Dị Thế Trọng Sinh Chi Mạc Nguyệt
|
|
Chương 69 Sau khi hòa hảo, hai người một lần nữa hồi trở lại khách điếm, phát hiện mọi người tại đó đang ăn rất vui. "A, hai người các ngươi làm hòa rồi à, nếu không thì đến cùng ăn một chút đi, đồ ăn ở đây rất tốt, ăn thật ngon." Dạ Vệ Khiêm nhét đến miệng đều là đồ ăn, xem ra hoàn toàn không có bị không khí vừa rồi ảnh hưởng. "Chúng ta phải chăng nên lên đường rồi, đã dừng lại ở chỗ này quá lâu." Bắc Ly Tê vừa ăn xong, lau miệng. Liễu Tổ Huy nghe xong nghĩ thầm, Nguyệt phải đi rồi, chính mình không phải là không có cơ hội thấy hắn rồi sao, phải có biện pháp đem hắn lưu lại mới được, "Nguyệt, các ngươi thể lưu lại vài ngày sao ? Ta có thể mang bọn ngươi đi chơi, không cần gấp gáp trở về như vậy đi." "Không được, chúng ta xác thực là có chuyện quan trọng, không nên ở chỗ này lâu." Bắc Ly Nguyệt một ngụm cự tuyệt Liễu Tổ Huy, xem ra người này còn chưa có muốn buông tha cho hắn a, làm như thế nào mới có thể để cho hắn hết hy vọng đây ? Lúc này cửa ra vào cũng có một vị khách không mời mà đến, "Mạc, ngươi phải đi rồi hả ? Như thế nào nhanh như vậy ? Bằng không ngươi dẫn ta đi với." Lục Vũ Hàm, cái nữ nhân chết tiệt này sớm không hiện, muộn không hiện, hết lần này tới lần khác lại ở thời điểm này, thật là đáng chết a, toàn bộ mọi người đều đáng chết. ( Tiểu Tuyết: Cái lời này quá nặng đi thí chủ, gần sang năm mới nói chết vậy có chết hay không đấy. Bắc Ly Mạc : Ngươi cũng đi chết đi, đợi Nguyệt Nhi hiểu rõ, ngươi cũng có thể đi chết rồi. Tiểu Tuyết: Ở chỗ này mọi người chào năm mới đi, bỏ qua người kia a. ) Bắc Ly Nguyệt trông thấy Lục Vũ Hàm đến, xem như không thấy, nhìn thoáng qua Bắc Ly Mạc, chính mình tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn xem Bắc Ly Mạc xử lý như thế nào chuyện này. Thiên Giai Tuệ trông thấy tình huống này chỉ có thể nói là tứ giác luyến xoắn xuýt a. "Lục Vũ Hàm, ta ở chỗ này nói luôn, ta không thích ngươi, cho dù ngươi muốn đi theo ta, ta cũng tuyệt đối không có khả năng thỏa hiệp, người ta yêu là hắn, từ đầu đến cuối cũng chỉ có hắn." Bắc Ly Mạc nói ra tiếng lòng của mình, đi qua ôm lấy Bắc Ly Nguyệt. "Thật hay." Thiên Giai Tuệ cùng Dạ Vệ Khiêm nhao nhao vỗ tay lên, thật không hỗ là huynh muội a. ( Huynh muội luôn đấy. ) Bắc Ly Nguyệt đã có xúc động muốn chụp chết Bắc Ly Mạc, không có việc gì trước mặt nhiều người như vậy nói cái này làm gì, mắc cỡ chết người đây này. Lục Vũ Hàm vẻ mặt hoảng sợ, nam nhân mình yêu không yêu mình coi như thôi rồi, hắn vậy mà yêu nam nhân, nhưng cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, "Ta cho ngươi biết, Mạc là của ta, ngươi đừng hòng, ngươi cái tiện nhân không biết xấu hổ." Nói xong liền muốn cho Bắc Ly Nguyệt một cái tát, không ngờ, bị Bắc Ly Mạc bắt được, ngược lại bị tát một cái, "Ngươi mắng ai là tiện nhân, ngươi mới là một tiện nhân." "Mạc, chẳng lẽ vài