, ba ba con còn đang ở nhà sốt ruột chờ con kìa!”
“Đúng đó Tiểu Cửu, con đi về trước tiên báo bình an cho ba ba con đã, chờ bao giờ rảnh lại đến đây chơi cũng được!” Ba Nam Cung ở một bên cũng mở miệng.
“Con không!” Nam Cung Cửu nói càng thêm lớn! Ngay cả thân thể cũng có chút cử chỉ từ chối!
Trần Nhã cưỡng chết ôm lấy thân thể Nam Cung Cửu, cúi đầu hôn nhẹ lên trên mặt hắn một cái “Ngoan, Cửu Cửu nghe lời nào!”
“Không đi!” Nam Cung Cửu lắc đầu, ánh mắt dừng trên người Nam Cung Kỳ. Chỉ thấy cậu đang toàn tâm toàn ý xem ti vi…… Trong lòng đột nhiên có chút đau nhói không nói nên lời……
“Nhã Nhã, đồ dùng đều thu dọn xong rồi, chị đã giúp em sửa sang lại rồi mang ra xe rồi!” Mẹ Nam Cung ngồi xuống bên người ba Nam Cung, cười nói với Trần Nhã.
“Tốt quá, cảm ơn chị dâu! Vậy hai mẹ con em về đây!” Trần Nhã nói xong liền ôm lây Nam Cung Cửu, chuẩn bị đi về phía cửa nhà.
Nam Cung Cửu ở thời điểm này giãy dụa kịch liệt, nhưng chỉ tiếc người nhỏ mà khí lực cũng ít, nên không thể nào giãy ra được. Cuối cung, Nam Cung Cửu chỉ phải tựa đầu lên vai Trần Nhã, ánh mắt lẳng lặng nhìn Nam Cung Kỳ vẫn ở một bên xem ti vi, đôi môi hơi giật giật “Kỳ……” Trong đôi mắt màu đen là một mảnh u ám…… Vì cái gì không nhìn hắn? Nếu cậu có động tác một chút thôi hắn sẽ liều mạng tránh khỏi cái ôm ấp này, quản gì dến chuyện có thương tổn đến nữ nhân đang quan tâm đến hắn hay không. Nhưng là……
Thân thể Nam Cung Kỳ ngồi ở trên sô pha hơi hơi giật giật…… Nhưng không có quay đầu, ánh mắt vẫn luôn nhìn ti vi……
……
Nam Cung Cửu đi rồi…… Tiểu đường đệ thích gần gũi với mình đi rồi…… Ánh mắt Nam Cung Kỳ từ trên ti vi chuyển qua cửa sổ thủy tinh ở bên cạnh. Từ cửa sổ thủy tinh có thể mơ hồ nhìn thấy đôi con ngươi đen láy của Nam Cung Cửu đang lẳng lặng nhìn cậu…… Thẳng đến khi xe rời khỏi biệt thự……
……
“Ba mẹ, con đi ngủ đây!” Rốt cuộc không nhìn thấy chiếc xe nữa, Nam Cung Kỳ đứng lên, nhẹ nhàng nói với ba mẹ mình một câu, sau đó trầm mặc đi vào phòng mình! Cảm giác trong lòng trống rỗng, giống như là có cái gì đó rơi xuống…… Có điểm áp lực khó chịu!
Ba Nam Cung cùng mẹ Nam Cung liếc nhau, hai đứa nhỏ này, đều đã có cảm tình với nhau rồi. Đột nhiên rời đi, khó tránh khỏi sẽ khổ sở một chút…… Hy vọng không ảnh hưởng đến việc học tập!
Sau khi Nam Cung Kỳ vào phòng, trực tiếp nằm trên giường, đột nhiên cảm giác được ổ chăn có chút lạnh, không còn ấm áp như trước nữa! Rụt lui thân thể quấn vào trong chăn. Nhắm mắt lại, trong đầu tất cả đều là cặp mắt màu đen của Nam Cung Cửu lẳng lặng nhìn cậu…… Nhìn cậu……
Bên trong tựa hồ hàm chứa chút gì đó cậu xem không hiểu……
Là cái gì ni? Nam Cung Kỳ nghĩ nghĩ, suy nghĩ càng ngày càng mơ hồ……
Trong mộng, một đôi con ngươi màu đen lẳng lặng, lẳng lặng nhìn câu, trong đôi đồng tử kia lóe ra một chút ánh sáng cậu xem không hiểu……
|
192: Là quà tặng hay là nhớ nhung?
