Bảo Bảo Vô Lương: Bà Mẹ Mập Là Của Ta
|
|
Chương 226: Tìm được hắn Trong khách sạn, kể từ sau khi mấy người Phong Linh rời khỏi thì nơi đây như thiếu mất một luồng sinh khí.
Tiểu nhị ngáp một cái, định đóng cửa thì lại bị một cánh tay cản lại. Sau đó đưa ra một thỏi bạc, “Đêm nay ta bao”.
Đêm xuống, trăng nhô cao.
Trong đại sảnh, một nam tử áo trắng ngồi một mình, nhẹ nhàng nâng chén uống rượu. Một đôi mắt tà khí sáng ngời khác thường.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, hắn nhướn mày, không liên tiếng nhưng cửa vẫn tự động đẩy ra. Nhìn thấy người tới, đôi mắt trở nên lạnh lùng, nhìn chằm chằm hắn, điều chỉnh tư thế ngồi.
“Ngươi dám một mình tới chỗ này, không tệ”.
Nghi Nhân lẳng lặng đi tới, ngồi vào đối diện hắn, nàng ta mặc nam trang có vẻ lạnh lùng bức người, nhưng lại nhìn đặc biệt thanh nhã.
“Thái tử ở đây chờ lâu như vậy, nếu ta không xuất hiện chẳng phải sẽ cô phụ sự thịnh tình của ngài sao?”
“Ha ha”, Thần Hoàng nhếch môi cười, nhướn mày, ôm cánh tay, ung dung liếc nhìn nàng ta, “Rốt cuộc ngươi muốn cái gì? Trong phạm vi mà ta còn nhẫn nại được thì mau nói. Nếu không đừng trách ta mất hứng sẽ huyết tẩy phiên bang của các ngươi”.
“Lấy muội muội ta”. Nghi Nhân lẳng lặng nói, cho dù thấy gương mặt rét lạnh của Thần Hoàng, nàng ta vẫn không đổi sắc.
Thần Hoàng chớp mắt, “Ngươi lặp lại lần nữa”.
“Lấy muội muội ta”.
Bỗng nhiên, mỗi đạo hàn quang lóe lên, mũi kiếm đã dí trên cổ nàng ta. Nghi Nhân nhìn một chút, lấy tay nhẹ nhàng đẩy ra, cười khẽ, không kiêu ngạo không tự ti nói, “Nếu ta có thể cướp người dưới mắt các ngươi thì ta cũng sẽ không sợ cái này”.
Thần Hoàng nhếch môi, cười khẽ, “Muốn ta cưới muội muội ngươi? Ha ha, đúng là một chủ ý hay của Thế chủ. Chỉ tiếc, nữ nhân của ta trong tương lai sẽ chỉ mang họ của ta, tuyệt đối sẽ không trở thành hoàng hậu!”.
Nghi Nhân sợ run lên, sắc mặt biến hóa, “Ngươi có ý gì?”.
“Rất đơn giản, ta sẽ không cần ngôi vị hoàng đế, cũng sẽ không trở thành hoàng đế. Cho nên mộng đẹp thế chủ muốn lệnh muội làm hoàng hậu có lẽ nên làm từ người khác”.
“Hả? Cái đó thì có gì khó”. Nghi Nhân khẽ mỉm cười, đôi mắt trong veo không hốt hoảng, “Tam Nương còn chờ thái tử đi cứu nàng đấy”.
Nghe nói đến Tam Nương, trên mặt Thần Hoàng hiện ra vẻ hung ác quyết liệt, “Ta hận nhất người khác uy hiếp ta, đặc biệt là dùng cái gì đó mà ta yêu mến nhất!”.
Nghi Nhân nhún vai, giọng điệu lạnh lùng, “Xin lỗi, ta không rảnh đi trông nom xem thái tử để ý cái gì. Hiện tại ta chỉ muốn biết, ngươi có cưới muội muội của ta hay không!”.
Thần Hoàng đột nhiên cười, ngồi trở lại trên ghế, ánh mắt khó lường, tràn đầy sự huyền bí mà người ta đoán không ra, “Trừ Tam Nương ra, ta sẽ không lấy bất kỳ nữ nhân nào. Bao gồm cả muội muội xấu xí của ngươi!”.
“Hả? Thái tử không sợ ta sẽ giết Phong Tam Nương?”.
“Nếu ngươi hại nàng rơi một sợ tóc thì ta sẽ giết mười người của ngươi! Hại nàng chảy một giọt máu thì ta sẽ giết trăm người của ngươi!”. Ngay sau đó, hắn đá lông nheo với nàng ta, ánh mắt thì âm chí tựa như đao, “So về độ hung ác thì ngươi còn chưa đủ tư cách đâu!”.
“Được”, Nghi Nhân gật đầu, “Vậy thì chúng ta thử một lần là được”. Hắn đứng dậy, “Ngươi cứ yên tâm, bây giờ ta sẽ không giết nàng bởi vì ta tin là ngươi sẽ hối hận. Đến lúc đó ta chờ ngươi tới cầu xin ta”. Nói xong, nàng ta xoay người đi ra ngoài, vừa ra đến cửa thì Thần Hoàng đã lướt đến, một tay nắm chặt lấy cổ nàng ta, nhấc lên.
“Ngươi cho rằng ta sẽ thả ngươi trở về?”.
Nghi Nhân bị bóp cổ mặt cũng không đổi sắc, tỉnh táo móc từ trong ngực ra một dải tóc, đưa ra.
Thần Hoàng vừa nhìn thì nóng nảy giống như dã thú, “Đáng chết! Các ngươi dám cắt tóc của nàng?! Nữ nhân kia dáng dấp đã không xinh đẹp, vóc người cũng không tốt, cả người chỉ có mái tóc là bắt mắt nhất! Ngươi dám cắt nó! Ta giết chết ngươi!”.
Nghi Nhân vận nội lực, đánh ra một chưởng. Thần Hoàng mặt mày rét lạnh, nghiêng người tránh ra, với khoảng cách này, Nghi Nhân đã ra khỏi khách sạn, “Ta cho ngươi thời gian suy nghĩ. Suy nghĩ một ngày, ta cắt một đầu ngón tay của nàng, mười ngày thì mười ngón. Nếu ngươi chịu được thì ngươi cứ suy nghĩ lâu một chút”. Nói xong hắn xoay người nhảy lên nóc nhà.
Thần Hoàng đề khí đuổi theo, đuổi theo đến vài ngóc ngách thì không thấy nàng ta đâu. Thần Hoàng ảo não đạp vào nóc nhà dưới chân, ngươi ở phía dưới cả kinh, lăn từ trên giường xuống, “Có trộm! Có trộm!”.
Thần Hoàng nhìn chằm chằm vào nơi nàng ta biến mất, đứng quỷ mị tại chỗ. Hắn không ngờ võ công của Nghi Nhân lại cao như vậy! Đã dám đến gặp hắn thì “hắn ta” đã đoán chừng được là hắn (Thần Hoàng) không bắt được “hắn ta” (Nghi Nhân)! Đáng chết!
Nghe thấy tiếng bước chân xa dần thì Nghi Nhân đi từ trong bóng tối ra, nhìn nam nhân còn đang kêu to kia, lạnh lùng nói, “Câm miệng!”.
“Ngươi —— ngươi —— ngươi là ai? Ngươi tiến vào từ lúc nào? A, ta biết rồi, ngươi cũng cái người trên nóc nhà là đồng đảng đúng không? Có ai không —— người đâu, tới bắt trộm.... .........”.
