Quân Bất Kiến Quân
|
|
Chương 29: Bà mối? Luyến Nhi đứng ở cạnh cửa, nhìn thấy rất nhiều cung nữ đang thêm trà. "Luyến Nhi, mau lại đây." Thái hậu vẫy tay với Luyến Nhi, cười thập phần hòa ái, "Luyến Nhi, đừng câu nệ như thế, đều là người một nhà." Nghe được người một nhà, chân mày Luyến Nhi nhíu một chút, hầu như đã đoán được mục đích của Thái hậu tới đây. Nhưng cũng chỉ là ý nghĩ của y, y vẫn chậm rãi tiêu sái bước đến bên người Thái hậu. Vị Thái hậu vui vẻ kéo Luyến Nhi đến trên ghế bắt đầu nói chuyện. Nhưng Luyến Nhi chưa bao giờ gặp mặt Thái hậu, y không biết nên nói cái gì. "Luyến Nhi nha, công tử xem... Công tử ở bên ngoài cũng đã vài năm. Lúc công tử ở trong cung, ai gia cũng nghe nói qua một ít, nhưng lại không có duyên nhìn thấy công tử." "Thân phận Luyến Nhi thấp kém, hôm nay được diện kiến thánh nhan đã là tam sinh hữu hạnh*." *Tam sinh hữu hạnh: phúc ba đời. "Ai!" Thái hậu thở dài một tiếng, lại kéo Luyến Nhi ngồi xuống: "Kỳ thật, ai gia cũng không phải là người có thân phận cao quý. Năm đó Tiên hoàng còn sống, là bởi vì thân mẫu của Hoàng Thượng-- Hoàng hậu tỷ tỷ vì ai gia cầu tình trước mặt Tiên hoàng, ai gia mới không bị biếm vào lãnh cung. Vị tần còn lại vì muốn gây sóng gió nơi hậu cung mà bị biếm thành thứ nhân, cả đời ở lãnh cung kham khổ. Sau đó Hoàng Thượng đăng cơ, lấy nhân nghĩa trị vì thiên hạ, hơn nữa Tiên hậu cũng đã khuất nhiều năm, cho nên Hoàng Thượng mới đưa ai gia ngôi vị Thái hậu này. Nói ra, ai gia cũng chỉ là một mình cô liêu trong cung. Nhưng những năm gần đây Hoàng Thượng đối xử với ai gia cũng tốt lắm, cho nên hiện giờ ai gia nhìn thấy Hoàng Thượng đau khổ thế này, trong lòng thật sự rất khổ sở." Nói đến đây, Thái Hậu cầm lấy khăn lụa lau khóe mắt. Luyến Nhi muốn mở lời lại bị Thái Hậu đánh gãy, chỉ có thể nghe Thái Hậu tiếp tục nói: "Hôm nay ai gia cũng là nóng vội đến nơi này quấy rầy công tử, nhưng hôm nay Hoàng Thượng vốn dĩ không ở trong cung, đến buổi tối liền chạy ra ngoài cung. Thật sự không có cách, ai gia cũng biết nguyên nhân công tử không muốn hồi cung, nhưng xem như ai gia cầu xin công tử, vì giang sơn xã tắc, vì thiên hạ, thương sinh linh dân chúng, xin công tử trở về cung." Thái Hậu càng nói càng kích động, lại thấp người hành lễ ở trước mặt Luyến Nhi. Luyến Nhi bị dọa lập tức đứng lên, tiến lên đỡ lấy Thái Hậu. Sự tình tới nước này rồi, Luyến Nhi cũng thật sự không có chủ ý, nghĩ trước tiên cứ đáp ứng cho xong việc, nhưng chuyện trong lòng kia thủy chung không thể cởi bỏ. Lần nữa tùy tiện đáp ứng, thật vất vả thỉnh Thái hậu trở về cung, lão nhân gia còn không muốn đi, nói muốn dùng ngọ thiện cùng Luyến Nhi mới bằng lòng đi. Thế là Luyến Nhi chỉ có thể không cam lòng đi chuẩn bị ngọ thiện, bởi vì có Thái hậu ăn, y nhất định phải chuẩn bị ngọ thiện thật tốt. Nếm qua ngọ thiện lại hàn huyên mấy câu, lúc sắc trời đã hạ tối cuối cùng Thái hậu cũng rời đi. Luyến Nhi cảm thấy toàn thân đã mềm xuống, thân người mỏi mệt tựa vào ghế không biết làm gì. Lúc này, tiếng bước chân theo thường lệ lại đến nữa. Luyến Nhi thở dài, ngay cả khí lực giương mắt cũng không có. Hôm nay, toàn bộ tinh thần y đã dùng để đối phó Thái hậu. "Luyến Nhi, ta đã trở về." Dung Diệp cười ha hả tiêu sái đến trước mặt Luyến Nhi, bộ dạng nghiễm nhiên như tướng công vừa mới tan tầm về nhà thân mật với nương tử. "Tại sao ngươi lại đến nữa." Luyến Nhi mỏi mệt hỏi một câu. "Hả?" Đầu tiên Dung Diệp sửng sốt, rồi mới hiểu được Luyến Nhi nói đến lời nói ngày hôm qua của hắn. Dung Diệp cười meo meo nói với Luyến Nhi: "Ta biết, ta biết, quân bất kiến quân*, nhưng hiện tại ta chỉ là người thường, không phải Hoàng Thượng. Đương nhiên ta có thể đến đây." *Anh Diệp biết chữ 'Quân' là Hoàng Thượng, vậy ảnh thay đồ thành người thường, không phải Hoàng Thượng nữa thì coi như vẫn được gặp Luyến Nhi =))). Luyến Nhi xúc động đến mức muốn hộc máu, người này đã vô lại còn bẻ cong lời nói của y. Cảm giác bị người kéo vào trong lồng ngực, Luyến Nhi muốn giãy dụa, lại mất toàn bộ khí lực vì một câu nói. "Luyến Nhi, chúng ta thành thân đi!" Giống như tiếng thở dài, Luyến Nhi nghe không rõ ràng lắm, chỉ mê man nhìn về phía Dung Diệp, nhìn đến một đôi mắt mang theo ý cười, con ngươi chân thực lại mang tia sáng. Luyến Nhi không thể cự tuyệt hắn. "Luyến Nhi ngoan, chỉ cần cưng gật đầu, chúng ta lập tức thành thân, ta chính là phu quân của cưng, cả đời chúng ta không xa rời nhau. Mặc kệ chuyện gì xảy ra ta cũng sẽ bảo hộ cưng, không bao giờ... rời bỏ cưng lần nữa." Không được, Luyến Nhi cố gắng vài lần vẫn không thể tự chủ thân mình, như là bị thôi miên, y nhẹ nhàng gật đầu một cái, sau đó y lập tức hối hận. Nhưng không muốn thừa nhận đã không còn kịp rồi, bởi vì Dung Diệp đã ôm y lên giường. Như vậy có phải quá nhanh hay không? Cứ tha thứ hắn như vậy? Có phải sẽ lại hối hận không? Trong lòng Luyến Nhi vẫn đang do dự, quần áo trên người đã ly khai thân thể. Lúc Luyến Nhi phản ứng được Dung Diệp đang làm cái gì, y đã không còn nắm được cục diện trong tay. "Luyến Nhi đừng sợ, ta