Độc Gia Chuyên Sủng
|
|
36: Không cần rời bỏ thần thần!
Quý Tiêu Dương nghe lời nói của Quý Thần Quang thì hơi sửng sốt. Sau đó lại có điểm dở khóc dở cười, vươn tay xoa đầu Quý Thần Quang “Thần Thần, anh hai hôn nhẹ em vì em là bảo bối của anh hai. Không thể gọi là vợ chồng son.”
“Vì cái gì không thể gọi là vợ chồng son? Thần Thần cùng anh hai hôn nhẹ, rõ ràng là cũng giống bọn họ” Bàn tay mập mạp của Quý Thần Quang chỉ đôi tình nhân đang hôn môi, thanh âm có điểm gấp gáp. Cậu muốn cùng anh hai ở bên nhau mỗi ngày…….. Đôi mắt to tròn bắt đầu nhiễm một tầng hơi nước.
“Ngoan, Thần Thần, không khóc!” Quý Tiêu Dương hôn nhẹ lên khóe mắt Quý Thần Quang “Vợ chồng son là dùng để gọi những người đang yêu nhau. Chúng ta không phải thế! Cho nên không thể gọi là vợ chồng son.”
Người yêu?…… Cậu biết từ này. Anh hai vừa mới nói là người yêu thì có thể ở bên nhau mỗi ngày “Anh hai, chúng ta cũng yêu nhau được không?” Đôi mắt to tròn vụt sáng nhìn về phía Quý Tiêu Dương, bên trong chứa đầy sự hi vọng. Cùng anh hai yêu nhau là có thể ở bên anh hai mỗi ngày…… Cậu thích anh hai. Cậu muốn mỗi ngày đều có thể ở trong lòng anh hai. Đôi tay nhỏ bé gắt gao ôm cổ Quý Tiêu Dương. Anh hai là của cậu. Cậu là của anh hai!
Nghe lời nói ngây thơ của em trai, Quý Tiêu Dương trong nháy mắt cảm giác đầu óc trống rỗng…… Trong đầu lặp đi lặp lại thanh âm non nớt của em trai: Anh hai, chúng ta yêu nhau được không…..
“Thần Thần, vì cái gì muốn cùng anh hai yêu nhau?” Quý Tiêu Dương còn chưa có phản ứng lại, không tự giác thốt ra một câu.
“Bởi vì Thần Thần muốn cùng anh hai ở bên nhau mỗi ngày!” Thanh âm nhỏ nhẹ, mềm mềm nhưng thực rõ ràng. Rất êm tai.
Những lời này Quý Tiêu Dương không chỉ mới được nghe một lần nhưng không biết vì sao lần này trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm giác kỳ quái. Cảm giác toàn thân đều nóng rực lên. Tâm tình lâng lâng giống như đang bay…..
“Thần Thần, em cùng anh hai không thể làm người yêu!” Cố gắng khắc chế cảm giác kích động kỳ quái. Quý Tiêu Dương ôm Quý Thần Quang ngồi lại lên ghế dài phía sau. Để Quý Thần Quang ngồi thoải mái trong lòng mình, mặt đối mặt với nhau.
“Vì sao ạ?” Thanh âm Quý Thần Quang bắt đầu mang theo tiếng khóc. Vì sao lại không thể làm người yêu?……. Đôi tay nhỏ bé nắm chặt lại, cái miệng nhỏ nhắn gắt gao mím chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng. Đôi mắt to tròn ướt át giống như tùy thời đều có thể rơi nước mắt “Anh hai. Anh hai không thích Thần Thần, không muốn cùng Thần Thần ở bên nhau mỗi ngày……”
Anh hai có thể hay không cũng có một ngày giống ba mẹ, không thích cậu…… Không ôm cậu, không nói chuyện với cậu, không chơi cùng cậu, không mỗi ngày ở cùng cậu…..
“Thần Thần, sao vậy? Ngoan, không khóc, không khóc! Anh hai đau lòng!” Quý Tiêu Dương nhìn Quý Thần Quang đột nhiên rơi lệ, trong lòng liền quặn đâu. Cúi đầu hôn nhẹ lên khóe mắt đầy nước mắt của Quý Thần Quang. Tâm giống như là bị dao cắt, rất đau, kịch liệt đau đớn.
“Thần Thần, anh hai sao lại có thể không thích Thần Thần chứ. Thần Thần là bảo bối của anh hai. Là bảo bổi mà anh hai dùng cả trái tim để yêu thương.” Tay nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt mập mạp của Quý Thần Quang. Mềm mềm, mang theo nước mắt ướt át. Thần Thần của hắn kỳ thật vẫn đều cảm nhận được tất cả đi…… Thái độ của ba mẹ đối với em ấy…….
