Cố Hải vẫn đứng vậy nhìn Bạch Lạc Nhân. Cuộc sống muốn bình ổn làm ăn cũng đâu phải dễ. Nếu chỉ có mình mình hắn sẽ không sợ gì hết, ngay từ nhỏ hắn đã không biết sợ là gì thì bây giờ một tên Hàn Đông đâu có thể làm cho hắn bận tâm. Nhưng Cố Hải không sống một mình, hắn có gia đình của hắn, hắn có bảo bối của hắn. Cố Hải biết Bạch Lạc Nhân không phải người ai muốn làm gì thì làm, cậu ấy không phải là người yếu đuối cần hắn ôm ấp, chở che. Nhưng Cố Hải tự thấy mình có trách nhiệm không được để vợ hắn phải chịu bất cứ ủy khuất nào, chỉ cần cậu ấy khó chịu một chút thôi hắn cũng tự quy cái tội đó là tội của mình. Tình yêu đối với Bạch Lạc Nhân đôi khi làm Cố Hải cũng không nhận ra chính bản thân mình nữa. Nhưng hắn muốn vậy và hắn xem đó là hạnh phúc.
Bạch Lạc Nhân hướng mắt nhìn quanh, sao vẫn chưa thấy Cố Hải. Không phải hắn lại có chuyện gì rồi chứ? Bạch Lạc Nhân lo lắng đến phát điên.
Lấy điện thoại ra gọi cho Cố Hải, Bạch Lạc Nhân trong lòng cầu xin " Đại Hải, cậu nhanh xuất hiện trước mặt tôi đi, tôi lo lắng đến không muốn thở nữa rồi, tôi muốn nhìn xem vết máu trên khóe miệng cậu có còn chảy không, tôi muốn xem trong người cậu có thương tích gì không, xuất hiện nhanh chút đi, tôi xin cậu đấy."
Cố Hải không nghe máy, hắn vẫn đứng vậy nhìn Bạch lạc Nhân, thật sự cậu ấy bây giờ là mối bận tâm cực kì lớn đối với hắn. Hàn Đông sẽ còn gây chuyện, hắn muốn quyết đấu với Hàn Đông đến cùng, nhưng bảo bối của hắn thì phải làm sao, hắn phải giấu cậu ấy đi đâu để dễ bề hành động được.
Cố Hải vẫn đứng vậy nhìn Bạch Lạc Nhân, trong lòng nhắn nhủ " Nhân tử, anh phải làm gì đây, anh không thể để em dính vào vụ này được, anh sẽ không chịu nổi khi thấy em bị đau. Nói cho anh biết đi, anh phải giấu em đi nơi nào anh mới có thể yên tâm được "
Ngửa mặt lên trời ngăn giọt nước mắt sắp rơi, Cố Hải nuốt dòng nước đang muốn trào ra xuống cổ họng. Bước từng bước nhẹ nhàng đi lại phía sau Bạch lạc Nhân, cậu ấy vẫn không biết sự xuất hiện của hắn, mắt Bạch Lạc Nhân vẫn hướng ra phía đường đối diện ngóng chờ, hai tay cậu đan vào nhau đến đỏ lừ lên.
Đưa tay bất ngờ ôm chặt Bạch Lạc Nhân từ phía sau Cố Hải nói rất nhỏ vào tai cậu ấy, giọng nói mang theo tất cả tình yêu của hắn đang có lúc này dành cho Bạch Lạc Nhân.
- Nhân tử, đừng lo, anh đây rồi.
Bạch Lạc Nhân quay lại, môi cậu chạm ngay vào đôi môi ấm áp của Cố Hải. Như một hành động hết sức tự nhiên, hai đôi môi dính chặt lấy nhau, trái tim cả hai cùng thổn thức. Không nói ra thành tiếng nhưng trái tim họ đang nói với nhau rằng cậu làm tôi lo lắng muốn tắt thở rồi, hãy luôn xuất hiện trước mắt tôi, đừng bao giờ để tôi không nhìn thấy cậu, dù chỉ một giây thôi cũng xin đừng làm điều đó, tôi sẽ không sống nổi nếu không nhìn thấy cậu, vì vậy nhớ đừng bao giờ rời xa khỏi tầm mắt tôi, hãy hứa với tôi điều đó nhé.
