Mại Thái Lang
|
|
Băng Đế Chương 30 Tiểu Yên dù bị kéo đi vẫn không yên tâm quay đầu lại, nhìn hai người kia dù có khoảng cách, nhưng vẫn theo chân bọn họ. Hai người đó, hẳn là thuộc hạ trước kia của Thương!! Tiểu Yên nghĩ có chút đăm chiêu, khiến Thương bất mãn cực độ, nhìn hành động tiểu Yên cứ không ngừng ngoái về sau, Thương bỗng có ý muốn giết chết hai tên kia, hắn không thể để tiểu Yên nghĩ đến người khác. Thương sinh tức giận liền dừng cước bộ, tiểu Yên không chú ý tới, đụng vào phía trước, đang lúc mở miệng mắng, môi liền bị Thương ngăn chặn, hỏa nhiệt đoạt lấy tiểu Yên. “Ô ân…” Tiểu Yên vô lực chống cự, Thương so với chính hắn còn biết rõ cơ thể hắn hơn, tiếp tục chống cự kết cục cũng chỉ là xụi lơ trong ngực Thương. Hai ngươi cứ như thế ở nơi sơn dã hôn nhau nồng nhiệt, xa xa Hựu cùng Hi nhịn không được lắp bắp kinh hãi. Chủ tử… thật đúng nhiệt tình a! Ân? Không đúng, tình nhân của chủ tử là Lãng công tử, ngươi kia là tân ái nhân sao? Hi đối Hựu nói ra nghi vấn, Hựu một dạng ánh mắt ngu ngốc liếc Hi một cái, không thèm để ý đến hắn. “Thương… đừng… có người nhìn…” Tiểu Yên trong lúc vô ý tiếp xúc với ánh mắt của Hựu cùng Hi, thẹn thùng đẩy Thương ra. Thương có chút sinh khí, nhưng biết tiểu Yên ngại đành phải dừng, áp lực từ chính bản thân không ngừng quấy động ***, quay đầu uy hiếp những kẻ tránh mặt phía sau. “Không cút khỏi tầm mắt ta, đừng trách ta đối với nhóm các ngươi không khách khí.” Hựu cùng Hi thân thủ trên giang hồ cũng là đệ nhất đệ nhị, đối với lời tiểu Yên bọn họ nghe rất rõ, vậy nên khi chủ tử đe dọa, bọn họ đành nhanh chân chạy, trốn ở rất xa. “Những kẻ vướng bận đi rồi, hiện tại nên nghe lời.” “Ngươi sao lại…” Tiểu Yên nghĩ muốn đối Thương nói không được dọa dẫm kẻ khác, chính là hạ phúc Thương đụng vào hắn, khiến hắn xấu hổ không thôi. Thương ôm lấy tiểu Yên, đem tiểu Yên phóng đến nằm tảng đá lớn, cởi khố tử tiểu Yên ra, đem hai chân vòng qua lưng mình, lấy cự nhân vốn đã sưng nóng, tại nơi riêng tư cọ xát. “Tiểu Yên có thể chứ?” Thương hỏi tiểu Yên, bàn tay lộng trĩ nộn. “Ân ô… Ta nói không, ngươi chịu dừng sao?” Tiểu Yên tràn ngập ai oán nói. “Sẽ không!” Thương nói xong thẳng tiến cơ thể tiểu Yên. Trong cơ thể, nháy mắt tràn ngập cảm giác, khiến tiểu Yên nhịn không được rên rỉ. Thương đáng ghét, mỗi lần đều như vậy, hỏi người ta cũng không được, kệ người ta muốn hay không cũng mặc nhiên tiến vào, hại hắn vô lực trở về nhà, nếu không phải được Thương cõng về cũng là ôm về, Thương giống như là yêu cảm giác hoan ái trong rừng, thiên a, đây thực sự là thói quen không tốt. Dưới sự dẫn dắt của Thương, tiểu Yên rất nhanh *** bị kéo đến đỉnh cao, sau trận hoan ái, tiểu Yên như trước bị Thương ôm về. Ở xa xa, Hựu cùng Hi xấu hổ cười cười, tính tình chủ tử nhà hắn, giống như thay đổi! Chủ tử cùng Lãng công tử tuy rằng ân ái, nhưng chủ tử lãnh tính, tuyệt không ở trước mặt mọi người cùng Lãng công tử có cái gì biểu hiện, cũng không ở “nơi công cộng” làm loại sự tình này, nhiều lắm là ở trong phòng bị mọi người biết, bất quá cơ hội như vậy rất chi là ít. Người này thoạt nhìn nhiều lắm xem như thanh tú, lại có thể có được nhiều yêu thương của chủ tử, có thể thấy trong lòng chủ tử chiếm địa vị không nhỏ. …
