Quách Tề Ngọc Tiên Sinh
|
|
Chương 25 Edit: Shin "Em đột nhiên gọi Quách Tề Ngọc là ba, vậy anh đây thế nào?" Lý Tề Giác ngồi trên ghế sa lông, còn đang đả kích chưa lấy lại tinh thần. "Anh và Quách Tề Ngọc cùng chung thế hệ, em phải gọi anh là chú nha." Lý Tề Giác nói. Lý Ứng Trúc đột nhiên nhảy ra, "Tớ biết! Tớ và anh tớ cùng chung thế hệ, Quách Tiểu Bắc cũng phải gọi tớ là chú!" Quách Tiểu Bắc liếc mắt nhìn hắn, Lý Ứng Trúc lập tức rụt đầu một cái, "A, cùng thế hệ cũng rất tốt đẹp..." Quách Tiểu Bắc thu tầm mắt lại, nhìn về phía Lý Tề Giác, "Anh có ý gì?" Lý Tề Giác ngồi thẳng người, "Không có ý gì." Quách Tiểu Bắc lại nói: "Là muốn cho em đổi cách xưng hô thành anh Quách Tề Ngọc, anh cho rằng như vậy vi phạm luân thường đạo lý ác cảm sẽ ít đi sao?" "A, anh không có nói như vậy..." "Anh cho là như vậy. Nhưng đều là giống nhau, xưng hô cái gì đều là như nhau," Quách Tiểu Bắc đứng lên, vỗ người Lý Ứng Trúc, "Đi, vào nhìn xem bài tập của cậu." Lý Ứng Trúc trừng mắt, hoàn toàn không rõ bọn họ đang nói cái gì. Nghe được muốn kiểm tra bài tập, nó kêu rên một tiếng, nhưng vẫn bé ngoan đi theo vào. Lý Tề Giác nâng đầu nghĩ đến rất lâu, đột nhiên ý thức được Quách Tiểu Bắc thật sự mười một tuổi sao? Nhỏ như thế, nhất định đối với người lớn sẽ sản sinh ra sự ỷ lại, lại vừa vặn đối với cảm tình như hiểu mà không hiểu, tuổi này mơ mơ hồ hồ, nhất định sẽ đem loại ỷ lại này cảm nhận là yêu đương. Tâm lý này kỳ thực là ảo giác, Lý Tề Giác làm bác sĩ điểm thường thức ấy vẫn có. Thời điểm buổi chiều Quách Tề Ngọc tới đón Quách Tiểu Bắc, Quách Tiểu Bắc vẫn giống như trước ngoan ngoãn như thế - chờ mong Quách Tề Ngọc đến." Mặc dù không ngừng tự nói với chính mình đứa nhỏ không phân biệt được đâu là tình thân đâu là yêu đương, nhưng trong lòng Lý Tề Giác một trận hồi hộp. Đặc biệt khi Quách Tề Ngọc đi tới cửa, Quách Tiểu Bắc ra mở cửa, xông tới ôm lấy Quách Tề Ngọc, oán giận hắn đến muộn mười phút. Lý Tề Giác cứng đờ quay đầu lại, trước đây còn nghĩ bọn họ tình cảm cha con, hiện tại lại cảm thấy không đúng. "Hai cháu cảm tình vẫn tốt như thế nha?" Bà An cười ha hả đi tới. "Còn tốt lắm ạ," Quách Tề Ngọc có chút đắc ý nhỏ, Quách Tiểu Bắc ngoan như thế, đi đến chỗ nào đều để hắn nở mày nở mặt, "Hi vọng thời kỳ trưởng thành vĩnh viễn đừng đến." "Nói tới vâng lời, Tề Giác khi còn bé rất ngoan, thời điểm trưởng thành liền ương bướng, bỏ nhà đi chơi mấy ngày trời." Bà An quở trách. Quách Tiểu Bắc liếc Lý Tề Giác, ngẩng đầu đối với Quách Tề Ngọc nói rằng: "Con vẫn sẽ ngoan." Lý Tề Giác: "..." Hiếm thấy Quách Tiểu Bắc đột nhiên ngay ở trước mặt người khác nói tốt như vậy, Quách Tề Ngọc khá là vui mừng, "Cũng không cần đặc biệt quá ngoan, tốt xấu gì để ba có chút làm cha có cảm giác thỏa mãn đi." Cũng không phải lần đầu tiên Quách Tề Ngọc được tiện nghi còn làm màu, Quách Tiểu Bắc mặc kệ hắn. Quách Tề Ngọc lúc này mới đem trên tay quả táo đưa ra, bà An liên tục xua tay, "Trước khi cháu đi công tác hoa quả chúng ta còn chưa ăn hết đây." Thầy Lý lúc này mới nói một câu, "Ngày đó tụi học sinh còn cho chúng ta nấm, bà để nó ở đâu?" Bà An vội vàng đi vào nhà bếp, lấy ra hai túi nấm, "Cái này, trước đây học sinh lão Lý đến gặp ổng, nói cái này có thể hầm canh được, lấy về nấu lên bồi bổ một chút!" Quách Tề Ngọc biết từ chối không được, không thể làm gì khác hơn là cảm tạ. Thầy Lý còn ngồi ở nơi đó đánh cờ, "Tiểu Bắc, lúc nào trở lại bồi ông chơi cờ nhé." Lý Ứng Trúc không cao hứng, "Ông nội, cháu là cháu của ông hay Quách Tiểu Bắc là cháu của ông?" Thầy Lý "Hừm" một tiếng, "Mày là cháu tao, thế có biết đánh cờ không? Tiểu Bắc là cháu của ông!" Lý Ứng Trúc đột nhiên cười to, "Ông nội, ông mắng ai đó?" Thầy Lý ngẫm lại lời nói chính mình, sắc mặt có chút vi diệu, trừng mắt về phía Lý Ứng Trúc, "Có người cháu nào như mày không?" Lý Tề Giác khụ hai tiếng, khuyên nhủ: "Ông nội, ông đừng nói nữa." Thầy Lý lúc này mới phản ứng được mình bị Lý Ứng Trúc dắt mũi, hầm hừ - mắng một câu, "Thằng oắt con!" Lý Tề Giác vỗ đầu Lý Ứng Trúc một cái, "Em chỉ có điểm ấy là tinh ranh khôn lỏi thôi!" Lý Ứng Trúc "A" một tiếng, ôm đầu, vô cùng không phục nhìn anh nó. Quách Tiểu Bắc lúc này mới lên tiếng, ngoan ngoãn - đáp lời, "Ông ơi, ngày kia cháu không có khóa học, cháu sẽ đến nhà ông chơi." "Tốt lắm!" "Tiểu Bắc thật ngoan!" Âm thanh một mảnh biểu dương, Lý Ứng Trúc đứng nhìn đỏ mắt! ... Điều gì đến thì nó sẽ đến. Vào một ngày cuối tuần của mười ngày sau, nhà bọn họ đón một vị khách quý. Quách Tề Ngọc mở cửa, lúc này chỉ muốn đóng cửa lại, cả người giật giật, nhích ra nhường đường, "Mạnh tiên sinh Mạnh phu nhân, xin mời." Quách Tề Ngọc thật vất vả mới mua được căn phòng gác xép này, so sánh với căn phòng trọ nhỏ cho thuê đã là tốt hơn rất nhiều, dù sao cũng có nơi che nắng che mưa. Nhưng đối với Mạnh phu nhân mà nói, căn nhà che chở cho hai người còn không bằng một góc căn nhà bà ta đang ở, đơn sơ đến thế! Chật chội đến như vậy! Nhưng với sự giáo dưỡng không cho phép bà ta nói ra, ôn nhu nhìn Quách Tiểu Bắc, "Tiếu Tiếu, kết quả đã có." Quách Tiểu Bắc ngồi ở trong phòng khách chỉ duy nhất hai người ngồi trên ghế sa lông, "Coi như cho dù có là con ruột của ông bà, hai người cũng đừng hòng mang tôi đi." Mạnh tiên sinh vừa nghe lời này thốt lên, "Tiếu Tiếu, sao con lại nói như thế?" Trước mặt là đứa nhỏ cực kỳ tương tự giống ông, thật sự đây chính là đứa con đã mất tích nhiều năm. Lúc trước là bảo mẫu mang đứa nhỏ đi, xác thực do Mạnh phu nhân sơ sẩy, sau khi sa thải bảo mẫu, Mạnh phu nhân hối hận và tự trách chính mình, thân thể chịu tổn hại không nhỏ không thể mang thai lại. Mạnh phu nhân càng thêm tự trách, thậm chí có ý nghĩ tự sát, để Mạnh tiên sinh tái giá. Gập ghềnh trắc trở như thế qua đi, các phương pháp mang thai đều đã thực hiện, ngay thời điểm tuyệt vọng đột nhiên ở trong quán rượu nhìn thấy đứa nhỏ bọn họ. Xác thực là con của bọn họ. Kỹ thuật đo lường DNA kỳ thực vào năm 2000 vẫn không tính là đặc biệt phát triển, ông dùng một chút thủ đoạn sớm có tờ kết quả báo cáo. 98.6% độ phù hợp quả thực để ông ta quỳ xuống, khóc rống cảm tạ ông trời đã đem đứa con trả lại cho ông. Cùng ngày, cũng chính là xế chiều hôm nay, bọn họ gõ cửa căn phòng gác xép. Hiện tại, con trai ruột ông tìm nhiều năm gần như tuyệt vọng đứng ngay trước mắt mình. Ông cực kỳ vui sướng Quách Tề Ngọc không có ngược đãi nó, đối xử với nó rất tốt, vì lẽ đó trong lòng biết ơn Quách Tề Ngọc, đối với Quách Tề Ngọc không có thái độ hợp tác không để trong lòng, dù sao ông cũng biết, cho dù Quách Tề Ngọc có thể thu dưỡng con trai của ông, con trai ông vẫn không có hộ khẩu. Nếu muốn chân chính ở xã hội hiện đại sinh tồn