Vòng tay Cố Hải siết chặt hơn, nhịp đập lộn xộn của tim hắn khiến Bạch Lạc Nhân cảm nhận rất rõ. Rời môi Cố Hải Bạch Lạc Nhân xoay người lại đối diện với hắn, cậu đưa tay sờ lên vết xước nơi khóe môi, ánh mắt đầy vẻ đau xót.
- Hắn không làm gì cậu chứ?
Cố Hải lắc đầu.
Bạch Lạc Nhân vẫn vô cùng lo lắng.
- Hắn thả cậu đi với điều kiện gì?
Cố Hải lại lắc đầu.
Bạch Lạc Nhân cong môi trên lên, đưa tay nhéo vào má Cố Hải.
- Cậu lại giấu tôi chuyện gì đúng không, Hàn Đông để cậu đi mà không có điều kiện gì là chuyện không thể tin được.
Cố Hải hít một hơi dài nhìn Bạch Lạc Nhân, hắn cố giấu nỗi lo lắng chồng chất trong lòng mình. Nheo mắt lại mỉm cười Cố Hải nói lời đùa cợt.
- Hắn thấy anh đẹp trai quá nên không dám làm gì thôi.
Bạch Lạc Nhân nhìn thẳng vào mắt Cố Hải, hai mắt đong đầy yêu thương, cậu biết Cố Hải đang nói dối, nhưng kệ, hắn đã về là được rồi, hắn không sao là được rồi, mọi chuyện để ngày mai hãy tính, bây giờ cậu chỉ muốn được ở bên Cố Hải một giây cũng không rời. Cậu muốn hắn luôn xuất hiện trong tầm mắt mình để cậu vơi đi lo lắng.
Hai vợ chồng Cố Hải vào chỗ Mạnh Thông Thiên thêm một lúc, rất may là cậu ấy chỉ bị thương phần mềm, nhưng vì bầm dập quá nhiều nên chắc điều trị cần thời giân lâu một chút.
Bạch Hán Kỳ đưa đôi mắt mệt mỏi nhìn Bạch Lạc Nhân sau đó lại đảo sang Cố Hải. Khóe miệng trầy xước của Cố Hải khiến ông thấy đau lòng.
- Đại Hải, khổ cho con rồi.
Cố Hải mỉm cười.
- Sao ba lại nói thế, Mạnh Thông Thiên là em con mà.
Cả bốn người đều rất muốn biết vì sao Mạnh thông thiên lại bị Hàn Đông đánh. Nhưng do tinh thần cậu ấy đang không ổn định nên họ cũng không muốn hỏi gì thêm. Để mai cậu ấy ổn định hơn sẽ hỏi cậu ấy xem vì sao lại xảy ra chuyện này, dính vào Hàn Đông chắc chắn là điều vô cùng nguy hiểm. Nhưng bây giờ đã vào hang cọp buộc phải chiến đấu với cọp để sinh tồn thôi.
Về đến nhà đã hơn một giờ sáng, thân thể của cả Cố Hải và Bạch Lạc Nhân đều rã rời. Nét mặt Bạch Lạc Nhân vẫn đầy lo lắng. Cố Hải ôm vợ trấn an.
- Không sao đâu, đừng lo lắng thế. Em quên lão công của em là ai rồi à.
Bạch Lạc Nhân không nói gì, cậu đứng yên trong vòng tay Cố Hải một lúc sau đó cả hai đi tắm và đi ngủ. Ngày hôm nay họ đã quá mệt mỏi rồi.
Sáng sớm Bạch lạc Nhân chuẩn bị đồi đi làm, Cố Hải đứng tựa cửa nhắc nhở.
- Nhân tử, không được nghĩ gì về chuyện hôm qua nữa nhé. Hàn Đông nhìn vậy thôi nhưng cũng không đến nỗi đâu. Chẳng qua là hắn muốn thể hiện là dân anh chị chút thôi mà.
Bạch lạc Nhân ngẩng đầu lên mỉm cười, cậu biết Cố Hải đang động viên cậu nhưng trong lời nói của hắn cậu cảm nhận rõ sự lo lắng chất chứa trong lòng. Bạch Lạc Nhân nghĩ thầm " Đại Hải à, chỉ cần cậu ở bên tôi thì một Hàn Đông chứ cả chục Hàn Đông tôi cũng chẳng ngại. Đừng lo lắng quá cho tôi, cậu hãy tự lo cho mình chút đi, có như vậy tôi mới đỡ phải lo cho cậu."
