Dị Thế Trọng Sinh Chi Mạc Nguyệt
|
|
Chương 24 "Nguyệt Nhi, có mệt hay không ?" Bắc Ly Mạc nhìn Bắc Ly Nguyệt gần đây bị hai người kia ( hẳn là một người a ) khiến cho nhân cách hỏng mất, thật đau lòng a. "Phụ hoàng, người ta rất mệt a a, ngài nhanh lên đem Dạ ca ca cùng Dạ đuổi ra Hoàng Cung a, đặc biệt là Dạ ca ca." "Tốt, Phụ hoàng đem bọn hắn đuổi ra, như vậy sẽ không nhao nhao phiền đến ngươi rồi." ( Dạ Vệ Khiêm: Ô ô, ta lại làm cái gì khiến cho Hoàng Thượng đuổi ra Hoàng Cung, tác giả, ta có làm gì sao ? Tác giả: Ặc. . Cái này nên hỏi bản thân a. ) "Dạ Vệ Khiêm, ngươi quay lại đây cho trẫm." Bắc Ly Mạc vừa định đi gặp Dạ Vệ Khiêm không nghĩ tới hắn đang cùng Dạ tán tỉnh, thật sự là đáng giận đến cực điểm không thể nhịn được nữa, giận dữ nói. "Hoàng Thượng, đừng nóng giận, giảm nhiệt, người ta lại làm cái gì chọc giận ngươi a ? Ngươi nói, không có sao đâu." Xui xẻo ngươi rồi. "Ngươi bây giờ mang theo Dạ trở lại Ám Các của ngươi đi, vĩnh viễn đừng trở về Hoàng Cung." Nhìn Dạ Vệ Khiêm làm bộ như không có gì, lửa giận càng tràn đầy. "Vì cái gì nha Hoàng Thượng, ở lại Hoàng Cung ta cũng đưa tiền cho ngươi rồi." Thiệt là, cái này Hoàng Cung này quá xa hoa, còn có thể tùy thời tùy chỗ cùng Tiểu Dạ Nhi của ta tán tỉnh, ha ha, có quỷ mới muốn đi về. "Ta đã nói rồi, lập tức tựu cút ra ngoài cho ta." "Ai nha, Hoàng Thượng nếu không như vậy đi, chờ ta cùng Tiểu Dạ Nhi kết hôn rồi chúng ta mới cút, được chứ ?" "Vậy thì tốt, chờ ngươi trở lại Ám Các chuẩn bị xong, chúng ta sẽ dự lễ kết hôn của các ngươi." "Vậy đi, Hoàng Thượng, Tiểu Nguyệt Nhi, chờ ta a, ai nha, Tiểu Dạ Nhi như thế nào đỏ mặt ? Ha ha, Tiểu Dạ nhi của ta đang thẹn thùng." "Cút, ai muốn cùng ngươi kết hôn." Nói xong liền đi rồi. "Như vậy, thân môn, ta đi trước." ( Tác giả: Khục khục, dùng ngôn ngữ có chút hiện đại ) "Phụ hoàng, chúng ta có tin mừng rồi." "Đúng vậy a, hừ hừ, Dạ Vệ Khiêm ngươi chờ đó cho ta a." - Ngày tổ chức Hôn lễ. Tham gia chỉ có Bắc Ly Mạc cùng Bắc Ly Nguyệt cùng với một ít người của Ám Các. "Chúc mừng a, Dạ ca ca, Dạ." "Ha ha, Tiểu Nguyệt Nhi, cám ơn, cứ tùy tiện ăn." Dạ Vệ Khiêm thập phần khoa trương nở nụ cười. Người của Ám Các, đều đang nghị luận nhao nhao, kỳ thật người của Ám Các cũng đều rất thân mật đấy, đương nhiên khi chấp hành nhiệm vụ thì không rồi. "Giờ lành đến, thỉnh tân nương ? Vào bàn." Dạ Vệ Khiêm nhìn Dạ một thân nữ trang đang che mặt dưới khăn, không khỏi nghĩ khởi buổi tối không dễ chịu lắm, hiện tại Tiểu Dạ Nhi nhất định rất phẫn nộ, buổi