Nghi Nhân đánh một quyền vào sống mũi người kia, không thèm nhìn hắn máu mũi phun trào, xoay người bỏ đi.
Ở trong mật thất tối tăm không có ánh mặt trời, Phong Linh nằm trên mặt đất, bụng đói đến nỗi nàng không có một chút hơi sức nào. Trong lòng nàng mắng, mấy cái người này quá thiếu đạo đức rồi, mặc dù không trói nàng, nhưng lại sợ nàng chạy nên một ngày bọn hắn chỉ cho nàng uống một chén cháo! Nàng nguyền rủa từng người một đi ra cửa đều dẫm vào vỏ dưa hấu!
“Két”.
Cửa bị đẩy ra, nàng gắng sức ngẩng đầu lên, thấy Nghi Nhân thì con mắt cũng tái đi nhưng rất nhanh nàng đã dùng giọng nói trào phúng, “Thế nào? Côn đồ có đồng ý với ngươi sao?”.
Nghi Nhân ngồi đối diện với nàng, mắt lạnh nhìn nàng, “Hắn tình nguyện để ngươi bị ta hành hạ cũng không chịu cứu ngươi, thì ra hắn cũng không yêu ngươi đến như vậy!”.
“Ha ha”, Phong Linh không còn hơi sức cười, nàng tựa vào tường ngồi dậy. “Ngươi có muốn đánh cuộc với ta không? Nếu như ta chết thì hắn sẽ dùng mạng của tất cả mọi người ở phiên bang chôn cất cùng ta!”. Thấy Nghi Nhân chau mày thì nàng cười chắc chắn. “Nếu như nghe được tin ta bị bắt mà đại loạn, nam nhân mà ta nhìn trúng không dễ chịu như vậy đâu!”.
Nghi Nhân cũng không tức giận, gật đầu một cái, “Không sai, ta tán thành, hắn thật sự không phải người bình thường. Chỉ là cuối cùng hắn cũng sẽ phải thỏa hiệp với ta”.
Không nói tiếp, nàng ta rời đi. Phong Linh rống về phía cái cửa bị đóng, “Các ngươi hẹp hòi thế? Cho ta thêm một cái bánh bao thì sẽ chết à?”.
Cửa đóng sập lại.
Tất cả ngụy trang lập tức biến mất. Người Phong Linh nhũn như con chi chi nằm xuống, trong miệng thì lầm bầm, “Xú nam nhân, ngốc như heo, chàng mà không đến cứu ta thì ta chết đói cho chàng xem”.
“Ọc ọc” bụng nàng lại kêu, Phong Linh một tay ôm bụng, hít sâu một hơi. “Không được tức giận, không được tức giận, tức giận sẽ tốn calo. Bình tĩnh, bình tĩnh.... ...”.
Bốn phương là một màu đen, không nhìn rõ bên ngoài là ban đêm hay ban ngày.
Lúc này cửa bị đẩy ra, Đức Tử bưng một bát cháo đi tới, tức giận để trước mặt nàng, bởi vì hắn dùng sức quá mạnh nên bát cháo vơi đi một nửa. Phong Linh nhìn chằm chằm mấy hạt gạo ít ỏi, nàng không nhịn được nữa mắng, “Ngươi không cẩn thận được một chút à? Mấy hạt gạo này không đến được bụng ta là bọn họ sẽ đau lòng đấy, sẽ đau lòng đấy! Ngươi có biết hay không? Có biết không?”.
Đức Tử liếc nàng một cái, nói, “Nữ nhân điên”. Sau đó hắn xoay người, đóng sập cửa lại.
Phong Linh run tay nâng một nửa bát cháo, nhẹ nhàng đưa tới miệng uống một hớp. Vị cháo rất nhạt, dường như là không có vị gì, kém rất xa so với cháo vây cá của Vấn Xuân làm. Trong đôi mắt nàng dần tụ hơi nước, nàng lại uống thêm một hớp, nỗ lực nở nụ cười, “Oa, ăn thật ngon! Đây mới là mỹ vị nhân gian!”. Sau đó nàng lại uống thêm một hớp, “Ừ, ừ, ừ, thật không tệ, ăn đồ ngon thế này thì ba ngày không ăn cơm ta cũng không thấy đói”.
Dần dần, bát cháo cũng thấy đáy.
“Ọc ọc”, bụng nàng vẫn réo không ngừng.
Nhìn cái chén không, nước mắt nàng rơi xuống. Nàng vô lực thả chén cháo trên đất, lui thân nằm trong góc, mắt mở to, mặc cho nước mắt rơi đầy cả khuôn mặt.
*... .......*
Cả đêm không ngủ.
Trời còn chưa sáng, Thần Hoàng đã đi tới Tàng Tâm lâu.
“Chủ nhân”. Lãnh Tàng Tâm cung kính nói, “Ngài tới đây là vì?”.
“Bộp”, Thần Hoàng quăng cho nàng một bức họa, “Để các cô nương cầm cái này đi trên đường cái.... .....”.
Đầu đường náo nhiệt đến nỗi vây kín nước chảy cũng không lọt.
Một đám nữ nhân trang điểm lộng lẫy, cầm bức họa của Nghi Nhân, không ngừng khóc lóc kể lể, “Ai da, đúng là táng tận lương tâm! Người này bảo là muốn cầm tiền làm ăn, tương lai kiếm tiền chuộc thân cho tỷ muội chúng ta, kết quả hắn cầm bạc mà tỷ muội chúng ta khổ cực để dành, dẫn theo nữ nhân khác bỏ đi...!"
Bốn phía nổi lên tiếng nghị luận. "Tại sao lại có nam nhân như vậy! Nhìn dáng dấp thì là người, vậy mà cả tiền của kỹ nữ cũng lừa gạt!"
"Đúng là, hắn không sợ gặp báo ứng sao?"
Mấy nữ nhân khóc lóc than thở xong, khẩn câu mọi người đi tìm người này, giúp tỷ muội các nàng trả thù. Có người cung cấp tin tức, tất cả đến Tàng Tâm lâu đều được miễn! Nghe đến đây, tất cả đều sôi trào, tất cả cầm bức họa của Nghi Nhân, ghi vào trong đầu, cho dù hóa thành tro cũng phải bắt hắn tới!
Tổng đàn của Xích Diễm Bang.
Địch Cuồng ngồi trên ghế bang chủ, cầm bức họa của Nghi Nhân ném ra "Tìm người này, không tiếc bất cứ giá nào!"
"Vâng!"
Đại trạch.
Bảo Bảo đứng ở cửa, phía sau là hai nha đầu Vấn Xuân và Sơ Hạ, bên cạnh là hai tượng đá kỳ lạ. Dưới bậc thang có ít nhất 180 người, người nào cũng đều bất phàm, vả lại tuổi cũng từ 50 trở lên. Mặc dù đã là ông nội của người khác nhưng tất cả đều cung kính với Bảo Bảo.
Bảo Bảo chỉnh mũ da trên đầu, tiến lên trước, nói. "Con biết rõ tuổi con còn nhỏ, nên con làm được minh chủ là do các bác các thúc thương yêu con. Con không biết rõ trong thiếu lâm có bao nhiêu môn phái, là Vân Từ phương trượng của Thiếu Lâm Tự đã dạy cho con."