Đáng giận….. Ở nơi Quý Thần Quang không nhin thấy, Quý Tiêu Dương nắm chặt tay, đáy mắt lo lắng lặng lẽ thêm phần âm trầm.
“Ô ô ô ô………” Quý Thần Quang chui đầu vào lòng Quý Tiêu Dương, lớn tiếng khóc. Cậu sợ hãi…… Anh hai sẽ không cần cậu…… Nếu ngay cả anh hai cũng không cần cậu thì cậu……. “Anh hai, đừng không cần Thần Thần. Thần Thần sẽ ngoan ngoãn…….” Đôi tay nhỏ bé gắt gao nắm lấy áo trước ngực Quý Tiêu Dương.
Cậu sợ anh hai sẽ không cần một đứa ngốc như cậu……. Cậu sợ hãi anh hai sẽ rời bỏ cậu…… Ở nơi không có anh hai, cậu sợ hãi mọi thứ…….
Những ánh mắt, những lời nói, những cử chỉ……. Cậu rất sợ……
“Sẽ không. Thần Thần ngoan, không khóc. Anh hai vĩnh viễn sẽ ôm chặt lấy Thần Thần. Thần Thần không sợ.” Quý Tiêu Dương gắt gao ôm Quý Thần Quang, đôi mắt hơi hơi đỏ…….
Bây giờ hắn mới phát hiện, Thần Thần của hắn, cái gì cũng biết, cái gì cũng biết nói….. Hắn đau lòng vì Thần Thần của hắn! Bây giờ hắn mới phát hiện, những sự bảo vệ từ xa của hắn hoàn toàn không đủ. Ở những nơi mà hắn không nhìn thấy, Thần Thần đã phải chịu không biết bao nhiêu ủy khuất. Thần Thần…… Thần Thần…… Gắt gao ôm chặt. Hắn cần phải cường đại hơn. Mà quan trọng hơn tất cả là phải hai mươi tư giờ đều ôm chặt Thần Thần của hắn……
Nghe bên tai vang lên tiếng khóc của Thần Thần, Quý Tiêu Dương cảm giác tâm của mình như bị người nào đó bóp nát rồi đặt vào lò thiêu. Nóng rực đau đớn, rất đau……
“Anh hai, không cần rời bỏ Thần Thần! Không cần rời bỏ Thần Thần….. Thần Thần có thể ngoan ngoãn. Anh hai không cần rời bỏ Thần Thần!” Thanh âm Quý Thần Quang có chút khàn khan. Đây là lần đầu tiên cậu nói ra những sợ hãi trong lòng. Trước kia cậu vẫn nghĩ, chỉ có ở bên cạnh anh hai, cậu mới là một đứa nhỏ hạnh phúc. Những cái khác cậu đều không cần. Cậu chỉ cần anh hai. Nhưng là hôm nay ngoài ý muốn gặp chuyện này, Quý Thần Quang mới biết một chuyện mà mình chưa từng nghĩ tới. Sẽ có một ngày, anh hai sẽ rời khỏi cậu……
|
37: Thần thần vĩnh viễn là bảo bối của anh hai!
“Sẽ không. Thần Thần đừng sợ! Anh hai sẽ không rời bỏ Thần Thần. Cho dù Thần Thần không muốn, anh hai cũng sẽ gắt gao ôm em trong lòng. Gắt gao ôm chặt!” Nghe lời nói mang theo tiếng khóc của Quý Thần Quang, lòng Quý Tiêu Dương quặn đau.
Ở những nơi hắn không nhìn thấy, Thần Thần của hắn tột cùng đã phải chịu bao nhiêu thương tổn….. Là sơ suất của hắn. Thật không ngờ rằng Thần Thần luôn phản ứng chậm nửa nhịp mà lại có thần kinh mẫn cảm như vậy. Thần Thần của hắn…… Xin lỗi, là anh hai không tốt. Thần Thần, tha thứ cho anh hai lần này.
“Anh hai. Thần Thần muốn ở bên anh hai mỗi ngày. Không rời xa anh hai!” Hai tay nhỏ bé ngắn ngủn vẫn gắt gao ôm cổ Quý Tiêu Dương, đôi mắt sưng đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt, cái miệng nhỏ nhắn khẽ chu, ngửa đầu hôn lên miệng Quý Tiêu Dương một cái. Cậu không cần rời xa anh hai. Không có anh hai, Thần Thần sẽ không tồn tại….. Thần Thần có anh hai mới có thể vui vẻ, mới có thể hạnh phúc……
Quý Tiêu Dương cũng hôn một cái lên môi Quý Thần Quang, vươn tay nhẹ lau nước mắt trên mặt cậu “Anh hai cũng muốn ở bên Thần Thần mỗi ngày. Anh hai cũng không rời khỏi Thần Thần. Thần Thần nguyện ý ở bên cạnh anh hai sao?”
