Dị Thế Trọng Sinh Chi Mạc Nguyệt
|
|
Chương 59 "Ha ha, các ngươi chi bằng yên tâm, ta sẽ đem hắn an toàn trả lại cho các ngươi." Nam tử đằng sau rèm nhìn ra Bắc Ly Mạc lo lắng, dù cho không thể nhìn rõ cũng có thể cảm nhận được. Bắc Ly Mạc nhìn Bắc Ly Nguyệt, rồi đi, những người khác thấy thế cũng đi theo Bắc Ly Mạc. Lúc này nam tử đem rèm kéo ra, hiện ra trước mắt Bắc Ly Nguyệt là khuôn mặt trơn bóng trắng nõn, lãnh tuấn, lộ ra góc cạnh rõ ràng; đôi mắt đen nhánh thâm thúy, hiện ra màu sắc mê người; lông mày rậm, mũi cao thẳng, đôi môi tuyệt mỹ, có chút không đàng hoàng mà lại cao quý cùng ưu nhã, lại để cho Bắc Ly Nguyệt nghĩ đến: Tại sao phải có nhiều mỹ nam tử như vậy a ? Chính mình thật sự là mặc cảm a. Nam tử cười cười, tự giới thiệu mình: "Xin chào, ta gọi Lăng Vũ là danh tự hiện tại, đến từ thế kỷ hai mươi mốt." Nói xong liền hướng Bắc Ly Nguyệt vươn tay. "Xin chào, ta gọi Bắc Ly Nguyệt cũng là danh tự ở kiếp này, đến từ thế kỷ hai mươi mốt." Bắc Ly Nguyệt cũng hữu hảo vươn tay. "Ta một mực chờ đợi người xuyên việt a, ta đợi năm năm không nghĩ tới vậy mà hôm nay ngươi sẽ tìm đến." Lăng Vũ thật cao hứng, rốt cuộc tìm được người xuyên việt giống mình. "Đúng vậy a, ta cũng lắp bắp kinh hãi không nghĩ tới ngươi thật là xuyên việt tới, đúng rồi, ngươi ở nơi này là làm cái gì?" "Ta kiếp trước là bác sĩ, ở kiếp này cũng thế, gặp một vị tuyệt thế cao thủ dạy ta y thuật, sau đó ta liền mở ra khách điếm này, đến kiếm lấy ít tiền, không nghĩ tới sinh ý càng ngày càng tốt." Lăng Vũ tựa hồ nhớ tới sư phụ của mình, trong mắt đều là tràn ngập cảm giác hoài niệm. "Ta vụng trộm nói cho ngươi biết, ta xuyên việt đến trên người Bát hoàng tử, hơn nữa là xuyên việt đến trên người của một hài nhi, vừa rồi vị kia chính là Phụ hoàng của ta, hơn nữa..." Câu nói sau cùng Bắc Ly Nguyệt ghé sát vào tai Lăng Vũ nói. Lăng Vũ cũng không có biểu thị rất kinh ngạc, chỉ là cười nhạt một tiếng, cái này lại làm cho Bắc Ly Nguyệt cảm thấy rất ngạc nhiên: "Chẳng lẽ ngươi không biết là cái này rất buồn nôn sao ?" "Ha ha, vậy mà yêu nhau rồi, ngươi vì sao phải để ý chuyện này, ta chúc phúc ngươi." Bắc Ly Nguyệt nghe được lời nói của Lăng Vũ cảm giác mình xác thực là đã kết gia một vị hảo hữu rồi. Hai người trò chuyện trong chốc lát, Lăng Vũ để cho Bắc Ly Nguyệt đi về trước. Bắc Ly Mạc trông thấy Bắc Ly Nguyệt trở về rồi, tranh thủ thời gian hỏi thăm hắn: "Ngươi nói với hắn mấy thứ gì đó ?" Bắc Ly Nguyệt từ khi tiến vào gian phòng sau cũng cảm giác được một cỗ đố kị, nguyên lai là Phụ hoàng