ngày trước ngươi đều đã quên sao ? Hai người chúng ta cùng đi qua cái cầu kia, ngươi đã quên sao ?" Lục Vũ Hàm nói xong liền rơi nước mắt. "Vì những cái kia ngươi tựu cho rằng I love you ? Ngươi cũng quá kiêu ngạo." Bắc Ly Mạc rất khinh thường nhìn Lục Vũ Hàm, thật sự là tự cho là đúng, mới một ngày liền muốn nói chuyện yêu đương, ngoại trừ Nguyệt Nhi ra. (Tiếng Anh hẳn hoi, tuôi không chém. :v) "Ngươi. . . . . Ngươi tại sao phải đối với ta như vậy, dù sao ngươi không thoát khỏi được ta, tiểu tiện nhân kia ngươi nhớ kỹ cho ta từ nay về sau ta với ngươi thế bất lưỡng lập." Lục Vũ Hàm rất chật vật mà đi nha. Liễu Tổ Huy lại lên tiếng, "A, xem ra ngươi cũng không hơn kém gì mấy kẻ ra ngoài hát hoa ngắt cỏ, Nguyệt, ta đã chấm ngươi, nếu như các ngươi trở về..., ta và các ngươi cùng trở về." Hai vị này thật sự là phiền toái a. "Cái này thật đúng là phiền toái." Yến Ngọc Hàn trông thấy cái tứ giác luyến xoắn xuýt này, cũng nhíu mày. Bắc Ly Tê thì ngoài ý muốn, không nghĩ tới Phụ hoàng thật lớn mật như vậy, trước mặt mọi người lại. . . . Xem ra phải hảo hảo làm quen tính cách đa dạng của Phụ hoàng rồi. ( Bắc Ly Mạc : Cái gì mà tính cách đa dạng, ngươi đem cha ngươi trở thành cái gì. Bắc Ly Tê: Đúng vậy a, không phải sao ? Bắc Ly Mạc: Ngươi. . . Ngươi, đồ nghịch tử! Tiểu Tuyết: Uy uy, các ngươi ở trên diễn cái cái gì đó a. )
|
Chương 70 "Nguyệt, ngươi ngược lại nói gì đi a." Thiên Giai Tuệ thật sự nhìn không được rồi, con mẹ nó hai người kia cãi nhau coi như xong không có việc gì còn đi bên ngoài thông đồng, là ngại phiền toái còn chưa đủ sao ? Bắc Ly Nguyệt vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Thiên Giai Tuệ, cũng không phải tự mình nguyện ý, ta có biện pháp thoát khỏi những người này sau đó thuận thuận lợi lợi trở về sao ? "Tốt rồi, các ngươi đừng thế nữa, Liễu Tổ Huy mặc kệ ngươi dù có nói thế nào ta chính là không thích ngươi, đây là sự thật không có cách nào cải biến, thỉnh ngươi về sau đừng đi theo chúng ta được không ?" Đây cũng là trong dự liệu của Liễu Tổ Huy, vẫn bị cự tuyệt sao ? Hắn không thể thử yêu thích ta sao ?"Nguyệt, ta vẫn không muốn muốn từ bỏ ngươi, ngươi để cho ta đi theo ngươi đi, ta cũng sẽ không bắt buộc ngươi yêu thích ta, nhưng ta vẫn sẽ chờ ngươi, cho nên để cho ta cùng đi với ngươi a, ít nhất chúng ta còn có thể làm bằng hữu." "Thật sao, bằng hữu a, ta đây tiện tay thu ngươi làm bằng hữu, cùng đi cùng chúng ta a." Loại tình huống này nhiều thêm một người bạn rất tốt a, tổng so với Lục Vũ Hàm kia tốt nhiều lắm. Bắc Ly Mạc cũng không nói gì thêm tùy ý Bắc Ly Nguyệt làm việc cần phải làm. ( Tiểu Tuyết: Uy uy, không khỏi cũng quá sủng ái hắn đi à nha. Bắc Ly Mạc : Con của ta ta làm chủ. Tiểu Tuyết: Nin nhờ, đây là cái tư tưởng gì a. ) "Nói đến đây, phụ thân ngươi có phải quên một chuyện gì rất trọng yếu hay không a." Chuyện Bắc Ly Nguyệt ám