|
Băng Đế Chương 31 Trên đường về tiểu Yên bị Thương yêu qua một lần, về đến nhà Thương lại thêm một trận, báo hại tiểu Yên nằm trên giường đã muốn mê man. Thương tại trù phòng vì tiểu Yên thu xếp thức ăn, nhìn rất bận rộn, lén theo đuôi Hựu cùng Hi đối với hành động của Thương thực không dám tin. Bọn họ biết trù nghệ chủ tử rất cao, nhưng chủ tử chưa bao giờ vì ai xuống bếp, ngay cả Lãng công tử cũng chưa từng có lộc ăn như vậy, hai người không khỏi tò mò vị thanh tú nam tử kia, rốt cuộc có cái mị lực gì, khiến cho chủ tử cao ngạo cam nguyện vì hắn làm trâu làm ngựa? “Tiểu Yên, dậy ăn cơm.” Thương bưng đồ ăn đến trước giường, ôn nhu gọi tiểu Yên. Tiểu Yên mơ màng mở to hai mắt, nhìn đến những món ăn thơm ngon đưa trước mặt, thanh tỉnh không ít, lại nhìn ngoài cửa sổ chớp lên hai bóng người. “Thương, hai người kia…” “Đừng để ý bọn hắn, há mồm ra.” Thương ôn nhu, cẩn thận uy tiểu Yên ăn cơm, Hựu cùng Hi nhịn không được lắp bắp kinh hãi, ngắn ngủn một ngày, bọn họ thế nào thấy được liên tục những kỳ cảnh, không thể nào đem vị chủ tử lãnh khốc vô tình trước kia, cùng con người hiện tại ôn nhu săn sóc liên tưởng một chỗ, thật sự khác nhau nhiều lắm. Thương uy tiểu Yên xong, ở cạnh hống tiểu Yên ngủ, sau đó, mới hướng ngoài cửa. “Ra đi, ta biết các ngươi ở đây.” Thướng đối trước mặt một mảnh rừng núi đen tối nói. Hựu cùng Hi nhanh chóng hiện ra, quỳ gối trước mặt Thương. “Chủ tử.” “Các ngươi là ai? Vì cái gì đi theo ta cùng tiểu Yên.” Ngữ khí Thương đối với Hựu cùng Hi vẫn như trước, băng lãnh. Nguyên lai sự ôn nhu, chủ tử chỉ cấp cho con người thanh tú kia! “Chủ tử, người thực sự không nhớ chúng ta sao? Chúng ta là thuộc hạ ngài tối tín nhiệm, là trợ thủ đắc lực của ngài.” “Ta không nhớ rõ, hiện tại trong trí nhớ của ta chỉ có tiểu Yên, những thứ khác ta đều không cần biết.” “Chính là chủ tử…” Hi nghĩ muốn nói cho chủ tử có người còn đang đợi hắn, chính là Hựu cản lại. “Chủ tử, vị công tử kia phải hay không đối với ngài rất trọng yếu.” “Phải, cho nên ta hy vọng các ngươi không đối tiểu Yên nói điều gì không đúng, nếu để ta biết các ngươi có chút gì đó, ta sẽ giết các ngươi, mặc kệ các ngươi phải hay không trợ thủ đắc lực của ta.” Thương trong mắt xuất hiện sát khí băng lãnh. “Chúng ta đã biết chủ tử, chúng ta liệu có thể tùy thị bên người, bảo hộ an nguy người cùng công tử.” Hựu đối Thương đưa ra yêu cầu. “Hảo.” Ba người đồng thời chuyển hướng sang nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy tiểu Yên tùy tiện khoát một kiện y phục đi tới. “Tiểu Yên, ngươi không phải đang ngủ sao?” Thương thanh âm ôn nhu như nước, cùng hai người vừa rồi hoàn toàn trái ngược. “Thương, để cho bọn họ lưu lại, tốt xấu gì bọn họ cũng là thuộc hạ của ngươi.” Tiểu Yên thực tự nhiên tiến vào ngực thương, có chút thỉnh cầu nói. “Chính là…” Thương trong lòng rất không an, không biết tại làm sao, hắn cảm thấy sự xuất hiện của hai người kia, sẽ mang đến cho cuộc sống hạnh phúc của hắn cùng tiểu Yên những gợn sóng, cho nên hắn không nghĩ muốn đối mặt bọn họ. …
|