ghen a. "Phụ hoàng, kỳ thật hắn cũng giống ta, đến từ thế giới kia, chúng ta chỉ là trò chuyện một tí chuyện của kiếp trước mà thôi." Bắc Ly Nguyệt cảm thấy rất bất đắc dĩ. Bắc Ly Mạc lúc này mới yên lòng lại, đang chuẩn bị muốn thân thân Bắc Ly Nguyệt một lúc, đột nhiên truyền đến một tiếng hét thảm : "A ~~~~~~~~~~~~ " Bắc Ly Mạc nghe xong cũng biết là thanh âm của ai, nhưng là lần này hắn cũng không phẫn nộ, "Hoàng Thượng, vì cái gì ngươi muốn cho ta cùng nương tử phân chia phòng ngủ, ô ô, Hoàng Thượng ta cũng là vì ngài suy nghĩ a, ngươi xem giảm đi tiền một gian phòng, đây không phải rất tốt sao ?" "Vệ khiêm, lần này chúng ta ở chỗ này hoàn toàn miễn phí, ta cùng lão bản đã nói rồi." Bắc Ly Nguyệt nhắc nhở Dạ Vệ Khiêm, đột nhiên nghĩ đến chúng ta ở chỗ này là ăn chùa bạch ngủ a. "Ta đã nói rồi ngươi phải trả giá thật nhiều." Thấy bộ dáng kia của Dạ Vệ Khiêm, Bắc Ly Mạc tâm tình cũng tốt lên rất nhiều. Dạ Vệ Khiêm chỉ có thể khóc đi trở về, kỳ thật trong nội tâm suy nghĩ: Ha ha, buổi tối mình lại đi tìm nương tử nha, ha ha, sợ cái gì. Bắc Ly Mạc một câu lập tức đem Dạ Vệ Khiêm đánh vào thâm uyên: "Đúng rồi, nếu buổi tối hôm nay ta phát hiện ngươi đi vào phòng Dạ, ngươi cả đời đừng hòng vào, đến, Nguyệt Nhi, chúng ta đi ăn cơm đi." Bắc Ly Nguyệt ở trong lòng cười trộm: Không nghĩ tới ngươi cũng sẽ có ngày hôm nay a, đáng đời, ai kêu ngươi chọc Phụ hoàng. "A, trời muốn giết ta a." Vì vậy Dạ Vệ Khiêm không thể không nhẫn nại vài ngày, chỉ có thể tự mình giải quyết rồi.
|
Chương 60 Vì vậy tất cả mọi người rất vui vẻ trải qua buổi tối này, đương nhiên ngoại trừ Dạ Vệ Khiêm. Sáng sớm ngày hôm sau. "Nguyệt Nhi, sớm." Bắc Ly Mạc hôn Bắc Ly Nguyệt còn chưa có tỉnh lại đến mức tỉnh, thấy Bắc Ly Nguyệt đã tỉnh cúi đầu lại hôn một cái. Bắc Ly Nguyệt vừa tỉnh lại đã bị hôn một cái còn không có kịp phản ứng, Bắc Ly Mạc thừa cơ lại hôn thêm một cái. "Phụ hoàng, nên đi rồi." Bắc Ly Nguyệt mặt đen lên đi xuống giường, Tổ cha tổ mẹ nó chứ vậy mà bị người ta hôn trộm rồi, ai nha, hổ thẹn hổ thẹn a. Bắc Ly Mạc tiến lên từ phía sau ôm lấy Bắc Ly Nguyệt, cắn cắn tai Bắc Ly Nguyệt : "Nguyệt Nhi, tức giận sao ?" Bắc Ly Nguyệt nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, thẹn quá hoá giận đẩy ra Bắc Ly Mạc. Bắc Ly Mạc trông thấy Bắc Ly Nguyệt tức giận, cũng chỉ là một bộ dạng hờ hững, căn bản cũng không có muốn đi an ủi. Mọi người cũng đều đến trên bàn cơm đang chờ hai người bọn họ, nhưng mà trông thấy Bắc Ly Mạc cùng Bắc Ly Nguyệt cách nhau rất xa, xem ra bọn hắn là