tối có thể như thế nào qua đêm động phòng hoa chúc a. . . "Nhất bái thiên địa." "Nhị bái cao đường." Ặc, ai ra, đương nhiên là Hoàng Đế. "Phu thê giao bái." "Đưa vào động phòng." "Phụ hoàng, người xác định chúng ta nên đi náo động phòng?" Bắc Ly Nguyệt nhẹ giọng hỏi Bắc Ly Mạc. "Đương nhiên, Dạ Vệ Khiêm trệu vào trẫm như thế, trẫm không hảo hảo trả thù thì sao được ?" Đường đường là Hoàng Thượng cũng sẽ như thế, ai. "Phụ hoàng, không được a, lúc này là ngày vui của Dạ ca ca, người nhường nhịn hắn một chút a, được không ?" Trải qua một phen thỉnh cầu của Bắc Ly Nguyệt, Bắc Ly Mạc vẫn là đã đáp ứng, không đáp ứng không được a, đó là bảo bối của hắn. Hai người quyết định ở bên ngoài nghe lén. "A.... Ừ. . . Đừng." "Không, nhịn không được a, Tiểu Dạ, hôm nay không đến hừng đông ta sẽ không bỏ qua cho ngươi." "Ah. . Đừng a, ngươi tên hỗn đản này, a. . . Điểm nhẹ. . Không. . Không được." "Vù vù, Tiểu Dạ Nhi thật sự là chặt a, rõ ràng tối hôm qua đã bị ta khai phá qua." "Đáng giận, không được nói, a. . . A.... . Ừ. . A." "Vù vù, thật sự là thoải mái chết rồi, đêm nay ngươi đừng hòng ngủ nha." "A.... . A. . A. . Ừ. . . A." Dạ miệng đều là rên rỉ, phản bác không được a. "Nguyệt Nhi, không cho phép xem." "Phụ hoàng, Dạ ca ca không kiềm chế a." "Ha ha, Nguyệt Nhi, chờ ngươi tại lớn lên một chút, ngươi cũng có thể hiểu được." "Đáng giận, Phụ hoàng." Bắc Ly Nguyệt tự biết hắn nói rất đúng cái gì, lập tức đỏ mặt lên.
|
Chương 25 Sáng ngày thứ hai người nào đó bị Hoàng Thượng tống về quê của hắn. "Như vậy, Tiểu Nguyệt Nhi, Hoàng Thượng, ta cùng nương tử đi trước, các ngươi bảo trọng, đừng nghĩ tới ta." Bắc Ly Nguyệt theo chân bọn họ dù sao đã một thời gian ngắn, tự nhiên là có cảm tình. "Dạ ca ca, Dạ, gặp lại sau." "Nguyệt Nhi, không cần luyến tiếc tên kia." Hừ, bắt cóc Ám Vệ của ta, không lẽ còn muốn bắt cóc luôn Nguyệt Nhi của ta, trẫm không giết ngươi, ngươi có lẽ nên cảm thấy may mắn. Dạ Vệ Khiêm đột nhiên cảm thấy sau lưng đầy ác hàn, nhìn phía Hoàng Thượng, trông thấy Bắc Ly Mạc gắt gao theo nhìn hắn, vội vàng chạy đi. "Ha ha, như vậy chúng ta đi trước." "Thuộc hạ cáo lui." Hi vọng hai người bọn họ hạnh phúc a, rời xa Hoàng Cung là tốt, tốt nhất đừng cùng Hoàng Cung dính dáng quan hệ gì, người trong Hoàng Cung đều là rất đáng sợ, Hoàng cung là một cái có thể làm cho người cải biến lao lung, vào được nhưng cũng đừng nghĩ đến chuyện đi ra ngoài. . . "Nguyệt Nhi, phải trở về, bên ngoài gió lớn, coi chừng bị lạnh, bằng không thì Phụ hoàng là sẽ đau