Dị Thế Trọng Sinh Chi Mạc Nguyệt
|
|
Chương 29 "Chủ tử." Bên trong một gian phòng, một gã Hắc y nhân từ trên trời giáng xuống với tốc độ kinh người, xem ra lại là một cao thủ a. "Đứng lên đi." Một gã nam tử nằm ở phía sau bức màn trên giường lười nhác nói. "Khí, nam hài phía sau ngươi là ai ?" Khí vậy mà sẽ mang một nam hài trở về thật sự là kỳ lạ a, ta ngược lại muốn nhìn là ai có thể để cho vứt bỏ mang về. "Bẩm chủ tử, hắn là. . . . Ta nghĩ nói không chừng hắn sẽ hữu dụng cho nên đem hắn mang về." "A, Khí, ngươi thật đúng là hiểu ta, gần đây xác thực thiếu khuyết bao nhiêu nhân tài, tốt lắm." Tên nam tử kia tán thưởng nói, đúng vậy, chính là loại ánh mắt này, ánh mắt mang theo cừu hận cùng phẫn nộ. "Ngươi, nhớ kỹ, vứt bỏ thân phận của ngươi trước kia, từ hôm nay ngươi chỉ là thuộc hạ của ta." Nam tử đột nhiên chuyển biến thái độ, không phải là lười nhác, mà là ngữ khí làm cho người ta hít thở không thông, nam hài đứng ở dưới bị cái khí thế đột ngột này làm cho giật mình, nhưng sau đó không lâu vẫn là quỳ xuống mà nói : "Vâng, chủ tử, kể từ hôm nay ta chính là thuộc hạ của ngài, thề sống chết đi theo ngài." "Ha ha, tốt, rất tốt, ngươi từ nay về sau kêu là Hối." Nam tử cười dài vài tiếng. "Vâng, tạ chủ tử ban tên cho." Nam hài trong mắt chỉ có phục tùng, nghĩ thầm, nếu như không phục tùng người nam nhân này như vậy kết quả của mình tuyệt đối sẽ rất thảm, nó còn có chuyện phải làm. "Khí, ngươi dẫn hắn xuống dưới huấn luyện a, nhớ kỹ do ngươi tự mình dẫn dắt hắn, những người khác không được, nếu để ta biết ngươi giao cho những người khác..., chính ngươi nên biết hậu quả." Khí thân thể nhịn không được run lên một chút, hình phạt của chủ tử đều cực kỳ tàn ác, ngay cả mình cũng không dám phạm lỗi, xem ra chủ tử đối với nó rất xem trọng, giao cho mình huấn luyện. phân cách tuyến - "Nguyệt, ngươi làm sao vậy ?" Tử Nguyệt ở một bên châm trà, đột nhiên phát giác đến Bắc Ly Nguyệt có điểm gì là lạ. "Không, Tử Nguyệt ta không sao, ngươi không cần lo lắng." Loại cảm giác bất an này... "Nguyệt, ngươi phải chú ý thân thể a, ngươi xem đều gầy đến da bọc xương rồi này." "Ta thấy Tử Nguyệt ngươi là quá mập a, ha ha." "Đáng giận, Nguyệt, ngươi còn dám cười, xem ta có đánh ngươi không." Nói xong còn nâng tay chuẩn bị đánh. "Đừng a, nô tài muốn đánh chủ tử rồi, cứu mạng a." Bắc Ly Nguyệt tự biết Tử Nguyệt sẽ không thật sự đánh hắn, nhưng vẫn giả bộ như muốn chạy trốn. "Đáng ghét, Nguyệt, không được trốn a." Hai người đùa giỡn qua hết sáng sớm. "Nguyệt Nhi, ăn trưa ta đã phái người chuẩn bị xong, mau tới ăn đi." Bắc Ly Mạc nhìn Bắc Ly Nguyệt chạy cho tới trưa, đổ đầy mồ hôi liền vì hắn lau đi. "Ân, vẫn là Phụ hoàng tốt nhất a." Bắc Ly Nguyệt cao hứng mà hướng ngực Bắc Ly Mạc nhích lại gần. "Ân, nghe lời, tới dùng cơm đi." - lại phân một lần a - "Hối, hôm nay ta đã dạy ngươi những thứ này, chính ngươi chậm rãi lĩnh ngộ a." Khí nói với Hối xong liền rời đi. Bộ công phu này thật sự là lợi hại, nhanh, chuẩn, hiểm đều có đủ, hừ, ta chỉ cần học nhiều một chút thì ta sẽ cách chuyện ta cần làm gần thêm một bước, bất quá Khí thật sự là lợi hại, quả nhiên trong một thời gian ngắn hắn không thể đạt được đến loại cảnh giới này, chờ ta đi, ta sẽ không để cho ngươi còn sống, ta muốn đòi lại hết thảy tất cả của ta. Trong mắt Hối chỉ có cừu hận thật sâu. . .