đang giận nhau a. "Ha ha, không nghĩ tới Mạc huynh cũng sẽ có ngày hôm nay a, ha ha ha." Vui vẻ nhất đúng là Dạ Vệ Khiêm, Bắc Ly Mạc ngươi cũng gặp báo ứng đi à nha. Bắc Ly Mạc lạnh nhạt quét mắt một cái, Dạ Vệ Khiêm đành phải im lặng vùi đầu mà ăn. Bắc Ly Mạc ở trong lòng nắm chắc, Nguyệt Nhi đợi tí nữa nhất định sẽ hết giận, hắn cũng không thèm để ý. Lúc này một vị nữ tử vào khách điếm, đang mặc áo váy hồng đỏ bó sát người, tán váy xanh bie1c lả lơi, bên hông dùng tơ vàng Yên La mềm mại cột thành nơ con bướm, tóc mai buông xuống, cắm trên tóc là trâm phượng ngọc bích, lộ ra thân thể thon dài yêu diễm diễm câu hồn phách người ta. "Tiểu nhị, cho ta đến món ăn chiêu bài của bổn điếm." Nữ tử không để ý tới tiểu nhị ở một bên ngây người, tự ngồi xuống. "A, dạ dạ, lập tức sẽ tới ngay." Lúc này tiểu nhị mới hồi phục tinh thần lại. Bắc Ly Mạc cùng mọi người cũng chú ý tới vị nữ tử này, không chỉ lớn lên tuyệt mỹ, hơn nữa võ công cũng cũng không tệ lắm. Bắc Ly Nguyệt thì là muốn té xỉu, ai, không chỉ mỹ nam nhiều, mỹ nữ cũng rất nhiều a, bất quá hắn hiện tại đã đối với nữ nhân không có hứng thú rồi, nhìn chằm chằm vào đầu sỏ gây nên, không nghĩ tới Bắc Ly Mạc cũng nhìn chằm chằm vào cái vị nữ tử kia, hỏa khí của buổi sáng hoàn toàn bị kích phát rồi. Nhưng Bắc Ly Nguyệt vẫn là chịu đựng cái nộ khí này, đối với nử tử kia đã có điểm địch ý. Nữ tử cũng xoay đầu lại trông thấy Bắc Ly Mạc ( bỏ qua những người khác ) đang nhìn nàng, nàng đối với Bắc Ly Mạc mỉm cười, chắc hẳn đã là thích Bắc Ly Mạc đi à nha. Bắc Ly Nguyệt tức giận a, nhưng vẫn là nhịn xuống. ( Tiểu Tuyết: Vỗ tay ~~~~~~~~~ Bắc Ly Nguyệt: Muốn chết a. ) Đợi sau khi ăn xong bữa sáng, nữ tử đã đi tới chào Bắc Ly Mạc : "Công tử, ta có thể cùng ngài kết giao bằng hữu không ? Ta gọi Lục Vũ Hàm, xin hỏi công tử họ gì ?" Lục Vũ Hàm thật đúng là lớn mật, trước mắt bao người còn dám tới kết giao bằng hữu cùng một vị nam tử xa lạ ? Có quỷ mới tin nàng muốn kết giao bằng hữu. "Ta gọi Cách Mạc, rất hân hạnh được biết cô nương." Bắc Ly Mạc phản ứng rất nhanh tùy tiện bịa một cái tên, dù sao Bắc Ly là quốc họ. "Nếu như công tử nhàn rỗi, có thể cùng ta đi ra ngoài dạo một chút hay không ?" Lớn mật tới cực điểm, còn chủ động hẹn Bắc Ly Mạc. Bắc Ly Nguyệt nắm chặc xiêm y, nhìn về phía Bắc Ly Mạc, "Vậy thì tốt, các ngươi cứ tự mình dạo chơi a, ta cùng vị cô nương này đi ra ngoài dạo một chút." Bắc Ly Nguyệt tức giận đến mức thiếu chút nữa nhổ ra một búng máu. Ặc, sinh ra nhiều nhi tử như vậy ta còn chưa có tính sổ với ngươi, ngươi