ở đây." Phát giác Luyến Nhi hơi hơi run rẩy, Dung Diệp trấn an y, cũng không có vội vã bắt đầu. Được hôn nhẹ nhàng, Luyến Nhi có chút mê hoặc nhắm mắt lại, cảm thụ độ ấm đã lâu không có. Ba năm qua, y sống như một thánh nhân. Tuy rằng từng có ít nhiều thân mật cùng Hoàng Thượng, nhưng bây giờ Luyến Nhi đã không còn là một thiếu niên ngây ngô, mặc dù thân thể đã không còn phản ứng, nhưng vẫn rất khát vọng độ ấm của hắn. Hôn dần dần trở nên thô bạo hơn, mang theo hương vị tình dục. Thẳng đến khi Luyến Nhi cảm giác được tay Dung Diệp sờ tới giữa hai chân, toàn thân Luyến Nhi đã căng thẳng ra mồ hôi lạnh: "Không cần!" "Luyến Nhi, xảy ra chuyện gì? Không thoải mái sao?" Nhìn thấy sắc mặt Luyến Nhi lúc xanh lúc trắng, Dung Diệp nghĩ đã làm đau y, lập tức dừng tay. "Hoàng Thượng... Bỏ đi, ta... Luyến Nhi... Đã không thể phản ứng." "Tại sao lại như vậy?" Dung Diệp không thể tin được, lại ôn nhu sờ vào vật nhỏ giữa hai chân Luyến Nhi. Nhưng mặc kệ Dung Diệp cố gắng ra sao, vật nhỏ kia vẫn mềm oặt. Dung Diệp đột nhiên có chút bất lực, không biết nên làm gì. Cảm giác được hơi thở Dung Diệp bất đồng, Luyến Nhi mở to mắt, nhìn thấy lệ Dung Diệp gần như chảy xuống, Luyến Nhi hơi hơi nở nụ cười. "Luyến Nhi... Thực xin lỗi... Thực xin lỗi..." "Đều là ngươi ban ân cho ta." Nước mắt y ── rốt cuộc vẫn trào lên, không thể khống chế khóc lớn ra tiếng.
|
Chương 30: Hạnh phúc đến quên Dung Diệp kéo Luyến Nhi vào trong lồng ngực: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi..." Miệng không ngừng nói xin lỗi, cũng không làm gì phản bác, mặc cho hai tay nhỏ bé đánh loạn ở trên người mình, chỉ cần y còn đánh hắn cũng đã thực vui vẻ. "Ngươi muốn giết ta." Luyến Nhi phẫn hận nói. "Chúng ta đã bị Cảnh vương lừa, đây là âm mưu mà hắn đã sớm chuẩn bị tốt." "Ngươi mắng ta, ngay cả chết cũng không cho ta chết thoải mái một chút." Luyến Nhi lại ủy khuất nói. "Đây là quốc pháp, nghịch thần đều phải lăng trì." "Ngươi giết cả nhà ta một trăm ba mươi sáu người." Luyến Nhi kích động rống to. "Đó không phải ta giết, ta là hạ chỉ truy sát Cảnh vương, người nhà của cưng là bị thủ hạ Cảnh vương giết." "Ngươi còn gọi thái giám tra tấn ta." Luyến Nhi thương tâm nói. "Đó không phải ta hạ mệnh lệnh, ta chỉ bảo bọn họ nhốt cưng tại nơi đó, sau này ta cũng mới biết bọn họ lại đối với cưng như vậy, đó là do Lan quý phi và mấy vị phi tần ra tay." "Dù sao cũng là của ngươi." Luyến Nhi hung hăng dùng sức gạt đi nước mắt trên mặt. Dung Diệp hôn hôn mặt Luyến Nhi: "Phải, đều là ta sai, là ta không tốt, là ta đã quên, đã quên chúng ta là phu thê, người khác tổn thương cưng cũng không nhiều bằng ta đã tổn thương cưng, hiện tại ta đã biết rõ, không, kỳ thật ta đã sớm hiểu được, nhưng hiểu được cũng đã quá muộn." Bên trong thực im lặng giống như đã ngủ, ánh nến cô độc ở trên bàn không ngừng lập lòe. Đợi cho Luyến Nhi tỉnh táo lại, Dung Diệp mới cẩn thận điều chỉnh tư thế, không muốn kinh động tới Luyến Nhi, để cho y thoải mái một chút trong lồng ngực chính mình. Dung Diệp ngồi ở đầu giường, Luyến Nhi ngồi ở trên đùi hắn, im lặng giống như một búp bê không có sinh mệnh, y khiến Dung Diệp nhớ đến ngày trước, khi Luyến Nhi ngồi ở trong lồng ngực chính mình cũng là im lặng như vậy, chỉ là Dung Diệp thực thích bộ dáng y đấu khí với chính mình. Ba năm trôi qua, Luyến Nhi đã thay đổi rất nhiều, vóc dáng cũng cao lên, ngày trước ôm y cũng chỉ tới cằm, bây giờ đã cao đến tai, khuôn mặt tròn tròn nhỏ nhắn đã biến thành khuôn mặt trưởng thành nhưng gầy yếu, đôi mắt to tròn bây giờ có chút dài nhỏ, vô luận nhìn sao cũng thấy được y đã trưởng thành rồi. Luyến Nhi ngoan ngoãn ngồi ở trong lồng ngực Dung Diệp. Người này vừa mới nói sẽ bảo vệ chính mình, nên tin hắn một lần nữa không? Nhưng nếu lại gặp phải kết cục như trước, Luyến Nhi nghĩ y cũng sẽ không còn dũng khí để tiếp tục sống. Lúc này, giọng nói Dung Diệp chua xót từ đỉnh đầu vang lên. "Luyến Nhi, ta biết hết thảy mọi thứ không thể làm lại, nhưng năm tháng sau này ta sẽ bồi đắp cho cưng, vô luận tương lai ra sao, mặc kệ phát sinh chuyện gì, ta sẽ không bao giờ buông tay cưng nữa. Chỉ cần cưng còn thích ta, ta sẽ vĩnh viễn là của cưng, là của một mình cưng. Cái gì giang sơn, cái gì thiên hạ, ta cũng không cần, nếu cho ta cơ hội chọn lại một lần nữa, ta vẫn chọn cưng." "Ngươi vĩnh viễn chỉ biết nói chứ không thể làm." Luyến Nhi cúi đầu, bình tĩnh nói. "Ta chỉ muốn nói ra những điều lòng ta muốn nói." "Ngươi trở về đi, ta cảm thấy sống như hiện tại đã tốt rồi." "Luyến Nhi... Ta biết cưng nhất thời không thể chấp nhận, mỗi ngày ta đến không phải cầu cưng tha thứ ta, chỉ hi vọng cưng có thể nhận lại ta..." Dung Diệp ôm Luyến Nhi vào trong lồng ngực: "Ta sẽ không buông tha, chỉ cần ta có thể tìm được cưng, nhất định ta sẽ xuất hiện ở trước mặt cưng." Cho Luyến Nhi một nụ cười ôn nhu, rồi mới hôn một cái ở trên mặt y. "Hoàng Thượng..." Mới nói hai chữ đã bị Dung Diệp chặn miệng. "Không được gọi ta là Hoàng Thượng. Ở trước mặt cưng, ta chỉ là một nam nhân bình thường, một