|
Chương 30 Vài ngày sau, tất cả mọi người đã rời đi tràng săn bắn Hoàng gia. "Nguyệt Nhi, thế nào, lần này đùa vui không ?" Trông thấy Nguyệt Nhi nằm trong ngực của mình, một bộ dáng lười nhác, Bắc Ly Mạc sủng nịch mà nghịch tóc Nguyệt Nhi. "A.... . . Coi như không tồi, nhưng cũng chưa có chơi vui lắm..., đặc biệt là một đám đại thần phiền chết người không đền mạng kia, cả ngày chỉ biết tìm ta để bới lông tìm vết, bọn hắn ăn no rồi không có việc gì làm sao, Phụ hoàng, thần tử của ngài gần đây quá rãnh rỗi rồi, nên cho bọn hắn chuyện làm đi a, nhìn xem ở trong nhà ngốc lâu như vậy ngay cả bụng cũng phình lên rồi." Nhìn bọn họ trông như đám như heo, ta thấy cuộc sống của bọn họ thật tốt quá, không chịu được khổ a. Bắc Ly Mạc chỉ cười cười không nói, xem ra hắn xác thực có lẽ sẽ hạ thủ, bình thường quá dung túng bọn hắn rồi, từng lá gan cũng lớn lên rồi, thật sự là nuôi một đám phế vật.
"Khởi bẩm Hoàng Thượng, khu Tây Bắc hạn hán nghiêm trọng, đã chi tiền nhưng tình huống không thấy chuyển biến tốt đẹp, việc này có chút kỳ quặc, thỉnh Hoàng Thượng phái thần tiến đến điều tra." Người này là Ngự Sử đại phu ( tác giả: trước hết như vậy đi, không biết nên viết tên chính thức là gì ) Ngàn Chung Vi, làm người chính trực, theo lẽ công bằng chấp pháp, coi như là một trong những nhân tài Bắc Ly Mạc coi trọng. "Tốt, việc này cho ngươi đi điều tra, còn có, để cho Đại hoàng tử cũng đi theo cùng ngươi, ngẫu nhiên cho hắn học hỏi kinh nghiệm cũng tốt." Bắc Ly Mạc lời nói vừa dứt, một ít đại thần ở dưới đều đổ mồ hôi lạnh. "Bãi triều." "Phụ hoàng, vừa hạ triều, ngài nhất định là mệt mỏi a, đến uống chén trà." "Ta đấm bóp cho ngài." ... . . . . . "Tốt rồi, Nguyệt Nhi có chuyện cứ việc nói thẳng a, lần sau muốn giả cũng đừng có giả rõ ràng như vậy." "Phụ hoàng, nghe nói ngài muốn phái đại hoàng huynh đi thăm dò tình hình ?" Bắc Ly Nguyệt nghe Bắc Ly Mạchớ nói như vậy cũng yên lòng mà đem lời mình muốn nói nói ra. "Cho nên ?" Bắc Ly Mạc đại khái cũng có thể phỏng đoán Bắc Ly Nguyệt muốn làm gì. "Cái kia. . . Cái kia, ta có thể đi cùng được hay không ?" Bắc Ly Nguyệt có chút không chắc, dù sao Phụ hoàng sẽ không dễ dàng đáp ứng hắn đâu. "Đương nhiên có thể." "Thật không ? Dù sao ngài cũng phái một đống lớn người từ nơi bí mật nào gần đó bảo hộ ta mà." Thiệt là, mỗi lần đều như vậy, lại để cho người ta thấy không thoải mái đấy. "Nguyệt Nhi, Phụ hoàng cũng là vì muốn tốt cho ngươi, có thể đáp ứng ngươi đi đã là nhượng bộ lớn nhất rồi." "Vậy được rồi, chỉ cần có thể đi là tốt rồi." Song phương đều thối lui một bước, trời cao biển rộng a. "Kia, Nguyệt Nhi ngươi chuẩn bị một chút a, ba ngày sau xuất phát, nhớ kỹ một khi có nguy hiểm gì Ám Vệ sẽ bảo hộ ngươi, nếu như không có biện pháp thì cũng chỉ có thể đem ngươi cường hành mà mang về." "Tốt." "Nguyệt, lần này đi phải chú ý an toàn a, ta cùng Nghi Thủy đều rất lo lắng, không giống Thần Dạ Thần Khê có thể ở bên cạnh bảo hộ ngươi." Tử Nguyệt ở một bên sắp xếp đồ đạc, Ân, vẫn