Độc Gia Chuyên Sủng
|
|
28: Thần thần là thần thần của anh hai!
Quý Tiêu Dương nguyên bản nghĩ muốn mang Quý Thần Quang đến khối tiểu học trước để cho cậu làm quen hoàn cảnh một chút. Nhưng là khi cúi đầu nhìn Thần Thần ở trong lòng lui thành một khối nho nhỏ, trong lòng Quý Tiêu Dương vẫn là có chút lo lắng. Suy nghĩ một chút liền quyết định đưa Thần Thần đến phòng học của mình trước. Để Thần Thần ở bên người mình thích ứng trước một chút, làm quen trường học cùng các bạn học.
Quý Tiêu Dương ôm Quý Thần Quang đi vào phòng học, ngồi vào chỗ của mình. Toàn bộ phòng học phi thường im lặng, tất cả ánh mắt đều nhìn về phía hai anh em…..
Hôm nay ngọn gió nào thổi đến vậy?….. Quý Tiêu Dương cư nhiên mang một đứa nhỏ đến lớp?
Nhưng khi tất cả mọi người nhìn đến hình ảnh này đều cảm giác hai mắt của mình có vấn đề rồi….. Bằng không sao Quý Tiêu Dương lại ôn nhu thế kia?…..
“Thần Thần!” Đặt cặp sách sang một bên, Quý Tiêu Dương ôm Quý Thần Quang ngồi lại thật tốt.
“Anh hai” Đôi mắt to tròn hơi ướt của Quý Thần Quang mang theo sự sợ hãi nhìn Quý Tiêu Dương, thanh âm nho nhỏ, đôi tay nhỏ bé ngắn ngủn gắt gao nắm chặt áo Quý Tiêu Dương.
Quý Tiêu Dương vươn tay vuốt nhẹ hai má Quý Thần Quang, khóe miệng mang theo nụ cười ôn nhu “Thần Thần, đừng sợ!”
“Tiêu Dương, cậu thật là đểu, ngày thường bảo cậu cười một cái cậu lại cứ cả ngày bày ra bộ mặt băng sơn lạnh lẽo. Hôm nay lại cười toe toét với đứa nhỏ này!” Linh Thiên Nhiễm vừa mới tiến vào phòng học liền nhìn thấy nụ cười ôn nhu của Quý Tiêu Dương, trong lòng nhất thời sinh ra loại cảm giác tức giận bất bình.
“Thần Thần, ăn socola không?” Không thèm nghe Linh Thiên Nhiễm nói, Quý Tiêu Dương tiếp tục trấn an Thần Thần đang sợ hãi trong lòng.
Socola….. Vừa nghe đến ba chữ này, ánh mắt Quý Thần Quang liền phát sáng, trong suốt như pha lê.
“Quý Tiêu Dương, cậu lại không nhìn tớ!” Linh Thiên Nhiễm ngồi xuống đối diện với Quý Tiêu Dương.
Nghe tiếng quát của Linh Thiên Nhiễm, những bạn học đang thất thần đều tỉnh lại, âm thầm đoán xem đứa bé trai này rốt cuộc là ai?
Quý Tiêu Dương vươn tay mở túi sách, lấy socola ở bên trong ra, bóc vỏ rồi đưa đến trước mặt Quý Thần Quang “Thần Thần, ăn đi!” Rồi sau đó lại lấy bình nước ở trong túi sách ra, đặt lên trên bàn để phòng Thần Thần bị nghẹn. Tính tình Thần Thần có điểm mẫn cảm, rất dễ bị giật mình sợ hãi!
Đôi mắt to tròn của Quý Thần Quang nhìn thoáng qua Linh Thiên Nhiễm, thân thể lại tiếp tục rúc vào lòng Quý Tiêu Dương.
“Linh Thiên Nhiễm!” Cảm giác được Thần Thần ở trong lòng bị ánh mắt của bạn tốt mình dọa, Quý Tiêu Dương lúc này mới nhìn thẳng Linh Thiên Nhiễm.
“Yêu, rốt cục cũng nhìn đến tớ!” Nói một câu quái đản, Linh Thiên Nhiễm nhìn thoáng qua Quý Thần Quang đang vui vẻ ăn socola trong lòng Quý Tiêu Dương, vươn tay chỉ chỉ “Đứa con ngoài ý muốn?”
“Thần Thần là Thần Thần của anh hai!” Quý Thần Quang đang ăn socola đột nhiên nói. Thanh âm có điểm không rõ, mang theo nồng đậm non nớt. Mềm mềm, nhu nhu. Rất êm tai.
“Thần Thần là ai cơ?” Linh Thiên Nhiễm chưa kịp trả lời thì đã bị Khúc An vừa mới bước vào phòng học giành trước hỏi. Khúc An sải bước vào ngồi xuống bên cạnh Quý Tiêu Dương, đáy mắt mang theo tia hứng thú nhìn về phía Quý Thần Quang.
Nam Cung Kỳ đi đằng sau, ánh mắt tinh tế đánh giá Quý Thần Quang. Bộ dáng đứa nhỏ này thật ra rất tinh xảo khả ái. Bất quá hình như không có nghe qua Tiêu Dương có em trai……
“Thần Thần chính là ta!” Nuốt socola, những lời này Quý Thần Quang nói thực rõ ràng.
“Vậy Thần Thần, vừa rồi vì cái gì lại nói Thần Thần mà không nói là ta?” Ánh mắt Khúc An lóe lóe.
Quý Thần Quang bị lời nói của Khúc An làm cho không hiểu gì. Bất quá, cậu lại chú ý đến một nhiên, người ở trước mặt này cư nhiên gọi mình là Thần Thần. Không được! Thần Thần chỉ có thể để anh hai gọi! Nhất thời, đôi mắt to tròn nhìn về phía Khúc An “Ngươi không được gọi Thần Thần!”
“Anh không gọi là Thần Thần, anh gọi là Khúc An!” Khúc An cố ý xoay chuyển ý tứ của Quý Thần Quang. Hắn phát hiện đứa nhỏ này thật đúng là chơi vui.
Đôi mày thanh tú của Quý Thần Quang nhăn lại, cậu không thích cái người này! Đôi mắt mở to nhìn về phía Quý Tiêu Dương.
“Tiêu Dương, đứa nhỏ này là ai?” Nam Cung Kỳ nhìn Quý Tiêu Dương.
“Thần Thần là Thần Thần của anh hai!” Quý Thần Quang tức giận. Những người này như thế nào luôn hỏi cái vấn đề này.