Nam Cung Cửu đi được vài ngày, trong thời gian đó tinh thần Nam Cung Kỳ luôn luôn mạc danh kỳ diệu mà hoảng hốt, lâm vào một trạng thái mất mát không nói nên lời. Luôn luôn có cảm giác phía sau thiếu đi bóng dáng bé nhỏ, trong lòng thật đúng là không biết tư vị gì…… Luôn thất thần, luôn ngẩn người, luôn nhớ nhung…… Việc này cậu trước kia chưa từng gặp phải! Giống như có chút gì đó đã chậm rãi thành thói quen, lúc này đột nhiên không còn nữa, trong ngực giống như thiếu mất cái gì đó, không biết nên dùng cái gì để bổ sung vào…… Chỉ có thể thất thần nhìn bầu trời ngẩn người, trong đầu có khi là trống rỗng, có khi lại lóe lên một câu: Em ấy đang làm cái gì? Đang đi theo sau ai?……
Loại khác thường này duy trì mười ba ngày, mẹ Nam Cung cùng ba Nam Cung đều xem ở trong mắt, rất là lo lắng, sợ ảnh hưởng đến sức khỏe cùng việc học tập của con mình. Vì thế liền đề nghị cuối tuần này đưa con đi chơi công viên. Sau khi đi công viên trở về, Nam Cung Kỳ quả nhiên khôi phục bình thường, không thường thường lâm vào thất thần nữa. Chẳng qua, mẹ Nam Cung cùng ba Nam Cung không biết được, buổi tối trước khi đi ngủ, Nam Cung Kỳ luôn ngồi trên ghế, cầm quyển nhật ký mà ngẩn người. Nhưng nửa ngày cũng không viết ra được một chữ nào, cuối mỗi lần trước khi đóng quyển nhật ký vào, trên trang giấy sẽ có một đôi con ngươi đen láy lẳng lặng……
Ngày đó, trang giấy cuối cùng của quyển nhật ký bị Nam Cung Kỳ vẽ lên một đôi con ngươi đen láy là lúc thời gian đã lặng yên không một tiếng động trôi qua hai tháng, không nhiều không ít vừa vặn sáu mươi ngày. Trong mấy ngày này, Nam Cung Kỳ từ trong miệng mẹ mình biết được hiện tại Nam Cung Cửu đang đi du lịch thiên nam địa bắc với ba mẹ hắn, ba mẹ đi công tác, hắn liền đi theo để đi chơi, ngày qua rất là tiêu dao khoái hoạt. Nghe đến những điều này, Nam Cung Kỳ luôn bất giác ở trong đầu nghĩ, không biết trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo luôn không chút biểu tình kia sẽ lộ ra biểu tình như thế nào? Là vui vẻ, hay vẫn là sóng lặng gió êm như trước……
Nhưng là mỗi lần ngẫm lại xong, Nam Cung Kỳ lại lạnh nhạt cười, vươn tay đẩy kính mắt gọng bạc của mình, đem mọi biểu tình đều giấu đi, sau đó tiếp tục làm như không có việc gì xem ti vi. Em ấy thế nào? Thì có liên quan gì đến mình, trẻ con mà, nói không chừng xoay người liền quên rồi! Chính là, cậu khi nào mới có thể quen cặp đồng tử đen láy kia…… Đến nay, trong mộng của cậu vẫn có thể mơ thấy đêm đó Nam Cung Cửu đi, đôi con ngươi đen láy của hắn xuyên thấu qua cửa kính xe bên ngoài cửa sổ thủy tinh, lẳng lặng dừng trên người cậu. Bộ dáng kia, càng ngày càng xuất hiện nhiều trong mộng của cậu, làm cậu càng thêm cảm thấy một loại cảm giác nói không nên lời……
Ngay tại lúc Nam Cung Kỳ đang thất thần, chuông của vang lên, mẹ Nam Cung dừng thanh âm nói chuyện lại, đứng lên mở cửa ra, một người chuyển phát nhanh cầm trong tay một hộp giấy màu trắng “Xin hỏi ở đây có vị nào tên là Nam Cung Kỳ không?”
Mẹ Nam Cung ngây người một giây mới lấy lại tinh thần cười gật đầu. “Có, tôi lập tức gọi nó ra đây!” Nói xong, mẹ Nam Cung quay đầu, hướng về phía phòng khách gọi to “Kỳ nhi, có đồ chuyển phát nhanh cho con, ra nhận đi!”
Nam Cung Kỳ vừa nghe thanh âm của mẹ mình thì nghi hoặc. Chính mình không có đặt cái gì ở trên mạng, sao lại có đồ chuyển phát nhanh? Chần chờ một chút, Nam Cung Kỳ mới đứng lên, đi tới cửa, nhìn người chuyển phát nhanh, ôn hòa cười cười “Tôi là Nam Cung Kỳ! Xin hỏi có đồ gì chuyển phát nhanh cho tôi vậy?”
“Chính là cái hộp giấy này, phiền toái cậu ký nhận một chút!” Người chuyển phát nhanh đưa hộp giấy màu trắng trong tay tới trước mặt Nam Cung Kỳ, thuận tiện đưa cho cậu một cái bút!
Nam Cung Kỳ cầm bút ký tên, sau đó nói cảm ơn. Ánh mắt trên hộp giấy nhìn đi nhìn lại, khi nhìn thấy ba chữ mạnh mẽ hữu lực Nam Cung Cửu, đồng tử nháy mắt phóng đại, này, đây là của Tiểu Cửu?…… Sao có thể……
“Kỳ nhi, đây là cái gì vậy? Là con đặt hay là bạn tặng?” Mẹ Nam Cung đứng ở bên cạnh Nam Cung Kỳ, ánh mắt nhìn về phía chiếc hộp trong tay cậu!
Nam Cung Kỳ nhanh chóng lấy lại tinh thần, ôm cái hộp đi về phía phòng mình, trước đó còn nói một câu với mẹ Nam Cung “Không có gì ạ!”
Mẹ Nam Cung nhìn bộ dáng Nam Cung Kỳ, ngồi xuống trước mặt ba Nam Cung, mặt mày khẽ nhăn lại “Em nói này, không phải là Kỳ nhi có bạn gái rồi đấy chứ? Như thế nào lại che che giấu giấu?……”
Ánh mắt ba Nam Cung từ ti vi chuyển sang người mẹ Nam Cung, trên mặt hiện lên một tia nghiêm túc “Nói cái gì vậy, quen bạn gái mà lại qua đường chuyển phát nhanh sao? Em đừng suy nghĩ miên man nữa! Kỳ nhi là một bé ngoan, nó biết chừng mực mà!”