là thiếu ít đồ, lại đi chuẩn bị. "Tử Nguyệt, ta không phải dọn nhà, hơn nữa nhiều đồ như vậy cũng bất tiện a." Ta muốn hôn mê rồi, hành lý lớn như vậy, là mấy bao lớn đó, người khác không biết còn tưởng rằng ta là dọn nhà đi nghỉ phép. "A, cũng đúng nha, ừ, ta giảm một chút là tốt rồi." Bắc Ly Nguyệt ở một bên hóa đá rồi. Tử Nguyệt, về sau ai sẽ dám cưới ngươi ? Thật sự là vì chung thân đại sự của ngươi mà phiền não a. ( Tử Nguyệt: Ô ô, điện hạ không mang theo như vậy đấy. Lừa Tử Nguyệt a. . . ) "Ừ, như vậy thì tốt rồi, Nguyệt nhìn một chút, ta làm cũng không tệ lắm phải không." Tử Nguyệt ở một bên đối với tác phẩm của mình dương dương đắc ý . "Được rồi, vẫn là ta tự mình làm a." Cái này. . . . Gọi là giảm bớt sao ? Phí hết công phu thật lớn, cuối cùng đem đồ đạc giảm bớt chỉ còn một bao hành lý. "Nguyệt, đồ đạc mang quá ít, chỗ đó bị hạn hán a, ai nha, Nguyệt, nhất định sẽ thiếu nước uống đấy." "Đúng vậy a, Nguyệt, ngươi cũng phải cẩn thận a." Nghi Thủy bề bộn việc xong sau đó liền vội vàng trở về. ( tác giả: thật sự là thất sách, lại nói ta đã quên mất có mấy người, trí nhớ không tốt. Bọn người Tử Nguyệt : Tác giả, dám quên chúng ta, chúng ta tốt cây dâu tâm ) "Tốt, các ngươi yên tâm đi." Ngày mai Tiểu Tuyết cô cô muốn tới, nói không chừng không có thời gian càng, đổi mới tiến độ chậm thật sự là thực xin lỗi mọi người ah, tuy nói ta ghi không được tốt lắm á.
|
Chương 31 Thời gian nói nhanh cũng nhanh, trong nháy mắt đã đến thời gian xuất phát rồi. "Nguyệt Nhi, hảo hảo nhớ kỹ lời ta nói trước kia, đây cũng không phải là đùa giỡn." Bắc Ly Mạc có chút bận tâm, chính mình không có đi cùng Nguyệt Nhi ra ngoài còn lại là lần đầu tiên, mặc dù có Tê Nhi đi cùng nhưng việc này nhất định hung hiểm vạn phần. "Ân, tốt, ta sẽ cẩn thận Phụ hoàng." Bắc Ly Nguyệt cũng có thể cảm nhận được tâm tình của Bắc Ly Lạc, trong lòng của hắn cũng có một tia bất an. Bắc Ly Tê chỉ là đứng ở một bên yên lặng mà nhìn, không nghĩ tới Bắc Ly Mạc sẽ cùng hắn nói chuyện: "Tê, chăm sóc tốt Bát Hoàng đệ của ngươi, còn ngươi cũng cẩn thận một chút, nhanh chóng tra ra." "Vâng." Bắc Ly Tê không khỏi có chút cao hứng, Phụ hoàng cho tới bây giờ đều không có vì mình lo lắng như thế. (Xin lỗi nhưng anh chỉ là đồ tặng kèm mà thôi. =))) Bởi vì vì lần này là bí mật xuất hành, vì để cho con hồ ly ỡ khu tây Bắc lộ ra cái đuôi, nên chỉ có Bắc Ly Tê cùng Bắc Ly nguyệt còn có một xe phu cùng một chiếc xe ngựa, đương nhiên từ một nơi bí mật gần đó còn có rất nhiều Ám Vệ do Bắc Ly Mạc phái tới. Đường xá dài đằng đẵng, Bắc Ly Nguyệt không khỏi có chút nhàm chán, cả ngày toàn là ngồi ở trên xe ngựa, cũng chỉ có lúc nghỉ ngơi mới có thể xuống đi một chút, thật muốn có Phụ hoàng a. Bắc Ly Tê tựa hồ nhìn ra Bắc Ly Nguyệt khác thường lại hỏi: "Bát Hoàng đệ làm sao vậy ? Ở đâu không thoải mái sao ?" Bắc Ly Nguyệt nhìn nhìn Bắc Ly Tê, "Đại hoàng huynh chẳng lẽ không thấy là rất nhàm chán hay sao ? Trên đường đi đều luôn ở trên xe ngựa." Bắc Ly Tê cười