Vân Từ phương trượng vận áo cà sa, cười từ ái, "A dì đà phật."
Bảo Bảo lại nhìn về phía nam nhân trung niên có làn da ngăm đen, dáng dấp mập lùn. "Ban đầu có người không phục con, mắng con là tiểu tử không hiểu chuyện, là Đà Dầu thúc thúc trưởng phái không Động đã giúp con dạy dỗ bọn họ."
Đàu Đầu lớn giọng nói: "Lão tử không quen nhìn những người đó! Tiểu minh chủ, ngươi đừng sợ, ai không phục ngươi, lão tử cho hắn nếm Thiết đà đầu!"
"Trường Sơn đại ca của Côn Luân phái dạy đệ xử lý bang phái phân tranh, Lý Thọ thúc thúc phái Thanh Thành làm quân sư cho con... những thứ này con đều nhớ." Bảo Bảo nói xong, đôi mắt đỏ lên. "Hôm nay, con muốn xin mọi người giúp con một tay, cứu lấy nương.... Có một tên xấu xa là Nghi Nhân đã bắt nương đi, võ công của Nghi Nhân cao cường, chúng con đánh không lại. Cho nên lần này nương rất nguy hiểm... Nương rất ngốc, không biết bảo vệ mình, bây giờ người còn trở nên mập mạp, con sợ nương sẽ bị người ta khi dễ..." Nó lau nước mắt, nâng đôi mắt to tròn, "con biết mọi người đều có việc bận rộn, cũng biết không nên dùng thân phận Minh chủ ép mọi người giúp con... Nhưng là, con rất lo lắng cho nương..."
"Ai da, tiểu minh chủ đừng khóc!" Thiết Đà Đầu nóng nảy, hét lớn một tiếng, "Chuyện này cứ để ta lo, người khác không đi thì một mình ta đi!"
Trường Sơn và Lý Thọ đều gật đầu, "không sai, Minh chủ đã là Minh chủ được chúng ta thừa nhận, chuyện của Minh chủ chính là chuyện của chúng ta!"
Vân Từ phương trượng đi tới, sờ đầu Bảo Bảo. "Minh chủ không phải lo lắng, đám người lão nạp tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn!" Ông xoay người lại, đứng bên cạnh Bảo Bảo, giọng nói hùng hậu mạnh mẽ, "hiện tại, làm phiền các vị chưởng môn tìm cái kẻ Nghi Nhân này! Chúng ta cần phải cứu được nương của Minh chủ!"
"không thành vấn đề!"
Mọi người đều cầm bức họa của Phong Linh, lập tức tản ra hành động.
Lúc đó, mặc kệ là ngõ lớn ngõ nhỏ, hay là hắc đạo bạch đạo trên giang hồ, toàn bộ đều được phát động tìm người.
Hoàng cung, Thanh Nhạc cung.
A Tinh trợn to mắt nhìn chằm chằm cái hộp, ở trong đó đựng một ngón tay đẫm máu.
"Cái gì?" âm thanh Thần Hoàng truyền đến. hắn xoay người, đôi tay ở sau lưng đóng nắp cái hộp lại. "A, không có gì, chỉ là quà tặng một vị đại thần đưa tới, muốn mời thái tử đến phủ hắn dự tiệc, bị thuộc hạ cự tuyệt!"
Thần Hoàng nheo mắt, bước qua vài bước, nhìn thấy đoạn chỉ thì toàn thân chấn động, hắn nắm cái hộp, gầm lên, "Đáng chết, Nghi Nhân! Ta muốn giết ngươi!"
A Tinh vội vàng, "Chủ nhân, hiện tại tuyệt đối không thể..."
không đợi hắn khuyên, Thần Hoàng đột nhiên yên lặng, nhìn chằm chằm cái hộp đựng đầu ngón tay, chân mày nhíu lại, sau đó thở phào nhẹ nhõm, ném cái hộp lên trên bàn, dường như đã dùng hết sức toàn thân, giọng nói mềm mỏi, "Đây không phải là ngón tay của nàng."
"A?" A Tinh chớp mắt, "Chủ nhân, làm sao biết?"
Thần Hoàng vuốt vuốt mi tâm, "Ngón tay rất chỉnh tề, không phải nàng. Nàng rất lười, bình thường việc cắt móng tay cũng lười. Ngươi nghĩ xem, bị mất tích mấy ngày nay mà Nghi Nhân sẽ nhàn nhã đến không có việc gì cắt giúp nàng?"
A Tinh cũng yên lòng.
Thần Hoàng dường như mất hồn đi ra ngoài cửa.
Lần đầu, Nghi Nhân dùng ngón tay giả, có thể nói đó chỉ là cảnh cáo. Nếu vậy, lần thứ hai, lần thứ ba thì sao? hắn không thể tiếp tục đợi kế hoạch. Cảm giác trái tim như ngừng đập giống như vừa rồi, hắn không bao giờ muốn trải qua lần thứ hai...
|
Chương 227: Đổi cho huynh của ngươi. “Thế chủ”.
Đức Tử và Mãn Ngân đi tới, hai người cầm thức ăn đặt lên bàn, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Bên ngoài chỗ nào cũng có bức họa của Thế chủ, không chỉ là dân chúng mà ngay cả các đại môn phái trên giang hồ, cả hắc đạo và bạch đạo cũng xuống mệnh lệnh phải tìm bằng được thế chủ. Bây giờ tình cảnh của chúng ta có chút nguy hiểm, thế chủ không nên lộ diện”.
Nghi Nhân lẳng lặng ăn, gương mặt không lộ vẻ gì.
Đức Tử do dự một chút, thận trọng nói, “Thế chủ, nếu Lão thế chủ biết chúng ta ở đây làm chuyện này thì có thể ngài ấy sẽ rất giận dữ. Hơn nữa nghe nói bên phía Đại công tử cũng đã có hành động”.
Mãn Ngân cũng nói, “Thế chủ…. Chúng ta đã ở ngoài quá lâu, có phải là nên…………”.
“Bộp”.
Nghi Nhân ném đũa xuống, làm hai người giật mình. Họ biết thế chủ ghét nhất là lúc ăn cơm bị người khác làm phiền, hai người không ai dám nói gì nữa.
Nghi Nhân ưu nhã lau miệng, đứng lên xoay người hai cái, “Việc bây giờ ta đang làm chẳng qua chỉ là việc nên làm từ mấy năm trước. Đã đi đến nước này rồi không có lý nào lại phải bỏ dở giữa chừng!”.
“Nhưng là”. Đức Tử lo lắng nói, “Mọi người đều tìm thế chủ, thế chủ lại không muốn cải trang, chuyện này……….”.
Nghi Nhân cười nhạt một tiếng, “Trở về là chính mình đâu gọi là cải trang”.
Hai người bừng tỉnh hiểu ra.
Trên đường cái, tất cả dân chúng đều nói đến chuyện của Nghi Nhân, trên đường cũng dán đầy chân dung của hắn. Xa xa, một cô nương xinh đẹp đi tới, mặc dù nàng không nói không cười nhưng bộ dáng thanh tân đạm nhã nhìn rất đẹp mắt. Nàng đi tới đâu cũng hấp dẫn ánh mắt của nhiều người.
Nàng ngẩng đầu lên, liếc nhìn tấm biến “Khách sạn bậc nhất kinh thành”, rũ mắt xuống, đi vào.
“Cô nương, ngươi muốn ở trọ sao?”.