“Nguyện ý! Thần Thần sẽ luôn ở bên cạnh anh hai!” Gật đầu thật mạnh. Cái miệng nhỏ nhắn của Quý Thần Quang cười tươi như hoa, khuôn mặt sáng bừng còn mang theo nước mắt chưa khô. Bộ dáng kia làm cho người ta đau lòng cùng muốn hung hăng xoa nắn. Đôi mắt to tròn còn phiếm hơi nước nhìn Quý Tiêu Dương “Anh hai, chúng ta người yêu đúng không?”
Trong đầu Quý Thần Quang vẫn còn nhớ rất rõ những gì anh hai vừa nói. Người yêu là có thể mỗi ngày ở bên nhau. Anh hai sẽ không rời xa cậu…… Có anh hai, Thần Thần chính là một đứa nhỏ hạnh phúc!
Quý Tiêu Dương nghe lời này của Quý Thần Quang liền sửng sốt một chút, không phản ứng lại được. Lời này nói ra quá nhanh…… “Thần Thần, anh hai cùng em không thể làm người yêu. Bởi vì chúng ta là anh em hiểu không? Bất quá, cho dù không làm người yêu anh hai cũng sẽ không rời bỏ Thần Thần.” Quý Tiêu Dương thông minh liền hiểu được là vì mình vừa mới nói câu kia nên trong lòng Thần Thần liền nghĩ rằng làm người yêu là có thể bên nhau mỗi ngày. Cho nên chuyện vừa rồi mới có thể xảy ra.
“Thật ạ?” Đôi mắt to tròn phiếm hơi nước mang theo nồng đậm nghi hoặc nhìn về phía Quý Tiêu Dương.
Nhìn bộ dáng này của Quý Thần Quang, Quý Tiêu Dương đột nhiên cảm giác được được trong lòng mình đang nảy sinh một loại cảm xúc kỳ quái…… Bộ dáng điềm đạm đáng yêu này của Thần Thần làm cho người ta thương tiếc…… Quý Tiêu Dương cảm giác được tâm của mình trong nháy mắt như nhũn ra……
“Ân. Bởi vì Thần Thần vĩnh viễn là bảo bối của anh hai. Cho nên anh hai sẽ không rời bỏ Thần Thần! Anh hai sẽ vĩnh viễn ôm chặt Thần Thần!” Nói xong, đôi tay đang ôm Quý Thần Quang lại thêm vài phần lực.
“Anh hai, bảo bối là cái gì?” Chớp chớp mắt ngơ ngác nhìn Quý Tiêu Dương. Đôi tay ngắn nhỏ vẫn như trước gắt gao nắm lấy áo trước ngực hắn.
“Bảo bối chính là……” Quý Tiêu Dương suy nghĩ một chút. “Bảo bối chính là đặt ở trong tim để yêu thương.”
Yêu thương…… Cái này Quý Thần Quang biết. Cái miệng nhỏ nhắn nháy mắt liền cười thật lớn, hai má mập mạp vì cười mà hiện ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ khả ái. “Anh hai cũng là bảo bối của Thần Thần.” Hơn nữa còn là bảo bối trong bảo bối. Thanh âm giòn tan của Quý Thần Quang còn mang theo một chút khàn khàn. Rõ ràng là do vừa khóc rất lớn.
“Thần Thần, nơi này có đau không?” Quý Tiêu Dương vừa nghe thanh âm hơi khàn khàn của Quý Thần Quang, trên mặt lập tức xuất hiện sự lo lắng, đưa tay đặt lên chỗ yết hầu của cậu hỏi. Không nên làm hỏng dây thanh quản……
“Không đau!” Quý Thần Quang lắc đầu, đôi mắt to tròn mang theo sự cao hứng cười. Bảo bối, bảo bối, bảo bối…… Trông lòng cậu vẫn nhớ kỹ. Cậu rất thích hai chữ này.
“Thật sự không đau? Thần Thần, đau thì phải nói cho anh hai biết hiểu không?” Vươn tay sờ sờ đôi mắt vẫn sưng đỏ của Quý Thần Quang, Quý Tiêu Dương rất đau lòng. Thần Thần, về sau anh hai sẽ không cho em khóc nữa!