cười, nhìn nhìn ngoài cửa sổ, "Sẽ không, trên đường đi có thể thưởng thức phong cảnh đẹp như thế này sao lại chán ? Huống hồ ta cũng rất ít ra Hoàng cung, tự nhiên cũng sẽ không nhàm chán, ngược lại nhiều thêm vài phần mừng rỡ." "Ta cũng không có hào hứng như đại hoàng huynh, cảnh sắc tuy đẹp, nhưng giải trừ không được nhàm chán của ta a." Kiếp trước thật tốt a, ít nhất còn có thể mang Laptop hoặc là điện thoại chơi game, nghe một chút nhạc, cuộc sống tốt đẹp cỡ nào a! Về sau hai người từng người nhìn ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì. Nhàm chán cũng là nhàm chán, tự nhiên cũng sẽ không quá nhàm chán rồi, vài ngày sau là đến vùng khô hạn Tây Bắc. Khắp nơi đều là nạn dân, thổ địa đều thập phần khô ráo, cây nông nghiệp sớm đã chết héo. "A, làm ơn cho miếng nước a, hài tử của ta cũng sắp chống không nổi nữa." Một vị phụ nữ bờ môi sớm đã khô nứt đến mức nhìn không ra hình dạng, hài tử trong ngực nàng nếu không phải còn có thể hô hấp thì e rằng đứa bé này đã sớm chết. Bắc Ly Nguyệt nhìn thấy không khỏi có chút đáng thương, liền cầm miếng nước cho bọn họ uống. "A, ân nhân a, ta cũng muốn, ta cũng muốn a." Bắc Ly Nguyệt không nghĩ tới chỉ mới hành động một chút, vậy mà dẫn đến nhiều người như thế, không khỏi đau đầu. "Các vị hương thân, hãy nghe ta nói, nước của ta cũng là có hạn, triều đình rõ ràng có chi tiền tới nơi này, vì cái gì còn có thể khô hạn thành như vậy ?" Nhất định có gì đó. "Ai, nào có a, số khổ a, triều đình đều mặc kệ dân chúng chúng ta chết sống, làm sao có thể chi tiền xuống ? Chúng ta đều chưa nghe nói qua." Mọi người phàn nàn. "Làm sao có thể? Ta. . Ta nghe ta có thân thích làm quan ở triều đình làm quan nói, Hoàng Thượng đã chi khoản tiền lớn ra rồi, làm sao có thể không có ?" "Vậy sao ? Chẳng lẽ lại là bị cái tên cẩu quan ki lấy hết ?" Nói đến cái tên cẩu quan này các thôn dân đều thập phần phẫn nộ. "Các hương thân, có thể nói cho ta biết một chút về quan ở đây không ?" Xem ra Phụ hoàng gần đây thật sự là buông lỏng cảnh giác a, lại để cho một con chuột nho nhỏ trốn thoát rồi. "Cái tên cẩu quan kia, bình thường không có việc gì liền thu thuế, không giao sẽ bị đánh một trận, thật nhiều người đều bị cái tên cẩu quan này đánh chết, cái tên cẩu quan này gọi Chu Tâm, tiền giúp nạn thiên tai nhất định là bị cẩu quan kia lấy." Các thôn dân cũng đều âm thầm mắng, chửi Chu Tâm. Phốc, gọi Chu Tâm, ha ha, ta ngược lại muốn nhìn tên Chu Tâm đến cùng có nhiều đen. "Bát Hoàng đệ, chúng ta hay vẫn là trước đừng nên hành động thiếu suy nghĩ, tên cẩu quan kia xem ra rất đáng hận nha, chúng ta đợi thời cơ chín mùi rồi đi 'Vấn an' vị kia cẩu quan kia một chút." Bắc Ly Tê nắm chặc nắm đấm, hắn muốn bênh vực dân chúng yếu ớt. "Tốt, cái tên Chu Tâm thật đúng là lớn mật a, ba ngàn vạn lượng bạch ngân kia đến cùng nuốt riêng ở đâu rồi hả ?" Bắc Ly Nguyệt không khỏi nhíu mày, ba ngàn vạn lượng bạch ngân cũng không phải số lượng nhỏ, một tên quan địa phương nho nhỏ là sẽ dấu được chỗ nào ?