nam nhân muốn cùng thê tử khoái hoạt, một nam nhân muốn hạnh phúc." "Diệp..." Cách thật lâu, lâu đến Dung Diệp nghĩ Luyến Nhi sẽ không mở miệng, Luyến Nhi mới miễn cưỡng nói ra một chữ. Chính một chữ này đã có thể khiến cho Dung Diệp hưng phấn cả một đêm. Lại xoa địa phương giữa hai chân Luyến Nhi, cảm giác được y rõ ràng kháng cự. Dung Diệp thương tiếc hôn môi Luyến Nhi, dời đi lực chú ý của y, thời điểm hôn môi lại càng ôn nhu chậm rãi, cuối cùng Luyến Nhi đã quên khẩn trương hạ thân. Dung Diệp vẫn cố gắng muốn làm Luyến Nhi thoải mái một chút, nhưng vô luận cố gắng như thế nào vẫn vô dụng, Dung Diệp có chút uể oải. "Diệp, không sao, kỳ thật..." Luyến Nhi xấu hổ cúi đầu: "Chỉ dùng mặt sau cũng... Cũng đã... Thoải mái." Vài chữ cuối cùng hầu như nghe không được, nhưng Dung Diệp vẫn hiểu được ý tứ của y. Chậm rãi quan sát, thẳng đến khi hắn xác định Luyến Nhi thật sự thoải mái mới chậm rãi đẩy mạnh cự vật vào địa phương hắn mong nhớ bốn năm qua. Cự vật nhanh chóng được ấm áp bao bọc. Nơi đó vẫn câu hồn hắn như vậy. Luyến Nhi khó nhịn rên rỉ ra tiếng, tay nhỏ bé nắm chặt áo hắn, hoàn toàn là ý tứ thúc giục. Dục vọng khiến cho Luyến Nhi không thể nhịn được, Dung Diệp hai ba cái đã giải phóng hạ thân không còn bao nhiêu quần áo, bắt đầu hung mãnh luật động. Một đêm tròn, Luyến Nhi trầm trầm chìm đắm trong dục vọng, tuy rằng phía trước đã không còn cảm thụ, nhưng Dung Diệp vẫn có thể mang đến cho y cao trào mà y chưa bao giờ cảm thụ qua. Thời điểm sắc trời tờ mờ sáng, Luyến Nhi mới mơ màng ngủ ở trong lồng ngực Dung Diệp. Trước khi ngủ, Luyến Nhi lại mơ hồ lầm bầm một tiếng: "Diệp." Nghe thấy ái nhân gọi tên mình, Dung Diệp ôm Luyến Nhi càng chặt. Hắn vừa mới ôm được thê tử trở về, sợ hãi lại chia lìa, rất muốn cột y vào trên người hắn, cả đời phải ở một chỗ cùng hắn. Trời đã sáng, hôm nay còn phải vào triều sớm, thật sự là không muốn rời thê tử. Dung Diệp nhẹ nhàng thì thầm ở bên tai Luyến Nhi: "Luyến Nhi, ta muốn đi vào triều, cưng phải ngoan ngoãn chờ ta trở lại nha." Nhìn thấy Luyến Nhi nhẹ nhàng gật đầu một cái, ánh mắt mông lung buồn ngủ nói một câu: "Đi đi." Hắn mới yên tâm rời đi. Hồi cung chuyện thứ nhất chính là giao đãi cho Phúc Y nhanh chóng đến Luyến Tâm tú phường hầu hạ Luyến Nhi, mặc dù Luyến Nhi tỉnh lại không thấy được chính mình, nhưng hắn muốn làm cho y cảm nhận được sự quan tâm của hắn, không muốn làm lòng y lạnh đi. Phúc Y một đường thúc ngựa chạy tới Luyến Tâm tú phường theo phân phó của Hoàng Thượng, nhìn thấy Luyến Nhi còn đang ngủ, lúc này mới yên lòng. Thẳng đến giữa trưa, Dung Diệp trở về Luyến Nhi vẫn còn ngủ. Nhìn thấy thụy nhan của y, Dung Diệp thỏa mãn nở nụ cười. Phúc Y đưa một chiếc khăn đã tẩm ướt qua: "Hoàng Thượng, công tử vẫn an ổn ngủ, chưa tỉnh qua." Lau mặt xong, Dung Diệp đi đến bên người Luyến Nhi, nhẹ nhàng lau xung quanh mặt y, đứng dậy mở ra hai tay. Phúc Y hiểu được ý tứ của hắn, đến chỗ hắn giúp tháo ra thắt lưng. "Trẫm đã một đêm không ngủ, có chút mệt mỏi, ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi." Chờ Phúc Y đi ra ngoài nhẹ nhàng đóng cửa, Dung Diệp khinh thủ khinh cước leo lên giường, ôm Luyến Nhi vào lồng ngực thiếp đi. Thời điểm hai người một trước một sau từ trong mộng đẹp tỉnh lại, không hẹn mà cùng hoảng sợ. "Thái... Thái hậu, người... tại sao lại đến đây." Luyến Nhi khẩn trương đến nói lắp. Hiện tại trước mặt Thái hậu quần áo y lại không chỉnh tề thì còn ra thể thống gì! Luyến Nhi vội vàng nhìn Dung Diệp, thật may quần áo hắn coi như chỉnh tề, nhưng hai người ôm nhau ở trên giường, nói sao cũng quá khó coi, Luyến Nhi xấu hổ đến đỏ cả người như con tôm luộc. Dung Diệp vẫn đang mơ màng khi Luyến Nhi bị Thái hậu dọa sợ, bây giờ đã tỉnh táo lại, điều đầu tiên nghĩ đến chính là: lão thái bà, nếu hiện tại ngươi có ý làm hại Luyến Nhi, trẫm lập tức biếm ngươi vào lãnh cung. Hiển nhiên, Thái hậu cũng phát hiện chính mình có chút mất thân phận, lại dám ngồi trong phòng ngủ của Hoàng Thượng nhìn Hoàng Thượng ôm mỹ ái phi ngủ. Khuôn mặt trung niên cũng có chút đỏ lên, ẩn ý cười nhìn Dung Diệp và Luyến Nhi, đứng dậy đi ra gian ngoài. "Diệp..." Luyến Nhi có chút lo lắng nhìn về phía Dung Diệp, sợ hãi Thái hậu sẽ chán ghét y. "Đừng sợ, có ta ở đây, nàng không dám đụng tới cưng." Dung Diệp giúp Luyến Nhi mặc quần áo, một bên mặc còn một bên ăn đậu hũ trên người Luyến Nhi. Lúc chuyển tới sau lưng Luyến Nhi, nhìn thấy trên lưng y có mấy vết sẹo, có lẽ là khi đó lưu lại, Dung Diệp đau lòng ôm sát Luyến Nhi, nhẹ nhàng hôn hôn trên vết sẹo. "Diệp, ta đã quên rồi, đừng làm cho ta nhớ lại nữa, nhé?" Luyến Nhi trở lại ôm lấy đầu hắn, vuốt ve tóc muốn an ủi. "Luyến Nhi." Dung Diệp đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt lóe lên một tia kiên nghị: "Ta sẽ không lại làm việc có lỗi với cưng, ta sẽ cố gắng cho cưng cảm thấy được hạnh phúc, ta sẽ cho cưng khoái hoạt đến quên đi quá khứ đau xót." "Ngươi nói được phải làm được nha." Nước mắt ở hốc mắt trung chuyển, trên mặt Luyến Nhi cũng lộ ra tươi cười.