“Không đau!” Lời nói rõ ràng vang dội như là muốn chứng minh mình thật sự không đau!
“Ân. Không đau là tốt rồi! Thần Thần, chúng ta về nhà thôi!” Ngẩng đầu mới phát hiện trời đã muốn tối rồi, nên trở vể nhà. Bằng không, không biết ông nội sẽ lại nói cái gì…..
“Về nhà!” Đôi tay nhỏ bé mập mạp của Quý Thần Quang gắt gao ôm cổ Quý Tiêu Dương. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập sự vui vẻ. Hai chân nhỏ bé còn thỉnh thoảng vẫy vẫy. Giống như là đang nói tiểu chủ nhân lúc này đang rất cao hứng.
Quý Tiêu Dương nhìn Quý Thần Quang trong lòng. Đáy mắt thâm trầm cùng lo lắng cũng dần tán đi. Hắn muốn bảo hộ nụ cười vui vẻ trên mặt Thần Thần. Ai dám làm cho Thần Thần khóc, hắn sẽ không tiếc dùng tất thảy mọi thứ làm cho người đó vĩnh viễn không có cơ hội xoay người……
|
37: Thần thần vĩnh viễn là bảo bối của anh hai!
“Sẽ không. Thần Thần đừng sợ! Anh hai sẽ không rời bỏ Thần Thần. Cho dù Thần Thần không muốn, anh hai cũng sẽ gắt gao ôm em trong lòng. Gắt gao ôm chặt!” Nghe lời nói mang theo tiếng khóc của Quý Thần Quang, lòng Quý Tiêu Dương quặn đau.
Ở những nơi hắn không nhìn thấy, Thần Thần của hắn tột cùng đã phải chịu bao nhiêu thương tổn….. Là sơ suất của hắn. Thật không ngờ rằng Thần Thần luôn phản ứng chậm nửa nhịp mà lại có thần kinh mẫn cảm như vậy. Thần Thần của hắn…… Xin lỗi, là anh hai không tốt. Thần Thần, tha thứ cho anh hai lần này.
“Anh hai. Thần Thần muốn ở bên anh hai mỗi ngày. Không rời xa anh hai!” Hai tay nhỏ bé ngắn ngủn vẫn gắt gao ôm cổ Quý Tiêu Dương, đôi mắt sưng đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt, cái miệng nhỏ nhắn khẽ chu, ngửa đầu hôn lên miệng Quý Tiêu Dương một cái. Cậu không cần rời xa anh hai. Không có anh hai, Thần Thần sẽ không tồn tại….. Thần Thần có anh hai mới có thể vui vẻ, mới có thể hạnh phúc……
Quý Tiêu Dương cũng hôn một cái lên môi Quý Thần Quang, vươn tay nhẹ lau nước mắt trên mặt cậu “Anh hai cũng muốn ở bên Thần Thần mỗi ngày. Anh hai cũng không rời khỏi Thần Thần. Thần Thần nguyện ý ở bên cạnh anh hai sao?”
“Nguyện ý! Thần Thần sẽ luôn ở bên cạnh anh hai!” Gật đầu thật mạnh. Cái miệng nhỏ nhắn của Quý Thần Quang cười tươi như hoa, khuôn mặt sáng bừng còn mang theo nước mắt chưa khô. Bộ dáng kia làm cho người ta đau lòng cùng muốn hung hăng xoa nắn. Đôi mắt to tròn còn phiếm hơi nước nhìn Quý Tiêu Dương “Anh hai, chúng ta người yêu đúng không?”
Trong đầu Quý Thần Quang vẫn còn nhớ rất rõ những gì anh hai vừa nói. Người yêu là có thể mỗi ngày ở bên nhau. Anh hai sẽ không rời xa cậu…… Có anh hai, Thần Thần chính là một đứa nhỏ hạnh phúc!
Quý Tiêu Dương nghe lời này của Quý Thần Quang liền sửng sốt một chút, không phản ứng lại được. Lời này nói ra quá nhanh…… “Thần Thần, anh hai cùng em không thể làm người yêu. Bởi vì chúng ta là anh em hiểu không? Bất quá, cho dù không làm người yêu anh hai cũng sẽ không rời bỏ Thần Thần.” Quý Tiêu Dương thông minh liền hiểu được là vì mình vừa mới nói câu kia nên trong lòng Thần Thần liền nghĩ rằng làm người yêu là có thể bên nhau mỗi ngày. Cho nên chuyện vừa rồi mới có thể xảy ra.