còn dám thông đồng nữ nhân, ngươi nhớ kỹ cho ta. "Cái kia, ta lên lầu trước." Bắc Ly Nguyệt thật sự là nhịn không được đi nhanh lên lầu. Bắc Ly Mạc cũng không nói gì, đi theo Lục Vũ Hàm ra ngoài. Bắc Ly Nguyệt chạy tới tầng năm đi tìm Lăng Vũ nói chuyện phiếm, Lăng Vũ kỳ thật đã biết Bắc Ly Nguyệt vì sao mà thương tâm. "Ta đã biết, ngươi cũng đừng như vậy nhanh liền kết luận, xem thật kỹ đi, nếu như hắn thật sự yêu ngươi." "Ân, ta cũng hiểu, ta chỉ sợ sớm đã lâm vào quá sâu." Đắm chìm quá sâu trong ôn nhu của hắn, liệu sự ôn nhu này có là thật ? Có phải là giả hay không ? Thiên Giai Tuệ thấy Bắc Ly Nguyệt đi vào trong đó, liền theo tới tầng năm : "Nguyên lai ngươi ở nơi này a." "A, Giai Tuệ, sao ngươi lại tới đây ?" Bắc Ly Nguyệt thu hồi khuôn mặt thương tâm, miễn cưỡng mỉm cười. Giai Tuệ trông thấy Bắc Ly Nguyệt như vậy cũng hiểu được hắn rất đau lòng, thân là một vị hủ nữ, nàng cũng là rất đau lòng tiểu thụ : "Ai, sớm biết sẽ có một ngày thì ta nhất định phải lên tiếng hỏi rõ, ngươi cũng đừng như vậy, không cần miễn cưỡng chính mình đấy."
|
Chương 61 "Khục khục, vị này chính là ?" Lăng Vũ bị gạt ở một bên mặt tựa hồ có chút hồng. Bắc Ly Nguyệt lúc này mới nhớ tới bên cạnh còn có Lăng Vũ. ( Lăng Vũ: Ta dễ dàng bị người bỏ qua như vậy sao ? ) "A, Lăng Vũ, thật không có ý tứ a, vị này chính là. . . ." Bắc Ly Nguyệt lời còn chưa nói hết, Thiên Giai Tuệ tự giới thiệu rồi, "Xin chào, ta gọi Thiên Giai Tuệ." Bắc Ly Nguyệt cảm giác rất im lặng, cái nữ nhân thật sự một điểm thục nữ đều không có, ở cổ đại thật sự là hiếm thấy a. ( Thiên Giai Tuệ: Uy, ta rất thục nữ được không. Bắc Ly Nguyệt: Ặc, được rồi ngươi rất thục nữ, ngươi lúc tự giới thiệu thục nữ quá trời quá đất. Thiên giai Tuệ : Đột nhiên phát hiện ngươi là cái tiểu thụ rất thiếu dạy dỗ, ha ha, hôm nay do ta đến dạy dỗ ngươi một chút. Bắc Ly Nguyệt: Không tốt, vọt lẹ. ) Lăng Vũ mặt vừa đỏ thêm vài phần: "Tên rất dễ nghe, xin chào, ta gọi Lăng Vũ." Thiên Giai Tuệ trông thấy Lăng Vũ mặt hồng như vậy không phải là phát sốt đi à nha ? "Ngươi không sao chớ ? Như thế nào mặt nhìn đỏ như thế." Thiên Giai Tuệ lớn mật mà đem tay để trên trán Lăng Vũ kiểm nhiệt độ cơ thể. Lăng Vũ tuyệt đối thật không ngờ Thiên Giai Tuệ làm như vậy, thoáng cái nhiệt độ cơ thể liền cao lên, "Ân, xác thực là có chút phát sốt rồi, Lăng Vũ ngươi tốt đó chứ ?" Bắc Ly Nguyệt một bên nhìn hết màn này. . . Nguyên lai Lăng Vũ thích Giai Tuệ a, xem ra trên thế giới này không thiếu cái lạ, khẩu vị này cũng chưa chắc là quá nặng a. "Về sau ta