|
Chương 32 "Bát đệ, tốt nhất chúng ta nên tìm một chỗ trụ lại thôi." Xuất môn rồi cũng không thể gọi Bát hoàng đệ được, hiện tại vẫn nên giải quyết vấn đề chỗ ở trước đã. "Ừm, chỉ là bây giờ sẽ còn khách điếm nhận chúng ta sao ?" Hiện nạn hạn hán nghiêm trọng như thế, khách điếm phần lớn cũng sẽ không thể tiếp đãi khách nhân đi, đến cuối cùng bản thân còn không có đường sống, còn thời gian mà quản người khác sao. "A, ta biết có một khách điếm, chưởng quỹ rất tốt có lẽ các ngươi có thể đi thử một lần xem sao, bất quá bởi vì hạn hán nghiêm trọng, vấn đề lương thực chỉ sợ cũng chỉ có thể các ngươi tự mình giải quyết." Nữ nhân vừa rồi vì báo đáp ân tình của Bắc Ly Nguyệt liền nói cho bọn hắn biết chỗ của khách sạn kia. "Ừm, đa tạ ngươi, đại ca chúng ta đi thôi. " Tổng so không có chỗ ở thì tốt hơn nha. Thật may là khách sạn kia cách nơi này không xa, nếu không sao có thể chịu nổi sức nóng này chứ. Khách sạn này tên là "Tề Phúc khách điếm", người trụ lại thưa thớt, có thể nói là không có người khách nào, sinh kế cũng không thể tiếp tục được bao lâu, đều do hạn hán gây nên. Tiểu nhị vừa nhìn ở cửa có hai quý nhân, vội vàng ra nghênh đón:"Khách quan là từ nơi khác tới sao, đến đến vô trong ngồi, khách quan là đến ở trọ đi, xin lỗi a, vì hạn hán nên vấn đề ăn uống khách quan chỉ có thể tự mình giải quyết." "Không sao, thỉnh chuẩn bị hai gian phòng hảo hạng." "Dạ vâng." "Đại ca, lương thực chúng ta mang theo nhiều nhất chỉ đủ chúng ta ăn một tháng làm sao bây giờ ?" Đúng vậy, hạn hán vẫn chưa ngừng, lương thực cùng nước uống cũng có hạn. Bắc Ly Tê nhíu chặt chân mày, cũng không có biện pháp. Lúc này ngoài cửa lại tới một vị khách nhân, đúng lúc nghe được lời của Bắc Ly Nguyệt, liền thuận tiện đi tới:"Nếu hai vị không chê, có thể tới nhà ta, ta có thể bảo đảm các ngươi áo cơm không lo." Người này tuấn mỹ tuyệt luân, mặt như được tạc ra ngũ quan rõ ràng, khuôn mặt có góc có cạnh tuấn mỹ dị thường. Bề ngoài thoạt nhìn toát lên vẻ phóng đãng không câu nệ, nhưng trong mắt lơ đãng lại toát ra tinh quang khiến người không dám xem thường. Mái tóc dày đen nhánh, dưới đôi mày kiếm lại là một đôi mắt hoa đào hẹp dài, đong đầy tình ý, khiến người không cẩn thận sẽ bị luân hãm trong đó. Cái mũi cao ngay thẳng, đôi môi đỏ mọng dày mỏng vừa phải lúc này lại tràn ra nụ cười làm người choáng váng. Lại tới một mỹ nam a. "Vì sao chúng ta phải tin lời ngươi ?" Bắc Ly Tê lập tức cảnh giác, người này võ công cao cường cũng không thể xem thường. "Không bằng các ngươi cùng ta đi xem một chút như thế nào ? Lại nói nếu như ta có ác ý cần gì phải hao tổn tâm cơ như thế chứ? " Bắc Ly Tê bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là cùng người trước mắt rời đi, dù sao vẫn là có chút hy vọng. Đi tới "nhà" của nam tử, Bắc Ly Tê rốt cuộc biết thân phận của nam tử này. "Ngươi là bang chủ Yến Ngọc bang, Yến Ngọc Hàn." Bắc Ly Tê có chút không