Quý Tiêu Dương nhưng thật ra lại ngồi im một bên, lẳng lặng nhìn Quý Thần Quang nói chuyện. Thần Thần của hắn rất khả ái. Nhìn những hành động vừa rồi của Thần Thần, bộ dáng kia của Thần Thần, Quý Tiêu Dương không biết vì cái gì đột nhiên phát hiện tâm tình của hắn rất tốt. Phi thường vui vẻ.
Nam Cung Kỳ phát hiện Quý Tiêu Dương không thèm nhìn mình thì cũng không có tức giận mà là chuyển ánh mắt nhìn về phía Quý Thần Quang “Em là em trai của Tiêu Dương?”
Tiêu Dương?….. Quý Thần Quang sửng sốt một chút mới phản ứng lại. Đó là tên của anh hai. Liền gật gật đầu “Ân. Thần Thần là Thần Thần của anh hai!”
“Em gọi là Thần Thần?” Khóe miệng Nam Cung Kỳ cười cười. Anh đã biết vì cái gì Khúc An nói đứa nhỏ này chơi rất vui. Thật sự là đùa nó rất vui.
“Anh hai gọi ta là Thần Thần!” Quý Thần Quang chớp chớp mắt, ngơ ngác nói một câu. Cậu khát nước….. Đôi mắt to tròn nhìn Quý Tiêu Dương “Anh hai!” Nhỏ nhẹ gọi một tiếng.
Vì thế ba người còn lại đột nhiên phát hiện, thời điểm Thần Thần gọi anh hai phá lệ dễ nghe! Khi bọn họ nghe được tim cũng phát run theo…..
Quý Tiêu Dương nở nụ cười, lấy nước ở trên bàn, mở nắp đưa tới trước mặt Quý Thần Quang “Thần Thần, uống chậm một chút!” Cảm giác được Thần Thần có điểm gấp, nhanh chóng nói một câu, sặc nước sẽ không tốt.
“Nó thật sự là em trai cậu?” Linh Thiên Nhiễm có chút dại ra hỏi Quý Tiêu Dương.
“Ân. Em ruột của tớ. Quý Thần Quang!” Quý Tiêu Dương đặt bình nước sang một bên, lấy khăn tay lau khóe miệng đang dính đầy nước cùng socola của Quý Thần Quang.
|
28: Thần thần là thần thần của anh hai!
Quý Tiêu Dương nguyên bản nghĩ muốn mang Quý Thần Quang đến khối tiểu học trước để cho cậu làm quen hoàn cảnh một chút. Nhưng là khi cúi đầu nhìn Thần Thần ở trong lòng lui thành một khối nho nhỏ, trong lòng Quý Tiêu Dương vẫn là có chút lo lắng. Suy nghĩ một chút liền quyết định đưa Thần Thần đến phòng học của mình trước. Để Thần Thần ở bên người mình thích ứng trước một chút, làm quen trường học cùng các bạn học.
Quý Tiêu Dương ôm Quý Thần Quang đi vào phòng học, ngồi vào chỗ của mình. Toàn bộ phòng học phi thường im lặng, tất cả ánh mắt đều nhìn về phía hai anh em…..
Hôm nay ngọn gió nào thổi đến vậy?….. Quý Tiêu Dương cư nhiên mang một đứa nhỏ đến lớp?
Nhưng khi tất cả mọi người nhìn đến hình ảnh này đều cảm giác hai mắt của mình có vấn đề rồi….. Bằng không sao Quý Tiêu Dương lại ôn nhu thế kia?…..
“Thần Thần!” Đặt cặp sách sang một bên, Quý Tiêu Dương ôm Quý Thần Quang ngồi lại thật tốt.
“Anh hai” Đôi mắt to tròn hơi ướt của Quý Thần Quang mang theo sự sợ hãi nhìn Quý Tiêu Dương, thanh âm nho nhỏ, đôi tay nhỏ bé ngắn ngủn gắt gao nắm chặt áo Quý Tiêu Dương.
Quý Tiêu Dương vươn tay vuốt nhẹ hai má Quý Thần Quang, khóe miệng mang theo nụ cười ôn nhu “Thần Thần, đừng sợ!”
“Tiêu Dương, cậu thật là đểu, ngày thường bảo cậu cười một cái cậu lại cứ cả ngày bày ra bộ mặt băng sơn lạnh lẽo. Hôm nay lại cười toe toét với đứa nhỏ này!” Linh Thiên Nhiễm vừa mới tiến vào phòng học liền nhìn thấy nụ cười ôn nhu của Quý Tiêu Dương, trong lòng nhất thời sinh ra loại cảm giác tức giận bất bình.
“Thần Thần, ăn socola không?” Không thèm nghe Linh Thiên Nhiễm nói, Quý Tiêu Dương tiếp tục trấn an Thần Thần đang sợ hãi trong lòng.
Socola….. Vừa nghe đến ba chữ này, ánh mắt Quý Thần Quang liền phát sáng, trong suốt như pha lê.
“Quý Tiêu Dương, cậu lại không nhìn tớ!” Linh Thiên Nhiễm ngồi xuống đối diện với Quý Tiêu Dương.
Nghe tiếng quát của Linh Thiên Nhiễm, những bạn học đang thất thần đều tỉnh lại, âm thầm đoán xem đứa bé trai này rốt cuộc là ai?
Quý Tiêu Dương vươn tay mở túi sách, lấy socola ở bên trong ra, bóc vỏ rồi đưa đến trước mặt Quý Thần Quang “Thần Thần, ăn đi!” Rồi sau đó lại lấy bình nước ở trong túi sách ra, đặt lên trên bàn để phòng Thần Thần bị nghẹn. Tính tình Thần Thần có điểm mẫn cảm, rất dễ bị giật mình sợ hãi!
Đôi mắt to tròn của Quý Thần Quang nhìn thoáng qua Linh Thiên Nhiễm, thân thể lại tiếp tục rúc vào lòng Quý Tiêu Dương.
“Linh Thiên Nhiễm!” Cảm giác được Thần Thần ở trong lòng bị ánh mắt của bạn tốt mình dọa, Quý Tiêu Dương lúc này mới nhìn thẳng Linh Thiên Nhiễm.
“Yêu, rốt cục cũng nhìn đến tớ!” Nói một câu quái đản, Linh Thiên Nhiễm nhìn thoáng qua Quý Thần Quang đang vui vẻ ăn socola trong lòng Quý Tiêu Dương, vươn tay chỉ chỉ “Đứa con ngoài ý muốn?”
“Thần Thần là Thần Thần của anh hai!” Quý Thần Quang đang ăn socola đột nhiên nói. Thanh âm có điểm không rõ, mang theo nồng đậm non nớt. Mềm mềm, nhu nhu. Rất êm tai.