được, không có hộ khẩu thì rất gian nan. Hơn nữa thật sự nếu muốn đi ra tòa án pháp lý, Quách Tề Ngọc có thể làm sao? Hiện tại bọn họ tới hỏi, chỉ là tôn trọng đứa nhỏ thôi. Ba người nói chuyện rất lâu, Quách Tiểu Bắc ở bên cạnh nghe, chung quy Tiểu Bắc là con trai của bọn họ, máu mủ tình thâm, điểm ấy không cách nào thay đổi, không thể phủ nhận hiện tại Quách Tiểu Bắc cùng Quách Tề Ngọc cảm tình càng ngày càng sâu đậm. Bất kể là từ góc độ nào, Quách Tiểu Bắc trở lại bên cạnh cha mẹ ruột đều là lựa chọn tốt nhất, cũng là kết quả cuối cùng. Quách Tề Ngọc trầm mặc rất lâu, cuối cùng lắc đầu, "Mạnh tiên sinh mời trở về đi." Mạnh phu nhân đứng lên một hồi, muốn nói gì đó, Mạnh tiên sinh ngăn lại bà, sau đó nhìn về phía Quách Tề Ngọc, "Quách tiên sinh, tôi bây giờ cùng cậu thỏa thuận, không có nghĩa là có ý thỏa hiệp, tôi hi vọng cậu suy nghĩ thật kỹ, bởi vì lần sau tôi sẽ mời luật sự lại đây trao đổi." Quách Tề Ngọc không nói lời nào. Mạnh tiên sinh dừng một chút, bổ sung, "Quách tiên sinh, tôi không cho rằng cậu có năng lực đi lên tòa án ứng phí, huống chi trong vụ này không thể nghi ngờ là cậu thua trắng tay." "Mời về." Quách Tề Ngọc giành trước đi ra mở cửa. Mạnh phu nhân hai mắt đẫm lệ - nhìn Quách Tiểu Bắc một hồi, có chút nghẹn ngào, "Tiếu Tiếu, hai ngày nữa mẹ liền đến đón con!" Sau đó từ trong túi xách lấy ra một tấm thẻ, "Tiếu Tiếu, đây là tiền mẹ đưa cho con xài tiêu vặt, mật khẩu là..." Bà nghĩ một hồi, tiến đến bên tai Quách Tiểu Bắc, nhỏ giọng nói, sau đó sờ đầu nó, không nỡ rời xa - đi tới bên cửa. Sau đó liếc mắt nhìn Quách Tề Ngọc, "Quách tiên sinh, cậu tự lo liệu lấy." Đóng cửa lại, Quách Tề Ngọc quay người về Quách Tiểu Bắc nở nụ cười, "Tiểu Bắc, buổi tối muốn ăn gì?" ... "Lên tòa án sao?" Lý Tề Giác ôm tay suy nghĩ một chút, "Đến nhìn em đi lên quan tòa khóc nháo ư?" "Làm sao thế? Người yêu em chọc đến quan tòa rồi?" Hiện tại Lý Tề Giác không gọi Quách Tề Ngọc, nói thẳng là người yêu. Quách Tiểu Bắc cũng không tức giận, híp híp mắt, "Có người tới tìm em." "Ừm... Hở?" Lý Tề Giác ban đầu không phản ứng, đột nhiên linh quang chợt lóe lên, bỗng nhiên mở to mắt, "Ba ruột em?" Quách Tiểu Bắc gật gù, "Cha em chuẩn bị cùng bọn họ lên tòa án." "Phải thua không thể nghi ngờ!" Lý Tề Giác biết tình huống nhà bọn họ, vì lẽ đó cậu mới xưng bọn họ là kỳ hoa dưỡng phụ tử, sau đó cậu lập tức có kết quả. "Cho dù em muốn ở cùng cha em cũng không thể?" Quách Tiểu Bắc hỏi. Lý Tề Giác cười nói: "Không nghĩ tới em lại cao tay như vậy!" Có điều nói câu này ra xong cậu đều muốn nghẹn lời, cậu chỉ chừng hai mươi tuổi quay về với đứa nhỏ mười một tuổi mà nói nó cao tay, thật giống có điểm nào không đúng... Lý Tề Giác khụ hai tiếng, "Cái này luật pháp đề ra, không thể thực hiện được, xã hội pháp trị mà!" Lý Tề Giác suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Sao em lại không muốn ở cùng cha mẹ ruột?" "Chờ một chút, vì sao cha mẹ ruột lại biết em ở đây?" Quách Tiểu Bắc lời ít mà ý nhiều - nói ra toàn bộ sự tình ngày đó cùng chuyện phát sinh ngày hôm qua. "Làm sao trùng hợp như vậy?" Lý Tề Giác cảm thấy kỳ quái, có điều lại cười cợt, "Chính là nhiều trùng hợp như vậy, mới cảm thấy thế giới này kỳ diệu khó có thể tin nổi." "Hiện tại, người em yêu chẳng phải đang rất hối hận khi đem em mang đi." Lý Tề Giác nhìn về phía Quách Tiểu Bắc, "Có điều không nên nói là cậu ta hối hận, mà chính em giả bộ đáng thương để cậu ta không nhẫn tâm đem em ném nơi này, rồi sau đó lại mang em đi." Lý Tề Giác một lời nói ra sự thật, ngữ khí ôn nhu cực kì, "Quách Tiểu Bắc, em có hối hận không?" Quách Tiểu Bắc trong nháy mắt lộ ra vẻ phức tạp, một lúc sau, Quách Tiểu Bắc mới gật đầu, "Em chưa bao giờ cảm thấy hối hận như lúc này." Lý Tề Giác giật giật khóe miệng, "Em còn nhỏ, mới qua ít nhiều □□ tử? Sau này em sẽ thật sự hối hận nhiều lắm đấy!" Lý Tề Giác bán nằm ở trên giường chính mình, tiện tay cầm sách y học, nhưng lật một chút, lại khép lại. Cậu nói rằng: "Quách Tiểu Bắc, em có muốn biết làm sao để đền bù hay không?" Lý Tề Giác ngữ khí thần bí. "Chỗ này anh có viên thuốc hối hận, em có muốn uống hay không?" (Hết chương 25)
|
Chương 26 Edit: Shin "Tiếu Tiếu, con thấy cái này thế nào?" Mạnh phu nhân giơ lên trong tay một cái áo màu bạc, mang theo vẻ mừng rỡ cùng vài phần lấy lòng nhìn nó. Quách Tiểu Bắc nhận lấy, ngẩng đầu lên lộ ra khuôn mặt ngoan ngoãn tươi cười, "Rất dễ nhìn, con cám ơn dì Mạnh." Mạnh phu nhân ngẩn ngơ, môi giật giật, cuối cùng nở nụ cười, "Con thử một chút đi." Nhìn Quách Tiểu Bắc đi vào phòng thử quần áo, Mạnh phu nhân đi lại trong cửa hàng dạo chơi nhìn quần áo mới. Từ ngày đi qua nhà Quách Tề Ngọc, Mạnh phu nhân vẫn ở lại W thị, ngày hôm nay tìm hiểu một hồi, thấy Quách Tiểu Bắc không có đi học lớp bổ túc, Quách Tề Ngọc đi đến công ty. Bà liền tới nhà gặp Tiểu Bắc. Quách Tiểu Bắc nhìn thấy bà liền sững sờ, nhưng rất nhanh hồi thần lại, cúi chào lễ phép như đang chiêu đãi khách đến chơi nhà. Điều này làm cho Mạnh phu nhân cảm giác rất không thoải mái, bà là mẹ ruột nó, không phải khách đến chơi nhà. Bà liền mang Quách Tiểu Bắc ra ngoài chơi, bà nhìn thấy quần áo Quách Tiểu Bắc mặc trên người, lấy thu nhập trung bình của Quách Tề Ngọc chi tiêu cho cả nhà, không cần phải nói quần áo trên người Quách Tiểu Bắc là mua tại sạp vỉa hè. Bà liền mang Quách Tiểu Bắc đi thẳng đến siêu thị. Thật ngoài dự đoán trên đường đi Quách Tiểu Bắc rất ngoan, một đường làm bạn hơn nữa vô cùng nghe lời hiểu chuyện, nếu như không phải Quách Tiểu Bắc vẫn gọi bà là dì, Mạnh phu nhân thật sự sẽ cảm thấy con trai của bà vẫn luôn ở bên người, hiện tại cùng bà đi dạo phố. Nhưng Mạnh phu nhân không cảm thấy thỏa mãn, rất muốn Quách Tiểu Bắc gọi mình là mẹ, nhưng cân nhắc đến tình huống trước mắt, bà không muốn làm bất kỳ điều gì gây phản cảm cho Quách Tiểu Bắc. Bà nghĩ cứ dần dần tiến lên, bất luận người nào đều cũng muốn có mẹ. Chỉ cần đứa nhỏ chịu để ý đến bà, bà sẵn sàng không ở khách sạn ở lại nhà chăm sóc cho nó. Mạnh Thế Đào quá bận, không tiện đi cùng, bà không trách ông, nhiều năm như vậy, nếu như không phải Mạnh Thế Đào, hay là nói nếu như bất kỳ một người đàn ông khác, bà cũng sẽ không giống như ngày hôm nay, vẫn còn thân phận Mạnh phu nhân, sống tốt thậm chí cùng con trai mình gặp lại. Liền như thế qua một tháng, trước quốc khánh một ngày, Mạnh phu nhân được biết quốc khánh Quách Tề Ngọc được nghỉ làm, cả một ngày quốc khánh bà sẽ không thấy con trai chính mình. Liền sau đó, bà thử cùng Quách Tiểu Bắc thương lượng, "Tiếu Tiếu, con có muốn về thăm nhà một chút không?" Quách Tiểu Bắc thiên chân vô tà nghiêm túc ăn ly kem vị sữa bò trên tay, nghe Mạnh phu