dám tin, mình rõ ràng cùng hắn không quen không biết vì sao hắn lại muốn trợ giúp mình ? "A a, Đại hoàng tử không cần nghi ngờ nha, ta chẳng qua là tiện tay giúp ngươi thôi, lại nói đường đường là Đại hoàng tử cùng Bát hoàng tử của Bắc Ly vương triều lại chết đói nơi này, truyền đi cũng không dễ nghe chút nào nha. " Yến Ngọc Hàn cười cười, quả nhiên là yêu nghiệt cười lên có thể đem hồn người cũng câu đi rồi. "Hừ , coi như ta thiếu một cái nhân tình." Tình huống bây giờ cấp bách , không có thời gian cùng hắn so đo, xem ra tình báo của Yến Ngọc Bang cũng không thể xem nhẹ rồi, ngay cả hoàng tử xuất cung giúp giải quyết thiên tai cũng biết nhất thanh nhị sở như thế.(Tác giả:Đột nhiên phát hiện một chuyện , chính là có một vị đại nhân cũng muốn theo tới, tiểu Tuyết trí nhớ không tốt vô tình quên mất hắn, ô ô , mọi người cứ coi như người ta đang ở viện dưỡng lão nghỉ dưỡng nha) "Ha ha, Đại hoàng tử Bát hoàng tử mời." Yến Ngọc Hàn thủ thế mời. Lại nói du ngoạn đến cổ đại một chuyến thật là tốt, lại gặp được nhiều võ lâm cao thủ như vậy. ( Tác giả: tha thứ đứa bé này a, hắn kiếp trước hắn là một đứa nhỏ cuồng tiểu thuyết võ hiệp a ) Xuyên qua bình phong nơi song cửa sổ;ốc đỉnh* là những đường cong nhu hòa tao nhã, được trang trí bởi ngói lưu ly cùng tượng đá. Toàn bộ mái nhà như một vương miện xinh đẹp mà nhẹ nhàng linh hoạt. Một chút cũng không giống như nơi gặo hạn. *Ốc đỉnh: nóc, mái nhà lợp ngói. "Xem ra Yến Ngọc Hàn ngươi cũng rất có mắt thẩm mỹ đấy nhỉ." Không tệ không tệ, Bắc Ly Nguyệt tán thưởng nói. "Nơi nào nơi nào, những thứ này đều do thủ hạ của ta sắo xếp cả, Huệ nhi đến đây." Chính diện đi tới một nữ tử, nhìn nàng eo nhỏ nhắn như có thể bẻ gãy bước từng bước ngắn, cổ tay trắng tựa lụa mỏng lộ ra. Mắt ngậm xuân thủy đảo mắt gợn sóng, trên đầu tóc búi nghiêng cắm một cây trâm bích ngọc long phượng. Hương kiều ngọc nộn* má lúm đồng tiền thanh tú mềm mại tựa đóa hoa, ngón tay như được vót gọt tinh tế đôi môi đỏ thắm, một cái nhăn mày một tiếng cười đủ khiến người tâm động. *Thơm tho trắng mềm (như bánh bao, sẵn sàng bị xé ra ăn) "Đại hoàng tử Bát hoàng tử hảo, ta gọi Thiên Giai Tuệ, là người thiết kế nơi này, các ngươi cũng có thể gọi ta Huệ nhi nga." Thiên Giai Tuệ thoạt nhìn hết sức bướng bỉnh, làm người tưởng tượng không ra nàng là một kiến trúc sư. "Ngươi khỏe, ngạch, Huệ nhi." Bắc Ly Nguyệt dẫn đầu chào hỏi Thiên Giai Tuệ. "Ngươi khỏe." Bắc Ly Tê trái ngược, cũng tương đối lãnh đạm hơn. "Đại hoàng tử quá lạnh lùng mà, không thể cười một cái được sao chứ ? Tới cười một cái." Thiên Giai Tuệ vừa nói ra liền chọc giận Bắc Ly Tê. Yến Ngọc Hàn thấy Bắc Ly Tê tức giận, vội vàng dập lửa:"Huệ nhi lui ra, Đại hoàng tử, thật sự ngượng ngùng, Huệ nhi nàng trời sinh tính tình bất hảo, thỉnh không cần để ý." "Được rồi, vậy ta trước hết lui xuống, có chuyện gì cứ hỏi ta nga. " Thiên Giai Tuệ vừa chạy nhảy vừa rời đi.