Mẹ Nam Cung nghe lời này, ở một bên cúi đầu trầm mặc……
Sau khi Nam Cung Kỳ ôm cái hộp vào phòng, khóa cửa lại, rồi mới ngồi vào trước bàn học, ánh mắt lăng lăng nhìn chữ trên chiếc hộp. Tiểu Cửu mới có hai tuổi, không có khả năng viết ra những chữ mà chỉ có người lớn mới viết được thế này…… Đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Nam Cung Kỳ trăm tư không thể giải, cuối cùng vẫn là quyết định trước tiên nhìn xem trong này là cái gì. Mở chiếc hộp ra, bên trong là một ít ảnh chụp, địa điểm là bờ biển, trong hộp còn có một cái vỏ sò rất xinh đẹp cùng một cái chuông gió làm bằng vỏ sò. Lấy ra một tờ giấy màu lam nhỏ, trên đó có một dòng chữ, kỳ thật cũng chỉ là một chứ, sau đó chính là im lặng tuyệt đối! Kỳ……
Nam Cung Kỳ cầm trang giấy nhìn đi nhìn lại mấy lần, cũng không có suy nghĩ cẩn thận Tiểu Cửu này rốt cuộc là muốn nói cái gì? Nghĩ không ra, Nam Cung Kỳ chỉ có thể đặt tờ giấy nhỏ sang một bên, cầm ảnh chụp trên bàn cẩn thận nhìn. Phần lớn đều là chụp phong cảnh, chỉ có duy nhất một tấm là có Tiểu Cửu mặc áo cộc cùng quần đùi màu trắng đứng trên bãi biển, trên mặt vẫn luôn là không có chút biểu tình gì! Một đôi con ngươi đen láy thẳng tắp nhìn phương xa, xa xôi mà thâm thúy…… Nam Cung Kỳ cầm ảnh chụp nhìn, liền cảm giác được Nam Cung Cửu ở trong ảnh chụp đang nhìn mình. Loại nhận thức này làm cho lòng cậu dâng lên một cỗ vui vẻ mạc danh kỳ diệu……
Nhìn ảnh chụp một hồi sau Nam Cung Kỳ mới thu lại tầm mắt, treo chuông gió lên trước giá sách của mình, đặt vò sò ở chỗ đèn bàn. Về phần ảnh chụp, Nam Cung Kỳ cẩn thận cất vào trong ngăn kéo, đương nhiên, bức ảnh có mặt Nam Cung Cửu kia được cậu giữ lại, kẹp vào sách giáo khoa của mình! Làm xong mọi việc, Nam Cung Kỳ cũng thấy kỳ quái, mình vì cái gì lại có những hành động này. Cậu nghĩ không được, nằm xuống giường ngủ, một đem này ngủ đến phá lệ ngọt ngào!
Sau ngày này, nhiều nhất là hai tháng, ít nhất là một tháng, Nam Cung Kỳ đều nhận được hoặc nhiều hoặc ít các loại ảnh chụp phong cảnh cùng quà tặng khác nhau! Mỗi một lần trong hộp quà đều có một trang giấy màu lam, trên đó mỗi một lần đều chỉ viết một chữ! Kỳ……
Nam Cung Kỳ nghiên cứu rất nhiều lần nhưng không có suy nghĩ cẩn thận rốt cuộc ý tứ của Nam Cung Cửulà gì, nghĩ bụng sau này sẽ không lại rối rắm về vấn đề này nữa. Chẳng qua mỗi lần đến những ngày cố định, nếu không có việc gì, cậu sẽ luôn ở trong nhà, ánh mắt thường thường đảo qua cửa nhà mình, chờ chuyển phát nhanh đến……
Vừa mới bắt đầu vài lần cũng chỉ có mẹ Nam Cung sốt ruột lo lắng, sau đó số lần nhiều hơn, ngay cả ba Nam Cung không để trong lòng cũng bắt đầu lo lắng. Rốt cục ở trong một lần Nam Cung Kỳ lại nhận được đồ chuyển phát nhanh tiếp, ba Nam Cung cùng Nam Cung đồng thời ngăn Nam Cung Kỳ lại. “Kỳ nhi, nói cho ba mẹ biết, gần nửa năm nay đồ chuyển phát nhanh của con là do ai gửi đến? Quan hệ của các con là gì?”
Nam Cung Kỳ nhìn biểu tình nghiêm túc của ba mẹ mình, khẳng định là bọn họ hiểu lầm rồi. Khóe miệng giơ lên tạo thành một nụ cười khẽ “Là Tiểu Cửu! Nha, ba mẹ, ba mẹ xem đi này!” Nam Cung Kỳ cũng không để cho ba mẹ nhìn hộp đồ trong tay mình, bởi vì nét chữ này tuyệt đối không có khả năng là do Nam Cung Cửu viết ra…… Cho nên vì để tiêu trừ nghi hoặc của bọn họ, Nam Cung Kỳ chỉ có thể dẫn bọn họ đi nhìn ảnh chụp của Nam Cung Cửu!
Ba Nam Cung cùng mẹ Nam Cung mang theo tâm tư hoài nghi đi theo Nam Cung Kỳ vào phòng, thế này mới biết, không đến nửa năm, trong phòng liền treo đầy những đồ vật nho nhỏ rực rõ muôn màu, đủ loại màu sắc, đủ loại hình dáng! Ngay cả mẹ Nam Cung là nữ nhân có tuổi rồi cũng có chút tâm động với những thứ đó!
“Ba mẹ, ba mẹ nhìn xem, đây đều là ảnh chụp của Tiểu Cửu đó. Mỗi một nơi em ấy đến liền gửi cho con một chút đồ vật của địa phương đó!” Nam Cung Kỳ đặt một núi nhỏ ảnh chụp lên trên bàn học, để cho ba mẹ mình xem!
Ba Nam Cung cùng mẹ Nam Cung nghe Nam Cung Kỳ nói, đi tới trước bàn học, cầm ảnh chụp cẩn thận xem. Trên mặt lộ ra biểu tình vui vẻ “Thật đúng là Tiểu Cửu, này nửa năm không thấy đều đã cao như vậy rồi,……”
Xem ảnh chụp xong, ba Nam Cung cùng mẹ Nam Cung cuối cùng cũng không còn nghi hoặc nữa! Vỗ vỗ bả vai Nam Cung Kỳ, trên mặt có chút không đồng ý “Nếu là Tiểu Cửu, sao mỗi lần đều lén lén lút lút gạt ba mẹ như vậy hả? Làm cho chúng ta lo lắng suông!”
Nam Cung Kỳ nghe vậy, nhẹ cúi thấp đầu xuống. “Chính là muốn cho ba mẹ ngạc nhiên……” Thật sự không tìm được lý do, chỉ có thể nói bừa!