“Thần Thần là ai cơ?” Linh Thiên Nhiễm chưa kịp trả lời thì đã bị Khúc An vừa mới bước vào phòng học giành trước hỏi. Khúc An sải bước vào ngồi xuống bên cạnh Quý Tiêu Dương, đáy mắt mang theo tia hứng thú nhìn về phía Quý Thần Quang.
Nam Cung Kỳ đi đằng sau, ánh mắt tinh tế đánh giá Quý Thần Quang. Bộ dáng đứa nhỏ này thật ra rất tinh xảo khả ái. Bất quá hình như không có nghe qua Tiêu Dương có em trai……
“Thần Thần chính là ta!” Nuốt socola, những lời này Quý Thần Quang nói thực rõ ràng.
“Vậy Thần Thần, vừa rồi vì cái gì lại nói Thần Thần mà không nói là ta?” Ánh mắt Khúc An lóe lóe.
Quý Thần Quang bị lời nói của Khúc An làm cho không hiểu gì. Bất quá, cậu lại chú ý đến một nhiên, người ở trước mặt này cư nhiên gọi mình là Thần Thần. Không được! Thần Thần chỉ có thể để anh hai gọi! Nhất thời, đôi mắt to tròn nhìn về phía Khúc An “Ngươi không được gọi Thần Thần!”
“Anh không gọi là Thần Thần, anh gọi là Khúc An!” Khúc An cố ý xoay chuyển ý tứ của Quý Thần Quang. Hắn phát hiện đứa nhỏ này thật đúng là chơi vui.
Đôi mày thanh tú của Quý Thần Quang nhăn lại, cậu không thích cái người này! Đôi mắt mở to nhìn về phía Quý Tiêu Dương.
“Tiêu Dương, đứa nhỏ này là ai?” Nam Cung Kỳ nhìn Quý Tiêu Dương.
“Thần Thần là Thần Thần của anh hai!” Quý Thần Quang tức giận. Những người này như thế nào luôn hỏi cái vấn đề này.
Quý Tiêu Dương nhưng thật ra lại ngồi im một bên, lẳng lặng nhìn Quý Thần Quang nói chuyện. Thần Thần của hắn rất khả ái. Nhìn những hành động vừa rồi của Thần Thần, bộ dáng kia của Thần Thần, Quý Tiêu Dương không biết vì cái gì đột nhiên phát hiện tâm tình của hắn rất tốt. Phi thường vui vẻ.
Nam Cung Kỳ phát hiện Quý Tiêu Dương không thèm nhìn mình thì cũng không có tức giận mà là chuyển ánh mắt nhìn về phía Quý Thần Quang “Em là em trai của Tiêu Dương?”
Tiêu Dương?….. Quý Thần Quang sửng sốt một chút mới phản ứng lại. Đó là tên của anh hai. Liền gật gật đầu “Ân. Thần Thần là Thần Thần của anh hai!”
“Em gọi là Thần Thần?” Khóe miệng Nam Cung Kỳ cười cười. Anh đã biết vì cái gì Khúc An nói đứa nhỏ này chơi rất vui. Thật sự là đùa nó rất vui.
“Anh hai gọi ta là Thần Thần!” Quý Thần Quang chớp chớp mắt, ngơ ngác nói một câu. Cậu khát nước….. Đôi mắt to tròn nhìn Quý Tiêu Dương “Anh hai!” Nhỏ nhẹ gọi một tiếng.
Vì thế ba người còn lại đột nhiên phát hiện, thời điểm Thần Thần gọi anh hai phá lệ dễ nghe! Khi bọn họ nghe được tim cũng phát run theo…..
Quý Tiêu Dương nở nụ cười, lấy nước ở trên bàn, mở nắp đưa tới trước mặt Quý Thần Quang “Thần Thần, uống chậm một chút!” Cảm giác được Thần Thần có điểm gấp, nhanh chóng nói một câu, sặc nước sẽ không tốt.
“Nó thật sự là em trai cậu?” Linh Thiên Nhiễm có chút dại ra hỏi Quý Tiêu Dương.
“Ân. Em ruột của tớ. Quý Thần Quang!” Quý Tiêu Dương đặt bình nước sang một bên, lấy khăn tay lau khóe miệng đang dính đầy nước cùng socola của Quý Thần Quang.
|
29: Ngày đầu tiên đến trường (1)
Quý Thần Quang ngồi trong lòng Quý Tiêu Dương, thực nhu thuận ngẩng đầu để cho anh hai giúp cậu lau miệng. Đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm Quý Tiêu Dương, vụt sáng như đom đóm trong đêm tối, khi anh hai cười thật là đẹp……
Linh Thiên Nhiễm sửng sốt gần một phút đồng hồ mới lấy lại tinh thần, ngón tay chỉ Quý Thần Quang “Như thế nào không có nghe nói qua?”
Khúc An cùng Nam Cung Kỳ đều có chút đăm chiêu. Như vậy đứa nhỏ này là nhị thiếu gia của Quý gia? Như thế nào bọn họ một chút tin tức cũng không biết?….. Nghĩ lại một chút biểu hiện vừa rồi của Quý Thần Quang. Hai người lập tức nghĩ ra, đây là có chuyện gì……
Đây chính là bi ai khi sinh ra trong đại gia tộc……
Không ưu tú vĩ đại thì chỉ có thể bị đào thải……
“Rút tay cậu lại!” Quý Tiêu Dương ngẩng đầu nhìn thoáng qua Linh Thiên Nhiễm, thanh âm có điểm lạnh. Đôi mắt Quý Thần Quang mở thật lớn vụt sáng, tò mò nhìn Linh Thiên Nhiễm.
Ách….. Linh Thiên Nhiễm bị lời nói của Quý Tiêu Dương làm giật mình, có chút không phản ứng được.
Đúng lúc này, tiếng chuông vang kên. Vào học rồi. Khúc An đẩy Linh Thiên Nhiễm sang một bên, bỏ lại một câu “Vào học!” Rồi sau đó nhanh chóng trở về chỗ ngồi của mình.
“Nga!” Linh Thiên Nhiễm ngơ ngác lên tiếng. Về chỗ ngồi của mình, trong nháy mắt xoay người, ánh mắt đảo qua Quý Tiêu Dương…..
Quý Thần Quang ngồi trong lòng Quý Tiêu Dương, tò mò nhìn phòng học đột nhiên im lặng. Kéo kéo áo Quý Tiêu Dương ở phía sau, đôi mắt to tròn vụt sáng nhìn hắn.
“Ngoan! Thần Thần, đừng nói chuyện!” Quý Tiêu Dương cúi đầu nhẹ nhàng nói bên tai cậu.