có thể gọi ngươi là Giai Tuệ a ?" Lăng Vũ thấy Thiên Giai Tuệ kêu tên của mình như vậy rồi, mình cũng muốn làm gần hơn quan hệ của hai người. "Đương nhiên có thể a, ta liền thu ngươi làm người bằng hữu." Thiên Giai Tuệ não phẳng, hoàn toàn không ý thức được Lăng Vũ là thích nàng, cái này hài tử ngốc đến mức nào cũng có thể biết, lại nói nữ tử bình thường có lẽ thẹn thùng mới đúng a. ( Thiên Giai Tuệ : Đáng ghét, người ta sẽ không thẹn thùng đâu. Tiểu Tuyết: ... . . ) "Đúng rồi, Nguyệt, nếu như ngươi để ý hư vậy không bằng đi xem đi ?" Thiên Giai Tuệ trông thấy bộ dạng rầu rĩ không vui của Bắc Ly Nguyệt, đưa ra chủ ý mà tự mình cho là tốt. Bắc Ly Nguyệt lâm vào trầm tư, lão tử tại sao phải đi đuổi theo hắn a, hẳn là hắn phải quỳ xuống đến thỉnh cầu ta tha thứ mới đúng, thế nhưng mà không đi mà nói. . . . ( Tiểu Tuyết: Không đi lời mà nói..., lão công của ngươi sẽ bị người cướp đi. ) Vì vậy, Bắc Ly Nguyệt với tư cách nam nhân trọng đại quyết định : "Vậy thì tốt, chúng ta cùng đi xem tình huống, Lăng Vũ, ngươi cũng đi a." Lăng Vũ ước còn không kịp đó chứ. ( Tiểu Tuyết: Cảm giác thái độ của Lăng Vũ chuyển biến thật lớn, được rồi cứ như vậy đi. ) "Tốt, ta cũng đi theo ngươi nhìn xem." "Bát đệ, các ngươi muốn đi nơi nào ?" Bắc Ly Tê phát hiện ba con con chuột nhỏ đang chuẩn bị trốn đi. "Ách, cái kia, đại ca. . Chúng ta. . Chúng ta. . . ." Ai nha, vẫn bị phát hiện a, tuy nhiên đã sớm chuẩn bị trước tình huống bị phát hiện, nhưng cũng quá sớm đi à nha. "Đây còn phải nói sao? Đương nhiên là đuổi theo người yêu của mình a." Dạ Vệ Khiêm ôm nương tử của mình, vẻ mặt hưng phấn, Bắc Ly Mạc không ở đây, mình cùng nương tử lại có thể mây mưa thất thường rồi, sảng khoái a. ( Dạ : Ta muốn tiêu diệt ngươi. Đêm Vệ khiêm: Đừng a, nương tử, người ta, người ta sai rồi còn không được sao ? Dạ : Đêm nay ngả ra đất ngủ. Dạ Vệ Khiêm: Nương tử, đừng tàn nhẫn như vậy a. ) Ngoài ý muốn, Bắc Ly Tê không có đi ngăn trở bọn hắn: "Đi thôi." "Ân, chúng ta đi." Bắc Ly Nguyệt vẻ mặt cảm kích nhìn Bắc Ly Tê, "Thần Dạ, Thần Khê, các ngươi cũng phải giúp ta." Bắc Ly Nguyệt ngược lại là chưa quên Thần Dạ, Thần Khê, đem bọn họ lôi xuống nước. "Vâng." Thần Dạ, Thần Khê rất nghe lời nha. ( Thần Dạ, Thần Khê: Chỉ cần là Nguyệt ra lệnh, chúng ta đều tuân thủ, cho dù là đuổi theo tình yêu của hăn. Bắc Ly Nguyệt: Hai người các ngươi thật ngốc nha, nói lớn tiếng như vậy chẳng phải mỗi người đều biết sao. Tiểu Tuyết: Cũng đã biết hết rồi. ) Vì vậy, ba người cộng thêm hai gã Ám vệ đi truy đuổi tình yêu rồi.