|
Chương 33 "Cũng sắp trưa rồi, Đại hoàng tử cùng Bát hoàng tử nếu không đi trước làm quen với xung quanh, sau đó sẽ đi dùng cơm ?" "Tốt, Bát đệ chúng ta đi thôi." Bắc Ly Tê hoàn toàn không nhìn Yến Ngọc Hàn, tự mình đi trước, nói nha hắn căn bản không biết đường có được hay không, khóe miệng Yến Ngọc Hàn rút rút, liền đi theo. "Yến Ngọc Hàn nơi này tuy bị hạn hán nhưng vì sao nơi này của ngươi, giống như hoàn toàn không có bị ảnh hưởng. " Bắc Ly Tê không khỏi có chút ngạc nhiên rốt cuộc hắn đã làm gì lại có thể khiến nơi này xinh đẹp như thế, làm người không thể nghĩ rằng nơi đây đang bị hạn hán hoành hành. "Cái này, Đại hoàng tử, đây là bí mật không dễ nói ra nha." Nhìn Yến Ngọc Hàn dáng vẻ khổ sở, Bắc Ly Tê cũng không tiện hỏi tới, chỉ có thể đem phần hiếu kỳ chôn vào tâm. "Lại nói, hết chưa a, nơi này tại sao lớn như vậy chứ." Cũng không biết đi bao lâu, Bắc Ly Nguyệt đã bắt đầu oán trách xem ra ngày tháng sống trong cung là quá tốt a, ngay cả cái đường cỏn con này cũng đi không nổi nữa. "Ngài nhịn một chút thôi, Bát hoàng tử sắp tới phòng khách rồi, đợi các ngươi thu thaập xong tự nhiên sẽ có người mang thức ăn cho hai người. " Yến Ngọc Hàn bất đắc dĩ nhìn Bắc Ly Nguyệt. "Đúng vậy, Bát đệ nhịn một chút thôi." Bắc Ly Tê từ nhỏ đã luyện võ chút đoạn đường này đối với hắn mà nói căn bản cũng không coi là cái gì . "Được rồi." "Nơi này chính là phòng khách, mời Đại hoàng tử cùng Bát hoàng tử thu thập một chút, nga, đúng rồi ra xuất cung các ngươi cũng nên dùng tên giả đi, Đại hoàng tử liền kêu Diệp Phong tê, Bát hoàng tử kêu Diệp Phong Nguyệt, thấy sao?" "Ừm, tốt, Bát đệ sau này ta gọi ngươi đệ đệ là tốt rồi, ngươi kêu ta đại ca là được." "Ừm, được, vậy thì đa tạ ngươi, Yến Ngọc Hàn." "A a , không dám nhận, vậy thì mời Tê huynh cùng Nguyệt huynh thu thập nhanh một chút, nếu không thức ăn sẽ nguội mất." Yến Ngọc Hàn cũng không nói nhiều thông báo một tiếng liền rời đi. "Ừm, cái giường này thật là thoải mái a, ừ ừ, nơi này bố trí rất tốt, ta thích." Bắc Ly Nguyệt cẩn thận quan sát một phen cả gian phòng.