chỉ đương nhiên là chuyện của Lục Vũ Hàm. Bắc Ly Mạc ngược lại là sửng sốt một chút, ngược lại là quên mất tồn tại của nữ nhân kia rồi, chuyện Nguyệt Nhi đã xử lý tốt, như vậy chuyện của mình nên xử lý tốt lúc nào đây ? "Hừ, dù sao nữ nhân kia cũng đã đi rồi, không cần giải quyết gì, chúng ta vẫn là nhanh lên đường a, bằng không thì phải để cho hắn đợi quá lâu cũng không tốt." Trong Hoàng cung, Hoàng Đế 'Giả' đang nức nở. . . . Ô ô, chủ tử ngươi mau trở lại a, ta sắp không chịu nổi nữa, về sau quyết không làm chuyện này nữa, quá thống khổ, quả nhiên làm Hoàng Thượng không có tốt như vậy mà. ================================================================================ "A, vậy sao, bọn hắn đã trên đường trở về, rất tốt." Nam tử lúc này ôm Hối, nghe Hối nói tình báo. "Cái kia, chủ tử, có thể buông thuộc hạ ra hay không ?" Trên quán cái này người mình cũng xem như đổ tám đời vận rủi rồi. Nam tử cười khẽ, cắn ỗ tai Hối, "Buông ra ? Điều này sao có thể ? Hối, ngươi rốt cuộc trốn không thoát, ngươi là con mồi của ta, vĩnh viễn đừng hòng trốn khỏi tay ta." Lỗ tai chính là chỗ mẫn cảm của Hối, Hối chỉ sợ là cũng đã không thể chống cự nữa nha. "Hối, ta đã đợi không kịp rồi, ta muốn ăn hết ngươi." Nói xong, nam tử liền đem Hối ôm vào giường. "Cái này. . . Chủ tử, đừng, ngài không thể như vậy." Ô ô, vì cái gì việc cần phải làm của ta là việc này, vì cái gì sẽ bị phá trinh nữa nha ? ( Tiểu Tuyết: Nha, như vậy cũng không tệ nha, hảo hảo hưởng thụ a. Hối : Đi chết đi, ngươi cái hủ nữ chết tiệt, sớm muộn có một ngày muốn đem ngươi phi phi. Tiểu Tuyết: Vì cái gì ta và các ngươi quan hệ ở chung được không hòa hợp ? Mọi người: bởi vì. . . . Ngươi đã lâu không bị ăn đòn. Tiểu Tuyết: Nào có, người ta thế nhưng mà rất ngoan nha. )
|
Chương 71 Nam tử thừa dịp lúc Hối không hề phòng bị, tiến công! ! ! ! "Ân. . Ân. . . Buông. . Chủ tử." Hối bị hôn đến không thở nổi, muốn đẩy ra nam tử nhưng mình bây giờ căn bản chính là tay trói gà không chặt. Thời gian từng chút một trôi qua, vì vậy nam tử rất 'Hảo tâm' mà thả Hối ra, "Đồ ngốc, không biết lúc hôn môi phải thở sao ? Không biết mà nói không sao, ta chậm rãi dạy ngươi." ( Tiểu Tuyết: Muốn viết tiếp nhưng lại rất e ngại. . . . Cắn khăn. . ) Hối xấu hổ đỏ mặt, hắn cảm giác được XX của nam tử dán chặt hạ thân của hắn, lúc hắn muốn cùng nam tử kéo ra chút khoảng cách, nhưng làm như vậy ngược lại sẽ khiến cho nam tử muốn XX... "Ha ha, xem ra Hối rất nóng vội nha." Nam tử trông thấy Hối 'Nhiệt tình' như thế liền tùy tiện trên người Hối gặm mấy ngụm, bắt đầu khai mở món ăn này. Ngón tay của nam tử tiến vào XXXXXX ( Tiểu Tuyết: Không ghi được, mọi người tự hiểu được rồi. ), "Ân. . . A.... . . Đừng. . Nhanh. . Rút." "Xem ra đã có thể rồi nha, ta đây liền không khách khí." Nam tử đem XX... ( Tiểu Tuyết: Có thể sẽ có chút nhanh, quá trình mọi người từ từ suy diễn