|
Chương 62 Trên đường cái người tấp nập, phi thường náo nhiệt, bọn Bắc Ly Nguyệt lại có nhiệm vụ: tìm kiếm Bắc Ly Mạc. Tại trong biển người mênh mông này muốn tìm một người đây chính là không dễ dàng, "Sớm biết như vậy đã đi sớm chút, hiện tại cũng không biết bọn ọ đi nơi nào." Trông thấy nhiều người như vậy, Thiê Giai Tuệ nguyên bản khí thế liền toàn bộ cũng bị mất, tựa như quả bóng xì hơi. "Cái kia. . . Chúng ta đây đành phải từ từ rồi." Lăng Vũ tiểu tử này muốn tán gái lại không biết như thế nào a, tựa hồ muốn làm Thiên Giai Tuệ cao hứng, nhưng lại không biết nói cái gì. "Ân, vậy thì xin nhờ mọi người, hiện tại có nhiều người như vậy, chúng ta hay vẫn là cùng một chỗ hành động a, bằng không thì sẽ bị bầy tách ra, này cũng không hay." Bắc Ly Nguyệt vốn là muốn buông tha, nhưng là nhớ tới Bắc Ly Mạc cùng nữ nhân kia, hắn liền khó chịu, không muốn đi tìm lại cũng muốn đi tìm. Vì vậy ba người trong đám người chen tới chen lui, cuối cùng đã tới một nơi tương đối ít người "Đợi một chút, cái kia, đây không phải là...." Bắc Ly Nguyệt nhìn thấy người ở trên đài, đúng vậy đó chính là Bắc Ly Mạc. Lăng Vũ cùng thiên Giai Tuệ hướng theo Bắc Ly Nguyệt mà nhìn, cũng nhìn thấy Bắc Ly Mạc, nhiệm vụ thứ nhất hoàn thành. Hiện tại chỉ có thể ở một bên nhìn xem rồi, Phụ hoàng hắn, như thế nào sẽ ở trên đài tham gia trận đấu ? Hắn, hẳn không phải là người nên làm việc này a. ( Tiểu Tuyết: Ngươi quá ngây thơ rồi, con người đương nhiên sẽ thay đổi. Bắc Ly Nguyệt: Chết đi, ngươi cái đồ bệnh tâm thần, đừng có mà rãnh rỗi mò mẫm xem náo nhiệt. Tiểu Tuyết: Gia ~~~~~ ta quên uống thuốc đi, nếu không, ngươi cho ít tiền để ta mua thuốc uống đi ? Bắc Ly Nguyệt: Biến. ) "Xem ra trận đấu này hẳn là trận đấu đối câu đối, hơn nữa, các ngươi xem, chỗ đó có rất nhiều phần thưởng, đây chính là hàng tốt a, chỉ sợ Phụ. . . Phụ thân là muốn đưa lễ vật cho nữ nhân kia a, cái ả nữ nhân kia hình như rất chờ mong kìa." Bắc Ly Nguyệt lại thật bất ngờ không tức giận, khiến cho Lăng Vũ cùng thiên Giai Tuệ ý thức được : Nguyên lai cái người này còn có một mặt như vậy a ~~~~~~~~~~~~~~ Không hổ là đương kim Hoàng Thượng a, đối câu đối quả thực là việc nhỏ, không bao lâu liền đập phát chết luôn những người khác, thắng được quán quân. ( mọi người vỗ tay ~~~~~~~~~~~~~~) Bắc Ly Mạc nhận được phần thưởng xuống đài đem phần thưởng đưa cho cái nữ nhân kia, hiện trường vang lên từng trận tiếng hoan hô, Lục Vũ Hàm không biết là giả vờ hay là thật ( Bắc Ly Nguyệt: Nhất định là giả đấy, khinh bỉ cái nữ nhân kia. ) đỏ mặt, trực tiếp lôi kéo Bắc Ly Mạc đi, Bắc Ly Nguyệt nhìn thấy trực tiếp đuổi theo sau, còn lại hai người kia lại bị tách ra, may mắn Bắc Ly Nguyệt mang theo Thần Dạ, Thần Khê, Thần Dạ cùng Thần Khê ngược lại đuổi theo Bắc Ly