“Thật ạ?” Đôi mắt to tròn phiếm hơi nước mang theo nồng đậm nghi hoặc nhìn về phía Quý Tiêu Dương.
Nhìn bộ dáng này của Quý Thần Quang, Quý Tiêu Dương đột nhiên cảm giác được được trong lòng mình đang nảy sinh một loại cảm xúc kỳ quái…… Bộ dáng điềm đạm đáng yêu này của Thần Thần làm cho người ta thương tiếc…… Quý Tiêu Dương cảm giác được tâm của mình trong nháy mắt như nhũn ra……
“Ân. Bởi vì Thần Thần vĩnh viễn là bảo bối của anh hai. Cho nên anh hai sẽ không rời bỏ Thần Thần! Anh hai sẽ vĩnh viễn ôm chặt Thần Thần!” Nói xong, đôi tay đang ôm Quý Thần Quang lại thêm vài phần lực.
“Anh hai, bảo bối là cái gì?” Chớp chớp mắt ngơ ngác nhìn Quý Tiêu Dương. Đôi tay ngắn nhỏ vẫn như trước gắt gao nắm lấy áo trước ngực hắn.
“Bảo bối chính là……” Quý Tiêu Dương suy nghĩ một chút. “Bảo bối chính là đặt ở trong tim để yêu thương.”
Yêu thương…… Cái này Quý Thần Quang biết. Cái miệng nhỏ nhắn nháy mắt liền cười thật lớn, hai má mập mạp vì cười mà hiện ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ khả ái. “Anh hai cũng là bảo bối của Thần Thần.” Hơn nữa còn là bảo bối trong bảo bối. Thanh âm giòn tan của Quý Thần Quang còn mang theo một chút khàn khàn. Rõ ràng là do vừa khóc rất lớn.
“Thần Thần, nơi này có đau không?” Quý Tiêu Dương vừa nghe thanh âm hơi khàn khàn của Quý Thần Quang, trên mặt lập tức xuất hiện sự lo lắng, đưa tay đặt lên chỗ yết hầu của cậu hỏi. Không nên làm hỏng dây thanh quản……
“Không đau!” Quý Thần Quang lắc đầu, đôi mắt to tròn mang theo sự cao hứng cười. Bảo bối, bảo bối, bảo bối…… Trông lòng cậu vẫn nhớ kỹ. Cậu rất thích hai chữ này.
“Thật sự không đau? Thần Thần, đau thì phải nói cho anh hai biết hiểu không?” Vươn tay sờ sờ đôi mắt vẫn sưng đỏ của Quý Thần Quang, Quý Tiêu Dương rất đau lòng. Thần Thần, về sau anh hai sẽ không cho em khóc nữa!
“Không đau!” Lời nói rõ ràng vang dội như là muốn chứng minh mình thật sự không đau!
“Ân. Không đau là tốt rồi! Thần Thần, chúng ta về nhà thôi!” Ngẩng đầu mới phát hiện trời đã muốn tối rồi, nên trở vể nhà. Bằng không, không biết ông nội sẽ lại nói cái gì…..
“Về nhà!” Đôi tay nhỏ bé mập mạp của Quý Thần Quang gắt gao ôm cổ Quý Tiêu Dương. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập sự vui vẻ. Hai chân nhỏ bé còn thỉnh thoảng vẫy vẫy. Giống như là đang nói tiểu chủ nhân lúc này đang rất cao hứng.
Quý Tiêu Dương nhìn Quý Thần Quang trong lòng. Đáy mắt thâm trầm cùng lo lắng cũng dần tán đi. Hắn muốn bảo hộ nụ cười vui vẻ trên mặt Thần Thần. Ai dám làm cho Thần Thần khóc, hắn sẽ không tiếc dùng tất thảy mọi thứ làm cho người đó vĩnh viễn không có cơ hội xoay người……
|
38: Bị bát canh……
Khi Quý Tiêu Dương ôm Quý Thần Quang nhà đã là bảy giờ tối. Trong phòng khác, không biết Quý phụ cùng Quý Hào đang nói chuyện gì mà trên mặt đều mang theo ý cười vui vẻ.
Ba mẹ đến đây……. Trong đầu Quý Tiêu Dương đột nhiên hiện ra bộ dáng Thần Thần vừa rồi khóc trong lòng mình. Tay ôm Quý Thần Quang không tự giác chặt thêm vài phần. Nguyên bản đôi mắt mang theo ý cười lại chậm rãi tụ tập vẻ lo lắng mới tán đi lúc nãy……
“Tiêu Dương, con cuối cùng cũng về! Con đứa nhỏ này, có việc ở ngoài như thế nào lại không gọi điện thoại về nhà, chúng ta đều thực lo lắng!” Lục Dao đang chuẩn bị gọt hoa quả, khóe mắt nhìn thấy Quý Tiêu Dương đứng ở cửa. Lập tức buông hoa quả trong tay xuống, đứng lên, trên mặt mang theo nụ cười, vừa đi về phía Quý Tiêu Dương vừa nói.