a, ta rất sợ hãi. . . . ) "Đừng, a! ! ! !" Hối kêu to. Không lâu trong phòng tiếng rên rỉ thống khổ biến thành tiếng rên rỉ đầy khoái hoạt... ( Tiểu Tuyết: Rất sợ đó, về sau vẫn là viết H ít cho đỡ sợ. ) Màn ảnh chuyển đổi... . . . Đoàn người Bắc Ly Nguyệt lúc này đã trên đường hồi trở lại Hoàng Cung rồi. "Không nghĩ tới, Nguyệt, ngươi lại là hoàng tử, mà..." Liễu Tổ Huy vừa nghĩ tới chính mình đắc tội Hoàng đế, trong lòng vẫn là có chút sợ, vậy mà cùng Hoàng Thượng cướp người cũng thật sự là mật đủ lớn. ( Liễu Tổ Huy: Bởi vì, bởi vì, người ta không biết hắn là Hoàng Thượng nha. Tiểu Tuyết: bán manh cái gì a. ) Bắc Ly Mạc cũng khinh thường cùng hắn so đo, tuy nhiên người chọc hắn dù sao vẫn là con dân của hắn, hắn phải hảo hảo đối đãi. "Cảm ơn Phụ hoàng." "Cám ơn ta cái gì, ta lại làm cái gì sao ?" Bắc Ly Mạc biết rõ còn cố hỏi. "Không nghĩ tới Phụ hoàng vậy mà sẽ đáp ứng để cho hắn đồng hành." ( Tiểu Tuyết: Cái này dường như nói. . . . Bắc Ly Mạc: Ta là hạng người như vậy sao ? Đối với con dân của ta đương nhiên là phải hảo hảo đối đãi, bằng không thì uy vọng như thế nào thành lập được. Liễu Tổ Huy: Đáng ghét, gia đây mới không muốn làm con dân của ngươi, gia muốn làm ngươi đấy... Bắc Ly Nguyệt: Liễu Tổ Huy ngươi chán sống đúng không ? Tiểu Tuyết: Người đàn bà chanh chua, sớm có một ngày ngươi Mạc Mạc sẽ rời đi ngươi đấy. Bắc Ly Nguyệt: Mạc Mạc là ngươi có thể gọi đấy sao ? *Khiêu mi* ) Bắc Ly Mạc tiếp tục xem phong cảnh ngoài cửa sổ. Bắc Ly Nguyệt cùng với Liễu Tổ Huy hàn huyên, "Huy, nhà ngươi rất có tiền sao ?" Tựa hồ như là con nhà giàu. "Cũng không tính là gì, gia phụ là một gã thương nhân, chỉ là so với dân chúng bình thường trong nhà giàu có hơn thôi." Cái kia so ra mà vượt ngươi cái này hoàng tử a, đương nhiên những lời này vẫn là không nói ra. "Không được cùng hắn nói chuyện." Không phải rất khoan dung sao ? ( Bắc Ly Mạc : Nha, ngẫu nhiên ngoại lệ một lần. ) Bắc Ly Nguyệt đáp lại Bắc Ly Mạc một cái trợn mắt, tại sao ? Chỉ nói thôi mà. "Nương tử, hôn một cái." Ngoài xe ngựa, Dạ Vệ Khiêm lại cùng tiểu nương tử của hắn chơi trò hôn môi rồi. "Cút ngay." Dạ vẫn đáp lại như thế. "Không việc gì đâu, đến một cái nha." Nói xong muốn thân lên rồi. Kết quả đầu bị nện, quay người nhìn xem là ai, liền nhìn thấy vẻ mặt 'Người vô tội' của Yến Ngọc Hàn. "Ai nha, không cẩn thận trượt một cái, ngươi không sao chớ ?" Yến Ngọc Hàn đã sớm xem đến không thoải mái rồi, vẻ mặt nhìn như heo. Dạ Vệ Khiêm lập tức hỏa khí bốc lên, nhưng vẫn là bị ngăn trở, "Đại ca, xin thương xót, đây là chủ tử của ta, ngài bớt giận, ngài bớt giận." Thiên Giai Tuệ hộ chủ rất tốt, Yến Ngọc Hàn thật cao hứng, xem ra cái thùng cơm này không có nuôi không. "Hừ, lần này nể mặt mũi tiểu muội tha cho ngươi, lần sau, hừ hừ." Vì vậy mọi người cứ như vậy thật vui vẻ về tới Hoàng Cung, nha, khả năng có chút không vui a.