Băng Đế Chương 32 “Cầu ngươi, đây là lần đầu tiên ta thật sự cầu ngươi.” Tiểu Yên đáng yêu điềm đạm cầu xin, khiến Thương nhất thời không thể quyết tâm cự tuyệt. Tiểu Yên hướng hai người kia nháy mắt, hai người hiểu ý liền hướng Thương cầu đáp ứng. Tiểu Yên làm như thế là có nguyên nhân, hắn phải thực rõ ràng, cùng Thương ở một chỗ tuy rằng rất hạnh phúc, nhưng lại luôn có một cảm giác không chân thật, lần này hai người xuất hiện, có lẽ chính là khảo nghiệm thượng thiên cấp cho hắn. Không đành lòng cự tuyệt, nhưng Thương lại không hy vọng có người đến quấy rầy cuộc sống ngọt ngào của hắn cùng tiểu Yên, dưới cục diện lưỡng nan hiện tại, khiến cho Thương rất khó chọn lựa. Tiểu Yên bám vào lỗ tai Thương nói gì đó không biết, Thương khóe miệng nhếch dần lên, rồi sau đó đáp ứng cho Hựu cùng Hi lưu lại, mà tiểu Yên gương mặt hé nét cười hồng hồng bị Thương ôm vào trong, trước khi đi Thương còn hạ lệnh, không cho Hựu cùng Hi đến gần trong vòng năm trăm thước. Hựu cùng Hi liếc mắt một cái liền hiểu rõ, ngoan ngoãn rời xa, bọn họ còn không nghĩ muốn chết sớm. Đợi bọn hắn vừa đi xa, trong phòng truyền đến từng trận thở gấp yêu kiều, vang cùng với tiếng oa trùng nơi sơn dã ban đêm, hình thành từng chương từng chương nhạc động lòng người. Sáng sớm, Thương hôn tiểu Yên trong ngực, thẳng đến một đêm bọn họ điên cuồng vừa chấm dứt, nghĩ đến đêm qua tiểu Yên nhiệt tình chủ động, Thương trong lòng cảm giác ngòn ngọt. Tiểu Yên đang ngủ say giật mình, trở thân, những dấu hồng hồng tím tím cơ hồ che hết, càng xuống những nơi tư mật càng dày đặc, giữa hai chân còn dấp dấp lớp hoạt dịch. “Ngoan, ngủ thêm một lát.” Thương ôn nhu nói tiểu Yên. Tiểu Yên mở hai mắt sưng vù, rên rỉ một đêm khiến thanh âm hắn hơi khàn khàn. “Còn phải làm sinh ý.” Nói xong ngáp một cái. “Hôm nay chúng ta nghỉ ngơi, sau một đêm ngươi còn có khí lực làm sinh ý sao?” Thương trêu đùa khiến tiểu Yên thanh tỉnh không ít, oán hận trừng mắt liếc Thương. “Còn không phải do ngươi làm hại.” “Bởi vì tiểu Yên rất đáng yêu.” Tự biết đuối lý Thương tự bồi bằng một gương mặt tươi cười. “Ngoan ngoãn ngủ đi.” Tiểu Yên lại lắc đầu. “Ta muốn tắm.” Cảm giác giữa hai chân ẩm ướt dính dính khiến tiểu Yên rất không thoải mái, nghĩ muốn đến khe suối để tẩy cho sạch, bất quá hai chân hắn vô lực không thể bước xuống giường. “Hảo.” Thương ôn nhu ôm lấy tiểu Yên, đem tiểu Yên bao trong chiếc chăn, thi triển khinh công hướng đến khe suối. Tiểu Yên thoải mái dựa vào đại thạch bên trên, để dòng nước lưu động cọ rửa thân thể, mật huyệt vẫn còn cảm giác nóng bỏng nhưng bởi suối nước thanh lương, giảm bớt cho hắn không ít cảm giác khó chịu. Thương đứng phía sau tiểu Yên, nhẹ nhàng xoa bóp thắt lưng, bàn tay tham lam tiến vào trong cơ thể, vì tiểu Yên tẩy hết những dịch thể thân thể không hấp thu, sau khi rửa sạch hoàn toàn, Thương ôm lấy tiểu Yên trở về. Còn chưa vào cửa, đã bị một trận mùi hấp dẫn, đẩy cửa ra, hình dáng Hựu cùng Hi bận rộn, hiện trong mi mắt. “Các ngươi làm gì?” “Chủ tử, các ngươi về rồi, đây là ta cùng Hựu ở trên đường mua cho các ngươi, nhanh ăn đi.” Hi cầm bát đũa, đón tiếp Thương, đã muốn đem nơi này trở này nhà mình.