Nguyệt, tựa hồ chỉ còn lại mỗi lăng vũ và Thiên Giai Tuệ. "Hiện tại chúng ta làm sao bây giờ ?" "Ai, không có biện pháp rồi, đành phải đi tìm Nguyệt, lần này hai người chúng ta cũng không thể bị tách ra, bằng không thì se rất khó, may mắn Nguyệt còn mang theo Thần Dạ cùng Thần Khê, bằng không thì không tiện liên lạc rồi, tốt rồi, không nói nhiều như vậy, tranh thủ thời gian đi tìm Nguyệt a." Vòng vo không bằng hành động, Lăng Vũ muốn dứt khoát hiện tại sẽ tới tỏ tình a ( Tiểu Tuyết: dũng khí có thể khen, mọi người vỗ tay. ) "Cái kia, ta muốn nói với ngươi một chuyện a." Lăng Vũ có chút ấp úng, xem ra dũng khí vẫn là không đủ a. "Ngươi nói đi." Thiên Giai Tuệ đầu óc cũng rất đơn giản, hoàn toàn giải không hiểu được tâm tư Lăng Vũ. "Cái kia, Giai Tuệ, ta thích ngươi." Ai nha, tối chung hay là nói đi ra ngoài sao? Thiên Giai Tuệ do dự một hồi nói: "Thích ta a, có thể, nhưng ngươi phải dùng hành động của ngươi chứng minh." Dù sao có trai đẹp đưa tới cửa, ngu sao mà không muốn a. "Vậy thì tốt, ta sẽ chứng minh cho ngươi xem." Lăng Vũ hạ quyết tâm nữa à, mặc dù không có đáp ứng nhưng là cũng không có cự tuyệt, lần thứ nhất tỏ tình có thể thuận lợi như vậy đã coi là không tệ. ( Tiểu Tuyết: Cố gắng lên a, chàng trai. Lăng Vũ: Ân, ta biết rồi. Thiên Giai Tuệ: Ha ha, chứng minh cho ta xem a, xem ta hài lòng hay không rồi sẽ cân nhắc một chút. Tiểu Tuyết: Lăng Vũ, ngươi phải cẩn thận rồi, cái nữ nhân này khả năng rất hoa tâm. Thiên Giai Tuệ : Đáng ghét, bản tỷ luôn luôn rất một lòng đấy. )
|
Chương 63 Bắc Ly Nguyệt đuổi tới một nửa thời đột nhiên phát hiện một sự thật rất nghiêm trọng, vừa rồi mình trực tiếp chạy đi, bỏ lại Lăng Vũ, Giai Tuệ, bất quá may mắn Thần Dạ, Thần Khê có ở bên cạnh. Bắc Ly Nguyệt đuổi cả buổi rốt cục trông thấy thân ảnh Bắc Ly Mạc cùng Lục Vũ Hàm, lúc này thì bọn họ có thể nói là quan hệ thêm gần một bước a, thấy thế tâm Bắc Ly Nguyệt ngứa một trận, tốt, Phụ hoàng, khoản nợ này nhất định hảo hảo tính tính toán toán với ngươi. Lúc này, Bắc Ly Mạc đột nhiên xoay người lại nhìn về phía Bắc Ly Nguyệt đang đứng, Bắc Ly Nguyệt bị dọa, xong đời, Phụ hoàng hkhẳng định biết rõ ta theo dõi hắn rồi. Bắc Ly Mạc nhếch miệng mỉm cười, "Mạc, có chuyện sao ?" Lục Vũ Hàm trông thấy Bắc Ly Mạc thất thần có chút nghi vấn."Không có chuyện gì, chúng ta tiếp tục đi thôi." Bắc Ly Mạc rất xảo diệu mà đổi đề tài, Lục Vũ Hàm cũng bất đắc dĩ đi theo Bắc Ly Mạc. Sau lưng, Bắc Ly Nguyệt xem thấy bọn họ đi cũng đi theo. "A." Quả nhiên theo dõi người là có báo ứng, Bắc Ly Nguyệt đụng phải một người. "Thực xin lỗi, thực xin lỗi." Bắc Ly Nguyệt hiện tại không rảnh cùng người bị hắn đụng này lãng phí thời gian, nói xin lỗi liền chuẩn bị rời. "Đụng người ta xong, nói tiếng xin lỗi là được rồi sao ?" Nam tử bị