Diệp Phong Tê cùng Diệp Phong Nguyệt sau khi thu thập xong( tác giả:trước cứ gọi vậy đi)dưới sự hướng dẫn của hai vị nha hoàn thâm tàng bất lộ, đi ăn trưa. (Tác giả:viết rất ngây thơ hay chứ gì, mọi người cứ chờ xem, mặc dù Tiểu Tuyết sẽ không hé răng nửa lời đâu) "Tê huynh, Nguyệt huynh tới nào, tới tới, mời ngồi." Yến Ngọc Hàn cũng đã đổi một thân xiêm áo, đúng là yêu nghiệt mặc cái gì đều đẹp mà. Trên bàn bày rất nhiều thức ăn, chỉ nhìn đã làm người ta chảy nước miếng mà. "Ừm." "Tê huynh muốn làm gì tiếp theo đây ?" Yến Ngọc Hàn dĩ nhiên là hỏi việc giúp giải quyết vấn đề thiên tai, tự biết bọn họ là đến giúp giải quyết thiên tai đấy. "Như vậy Hàn huynh sẽ giúp ta một tay sao?" "Đó là dĩ nhiên, nơi này hạn hán kéo dài nếu cứ tiếp tục như thế cũng không phải cách tốt." Yến Ngọc Hàn một bộ tích cực phối hợp. "Ừm, như vậy không biết Hàn huynh có thể giúp chúng ta tra thử xem số ngân lượng kia ở đâu hay không?" Bắc Ly Nguyệt bây giờ quan tâm nhất chính là vấn đề này. "Thật ra thì không cần ta đi tra, trong đáy lòng các ngươi cũng có suy đoán rồi đi." Yến Ngọc Hàn chứng thực câu hỏi trong lòng bọn họ. "Vậy đúng là Tri huyện Chu Tâm mà, thật sự là ăn gan hùm mật gấu, khoản tiền để giúp đỡ thiên tai cũng dám nuốt làm của riêng, xem ra không cho hắn nếm chút đau khổ còn chưa biết, đương kim hoàng thượng là không dễ chọc." Bắc Ly Nguyệt nghĩ tới Chu Tâm cả người trên dưới liền không thoải mái, đặc biệt là tay cùng chân. "Ừ, nơi này đã ba tháng không có một giọt mưa nào, dân chúng cũng sắp không chịu nổi." "Bây giờ vấn đề quan trọng nhất đem khoản tiền giúp đỡ thiên tai kia tìm ra, sau đó lại nghĩ biện pháp."
"A a , có Tê huynh cùng Nguyệt huynh hai vị khách quý, nói không chừng không lâu sau này trời sẽ mưa đấy."(tác giả:vốn là thời điểm viết cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng quay đầu lại suy nghĩ một chút mới phát hiện ta viết là vô lý cỡ nào, thật là xin lỗi.) "A , Hàn huynh thật là nói đùa, điều này sao có thể chứ, nếu trước đó không phải do Hàn huynh phân phát một ít vật tư cho dân chúng, ta thấy những vật tư kia từ triều đình đã sớm không biết bị người nào nuốt xuống rồi, lòng tham thật là không nhỏ." Bắc Ly Tê suy nghĩ bây giờ mình có cơm ăn có nước uống, mà dân chúng còn đang phải chịu đói chịu khổ, không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ. "Đó là dĩ nhiên, chẳng qua là số lượng nhiều hơn nữa Hàn mỗ phòng trữ cũng là có hạn, còn có một nhóm người lại không cách nào phát đến." Thì ra Yến Ngọc Hàn đã sớm bắt đầu gửi vật tư, nhưng bởi vì còn phải nuôi người trong bang, nên vật tư cũng không đầy đủ được. Bắc Ly Tê mắt thấy đây cũng không phải biện pháp, "Kia Hàn huynh trước phát cho một ít người già trẻ em đi, thanh niên hẳn còn chịu được một thời gian, chờ đến khi không chịu nổi mới phân phát một ít, mặc dù đối với những người đó có chút tàn nhẫn, nhưng bây giờ cũng không có biện pháp."
"Ừm, đại ca nói có lý, trước hết làm như vậy đi, Hàn huynh vậy thì phiền huynh rồi." Ừm Ừm, thật không hổ là người kế nhiệm hoàng đế mà, ái quốc thương dân, xem ra sau này lại sẽ có một hảo hoàng đế rồi. "Không phiền không phiền, đây là ta phải làm, thức ăn sắp nguội rồi, nhanh ăn thôi."
|