|
Chương 72 Nam tử thừa dịp lúc Hối không hề phòng bị, tiến công! ! ! ! "Ân. . Ân. . . Buông. . Chủ tử." Hối bị hôn đến không thở nổi, muốn đẩy ra nam tử nhưng mình bây giờ căn bản chính là tay trói gà không chặt. Thời gian từng chút một trôi qua, vì vậy nam tử rất 'Hảo tâm' mà thả Hối ra, "Đồ ngốc, không biết lúc hôn môi phải thở sao ? Không biết mà nói không sao, ta chậm rãi dạy ngươi." ( Tiểu Tuyết: Muốn viết tiếp nhưng lại rất e ngại. . . . Cắn khăn. . ) Hối xấu hổ đỏ mặt, hắn cảm giác được XX của nam tử dán chặt hạ thân của hắn, lúc hắn muốn cùng nam tử kéo ra chút khoảng cách, nhưng làm như vậy ngược lại sẽ khiến cho nam tử muốn XX... "Ha ha, xem ra Hối rất nóng vội nha." Nam tử trông thấy Hối 'Nhiệt tình' như thế liền tùy tiện trên người Hối gặm mấy ngụm, bắt đầu khai mở món ăn này. Ngón tay của nam tử tiến vào XXXXXX ( Tiểu Tuyết: Không ghi được, mọi người tự hiểu được rồi. ), "Ân. . . A.... . . Đừng. . Nhanh. . Rút." "Xem ra đã có thể rồi nha, ta đây liền không khách khí." Nam tử đem XX... ( Tiểu Tuyết: Có thể sẽ có chút nhanh, quá trình mọi người từ từ suy diễn a, ta rất sợ hãi. . . . ) "Đừng, a! ! ! !" Hối kêu to. Không lâu trong phòng tiếng rên rỉ thống khổ biến thành tiếng rên rỉ đầy khoái hoạt... ( Tiểu Tuyết: Rất sợ đó, về sau vẫn là viết H ít cho đỡ sợ. ) Màn ảnh chuyển đổi... . . . Đoàn người Bắc Ly Nguyệt lúc này đã trên đường hồi trở lại Hoàng Cung rồi. "Không nghĩ tới, Nguyệt, ngươi lại là hoàng tử, mà..." Liễu Tổ Huy vừa nghĩ tới chính mình đắc tội Hoàng đế, trong lòng vẫn là có chút sợ, vậy mà cùng Hoàng Thượng cướp người cũng thật sự là mật đủ lớn. ( Liễu Tổ Huy: Bởi vì, bởi vì, người ta không biết hắn là Hoàng Thượng nha. Tiểu Tuyết: bán manh cái gì a. ) Bắc Ly Mạc cũng khinh thường cùng hắn so đo, tuy nhiên người chọc hắn dù sao vẫn là con dân của hắn, hắn phải hảo hảo đối đãi. "Cảm ơn Phụ hoàng." "Cám ơn ta cái gì, ta lại làm cái gì sao ?" Bắc Ly Mạc biết rõ còn cố hỏi. "Không nghĩ tới Phụ hoàng vậy mà sẽ đáp ứng để cho hắn đồng hành." ( Tiểu Tuyết: Cái này dường như nói. . . . Bắc Ly Mạc: Ta là hạng người như vậy sao ? Đối với con dân của ta đương nhiên là phải hảo hảo đối đãi, bằng không thì uy vọng như thế nào thành lập được. Liễu Tổ Huy: Đáng ghét, gia đây mới không muốn làm con dân của ngươi, gia muốn làm ngươi đấy... Bắc Ly Nguyệt: Liễu Tổ Huy ngươi chán sống đúng không ? Tiểu Tuyết: Người đàn bà chanh chua, sớm có một ngày ngươi Mạc Mạc sẽ rời đi ngươi đấy. Bắc Ly Nguyệt: Mạc Mạc là ngươi có thể gọi đấy sao ? *Khiêu mi* ) Bắc Ly Mạc tiếp tục xem phong cảnh ngoài cửa sổ. Bắc Ly Nguyệt cùng với Liễu Tổ Huy hàn huyên, "Huy, nhà ngươi rất có tiền sao ?" Tựa hồ như là con nhà giàu. "Cũng không tính là