nhân nói liền trả lời, "Chỗ đó là nơi nào ạ?" Mạnh phu nhân suy nghĩ một chút, cảm thấy vẫn nên đi từ từ, liền cười nói: "Lại nhà mẹ chơi." "Thành phố A?" "Đúng, con muốn trở về nhìn một chút không?" "Nhà dì ở thành phố A, ngày đó sao lại ở khách sạn ạ?" Quách Tiểu Bắc hỏi, nếu như không phải quán rượu kia, hiện tại cũng chỉ chờ Quách Tề Ngọc thu dưỡng nó, nó sẽ có hộ khẩu chân chính, như vậy có thể làm rất nhiều chuyện, rất nhiều chuyện Quách Tề Ngọc đều không biết. Mà không phải bây giờ đối với một nữ nhân xa lạ biết rõ còn hỏi. Mạnh phu nhân cười, "Chuyện của người lớn thôi con à." Kỳ thực là mời tới thầy thuốc nước ngoài chữa bệnh tâm lý, chuyên bay đến thành phố A chữa trị cho bà, ngủ tại quán rượu khách sạn. Vì tránh tai mắt của người khác, vợ chồng Mạnh thị tự mình đi tới quán rượu kia. Cũng may Quách Tiểu Bắc rất hay nhìn vào ánh mắt người khác, cũng không hỏi thêm nữa, "Tại sao lại là nhà dì?" Mạnh phu nhân cười nói: "Đi xem một chút, nơi đó rất tốt, có rất nhiều người muốn gặp và thấy con." Bà phí rất lớn sức lực mới đem câu "Đó cũng là nhà con" nuốt xuống. Quách Tiểu Bắc không nói gì thêm. Thấy nó không nhắc lại đề tài này, Mạnh phu nhân không nói nữa, chỉ tự nói với mình chờ một chút, ngày sau còn dài, huống chi cuối cùng còn có luật pháp trong tay. Bà đem Quách Tiểu Bắc đưa đến dưới lầu, như thường ngày hôn nhẹ lên trán Quách Tiểu Bắc, nhớ tới lần đầu Quách Tiểu Bắc còn tránh né bà, làm bà buồn bã ủ rũ rất lâu, nhưng lần thứ hai nó không còn tránh né bà nữa. Mạnh phu nhân rất cao hứng, mang theo vô hạn ôn nhu xoa mái tóc mềm mại, "Tiếu Tiếu thật ngoan." Quách Tiểu Bắc mím miệng, "Dì Mạnh, con sẽ đi tới nhà dì chơi." Mạnh phu nhân mở to mắt, vô cùng mừng rỡ, "Thật, có thật không con?" Nếu như Quách Tiểu Bắc trở về nhà, toàn bộ ý nghĩ đều không giống nhau, thân thích trong nhà đều tụ hội, cũng có ngày bà rốt cục nghểnh cao đầu hãnh diện. Thế nhưng lời kế tiếp Quách Tiểu Bắc kéo bà trở về hiện thực, "Nhưng mà dì Mạnh con có một điều kiện, con muốn đi cùng với ba con." Mạnh phu nhân không thế nào cười được, "Sao, làm sao? Tại sao?" Vừa vặn, Quách Tề Ngọc đột nhiên từ cửa sổ lầu trên đưa đầu nhìn ra, hướng phía dưới dùng hết sức lực âm lượng la to nhất, "Tiểu Bắc, con đi đâu vậy?" Quách Tiểu Bắc ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn, hướng Mạnh phu nhân vung tay, "Hẹn gặp lại, dì Mạnh." Sau đó không quay đầu lại, hướng trên lầu chạy đi. Mạnh phu nhân ngẩng đầu nhìn thì cửa sổ lầu trên không còn thấy thân ảnh con mình nữa. "Quỷ nhát gan." Mạnh phu nhân trong lòng bất bình, xoay người rời đi. "Tiểu Bắc!" Vừa vào cửa, trên mặt Quách Tề Ngọc chính là gió thét mưa gào, "Con đi ra ngoài tại sao không nói với ba?" "Con cho rằng ba sẽ không đồng ý" Quách Tiểu Bắc thản nhiên nói. Quách Tề Ngọc vỗ bàn một cái, "Con cùng mẹ ruột đi ra ngoài ba làm sao không đồng ý? Thế nhưng con không nghĩ tới ba sẽ lo lắng sao?" Quách Tiểu Bắc sửng sốt một chút, đi tới, ôm lấy Quách Tề Ngọc đang nổi giận, "Con sai rồi." "Nhận sai vô dụng!" "Vậy cái gì hữu dụng ạ?" "Cái này sao?" Quách Tiểu Bắc đi tới, ở trên mặt Quách Tề Ngọc hôn một cái, lại hôn thêm một cái, chuyển sang nơi khác hôn một chút. Thấy Quách Tề Ngọc ngây dại, nó vội vàng dùng tay nâng mặt lên liên tiếp hôn thêm mấy lần nữa. "Tiểu, Tiểu Bắc!" Quách Tề Ngọc bị hôn trực tiếp trở tay không kịp, chỉ cảm thấy môi mềm mại ấm áp ở trên mặt chính mình lưu lại không ít nước bọt. Hắn vội vàng đem Quách Tiểu Bắc dời sang một bên. Quách Tiểu Bắc lên tiếng: "Ngày mai quốc khánh Mạnh phu nhân mời con lại nhà dì chơi." Quách Tề Ngọc "Hừm" một tiếng, "Con đi là được rồi, dù sao đó cũng là nhà con." Vô tâm như vậy. Quách Tiểu Bắc nghe xong, sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống, ngữ khí âm trầm, "Ba thật muốn như vậy sao?" Quách Tề Ngọc sửng sốt một chút, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, "Con với bà ta đi ra ngoài chơi ba đều không nói gì, dù sao đó là mẹ ruột con, bà cũng không dễ dàng gì." Quách Tiểu Bắc ngữ khí mềm mại hạ xuống, "Con muốn ba đi cùng." Quách Tề Ngọc mím miệng, "Không hay lắm đâu." Quách Tiểu Bắc gật gù, "Làm sao có khả năng đó được, Mạnh phu nhân cũng không đồng ý." "..." Thế nhưng quốc khánh cùng ngày, Mạnh phu nhân tìm tới cửa, hi vọng Quách Tề Ngọc có thể cùng Quách Tiểu Bắc đồng thời đi tới nhà bà ở thành phố A. "Mạnh phu nhân, ngài nhìn chuyện này..." Quay về nhìn người phụ nữ, Quách Tề Ngọc thực sự cứng rắn không được, không biết làm sao để từ chối. Mạnh phu nhân đột nhiên lui về phía sau một bước, cúi người một cái, Quách Tề Ngọc sợ hết hồn, sau đó Mạnh phu nhân nói rằng: "Tôi biết cậu rất khó xử, nhưng cậu không thể cướp đoạt quyền lợi làm mẹ, tôi khẩn cầu cậu thông cảm cho trái tim người làm mẹ này." Quách Tề Ngọc thật muốn nói, tại sao bà không thông cảm cho tôi? Nhưng cuối cùng trong lòng hắn phỉ nhổ một câu, sau đó vẫn đồng ý đi đến thành phố A. Thật cổ xưa! Quách Tề Ngọc xoa gốc cây trăm năm tuổi, trong lòng không ngừng thở dài. Vừa bắt đầu bởi vì Quách Tiểu Bắc không có hộ khẩu, ba người chuẩn bị ngồi xe lửa. Thế nhưng thời điểm đi đến trạm xe lửa, Mạnh phu nhân mới nhớ tới, con trai của bà làm sao lại không có hộ khẩu? Hộ khẩu bản chính, đứa con trên danh nghĩa được ghi lên giấy! Mọi người xuống xe, chuẩn bị chạy tới sân bay. Trên đường chạy tới sân bay, Mạnh phu nhân đột nhiên phát hiện hộ khẩu bản chính không ở trên người, cũng phải ai lại ra ngoài đem hộ khẩu bản chính đem theo bên người? Hết cách rồi, bọn họ lại không thể làm gì khác hơn là đổi xe, đi đến trạm xe lửa. Coi như là lên tàu sớm nhất, bọn họ đến thành phố A cũng là vào buổi tối lễ quốc khánh. Mạnh tiên sinh đã sớm ở trạm xe lửa chờ, bởi vì vừa bắt đầu cùng Mạnh phu nhân nói chuyện qua điện thoại, nên khi nhìn thầy Quách Tề Ngọc cũng không kinh ngạc gì. Chỉ khẽ gật đầu một cái, "Quách tiên sinh." Quách Tề Ngọc vội vàng nói: "Xin chào, Mạnh tiên sinh." Trải qua một buổi chiều ở chung, Mạnh phu nhân đối với Quách Tề Ngọc địch ý đã rơi xuống thấp nhất. Dù sao ngày hôm nay dọc theo đường đi nhẫn nhục chịu khó, không quản giữa bọn họ nói chuyện gì, Quách Tề Ngọc chăm sóc tận tâm tận tình bà cùng với Quách Tiểu Bắc. Hiện tại nội tâm bà muốn cám ơn Quách Tề Ngọc đem con trai bà dưỡng đến tốt như vậy. Đến hiện nay bà cũng không biết Quách Tề Ngọc cùng Quách Tiểu Bắc làm sao gặp gỡ nhau, Quách Tề Ngọc tựa hồ lảng tránh đề tài này, xưa nay chưa từng nói Quách Tiểu Bắc trước đây gặp cái gì, bọn họ đã từng vượt qua giai đoạn tháng ngày đau khổ ra sao. Quách Tiểu Bắc cũng đã từng hỏi, Quách Tề Ngọc chỉ lắc đầu một cái, "Kỳ thực bất kỳ cha mẹ nào đều không muốn nhìn