lòng." Đúng vậy a, trong nháy mắt mình đã đi vào cái thế giới này mười năm rồi, vừa mới rồi rõ ràng hay là mặt trời chói chang, hôm nay đã là lá rụng bay tán loạn. "Ân, tốt, Phụ hoàng chúng ta trở về đi, ngài còn phải xử lý việc triều chính nữa này." Bắc Ly Nguyệt hồi thần, nhìn về phía Bắc Ly Mạc, Bắc Ly Mạc một tay ôm lấy Bắc Ly Nguyệt hướng tẩm cung đi đến. . . "Nguyệt, gần đây thời tiết rất lạnh, uống chút trà nóng a." Tử Nguyệt trông thấy Bắc Ly Nguyệt đứng trước cửa sổ không biết suy nghĩ cái gì, nhớ tới gần đây thời tiết rất lạnh, liền làm trà nóng lại để cho hắn uống. "Tử Nguyệt thật sự là cô gái tốt a, ừ, yên tâm, chủ tử ta nhất định sẽ tìm một nhà khá giả gả ngươi đi." "Đáng ghét, Nguyệt lại đùa ta, chỉ cần Nguyệt muốn ta sẽ, không, ta cùng Nghi Thủy, Thần Dạ cùng Thần Khê chiếu cố ngươi cả đời." "Ha ha, bằng hữu như các ngươi thật tốt, ta Bắc Ly Nguyệt xem như kiếp này may mắn." "Nguyệt Nhi, nói chuyện gì mà lại vui vẻ như vậy ?" Bắc Ly Mạc vừa tiến đến chỉ nghe thấy tiếng cười của Bắc Ly Nguyệt, nghĩ thầm là chuyện gì lại cho Nguyệt Nhi cao hứng đến thế. "Tử Nguyệt, ngươi đi xuống trước đi." "Phụ hoàng không có gì, chỉ là nhớ tới ta có thuộc hạ tốt như vậy nên cảm thấy cao hứng." "Vậy sao, nghe Ám Vệ nói Thần Dạ, Thần Khê là người mới, tuy nhiên hiện tại bọn hắn đã có thể để bảo vệ ngươi rồi, đây đã là rất rất giỏi rồi." "Ừ, thuộc hạ của ta đều là cao thủ a, thật sự là đáng mừng." "Phụ hoàng, ta muốn nói với ngươi một chuyện, mặc dù sẽ có chút làm cho người ta khó có thể tin." "Không có việc gì, Nguyệt Nhi muốn nói cái gì cứ nói." "Ta, đến từ một thế giới khác từ mấy ngàn năm về sau, ta có một gia đình rất ấm áp, có một lần ta đi mua đồ thì gặt tai nạn xe cộ, xe là một loại phương tiện giao thông tiên tiến, đồ vật ở thế giới kia so với ở đây đều tiên tiến hơn, sau khi gặp tai nạn xe cộ ta liền đến nơi này, chiếm được thân thể con trai của ngài, Phụ hoàng ngài sẽ không ghét ta chứ ?" "Ha ha, không cần biết ngươi là ai, ngươi vĩnh viễn đều là Nguyệt Nhi của trẫm, đời này kiếp này ngươi đều là người của ta, Nguyệt Nhi, đừng quên, trong lòng ngươi chỉ nên có ta, biết không ?" "Ân, phụ hoàng, I love you." Nói xong cho Bắc Ly Mạc một cái hôn nóng bỏng. "Ha ha, Nguyệt Nhi là đang câu dẫn Phụ hoàng sao, Tiểu chút chít, Phụ hoàng cũng yêu ngươi." "Nguyệt Nhi, gọi danh tự của trẫm, gọi Mạc." "Mạc..." Mặt Bắc Ly Nguyệt liền lập tức đỏ bừng, gọi thân thiết như vậy, Bắc Ly Nguyệt đương nhiên thẹn thùng. "Ân, Nguyệt Nhi, thực nghe lời."