|
Chương 31: Luyện Quân hầu Ba ngày sau. Khách hàng thân quen của Luyến Tâm tú phường đang vây quanh ở bên ngoài, có người là đến xem náo nhiệt, có người ở nơi này tiếc hận, cũng có vài thanh niên càn rỡ muốn đến nhìn mỹ nam. Giờ phút này, Luyến Tâm tú phường thật sự náo nhiệt mà trước nay chưa từng thấy. Ngoài cửa mười mấy nam tử tiến vào, mỗi người đều có dung mạo tuyệt mỹ, khí suất hơn người. Nam tử kia nhìn qua cũng chỉ chỉ như mười hai mười ba tuổi nhưng lại thập phần tuấn mỹ, có thể đoán được tương lai nhất định là nam tử anh tuấn. Một đám nhìn qua một nam tử khác cũng rất cường thế mang theo một đám người bận rộn trang hoàng lại cổng và sân. Trước cửa Luyến Tâm tú phường náo nhiệt như thế, cũng chưa thấy được bóng dáng của chủ nhân tú trang. "Tú phường này đang xảy ra chuyện gì, phải đổi chủ nhân sao? Nếu như vậy thì rất đáng tiếc, tay nghề tốt như vậy, ta còn nghĩ đợi hai năm sau, chờ khuê nữ nhà ta đến tuổi lấy chồng cũng muốn thêu một bộ hỉ bào ở tú trang này." "Không phải đổi chủ nhân, nhưng mà hình như là việc vui, xem kiểu trang hoàng này chính là muốn đón thê, thực không biết cô nương nhà ai có phúc khí tốt như vậy, công tử kia ở tú trang lớn lên rất tuấn tú, nếu tướng mạo tân nương không bằng y sẽ rất đáng tiếc." Một người khác đoán. "Nghe ngươi nói, tướng mạo như vậy tùy tiện là có thể xứng được sao? Chỉ sợ tìm vạn lần trên thiên hạ cũng không có một người xứng được." Lại một người đáp, câu nói vừa rồi khiến vài người nói chuyện xung quanh đều gật đầu nói phải. Lúc này Luyến Nhi ngồi ở trước một mặt kính thật to trang điểm, nhịn không được thở dài. Tại sao sự tình phát triển đến mức này? Đều do Thái hậu làm ầm ĩ khiến y tâm phiền ý loạn, mới nôn nóng làm ra quyết định sai lầm như vậy, trúng mưu của Dung Diệp. Hỉ bà một bên là ma ma trong cung, cũng là cung nữ lâu năm bên cạnh Thái hậu. Nhìn thấy Luyến Nhi còn đang than thở, gấp đến độ muốn tiến lên nói hai câu. Nhưng thân phận người này không phải là nhỏ, vạn nhất một câu nói không hợp ý y có lẽ nửa đời sau cũng đừng nói là vất vả, có thể ngay cả mạng cũng phải mất. Tới lúc gấp rút đến chảy mồ hôi đầy đầu, Luyến Nhi cuối cùng chấm dứt hối hận, xoay người lại xấu hổ cười cười với Bình Bác. "Bác, muốn ta mặc cái gì thì lấy đến đây đi!" Bình Bác như được đại xá lấy qua hỉ bào đã cầm trên tay nửa ngày, động tác thật cẩn thận nhanh chóng giúp Luyến Nhi mặc vào. Ba ngày trước. Lúc Luyến Nhi và Dung Diệp đã ăn mặc chỉnh tề từ trong thất đi ra, Thái hậu trực tiếp lấy một cái hộp trong tay Bình Bác giao cho Dung Diệp. Dung Diệp nhận hòm rồi nhìn gì đó bên trong, trên mặt một trận kinh ngạc, một lát sau mới gọi người cất hòm vào, không có cho Luyến Nhi xem qua. Luyến Nhi nghĩ là chuyện gì đó trong cung không thể cho y xem, y cũng không có lòng hiếu kỳ đuổi theo hỏi, thế là không có để ý. Kết quả hai ngày sau đó, Thái hậu mỗi ngày đều đến xem Luyến Nhi, luôn miệng nhắc đến chuyện hôn nhân, giống như một bà bà giao đãi cho tức phụ. Thẳng đến đêm qua, mười một vị thân vương đột nhiên tiến đến bái phỏng cùng một lúc, khiến Luyến Nhi một trận sợ hãi. Tuy rằng cùng Dung Diệp thành thân, thân phận của Luyến Nhi đã có thể nâng lên một bậc, tương xứng nói chuyện cùng các vị vương gia, nhưng hiện tại mười một vị đệ đệ của đương kim Hoàng Thượng cùng nhau tới chỗ y, y gánh vác không nổi. Chuyện khác không nói, chỉ là mười một vị vương gia kia vừa tới đã khiến Luyến Nhi quáng mắt nửa ngày trời. Một đám người lớn mạc danh kỳ diệu úp úp mở mở đàm chuyện, Luyến Nhi cuối cùng hiểu rõ những người này đang nói cái gì, sau đó