Thốt ra lời này, mẹ Nam Cung cùng ba Nam Cung đồng thời nở nụ cười. Việc này, coi như đã là qua…… Sau đó, bọn họ cũng không ngăn đón đồ chuyển phát nhanh nữa, bất quá mỗi lần đều phải cùng Nam Cung Kỳ xem ảnh! Nam Cung Kỳ cười đáp ứng……
Theo những món đồ được chuyển phát nhanh, ngày chậm rãi trôi qua, đảo mắt đã qua ba năm……
Từ sau khi Nam Cung Kỳ nhận được món đồ chuyển phát nhanh thứ chín trăm ba mươi bốn của Nam Cung Cửu thì cách gần ba tháng không có xuất hiện đồ chuyển phát nhanh nữa…… Tinh thần Nam Cung Kỳ theo việc không thấy bóng dáng đồ chuyển phát nhanh đâu mà có chút lo lắng xao động. Tâm tư luôn luôn bất giác mà thất thần…… Ngay cả ngủ cũng không an ổn……
Thẳng đến một buổi sáng ngày nào đó, Nam Cung Kỳ lưng đeo túi sách chuẩn bị đến trường, khi mở cửa ra, một bé trai tuấn dật đang đứng trước cửa, trên khuôn mặt vẫn luôn không chút thay đổi xuất hiện một nụ cười khó có được. Có chút trúc trắc, có chút ngại ngùng “Chúng ta cùng nhau đến trường!”
……
Mai phải ra quán của bác. Không biết có edit cho các nàng được không cho nên là phải edit chương mới rồi up ngay và luôn:3
|
193: Hiểu được
Nguyên lai, lúc Nam Cung Cửu đến tuổi đi học, Trần Nhã là chuẩn bị xin nghỉ việc để có thể ở nhà chăm sóc Nam Cung Cửu, nhưng Nam Cung Cửu lại nói hắn muốn đến nhà của bác cả, cùng Nam Cung Kỳ đến trường! Trần Nhã và Nam Cung Thiên suy nghĩ một chút cũng liền đồng ý! Trong ba năm này, bọn họ cũng đều biết con mình luôn luôn gửi một chút đồ cho đường ca (anh họ), xem ra con trai thật sự thích ở bên đường ca này, đây là lần đầu tiên họ thấy con mình để bụng một chuyện gì như thế! Mà cũng phải nói rằng Nam Cung Kỳ này cũng thật sự là một đứa nhỏ nhu thuận, là một học trò giỏi, đem Cửu Cửu giao cho nó, bọn họ cũng yên tâm!
Vì thế, bảy giờ sáng ngày hôm sau, Nam Cung Cửu liền kéo ba mẹ của mình từ trên giường dạy, nhạc điên nhạc điên chạy tới nhà Nam Cung Kỳ! Nhìn thấy bộ dáng gấp gáp của con mình, Trần Nhã cùng Nam Cung Thiên đều cười đến phá lệ vui vẻ, bọn họ rất ít khi nhìn thấy đứa con lúc nào cũng một bộ thành thục ổn trọng lộ ra biểu tình như thế này! Đưa Nam Cung Cửu đến trước cửa nhà Nam Cung Kỳ xong, Trần Nhã cùng Nam Cung Thiên liền quyết định đến trường học chuẩn bị mọi thứ cho tốt, bọn họ không có nhiều thời gian lắm, chỉ có một buổi sáng thôi! Bởi vậy hai người bọn họ cũng không vào nhà Nam Cung Kỳ, sợ trì hoãn thời gian, sẽ không kịp lo chuyện ở trường học!
Cho nên, Nam Cung Kỳ vừa mở cửa ra liền thấy được Nam Cung Cửu đang đứng đó! Kỳ thật, hết thảy tất cả đều được Nam Cung Cửu sắp xếp tốt rồi! Hắn chính là muốn đến sớm một chút, sau đó đứng ở cửa chờ Nam Cung Kỳ, muốn cho cậu một kinh hỉ ngoài ý muốn, xem trên mặt cậu sẽ xuất hiện biểu tình gì……
Hiện tại hắn thấy được, trên mặt Kỳ lóe lên thần sắc vui vẻ cùng kích động. Hắn cảm giác tim của mình dường như đập nhanh hơn, giống như sẽ nhảy khỏi ***g ngực vậy! Ba năm không gặp, Kỳ đã càng ngày càng giống bộ dáng lúc ban đều họ quen biết! Nho nhã, ôn hòa, như ánh mặt trời ngày xuân…… Làm cho hắn rung động, làm cho hắn mê say!
“Tiểu Cửu, sao chỉ có một mình em?” Nam Cung Kỳ dại ra trong một lúc ngắn ngủi, lập tức lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn xung quanh! Trong lòng đột nhiên xuất hiện một cỗ sợ hãi…… Nhịn không được ôm thân thể nhỏ bé của Nam Cung Cửu vào trong ngực “Sao em lại không nghe lại như vậy, một mình chạy loạn! Gặp phải người xấu thì làm sao bây giờ?” Loại hành vi này của Nam Cung Cửu làm cho cậu nhớ tới sự kiện ba năm trước. Đứa nhỏ này, như thế nào lại có gan lớn như vậy, hai tuổi đã biết gọi xe đến trường học chờ anh, hiện tại năm tuổi, cư nhiên lại từ một thành phố khác xa tít tắp chạy đến tận đây…… Này hết thảy đều là vì……?
“Kỳ, tôi nhớ anh!” Hai tay ngắn ngủn của Nam Cung Cửu ôm chặt lấy eo lưng của Nam Cung Kỳ. Dùng sức hít lấy hơi thở như ánh mặt trời của anh! Thật sự rất nhớ, ba năm…… Mỗi một ngày, trong lòng hắn đều yên lặng lặp lại ba chữ! Tôi nhớ em……
Nam Cung Kỳ nghe Nam Cung Cửu nói, cảm giác hốc mắt mình có chút ướt…… Cái đứa nhỏ này lại một lần nữa làm ra chuyện lớn mật như vậy, hết thảy đều là vì…… anh! “Anh cũng nhớ em! Về sau không thể làm như vậy nữa có biết hay không? Ba mẹ em sẽ lo lắng, nếu nhớ thì gọi điện thoại cho anh! Anh sẽ đi đón em!”