Quý Thần Quang chớp chớp mắt, nhu thuận ngồi trong lòng Quý Tiêu Dương. Tất cả mọi thứ đều làm cho cậu ngạc nhiên, ánh mắt nhanh chóng đảo quang phòng học……
Đối với chương trình đầu tháng ba, Quý Tiêu Dương đã sớm học tốt rồi, có nghe hay không cũng vậy. Ánh mắt hàm chứa ôn nhu, cúi đầu nhìn Quý Thần Quang trong lòng. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ tò mò, cả người có vẻ đặc biệt có tinh thần “Thần Thần, anh hai dạy em viết chữ nhé!”
Quý Thần Quang thu hồi tầm mắt đang đảo loạn, tròn mắt ngơ ngác nhìn Quý Tiêu Dương, cũng học cách nói chuyện của hắn, nhỏ nhẹ nói “Được!”
“Nào, anh hai dạy em lấy bút!” Quý Tiêu Dương mở túi sách của Quý Thần Quang, lấy bút chuyên dụng cho trẻ nhỏ đặt ở trước mặt Quý Thần Quang, giơ giơ lên “Thần Thần, đây là bút!”
Đôi mắt to của Quý Thần Quang chớp chớp một chút, tò mò vươn tay lấy bút trong tay Quý Tiêu Dương, hai tay đồng thời nắm chặt bút, lật đi lật lại xem xét.
“Thần Thần, đây là bút!” Quý Tiêu Dương nhìn bộ dáng hứng thú của Quý Thần Quang, lại đến bên tai cậu lặp lại một lần nữa. Nhìn cái miệng nhỏ nhắn của Quý Thần Quang hơi hơi động, Quý Tiêu Dương ở một bên kiên nhẫn chờ, hắn biết Thần Thần đang học nói chữ này như thế nào. Khi Thần Thần học cái gì không thể quá gấp. Nhanh quá cậu sẽ bối rối!
“Bút!” Gần một phút đồng hồ sau, Quý Thần Quang ngẩng đầu, đôi mắt to tròn lóe sáng đối Quý Tiêu Dương nói một chữ.
“Thần Thần thực ngoan!” Vốn theo thói quen tính cúi đầu hôn Thần Thần một chút. Nhưng Quý Tiêu Dương đột nhiên nghĩ đến, hiện tại đang là giờ học, không quá thích hợp liền đổi thành lấy tay vuốt hai má Quý Thần Quang.
Ai biết Quý Thần Quang không vừa ý, cái miệng nhỏ nhắn khẽ chu lên, đôi mắt to tròn nhất thời ướt sũng. Nhẹ nhàng nói hai chữ “Hôn nhẹ!” Anh hai không có hôn nhẹ cậu. Trước kia anh hai đều hôn nhẹ cậu…….
Quý Tiêu Dương ngẩn người nửa giây, sau đó vươn tay ôm chặt Quý Thần Quang, cúi đầu nhanh chóng hôn lên mặt cậu một cái “Ngoan, Thần Thần!”
Cái miệng nhỏ nhắn của Quý Thần Quang nháy mắt tươi như hoa. Mân mê miệng mình, cũng nhẹ nhàng hôn lên mặt Quý Tiêu Dương một cái.
Nam Cung Kỳ nhìn thấy một màn này, đáy mắt lóe hào quang. Tiêu Dương cùng em trai hắn, giống như là thân thiết quá….. Anh cũng có em trai, bất quá anh cũng sẽ không cùng em trai hôn nhẹ!
Tay phải Khúc An cầm bút viết viết, khóe miệng câu lên cười như không cười. Đứa nhỏ này chơi thật vui…..
Trong đầu lóe lên bộ dáng của Quý Thần Quang khi muốn được hôn vừa rồi. Đôi mắt to tròn ướt sũng. Đột nhiên Khúc An cảm thấy tim của mình như bị một chiếc lông chim cọ qua, ngứa ngứa, mềm mềm……
Linh Thiên Nhiễm hé ra khuôn mặt tuấn tú đen sì. Hôn nhẹ?….. Ngồi trong lớp không thèm nghe giảng, cư nhiên cùng em trai chơi trò hôn nhẹ……. Quý Tiêu Dương người kia, lúc trước chỉ là chạm nhẹ vào tay hắn đã bị đánh cho mặt mũi sưng vù. Hiện tại cư nhiên ôn nhu cùng em trai hôn nhẹ……
Hai anh em Quý gia cũng mặc kệ những suy nghĩ trong lòng người khác, Quý Tiêu Dương nắm bàn tay nhỏ bé của Quý Thần Quang, dạy cậu viết tên mình “Thần Thần, đây là tên của anh hai. Quý Tiêu Dương!”
Quý Thần Quang mở to mắt nhìn ba chữ xa lạ kia. Nắm tay không an phận, ở trong tay Quý Tiêu Dương giãy dụa.
“Thần Thần, em muốn làm gì?” Sợ làm bị thương tay Quý Thần Quang, Quý Tiêu Dương liền buông ra, cúi đầu nhẹ giọng hỏi.
“Viết!” Quý Thần Quang cảm thấy nắm tay đã được tự do liền cầm bút, học theo động tác anh hai vừa mới dạy, xiêu xiêu vẹo vẹo viết vài nét. Lại phát hiện mình cố gắng viết thế nào cũng kém xa anh hai vừa mới dạy……
Quý Tiêu Dương lẳng lạng nhìn Quý Thần Quang vẽ xấu, đáy mắt mang ý cười, như thế nào mà nói mãi không nghe. Thần Thần thật là, gấp gáp như vậy, mới học viết chữ mà đã nghĩ tự viết được.
Cả tờ giấy đều bị Quý Thần Quang vẽ loạn đến không còn chỗ trắng, Quý Thần Quang ném bút, ánh mắt ủy khuất ngửa đầu “Anh hai!”
Quý Tiêu Dương vươn tay điểm điểm mũi Quý Thần Quang “Thần Thần, em vừa mới học viết chữ. Không thể gấp, từ từ từng bước một sẽ viết được. Giống như khi Thần Thần học nói vậy!”
Đôi mắt to tròn của Quý Thần Quang vụt sáng, cái hiểu cái không.
“Thần Thần, em gọi anh một tiếng anh hai, anh dạy em viết. Đảm bảo chữ viết siêu đẹp” Khúc An đột nhiên ngồi bên cạnh Quý Tiêu Dương, vươn tay định sờ hai má Quý Thần Quang.
Quý Thần Quang nhanh chóng vùi đầu vào lòng Quý Tiêu Dương, hai má mập mạp phình lên “Không được kêu Thần Thần!” Thanh âm nho nhỏ. Cậu vẫn nhớ rõ vừa rồi anh hai có nói không thể nói chuyện lớn tiếng.
Thấy Khúc An ngồi bên cạnh mình, Quý Tiêu Dương mới biết được đã hết tiết.