|
Băng Đế Chương 33 Nhìn Thương có vẻ hờn giận, tiểu Yên vội giảng hòa. “Thương, ta đói bụng.” Tiểu Yên làm nũng nói. Thương bất đắc dĩ gật đầu, hắn trước ôn nhu ôm tiểu Yên vào phòng, vì tiểu Yên mặc xong y phục, rồi lại ôm đến đại sảnh ăn cơm. Trên bàn, Thương không lúc nào là không giúp tiểu Yên gắp đồ, tiểu Yên nghĩ muốn cự tuyệt, chính là sợ rước lấy oán hận của Thương, sẽ khiến Thương chuyển hướng sang hai người vô tội, tiểu Yên đành ngoan ngoãn ăn toàn bộ, bất quá ăn không được bao nhiêu, tiểu Yên đã không thể ăn tiếp. “Ta ăn không vô.” Tiểu Yên nhìn trước mắt là bát cơm như một tòa núi, thực không muốn ăn, hơn nữa sau khi hoan ái quá mệt mỏi, càng khiến tiểu Yên nghĩ không muốn động đũa. “Không được, ngươi chỉ mới ăn mấy miếng, ngoan, đem chỗ đó ăn cho hết.” Thương ôn nhu hống tiểu Yên. Một bên Hựu cùng Hi lần thứ hai nhìn chủ tử ôn nhu, miệng suýt không khép lại được, chủ tử… thật sự thay đổi nhiều a! Từ trước đến nay làm gì có chuyện chủ tử một mặt ôn nhu như thế, đối với Lãng công tử cũng không giống hiện tại, chính là tại đây trước mặt tiểu Yên công tử, lại cẩn thận che chắn, Hựu cùng Hi thật sự liên tục há hốc mồm. “Người ta thật không muốn ăn.” Tiểu Yên vẫn lắc đầu cự tuyệt. Thương phảng phất biết được tâm tư tiểu Yên, đem tiểu Yên ôm vào lòng, vừa dỗ, vừa đút tiểu Yên ăn. “Ngoan, ăn hết chén cơm này, ta mang ngươi đi ngủ, cho ngươi hảo hảo nghỉ ngơi.” Tiểu Yên tiếp tục lắc đầu cự tuyệt, nhưng Thương vẫn kiên trì bắt tiểu Yên cơm nước xong, tiểu Yên đành ngoan ngoãn ăn hết, sau đó, tiểu Yên cũng không nhịn được liền buồn ngủ, ở trong lòng Thương dần thiếp đi. Thương cười đắc sủng nịch, đối “hai vị khách không mời mà đến” hạ lệnh, liền ôm tiểu Yên trở về phòng ngủ. Hựu cùng Hi một bên sợ hãi than, một bên thu thập mọi thứ, quan hệ chủ tử đối với tiểu Yên công tử không biết là dạng tâm tình ôm ấp nào, càng khiến kẻ khác lo lắng, nếu chủ tử khôi phục trí nhớ, có hay không hội đối tiểu Yên công tử yêu thương như trước, cho dù hội, vậy Lãng công tử nên thế nào? Tiểu Yên mệt mỏi ngủ đến tối mới tỉnh, gặp Thương không bên cạnh, hắn lại không khí lực xuống giường, đành phải ngồi ngẩn ngơ một bên. Phút chốc, tiểu Yên bị một bên góc giường hấp dẫn ánh mắt. “Di, này không phải ngọc bội Thương luôn mang bên người sao?” Tiểu Yên tò mò cầm lấy thưởng thức. Khối ngọc này thật đẹp, hắn có giá trị bất phàm, tiểu Yên tuy rằng không hiểu được giá trị ngọc, chính là hắn xem khối ngọc của Thương phi thường giá trị. Tiểu Yên lấy tay khẽ vuốt một mặt, cẩn thận trên từng đường vân, đây là chữ Thương, giống như không phải cố ý khắc hoặc điêu lên, mà là tự nhiên hình thành. Sắc trạch bóng loáng xanh biếc, lóe từ quang huy trong suốt, lạ thay chính là, khối ngọc xanh này không phải hoàn toàn màu xanh, nó rõ ràng có trình tự, nhưng cảm giác lại không được rõ, nhìn như đơn giản, kỳ thực thay đổi rất phức tạp, thẳng đến hôm nay, tiểu Yên mới chính thức xem kỹ khối ngọc này.