“Không có việ gì, là ba mẹ đưa tôi đến đây! Hiện tại bọn họ đến trường giúp tôi chuẩn bị thủ tục nhập học! Từ hôm nay trở đi chúng ta có thể cùng nhau đến trường, cùng nhau tan học, cả ngày đều cùng nhau!” Đây là câu dài nhất từ trước đến nay mà Nam Cung Cửu nói ra được! Hơn nữa, cũng là một câu nói mà cảm xúc dao động lớn nhất! Bên trong hiện rõ sự cao hứng!
“Được. Cùng nhau đến trường!” Nam Cung Kỳ nắm tay Nam Cung Cửu, đi đến trường học. Giờ khắc này, hai trái tim nho nhỏ, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác hạnh phúc thản nhiên……
Đáng tiếc, sau khi tâm tình kích động qua đi, Nam Cung Cửu lại khôi phục bộ dáng lạnh lùng khốc khốc trước kia! Nam Cung Kỳ đối với điểm ấy còn có chút bất mãn! Anh cũng không biết nên hình dung tư vị trong lòng mình là như thế nào, cảm giác anh là một tồn tại giống như người bình thường trong lòng Tiểu Cửu, anh không hề có gì đặc biệt cả……
Nhưng thật ra Nam Cung Cửu không biết việc này, hắn chỉ biết là tâm tình của Kỳ hai ngày nay giống như có chút không tốt. Cơ mà hắn đã có thói quen trầm mặc rồi, cũng không biết nên mở miệng hỏi hư thế nào, hay là an ủi ra sao. Chỉ có thể lẳng lặng, trầm mặc đi theo phía sau Kỳ!
“Tiểu Cửu, em về trước đi, hôm nay anh có việc nên sẽ về nhà muốn một chút!” Nam Cung Kỳ nhìn Nam Cung Cửu đi theo phía sau mình, nhàn nhạt nói một câu. Hai ngày nay anh bởi vì chuyện của Tiểu Cửu mà tâm tình buồn bực một cách khó hiểu, may là hôm nay Khúc An rủ ra ngoài đi dạo, có lẽ nên đi để tâm tình tốt hơn một chút!
Đôi con ngươi đen láy của Nam Cung Cửu lẳng lặng nhìn thoáng qua Nam Cung Kỳ, sau đó dừng bước. Hắn thấy trong mắt Kỳ hiện lên sự không kiên nhẫn thực roàng. Chính mình, không phải không cần quang minh chính đại đi theo em ấy……
Thấy Nam Cung Cửu thật sự không hề đi theo, Nam Cung Kỳ liền đi tới địa điểm đã hẹn trước, tìm được Linh Thiên Nhiễm và Khúc An, ba người cùng đi dạo phố. Nam Cung Kỳ không biết là, ở phía sau, Nam Cung Cửu vẫn luôn gắt gao đi theo anh! Ba năm rời khỏi Nam Cung Kỳ, hắn liền y theo phương pháp huấn luyện lúc trước để tập luyện nhằm nâng cao thân thủ của mình! Thân thể còn nhỏ như vậy vừa vặn là thời kì luyện võ tốt nhất! Hắn phải làm cho thân thủ của mình so với trước kia còn tốt hơn, như vậy là có thể hảo hảo bảo hộ cho an toàn của Kỳ! Không để em ấy phải chịu thương tổn gì!
Loại trạng thái không nóng không lạnh này duy trì rất nhiều ngày, trong lòng Nam Cung Cửu cũng hơi hơi nóng nảy, nhưng là lại không biết nên nói hay nên làm cái gì bây giờ! Thẳng đến một ngày Nam Cung Cửu đang ngẩn người thì nhận được cuộc điện thoại Nam Cung Kỳ chủ động gọi tới. Trong nháy mắt kia, trong lòng Nam Cung Cửu mạnh mẽ xuất hiện sự cao hứng. Nhưng là sau khi đi vào lớp, Nam Cung Cửu mới biết được, Kỳ tìm hắn cũng không phải giống như trong lòng hắn nghĩ, mà là có việc muốn nhờ vả hắn……
Kỳ thật, hắn cũng không muốn chiếu cố đứa bé kia! Tuyệt đối không muốn, hắn là người chỉ bảo vệ riêng một mình Kỳ! Chính là, khi nhìn thấy ánh mắt của đứa bé kia, không kiên nhẫn của hắn liền thần kỳ biến mất. Đó là một ánh mắt như thế nào? Thuần thuần thấu thấu, là đôi con ngươi sạch sẽ nhất mà từ đời trước đến đời này hắn gặp được! Sau đó, hắn mới biết được đứa bé này tên là Quý Thần Quang, là em trai của Quý Tiêu Dương! Quý Tiêu Dương là bạn của Kỳ! Chính là, hắn không rõ, vì cái gì Kỳ có thể đối với bọn họ cười đến nho nhã ôn hòa như vậy, cố tình lại đối với hắn là một tầng lạnh lùng?……
“Kỳ!” Sau khi tan học, Nam Cung Cửu đi theo phía sau Nam Cung Kỳ, cuối cùng cũng không chịu được nữa, đối với bóng dáng anh hô một câu! Hắn thật sự muốn hỏi một chút, đây là vì cái gì?……
“Có việc?” Nam Cung Kỳ dừng bước, nghiêng mặt nhìn Nam Cung Cửu ở phía sau, nhàn nhạt hỏi một câu!
Nam Cung Cửu khẽ mím môi, đôi con ngươi đen láy nhìn thẳng vào mắt Nam Cung Kỳ. Khi nhìn thấy sự đam mạc bên trong đó, đột nhiên lời muốn hỏi nghẹn ở ngực, như thế nào cũng không mở miệng được. Cuối cùng chỉ đành dời ánh mắt đi chỗ khác, hạ mi mắt, che hết biểu tình nơi đáy mắt đi!
Đợi một hồi cũng không thấy Nam Cung Cửu trả lời, Nam Cung Kỳ lại tiếp tục không nhanh không chậm đi về phía trước. Ánh mắt nhìn về phía chân trời màu lam, trong lòng nổi lên một cỗ trống rỗng mất mát. Trực giác của anh cho biết vừa rồi Cửu có việc muốn nói, nhưng vì cái gì lại không nói?……
Ngày hôm sau là thứ bảy, Trần Nhã khó có được lúc rảnh rỗi đến thăm con mình, mang theo Nam Cung Kỳ cùng Nam Cung Cửu ở bên ngoài dạo chơi cả một ngày, buổi tối liền ngủ trong phòng Nam Cung Cửu.