kết quả chính là ── hiện tại. Luyến Nhi mặc hỉ bào đỏ thẫm, y nhẹ nhàng thở ra, thật may là nam trang. Đột nhiên Luyến Nhi nghĩ tới một chuyện, y mặc nam trang, chẳng lẽ Dung Diệp mặc nữ trang sao? Ở trong đầu hiện lên bộ dạng Dung Diệp mặc vào nữ trang, trên mặt tô son trát phấn, Luyến Nhi thiếu chút nữa cười to ra tiếng, nhìn đến ánh mắt Bình Bác có chút quái dị nhìn về phía y, vội vàng nhịn xuống. Tưởng rằng sẽ ở tú phường cử hành hôn lễ, kết quả khi Luyến Nhi chuẩn bị xong thì có đoàn nhạc diễn tấu đi đến tú phường. Một đường vựng đầu trướng não bị nhét vào kiệu hoa, đến khi nâng tới một ngã tư đường, cỗ kiệu ngừng lại. Lúc này bên ngoài Phúc Y cao giọng xướng nặc gì đó, y cũng không có nghe rõ, một chân người tiến vào, Bình Bác xốc cửa kiệu dìu y đi ra ngoài, không có đội khăn voan, Luyến Nhi cứ thoải mái làm nhân vật nổi bật ở trước mặt mọi người như vậy. Luyến Nhi nhìn đến Dung Diệp cũng là một thân đỏ thẫm hỉ bào, nhưng là có chút khác với hỉ phục của y, hoa văn trên áo hắn là một con rồng to. Luyến Nhi đang như ở trong mộng, đầu tiên là thấy người đứng đầy ngã tư rộng lớn, những người này ── là đại thần năm đó chủ trương giết y, còn có thị vệ trong cung, thái giám, cung nữ, còn có mười một vị thân vương. Ở tại đây nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, cũng chưa có lập tức đưa vào động phòng. Phúc Y cầm vải lụa minh hoàng trong tay đi đến giữa thính thất, cao giọng truyền nội dung thánh chỉ của Hoàng Thượng, từ nay về sau Đại Thịnh hoàng triều có thêm một vị Luyện Quân hầu, nơi này cũng sẽ được tân kiến thành phủ của Luyện Quân hầu, gọi là Luyện Quân hầu phủ. Tuy rằng tú phường kia đã được phong tên Luyện Quân hầu phủ, nhưng đêm tân hôn Luyến Nhi không thể ở lại nơi đó. Dung Diệp thật sự lo lắng y một mình ở nơi đó, kiên trì tiếp y hồi cung. Luyến Nhi vẫn có chút bài xích hồi cung, nhưng nhìn đến ánh mắt Dung Diệp hi vọng, nghĩ đến hắn mỗi ngày đều phải xuất cung đến nơi này của y, sáng sớm lại vội vàng vào triều, quả thật có chút đau lòng, cho nên vẫn là về cung. Hiện tại trong cung đã có nhiều khác biệt so với trước kia, mọi thứ đều làm cho Luyến Nhi cảm thấy được là vì y mà thay đổi. Hiện tại chưởng quản hậu cung chính là Thái hậu, ở phương diện quyền lợi cũng không giống như trước vì tranh sủng mà hãm hại người khác, hơn nữa trong cung thiếu rất nhiều tần, phi nên đã thanh tĩnh rất nhiều so với khi trước. Bây giờ còn là buổi sáng, một mình Luyến Nhi không có việc gì làm đành đi dạo quanh sắt thủy đình. Ngồi ở trong đình nhìn mặt hồ, trong đầu hồi tưởng lúc trước lần đầu y gặp Hoàng Thượng chính là ở đây. Thời điểm Luyến Nhi còn một mình nhàm chán, một vị hậu phi đi ngang qua y, hành lễ với Luyến Nhi rồi mới tiến vào sắt thủy đình. "Tham kiến Hầu gia." Vào đình, phi tử này lại thi lễ lần nữa. "Nương nương không cần đa lễ, Luyến Nhi không nhận nổi." Thấy nàng và những người theo sau nàng, Luyến Nhi đoán rằng nàng hẳn là vị phi duy nhất còn lại trong cung ── Cẩm phi. Nàng là nương nương, là thiếp của Hoàng Thượng, Luyến Nhi không tiện đụng chạm với nàng, không dám đỡ nàng lên. Thân phận Luyến Nhi là Hầu gia. Tuy rằng trong cung tất cả mọi người biết, Hầu gia cũng chỉ là danh hiệu che đậy bên ngoài, kỳ thật thân phận thực sự chính là Hoàng hậu, nhưng Luyến Nhi vẫn không có tự giác như vậy, y vẫn cho rằng mọi chuyện của Dung Diệp ở trong cung y không nên tham gia, cho nên vẫn lấy thân phận Hầu gia ước phúc chính mình. Buổi tối Dung Diệp trở lại Thiều Nguyệt cung ── nơi của Luyến Nhi, khi đó mới là thời gian sinh hoạt phu thê của bọn họ.