Nàng gật đầu, “Ta muốn một gian phòng hảo hạng.”
“Được.”
Đêm đến, đèn dưới lầu bị tắt, khách sạn vốn không nhiều người, giờ này tất cả đều đã đi ngủ. Đúng lúc này ở lầu hai có một căn phòng mở ra, một nữ tử đi ra.Nàng ta ra khỏi phòng, rón rén đi xuống lầu.Nơi đó có một nam tử áo trắng đang ngồi.
Nàng nhìn hắn cũng không kỳ quái mà ngồi xuống một nơi khác trên bàn, rót một ly trà.
Thần Hoàng nghiêng mắt, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn thẳng vào nàng ta. Khi hắn nhìn rõ nàng ta thì run lên, một lát sau hắn thu hồi ánh mắt, không nói gì.
Nàng ta đặt chén trà xuống, lên tiếng, “Công tử, trễ như thế này không ngủ được là đang chờ ai sao?”
Thần Hoàng nhếch môi, “Đúng vậy, ta đang đợi một người lúc nào cũng có thể chết trên tay ta.”
“Hả?”cô nương đó cười, “Vậy nhất định công tử rất lợi hại?”
Thần Hoàng lắc đầu, “không phải ta lợi hại mà là hắn quá yếu.”
“Vậy người kia là ai thế?”
Chỉ trong một cái chớp mắt, người mặc áo trắng đã ngồi xuống đối diện nàng.Đôi mắt tràn đầy hàn khí, nhìn chằm chằm vào nàng ta.“Ngươi và Nghi Nhân có quan hệ thế nào?”
cô nương đó cười duyên một tiếng, đôi mắt trong suốt nháy mắt với hắn, “Dáng dấp chúng ta giống nhau như vậy, ngài còn không nhận ra sao?”
“Ngươi chính là muội muội của hắn?”
“Ha ha.”cô nương đó vừa cười, vừa gật đầu một cái.
Thần Hoàng mị mắt lại gần nàng ta, “Ngươi có lá gan rất lớn đó nha, lại dám xuất hiện trước mặt ta?”
“Ta phải sợ cái gì?” Nàng ta giống như ngây thơ nói, “Huynh của ta đã nói, ta tới đây là có thể thấy được phu quân tương lai, ta chỉ muốn tới đây xem một chút phu quân tương lai của ta là cái dạng gì, chẳng lẽ ngươi sẽ ăn ta?”
Thần Hoàng cười, con mắt lạnh thêm vài phần, “Vậy nhất định là huynh của ngươi còn chưa nói cho ngươi biết, nếu ta nóng giận lên thì sẽ ăn thịt người?”
“Ha ha” nàng ta phát ra tiếng cười như chuông bạc, trong đêm tối như tiếng chim oanh ca lên, vô cùng dễ nghe.Sau khi cười đủ rồi, nàng ta lắc đầu một cái, “sẽ không.”
“Hả?”Thần Hoàng nhướn mày, “Tại sao ngươi lại khẳng định như vậy?”
Nàng ta lẳng lặng lấy một bao giấy, khẽ đẩy qua.
Thần Hoàng linh cảm thấy việc xấu, nhìn chằm chằm bao giấy đó, hoàn toàn không có dũng khí mở nó ra.
Nàng ta cười yếu ớt, “Tại sao không mở ra xem?Ngài sợ sao?”
Thần Hoàng nhìn nàng chằm chằm, không nói hai lời, mở ra, đến lớp cuối cùng, hắn hơi ngừng lại. Cuối cùng, nhăn mày, mở ra…
một chiếc vòng tay kim quang lấp lánh.
Đây là vòng tay mà hắn đã đưa cho nàng, hắn biết nàng thích tiền, thích hơn nữa là tiền vàng. hắn nói đây là đồ không có chút tỳ vết nào, thật ra đây là hắn cố ý làm cho nàng… Từ ngày đó trở đi, nàng vẫn mang bên người, chưa bao giờ rời khỏi người.
“Huynh của ta nói nếu ngài thấy được thứ này thì sẽ đổi ý. Những thứ trước kia không coi là thật, nhưng lần này hắn sẽ không chơi nữa.” cô gái khéo léo thuật lại lời, sau đó cười với hắn, “Ta biết bây giờ tất cả mọi người đều đang tìm huynh của ta, nhưng mà tìm được hắn thì cần có thời gian.Mà chuyện nàng bị giết thì chỉ trong chớp mắt.”
Thần Hoàng vuốt vòng tay, ánh mắt thoáng qua vẻ dịu dàng, trong chớp mắt quyến rũ mê người. Nghe thấy lời nàng, hắn ngước lên nhìn nàng ta, trong nháy mắt, ánh mắt lại sắc bén lạnh lùng, cùng với người vừa rồi, đúng như hai người.
“Thả nàng.”
Nàng ta cười một tiếng, “Huynh của ta nói không sai, nhất định ngươi sẽ thỏa hiệp.”
Thần Hoàng lơ đễnh bĩu môi.“đi ra ngoài tìm kỹ nữ còn tốn bạc, có nữ nhân đưa không tới cửa, tại sao lại không cầm.”
Nụ cười của nàng ta cứng lại, nhưng sau đó lại càng ngọt ngào.“Muốn thế nào tùy ngài, xuất giá tòng phu, đạo lý này ta vẫn hiểu. Nhưng mà…” Nàng ta tạm ngừng, nói tiếp, “Cho đến khi ta ngồi lên được ngai hoàng hậu, nếu không huynh của ta sẽ không thả nàng ấy.”
Đôi mắt Thần Hoàng đã thấy huyết sắc, trong bóng tối tản ra hàn khí bức người, quỷ dị, “Ha ha, ngươi có biết hậu quả bức ta không?”
“không biết.”Nàng ta lắc đầu, cười, “Ta chỉ biết ngài có thể sẽ không tìm được nàng ấy.”
“Vậy nếu ta bắt ngươi để trao đổi.”Thần Hoàng cợt nhả nâng cầm của nàng ta, nhìn xung quanh một chút, “Dáng dấp cũng khá, không ngờ huynh của ngươi là một người không làm người khác ưa được lại có muội muội xinh đẹp như vậy.Giết thì thật đáng tiếc.”
Nàng ta không tránh mà thẳng thắn nhìn vào hắn, “Vô dụng thôi, người Phiên chúng ta không để sống chết trong mắt, đừng nói ngài bắt ta, cho dù huynh của ta đến uy hiếp ta cũng vô dụng!”
Thần Hoàng chớp mắt, buông tay ra. Mặc dù trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng trong đáy mắt là sự tức giận.Gương mặt xinh đẹp lạnh lùng, hắn cười tà một tiếng.“Làm sao bây giờ, ta thay đổi chủ ý.”
Nàng ta sững sờ, “Ngươi không muốn cứu Phong Tam Nương nữa hả?”
Thần Hoàng lắc đầu một cái, nở nụ cười khó hiểu, “Nếu đổi lại là huynh của ngươi thì ta sẽ đồng ý!”
Nàng ta cười, “Được, một lời đã định.”
|
Chương 228: Không cần một đời một thế, chỉ cần giờ phút này. Phong Linh đói bụng đến nỗi không có sức bò dậy, nàng thậm chí còn nghe được âm thanh đẹp đẽ của thiên đường. Nàng sắp chết phải không? Hơn nữa còn là chết đói?