|
Chương 26 Thời gian luôn trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt đã vượt qua một năm, mùa xuân đã đến. "Nguyệt Nhi, con heo lười nhỏ nhanh rời giường a, hôm nay là ngày Liệp thú Hoàng gia." Bắc Ly Mạc mới vừa tảo triều xong, trở về đã nhìn thấy cái tư thế ngủ không thể để cho người khác gặp của người nào đó trên giường. "A..., Phụ hoàng người như thế nào hiện tại mới nói cho ta biết, hại người ta đêm qua ngủ muộn như vậy, hiện tại cũng không đứng dậy nổi." Bộ dáng vừa mới rời giường thật sự là mê người a, Bắc Ly Mạc có điểm ức chế không nổi rồi. "Hảo hảo, là Phụ hoàng sai, Nguyệt Nhi mau dậy đi, bằng không thì muộn mất." Đợi hai cha con đã chuẩn bị tốt, đi đến thì cũng đã đúng thời gian tràng săn bắn hoàng gia bắt đầu. "Phụ hoàng, người thật là uy phong nha." Nam nhân thành thục đúng là có một cỗ lại khí chất khiến cho người ta mê muội. "Ha ha, Nguyệt Nhi sẽ không bắn tên cùng cưỡi ngựa, đúng không ?" "Ách. . Cái này sao. . Cưỡi ngựa người ta sẽ, nhưng bắn tên. . ." "Ai kêu Nguyệt Nhi luôn lười như vậy, không thèm học, hàng năm các Hoàng tử tham gia săn bắn hoàng gia đều muốn cử hành một cuộc tranh tài, xem ra Nguyệt Nhi nhất định là thua rồi a." "Hừ, ta mới không muốn cùng những cái tên...kia so sánh." Hừ, tuổi so với lão tử nhỏ hơn, còn dám muốn làm Hoàng huynh của ta, nằm mơ đi. "Hảo hảo, Nguyệt Nhi nói không thể so liền không thể so." Bắc Ly Mạc phải ứng phó những Đại Thần kia nên để cho Bắc Ly Nguyệt tự mình đi chơi. "Ơ, đây không phải Bát hoàng tử điện hạ tôn quý của chúng ta sao ?" Quả nhiên hôm nay không có chuyện tốt phát sinh. Người tới chính là Ngũ hoàng tử Bắc Ly Tuyệt, "Xin hỏi Ngũ hoàng huynh có chuyện gì không ?" "Nghe nói Bát Hoàng đệ tiễn thuật không được tốt lắm a, điều này thật đúng là không giống một Hoàng tử a, cả ngày không làm việc gì." Bắc Ly Tuyệt thấy Bắc Ly Nguyệt liền hung hăng càn quấy, làm Bắc Ly Nguyệt nhục nhã. "A, đúng vậy a, nhưng so với Ngũ hoàng huynh ăn no rồi không có việc gì làm, nhục nhã hơn Hoàng đệ nhiều." "Hừ, Bắc Ly Nguyệt chúng ta sẽ gặp trên trường đua." Đến trưa, trận đấu săn bắn chính thức bắt đầu, rất nhiều Hoàng tử vất vất vả vả luyện tập chính là vì ngày hôm nay, vì để được Phụ hoàng sủng ái, bọn họ thật sự là bỏ ra rất nhiều công sức. "Hiện tại, ta tuyên bố trận đấu săn bắn chính thức bắt đầu, thỉnh các vị Hoàng tử chuẩn bị sẵn sàng, bắt đầu." Âm thanh vừa vang lên, các vị Hoàng tử liền tiến vào trong rừng, rất nhanh bóng người cũng không có, Bắc Ly Nguyệt chỉ cưỡi Mã Lưu, hắn cũng sẽ không bắn tên, còn không bằng ở tràng săn bắn hoàng gia hảo hảo hóng gió. Ồ, bên kia giống như có người a, là ai a, đi xem a. "Ai ?" Người nọ lập tức cảnh giác. "A, nguyên lai là đại hoàng huynh a, ta còn tưởng rằng ai sẽ ở chỗ này đây, đại hoàng huynh tại sao lại ngồi ở chỗ này ? Không đi săn bắn sao ?" "Không muốn đi, kia, Bát Hoàng đệ ngươi tại sao lại ở chỗ này ?" Quả nhiên đại hoàng huynh cực kỳ giống Phụ hoàng. "Ta à, ta sẽ không bắn tên nên đương nhiên không có việc gì làm, liền đi hóng gió không nghĩ tới gặp phải hoàng huynh, lại nói hoàng huynh, chúng ta đã thật lâu không gặp." Ừ, lớn lên càng ngày càng giống Phụ hoàng, lớn lên nhất định sẽ giống như đúc. "Đúng vậy a, thật là lâu không gặp, chúng ta là vì cây hoa cúc (~!~) mà tương kiến a, tám Hoàng đệ hoa cúc của ngươi dưỡng thành cái dạng gì rồi." "Rất lớn rồi, nó nở rất là đẹp mắt a, quả nhiên thích nhất vẫn là cây hoa cúc (~!~) a." "Đúng vậy a, hứng thú của Bát Hoàng đệ thật giống hoàng huynh a, ở cái nơi này còn có thể gặp nhau cũng là một loại duyên phận a." Bắc Ly Tê luôn khiến cho người ta đoán không ra. "Đại hoàng huynh lớn lên rất giống Phụ hoàng." "Lớn lên giống có làm được cái gì, Phụ hoàng còn không phải rất ít chú ý những Hoàng tử chúng ta hay sao, đem tâm tư đặt hết trên người Bát Hoàng đệ, những Hoàng tử khác đều âm thầm hận ngươi đấy." "Cái kia, đại hoàng huynh hận ta sao ?" "Không, hận chưa chắc là tốt." Hai người lẳng lặng ngồi bên dòng suối, không biết đang suy nghĩ gì.