Trang phục xong xuôi Bạch lạc Nhân tiến lại hôn lên vết xước trên mép miệng Cố Hải, nháy mắt tinh nghịch chào hắn. Cố Hải cắt chặt môi dưới nhìn theo bóng Bạch Lạc Nhân, lo lắng trong lòng hắn tạm thời nhường chỗ cho hạnh phúc, vợ hắn lúc nào cũng đáng yêu quá mức làm hắn thấy mình là người may mắn nhất thế gian này.
Đến công ty Cố Hải gọi điện gọi Tô Lệ vào phòng, hắn muốn nhờ cô tìm thông tin về Hàn Đông, hắn muốn biết cái tên ngỗ ngược "coi trời bằng vung" đó rốt cuộc có thân thế như thế nào.
Vừa bước vào phòng ánh mắt Tô Lệ bỗng mở to, miệng lắp bắp.
- Miệng anh bị sao thế, anh đánh nhau à?
Có Hải thật thà.
- Ừ, đánh nhau.
Tô Lệ chớp chớp mắt tỏ vẻ khó hiểu, cô đang phán đoán xem ai có thể làm cho Cố Hải ra nông nỗi kia. Cố Hải mà cô biết đâu phải là người mà người khác có thể đụng vào.
Cố Hải đi lại trước mặt cô giơ lên một tấm ảnh.
- Cô tìm hiểu về thân thế người này cho tôi.
Tô Lệ nhìn vào tấm ảnh, miệng cô nói to.
- Hàn Đông.
Cố Hải khuôn mặt ngạc nhiên cao độ.
- Cô biết hắn.
Tô Lệ gật đầu.
- Hắn học cùng tôi bên Mỹ.
Cố Hải vỗ vỗ vào trán mình, trong lòng hắn như trút đi được một tảng đá.
- Vậy tốt rồi, cô có thể nói rõ cho tôi biết về thân thế của hắn được không?
Tô Lệ lại làm bộ mặt ngạc nhiên.
- Sao anh lại muốn biết về hắn. Anh định làm ăn với hắn à.
Cố Hải ngạc nhiên không kém Tô Lệ.
- Làm ăn, ý cô là sao?
Đặt tập giấy trên tay xuống Tô Lệ thong thả nói.
- Hắn cũng kinh doanh trong lĩnh vực kỹ thuật quân sự mà.
Cố Hải thấy thật sự vô lí, nếu Hàn Đông kinh doanh cùng lĩnh vực với hắn tại sao hắn lại chưa từng nghe tên, với tính cách của Hàn Đông chắc chắn hắn sẽ ghen cự tử khi Cố Hải vượt mặt hắn khi dành được các hợp đồng lớn, nhưng tại sao Cố Hải không hề biết đến người này.
Kéo Tô Lệ ngồi xuống, Cố Hải yêu cầu cô nói cụ thể cho hắn nghe. Theo lời tô Lệ Hàn Đông là con trai của một Lãnh đạo cấp cao trong tổng cục hậu cần Trung Quốc, một nhân vật mà những ai làm trong ngành quân sự đều đã từng nghe tên đó là Hàn Bân. Hàn Đông đi du học ở Mỹ cùng với Tô Lệ, bố cô và Hàn Bân là bạn học nhưng do công việc nên họ ít liên lạc với nhau. Hàn Đông khá thông minh nhưng tính cách của hắn khá khó chịu. Ngày còn học đại học hắn yêu lăng nhăng rất nhiều. Bố hắn có quyền và có tiền nên hắn luôn dựa hơi của bố mình để làm những việc có lợi cho hắn. Sau khi về nước Hàn Đông mở công ty kinh doanh lĩnh vực quân sự, do không thân thiết nên tô Lệ cũng không biết hắn cụ thể công việc kinh doanh của hắn có phát triển không. Chỉ biết rằng Hàn Đông là kẻ vừa có tiền lại vừa có quyền nên tất cả đều rất nể sợ hắn.
Cố Hải càng nghĩ hắn càng thấy vô lí, Hàn Đông chắc chắn kinh doanh ở lĩnh vực khác, còn nếu sản xuất bên mảng quân sự thì hắn nhất định đã phải nghe tên. Tuy nhiên hỏi thế nào Tô Lệ cũng nói là hắn kinh doanh bên mảng này.