Nàng không nhớ rõ mình đã ở chỗ này mấy ngày, lại nhớ rõ ràng nàng đã uống mấy chén cháo.
Cửa lại mở ra, Nghi Nhân lại đi vào, nàng ta nhìn người nằm trên mặt đấy, ngồi xuống đối diện, “Hắn đồng ý lấy ta rồi, ha ha, chỉ là, ngươi nói xem có buồn cười không? Hắn nói, hắn muốn kết hôn với Nghi Nhân nam, chứ không muốn kết hôn với Nghi Nhân thân là nữ”.
Phong Linh nghe xong, tức muốn hộc máu. Nàng rất muốn xem thường nàng ta nhưng mí mắt không thể mở lên, chỉ có thể mở một khe rất nhỏ, ngya cả hơi sức mắng người cũng không có.
“Thần Hoàng là một người vô cùng kiêu ngạo tự phụ, cho dù muốn thầm cứu ngươi, cũng sẽ không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ. Chỉ tiếc là hắn không biết Nghi Nhân và muội muội là cùng một người. Là người đáng ra từ mấy năm trước nên thở thành thái tử phi”. Giọng nói Nghi Nhân không hề hưng phấn, ngược lại vô cùng bình thường, có lẽ lúc này nàng ta không cần một đối thủ mà cần một người lắng nghe.
Ý thức Phong Linh có chút mơ hồ, không nghe rõ nàng ta đang nói gì, nàng đã không còn cảm thấy đói bụng, thân thể cũng càng ngày càng nhẹ, giống như bay giữa không trung, trôi dạt từ từ, chỉ cần một trận gió là nàng có thể bị thôi đi bất cứ lúc nào………
Thần Hoàng ở trong Thanh Nhạc cung, nhận được tin của Nghi Nhân, vừa lấy ra nhìn thì gương mặt tuấn tú vặn vẹo mấy phần, nắm nát thư tín.
Dạ Vô Hàm từ bên ngoài đi vào, thấy tình hình này thì nhíu mày, đến gần, “Không phải là ngươi đang nói giỡn chứ?”.
Thần Hoàng nhìn hắn một cái, “Tin tức truyền đi thật nhanh, sợ rằng không bao lâu nữa sẽ trở thành chuyện lạ đó đây mất”.
“Ngươi cũng biết điều đó à?”. Dạ Vô Hàm cười nhạo một tiếng, đứng bên cạnh hắn, “Ngươi nói cưới Thế chủ của Phiên bang, không oanh động thiên hạ mới lạ đấy!”.
“Nếu không thì sao, chả lẽ lại cưới muội muội của hắn?”. Thần Hoàng hừ lạnh, ánh mắt không biết nhìn xa xắm ra nơi nào, “Trừ nàng ra ta sẽ không cưới nữ nhân nào khác, đây là điều mà ta đã đồng ý với Bảo Bảo”.
Dạ Vô Hàm nhắm hai mắt, mặc dù đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ cam kết như thế nhưng bây giờ tình thế khác, Minh Tịch tuyệt đối không thể trở thành trò cười của thiên hạ được.
Vẻ mặt hắn căng thẳng, ở trước mặt Thần Hoàng, chả mấy khi hắn lại lộ ra một tia gấp gáp, “hắn chỉ mang theo hai tùy tùng, còn tất cả đều ở phiên bang. Tất cả dân chúng trong thành, khách sạn, ngôi miếu đổ nát, tất cả đều đã đi tìm, nhưng vẫn không tìm được người. Ta bắt đầu hoài nghi, bọn họ giấu người ở dưới đất.”
Dưới đất…
Thần Hoàng đột nhiên chấn động, “Tại sao ta lại không nghĩ đến, đáng chết!”
Xoay người hắn phóng ra ngoài cửa, Dạ Vô Hàm nghi ngờ đi theo, “Ngươi muốn làm gì thế?”
“Mật đạo bên trong tẩm cung hoàng hậu.”
Dạ Vô Hàm sững sờ, vỗ trán, “Đúng vậy! Chúng ta làm sao cũng sẽ không nghĩ tìm ở nơi đó.”
Hai người không lãng phí thời gian nữa, phi về phía tẩm cung của Diêu hoàng hậu, A Tinh và Phi Ưng theo sát phía sau. Từ lần trước Thần Hoàng ném một cây đuốc vào đó thì nơi đó đã trở thành một đống phế tích, lối vào cũng bị phong kín. Hai người đứng đó, cẩn thận kiểm tra bốn phía, phát hiện hòn đá phong bế có dấu hiệu bị di chuyển.
Dạ Vô Hàm và Thần Hoàng liếc nhìn nhau, sau đó hợp lực chuyển hòn đá. Phía dưới một mảnh tối om, một trận gió có chút mùi hôi đập vào mặt.
Thần Hoàng không nói hai lời, trực tiếp nhảy xuống.
“Phi Ưng! Các ngươi ở lại đây! Bảo vệ cửa!”
“Vâng!”
Sau khi Dạ Vô Hàm phân phó xong cũng nhảy xuống theo.
đi vào bên trong là khoảng không gian đen kịt, cũng may hai người đều là người luyện võ nên thị lực cũng không kém. Trừ một chút gian phòng ngoài bị phá hủy rất nghiêm trọng thì vẫn còn vài chỗ. Đừng nói là có một bóng người, ngay cả một con gián, con chuột cũng không thấy.
“Ngươi nhìn xem!” Đột nhiên Dạ Vô Hàm hô lên. Thần Hoàng vội vàng tới, nhìn cái chén hắn cầm trên tay, “Cái chén này rõ ràng vừa có người dùng qua.”
Hô hấp Thần Hoàng cũng ngừng lại, hắn kiềm chế giọng nói run rẩy, “Điều này đại biểu cho điều gì?”
Dạ Vô Hàm định thần, mặc dù chậm nhưng khẳng định. “Có người từng ở đây.”
Thần Hoàng nhíu mày, hắn đứng trong phòng, nhìn xung quanh một vòng, sau đó đi trong góc lục lọi gì đó….
Bỗng nhiên toàn thân hắn cứng lại. trên đất có một dòng chữ, có vẻ là dùng đá khắc lên.
Tay hắn run rẩy, xét trên mặt đất nhận diện từng chữ một…
“Ta yêu tên côn đồ đó! không cần một đời một thế, chỉ cần giờ phút này.”
Đôi mắt khát máu nhíu lại thành một đường, bắp thịt toàn thân căng cứng.
“Xoạt”.
một giọt nước mắt rơi xuống, chạm vào dòng chữ trên đá.
Bỗng nhiên Thần Hoàng thét ra một tiếng như tiếng gào của dã thú, ngay say đó hắn đánh mạnh vào đất.
thì ra là nàng ở gần hắn như vậy! Gần đến nỗi hắn chỉ cần đi vài đường là tới nhưng mà hắn lại ngu đến mức không phát hiện ra! Trong căn phòng này, gió thổi không lọt, đen như mực, lá gan của nàng lại nhỏ như vậy, một người bị giam ở chỗ này chắc chắn sẽ sợ, sẽ khóc, sẽ chờ hắn tới cứu nàng….
Đáng chết! hắn giận không thể giết chết chính mình!
hắn đánh một quyền lại một quyền, định nâng lên thì bị Dạ Vô Hàm kéo lại, “Ngươi định phế cái tay này à!”