Ở trên giường, Nam Cung Cửu nhìn mẹ đang nằm ở bên cạnh mình! Tâm tình vẫn luôn rối rắm giống như tìm được ánh sáng! Hắn vươn tay, kéo kéo áo Trần Nhã “Mẹ, đã ngủ chưa?”
“Sao vậy? Cửu Cửu có việc gì, không ngủ được sao?” Kỳ thật Trần Nhã biết, trong lòng con trai bảo bối của mình cất giấu chuyện gì đó. Cả ngày hôm nay đều có chút rầu rĩ không vui……
“Mẹ, làm thế nào mới có thể có được thứ mình muốn?” Hắn muốn có được tâm của Kỳ! Tâm chân chính! Ấm áp chân chính. Nhưng là hắn không biết nên làm cái gì bây giờ…… Mấy ngày nay, hắn với Kỳ càng ngày càng xa lạ, hắn không thích như vậy…… Nhưng là, hắn tìm không ra nguyên nhân!
Trần Nhã nghe vấn đề này, hơi hơi sửng sốt một chút! Ngữ khí nói chuyện của con trai bảo bối là vô cùng buồn rầu, xem ra chính là việc này đã làm cho con trai rầu rĩ không vui! “Vậy nghĩ biện pháp để đạt được a! Còn à, quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả!”
Quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả?…… Nam Cung Cửu ở trong lòng nhắc lại! Vậy rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?…… “Mẹ, có thể nói rõ một chút hay không?”
“Ý tứ chính là: Mặc kệ Cửu Cửu con muốn đạt được cái gì, trong lúc đó còn dùng thủ đoạn gì, điều này không quan trọng, quan trọng là cuối cùng còn chiếm được thứ mà con muốn!”
Nam Cung Cửu lẳng lặng nghe, yên lặng nghĩ! Hắn muốn đoạt được Kỳ, như vậy, hắn nên dùng biện pháp gì đây? Tuy hắn không để ý đến thế tục, nhưng đồng tính yêu nhau là chuyện mà rất nhiều người phản đối! Biện pháp quá mức quang minh chính đại không được! Cho nên, chỉ có thể âm thầm tiến hành. Như vậy…… Hắn có thể lấy tĩnh chế tĩnh? Tựa như trong ba năm đều gửi đồ vậy! Làm cho Kỳ trong bất giác tạo thành thói quen có mình bên cạnh! Cũng chỉ có loại biện pháp này là hắn am hiểu nhất! Hắn sẽ không nói, cũng không hiểu cái gì là lãng mạn. Chỉ có thể trầm mặc, lẳng lặng thủ hộ……
Đương nhiên cũng không thể quá mức trầm mặc…… Che dấu quá sâu, Kỳ phát hiện không được thì toàn bộ việc hắn làm ra sẽ là vô ích! Cho nên phải tìm một thời cơ thích hợp để cho tâm tư của mình đối với em ấy lộ ra một chút……
Nghĩ thông suốt xong, Nam Cung Cửu liền cảm giác được toàn bộ oán khí trong lòng mình mấy ngày nay đều biến mất. Nhẹ nhàng nói một câu ngủ ngon với Trần Nhã bên cạnh. Sau đó nặng nề tiến nhập mộng đẹp……
PS: tùy thời sẽ đổi đại từ nhân xưng. không biết có hợp hay không nhưng thấy hiểu được là được=))))))
|
194
Sáng sớm hôm sau Trần Nhã liền vội vội vàng vàng rời đi, ba Nam Cung thì đi làm, mẹ Nam Cung thì ra ngoài mua đồ ăn, trong nhà cũng chỉ còn lại hai người Nam Cung Cửu cùng Nam Cung Kỳ, trầm mặc ngồi trên sô pha xem ti vi, người không biết còn tưởng rằng hai đứa trẻ này cãi nhau! Trong im lặng lộ ra cảm giác áp lực làm người ta cảm thấy kỳ quái……
“Kỳ, ảnh chụp tôi đưa còn không?” Suy nghĩ trong chốc lát, Nam Cung Cửu cũng không biết nên làm gì để đánh vỡ cục diện im lặng này, chỉ có thể thuận miệng hỏi một câu! Hắn không thích loại không khí này…… Đây không phải điều mà hắn muốn!
Nam Cung Kỳ gật gật đầu, khóe miệng giơ lên một nụ cười yếu ớt, tâm tình tựa hồ rất tốt!
Nam Cung Cửu nhìn nụ cười đó mà hơi hơi ngây ngốc! Kỳ cười lên thật là đẹp a!
“Sao vậy? Muốn xem à?” Đợi trong chốc lát cũng không thấy Nam Cung Cửu nói gì, tầm mắt của Nam Cung Kỳ từ trên ti vi chuyển qua người Nam Cung Cửu. Đột nhiên quay đầu lại, Nam Cung Cửu không kịp thu hồi tầm mắt, vì thế Nam Cung Kỳ thấy được đáy mắt tiểu đường đệ lãnh khốc của mình có một chút vui sướng thật nhạt. Trong lòng có chút nghi hoặc. “Nhìn anh làm cái gì?” Tâm tình tiểu đường đệ tựa hồ còn rất tốt!
Trong lòng Nam Cung Cửu có chút khẩn trương, khẽ hạ mi mắt. Môi hơi giật giật, nửa ngày mới thốt ra một chữ “Không!”
Nam Cung Kỳ nghe xong, quay đầu tiếp tục vô vị xem ti vi. Rõ ràng có việc lại không chịu nói cho mình!
“Kỳ, chúng ta, xem ảnh chụp đi!” Đem cảm xúc khẩn trương của mình lắng đọng lại, Nam Cung Cửu một lần nữa ngẩng đầu nói với Nam Cung Kỳ. Hắn thật sự không thích cùng Kỳ ở một chỗ mà lại có loại không khí trầm mặc áp lực như thế này.