Đang ngồi Cố Hải chợt nhớ ra nếu cha Hàn Đông là bạn học với cha Tô Lệ thì cũng sẽ là bạn học với ba hắn, hắn có người để tìm hiểu thêm về Hàn Đông rồi.
Tan làm Cố Hải gọi điện cho Bạch Lạc Nhân báo hắn về muộn một chút sau đó hắn lái xe thẳng đến nhà Cố Uy Đình. Sự xuất hiện bất ngờ của con trai làm Cố Uy Đình có chút ngạc nhiên, bình thường chẳng phải có việc mới đến sao, sao hôm nay đến tự nhiên vậy, không lẽ hai đứa nó lại có chuyện gì rồi. Trái tim già nua của ông liên tục khó đập vì sự quấy rầy rất vô lí của con trai ông.
Nhìn thấy Cố Uy Đình và Khương Viên Cố Hải chào hỏi rất thân mật.
- Ba, dì. Hai người ăn cơm chưa ?
Cố Uy Đình nhìn con trai mình như không nhận ra nó. Hôm nay lịch sự đến bất ngờ, đến đây một mình mà cũng vui vẻ đến bất ngờ. Chẳng phải bình thường đến một mình là mang bộ mặt khó chịu để tra hỏi ông sao.
Thấy hai người nhìn mình bằng ánh mắt khác thường Cố Hải cười rất tươi hỏi.
- Hai người đang làm gì thế, sao lại nhìn như con là người ngoài hành tinh vậy ?
Khương Viên chống chế.
- Không phải, dì đang muốn hỏi Nhân tử đâu.
Ngồi xuống ghế cầm cốc nước tu ừng ực Cố Hải trả lời rất tự nhiên.
- Cậu ấy đang ở nhà.
Cố Uy Đình trong lòng than thở « Thôi chết rồi, chắn thằng này lại cãi nhau với Bạch Lạc Nhân và đến để hành hạ ông. Làm cha như ông đúng là khổ »
Đang rất vui thì bỗng nhiên vẻ mặt Cố Hải trở nên nghiêm trọng.
- Ba, con muốn hỏi ba về một người.
Lúc này Cố Uy Đình mới thở phào, thì ra con ông đến đây để nhờ ông, thật may mắn.
Cố Hải giơ ảnh Hàn Đông trước mặt cha mình, Cố Uy Đình thấy quen quen nhưng không thể nhớ ra là ai. Suy nghĩ một lúc ông mới la lên.
- Hàn Bân, sao con lại có ảnh của ông ấy.
Cố Hải bật cười nhìn cha, đúng là cha hắn không biết Hàn Đông nhưng việc nhận nhầm người này cũng đủ cho Cố Hải thêm một thông tin Hàn Đông và cha hắn rất giống nhau, Cố Uy Đình và Hàn Bân chính là bạn học.
( Như đã hứa trên 30cmt tui thêm 1 chap nữa. Các mẹ chơi ăn gian vãi...kkkk. Chap sau có kịch hay để xem. Tôi chỉ muốn nói cho cả nhà biết từ giờ đến cuối truyện là ngày của Bạch Lạc Nhân, mẹ nào sủng thụ cứ nở mày nở mặt dần đi nhá. Thêm một trò chơi nữa, nếu chap này trong ngày hn được trên 40 cmt tôi sẽ up thêm một chương, nhưng mỗi ng chỉ dc tối đa 2cmt thôi, các mẹ chơi mỗi ng cả chục cmt là không tính.)
( Thính chương 90: ...
Hàn Đông ngửa mặt lên trần nhà cười sằng sặc.
- haha...tôi đang chờ hắn đây, tôi còn muốn cho hắn xem tôi thao nam nhân nhà hắn như thế nào cơ. Anh không phải tỏ ra đạo mạo với tôi, quân nhân các anh tôi hiểu quá rõ.
Lúc này Bạch lạc Nhân không thể lịch sự thêm được nữa cậu đứng dậy đem con mắt có lửa nhìn Hàn Đông.
- Tao nói cho mày biết, mày đừng nghĩ mày có người nâng đỡ, có đám mặt lạnh vây quanh mày muốn làm gì thì làm. Đây là nhà tao, nếu mày còn ăn nói lộn xộn thì đừng trách tao không khách khí...)