|
Chương 32: Cuộc sống hạnh phúc không tên "Thân phận của Hầu gia là gì trong cung có ai mà không biết, làm sao không nhận nổi chút hành lễ này? Bổn cung cũng là vô tình đi ngang qua đây, nhìn thấy Hầu gia liền lại thỉnh an, hẳn là không phiền đến Hầu gia ngài?" Luyến Nhi cảm thấy nữ nhân này không giống với những phi tần ác độc trong cung ngày xưa, cảm giác với nàng cũng không tệ lắm, bất tri bất giác hai người đã cùng nhau trò chuyện. Luyến Nhi biết nữ nhân này cũng không phải trùng hợp đi ngang qua, nàng thật sự có mục đích đến tìm y, nhưng mục đích của nàng không phải tuyên chiến hay thăm dò y, mà là đến để cúi đầu xưng thần. Mẹ của Thái tử là một vị quý phi xinh đẹp, còn nàng lại là bào muội của người đó. Trước nay Thái tử vẫn giao cho nàng nuôi nấng, tuy rằng nàng có thể hưởng phúc nhờ nhi tử của tỷ tỷ, nhưng nàng là một nữ nhân minh mẫn, nàng biết trong lòng Hoàng Thượng chỉ có Luyến Nhi, mà nàng cũng chỉ một lòng lo lắng cho nhi tử của tỷ tỷ ── Thái tử Huyền Khôn. Nàng hiểu được Luyến Nhi không có khả năng sinh hạ hài tử cho Hoàng Thượng, trong lòng nhất định cũng sẽ có chút tiếc nuối. Cho nên nàng hi vọng có thể dựa vào Luyến Nhi, mong Luyến Nhi có thể xem Thái tử như nhi tử của mình mà đối đãi. Như vậy, cho dù có một ngày chính mình thật sự gặp bất trắc, có Luyến Nhi này bảo hộ cũng có thể bảo đảm Thái tử bình an. Luyến Nhi đi theo Cẩm phi đến Lam Khuyết cung, nơi này từng là nơi ở của vị quý phi xinh đẹp và Cẩm phi, hiện tại Cẩm phi đang nuôi dưỡng Thái tử ở nơi này, ít nhất là đến khi Thái tử tròn sáu tuổi. Lần đầu tiên Luyến Nhi nhìn thấy tiểu Thái tử Huyền Khôn, y đã bị đứa nhỏ này mê hoặc. Hắn quả thực chính là Dung Diệp thu nhỏ lại mười lần, ngoại hình cực kỳ giống. Chỉ là tuổi Huyền Khôn còn quá nhỏ, vẫn còn tính tình trẻ con, hoàn toàn là một tiểu hài đồng tinh nghịch. Mà Huyền Khôn cũng rất thích Luyến Nhi, khuôn mặt đầy thịt nho nhỏ luôn cười với Luyến Nhi. Tuy rằng đã ba tuổi vẫn chưa nói được rõ ràng, việc ấy cũng không khác biệt lắm so với những đứa nhỏ khác, nhưng thần thái vương giả kia so với một đứa nhỏ bình thường thật sự bất đồng. Cuộc sống một năm sau của Luyến Nhi chỉ vây quanh Hoàng Thượng, Thái tử, Thái hậu. Mỗi buổi sáng tỉnh dậy, Huyền Khôn nhất định ở trong ổ chăn của y, đôi mắt to làm nũng cười cười với y. Rửa mặt xong, Luyến Nhi sẽ mang theo Khôn nhi đi thỉnh an Thái hậu, nói chuyện phiếm một hồi, lại mang Thái tử đến thư phòng, cả buổi sáng gần như luôn bồi Huyền Khôn đọc sách. Nếu có một ngày Luyến Nhi bận rộn không thể ở lại, Huyền Khôn nhất định tức giận khiến lão sư ở thư phòng mệt muốn chết. Giữa trưa, bốn người Dung Diệp, Huyền Khôn, Luyến Nhi và Cẩm phi cùng nhau dùng ngọ thiện. Tới buổi tối, Luyến Nhi lại dỗ Huyền Khôn ngủ, Dung Diệp cũng ném chính vụ sang một bên, ôm y triền triền miên miên vận động một chút, thẳng đến khi hai người đều kiệt sức mới chìm vào giấc ngủ. Đến sáng sớm hôm sau, Dung Diệp đã đi vào triều, lúc Luyến Nhi tỉnh dậy Huyền Khôn lại nhào vào lồng ngực y làm nũng. Mọi việc mỹ mãn hạnh phúc như vậy, nếu không phải Thái tử đột nhiên gặp chuyện không may, mọi việc đã được mỹ mãn, nhưng là... Buổi tối ngày đó sau khi hoan ái mãnh liệt, Dung Diệp giúp Luyến Nhi tẩy trừ sạch sẽ, ôm y vừa mới đi vào giấc ngủ thì giọng Phúc Y ở bên ngoài vang lên. Dung Diệp có chút hờn giận, nhưng vì Luyến Nhi thúc giục vẫn kiên trì đứng dậy. Đi ra gian ngoài, Phúc Y quỳ trên mặt đất, trong giọng mang theo tiếng nức nở. "Hầu gia, Lam Khuyết cung vừa rồi phái người lại đây, nói toàn thân Thái tử nổi hồng chẩn*, đã thỉnh thái y qua, nhưng Cẩm phi nương nương lo lắng nên vẫn gọi người lại đây báo một chút." *Hồng chẩn: nốt đỏ. Nghe nói Thái tử sinh bệnh, Dung Diệp cũng đi lên: "Hiện tại ra sao rồi? Đã tuyên ai xem qua?" Phúc Y một bên giúp đỡ Luyến Nhi vội vội vàng vàng mặc quần áo, một bên trả lời: "Bẩm Hoàng Thượng, người vừa rồi đến truyền lời nói đã tuyên qua ba vị thái y cũng chưa có chuyển biến tốt, vì vậy nương nương mới dám đến kinh động Hoàng Thượng và Hầu gia." Đường tới Lam Khuyết cung như phi nước đại mà đi, lúc đến nơi đã thấy thái y đang ở gian ngoài chờ lệnh, Cẩm phi muốn vào xem Thái tử lại bị bọn hạ nhân ngăn cản trở về. "Thái y, hãy cho bổn cung vào, bổn cung cả ngày ở một chỗ với Thái tử, nếu Thái tử bị, vậy bổn cung cũng không thể may mắn thoát khỏi, hãy cho ta vào." Trên mặt Cẩm phi mang theo lệ, gần như khẩn cầu nói với thái y đang ngăn cản. "Các ngươi làm sao, vì sao đến rồi mà không đi vào xem chẩn, ngồi ở bên ngoài làm cái gì?" Dung Diệp vừa thấy mấy thái y ngồi ở gian ngoài phòng Thái tử thảo luận sự tình, tâm tình nhất thời càng kém, ngữ khí so với ngày thường đối đãi bọn họ lạnh hơn vài phần. "Hồi bẩm Hoàng Thượng, chúng thần đã xem qua, đang chờ đợi Hoàng thái y xem chẩn." Vài vị thái y lập tức quỳ xuống, trong đó một vị mở miệng giải thích. "Là chứng bệnh gì mà phải nhiều người các ngươi cùng nhau xem chẩn?" Lòng Luyến Nhi nóng như lửa đốt: "Ta đi vào xem Thái tử trước." "Hầu gia, chuyện này sợ không được, bệnh trạng Thái tử... Như là..." Lão thái y có chút ấp a ấp úng. "Là cái gì? Nói mau." Dung Diệp