thấy con mình khổ sở, huống chi bọn họ yêu thương con như vậy." "Nếu như bọn họ biết con khổ mà đối với con áy náy, chẳng phải là sẽ càng yêu con hơn?" "Nhưng họ sẽ càng thống khổ, lẫn lộn thống khổ cùng áy náy liền biến chất." Quách Tề Ngọc nhìn Quách Tiểu Bắc, "Tiểu Bắc, làm người con đừng cay nghiệt như thế." "Đến đây, Tiếu Tiếu, Tiểu Ngọc, lên xe!" Ba người đồng thời chen ở phía sau xe, Mạnh Thế Đào tự mình lái xe đến, hiện ngồi ở phía trước lái xe, nghe tiếng cười nói ở phía sau, đột nhiên cảm thấy có chút cô quạnh. Rõ ràng vợ con đều ở bên người ... Tuy rằng còn mang theo người lạ đi theo... Trạm xe lửa cách nhà bọn họ có chút xa. Nhưng cũng may buổi tối lễ quốc khánh trên đường không có bao nhiêu xe. Chạy đến giữa đường, đột nhiên một chùm pháo hoa bắn lên giữa không trung lan tỏa. Tiếp theo là chùm thứ hai, chùm thứ ba. Sau đó dọc theo đường đi đều bắn liên tiếp không ngừng, âm thanh pháo hoa nổ đến đinh tai nhức óc. "Nhìn thật là đẹp mắt." Quách Tề Ngọc một đường nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, Quách Tiểu Bắc nằm ở trong lồng ngực của hắn buồn ngủ, "W thị chỉ có tết đến mới bắn pháo hoa." "Vì hôm nay là ngày quốc khánh!" Mạnh phu nhân cười nói. Thế nhưng Mạnh tiên sinh lái xe phía trước liền nói, "Không khí chất lượng không tốt lắm, có thể mấy năm sau sẽ bị cấm." "..." Đến nhà Mạnh phu nhân thì đã là đêm khuya, Quách Tiểu Bắc đã sớm nằm nhoài trên người Quách Tề Ngọc ngủ. Thế nhưng thời điểm xuống xe đột nhiên tự động tỉnh dậy, nhìn qua mê mê hoặc trợn lên, Mạnh phu nhân rốt cục không nhịn được nói, "Tiểu Bắc, về đến nhà rồi!" Quách Tề Ngọc không nói gì, có chút khó khăn ôm lấy Tiểu Bắc, chuẩn bị đi vào trong. Quách Tiểu Bắc uốn éo, "Thả con xuống đây đi, con tự mình đi." Quách Tề Ngọc mau buông nó ra, nói thật, hắn cũng rất muốn ôm Quách Tiểu Bắc vào trong, biểu lộ ra một hồi tình cảm cha con. Thế nhưng hắn vẩy cánh tay, cảm thấy ngày hôm nay liền có thể là một người tiết điểm, hắn sau đó ôm Quách Tiểu Bắc đứng bất động. Buổi tối đi đến nhà, Quách Tề Ngọc chỉ kịp cảm thán bên trong nhà trang trí cổ kính, cảm giác mỗi một chỗ lộ ra đường nét xa hoa. Bởi vì sợ Quách Tiểu Bắc không quen, liền sắp xếp Quách Tiểu Bắc cùng Quách Tề Ngọc chung một phòng. Chuyến hành trình mệt mỏi, vừa lên giường, còn chưa kịp cảm thán giường rất lớn rất thoải mái Quách Tề Ngọc nhắm mắt lại liền ngủ say sưa. Quách Tiểu Bắc ở trên xe ngủ đủ giấc, giờ khắc này mở mắt ra, ngồi bật dậy. (Hết chương 26)
|
Chương 27 Edit: Shin Đèn ngủ trên đầu giường ấm áp mờ nhạt. Quách Tề Ngọc nằm ở một bên giường, chỉ đắp chăn một góc. Vẫn là trong tiềm thức cẩn thận một chút, Quách Tiểu Bắc nhếch miệng, xuống giường đi tới một bên khác, đem chăn hắn kéo lên. Lông mày hơi nhíu lại, mặc dù mệt mỏi như thế, ở hoàn cảnh xa lạ ngủ cũng không yên ổn. Quách Tiểu Bắc nhìn Quách Tề Ngọc hô hấp vững vàng, như đang nhìn một con thỏ. Hắn đưa ngón trỏ ra, nhẹ nhàng chỉ trỏ lông mày Quách Tề Ngọc, chỉ làm một chút, nó liền giãn ra. Con mắt Quách Tề Ngọc hé mở một khe, "Tiểu Bắc, ngủ không được?" Sau đó hắn nhích vào trong nhường chỗ trống, vỗ nhẹ, "Nhịn một chút liền quen." Chính hắn vẫn không quen thuộc, vậy mà lại khuyên người khác. Quách Tiểu Bắc hôn nhẹ lên trán hắn, "Con đi WC, ba nhớ giữ vị trí lại cho con." Nửa mặt Quách Tề Ngọc hãm trong gối mềm mại, từ trong lỗ mũi hừ lên một tiếng "Ừ", nhu mềm. Quách Tiểu Bắc cười, ra khỏi phòng ngủ đóng cửa lại. Nhà biệt thự có ba tầng lầu, nhà bếp so với nhà hắn còn lớn hơn. Thời điểm Quách Tề Ngọc nhìn thấy liên tục thán phục, Quách Tiểu Bắc nhìn trong mắt hắn điểm khổ sở cùng tự ti, nó biết Quách Tề Ngọc vì không thể cho nó cuộc sống tốt hơn nên tự trách. Chớ đừng nói chi là, bây giờ còn đi so sánh thế này. Quách Tiểu Bắc đứng ở tại chỗ, đứa trẻ 11 tuổi còn chưa bắt đầu chính thức phát dục, tuy rằng dinh dưỡng rất tốt, nhưng trước sau vẫn nho nhỏ gầy gò. Giờ khắc này cầu thang hành lang như một bóng ma rơi trên mặt đất, đột nhiên bị kéo dài. Quách Tiểu Bắc do dự rất lâu, đứa bé lộ ra vẻ mặt giãy dụa. Lý Tề Giác thật sự là một hạt thuốc hối hận ở trong lòng nó nổ tung, nó còn chưa bao giờ nghĩ tới có thể từ con đường này đi, hơn nữa càng đủ càng tốt hơn càng nhanh hơn - đạt đến mục tiêu của chính mình. So với cái này càng tốt hơn thuốc hối hận. Quách Tiểu Bắc trong lòng nghĩ , chậm rãi đi xuống lầu. Như nó dự liệu, Mạnh phu nhân cùng Mạnh tiên sinh căn bản không ngủ, ngồi ở trong phòng ăn dưới lầu, trên bàn sắp xếp rất nhiều đồ vật cùng hình ảnh trẻ con. Hai người nhớ lại cuộc sống trước kia. Nhìn thấy Quách Tiểu Bắc đột nhiên đi xuống, Mạnh phu nhân hơi kinh ngạc, lập tức phản ứng lại, "Tiếu Tiếu, trời lạnh thế này sao con không khoác thêm áo ấm?" Áo ngủ đứa nhỏ hơi lớn, càng làm cho nó nhỏ gầy đơn bạc. Mạnh phu nhân vô cùng đau lòng, cầm lấy trên ghế salông tấm mền bao lấy nó, "Tiếu Tiếu, con không ngủ được sao?" Quách Tiểu Bắc lắc đầu một cái, nhìn lên bàn một chút. Mạnh tiên sinh đi tới, đem nó ôm lấy, "Con có muốn nhìn một chút khi mình còn bé?" Quách Tiểu Bắc gật gù. Trong hình đứa bé rất đáng yêu, Quách Tiểu Bắc không nhận ra đó là chính mình. Mạnh phu nhân thấp giọng nói về mỗi một tấm hình, ảnh tương đối không nhiều, Mạnh phu nhân nói đến đâu nước mắt rơi đến đó. Mạnh tiên sinh nói rằng: "Thời điểm con bị bắt cóc còn rất nhỏ, kỳ thực ba mẹ rất cảm ơn Quách tiên sinh thu dưỡng con, chúng ta sẽ không bạc đãi hắn, Tiếu Tiếu con cứ an tâm." Mạnh phu nhân gật đầu, âm thanh có chút nghẹn ngào, "Điều này nói rõ Tiếu Tiếu là đứa con rất ngoan và hiểu chuyện, chúng ta rất cảm ơn Quách tiên sinh, hắn vẫn luôn đối xử tử tế với con." Mạnh tiên sinh trầm mặc một chút, "Tiếu Tiếu, con làm sao gặp được Quách tiên sinh?" Quách Tiểu Bắc ánh mắt rùng mình, lập tức thanh tĩnh lại, "Từ khi con biết chuyện, đã được ông già nuôi dưỡng con, sau khi ông già qua đời, con liền đi ăn xin dọc đường, ba ba hắn thấy con đáng thương, đưa cơm cho con ăn, sau đó mang con trở về nhà." "Tiếu Tiếu..." Mạnh phu nhân khóc lên, vừa khóc vừa cười, "Vẫn còn nhiều người tốt, Tiếu Tiếu, chúng ta thật sợ... Thật sợ..." Bà không nói ra được, Mạnh tiên sinh vỗ lưng phu nhân, nhìn Quách Tiểu Bắc, "Tiếu Tiếu, con không có chuyện gì thật sự quá tốt rồi." Ông dừng một chút tiếp tục nói: "Một lúc nào đó, có thể mang chúng ta đi gặp ông già đã thu dưỡng con lúc trước không?" Quách Tiểu Bắc nghiêng đầu, liên tục nhìn chằm chằm Mạnh phu nhân đang gạt đi nước mắt, lắc đầu, "Ông không có phần mộ, có một mạnh thường quân chi tiền hỏa táng, tro cốt đã rải xuống sông." Mặt nó rất bình tĩnh, thật giống như đây là câu chuyện có thật. "Vậy thì tốt vậy thì