“Nga!” Nam Cung Kỳ không chút để ý đáp lại một tiếng, sau đó đứng lên tắt ti vi! Nam Cung Cửu vẫn như thường không nhanh không chậm gắt gao đi theo sau Nam Cung Kỳ. Nhìn bóng dáng của anh, trong con ngươi đen lộ ra u quang rõ ràng!
Nam Cung Kỳ đi được mấy bước thì đột nhiên dừng lại, anh xoay người nhìn tiểu đường đệ đứng sau lưng mình, vẻ mặt rối rắm “Tiểu Cửu, vì cái gì em luôn thích đi theo sau lưng anh?”
Nam Cung Cửu không chút nghĩ ngợi liền thốt lên “Bảo vệ anh!”
Nam Cung Kỳ nghe xong hơi hơi sửng sốt, sau đó cười lạnh nhạt vươn tay đẩy kính mắt gọng bạc của mình lên, tiếp theo lại so sánh chiều cao của hai người. Ý tứ kia không cần nói cũng có thể dễ dàng hiểu được.
Nam Cung Cửu thấy vậy liền hạ mắt, mím môi không nói gì nữa. Chính là trong lòng có một cỗ niệm lực! Một ngày nào đó hắn sẽ làm Kỳ tin tưởng! Chính mình thiếu Kỳ ba chữ!
“Tiểu thí hài!” Nhìn bộ dáng của Nam Cung Cửu, Nam Cung Kỳ cười xoa xoa đầu hắn. Hờn dỗi trong lòng tựa hồ đã tiêu tán một ít! Tuy rằng biết rõ lời này không thể tin, nhưng nghe vào tai vẫn là làm cho người ta cao hứng! “Đi thôi, không phải muốn xem ảnh sao?” Cứ tự nhiên như vậy mà dắt tay Nam Cung Cửu đi vào phòng. Anh là anh trai, phải bảo vệ của em trai mới đúng!
Nam Cung Cửu nhìn tay hai người nắm chặt cùng một chỗ, đôi môi đang mím lộ ra một độ cong nho nhỏ, đó là tươi cười phát ra từ nội tâm! “Kỳ……”
“Cái gì?” Nam Cung Kỳ một bên đẩy cửa ra một bên hỏi Nam Cung Cửu ở phía sau!
“Nắm chặt cả đời được không?” Khi nói lời này, Nam Cung Cửu cố ý dùng sức nắm chặt tay Nam Cung Kỳ!
Ách?…… Nam Cung Kỳ hơi hơi sửng sốt, cảm giác tâm của mình giống như bị cái gì đó gãi gãi! Rồi sau đó cười cười “Đứa ngốc!” Nói xong liền tránh khỏi cái nắm tay của Nam Cung Cửu, mở ngăn kéo ra, lấy ảnh chụp ở bên trong đưa tới trước mặt Nam Cung Cửu. “Xem đi, anh đều hảo hảo cất giữ này!”
Nam Cung Cửu cũng không nói gì nữa, lẳng lặng nhìn ảnh chụp! Có một số việc không thể quá nhanh! Lưu lại dấu vết là được! “Nơi này có một rừng phong rất đẹp!” Một lát sau Nam Cung Cửu chỉ vào ảnh chụp một trấn nhỏ nói với Nam Cung Kỳ.
“Thật sao? Vậy sao không chụp lại?” Nam Cung Kỳ cầm ảnh chụp của trấn nhỏ cẩn thận nhìn, sau đó dường như không có việc gì hỏi một câu. Trong đầu cũng mường tượng bộ dáng của rừng phong……
“Quên mất!” Thanh âm Nam Cung Cửu có điểm tiếc nuối! Nơi này thật sự là rất đẹp, lúc ấy hắn đã nghĩ nếu có một ngày hắn có thể cùng Kỳ tay trogn tay đi dạo rừng phòng thì khẳng định là không khí sẽ đặc biệt yên tĩnh duy mỹ……
Nam Cung Kỳ nghe vậy, nhìn ảnh chụp trong tay có điểm thất thần, lúng ta lúng túng đáp lại “Đáng tiếc!”
“Anh muốn đi sao?” Nghe lời nói của Nam Cung Kỳ, Nam Cung Cửu có điểm cao hứng. Nếu có thể cùng Kỳ đi đến đó thì cũng là một sự kiện khởi đầu!
“Không có thời gian!” Cầm ảnh chụp trong tay đặt lên bàn, Nam Cung Kỳ đứng lên pha hai chén trà, một chén đặt trước mặt Nam Cung Cửu, một chén thì tự cầm, thản nhiên nói!
“Chờ bao giờ rảnh thì đi!” Nam Cung Cửu thu lại đống ảnh chụp, đôi con ngươi đen láy nhìn thẳng Nam Cung Kỳ, nhẹ nhàng nói một câu.