hận không thể một cước đạp hắn. "Hồi bẩm Hoàng Thượng, tuy rằng chưa thể xác định, nhưng chứng bệnh Thái tử quả thật rất giống bệnh đậu mùa." Một vị thái y khác nhanh chóng tiếp lời, sợ Hoàng Thượng mất hứng liền chém vị thái y kia. "Cái gì?" Luyến Nhi và Dung Diệp gần như đồng thời kinh hô ra tiếng. "Ta muốn đi vào xem, Diệp... Hoàng Thượng, huynh trở về đi, ta có chút hiểu biết về loại bệnh này, để ta đi chiếu cố Thái tử." "Luyến Nhi!" Dung Diệp ôm cổ Luyến Nhi: "Không được, rất nguy hiểm." "Hoàng Thượng, ta sẽ cẩn thận không để bản thân mắc bệnh, huynh vẫn nên rời xa một tí đi, ta đến chiếu cố Khôn nhi là được rồi!" Luyến Nhi ôn nhu dỗ Dung Diệp, kỳ thật trong lòng rất lo lắng. Thái tử mới bốn tuổi, bệnh đậu mùa lại là loại bệnh thập phần nguy hiểm, nếu vạn nhất không may, huyết mạch Đại Thịnh hoàng triều sẽ bị chặt đứt. Khôn nhi là cốt nhục duy nhất của Dung Diệp, cũng như là nhi tử của y, hơn nữa đoạn thời gian này ở cùng Huyền Khôn, y càng ngày càng thích đứa nhỏ này. Ở trong lòng y thật sự đã xem Huyền Khôn như nhi tử của chính mình. Tuy trong đầu vẫn còn đang xen lẫn giữa quyết tâm và bất an, nhưng Luyến Nhi nghĩ, trước vẫn nên trấn an Dung Diệp rồi nói sau. Bình tĩnh trong chốc lát, Dung Diệp cũng tìm về lý trí: "Luyến Nhi, cưng phải cẩn thận, ta tuyệt đối không muốn thấy cưng gặp chuyện không may." Luyến Nhi một bên gật đầu, một bên đẩy Dung Diệp ra ngoài cửa: "Ta biết, huynh mau trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải lâm triều." "Vậy... Được rồi!" Dung Diệp lưu luyến rời đi. Luyến Nhi quay đầu lại, nhìn đến hai mắt Cẩm phi đẫm lệ mông lung nhìn y, đột nhiên quỳ xuống trước y: "Hầu gia, Thái tử là cốt nhục của tỷ tỷ ta, cũng là ký thác duy nhất của ta. Di nương như ta thật vô dụng, thời điểm bây giờ cũng không thể chiếu cố hắn." Cẩm phi quỳ gối dưới thân Luyến Nhi khóc không thành tiếng. Luyến Nhi muốn nâng nàng đứng dậy, rồi lại ngại vì thân phận, chỉ có thể lệnh người bên ngoài: "Mau đỡ nương nương đứng dậy. Cẩm phi tỷ tỷ, ngươi không cần đa lễ như vậy, lòng ta đã xem Thái tử như nhi tử của mình, ta nhất định sẽ tận tâm hết sức chiếu cố Thái tử." Thái y thỉnh Cẩm phi trở về phòng ngủ, hơn nữa dùng dược vật khử độc khắp mấy phòng gần Lam Khuyết cung, chỉ để lại Luyến Nhi và hai nô tài ở trong này chiếu cố Huyền Khôn.
|
Chương 33: Phụ thân mẫu thân Bảy ngày trôi qua, Luyến Nhi hầu như ngày đêm luôn bên cạnh chiếu cố Huyền Khôn, hơn nữa lúc Huyền Khôn khó chịu trong người nhất định phải ôm y thật chặt mới bằng lòng ngủ. Thẳng đến sáng ngày thứ bảy, Luyến Nhi cũng kiệt sức, lại một đêm không ngủ, mệt mỏi tựa vào bên giường Huyền Khôn. "Nương..." Giọng nói nho nhỏ không có khí lực, nhưng Luyến Nhi lại nghe được rất rõ ràng. Luyến Nhi giật mình tỉnh lại, chuyện đầu tiên chính là xem Huyền Khôn, thấy hắn đã tốt hơn rất nhiều, Luyến Nhi bước nhanh ra gian ngoài: "Ngươi mau tuyên thái y đến đây, Thái tử đã tỉnh." Vài vị thái y đã nhiều ngày ngụ ở Lam Khuyết cung, nghe tuyên đến một lát đã đi ra. Vài người đến xem Thái tử, mạch cũng là chẩn lại chẩn, lần nữa xác định thì ba người đã thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hoàng thái y nói với Luyến Nhi: "Hầu gia, Thái tử đã khỏe hơn, hiện tại sẽ không lây bệnh cho người xung quanh, chỉ cần chiếu cố tốt, đừng lưu lại dấu vết là sẽ khỏi." Nghe nói Thái tử cuối cùng không có việc gì, Luyến Nhi nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Huyền Khôn, kích động hạ xuống nước mắt, vừa vặn rơi trên mặt Huyền Khôn. Huyền Khôn đầu tiên là sửng sốt, rồi mới vươn tay nhỏ bé đến giúp Luyến Nhi lau nước mắt, còn nở nụ cười với Luyến Nhi: "Hầu phụ, ta mơ thấy ta có nương, giống như bọn đệ đệ Huyền Liệt vậy, lúc sinh bệnh nương luôn một mực bên cạnh ta, ta rất vui vẻ." Nghe tiếng nói trẻ con của Huyền Khôn, Luyến Nhi đau lòng nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt hắn nhưng không dám ôm hắn, hiện tại toàn thân hắn đều là ban đỏ, nhẹ nhàng đụng một chút cũng sẽ rất đau. "Khôn nhi, đừng khổ sở, ngươi còn có Cẩm phi nha, nàng là di nương của ngươi, cũng giống như thân mẫu vậy." Đang nói, Cẩm phi đã gần đi đến, nhìn thấy hai người một lớn một nhỏ đang trò chuyện cũng không vội vã xen vào, thấy Thái tử đã hồi phục tinh thần, lòng nàng cuối cùng thả xuống. "Nhưng mà..." Huyền Khôn vươn tay nhỏ bé ôm lấy cổ Luyến Nhi: "Di nương chính là di nương, di nương tốt với ta lắm, nhưng ta còn muốn có nương." Tay nhỏ bé ôm Luyến Nhi càng ngày càng gấp. "Khôn nhi." Giọng nói Cẩm phi mang theo tiếng cười: "Sau này lúc không có ngoại thần Khôn nhi kêu Hầu phụ của ngươi là mẫu thân đi." Nói xong quay đầu nhìn về phía Luyến Nhi. Đây là kết quả nàng rất muốn, cho dù tương lai có đại sự phát sinh, nàng chỉ là một phi tần nhỏ bé không thể giúp được gì, Luyến Nhi thân là Hầu gia, lại là thê tử của Hoàng Thượng, ít nhất có thể bảo đảm Thái tử bình an. Luyến Nhi bị Cẩm phi nói như vậy, có chút không biết làm sao. Trong lòng dù rất cao hứng rằng Cẩm phi không xem y như người ngoài, nhưng chính mình dù sao cũng là nam nhân, bị người khác gọi là nương nghe vẫn có chút quái, hơn nữa sau này Thái tử lớn