tốt..." Mạnh tiên sinh đóng mở mắt, ôm lấy Quách Tiểu Bắc, ngữ khí trịnh trọng, "Tiếu Tiếu, thật sự xin lỗi con!" Quách Tiểu Bắc mắt buông xuống, Mạnh tiên sinh ôm nó cứng ngắc. Nó vẫn luôn rất nghe lời Quách Tề Ngọc, bây giờ nó cũng làm như vậy, nhưng trong lòng nó vẫn đang nghĩ, nếu như lúc trước các người cẩn trọng một chút, có phải tôi sẽ không bị ôm đi, sẽ không bị ngược đãi? Nhưng nghĩ tới phòng ngủ trên lầu có người đang an ổn giấc ngủ... Khả năng nó vĩnh viễn không gặp được Quách Tề Ngọc. Quách Tiểu Bắc khẽ mỉm cười, ôm lấy vai lưng Mạnh tiên sinh, nghênh đón chính là hai tay càng thêm run rẩy kích động. ... "Đây, bản hộ khẩu." Mạnh phu nhân hào hứng từ trên lầu đi xuống, cầm trong tay bản hộ khẩu đưa cho Quách Tiểu Bắc. Vừa nãy đột nhiên Quách Tiểu Bắc nói muốn nhìn một chút bản hộ khẩu, Mạnh phu nhân vội vã đi lên lầu, từ bên trong tủ quần áo lấy bản hộ khẩu ra. Đây là lần thứ nhất Quách Tiểu Bắc nhìn thấy tên của chính mình: Mạnh Tiếu Ngạn. Nó ở trong lòng niệm mấy lần. Thời điểm sinh ra là ngày 21 tháng 7 năm 1988. Cũng chính là năm nay nó không phải 11 tuổi, mà là 12 tuổi. Quách Tiểu Bắc thoả mãn, chỉ chênh lệch có một tuổi, trong lòng có chút đắc ý. Quách Tiểu Bắc vuốt bản hộ khẩu, trong giọng nói ngậm lấy mấy phần ý vị quan trọng, "Có phải là có bản hộ khẩu con liền có thể đến trường?" Vợ chồng Mạnh thị nghe vậy, trong lòng đau xót. Bọn họ biết Quách Tề Ngọc cùng Quách Tiểu Bắc trải qua những tháng ngày ra sao, bởi vì không đạt được tư cách nuôi dưỡng, Quách Tiểu Bắc vẫn không có hộ khẩu, không thể đến trường, chỉ có thể dùng tiền học lớp bổ túc, đông một tiết tây một tiết bù lên. Cũng may Quách Tề Ngọc phương diện này xưa nay đều rất hào phóng, chính mình bán lúa non hay chỉ ăn bánh bao lót dạ cũng không khất nợ bổ túc học phí, thậm chí có thừa tiền cũng muốn giúp đỡ Quách Tiểu Bắc học càng nhiều càng tốt. Hiện tại con trai hỏi lời này, nghĩ tới càng hi vọng mau mau được đến trường. Mạnh phu nhận gật đầu, "Đúng rồi, Tiếu Tiếu, ba mẹ sẽ cho con học trường tốt nhất!" Quách Tiểu Bắc cười cợt, "Có thể trở về học tại trường W thị không?" Mạnh tiên sinh sững sờ, "Tiếu Tiếu, W thị tài nguyên giáo dục hạn chế, không có trường học nào tốt hơn ở thành phố A." Quách Tiểu Bắc lắc đầu một cái, "Không sao, con không muốn rời đi ba ba, ba ba cũng không muốn rời đi con." Mạnh phu nhân ánh mắt buồn bã. Mạnh tiên sinh chỉ ra, "Con sợ Quách tiên sinh thương tâm sao? Không có chuyện gì, bố đi cùng hắn nói chuyện." Quách Tiểu Bắc liếc mắt nhìn ông, "Chú Mạnh, nếu như không được thì thôi, con học trường gì cũng được." Mạnh tiên sinh hơi hé miệng, có chút khó khăn nói, "Tiếu Tiếu, con vẫn không muốn gọi bố sao?" Mạnh phu nhân nghe tiếng, suýt nữa lại bật khóc. Quách Tiểu Bắc ánh mắt lóe lên điểm giãy dụa, nghĩ đến rất lâu, Mạnh tiên sinh cùng Mạnh phu nhân hoảng hốt nghe được một tiếng tinh tế, "Bố mẹ, cảm ơn hai người." Mạnh phu nhân đột nhiên ôm lấy Quách Tiểu Bắc, đè lên tiếng khóc chính mình. Mạnh tiên sinh xoay người, vai có chút run run, giơ tay lau đi giọt nước mắt. Ba người nói một hồi lâu, mãi đến tận Quách Tiểu Bắc ngáp một cái, Mạnh phu nhân mới để Quách Tiểu Bắc đi ngủ, thậm chí còn nói ra câu, "Tiểu Tiếu, tối nay ngủ chung với mẹ nhé?" Quách Tiểu Bắc lắc đầu kiên định, "Con muốn ngủ chung với ba ba." Vợ chồng Mạnh thị mặc dù có chút thất vọng, nhưng cũng biết không thể nóng vội, đem Quách Tiểu Bắc đưa đến cửa phòng ngủ, đứa nhỏ liền hướng bọn họ phất tay, sau đó chính mình đi vào đóng cửa lại . Lên giường, Quách Tiểu Bắc nhào vào cái ôm trong lòng ngực Quách Tề Ngọc. Khả năng trong tiềm thức còn đang đợi nó, động tác Quách Tề Ngọc chưa từng thay đổi. Quách Tề Ngọc ngủ rất sâu, Quách Tiểu Bắc không đánh thức hắn, nó nhìn hắn mặt mày thanh tú, bởi vì mệt nhọc, mới 24 tuổi mà nhìn như người trung niên 34 tuổi. Quách Tiểu Bắc thậm chí cảm thấy Quách Tề Ngọc đây là vì nó mà giảm thọ. "Ba ba, người chớ có trách con." Một lúc lâu, nó tắt đèn ngủ đầu giường, ở bên trong một mảnh tối tăm nhẹ nhàng hôn người đang chìm vào giấc ngủ say. (Hết chương 27)
|
Chương 28 Edit: Shin "Cây này rất tốt." Quách Tề Ngọc vỗ bên cạnh sợi rễ cây, nhẹ giọng nói. Mạnh tiên sinh âm thanh vi diệu, "Quách tiên sinh, hi vọng cậu có thể hiểu được." "Tôi có thể hiểu được." Quách Tề Ngọc ngữ khí nhàn nhạt, "Các người có thể cho Tiểu Bắc những gì tốt đẹp nhất, là tôi vĩnh viễn không cho được." "Cảm ơn cậu đã lý giải." Mạnh tiên sinh chân thành nói. Quách Tề Ngọc quay người lại, "Mạnh tiên sinh, tôi lý giải các người, cũng hi vọng ngài lý giải tôi." Quách Tề Ngọc thản nhiên không sợ - nhìn về phía Mạnh tiên sinh, trong lòng tràn ngập không có gì lo sợ, hắn không thể liền như vậy rời đi Quách Tiểu Bắc, hắn không nỡ, trong đáy lòng dũng khí nhô ra hầu như đem thân thể hắn nổ tung. Quả nhiên Mạnh tiên sinh trầm mặt xuống, "Quách tiên sinh, cậu phải biết cậu không có tư cách cùng chúng tôi bàn điều kiện." Hắn vẫn không có chính thức nuôi dưỡng Quách Tiểu Bắc, trên luật pháp hắn không chiếm được một điểm nào. Quách Tề Ngọc hướng về biệt thự đi đến, không muốn bàn tới đề tài này, "Tôi đi xem Quách Tiểu Bắc." Mạnh tiên sinh vẫn nhớ Quách Tề Ngọc đối với Quách Tiểu Bắc bảo vệ vô điều kiện, cũng không có nói cái này cũng là ý nguyện của chính đứa nhỏ. Nhìn Quách Tề Ngọc bóng lưng vội vã trốn tránh, ông nghĩ nếu như nói người đàn ông này có thể hay không trở về W thị, đừng bao giờ tới quấy rầy cả nhà ba người bọn họ? Quách Tề Ngọc có chút hoảng hốt. Mặc dù Mạnh tiên sinh cái gì cũng không nói, từ khi nhìn thấy bọn họ bắt đầu từ giờ khắc đó, Quách Tề Ngọc liền thắm thiết - rõ ràng chính mình và bọn họ có khoảng cách chênh lệch rất lớn. Mà đồng thời, bọn họ rất yêu Quách Tiểu Bắc. "Làm sao chữ này anh vẫn chưa học qua?" Tiếng nói non nớt từ trong căn phòng truyền đến, Quách Tề Ngọc liếc mắt nhìn, phát hiện Quách Tiểu Bắc ở bên trong. Người đứng trước chính là chị của Mạnh tiên sinh cùng con mình, một đứa nhỏ bụ bẫm, rất đáng yêu, thế nhưng có chút bị chiều hư. Quách Tiểu Bắc đứng tước mặt đứa bé, có vẻ càng thêm nhỏ gầy đơn bạc, kỳ thực Quách Tiểu Bắc so với đứa nhỏ hai tuổi, trái lại nhìn như nó mới là đứa bé hai tuổi. Quách Tề Ngọc đứng ở ngoài cửa, lẳng lặng nhìn bên trong phát sinh sự tình. Quách Tiểu Bắc không nói gì, tiểu bụ bẫm hơi không kiên nhẫn, chỉ vào nội dung trong sách, "Giáo viên không dạy em sao? Hai chữ "Đàn Không" này cũng không biết?" Quách Tiểu Bắc lúc này mới lên tiếng, "Em chưa từng đi học." Tiểu bụ bẫm sững sờ, "Không phải em vừa bảo..." "Em chỉ học lớp bổ túc." Quách Tề Ngọc nhìn một lúc, yên lặng xoay người rời đi. Trong phòng, tiểu bụ bẫm lau mặt, lại