Thần Hoàng ngồi chồm hỗm trên mặt đất, vùi đầu, hai vai khẽ động.
một lúc sau hắn đứng lên, trong đôi mắt là sự tàn nhẫn đủ để hủy diệt thiên địa, có thể so với ma quỷ.
“Ta muốn xuất binh đánh Phiên bang.”
Dạ Vô Hàm lạnh giọng nói, “Ngươi không nói thì ta cũng đang tính toán như thế.”
Bên trong ngự thư phòng, không khí cực kỳ ngột ngạt.
Dạ Hoằng Thiên nhíu mày, trừng mắt nhìn hai đứa con trai.
“nói gì? Muốn xuất binh?”
“không sai.” Thần Hoàng tựa người vào tường, ôm cánh tay, nghiêng đầu nhìn ông, kiên định nói: “Nhi thần không thể để người khác dắt mũi được! Nhi thần muốn Phiên bang vĩnh viễn biến mất!”
“Hồ đồ!” Dạ Hoằng Thiên khiển trách, sau đó đi qua đi lại, ông nói: “Binh lực của triều đình một nửa đang nằm trong tay Cảnh Vương, mà các ngươi lại giam giữ Cảnh Vương, các đại thần ai cũng lo lắng, triều đình thành trống rỗng, lúc này không có người xuất binh tới đánh chúng ta, chúng ta nên cảm tạ Phật Tổ phù hộ, vậy mà bây giờ chúng ta còn chủ động xuất bình.”
Dạ Vô Hàm nhẹ giọng nói, “Phụ hoàng, Phiên bang đã xuất động binh mã, tuy chỉ là dò xét, chỉ khi nào xác minh được tình hình thật của chúng ta thì dù sao trận này sớm hay muộn vẫn phải đánh.”
“Trẫm sẽ không cho phép cơ nghiệp mấy trăm năm cứ như vậy mà bị mất!” Dạ Hoằng Thiên vung tay quả quyết. “Muốn đánh thì tự đi mà đánh, trẫm sẽ không phái người nào.”
“Được!” Thần Hoàng chậm rãi đi tới, đuôi lông mày tạo thành một đường cương quyết. “một lời đã định.”
“Ngươi…..”, Dạ Hoằng Thiên chỉ vào hắn, nói: “Đừng quên ngươi là thái tử, tương lai là người thừa kế ngôi vị!”
hắn nhếch môi cười: “Cho nên vị trí thái tử này nhi thần nhường lại cho người khác tốt hơn! Như vậy, mặc kệ nhi thần ở ngoài giết người hay phóng hỏa cũng sẽ không làm Minh Tịch và phụ hoàng hổ thẹn!”
|
Chương 229: Chúng ta nên đổi khách thành chủ “Tàn Nguyệt!”.
Dạ Hoằng Thiên giận dữ: “Ngươi có biết mình đang nói gì không?”.
“Nhi thần cáo lui”. Thần Hoàng không nói thêm lời nào, xoay người rời đi.
“Ngươi……. Trở lại! Ngươi trở lại cho trẫm!”. Dạ Hoằng Thiên chỉ vào hắn, nói với Dạ Vô Hàm, “Được, hắn không làm thái tử thì trẫm liền phế hắn! Vô Hàm, trẫm phong ngươi làm thái tử!”.
Dạ Vô Hàm nhíu mày, khóe miệng khẽ kéo thành nụ cười, “Phụ hoàng, củ khoai lang phỏng tay này nhi thần cũng không muốn nhận!”.
“Ngươi!”. Dạ Hoằng Thiên trợn to hai mắt, không tin được nhìn hắn. “Sao, cái ngôi vị hoàng đế của trẫm cũng thành gánh nặng rồi hả?”.
“Nó có phải là gánh nặng hay không thì trong lòng phụ hoàng cũng biết. Bằng không phụ hoàng cũng không dùng người để trốn tránh trách nhiệm của mình”. Lời nói của Dạ Vô Hàm nói trúng tim đen, sắc mặt Dạ Hoằng Thiên rất khó coi, hắn hít sâu một hơi, gật đầu, cắn răng nói, “Các ngươi cũng đã trưởng thành, đúng là trẫm không thể xem thường các ngươi rồi, muốn thế nào thì tùy các ngươi!”. Ông nói xong, phất tay áo một cái, xoay người sang chỗ khác.
Dạ Vô Hàm rũ mắt xuống, “Nhi thần cáo lui”.
Thần Hoàng rời khỏi Ngự thư phòng sau đó đứng ở bên ngoài. Hắn quay đầu lại nhìn Dạ Vô Hàm nói, “Tình hình phiên bang thế nào rồi?”.
“Không biết”.
Thần Hoàng mấp máy môi, “Đừng có làm rộn, đem những gì ngươi biết nói cho ta biết”.
Dạ Vô Hàm liếc hắn một cái, “Muốn cứu Tam Nương thì dùng bản lĩnh của mình đi, tại sao lại muốn ta nói những gì ta biết cho ngươi biết? Ngươi có bản lĩnh thì tự mình tra đi!”.
Thần Hoàng meo mắt đi tới, đột nhiên ôm lấy cổ hắn, ôm chặt. Hắn nhìn sắc mặt của Dạ Vô Hàm, cười quyến rũ mị hoặc, “Nói không ~”.
Dạ Vô Hàm thấy thị vệ bên cạnh mắt đều trợn to, mồm há hốc thì cứng rắn đẩy hắn ra, “Cách xa ta ra một chút!”.
“Không!”. Thần Hoàng lại tiến sát tới, “Ngươi phải nói cho ta ~”.
“Bốp”, Thái giám đi ngang qua đụng trúng cây cột.
Dạ Vô Hàm nhíu mày nguy hiểm, “Buông tay ra!”.
“Ngươi nói thì ta sẽ buông!”.
Dạ Vô Hàm hít sâu một hơi, “Ta để Dập Tuyên tới bên đó, buổi sáng vừa nhận được bồ câu đưa tin của hắn. Phiên bang đang trong thời kỳ nội loạn, lão thế chủ bệnh nặng, Mộc Thác là con lớn nhất của hắn đang liên lạc với thuộc hạ cũ, có vẻ như nhân lúc Nghi Nhân không có ở đó mà soán vị”. Nói xong hắn trừng mắt, “Ta đi gặp ngươi chính là để nói cái việc này!”.
“Con lớn nhất, con trai nhỏ…….”. Thần Hoàng buông tay ra nhướn mày, “Có nghe nói Nghi Nhân có muội muội không?”.
Dạ Vô Hàm ngẩn ra, lắc đầu, “Không có”. Nhưng mà hắn lại nhướn mày, nói, “Nhưng mà Dập Tuyên lại nghe được một chuyện khá thú vị”.
“Chuyện gì?”.
“Nghi Nhân trước giờ không gần nữ sắc, đây không phải là bí mật gì của phiên bang. Nhưng mà bảy năm trước hắn lại thích một nha hoàn mập mạp, đi đâu cũng đưa nàng ta theo. Tên của nàng ta là……. Tố Tố”.
Thần Hoàng sững sờ, Tố Tố? Nha hoàn béo?
Làm gì có chuyện trùng hợp thế? Chẳng lẽ nàng là người của Nghi Nhân?