gì, gia phụ là một gã thương nhân, chỉ là so với dân chúng bình thường trong nhà giàu có hơn thôi." Cái kia so ra mà vượt ngươi cái này hoàng tử a, đương nhiên những lời này vẫn là không nói ra. "Không được cùng hắn nói chuyện." Không phải rất khoan dung sao ? ( Bắc Ly Mạc : Nha, ngẫu nhiên ngoại lệ một lần. ) Bắc Ly Nguyệt đáp lại Bắc Ly Mạc một cái trợn mắt, tại sao ? Chỉ nói thôi mà. "Nương tử, hôn một cái." Ngoài xe ngựa, Dạ Vệ Khiêm lại cùng tiểu nương tử của hắn chơi trò hôn môi rồi. "Cút ngay." Dạ vẫn đáp lại như thế. "Không việc gì đâu, đến một cái nha." Nói xong muốn thân lên rồi. Kết quả đầu bị nện, quay người nhìn xem là ai, liền nhìn thấy vẻ mặt 'Người vô tội' của Yến Ngọc Hàn. "Ai nha, không cẩn thận trượt một cái, ngươi không sao chớ ?" Yến Ngọc Hàn đã sớm xem đến không thoải mái rồi, vẻ mặt nhìn như heo. Dạ Vệ Khiêm lập tức hỏa khí bốc lên, nhưng vẫn là bị ngăn trở, "Đại ca, xin thương xót, đây là chủ tử của ta, ngài bớt giận, ngài bớt giận." Thiên Giai Tuệ hộ chủ rất tốt, Yến Ngọc Hàn thật cao hứng, xem ra cái thùng cơm này không có nuôi không. "Hừ, lần này nể mặt mũi tiểu muội tha cho ngươi, lần sau, hừ hừ." Vì vậy mọi người cứ như vậy thật vui vẻ về tới Hoàng Cung, nha, khả năng có chút không vui a.
|
Chương 73 "Chủ tử, bọn hắn hồi cung rồi." "A, thật sao, xem ra chúng ta nhất định phải đi hảo hảo dò hỏi vị quân vương vĩ đại của chúng ta một chút rồi." Xem ra nam tử cũng muốn hành động rồi. "Ngươi đi xuống trước đi." "Vâng." Hối nghe xong cảm thấy mừng rỡ, "Chủ tử muốn động thủ ?" "Đương nhiên, còn có đừng gọi ta chủ tử, gọi ta Viêm, đây là tên của ta." Đời này ta thế nhưng lại chấm ngươi, Hối, dù cho ngươi có chết cũng phải chết ở trên tay ta. "Cái này. . . Cái này không được tốt a." Vừa nhắc tới tên của hắn, Hối không khỏi mà nghĩ đến ngày đó, từ đó về sau người nam nhân này mỗi ngày lôi kéo hắn 'Vận động' khiến cho eo của hắn đau nhức không thôi, thiếu chút nữa không xuống giường được. Viêm trông thấy Hối đỏ mặt đã biết rõ hắn khẳng định suy nghĩ đến chuyện kia, "Dù sao chúng ta cái gì nên làm cũng đã làm hết, ngươi gọi tên của ta có cái gì không được chứ ? Nói sau tên của ta cơ hồ không có người biết rõ, ngay cả Khí cũng không biết." "Viêm..." Chính mình lại là trong số rất ít người biết rõ tên của hắn sao ? Vì cái gì trong nội tâm cảm thấy mừng rỡ, còn cao hứng hơn hồi nãy nữa. "Ân, lại gọi một lần." "Viêm." "Lại gọi một lần." "Viêm." "Lại gọi một lần." ... . . "Chủ tử, ta không kêu, gọi một lần là đủ rồi vì cái gì còn muốn gọi nhiều lần như vậy ?" "Ta thích ngươi gọi tên của ta." Viêm khuynh thành cười cười đem Hối triệt để mê hoặc, Viêm thừa cơ đem Hối ôm vào trong ngực."Chúng ta tới làm một ít 'chuyện' a." Cho