Trên mặt Quý Tiêu Dương xuất hiện một nụ cười thản nhiên, lễ phép mà xa lạ “Mẹ, về sau con sẽ chú ý!” Thản nhiên nói một câu. Ôm Quý Thần Quang đi về phía phòng khách “Ông nội, bà nội, ba ba!” Phi thường lễ phép gọi một tiếng. Ôm Quý Thần Quang ngồi xuống một bên sô pha.
“Tiêu Dương đã trở lại. Chúng ta đây dùng chuẩn bị dùng cơm thôi!” Quý phụ nghe vậy liền nói với bảo mẫu một câu. Lúc này mới đem ánh mắt chuyển tới trên người Quý Tiêu Dương “Tiêu Dương, thực không sai!” Đứng lên vỗ vỗ bả vai Quý Tiêu Dương, rõ ràng tâm tình Quý phụ đang rất tốt.
Quý Tiêu Dương nở nụ cười thản nhiên. Cảm xúc trên mặt vẫn rất vững vàng. Hắn biết ông nội đang nói cái gì…… Bất quá, ông nội à, người có thể hay không đừng cao hứng quá sớm…… Trong lòng thản nhiên cười lạnh một tiếng. Bất quá kỳ thật hắn cũng không có làm sai, dù sao tất cả trong gia tộc này, sớm hay muộn cũng sẽ là của hắn. Hắn chẳng qua là chuẩn bị sớm một chút mà thôi.
Quý phụ nhìn bộ dáng không quan tâm hơn thua của cháu trai mình, ý cười nơi đáy mắt càng thêm sâu. Thật sự là không sai.
“Tiêu Dương, rất tuyệt!” Quý Hào đứng lên, dựng thẳng ngón tay cái với Quý Tiêu Dương. Cái kế hoạch kia, ngay cả hắn cũng không có nghĩ đến, không nghĩ tới con trai của hắn cư nhiên có thể một câu nói toạc ra huyền cơ trong đó….. Quả thực là quá tuyệt vời.
Trên mặt Quý Tiêu Dương vẫn như trước mang theo ý cười thản nhiên. Ôm Quý Thần Quang đi tới nhà ăn.
Lục Dao ở phía sau lúc này mới phát hiện, người Quý Tiêu Dương ôm trong lòng chính là Quý Thần Quang. Nguyên bản khuôn mặt đang cao hứng nháy mắt liền đen sì. Ngồi xuống ghế, trên mặt Lục Dao mang theo ý cười “Thần Quang, con cũng không còn nhỏ nữa, đừng luôn để anh hai ôm như vậy.” Mặt mày hơi nhíu, lời nói mang theo hàm ý sâu xa.
Quý Thần Quang khẽ bĩu môi. Quay đầu không thèm nhìn Lục Dao.
“Mẹ à, không sao đâu! Con thích thế!” Khóe miệng khẽ cười, thản nhiên nói với Lục Dao.
“Tiêu Dương, vậy sẽ ảnh hưởng không tốt!” Mặt mày Lục Dao càng thêm nhăn lại. Cô thật không rõ, đứa con bảo bối của mình như thế nào lại nguyện ý đem tâm tư đặt trên người một đứa nhỏ ngốc…..
Quý Hào nhìn thoáng qua vợ mình, lại nhìn qua Quý Tiêu Dương ôm Quý Thần Quang chuẩn bị ăn cơm, mở miệng nói “Tiêu Dương, mẹ con nói đúng đó. Cứ ôm e trai ăn cơm như vậy con sẽ không ăn cơm được! Để bảo mẫu cho Thần Quang ăn đi!” Ánh mắt nhìn về phía bảo mẫu đang đứng một bên.
Bảo mẫu lập tức hiểu ý, vươn tay chuẩn bị ôm lấy Quý Thần Quang. Cái miệng nhỏ nhắn của Quý Thần Quang khẽ bĩu, thân thể ở trong lòng Quý Tiêu Dương khẽ xoay. Rõ ràng thể hiện cậu không cần bảo mẫu ôm. Cũng không biết là cố ý hay không cẩn thận, vừa vặn lúc đó tay phải của Quý Tiêu Dương đang cầm bát canh chuẩn bị cho Quý Thần Quang ăn. Khi Quý Thần Quang ở trong lòng hắn xoay người, đầu trực tiếp đập vào tay Quý Tiêu Dương, làm bát canh bị hất đi. Thật không may là bát canh lại bay đúng hướng Lục Dao đang ngồi…….