“Sáu năm trước, phụ hoàng phát hiện Tam Nương ở Luật Pháp tự, sau đó bởi vì Tuệ Thiền đại sư nói nàng có đế hậu chi tướng mới đưa về hoàng cung…….. Bây giờ, Nghi Nhân lại một mực muốn muội muội hắn làm hoàng hậu…..” Thần Hoàng quay đầu lại nhìn chằm chằm Dạ Vô Hàm, “Ngươi thấy sao?”.
Dạ Vô Hàm nho nhã cười một tiếng, “Nghĩ giống ngươi”.
Thần Hoàng meo mắt, ánh mắt lạnh lẽo tựa như đao, sắc bén, lạnh lùng. “Xem ra vị thế chủ này đúng là đáng giá để chúng ta hao phí một chút tâm tư”.
Dạ Vô Hàm tiện tay hái một đóa hoa, đưa đến bên mũi hít hà, không để ý nói, “Mấy ngày nay chúng ta chịu nhiều uất khí rồi. Ở đâu cũng bị người quản chế, hơn nữa lại còn là một tên bất nam bất nữ”.
Thần Hoàng ngoái đầu nhìn lại, cười tà một tiếng, giống như thợ săn phát hiện con mồi, hưng phấn, tràn ngập mùi máu tanh, “Là thời điểm phản kích rồi”.
Dạ Vô Hàm nhún vai, “Sợ rằng có người phải hi sinh nhan sắc rồi”.
“…………”.
Khách sạn vẫn hết sức vắng lạnh. Chu lão bản nói là tài vân gì đó đều bị Phong Tam Nương mang đi, từ sau khi nàng rời khỏi thì buôn bán cũng rớt xuống ngàn trượng, tất cả công việc của “Có gan thì ngươi tới tham gia” cũng dừng lại, ông không có việc gì cũng kêu Vấn Xuân và Sơ Hạ đến hỏi thăm về nàng, hai người đều nói nàng đi xa nha chưa trở lại.
Tiểu nhị vừa kéo cửa thì thấy có người bên ngoài.
Thần Hoàng thoải mái đi tới, ném cho Chu lão bản hai đĩnh vàng, “Chu lão bản, hai người đi nghỉ trước, hôm nay ta bao quán”.
Chu lão bản cười nói, “Thần Hoàng công tử, ngài là bằng hữu của Tam Nương và Hàm Vương điện hạ, tất nhiên cũng là bằng hữu của Chu mỗ, khách sạn ở đây ngài cứ việc dùng. Đừng phá hủy là được”.
“Cảm ơn”.
Nửa đêm, Thần Hoàng ngồi chỗ đó, một mình uống rượu, trên bàn đã bày sẵn bốn năm cái bình rỗng. Chẳng biết từ lúc nào bên cạnh hắn đã có một người.
Nàng ta mặc bộ quần áo, dáng vẻ gầy yếu, dung mạo thanh tú tuấn dật, nhìn khá đẹp mắt. Thần Hoàng lướt mắt nhìn hắn, không nói lời nào kéo tay nàng ta ngồi xuống, “Uống với ta vài chén”.
Một tia kinh ngạc xẹt qua đáy mắt bình thản, nhưng chỉ là thoáng qua rồi biến mất, “Nghe muội muội ta nói, người mà ngươi muốn cưới là ta?”.
Thần Hoàng cười tà mấy tiếng, hắn vươn người qua bàn, đưa tay nâng chiếc cằm của nàng ta, “Sao thế? Ngươi không muốn à?”.
Nghi Nhân nghiêng đầu, đôi mày thanh tú nhăn lại.
“Ha ha”. Thần Hoàng đùa giỡn, rót cho nàng ta một ly rượu, đưa tới, “Bồi gia uống rượu”.
Nghi Nhân nhìn hắn, nhận lấy, cạn sạch.
Thần Hoàng bắt lấy cổ tay nàng ta, sức lực cường hãn kéo nàng ta ngồi lên đùi, cười một tiếng, “Không ai dạy ngươi, bồi nam nhân uống rượu không phải như thế sao?”.
Nghi Nhân cắng chặt răng, nắm chặt hai nắm đấm, ngồi trên người hắn, không động đậy.
Thần Hoàng nắm lấy gương mặt của nàng ta, ép nàng ta nhìn thẳng vào hắn. “Không phải vì con dân phiên bang bất cứ chuyện gì ngươi cũng có thể làm được sao? Vì có thể làm hoàng hậu của Minh Tịch, ngay cả việc gả cho ta ngươi cũng làm sao? Thế nào, chỉ một chút uất ức này cũng không chịu nổi?”.
Quả đấm dần dần mở ra, Nghi Nhân rũ mắt, đưa tay, rót một ly rượu đưa tới bên mồm hắn, “Uống rượu”.
“Không”, Thần Hoàng lắc đầu, con mắt sắc lạnh dần, “Gia muốn xem nữ nhân làm nũng”.
Tay Nghi Nhân run lên, kiềm chế sự tức giận, nàng ta mỉm cười, ánh mắt nhìn hắn hơi nhu hòa, “Thái tử, Nghi Nhân kính ngài một ly”.
Thần Hoàng nhướn mày, không biến sắc nhận lấy, cầm trong tay quơ quơ, nói, “Gia thích nữ nhân dùng miệng mớm ~”
|
Chương 230: Trở thành đối thủ Nghi Nhân nghiến chặt răng, đột nhiên đứng dậy, nhìn chằm chằm Thần Hoàng, “Thái tử đừng quá đáng! Ta không phải kỹ nữ!”
Thần Hoàng chống tay, nhìn Nghi Nhân trên xuống dưới, khóe miệng khẽ nhếch, “Kỹ nữ sẽ không bày ra vẻ mặt bị người ta thiếu tiền thế này.” giọng hắn rất nhẹ, nhưng tràn đầy khinh thường, cảm giác như Nghi Nhân không bằng cả kỹ nữ.
Nghi Nhân lạnh lùng nhìn hắn, “Đây là cách duy nhất ngươi có thể nghĩ ra để làm nhục ta sao?”
“Làm nhục?” Thần Hoàng đứng dậy, kéo Nghi Nhân về phía mình, “Đây là cuộc sống ngày sau mà ngươi phải tập thích ứng, muốn tôn nghiêm, vậy thì cầm vũ khí lên mà đánh một trận đường đường chính chính! Dĩ nhiên, trong lúc đó, rất có thể đại ca của ngươi sẽ đâm lén ngươi một đao. Cho nên, dù là ở chỗ này chịu nhục, hay là để cho thủ hạ của ngươi táng mạng trong chiến tranh, ngươi cũng không có quyền chọn nữa rồi. Nên có là bị nhục đi nữa, ngươi cũng chỉ có thể chịu!”
“Ngươi......” Nghi Nhân nhướng mắt nói, “Ngươi hiểu rõ tình hình hiện tại chứ?”
“Ha ha, tất nhiên!” Thần Hoàng buông tay ra, nụ cười sâu hơn, ngón tay đi tới đi lui trên mặt Nghi Nhân, “Tối nay, tiếp gia ngủ!”
Nghi Nhân đẩy tay hắn ra, kiêu ngạo của bản thân không cho phép nàng ta tiếp tục lấy lòng Thần Hoàng. Nghi Nhân không nói gì, xoay người bước đi. Thần Hoàng không cản, chỉ nói với bóng lưng của nàng ta, “Xấu hổ gì chứ! Nếu muốn gả cho ta, tiếp ta ngủ là chuyện sớm hay muộn thôi!”
“Rầm” đáp lại hắn, là tiếp sập cửa.