“Anh gọi là Khúc An, không gọi Thần Thần!” Đáy mắt Khúc An lóe ý cười.
“Khúc An!” Quý Tiêu Dương thản nhiên liếc hắn một cái. Trong giọng nói mang sẽ sự tức giận nhè nhẹ. Đem Quý Thần Quang ở trong lòng ôm chặt thêm một chút.
“Được rồi. Tớ không đùa em trai bảo bối của cậu nữa!” Khúc An đứng lên, giơ giơ tay “Uống cái gì không? Tớ đi mua, xem như là lễ gặp mặt em trai cậu!”
“Gì cũng được!” Quý Tiêu Dương thản nhiên lên tiếng.
Khúc An cúi người, ánh mắt nhìn về phía Quý Thần Quang “Thần Quang, muốn ăn cái gì? Anh mua cho em!” Khóe miệng cười cười, nhìn thế nào cũng thấy giống đại hôi lang đang lừa gạt người ta.
Quý Thần Quang càng rúc thêm vào trong lòng Quý Tiêu Dương, nhếch nhếch môi, không nói lời nào.
Khúc An đợi gần nửa phút rồi mới bất đắc dĩ ngẩng đầu “Tiêu Dương, em trai cậu thích ăn cái gì?”
“Socola. Sữa!” Thanh âm Quý Tiêu Dương mang theo ý cười.
“Hai người các cậu thì sao?” Khúc An quay đầu nhìn Nam Cung Kỳ và Linh Thiên Nhiễm.
“Tớ sao cũng được!” Nam Cung Kỳ cười cười trả lời. Ánh mắt lại phi thường kì quái nhìn chằm chằm về phía Quý Thần Quang.
Đợi thêm vài giây nữa cũng không thấy trả lời. Khúc An tiện tay lấy một quyển sách ném về phía Linh Thiên Nhiễm “Linh thiếu gia, cậu muốn uống cái gì?!” Nghiến răng nghiến lợi nói. Bình thường muốn gọi Khúc thiếu gia hắn đi mua cái này cái nọ còn phải xem tâm tình thiếu gia hắn có tốt không. Hôm nay khó có được dịp Khúc thiếu gia hắn nguyện ý đi mua thì cái tên này lại không thèm để ý đến.
“Khúc An, cậu phát điên cái gì!” Linh Thiên Nhiễm bị Khúc An ném sách mới lấy lại tinh thần.
“Tớ mới phải hỏi cậu đang phát ngốc cái gì. Nói, muốn uống cái gì!”
“Tớ muốn uống rượu!” Linh Thiên Nhiễm không chút nghĩ ngợi thốt ra. Hôm nay cậu luôn có cảm giác muốn phát hỏa……..
Khúc An hung tợn liếc Linh Thiên Nhiễm. Được, thiếu gia cậu muốn uống rượu tôi liền cho cậu rượu. Xoay người rời khỏi phòng học. Nam Cung Kỳ nhìn thoáng qua Linh Thiên Nhiễm, hình như hôm nay Thiên Nhiễm bị chọc tức……
Quý Thần Quang chớp chớp mắt nhìn, đôi tay nhỏ bé ngắn ngủn gắt gao nắm áo Quý Tiêu Dương.
“Thần Thần, thực ngoan!” Quý Tiêu Dương cúi đầu hôn lên mặt Quý Thần Quang một cái.
Cái miệng nhỏ nhắn của Quý Thần Quang cười tươi nhe hoa. Hai má mập mạp nổi lên hai điểm đỏ nho nhỏ. Bộ dáng kia, thực khả ái. Cậu nhớ rõ anh hai đã từng nói không được ăn đồ của người là! Anh hai còn nói, chỉ cần Thần Thần ngoan ngoãn sẽ được hôn nhẹ…… Cậu thích được anh hai hôn nhẹ!
Tâm tình Linh Thiên Nhiễm vốn đã không tốt, lại nhìn hai anh em Quý gia thân thiết liền lập tức đứng lên ra khỏi phòng học. Vừa thấy bộ dáng Tiêu Dương thân thiết với em trai hắn, trong lòng cậu liền phát hỏa. Tốt xấu gì bọn họ cũng là anh em cùng nhau lớn lên từ nhỏ. Nhưng cậu cho tới bây giờ cũng chưa thấy qua Tiêu Dương cười ôn nhu vui vẻ với cậu như vậy, lại càng không nói đến lời nói nhỏ nhẹ ôn nhu……
|
30: Ngày đầu tiên đến trường (2)
“A, Thiên Nhiễm, cậu đi đâu vậy?” Khúc An cầm trong tay một đống đồ, vừa muốn đi vào phòng học lại bị Linh Thiên Nhiễm đang đi ra ngoài huých một cái.
“WC” Linh Thiên Nhiễm quay mặt sang một bên, vội vàng nói một câu. Đi qua Khúc An ra khỏi phòng học.
Khúc An nhẹ cau mày nhìn thoáng qua bóng dáng Linh Thiên Nhiễm. Thiên Nhiễm làm sao vậy? Cậu ấy giống như đang tức giận, ai chọc cậu ấy? Suy nghĩ vài giây vẫn không nghĩ ra nguyên nhân, Khúc An liền đem chuyện này ném ra sau đầu, đem đồ trong tay vào trong phòng học.
“Nào, mỗi người một lon Vương Lão Cát (1). Hôm nay trời nóng, uống nó vừa vặn có thể giải khát.” Đưa cho Quý Tiêu Dương cùng Nam Cung Kỳ mỗi người một lon.
“Thần Thần, đây là của em!” Khúc An cầm socola, ngồi xổm xuống trước mặt Quý Thần Quang.
Quý Thần Quang cúi đầu ăn socola trong tay mình, cũng không thèm nhìn Khúc An.
“Tiêu Dương, em trai nhà cậu còn nhỏ tuổi mà rất khó tính a!” Đợi một lúc, thấy Quý Thần Quang vẫn như trước không thèm để ý hắn, Khúc An đứng lên ngồi xuống ghế bên cạnh, nói với Quý Tiêu Dương.
“Thần Thần không để ngươi kêu!” Miệng Quý Thần Quang đầy socola, mồm miệng không rõ nói. Thần Thần là để anh hai gọi.
Khúc An xem như đã hiểu, cái đứa nhỏ này thực cố chấp “Được rồi, anh sẽ gọi em là Thần Quang, được chưa?”
Quý Thần Quang ngẩng đầu nhìn Quý Tiêu Dương, đôi mắt to tròn vụt sáng, bên trong mang theo ý dò hỏi.
Đứa nhỏ này cực kì ỷ lại Tiêu Dương. Khúc An trong lòng thản nhiên kết luận.