nói: "Em để anh đọc thơ anh cũng ngâm rồi, hiện tại đến lượt em giúp anh đem đề này làm, được chứ?" Nó chỉ vào trên bàn có cuốn sách luyện tập bên trong cho một đạo đề toán, "Đây chính là đề mà thấy giáo toán học trong lớp bổ túc đưa ra!" Quách Tiểu Bắc liếc mắt nhìn đã không còn thấy bóng người ngoài cửa, ngồi vào trước bàn, "Là đề nào?" ... "Tiếu Tiếu, đi thôi!" Mạnh phu nhân ở dưới lầu kêu lên. Mạnh tiên sinh vì nghênh tiếp con trai của chính mình trở về, ở khách sạn mở ra một buổi tiệc tối, mời bạn bè thân thích, muốn hướng về bọn họ tuyên bố con trai đầu lòng chính mình. Quách Tề Ngọc cảm thấy mình không tốt chờ ở trong biệt thự hoặc trên yến hội, rất sớm chính mình một người đi ra ngoài. Thời điểm Quách Tiểu Bắc trở lại trong phòng tìm hắn, chỉ nhìn thấy một tờ giấy nhắn để lại. "Tiếu Tiếu, Quách tiên sinh đâu?" Mạnh phu nhân đi tới cửa, hỏi, "Lát nữa còn phải cảm ơn hắn." Quách Tiểu Bắc để tờ giấy xuống, xoay người, trên mặt không biểu lộ gì, "Hắn không quá thích ứng bữa tiệc như vậy, chúng ta đi ra ngoài trước đi." Nó đi ra ngoài, đóng cửa lại, "Đi thôi." Bạn bè thân thích Mạnh tiên sinh đều đến, ngay cả lão gia từ nhà cũ cũng đến. "Trở về là tốt rồi, phúc khí còn ở phía sau!" Lão gia nhìn qua tinh thần quắc thước, lôi kéo tay Mạnh phu nhân, đối với Mạnh phu nhân khóc không thành tiếng đưa ra lời an ủi. Nhìn thấy đứa cháu nhiều năm thất lạc bước tới, vẻ mặt trầm ổn, không giống một đứa nhỏ mười hai tuổi bình thường. Mạnh phu nhân có chút đau lòng lại có chút tự hào. Mạnh tiên sinh bước đến chào đón, không nhìn thấy Quách Tề Ngọc, đưa mắt hướng về Mạnh phu nhân, Mạnh phu nhân khẽ lắc đầu một cái. Mạnh tiên sinh hơi hé miệng, nhẹ giọng nói câu, "Vậy thì thôi." Chỉ có Mạnh phu nhân cùng Quách Tiểu Bắc nghe thấy, Quách Tiểu Bắc liếc mắt nhìn ông, không hề nói gì. Mạnh tiên sinh áy náy vỗ vai nó. Mạnh tiên sinh ở tiệc tối, hướng về lão gia đơn giản nói rõ tình huống. Kỳ thực không ít người cũng biết được tình huống lúc đó, cảm thán thật là trùng hợp, liền không biết còn có mấy phần chân tâm. "Đây là con trai trưởng nhà tôi, Mạnh Tiếu Ngạn!" Đứa nhỏ đi lên phía trước, cách đó không xa là một đám nam nữ bận trang phục lộng lẫy xa hoa, tất cả đều mỉm cười nhìn nó, nhìn qua tràn ngập than thở cùng yêu thương. Nó cúi đầu một cái, "Cảm ơn các vị trưởng bối quan tâm đến cháu như vậy. Cám ơn bố mẹ vẫn không từ bỏ con, cuối cùng người một nhà chúng ta gặp lại lần thứ hai. Con biết ở đây sẽ có sự khác nhau rất lớn về âm thanh, nhưng mỗi một loại âm thanh con đều nghe được hết, cũng sẽ cố gắng nỗ lực, không phụ lòng mọi người kỳ vọng." Tiếng mọi người vỗ tay nhiệt liệt vang lên, cũng có người châu đầu ghé tai than thở con trai trưởng Mạnh gia trầm ổn, cũng có người xem thường và nghi vấn... Mạnh phu nhân cùng Mạnh tiên sinh đều đứng bên cạnh lão gia, nghe nó nói xong, hỏi một câu, "Đây là đứa nhỏ tự mình nói?" Mạnh tiên sinh sững sờ, lắc đầu, "Con chỉ là để nó tự giới thiệu chính mình một chút." Lão gia gật đầu, cười nói: "Đứa nhỏ không tệ, đúng là cháu của chúng ta." Kết thúc tiệc tối, trở lại biệt thự. Đây mới thật sự là thời điểm ra mắt người thân. Quách Tiểu Bắc quỳ gối trước mặt lão gia, tiếng hô cung kính, "Ông nội." Lão gia tử không nhanh không chậm - "Ừ" một tiếng, nói rằng: "Lúc trước là bọn họ không đúng, đem cháu Mạnh gia thất lạc bên ngoài, cũng may ông trời khai ân, đưa cháu đưa trở về." Ông nhìn tất cả mọi người đứng bên cạnh một vòng, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Quách Tiểu Bắc, "Họ Mạnh này, là Mạnh lão gia ban cho, cháu phải biết cái họ này hàm nghĩa sau lưng của nó là gì, nhờ có họ này cháu sẽ được hưởng thụ lợi ích, nhưng phải nhìn xem cháu có đảm đương nổi cái họ "Mạnh" này không? "Dạ vâng, ông nội." Quách Tiểu Bắc mắt buông xuống, không nói lời thừa thãi. Lão gia không nhìn nó nữa, bưng lên chén trà Quách Tiểu Bắc dâng lên, thổi thổi, khẽ mím môi một cái, nói rằng: "Tiếu Ngạn, là tên lão già này đưa cho cháu, tiếu tử hiếu tử, ngạn sĩ tuấn tài, cháu phải nhớ kỹ danh tự này, cháu cũng không được phụ cái tên ông ban cho." Lão gia nói xong, liền đưa tay chuẩn bị lấy hộp gấm cầm lên. Thấy Quách Tiểu Bắc không đáp lời, Mạnh phu nhân có chút gấp, Mạnh tiên sinh kéo nàng, ra hiệu nàng không nên nói năng lung tung. Đứa nhỏ quỳ trên mặt đất thật lâu không nói lời nào, lão gia cũng không có một chút nào gấp gáp muốn nó nói, cầm trên tay hộp gấm nắm ở trong tay, không có ý tứ muốn đưa ra. Tất cả mọi người đều rất yên tĩnh, liền ngay cả đứa nhỏ nhỏ tuổi nhất bình thường hoạt bát lắm mồm chỉ đứng ở đó, thế nhưng tuyệt không mở miệng. Tiểu bụ bẫm sớm đã bị mẹ mình nhắc nhở tuyệt đối không thể phát ra âm thanh, giờ khắc này đem miệng bế lại chặt chẽ, nhìn Quách Tiểu Bắc quỳ trên mặt đất, lại nhìn ông nội ngồi trên ghế nhắm nửa con mắt, cuối cùng oan ức - nhìn chính mẹ mình một chút, nhận được ánh mắt cảnh cáo, nó cúi đầu, chờ đợi thời khắc này kết thúc mau một chút. Qua hơn 40 phút, ngay cả lão gia cũng không nhịn được mở mắt ra liếc nhìn đứa nhỏ vẫn không động đậy. Mọi người đứng một bên cũng có chút đứng không nổi, tiểu bụ bẫm đã sớm chạy qua một bên ngồi xuống, tuy rằng người nó nhỏ, nhưng không phải không hiểu chuyện, ngoan ngoãn ngồi ở chỗ đó, một tiếng động cũng không phát ra. "Tiếu Tiếu..." Mạnh phu nhân rốt cục không nhịn được hô lên một tiếng, bà đau lòng đứa nhỏ, đã quỳ gần một giờ! Quách Tiểu Bắc rốt cục giật giật, người một nhà đều nín thở nhìn nó. "Cảm ơn ông nội." Dứt lời, nó đưa tay ra. "Cháu là ai?" Lão gia đột nhiên hỏi. Quách Tiểu Bắc ngẩng mặt, con ngươi đen kịt đảo một vòng không chuyển, yên lặng nhìn lão gia, "Mạnh gia trưởng tử, Mạnh Tiếu Ngạn." "Được! Ông hi vọng cháu xứng đáng với ba chữ 'Mạnh Tiếu Ngạn' này!" Lão gia tử rốt cục cầm trong tay hộp gấm đưa ra. Mạnh Tiếu Ngạn tiếp nhận, âm thanh lạnh nhạt nói, "Cảm ơn ông nội." Lão gia không gọi người nâng nó đứng lên, Mạnh Tiếu Ngạn chống đất, toàn bộ thân thể run rẩy dữ dội, môi dưới trở nên trắng bệch. Mạnh phu nhân xông tới, đem đứa nhỏ ôm lấy, đau lòng đến rơi lệ, nhưng thủy chung không dám phát ra một lời oán hận. Từ khi đứa nhỏ mất tích, bà ở Mạnh gia hoàn toàn là do Mạnh tiên sinh bảo vệ, vào giờ phút này, bà cũng không dám nói đạo lý, chỉ có thể yên lặng đứng nhìn. "Ta mệt rồi." Lão gia cũng không thèm nhìn nó, đi lên lầu. Lão gia vừa đi, Mạnh phu nhân mới khóc ra thành tiếng, mọi người lại lần lượt khuyên nhủ. Mạnh gia nam nhân còn muốn lên lầu, tiếp tục nghe lão gia tử thuyết giáo. Chị lớn Mạnh tiên sinh Mạnh Ngọc Văn cầm khăn lông nóng đi tới, "Chườm nóng một chút đi." Mạnh phu nhân tiếp nhận, "Em cảm ơn chị." Mạnh Tiếu Ngạn cũng