nên bọn họ lại bắt đầu bắt đầu vận động, thật sự là hai hài tử nhiệt tình, yêu khỏe mạnh a. ( Hối : Nhiệt tình cái rắm, eo của ta sắp gãy rồi. Viêm: Ai nha, vi phu giúp ngươi xoa xoa, nghe lời. Tiểu Tuyết: Chảy nước miếng. . . . . Viêm: Ngươi có thể tới nơi khác chảy nước miếng không ? Tiểu Tuyết: Không thể, tiếp tục đi a. ) ================================================================================ "A, Nguyệt, nhớ ngươi muốn chết." Tử Nguyệt nghe tin Nguyệt trở về, tranh thủ thời gian ôm lấy hắn. "Khục khục, Tử Nguyệt, đừng kích động, đừng kích động, buông ra." Nha đầu kia cũng quá nhiệt tình a. "A, thực xin lỗi, có bị làm sao không ? Ai nha, gầy đi một vòng rồi, không được ta phải đi nấu đồ ăn cho ngươi." Tử Nguyệt nói xong tranh thủ thời gian chạy đến phòng bếp, nhưng còn chưa có chạy đã bị Bắc Ly Nguyệt gọi lại. "Tử Nguyệt, không cần, ta không có sao, ngươi không cần lo lắng." Phía đối diện có một người đi đến, nguyên lai là Nghi Thủy, Nghi Thủy trông thấy Bắc Ly Nguyệt nước mắt lập tức rớt xuống."Ô ô, Nguyệt, ngươi rốt cục trở về rồi, không có sao chứ ?" "Yên tâm, ta không có chuyện gì, chỉ có điều đã trải qua rất nhiều chuyện mà thôi, đến, ta từ từ nói cho các ngươi nghe." Thời gian luôn trôi qua rất nhanh... ... . . . . . "Nguyên lai là như vậy, Nguyệt, ngươi chịu không ít đau khổ a." Tử Nguyệt lộ ra rất đau lòng, dù sao từ nhỏ nàng đã đem Bắc Ly Nguyệt thành em ruột mà đối đãi. "Ta căn bản là một bên vô dụng, chỉ có thể được mọi người yểm hộ, còn hại bọn họ bị thương." Bắc Ly Nguyệt nghĩ tới những việc này, không khỏi tự trách, đáng tiếc chính mình không học võ công sớm chút, bằng không thì có thể có một chút hữu dụng. "Tốt rồi, không nói cái này nữa, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, ta đi nấu đồ ăn cho các ngươi, chờ a." "Ân, tay nghề của Tử Nguyệt ta đã rất lâu không có nếm rồi, Tử Nguyệt, nhanh lên a, ta sắp bị đói chết đây này." "Vâng, tuân mệnh." Tử Nguyệt nhanh như chớp chạy mất. "Nguyệt, ta trước hết đi làm việc, có chuyện gì thì bảo ta." Nghi Thủy hành lễ cáo lui. "Thần Dạ, Thần Khê, các ngươi trên đường đi cũng khổ cực, đi nghỉ ngơi đi, đợi thức ăn làm xomg ta sẽ gọi các ngươi đến ăn." Dọc theo con đường này may mắn có bọn hắn bảo hộ, nếu không mình chết như thế nào còn không biết đây này. "Vâng, tạ chủ tử." Người đều đi hết, ngược lại có chút lạnh lẽo, thanh tĩnh, được rồi dù sao Tử Nguyệt rất nhanh sẽ trở lại, đợi một chút sẽ được ăn một bữa bữa cơm đoàn viên cùng một chỗ với mọi người a, rất lâu không có cùng bọn họ ngồi cùng một chỗ ăn cơm, chỉ mong mỗi ngày đều như vậy mà trôi qua là tốt rồi. Nhưng là, vì cái gì ta cảm thấy bất an như vậy ? Rốt cuộc chuyện gì sẽ phát sinh đây ?
|