“Thần Thần thích là được rồi!” Quý Tiêu Dương đem lon Vương Lão Cát của mình đưa tới bên miệng Quý Thần Quang.
Quý Thần Quang uống một ngụm Vương Lão Cát, chuyển ánh mắt về phía Khúc An “Được!” Trả lời một tiếng giòn tan.
Nam Cung Kỳ lẳng lặng ở một bên uống nước, ánh mắt đảo qua Quý Tiêu Dương. Đáy mắt lóe quang mang khó hiểu. Anh nhớ rõ Tiêu Dương có tính khiết phích (2). Cậu ấy đã dùng qua cái gì là người khác không được động vào. Thiên Nhiễm có một lần không cẩn thận uống một ngụm nước của cậu ấy, Tiêu Dương liền lập tức vứt luôn cả bình nước. Nhưng là hiện tại….. Sự tình có điểm khác……
“Thần Quang, thực ngoan!” Khúc An sớm đã muốn nhéo hai má mập mạp của Quý Thần Quang, này chính là cơ hội, phi thường nhanh chóng vươn tay đến trước mặt Quý Thần Quang chuẩn bị nắn bóp.
“Xấu xa!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Quý Thần Quang nhăn lại như bánh bao, ánh mắt lóe lên sự tức giận, lắc đầu giãy dụa trước bàn tay của Khúc An.
“Không xấu, Thần Quang ngoan, cho anh nựng một chút đi, mềm mềm, thật là thoải mái!” Khúc An nắm đến hai má mềm mềm nộn nộn kia, trên mặt cười sáng lạn.
Quý Tiêu Dương nhìn ánh mắt đã phiếm hơi nước Quý Thần Quang, nhanh chóng đẩy tay của Khúc An ra “Thần Thần không thích!” Thản nhiên nói một câu.
“Xấu xa!” Quý Thần Quang đối Khúc An làm động tác nhổ nước bọt. Đôi mắt to tròn hiện lên một tầng hơi nước mỏng, cái miệng nhỏ nhắn chu ra, hai má trông như hai cái bánh bao nhỏ. Làm xong động tác này, Quý Thần Quang nhanh chóng vùi đầu vào trong lòng anh hai.
“Ha ha…….” Khúc An lập tức nở nụ cười “Tiêu Dương, đùa em trai của cậu thật vui!” Ánh mắt xấu xa, vươn tay đẩy đẩy chân Quý Thần Quang để xem cậu có phản ứng gì.
Hai tay Quý Thần Quang gắt gao ôm cổ anh hai, đem luôn cả chân của mình rút vào trong lòng anh hai.
“Được rồi. Khúc An, đừng trêu Thần Thần!” Quý Tiêu Dương nói. Đem tay Khúc An đẩy ra.
Nam Cung Kỳ nhìn thoáng qua Quý Tiêu Dương “Cậu chuẩn bị để Thần Quang học ở cấp tiểu học ở trường chúng ta?”
“Ân.” Quý Tiêu Dương nhìn Quý Thần Quang. Đôi mắt to tròn của Thần Thần đang phát sáng nhìn hắn. Khóe miệng bất giác liền xuất hiện một nụ cười ôn nhu.
“Cậu không sợ……” Đáy mắt Nam Cung Kỳ lóe lên sự lo lắng nhìn Quý Tiêu Dương, muốn nói lại thôi.
Quý Tiêu Dương sửng sốt một chút rồi mới nhớ tới trường học của bọn họ là trường quý tộc. Những đứa nhỏ ở khối tiểu học đều là bảo bối ở trong nhà, từ nhỏ đã có bản tính kiêu ngạo, nếu đưa Thần Thần đến đó học, khẳng định Thần Thần sẽ bị khi dễ. Nghĩ đến đây, ánh mắt Quý Tiêu Dương liền liếc Khúc An một cái, kỳ thật nếu Thần Thần không phải em trai hắn, với tính tình của Khúc An, chỉ sợ đã lấy việc khi dễ Thần Thần trở thành niềm vui rồi…….
Vòng tay ôm Quý Thần Quang không tự giác chặt thêm vài phần. Thần Thần của hắn rất đơn thuần, không thể đưa tới khối tiểu học được. Nhưng là Thần Thần rất muốn được đọc sách, muốn được cùng với hắn bên nhau mỗi ngày. Hắn không muốn làm cho Thần Thần thất vọng…….
“Này, cậu không phải có một đứa em họ đang học ở khối tiểu học sao? Cậu gọi cho nó nói một câu, bảo nó để ý Thần Quang một chút!” Thanh âm Khúc An có điểm không chắc nhìn Nam Cung Kỳ.
“Cậu nói Nam Cung Cửu?” Nói đến cái tên này, Nam Cung Kỳ liền nhíu chặt mày “Cái đứa nhỏ kia rất nghịch ngợm!”
“Không sao đâu, tớ đã gặp nó rồi, em họ cậu có điểm giống như là rất sợ cậu!” Khúc An uống hết lon Vương Lão Cát, đem cái lon ném một đường thực duyên dáng vào sọt rác.
“Này, có thể đem em họ cậu gọi tới đây không?” Quý Tiêu Dương suy nghĩ một chút, cảm giác có thể dùng biện pháp này. Hắn trừ bỏ giờ lên lớp không thể ở bên cạnh Thần Thần ra thì các thời gian khác đều sẽ đi tìm Thần Thần.
Biểu tình trên mặt Nam Cung Kỳ có điểm rối rắm, nhưng vẫn lấy điên ra gọi cho Nam Cung Cửu. Không đến một phút đồng hồ liền tắt máy “Nó lập tức đến đây!” Thản nhiên nói một câu.
Đáy mắt Khúc An chợt lóe sự xấu xa, đứng lên đi đến ngồi xuống bên người Nam Cung Kỳ, đầu tiến sát đến mặt anh “Này, em họ cậu đã làm chuyện gì mà sao trên mặt cậu lại xuất hiện sự rối rắm thế này!”
“Đợi lát nữa cậu sẽ biết!” Nam Cung Kỳ thản nhiên nói một câu rồi tiếp tục uống Vương Lão Cát.
“Chuyện gì?” Nam Cung Kỳ vừa nói dứt lời, Khúc An chợt nghe thấy phía sau vang lên một thanh âm lạnh lùng cứng rắn, còn mang theo một chút non nớt bên trong. Khúc An xoay người nhìn bé trai phía sau, cuối cùng cũng biết vì sao Nam Cung Kỳ rối rắm như vậy…….
Bé trai trước mắt này không lớn, ước chừng năm sáu tuổi, khuôn mặt thanh tú, về sau khẳng định sẽ là một tiểu tử đẹp trai. Nhưng làm cho người ta không nói nên lời chính là khí chất lạnh băng trên người nó……..
Đây là lần đầu tiên Khúc An gặp một bé trai mà trên người lại mang cái loại khí chất này cùng với hơi thở của sát thủ lạnh băng cứng rắn. Đứa nhỏ vẫn như vậy lạnh lùng, không nói lời nào, mặt không chút biểu tình. Ánh mát vẫn thản nhiên nhìn phía trước, căn bản là không có đem bất luận kẻ nào ở nơi này để vào trong mắt. Cái bộ dáng này đúng là làm cho Khúc An tức giận đến nghiến răng nghiến lợi……
Quý Tiêu Dương nhìn thoáng qua Nam Cung Cửu, nhưng thật ra lại rất vừa lòng “Tôi nghĩ muốn nhờ cậu một chút việc!”
“Nói!” Nam Cung Cửu khẽ hé môi, lạnh lùng phun ra một chữ.
“Giúp tôi chiếu cố Thần Thần. Tôi lo lắng em ấy một mình học ở khối tiểu học! Hoàn cảnh ở đó có điểm hỗn độn!”
Tầm mắt Nam Cung Cửu khẽ chuyển, dừng ở trên người Quý Thần Quang. Đôi mắt đứa nhỏ kia mở to tò mò, ngơ ngác nhìn cậu. Thấy ánh mắt cậu nhìn về phía mình thì lại nhanh chóng rúc vào lòng Quý Tiêu Dương.
“Được!” Thu hồi tầm mắt, Nam Cung Cửu lạnh lùng đáp một tiếng.
“Anh hai!” Đôi mắt to tròn của Quý Thần Quang mang chút sợ hãi.
“Không sao đâu, Thần Thần ngoan!” Quý Tiêu Dương vươn tay sờ sờ hai má Quý Thần Quang. Rồi sau đó cầm lấy túi sách của Thần Thần, ôm cậu đứng lên đi tới trước mặt Nam Cung Cửu “Đi thôi!”
“Đợi đã, cùng đi đi!” Khúc An mang theo tâm tư muốn đi xem náo nhiệt đuổi theo Quý Tiêu Dương.
Nam Cung Cửu ở trước khi xoay người rời đi, ánh mắt nhìn thoáng qua Nam Cung Kỳ đang ngồi trên ghế “Anh không đi?”
Nam Cung Kỳ thật không ngờ em họ anh lại chủ động cùng anh nói chuyện. Sửng sốt nửa giây rồi mới lắc đầu “Sắp vào tiết rồi!”
Nam Cung Cửu nghe xong liền nhanh chóng rời khỏi phòng học. Nam Cung Kỳ nhìn theo bóng dáng em họ, có chút ngẩn người……
Quý Tiêu Dương ôm Quý Thần Quang đi làm hết toàn bộ thủ tục xong liền đi tới khối tiểu học. Năm nhất lớp ba. Cùng lớp với Nam Cung Cửu.
“Thần Thần, đây là chỗ ngồi của em! Về sau em sẽ ngồi ở đây, phải chú ý nghe giảng. Biết không?” Quý Tiêu Dương ôm Quý Thần Quang đặt lên ghế.
Quý Thần Quang mở to mắt tò mò nhìn bốn phía. Có thật nhiều bạn học……
“Cửu, Thần Thần xin nhờ cậu chiếu cố một chút!” Nhìn Thần Thần giống như không có gì không thể thích ứng. Quý Tiêu Dương mới yên tâm ngẩng đầu nhìn Nam Cung Cửu ngồi bên cạnh. Cậu ta là bạn cùng bàn với Thần Thần.
“Được!” Nam Cung Cửu nhìn Quý Tiêu Dương, chống lại ánh mắt của Quý Tiêu Dương, lạnh lùng lên tiếng.
Tuy rằng chỉ nói có một chữ nhưng Quý Tiêu Dương biết người này có thể hảo hảo chiếu cố Thần Thần của hắn.
Khúc An dựa vào bên cạnh bàn lẳng lặng nhìn. Người ở lớp này hình như rất sợ Nam Cung Cửu. Tuổi còn nhỏ như vậy đã có loại khí chất lạnh băng này chính là dọa cho người ta sợ mà. Phải tìm thời gian hỏi một chút xem có phải đứa nhỏ này trước kia đã từng gặp chuyện gì hay không…….
“Thần Thần, ngoan ngoãn ở đây đọc sách, không được chạy loạn, có chuyện gì thì tìm bạn ngồi bên cạnh này, hết tiết anh hai sẽ đến gặp em. Khi nào hết giờ thì phải ngoan ngoãn ngồi đây chờ anh hai!”
“Vâng!” Quý Thần Quang thu hồi tầm mắt. Đôi mắt to tròn lóe sáng, trả lời một tiếng giòn tan.
“Thần Thần, thực ngoan!” Vươn tay xoa đầu Quý Thần Quang, Quý Tiêu Dương đứng thẳng dậy chuẩn bị về lại khối trung học cơ sở.
“Anh hai, hôn nhẹ!” Quý Thần Quang nháy nháy mắt nhìn Quý Tiêu Dương. Nhưng không chờ anh hai hôn nhẹ…… cái miệng nhỏ nhắn lập tức chu lên, khuôn mặt nho nhỏ hiện lên sự mất hứng…….
“Thần Thần ngoan, anh hai phải về lớp. Nhớ kỹ những lời anh hai dặn!” Cúi đầu hôn lên mặt Quý Thần Quang một cái.
“Hảo!” Được anh hai hôn nhẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Quý Thần Quang lập tức tươi như hoa……
“Đi thôi, An!” Nói với Khúc An một tiếng. Quý Tiêu Dương xoay người rời khỏi khối tiểu học.
Giáo viên chờ Quý Tiêu Dương cùng Khúc An ra khỏi phòng học rồi mới tiếng vào phòng bắt đầu dạy.
Chú thích:
(1) “Vương lão cát” là một loại nước uống bồi bổ cơ thể có từ khá lâu của Trung Quốc
(2) bệnh sạch sẽ
|
31: Anh hai vì em trai mà trốn học
Khi Quý Tiêu Dương cùng Khúc An về đến lớp thì giáo viên đã vào lớp, hai người lặng lẽ trở về chỗ ngồi.
Ngồi chưa được mười phút thì Quý Tiêu Dương đã thấy không yên, ánh mắt luôn nhìn ra bên ngoài, trên mặt hiện rõ lắng, còn thường cúi đầu xem đồng hồ. Thần Thần rất thích ăn socola, đặc biệt là vào buổi chiều, cứ cách mười phút lại đòi ăn một lần. Hắn đã để một hộp socola vào cặp sách của Thần Thần, không biết Thần Thần có thể tự lấy ra ăn hay không. Vừa rồi đi vội quá, quên không nói cho Nam Cung Cửu…….