nói, "Cảm ơn cô lớn." "Tiếu Tiếu thật ngoan." Mạnh Ngọc Văn sờ đầu đứa nhỏ. Mạnh phu nhân gắt gỏng, "Tiếu Tiếu, sao con lại ương bướng đến thế?" Mạnh Tiếu Ngạn không nói lời nào, nhìn thời gian, hỏi một tiếng, "Tại sao ba ba con vẫn chưa về?" Mạnh Ngọc Văn sững sờ, Mạnh phu nhân có chút tức giận, "Con làm sao còn không đổi cách xưng hô?! Lão gia biết tất cả mọi chuyện." Manh Ngọc Văn an ủi Mạnh phu nhân, lại khuyên Mạnh Tiếu Ngạn nói rằng: "Cô lớn biết con trước kia được người ta nuôi dưỡng cảm tình rất tốt, thế nhưng con thật sự có muốn hắn khỏe mạnh, tốt nhất con không nên chọc giận lão gia." Mạnh Thế Nhiên đột nhiên tập hợp lại đây, "Đúng vậy, lão gia đối với giọt máu này nhìn ra mệnh trùng!" "Chú nhỏ!" Tiểu bụ bẫm vẫn ở bên cạnh không nói gì nhảy lên, hoan hô một tiếng, nhào vào trong lồng ngực Mạnh Thế Nhiên. "Chú làm sao liền đã xuống đây?" Mạnh Ngọc Văn nhíu mày. Mạnh Thế Nhiên bị tiểu bụ bẫm đụng phải, liền lùi lại vài bước, nhưng bởi vì thực sự ôm tiểu bụ bẫm mà đứng bất động, chỉ có thể mặc cho nó đem chân mình ôm lấy, anh ta nhún vai, một mặt bình tĩnh, "Em không sinh con cho lão, lão nhìn thấy em là sinh khí, mắng vài câu liền đuổi ra ngoài." Sau đó anh ta nháy mắt mấy cái, "Có điều anh rể gần đây biểu hiện không tệ nha, em đi ra đây chính là biểu dương anh đấy!" Mạnh Ngọc Văn một mặt lo lắng, "Ai biết được?" "Làm sao vậy?" Mạnh phu nhân thấy sắc mặt nàng không ổn, cũng lại hỏi. Mạnh Ngọc Văn suy nghĩ một chút, nói rằng: "Uyển Hoa, tối nay chúng ta ngủ chung có được hay không?" Mạnh Thế Nhiên đến gần, "Chị, có chuyện gì không thể cùng em nói, em vì chị giải quyết khó khăn cho dù có khó đến đâu cũng không chối từ!" Mạnh Ngọc Văn liếc anh ta một cái. "Chú nhỏ." Mạnh Tiếu Ngạn đột nhiên đàng hoàng trịnh trọng - hô một tiếng. Mạnh Thế Nhiên sững sờ, thấy nó chỉ về chân của mình, đến khi giật mình thì đã muộn, tiểu bụ bẫm bám chặt ngồi lên chân Thế Nhiên, đầu gục gặt ngủ. Mạnh Thế Nhiên dở khóc dở cười, "Ha, thằng nhóc này!" Bên này đang nói, ngoài cửa truyền đến tiếng động, một người hầu từ bên ngoài mang về Quách Tề Ngọc cả người run rẩy lập cập. (Hết chương 28)
|
Chương 29 Edit: Shin Mạnh Tiếu Ngạn đột nhiên đứng lên. Người hầu trái phải đưa khăn mặt, Quách Tề Ngọc tiếp nhận, nhỏ giọng nói tiếng cảm ơn. Mạnh Tiếu Ngạn buông mắt xuống, vài bước đi tới, nắm lấy tay Quách Tề Ngọc lạnh như băng, "Lên lầu đi." Mạnh phu nhân đem hộp gấm đưa tới, nhìn đứa nhỏ, nhẹ giọng nói: "Tiếu Tiếu, cái này con không thể quên!" Mạnh Tiếu Ngạn dừng chân, nhận lấy, vừa liếc nhìn Quách Tề Ngọc, nam nhân ướt nhẹp buông mắt xuống, tựa hồ căn bản không quan tâm đây là cái gì. Trở về phòng, Mạnh Tiếu Ngạn đưa Quách Tề Ngọc đi tắm rửa, ở trong tủ treo quần áo lấy ra một bộ áo ngủ chỉnh tề mới được người hầu mang vào, chất liệu tơ lụa thoải mái, màu xám bạc, có một chút xa hoa. Mạnh Tiếu Ngạn suy nghĩ một chút, xoay người, từ góc tối trong túi hành lý Quách Tề Ngọc lấy ra cái áo thun cùng quần soóc, đều là những bộ Quách Tề Ngọc không mặc thường xuyên nữa, liền đem ra làm áo ngủ. "Nhất định phải tận dụng nó!" Mạnh Tiếu Ngạn còn nhớ, lúc đó Quách Tề Ngọc không cẩn thận treo nát cái áo thun bạc, từ tủ quần áo bên trong lại lấy ra một cái, lời nói đầy đắc ý. Thật giống cảm giác mình thật sự bớt đi rất nhiều tiền. Mạnh Tiếu Ngạn cẩn thận sờ chất liệu bông mềm mại, đột nhiên trong lòng phẫn hận tại sao mình mới mười hai tuổi? Hoặc là liền cho nó một tuổi thơ mười hai tuổi chân chính vui sướng, hoặc là không để cho nó trải qua những công việc bóc sức lao động. Mười hai tuổi, tất cả mọi người đều coi mày là đứa bé nhỏ tuổi, bất luận muốn làm cái gì, đều có vẻ khó khăn và ấu trĩ. Mạnh Tiếu Ngạn đi tới, trực tiếp từ bên ngoài đẩy cửa mà vào. Quách Tề Ngọc ngơ ngác đứng, không biết đang suy nghĩ gì. "Ba ba..." Nó hô một tiếng. Quách Tề Ngọc bỗng nhiên lấy lại tinh thần, nhìn về phía nó, hai tay vô ý thức xoa lên người, tựa hồ đang cường điệu chính mình đang tắm. "Chuyện gì? Tiểu Bắc?" Mạnh Tiếu Ngạn ánh mắt một bên theo hai tay của hắn di động, vừa nói: "Áo ngủ con để ở đây." Nó đem áo ngủ để qua một bên, sau đó hỏi: "Ba ba, người ngày hôm nay đi nơi nào?" Quách Tề Ngọc có chút không được tự nhiên mỉm cười, "Chờ ba một chút sẽ nói với con, Tiểu Bắc, trước tiên chờ ba tắm xong có được hay không?" Mạnh Tiếu Ngạn trầm mặc một chút, xoay người đi ra khỏi phòng tắm. Trong phòng tắm ào ào tiếng nước chảy, Mạnh Tiếu Ngạn lại gõ cửa, không cần biết người bên trong có nghe hay không, âm thanh trầm thấp bảo, "Ba ba, người giận con sao?" "... Không có, Tiểu Bắc trước hết để cho ba tắm rửa đi." Một lúc lâu bên trong truyền ra âm thanh bất đắc dĩ. Mạnh Tiếu Ngạn xoay người, đi tới trước giường sô pha ngồi xuống, nó biết Quách Tề Ngọc khổ sở trong lòng, lại để hắn càng khó vượt qua, hắn nhất định phải làm ra một chút phòng bị, nó cảm thấy chuyện này có lẽ có chỗ trống đàm luận. Viên thuốc hối hận này là dược, không phải độc. Nhưng Mạnh Tiếu Ngạn cố tình lảng tránh, dược đều có ba phần độc. Quách Tề Ngọc mở cửa phòng tắm, tựa hồ bên ngoài như tính toán chờ đợi từ lâu, lễ phép gõ cửa. Âm thanh người hầu tỏ vẻ cung kính, "Quách tiên sinh, lão tiên sinh hi vọng ngài đi thảo luận một chuyến." Quách Tề Ngọc sửng sốt, sau đó có chút áy náy - nói rằng: "Xin lỗi, tôi có thể hay không thay đổi quần áo?" "Không còn sớm nữa, không cần đâu." Quách Tề Ngọc nhìn áo thun cũ sờn rách trên người mình, có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn gật đầu, "Phiền ông dẫn đường." Mạnh Tiếu Ngạn đi tới cạnh cửa, kéo hắn, ánh mắt sáng quắc giống như muốn đem hắn cháy thành tro, "Quách Tề Ngọc" -- đây là lần thứ nhất nó chính thức gọi tên hắn, Quách Tề Ngọc sững sờ nghe được, "Con không cho phép ba rời đi!" Một câu nói rất có quyết đoán từ miệng đứa nhỏ nói ra, ít nhiều dẫn theo mấy phần mềm yếu, nhưng Mạnh Tiếu Ngạn trong mắt nghiêm túc rồi lại cho câu nói này thêm mấy phần quyết đoán. Người hầu đứng một bên sững sờ, trong mắt lộ ra điểm kinh ngạc, nhưng rất nhanh thu về, thần sắc bình tĩnh - đối với Mạnh Tiếu Ngạn nói rằng: "Tiểu thiếu gia, Quách tiên sinh đi một lát sẽ trở lại -- " "Ông câm miệng!" Mạnh Tiếu Ngạn mắt không chuyển, ngữ khí có chút hung ác. Quách Tề Ngọc có chút bất đắc dĩ, "Trở lại hẵng nói sau, Tiểu Bắc." Mạnh Tiếu Ngạn gắt gao nắm lấy góc áo hắn không chịu buông, lộ ra ánh mắt như sói. Quách Tề Ngọc nhìn nó một lúc, đột nhiên đưa tay dùng sức đem ngón tay của nó từng cái từng cái đẩy ra. Bóng lưng Quách Tề Ngọc gầy gò rất nhanh biến mất ở chỗ ngoặt hành lang. Mạnh Tiếu Ngạn đứng ở cửa, không nhúc nhích. "À há, đầu tiên lão gia sẽ cảm ơn hắn, sau đó uy hiếp hắn, cuối