Lục Dao đang cúi đầu gắp đồ ăn, chuẩn bị đưa lên miệng thì đột nhiên phía đối diện bay tới một bát canh nóng, toàn bộ đều bắn lên mặt cô.
Bát rơi xuống đất kêu vang, tất cả mọi người đang dại ra đều bừng tỉnh, bao gồm cả Lục Dao. Nhà ăn đang im lặng nháy mắt vang lên tiếng thét chói tai của Lục Dao “A……. Mặt của tôi…….”
Quý Hào nghe tiếng thét chói tai thê thảm của Lục Dao liền nhanh chóng đứng lên, chạy tới đỡ cô “Dao Dao, sao rồi?” Ngẩng đầu rống giận với bảo mẫu vẫn còn đang sững sờ “Ngốc ở đó làm gì, mau kêu xe cứu thương!”
“Đau quá, mặt của em…… Hào, mặt của em, ô ô ô……” Trong nhà ăn vang lên tiếng khóc bén nhọn của Lục Dao, mang theo âm thanh làm người khác lông tóc dựng đứng……
Hay tay ngắn nhỏ của Quý Thần Quang gắt gao nắm lấy áo trước ngực Quý Tiêu Dương, đôi mắt mở to ngơ ngác nhìn Lục Dao.
“Như thế nào đột nhiên lại……” Quý mẫu đứng lên nhìn thoáng qua Lục Dao, lại nhìn từng mảnh nhỏ của bát canh, mày nhíu chặt. Ngừng việc ăn cơm lại…….
Quý phụ đứng ở một bên nhìn thoáng qua Quý Thần Quang, lại chuyển ánh mắt nhìn về phía Lục Dao đang khóc lớn. Vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nhìn không ra biểu tình.
Quý Tiêu Dương cảm giác được ánh mắt của Quý phụ, cúi đầu nhìn Quý Thần Quang bị dọa đến phát ngốc, trong lòng lại quặn đau “Đừng sợ. Thần Thần, không có việc gì đâu, có anh hai ở đây rồi!” Nhẹ nhàng nói ở bên tai cậu.
|
39: Hãy chú ý lời nói!
“Lão gia, xe cứu thương đến rồi ạ!” Bảo mẫu vội vã chạy vào. Quý Hào nhanh chóng bế Lục Dao ra khỏi nhà ăn, chạy về phía xe cứu thương ở ngoài biệt thự.
“Đi thôi, chúng ta đi xem một chút!” Ngữ khí của Quý phụ thực bình tĩnh, nghe không ra cảm xúc bên trong. Nói xong liền ra khỏi nhà ăn.
Quý Tiêu Dương cúi đầu hôn nhẹ lên khuôn mặt của Quý Thần Quang trong lòng, nhẹ nhàng nói “Thần Thần đừng sợ, có anh hai ở đây rồi! Không sợ, anh hai sẽ ôm chặt lấy em!” Rồi sau đó lại ngẩng đầu đi theo phía sau Quý phụ. Ngồi trên xe của nhà mình đi theo xe cứu thương, nhanh chóng hướng tới bệnh viện.
Đôi tay mập mạp của Quý Thần Quang gắt gao ôm cổ Quý Tiêu Dương, đưa khuôn mặt mềm mềm nộn nộn dán chặt lên mặt Quý Tiêu Dương. Cái miệng mím chặt, đôi mắt to tròn vẫn như trước dại ra. Mẹ thật đáng sợ….. Lúc này Quý Thần Quang giống như vẫn nghe thấy rõ ràng tiếng quát thê lương bén nhọn của mẹ vừa nãy…..
Quý Tiêu Dương vươn tay nhẹ nhàng vuốt lưng Quý Thần Quang trong lòng, lẳng lặng ngồi ở bên cạnh Quý phụ, trên mặt cũng giống Quý phụ không một chút biểu tình. Thực bình tĩnh. Chính là ánh mắt đen bóng có chút dọa người……
Ở bệnh viện đợi gần một tiếng, mặt Lục Dao đã được băng bó, chỉ là bị bỏng nhẹ, chú ý trị liệu trong nửa tháng là có thể khôi phục. Bác sĩ đề nghị trước nên nằm viện một ngày để quan sát, sợ sẽ xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, dù sao cũng là bị thương ở trên mặt, nên cần đặc biệt chú ý.