|
Chương 27 "Đại hoàng huynh muốn một mực ngồi tại đây như vậy sao ?" Hai người trầm mặc sau đó bị Bắc Ly Nguyệt đánh vỡ, hắn thật sự là chịu không được loại không khí này. "Đúng vậy a, tại đây rất thanh tĩnh, trong Hoàng cung rất khó có được nơi thanh tĩnh như vậy, Bát Hoàng đệ không thích ở đây sao ?" "Không, ta giống đại hoàng huynh, cũng thích ở đây, hoàn toàn chính xác a, trong Hoàng cung rất khó có được nơi tươi mát ưu nhã như vầy, ta rất thích ở đây, không có lý do nào mà không thích cả, chỉ là chúng ta cũng nên trở lại đi, hiện tại đã muộn, chắc hẳn các Hoàng tử khác cũng đã về tới chỗ Phụ hoàng à nha, đại hoàng huynh, ta thấy chúng ta hay là trở về đi." Đúng vậy a, bất tri bất giác đã qua lâu như vậy nữa, cảnh trí như vậy làm cho người ta nhịn không được muốn ở lại thêm, thật muốn ở chỗ này, không có ngăn cách, trải qua sinh hoạt của dân chúng, nhưng thân là người trong Hoàng cung không cho phép hắn làm như vậy, Hoàng cung là cái lồng sắt dùng để nhốt người. Bắc Ly Tê không có đáp lại, chỉ là ngơ ngác mà nhìn cảnh sắc trước mắt, hồi lâu mới trả lời: "Được rồi, kia, Bát Hoàng đệ chúng ta cùng trở về đi, trở về quá muộn không tốt, đi thôi." Hai người dắt ngựa cùng trở về, trời chiều luôn xinh đẹp như thế, thân ảnh hai người cũng ở dưới trời chiều mà trở nên xinh đẹp, chậm rãi biến mất, cho đến khi không thấy nữa. - các đồng chí, ta đã trở về - Đến khi hai người trở về, tất cả mọi người đang chờ bọn hắn, đặc biệt là Bắc Ly Mạc, còn phái người đi tìm trong rừng, trông thấy Bắc Ly Nguyệt trở về trong nội tâm không khỏi nhẹ nhàng thở ra, nhưng để cho hắn cảm thấy nghi vấn chính là, Bắc Ly Nguyệt vì sao lại cùng Bắc Ly Tê trở về ? "Nguyệt Nhi, hai người các ngươi như thế nào ở cùng một chỗ ?" "Khởi bẩm Phụ hoàng, ta đi săn vô tình gặp phải đại hoàng huynh liền hàn huyên, lại quên thời giờ, thỉnh Phụ hoàng thứ tội." "Mà thôi, các ngươi trở về thì tốt a." Chỉ cần Nguyệt Nhi bình yên vô sự, như vậy cũng tốt. Trông thấy Bắc Ly Nguyệt hai tay trống trơn mà Bắc Ly Tê cũng vậy, Bắc Ly Tuyệt trong tâm muốn lần này hai người bọn họ nhất định phải thua. "Đại hoàng huynh cùng Bát Hoàng đệ như thế nào lại hai tay trống trơn a, các ngươi ngay cả một con thỏ cũng không thể bắt sao ? Không nói đến Bát Hoàng đệ, Bát Hoàng đệ tiễn thuật vốn không tinh, kia, đại hoàng huynh như thế nào cũng như vậy ?" Bắc Ly Tuyệt lại muốn khiêu khích Bắc Ly Nguyệt rồi, lần này còn nhiều thêm một Bắc Ly Tê, thật sự là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, hoàn toàn quên giáo huấn trước kia, gia hỏa không biết sống chết. "Đúng vậy a, ta tiễn thuật không tinh a, nhìn người nào đó dáng vẻ cao cao tự đại chưa kìa, khắp nơi khoe khoang mình bắt bao nhiêu con mồi, đại hoàng huynh đó là do không muốn đi săn mà thôi, hoàn toàn