lên có thể cảm thấy bị vũ nhục hay không? "Ý kiến này không tồi!" Giọng nói Dung Diệp đột nhiên vang lên bên tai. Luyến Nhi hoảng sợ, muốn quay đầu lại xem, bất đắc dĩ bị tay nhỏ của Huyền Khôn gắt gao ôm, muốn động lại sợ làm đau ban đỏ trên người hắn, chỉ có thể tùy ý Huyền Khôn ôm như vậy, bất đắc dĩ thở dài: "Hai người phụ tử các ngươi thực thích đùa giỡn ta." "Nương, Khôn nhi không có đùa giỡn, Khôn nhi muốn Hầu phụ làm mẫu thân của Khôn nhi." Huyền Khôn buông cổ Luyến Nhi ra, vẻ mặt còn thản nhiên nói. "Khôn nhi." Dung Diệp đi tới, cẩn thận ôm lấy Huyền Khôn để hắn ngồi trên đùi mình: "Sau này lúc không có ngoại thần thì gọi Hầu phụ là nương, cũng gọi phụ hoàng là phụ thân nha." Dung Diệp xoa mặt hài tử một chút rồi đặt lại trên giường, ôm Luyến Nhi qua. "Nè, huynh... Làm trò trước mặt hài tử với Cẩm phi, huynh cũng..." Còn chưa nói xong, lời nói đã bị Dung Diệp hàm vào miệng. Thái hậu vừa mới tiến vào cửa đã thấy một màn như vậy, Dung Diệp ôm Luyến Nhi thân mật bất diệc nhạc hồ*, Cẩm phi ở một bên xấu hổ cúi đầu, Thái tử đứng ở trên giường tò mò nhìn hai người trước mặt, không biết đang nghĩ gì. *Bất diệc nhạc hồ: Ý chỉ làm việc gì đó vui đến quên cả trời đất. "Khụ!" Thái hậu thật sự là không có cách nào khác, chỉ có thể xấu hổ ho nhẹ một tiếng. Nghe được giọng Thái hậu, Luyến Nhi là người đầu tiên phản ứng, thời điểm đẩy Dung Diệp ra mặt đã nhuộm hồng như quả cà chua, nén giận trừng mắt liếc Dung Diệp một cái, nhỏ giọng oán giận nói: "Huynh còn không mau đi vào triều, đã quá canh giờ rồi." Hai người cùng nhau đi đến trước mặt Thái hậu, Cẩm phi cũng nhẹ nhàng thở ra, chạy nhanh đi theo phía sau bọn họ, ba người cùng nhau thỉnh Thái hậu sớm an. Nghe nói bệnh tình Thái tử bệnh tình đã tốt hơn, Thái hậu vội vội vàng vàng lại đây thăm. Từ lúc nghe nói Thái tử sinh bệnh, nàng không được tái kiến tiểu tôn tử, hiện tại cuối cùng có thể gặp mặt, nhưng vừa vào cửa lại thấy một màn như vậy. Dung Diệp thỉnh an xong trực tiếp đi vào triều, lưu lại Luyến Nhi và Thái hậu một bên cùng Thái tử. Cẩm phi bồi trong chốc lát, nàng nhìn ra Thái hậu có việc muốn nói riêng với Luyến Nhi, thế là tìm cái cớ trở về tẩm phòng chính mình. "Luyến Nhi, ai gia có một việc... Tuy rằng khó nói, nhưng ai gia đã suy nghĩ mấy ngày, vẫn là không thể không nói." Nhìn thấy Cẩm phi đã lui ra, Thái hậu mới mở miệng với Luyến Nhi. "Thái hậu cần gì phải như vậy, cứ trực tiếp nói Luyến Nhi là được." Luyến Nhi nhìn Thái tử bên cạnh y đang luyện tập viết tự, ngoài miệng cũng chỉ đáp qua loa. "Kỳ thật, nếu không phải lần này Thái tử sinh bệnh, ai gia cũng không muốn nói việc này, dù sao công tử và Hoàng Thượng cũng là thiên tân vạn khổ mới có thể ở cùng một chỗ, nhưng về huyết thống hoàng tộc... Ai gia không thể không quan tâm." Luyến Nhi nhìn Thái hậu nói không ra lời, ý tứ Thái hậu rất minh bạch, làm sao Luyến Nhi không nghe ra được ý tứ của nàng. Thái hậu khó xử nhìn Luyến Nhi: "Luyến Nhi..." "Xin Thái hậu đừng nói nữa, điều đó không có khả năng." Luyến Nhi kích động đứng lên, dọa đến Huyền Khôn ngẩng đầu nhìn về phía y, y nhận ra phản ứng của mình có chút thái quá, xoa đầu trấn an Thái tử, rồi lại xoay người đi đến bên cửa sổ, nhưng không cách nào lảng tránh được mâu thuẫn trong lòng. "Hầu gia... Chỉ cần Hoàng Thượng vì hoàng thất lưu lại thêm một hài tử nối dòng là đủ rồi, chỉ cần thêm một đứa, ai gia tuyệt không nhắc lại việc này." "Thái tử không có việc gì, hắn trải qua bệnh đậu mùa cũng có thể sống sót, đại nạn không chết tất có hậu phúc, Khôn nhi của thần nhất định là cát nhân thiên tướng, hắn nhất định sẽ lớn lên an khang khỏe mạnh, tương lai chính là Hoàng đế tốt." "Hầu gia..." Thái hậu còn muốn nói cái gì, nhưng Luyến Nhi kích động không thôi, ôm lấy Thái tử đi ra cửa, ngay cả lễ nghĩa lui an cũng không có. "Hầu gia..." Thái hậu đuổi theo cước bộ Luyến Nhi: "Ai gia biết Hoàng Thượng nhất định sẽ không đáp ứng, thỉnh Hầu gia vì giang sơn xã tắc khuyên nhủ Hoàng Thượng." Ôm Huyền Khôn đi về tẩm cung, tuy rằng tuổi Huyền Khôn còn nhỏ, nhưng là trời sinh thông minh lanh lợi cho nên cũng có thể nhìn ra được tâm tình y không tốt, giọng nói nho nhỏ vang lên trong lồng ngực y: "Nương, Khôn nhi sẽ ngoan ngoãn, nương không cần sinh khí với Hoàng nãi nãi được không? Hoàng nãi nãi nhất định không phải cố ý, lúc chúng ta ra khỏi cửa, Hoàng nãi nãi đã khóc, nàng nhất định là biết sai rồi." Luyến Nhi dừng lại cước bộ: "Ngươi nói cái gì? Vừa rồi Thái hậu khóc?" Huyền Khôn dùng sức gật đầu, muốn tỏ vẻ chính mình xem rõ ràng. Đột nhiên, hắn đem tay dùng sức gãi trên cổ chính mình: "Nương, ngứa quá." "Đừng gãi." Luyến Nhi cả kinh, đột nhiên nhớ tới thái y giao đãi, bệnh ban muốn khỏi nhanh không thể để trúng gió, một tay bắt lấy tay nhỏ Huyền Khôn còn đang muốn gãi, ôm chặt hắn bước nhanh chạy về tẩm cung, tức khắc thỉnh thái y lại đây xem chẩn. Tuy rằng mỗi đêm Luyến Nhi đều ở tẩm cung của Dung Diệp, nhưng Dung Diệp vẫn muốn để tẩm cung cho y, còn xưng nơi này là nhà trong cung của Luyến Nhi. Có khi ban ngày Luyến Nhi ở lại đây, hơn nữa cung nhân trong đây cũng là bình dị gần gũi ở chung thập phần hòa hợp với y.
|