|
Băng Đế Chương 34 Thương vừa vào cửa, chỉ thấy tiểu Yên nhìn khối ngọc bội của hắn đến ngẩn người, liền bưng bữa tối, hướng tiểu Yên đi đến. “Thích ngọc bội này sao?” “Thương.” Tiểu Yên cười gật gật đầu, tự nhiên ngả về hướng Thương. “Tặng cho ngươi.” “Thật ư?” Tiểu Yên kinh ngạc nhìn về phía Thương. “Ân, chỉ cần ngươi thích, ta cái gì cũng có thể cho.” Kể cả mạng ta! Đối với tình ý dành cho tiểu Yên, cũng không khiến Thương bất ngờ, cùng tiểu Yên ở chung mấy tháng nay, hắn biết hắn đã không thể rời khỏi tiểu Yên, càng không thể tưởng tượng khi tiểu Yên rời đi cuộc sống hắn sẽ thế nào, hai người bọn họ có thể nói đã là chung một sinh mệnh, dù mất đi ai cũng độ hội khiến người kia thống khổ. “Cảm ơn, Thương ngươi đối ta tốt nhất. Ta yêu ngươi.” Tiểu Yên vui vẻ hôn nhẹ. Từ khi phụ thân rời bỏ, ngoại trừ cảm giác hạnh phúc lúc thành hôn với Tuyết Miên, những thứ khác đều do Thương vì hắn làm ra, hắn yêu nhất Thương. Thương nhìn tiểu Yên đơn giản vì một khối ngọc hắn tặng cao hứng thành vậy, không khỏi cười mị, Thương cầm lấy ngọc bội trong tay tiểu Yên, điều chỉnh một chút, sau giúp tiểu Yên đeo lên cổ. “Khối ngọc này ta tặng ngươi làm vật đính ước, ngươi tuyệt không thể lộng hay cởi xuống, biết không?” “Ân, chính là… ta không có thứ gì tặng ngươi.” Thu lễ vật Thương quý trọng như vậy, chính mình lại không có gì trao Thương, tiểu Yên cảm thấy có chút áy náy. “Có a, ngươi đem chính mình tặng cho ta, cho ta thân ngươi, lòng ngươi, so ra còn hơn khối ngọc bội nho nhỏ này, ngươi đáng quý hơn nó ngàn lần vạn lần.” “Ha hả.” Tiểu Yên tràn đầy hạnh phúc dựa vào lòng Thương. Lão thiên gia, Vân Yên ta từ nhỏ đến giờ chưa từng cầu ngài qua việc gì, hiện tại chính là ta cầu ngài, hy vọng ngài có thể phù hộ ta, cả đời cùng Thương như thế khoái khoái lạc lạc, sống cuộc sống hạnh phúc, những thứ khác ta đều không cần. Tiểu Yên trong lòng trộm hướng lão thiên gia nguyện ước, nhưng là, lão thiên gia không biết cố ý hay làm bộ không biết, vẫn cấp cho bọn họ cái khảo nghiệm, những ngày hạnh phúc như vậy, lại một lần vì Thương ra đi mà hết thảy tan biến, đem hạnh phúc xinh đẹp hoàn toàn phá hủy. Thương khi đó xuất môn bàn việc, do lần hoan ái trước, khiến tiểu Yên không có khí lực, chỉ đành ngoan ngoãn ở nhà chờ Thương, Thương trên đường về phát hiện một gốc hoa xinh đẹp kỳ lạ, tâm niệm, muốn hái về cấp tiểu Yên, nghĩ đến thu được biểu tình khoái hoạt của tiểu Yên, động tác không khỏi nhanh hơn. Đóa hoa kia sinh trưởng ở vách đá thẳng đứng, Thương vì hái nó, cố sức thượng lên sơn bích nguy hiểm, thất vất vả mới hái được, cao hứng chưa kịp không nghĩ dưới chân lại trượt, rớt xuống mặt đất thật mạnh, càng nguy hơn chính là, bị đúng trúng đầu. Thương tuy rằng cực lực nghĩ muốn bảo trì thanh tỉnh, đáng tiếc hắn ngã quá nặng, ngất đi, hắn khi chìm vào hôn mê trong tay vẫn gắt gao nắm chặt đóa hoa tặng tiểu Yên. Hựu cùng Hi bởi vì không đợi được chủ tử, nghĩ thầm, chủ tử không phải nói lập tức trở về sao, Mặt Trời đã nhanh xuống núi, sao chưa thấy bóng dáng, không biết tại sao có chút bất an, chạy nhanh ra ngoài tìm, phát hiện chủ tử nằm trên mặt đất, đầu còn có miệng vết thương dính đầy máu, liền vội vã đem đến đại phu. …
|