không giống người nào đó." Bắc Ly Nguyệt nghe hắn nói như vậy cũng nổi giận, bình thường nói hắn còn chưa đủ còn bỏ thêm đại hoàng huynh, thật sự là gia hỏa thiếu đánh. Bắc Ly Mạc cũng lên tiếng: "Tuyệt nhi, chú ý một chút cho trẫm, ngươi như vậy là bất kính với đại hoàng huynh, lần sau cẩn thận một chút cho trẫm." Bắc Ly Mạc kỳ thật sớm muốn lập Bắc Ly Tê làm Thái tử, cho nên nghe thấy Bắc Ly Tuyệt làm càn như thế cũng nhịn không được mà cảnh cáo, không hổ là Phụ hoàng của Bắc Ly Nguyệt a. "Phụ hoàng, ngài sao có thể thiên vị bọn họ như vậy, thân là một Hoàng tử mà ngay cả đi săn đều làm không được thật sự là bại hoại của Hoàng gia, Phụ hoàng ngài không thể thiên vị bọn hắn như vậy, bọn hắn sẽ coi trời bằng vung." Bắc Ly Tuyệt cũng nổi trận lôi đình, lại nghe xong cảnh cáo Bắc Ly Mạc nhất thời khó chịu mắng lên, nhưng hậu quả của những lời này, hắn sẽ phải trả giá thê thảm, đau đớn, một cái giá vô cùng lớn. "Lớn mật, rất tốt, dám chống đối trẫm, người đâu, chiêu cáo thiên hạ trẫm miễn trừ ngôi vị của Ngũ hoàng tử, từ nay về sau không được bước vào Hoàng cung một bước." Bắc Ly Mạc thừa cơ diệt trừ một một nhân vật nguy hiểm. ( tác giả: Hình như quá qua loa, nha, mọi người chấp nhận xem đi, Tiểu Tuyết huấn luyện quân sự vừa xong liền về nhà, hơi mệt ) "Phụ hoàng, ngươi không thể như vậy a." Tối chung Ngũ hoàng tử, không bắc ly tuyệt bị kéo xuống, từ nay về sau nhân sinh của hắn lâm vào một phiến Hắc Ám, hắn mẫu phi chết sớm không có có thể tin người, hắn chỉ có thể bi thảm sống hết một đời, cả đời này hận bắc ly chớ cùng bắc ly nguyệt, đang ở đế vương gia bản bởi vì như thế.
|
Chương 28 Trông thấy Bắc Ly Tuyệt bị dẫn đi, tất cả mọi người không dám lên tiếng, toàn trường lặng ngắt như tờ. Bắc Ly Mạc cùng Bắc Ly Nguyệt cũng không lên tiếng, lẳng lặng ngồi yên ở trên ghế, không biết suy nghĩ cái gì. "Khục khục, Hoàng Thượng, Đại hoàng tử cùng Bát hoàng tử đều không săn được con mồi, cái này. . ." Trông thấy Thừa Tướng đứng lên nói, ở dưới một ít đại thần nhịn không được âm thầm bội phục, thật giỏi a, trong loại không khí này còn dám đứng lên nói, không hổ là Thừa Tướng a. Ai ngờ trong nội tâm Thừa tướng cũng là sợ hãi. "Được rồi, việc này trẫm không truy cứu, các ngươi nên làm gì thì làm đi a." Sớm đã biết là sẽ có loại tình huống này, tự nhiên cũng tùy tiện đáp lại đại thần vài câu là tốt rồi, dù sao cũng không ai dám phản bác, bởi vì chọc Hoàng đế thì vẫn còn may, nếu chọc đến Bát Hoàng tử Hoàng Thượng thương yêu nhất vậy thì thảm rồi, rất thảm rất thảm. . . "Vâng, vi thần cáo lui." Đám đại thần nhao nhao ly khai, mọi người sải bước giống như vội vàng đi làm chuyện gì, đương nhiên, ai cũng không muốn ở loại nơi này lâu. Không lâu, tất cả mọi người đi về hết, Bắc Ly Mạc cùng Bắc Ly Nguyệt cũng về nghỉ ngơi. "Nguyệt Nhi, có mệt hay không ?" "Phụ hoàng như thế nào lại hỏi như vậy, cùng đại hoàng huynh thưởng thức cảnh đẹp như thế nào sẽ mệt mỏi, cũng không phải như các Hoàng tử khác đi đi săn mới mệt mỏi, ngược lại là Phụ hoàng ngài cũng đã đi săn a, ngài mới mệt mỏi đây này." Bắc Ly Nguyệt vẻ mặt buồn cười nhìn qua Bắc Ly Mạc, lúc này mặt Bắc Ly Mạc chẳng biết tại sao trở nên thập phần đen, Bắc Ly Nguyệt cảm giác sẽ có đại sự phát sinh, nhưng lại không phải lớn kiểu bình thường. "Nguyệt Nhi, về sau không được ở cùng một chỗ với đại hoàng huynh của ngươi, ai cũng không thể, ngươi chỉ có thể là của ta." "Phụ hoàng, đại hoàng huynh rất tốt, nói chung đại hoàng huynh là lựa chọn làm Thái Tử tốt nhất." Đúng vậy, cái gì cũng đều rất giống Phụ hoàng, xét ngôn hành cử chỉ, làm Hoàng đế không có ai tốt hơn. "Nguyệt Nhi cũng đã nhìn ra a, ta cũng muốn lập đại hoàng huynh của ngươi làm Thái Tử, ta có phái Ám Vệ đi âm thầm quan sát hắn, ai ngờ lại bị hắn phát giác, điều này nói rõ võ công của hắn đã rất khó lường rồi, huống hồ người ta phái đi chính là Ám Vệ võ công cũng là số một số hai, rất ít người có thể phát giác được sự hiện diện của hắn, ta thấy không có người nào so với hắn có thể đảm nhiệm tốt cái vị trí Thái Tử này hơn." "Ta rất thích đại hoàng huynh, chẳng biết tại sao trong đáy lòng sinh ra một loại cảm giác." "Nguyệt Nhi, ngươi thích hắn, Ân. . ." Bắc Ly Mạc trong ánh mắt lộ ra một loại khí tức nguy hiểm, nhìn thẳng Nguyệt Nhi của hắn. Chẳng lẽ hắn nói sai cái gì ư, khiến cho Phụ hoàng tức giận rồi. Được rồi được rồi, Bắc Ly Nguyệt nghĩ lại, chẳng lẽ Phụ hoàng ghen ? "Phụ hoàng, người sẽ không phải là đang ăn dấm chua đi à nha ?" Bắc Ly Mạc ngây ngẩn cả người, hắn, ghen ? Lại nhìn một chút tiểu gia hỏa trong mắt mỉm cười, sau đó đối Nguyệt Nhi của hắn câu môi cười cười: "Phụ hoàng ghen, Nguyệt Nhi sẽ như thế nào đây ?" "Nguyệt Nhi đương nhiên sẽ thật cao hứng." Nói xong hướng trên mặt Bắc Ly Mạc hôn một cái. "Ha ha, Nguyệt Nhi rất biết lấy lòng Phụ hoàng nha, Phụ hoàng muốn hảo hảo ban thưởng Nguyệt Nhi một chút." "Thưởng cái gì. . A...." Lời còn chưa nói hết đã bị Bắc Ly Mạc ngăn chặn miệng, bị hôn đến thiên hôn địa ám. Qua một hồi lâu, Bắc Ly Mạc mới buông ra Bắc Ly Nguyệt, lúc này Nguyệt Nhi đã phân không rõ Đông Nam Tây Bắc rồi, đôi má ửng đỏ, bờ môi bị hôn đến hơi sưng. ( Tác giả: Nguyệt Nhi nhà chúng ta có thể để ngươi đối đãi như vậy sao ? Bắc Ly Mạc: Thứ nhất Nguyệt Nhi là của ta không phải là của nhà ngươi, thứ nhì là ngươi an bài như vậy đấy. Tác giả: Ặc, coi như ta chưa nói, bay đi ) A..., đáng giận a, mỗi lần đều bị Phụ hoàng đùa nghịch, còn nói cái gì ban thưởng, đây không phải là 'Trừng phạt' sao ? Một con sói đội lốt cừu đang ở một bên cười. . . ( được rồi ta không muốn nói cái gì )
|