“A, tớ nói này Tiêu Dương, rốt cuộc cậu đang gấp cái gì!” Linh Thiên Nhiễm bên cạnh thực sự không chịu được, kéo kéo áo Quý Tiêu Dương, nhỏ giọng nói.
Quý Tiêu Dương không trả lời. Phía sau liền vang lên thanh âm trêu chọc của Khúc An “Bảo mẫu Tiêu Dương đang lo lắng cho bảo bối Thần Thần của cậu ấy!”
Linh Thiên Nhiễm vừa nghe lời này, mặt liền đen hơn nửa, quay đầu nhìn Khúc An “Không phải đã có em họ chiếu cố rồi sao?”
“Đã qua hai mười phút!” Quý Tiêu Dương có chút vội vàng, nỉ non nói.
“Cách thời gian tan học còn hai lăm phút, cậu gấp cái gì hả Tiêu Dương!” Linh Thiên Nhiễm nghiêng đầu, không kiên nhẫn gầm nhẹ một tiếng với Quý Tiêu Dương.
Thanh âm của bọn họ ở một góc này có điểm lớn. Giáo viên nhìn thoáng qua nhưng coi như không có gì, tiếp tục giảng bài. Bốn học sinh đấy không phải ông muốn quản là được. Thành tích của bọn họ ưu tú, gia thế lại lớn, không thể chọc vào.
“Đúng vậy. Tiêu Dương, rốt cuộc cậu gấp cái gì?” Khúc An cũng thấy kì quái, tựa đầu sát vào Quý Tiêu Dương một chút.
Nam Cung Kỳ cũng dịch sang bên này để có thể gần Khúc An cùng Quý Tiêu Dương.
Quý Tiêu Dương nhìn ba người bạn tốt một cái, đôi mày rậm nhăn lại “Không biết Thần Thần có biết socola đặt trong túi sách hay không? Em ấy cứ đến buổi chiều, cách mười phút là lại thèm ăn……”
Ba người còn lại nhìn bộ dáng cau mày của Quý Tiêu Dương còn tưởng có chuyện gì lớn lắm, ai cũng có giương tai lắng nghe. Nhưng không nghĩ tới Quý Tiêu Dương lại nói đến chuyện này……
“Thiết……..” Khúc An nhanh chóng lùi về chỗ của mình. Gấp cả nửa ngày, hóa ra lại chỉ vì chút việc như vậy…… Ánh mắt đảo qua Quý Tiêu Dương, bên trong mang theo thương hại. Tiêu Dương a Tiêu Dương, không ngờ cậu lại đem chính mình là một đại nam nhân biến thành một người bảo mẫu…… Hai mươi tư giờ đều nghĩ đến loại chuyện này.
Linh Thiên Nhiễm vừa nghe lời này, trực tiếp quay đầu ngồi lại chỗ mình, giống như là đang chuyên tâm đọc sách. Nam Cung Kỳ cười cười tiếp tục nghe giảng.
Quý Tiêu Dương cũng không thèm để ý đến biểu tình của ba người bạn tốt, ánh mắt vẫn thường thường nhìn xuống đồng hồ đeo tay, không thì lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Càng ngày càng lo âu, càng ngày càng ngồi không yên…….
“Tớ nói này, cậu nóng vội như vậy thì trốn học đi!” Linh Thiên Nhiễm đem sách vở gấp lại, khuôn mặt đen sì, nói một câu với Quý Tiêu Dương.
Khách….. Thanh âm có điểm dại ra, toàn bộ phòng học, bao gồm cả giáo viên đang giảng bài đều dại ra, nhìn về phía Linh Thiên Nhiễm……
“Nhìn cái gì vậy, giảng bài!” Câu trước là nói với bạn học bốn phía, hai chữ cuối cùng là rống lên với giáo viên.
Khi Quý Tiêu Dương nghe được lời này của Linh Thiên Nhiễm, ánh mắt nhất thời ánh lên sự vui mừng. Quay đầu nhìn về phía Linh Thiên Nhiễm “Thiên Nhiễm, cảm ơn!” Đứng lên, xoay người ra khỏi phòng học “Thưa thầy, em xin phép!” Thanh âm vọng lại, còn người thì đã muốn ra khỏi phòng học.
Viên phấn trên tay thầy giáo liền rơi xuống đất, không kịp phản ứng lại, chỉ biết trợn mắt há hốc mồm nhìn nơi mà Quý Tiêu Dương vừa đi khỏi……
“Thầy ơi, em đau bụng!” Khúc An cũng đứng lên ngay sau đó. Giơ giơ tay với thầy giáo đang ngẩn người, đi ra khỏi phòng học.
Nam Cung Kỳ cười ôn nhu đứng lên “Thưa thầy, em đi theo chiếu cố bạn học Khúc!” Nói xong liền tiêu sái ra khỏi phòng học.
Linh Thiên Nhiễm nhìn ba chỗ ngồi trống rỗng, mặt càng ngày càng đen. Đứng lên chuẩn bị mở miệng thì thấy giáo đang dại ra rốt cục lấy lại tinh thần “Bạn học Linh, chuẩn bị lấy lí do giả nào vậy?”
“Lão tử không xin phép, lão tử quang minh chính đại trốn học!” Cơ hồ là rống giận nói một câu. Linh Thiên Nhiễm lạnh lùng tiêu sái đi ra ngoài……
Hôm nay gió thổi hướng nào vậy?…….
Học sinh nhìn giáo viên, giáo viên cũng nhìn học sinh. Hai mặt nhìn nhau, đều không rõ là đang có chuyện gì xảy ra……
“Tiêu Dương, làm sao vậy? Mặt đen thành như vậy” Khúc An đi tới bên người Quý Tiêu Dương, nhìn vẻ mặt của hắn, có chút nghi hoặc hỏi.
Nam Cung Kỳ kéo tay áo Khúc An, để cho hắn nhìn xem cảnh tượng ở trong phòng học.
Quý Thần Quang đang ghé lên bàn ngủ…… Này không tính là cái gì, ở bên cạnh lại có một đứa bé trai tóc ngắn đang nghịch ngợm, thỉnh thoảng lại nhéo nhéo mặt Quý Thần Quang đang ngủ, đùa đến bất diệc nhạc hồ (vui vẻ không ngừng), cái miệng nhỏ nhắn kia lại cười thực ngọt….. Này vẫn không tính là cái gì, khóe miệng của Quý Thần Quang đang ngủ say cũng mang theo mỉm cười ngọt ngào…….
Vì thế, ba chuyện nhỏ gộp lại thành một chuyện lớn……
|