Thần Hoàng ngừng cười, đôi mắt trở nên tàn nhẫn thô bạo như loài sói.
“Chủ nhân.” sau lưng Thần Hoàng là một tiểu cô nương xinh xắn, tuổi khoảng mười bốn mười lăm, tóc chải hai sừng nhìn rất đáng yêu, gương mặt ngây thơ. Trên vai tiểu cô nương có một con bướm màu nâu đỏ, thỉnh thoảng đập cánh vài cái.
Thần Hoàng không quay đầu lại, vẻ mặt âm trầm, “Giao cho ngươi.”
“Vâng!” Phượng Nhi cười một tiếng, nhìn con bướm trên vai nói, “Vương Điệp, tiếp theo nhờ ngươi đó!” Phượng Nhi nhẹ nhàng gỡ con bướm kia ra, ném nó lên trên. Con bướm giang cánh, bay quanh Thần Hoàng một vòng, sau đó bay thẳng ra cửa.
“Hi hi, chủ nhân, hãy chờ tin tốt của Phượng Nhi!” chỉ trong chớp mắt, Phượng Nhi đã lướt ra cửa, đuổi theo con bướm kia.
Thần Hoàng đi ra ngoài. Bên ngoài đã có một đoàn người chờ từ lâu, đi đầu là Lãnh Tàng Tâm.
“Hãy phát tín hiệu thông báo tên kia.”
“Vâng.” Lãnh Tàng Tâm lập tức lấy ra một cây pháo hoa, ném lên trời. Trong đêm tối, pháo hoa lung linh rất bắt mắt.
Ngay sau đó, cách không xa, cũng xuất hiện một luồng pháo hoa như tiếp lời.
Tiếp tục, luồng thứ ba, thứ tư......pháo hoa từ nhiều hướng tỏa sáng hơn phân nửa bầu trời đêm.
“Vương gia, là tín hiệu của thái tử!”
Ngoài thành, Phi Ưng thấy pháo hoa đột nhiên xuất hiện trên trời, vội vàng bẩm báo.
Dạ Vô Hàm đang mặc áo giáp ngồi trên con ngựa to, phía sau hắn là ba vạn tướng sĩ, và rất nhiều người mặc áo xám.
A Tinh tiến lên, “Hàm Vương, xin cho chúng ta làm quân tiên phong!”
Dạ Vô Hàm nhìn lướt qua hắn, gật đầu, “Được, bổn vương lệnh cho ngươi làm tiên phong, dẫn theo một ngàn quân!”
“Vâng!”
A Tinh lập tức dẫn một ngàn quân chạy đi. Sau đó, Dạ Vô Hàm ra lệnh cho đại quân theo sau.
Nghi Nhân dùng khinh công, lượn quanh thành hơn nửa vòng, cuối cùng mới dừng lại phủ Cảnh Vương. Trên cửa, giấy niêm phong bay phất phơ, mấy thủ vệ do Dạ Vô Hàm phái tới đang ngáp liên tục. Nghi Nhân thừa lúc mấy thủ vệ không để ý,nhún người nhanh chóng nhảy vào.
Bên trong, Trương Tam, Đức Tử và Mãn Ngân đã chờ từ sớm, thấy Nghi Nhân, vội cung kính cúi đầu, nhỏ giọng nói, “Thế chủ.”
“Ừ,” Nghi Nhân không ngừng bước, tiếp tục đi vào trong, “Sau lưng ta có một cái đuôi đáng ghét, xử lý sạch sẽ đi!”
“Tuân lệnh.” Đức Tử và Mãn Ngân nhảy ra ngoài. Trương Tam tiến lên, áy náy nói, “Thế chủ, vẫn chưa tìm được quyển tăng phổ kia.”
Nghi Nhân hơi ngừng lại, “Đã nhiều năm như vậy, hắn vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng ngươi sao?”
Trương Tam đáp, “Cảnh Vương không tin tưởng bất kỳ ai, kể cả Diêu Ngọc.”
“Chúng ta vất vả lắm mới khiến cho Dạ Vô Hàm bắt hắn, nếu vẫn không tìm ra, Quỷ Diện Tăng không có được thuốc giải, bọn chúng sẽ tìm cách cứu Dạ Mặc Cảnh! Đến lúc đó xem như chúng ta phí công vô ích!”
“Thuộc hạ hiểu!”
Bởi vì Cảnh Vương bị nhốt vào thiên lao, bọn người làm thì bị mang đi thẩm vấn, bây giờ Cảnh Vương phủ đã trở thành một tòa nhà trống. Ai cũng không ngờ, Nghi Nhân và thuộc hạ của nàng ta sẽ ở đây.
Nghi Nhân xuyên qua phòng khách, đi thẳng đến phòng ngủ của Dạ Mặc Cảnh, sau đó đẩy một mảnh đá trên mặt đất ra, nhận lấy cây đuốc do Trương Tam đưa, đi xuống.
Đó là một căn phòng bằng đá, bên trong khá thoải mái. Dạ Mặc Cảnh là một kẻ hết sức cẩn thận, lúc nào cũng để lại một con đường lui cho mình, căn phòng này chính là để dành lúc nguy hiểm sẽ dùng. Nếu không nhờ Trương Tam đi theo hắn rất lâu, cũng không thể biết được nơi này.
Nghi Nhân cắm cây đuốc lên tường, căn phòng lập tức sáng lên. Trong góc phòng, có một người đang bị xích.
Nghi Nhân nhìn qua chén cơm còn nguyên trên đất, lắc đầu nói, “Sao không ăn cơm? Muốn tuyệt thực hả?”
“Hừ...... Hừ hừ.” Người kia hơi ngẩng đầu, khuôn mặt vốn mập mạp, đã gầy mất một vòng lớn, hiện tại dường như có thể thấy cả xương.
“Ngươi cần gì phải hành hạ ta như vậy?” giọng Phong Linh khàn khàn, trên cổ nàng có một sợi dây xích, da xung quanh sợi xích bị mài ra máu, nàng chỉ động một tí, cũng khiến vết máu rõ thêm.
“Xin lỗi, nếu không do ngươi muốn chạy trốn, ta cũng sẽ không dùng xích xích ngươi thế này.” Nghi Nhân ngồi đối diện Phong Linh, rồi bỗng nhiên điểm huyệt nàng, kẹp chặt miệng nàng ép nàng mở miệng, lấy chén cơm đã bị thiu lên, trực tiếp đổ vào miệng nàng. Phong Linh bị sặc, muốn ho lại ho không được, nén đến mức mặc đỏ bừng.
“Tự sát là biểu hiện vô dụng nhất.” Nghi Nhân thản nhiên nói, xong buông chén xuống, giải huyệt cho Phong Linh, sau đó móc khăn tay ra lau tay, rồi ném bỏ.
“Khụ......” Phong Linh ho khan, thứ cơm thiu đó khiến nàng muốn nôn, rồi lại nôn không được, khó chịu muốn chết.
Nghi Nhân nhìn nàng, đột nhiên nói, “Người nam nhân kia, rất đặc biệt!”
Biết Nghi Nhân đang nói Thần Hoàng, Phong Linh vội ngẩng đầu lên.
Nghi Nhân khẽ mỉm cười, thản nhiên nói, “Ta bắt đầu thưởng thức hắn rồi đó! Trước giờ không có một nam nhân nào có thể trở thành đối thủ của ta, hắn là người đầu tiên!”
|