Nam Cung Kỳ hơi hơi sửng sốt. Không biết vì cái gì mỗi lần nói chuyện với Tiểu Cửu, anh đều cảm thấy dường như mình đang nói chuyện phiếm với một người lớn thành hthục…… Trong yên tĩnh lộ ra sự bình tĩnh không nói nên lời! Làm cách nói chuyện của anh cũng trở nên ngắn gọn lưu loát! “Có đói không? Mẹ anh làm điểm tâm đó!” Hiên nhiên, Nam Cung Kỳ không muốn nói tiếp đề tài này, anh đoán không ra tính tình của Tiểu Cửu, nếu anh đối với đứa nhỏ này thật tâm, mà nó lại đối với anh như một người bạn cùng chơi bình thường thì đến lúc đó anh lại phải trải qua một đoạn thời gian thực rối rắm! Tựa như lần chia tay lúc trước vậy…… Tư vị kia thực sự là khổ sở……
“Được!” Nam Cung Cửu đứng lên đi theo phía sau Nam Cung Kỳ, hai người lại lần nữa trở về trên sô pha! Trầm mặc ăn điểm tâm, trầm mặc xem ti vi……
Mẹ Nam Cung sau khi trở về liền nhìn thấy một màn như vậy. Nàng nhịn không được xì một tiếng bật cười! “Kỳ nhi, Tiểu Cửu, hai con đây là làm sao vậy? Xem ti vi mà không mở tiếng là sao……”
Lúc này, hai người đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình mới phát hiện ra ti vi không có mở tiếng…… Nhất thời đều xấu hổ tự cúi đầu! Trong lòng lại suy nghĩ đối phương bây giờ đang nghĩ cái gì?……
“Cũng không nói chuyện? Nào nào nào, mẹ quên mua muối rồi. Hai đứa chạy nhanh ra siêu thị mua hai túi về đây cho mẹ! Bài tập đều làm xong hết rồi thì ra ngoài dạo một chút đi, ở nhà buồn quá sẽ hỏng mất đấy!” Mẹ Nam Cung có chút bất đắc dĩ nhìn bộ dáng của hai người, một bên nói một bên từ trong túi lấy tiền ra đưa đến trước mặt Nam Cung Kỳ. “Nhìn thấy có cái gì muốn ăn thì mua về biết không?” Mẹ Nam Cung vươn tay sờ sờ đầu hai người rồi nói một câu “Hai đứa ngốc” Nói xong liền xoay người vào phòng bếp!
Nam Cung Kỳ cầm tiền nhìn thoáng qua Nam Cung Cửu ở bên cạnh, “Đi thôi!” Nam Cung Cửu trầm mặc đứng lên đi theo phía sau Nam Cung Kỳ, một đường trầm mặc đi đến siêu thị……
Nam Cung Kỳ ở trong lòng rối rắm. Sao mà khi mình ở cùng với tiểu đường đệ không khí lại trở nên kỳ quái thế này?……
Trong lòng Nam Cung Cửu cũng rối rắm, khi nào thì Kỳ mới có thể nói nói cười cười với hắn đây? Ta nghĩ Nam Cung Cửu hoàn toàn sẽ không biết, kỳ thật vấn đề là ở trên chính người hắn……
Đến siêu thị, hai người một trước một sau trầm mặc cầm hai túi muối, Nam Cung Kỳ ở trên đường đi đến quầy thu ngân thì nhớ tới lời mẹ mình nói, dừng bước quay đầu hỏi Nam Cung Cửu ở phía sau “Tiểu Cửu, em muốn ăn gì không?”
“Anh thì sao?” Nam Cung Cửu ngẩng đầu, đôi con ngươi đen láy lẳng lặng nhìn Nam Cung Kỳ! Hắn cũng không ăn đồ ăn vặt…… Trừ phi là món hắn thích!
Nam Cung Kỳ ngốc lăng. Sao lại hỏi lại mình? “Anh không quá thích ăn!”
Nam Cung Cửu thùy mắt trầm mặc…… Cùng Nam Cung Cửu ngốc lâu ngày rồi Nam Cung Kỳ liền biết, tiểu đường đệ của mình lộ ra loại vẻ mặt này chính là tỏ vẻ nó càng không thích ăn! “Vậy chúng ta về nhà đi!” Nam Cung Cửu lẳng lặng đi theo, bước chân không nhanh không chậm, thân thể nho nhỏ lộ ra một loại kiên cường cùng cứng cỏi không nói nên lời!
Thanh toán tiền xong liền ra khỏi siêu thị, hai đứa trẻ một trước một sau đi về nhà! Mở khóa nhà đi vào, thay dép đi trong nhà, Nam Cung Kỳ đưa muối và tiền còn thừa cho mẹ mình! Mẹ Nam Cung nhìn tiền trong tay có chút kinh ngạc “Kỳ nhi, sao hai đứa không mua gì mà ăn?”
“Ân. Tiểu Cửu nói không muốn ăn, mà con cũng không có gì thích ăn nên không mua!” Nam Cung Kỳ gật gật đầu chậm rì rì nói!
“Được rồi, hai đứa ra phòng khách ngồi chơi đi, sắp ăn cơm được rồi.” Mẹ Nam Cung nhận lại tiền, nói với Nam Cung Kỳ và Nam Cung Cửu, trong lòng lại âm thầm nghĩ. Hai đứa nhỏ này như thế nào mà lại không được tự nhiên như trước nữa……
Nghe mẹ Nam Cung nói, Nam Cung Kỳ cùng Nam Cung Cửu lại lần nữa trở lại ngồi trên sô pha. Hai người tiếp tục xem ti vi……
Trong lòng Nam Cung Kỳ cực kỳ không được tự nhiên! Xem ti vi này rất nhàm chán…… “Tiểu Cửu, ngày mai anh đến nhà bạn chơi!” Ý tứ chính là em một mình ở nhà thì ngoan một chút!
“Nga!” Nam Cung Cửu nhẹ nhàng nga một tiếng rồi không nói gì nữa.
“Nếu thực nhàm chán thì để anh bảo ba mua hai bộ phim hoạt hình về cho em xem!” Nam Cung Kỳ nhìn bộ dáng Nam Cung Cửu, nói một câu. Kỳ thật cũng biết trước là đứa nhỏ này khẳng định sẽ không xem……
“Vì sao?” Lúc này Nam Cung Cửu mới ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Nam Cung Kỳ. Có chút kỳ quái hỏi một câu.
Nam Cung Kỳ thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của mình! “Ngày mai anh đi chơi, một mình em trong nhà chẳng lẽ không sợ nhàm chán?”
Nam Cung Cửu nghe xong thì chớp chớp hai mắt của mình. “Tôi không phải nhàm chán. Tôi đi theo anh! Anh ở đâu thì tôi ở đó!”
Nghe lời này, trong lòng Nam Cung Kỳ dâng lên một cỗ cảm giác kỳ quái…… Làm cho anh có chút mất tự nhiên dời khỏi tầm mắt của Nam Cung Cửu, đứa trẻ này hoàn toàn không có cẩn thận nghe lời anh nói! Thật là……
Tiếng vang ngắn ngủi qua đi, phòng khách lại là một mảnh im lặng……
|