hắn đụng vào vị biết rõ Bắc Ly Nguyệt đang gấp gáp, nhưng vẫn là cố ý đem hắn giữ lại. "Ách, cái kia, đụng phải ngươi, ta cảm thấy thật xin lỗi, nhưng hiện tại ta có việc gấp phải làm, ngày khác sẽ bồi tội." Nam tử trước mắt cao gầy, tú nhã (tuấn tú, nhã nhặn), quần áo là tơ lụa Băng Lam tốt nhất, bên trên thêu hoa văn lá trúc viền chỉ trắng tuyết hệt như trâm cài tóc của hắn. Tản ra khí chất diễm lệ của một vị quý công tử phi phàm. Nụ cười kia rất có điểm phong lưu. Cái cằm có chút hất lên, cùng với tia sáng trong mắt, như sao sáng trong ngân hà. Hắn mặc áo bà đen, đeo ngọc bội trạm chổ tinh mỹ. Eo buộc đai lưng ngọc. Đối với mỹ nam tử Bắc Ly Nguyệt đã thấy nhiều, nhiều thêm một người cũng không có chênh lệch gì. Nam tử tinh tế đánh giá Bắc Ly Nguyệt một phen, cho tới bây giờ không ai có thể đối với dung mạo của ta chẳng thèm ngó tới như vậy, ha ha, người này thật sự là rất thú vị. "Theo ta ăn cơm, ta tạm tha cho ngươi, như thế nào ?" Xem ra nam tử là quyết tâm muốn lưu lại Bắc Ly Nguyệt rồi. Bắc Ly Nguyệt xoắn xuýt thật lâu, ai, theo dõi Phụ hoàng sự tình hay (vẫn) là cáo một giai đoạn, một đoạn a, "Vậy được rồi." Hai người cùng đi đến một quán rượu, quán rượu này mặc dù không bì kịp quán rượu do Lăng Vũ khai mở, nhưng chỗ này cũng là tửu lâu số một số hai rồi. "Đến, khách quan, bên trong mời." Tiểu nhị trông thấy hai vị khách quý đến, tranh thủ thời gian đến nghênh đón. "Khách quan ăn gì ?" "Chuẩn bị một gian ghế lô tốt nhất, đem đồ ăn chiêu bài đều bày lên cho ta." "Được rồi, gia, ngài ở bên chờ một chút, đồ ăn lập tức đưa lên." "Đúng rồi, còn chưa có hỏi ngươi, ngươi tên gì ?" Bắc Ly Nguyệt đối với cái người này vẫn có chút ghi hận trong lòng đấy. "Tại hạ Liễu Tổ Huy, không biết ngươi xưng hô như thế nào ?" "Cách Nguyệt." Thiếu chút nữa nói ra tên, nguy hiểm thật. "Tại hạ quấy rầy Nguyệt huynh xử lý việc gấp, thật sự là không có ý tứ, không biết Nguyệt huynh là có việc gấp gì ? Nói không chừng ta có thể giúp đỡ ngươi." Nha, cái người này coi như là tốt..., còn hiểu được giúp đỡ nhân gia. Cắt, chuyện này ngươi vĩnh viễn cũng giúp không được, ta mới không thèm nói ra đâu, "Không có. . Cũng không có chuyện gì lớn, không ngại không ngại." "Vậy là tốt rồi." Liễu Tổ Huy trong nội tâm chỉ sợ vẫn là hoài nghi a, xem ra chính mình vẫn là cẩn thận một chút thì tốt hơn. "Khách quan, để cho ngài đợi lâu, đồ ăn tốt rồi, ngài chậm dùng, có chuyện gì tùy thời có thể phân phó ta." Tiểu nhị ân cần bưng lên đồ ăn, cười hì hì đóng cửa lại. "Nguyệt huynh, đến dùng bữa dùng bữa." "Về sau ngươi gọi ta là Nguyệt a, Nguyệt huynh rất không dễ nghe." "Vậy thì tốt, Nguyệt, về sau ngươi kêu ta Huy, như vậy gọi xác thực là lạnh nhạt một chút." Xin nhờ, ta lúc nào thân mật với ngươi như vậy ? Tự kỷ là đây a.
|