Bác sĩ chữa trị cho Lục Dao sắp xếp phòng bệnh, Quý Hào bình tĩnh ôm vợ mình nhanh chóng vào phòng. Quý Tiêu Dương ôm Quý Thần Quang đi theo Quý phụ cũng vào phòng bệnh. Vừa mới tiến vào liền thấy ánh mắt Lục Dao lóe lên tia ngoan độc mãnh liệt, gắt gao nhìn chằm chằm Quý Thần Quang.
“Cút đi!” Ngữ khí bén nhọn. Thằng ngu này, nếu mặt của cô có chuyện gì, cô nhất định sẽ không bỏ qua cho nó…… Không có khuôn mặt này, sự nghiệp diễn viên của cô liền bị hủy……
“Mẹ à, Thần Thần không phải cố ý đâu!” Quý Tiêu Dương khẽ nhíu mày, rồi sau đó lại khôi phục bình tĩnh, thản nhiên nói một câu với Lục Dao. Hai tay gắt gao ôm Quý Thần Quang trong lòng. Hắn cảm giác được thân thể Thần Thần đang run rẩy….. Đáy mắt dần hiện lên vẻ lo lắng. Mẹ à, hy vọng mẹ không cần làm gì quá mức, bằng không…..
“Không phải cố ý sao? Thằng ngu ngốc này căn bản chính là cố ý!” Cứ nghĩ đến khuôn mặt mình có thể sẽ bị hủy, lòng Lục Dao càng thêm tức giận. Sự nghiệp diễn viên của cô vừa mới khởi sắc….. Thằng ngu ngốc này. Đâu là lần thứ hai rồi…… Hai tay đặt trong chặt nắm chặt lại, móng tay cắm sâu vào thịt.
“Mẹ à, hãy chú ý lời nói của mẹ” Khóe miệng nhẹ cười của Quý Tiêu Dương biến mất, cái miệng nhỏ nhắn mím chặt, thanh âm mang theo sự lãnh liệt. (lạnh lùng ác liệt)
Hắn cuối cùng cũng đã biết vì cái gì mà Thần Thần lại sợ hãi như vậy…….
Bọn họ những người này, bao gồm có cả mẹ, cư nhiên ở sau lưng hắn gọi Thần Thần là đứa ngu ngốc……
Chết tiệt…… Thần Thần của hắn đến tột cùng đã phải chịu loại lời nói châm chọc khiêu khích này bao lâu rồi…….
“Con, con chỉ là, không cẩn thận…… Con không biết……” Đôi mắt to tròn của Quý Thần Quang phiếm hơi nước, thanh âm nho nhỏ, giải thích vì chính mình. Cậu không biết trong tay anh hai có bát canh, cậu thật sự không biết……
Quý Tiêu Dương cảm giác được bả vai của mình đột nhiên ướt. Trong lòng lại quặn đau, Thần Thần của hắn vừa khóc……
“Mày là đứa ngu ngốc. Mày cút cho tao! Cút! Cút!” Nghe lời nói của Quý Thần Quang, Lục Dao hoàn toàn lâm vào trạng thái điên cuồng, vươn tay chỉ thẳng vào mặt Quý Thần Quang. Nơi không bị băng bó trên mặt thoáng hiện lên sự căm giận “A…… Đau quá…..” Bởi vì quá kích động, Lục Dao làm động đến miệng vết thương. Trong phòng bệnh nhất thời lại vang lên một tiếng hét bén nhọn chói tai.
Quý Hào nhanh chóng nhấn nút ở đầu giường gọi bác sĩ đến. Vươn tay ôm Lục Dao vào ngực, nhẹ giọng an ủi. Tầm mắt nhìn về phía Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang ở trong lòng hắn, ánh mắt có điểm lạnh “Tiêu Dương, con mang theo nó ra ngoài trước đi!”
“Ba ba!” Quý Tiêu Dương không nghĩ tới ba của mình cũng không có lý trí như thế. Việc này căn bản không liên quan tới Thần Thần…..
“Đi ra ngoài trước đi!” Thanh âm Quý Hào rất nhẹ nhưng cũng rất lạnh. Nhìn vợ mình ở trong ngực, lòng hắn lại quặn đau.
“Kỳ cục!” Quý phụ lẳng lặng đứng ở một bên đột nhiên mở miệng, thanh âm mang theo sự tức giận.
Quý phụ vừa mở miệng, trong phòng bệnh nhất thời im lặng, đều có chút khó hiểu nhìn về phía Quý phụ. Sao cha lại nổi giận?…… Ông nội nổi giận?……
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy ông nội tức giận như vậy……
|