cùng động viên hắn," Mạnh Thế Nhiên đi tới, tựa hồ cười trên sự đau khổ của người khác, "Cuối cùng, cháu sẽ không bao giờ nhìn thấy người này." Mạnh Tiếu Ngạn không thèm nhìn chú nhỏ của nó, xoay người trở về phòng đóng cửa lại. Mạnh Thế Nhiên đột nhiên cản lại cửa, đi vào nhìn quanh bốn phía, cuối cùng ánh mắt rơi vào bên trong góc phòng đặt túi hành lý Quách Tề Ngọc. "Có muốn biết tại sao không?" Mạnh Tiếu Ngạn đương nhiên không trả lời ông. Mạnh Thế Nhiên bán nằm trên ghế sa lông, nhìn Mạnh Tiếu Ngạn yên lặng ngồi xổm ở túi hành lý bên cạnh, đột nhiên bắt đầu thu dọn hành lý, than thở, "Ừ, không tệ, cháu đều sớm vì hắn chuẩn bị tốt hành lý, hắn trở về là có thể trực tiếp đi, bớt đi thời gian thu thập hành lý." Mạnh Tiếu Ngạn động tác trên tay run một trận, đột nhiên đem túi hành lý nhấc lên, điên cuồng run rẩy, trong bao đồ vật quần áo thượng vàng hạ cám rải rác ở trên giường, trên thảm... Mạnh Thế Nhiên khóe miệng cười mỉm, "A, hay là hắn không kịp lấy hành lý, liền bị đuổi ra ngoài." Thấy Mạnh Tiếu Ngạn động tác run lên một trận, ung dung bổ sung thêm một câu, "Hoặc là trong tay còn cầm tấm chi phiếu --" "Cút ra ngoài!" Mạnh Tiếu Ngạn đem bao vung một cái, trong cổ họng phát sinh tiếng gầm gừ nhẹ, giống như động vật đang thị uy đe dọa. Nhiều năm trước, cùng chó hoang mèo hoang cướp thức ăn tranh giành địa bàn nuôi thành bản năng đã rất lâu không bị kích thích tới. Nó đã từng sợ hãi những con chó hoang mèo hoang kia, nhưng nó rất đói, đói bụng đến nỗi nó chỉ muốn gặm thịt của chính mình, tàn nhẫn cắn một cái sau khi đau đớn nó tỉnh lại, nếu như khối thịt này rơi xuống không được chữa trị kịp thời, nó chỉ có một con đường chết. Nó học được làm sao để thanh âm phát ra tiếng càng lâu, càng có tính uy hiếp, những thứ này đều là bản năng. Sau này gặp phải Quách Tề Ngọc, loại bản năng này được trấn yểm dấu đi thật sâu, chỉ ở thời điểm không có Quách Tề Ngọc, nó ở dưới lầu đụng phải chó hoang mèo hoang, theo bản năng gầm nhẹ lên tiếng dọa chạy những con chó mèo hoang kia. Không thể không nói, Mạnh Thế Nhiên làm nó rất tức giận. Mạnh Thế Nhiên sững sờ, lúc trước khi nghe tin cháu ông mất tích, chính mình ngông cuồng cùng lão già cãi nhau ồn ào, bị đuổi đi ra nước ngoài. Nói đến, khi Mạnh Tiếu Ngạn sinh ra đời, chỉ thấy duy nhất một lần, đêm trăng tròn ôm nó một hồi, liền không còn gặp lại đứa nhỏ như đúc từ ngọc. Khi nghe được tin Mạnh Tiếu Ngạn trở về như kỳ tích, ông có chút không tin, sau đó nhìn thấy người, mới hoảng hốt nghĩ, xem ra cõi đời này thực sự là thiện ác không báo, lại để lão gia có thể đem hương hỏa này truyền xuống... Nhưng rất nhanh ông liền phát hiện, đứa cháu trai của ông tựa hồ đối với cha nuôi nó vô cùng ỷ lại, ông âm thầm điều tra Quách Tề Ngọc, chỉ là một người bình thường. Ông rất khâm phục một sinh viên đại học nhặt được một đứa trẻ, chính mình lựa chọn nuôi dưỡng nó. Phần dũng khí này, ông thực sự không nghĩ tới một người trẻ tuổi gầy yếu nhát gan như vậy sẽ có. Mạnh Thế Nhiên bĩu môi, nhìn đứa cháu nhỏ hung ác, có chút chột dạ, dù sao mình xác thực là đến xem kịch vui. "Cút ra ngoài!" Mạnh Tiếu Ngạn gầm nhẹ một tiếng. Mạnh Thế Nhiên vô ý đùa tới đứa trẻ không ngoan, nhún vai, thờ ơ đứng lên, đi ra ngoài, rồi lại quay đầu lại, ngữ khí hờ hững, "Cháu đem hắn coi trọng như thế, hơn cả Mạnh gia chúng ta." "Tuyệt đối không thể có bất luận đồ vật gì so với Mạnh gia danh dự càng quan trọng hơn, cháu tốt nhất nhớ ở trong lòng, thằng nhóc con." Mạnh Thế Nhiên đóng cửa lại, chầm chậm - đi trở về phòng của mình. Mạnh Tiếu Ngạn nhìn đầy đất bừa bãi, ngồi xổm người xuống, chậm rãi đem đồ vật thu hồi. Trên y phục nhàn nhạt hương vị bột giặt giá rẻ, Mạnh Tiếu Ngạn hít sâu một hơi, có chút tham lam đem đầu vùi trong đống quần áo. Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân. Tuy rất nhỏ, thế nhưng Mạnh Tiếu Ngạn vừa nghe liền biết là Quách Tề Ngọc, nó vội vàng cầm toàn bộ quần áo hướng về dưới giường ném một cái, dùng chân đá túi hành lý vào bên trong, sau đó đứng lên, nhìn về phía cửa. Người hầu bên ngoài tựa hồ cùng Quách Tề Ngọc nói chuyện, âm thanh Quách Tề Ngọc đáp, "Tốt". Quách Tề Ngọc đi tới, viền mắt ửng hồng, nhưng không khóc. Mạnh Tiếu Ngạn đau lòng cực kỳ, lão gia Mạnh gia hung hăng cùng cố chấp, nó vừa từng trải qua, nghĩ đến Quách Tề Ngọc ở chỗ lão già kia bị ủy khuất. Nó quyết định trước đem Quách Tề Ngọc ngày hôm nay đi đâu làm gì để ở một bên, nó đi tới, đưa tay muốn ôm Quách Tề Ngọc, liền thấy Quách Tề Ngọc nhìn về hướng nó trong góc tối tìm túi hành lý, sau đó trợn to hai mắt. "Túi hành lý của ba đâu rồi?" Mạnh Tiếu Ngạn hoảng lên chưa kịp soạn lời nói, "Con cảm thấy những thứ kia quá cũ kỹ nên ném rồi." "Ném rồi?" Đúng như dự đoán, vẻ mặt Quách Tề Ngọc cực kỳ đau lòng cứ như con thỏ làm mất đi một cây củ cải. Mạnh Tiếu Ngạn gật đầu, "Chúng ta ngày mai đi mua đồ mới có được hay không?" Ngồi ở góc giường, Quách Tề Ngọc trầm mặc. Đột nhiên Mạnh Tiếu Ngạn cảm thấy tình huống không đúng lắm, "Ba phải đi?" Quách Tề Ngọc không đáp, nhưng suy nghĩ một chút mở miệng nói: "Tiểu Bắc, con ở Mạnh gia phải lễ phép, nhớ phải uống nhiều nước -- " "Ba đi nơi nào?" Mạnh Tiếu Ngạn đánh gãy lời nói của hắn. Quách Tề Ngọc sững sờ, "Về W thị nha." "Lão già kia để ba đi ?" "Con, con không được nói như vậy, ba cảm thấy làm như vậy có thể sẽ tốt hơn một chút..." "Ba nói xạo!" "Tiểu Bắc, con không được nói tục như vậy..." "Ba nói xạo! Ba nói xạo! Ba nói xạo! Thả mẹ rắm nó đi!" Mạnh Tiếu Ngạn liên tiếp mắng chửi vài câu, thấy Quách Tề Ngọc sắc mặt không tốt, liền im lặng đi, nó đối với Quách Tề Ngọc nói rằng: "Ba chờ con, con đi tìm lão già kia nói chuyện!" Nếu như lại cho Mạnh Tiếu Ngạn một lựa chọn, buổi tối ngày hôm ấy nó tuyệt đối sẽ không rời đi Quách Tề Ngọc nửa bước. Đi tới trước cửa phòng Mạnh lão gia, chỉ là lão gia đã đi ngủ, bất luận làm gì đều không chịu gặp nó. Mạnh Tiếu Ngạn dựng lỗ tai - nghe thấy tiếng còi xe ô tô vang lên. Đến khi chạy ra, liền ngay cả khí thải xe đều không thấy. Nó đứng một hồi lâu, Mạnh gia bao gồm ba mẹ thân sinh ra nó, tựa hồ nghe được lệnh từ lão gia không được phép đi ra. Sau một hồi lâu, hai chân nó chết lặng chậm rãi đi trở về phòng. Trở về phòng, cái hộp gấm kia còn bị chính mình ném lên giường. Nó mở ra nhìn một chút, là một khối ngọc bội, xem ra phẩm chất rất tốt, đồ vật trong tay Mạnh lão gia, tất nhiên sẽ không phải là hàng thứ phẩm. Mạnh Tiếu Ngạn chăm chú nắm bắt hộp gấm trong tay. Trong 40 phút quỳ thẳng bên trong lòng nó từng lần từng lần một không ngừng nhắc nhở lời nói của mình. Mày phải nhớ mày chỉ có Quách Tề Ngọc, tên mày chính là Quách Tiểu Bắc. (Hết chương 29)
|