Hoàng Cung Tư Truyện
|
|
Chương 10: An Nguyệt chống cằm ngồi ăn bánh quế hoa trên chiếc bàn đá trước phòng.Cô bỏ từng khối bánh vào miệng,nhìn ngắm những bụi hoa đơn điệu trong khuôn viên,nheo mắt với cây hoa đào vẫn chưa nở hoa.Cái tên Vũ Hiên đế gì đó kia sau lần gặp mặt ở ngự hoa viên vẫn sủng ái nữ chính như thường, chẳng quan tâm gì đến cô cả.Mặc dù An Nguyệt không muốn thị tẩm nhưng làm cái nghề phi tần trong cung này mà như vậy chắc chết già luôn,còn lâu mới có thể ra ngoài!...Đã gần 2 tuần trôi qua ,đồ ăn đưa đến cho cô cũng sắp mốc meo luôn rồi! "Chán quá à" - An Nguyệt nói nói to, đưa hai tay vươn vai. "Tiểu Thư à,xin người đừng than thở nữa mà,sao người không thêu khăn tay hay luyện chữ đi?"-Minh Xuân xuất hiện bên cạnh,đưa tay sửa lại mái tóc của An Nguyệt.Chủ tử nhà cô xinh đẹp như hoa thế này sao hoàng thượng vẫn chưa gặp người cơ chứ? "Minh Xuân à,em biết là ta không thích những thứ đó mà,nhàm chán và vô vị." "Vậy thì người nghĩ cách để thu hút hoàng thượng đi,em thấy phi tần nào cũng làm như thế mà?Người có thể nhờ thái giám của Kính Sự phòng..." "Thôi ta không cần đâu,em cũng thấy đó...dù ta có mới mẻ đến đâu thì sớm muộn gì cũng có người hơn mà thôi,huống chi hậu cung nhiều người đẹp như vậy,hoàng thượng cũng sẽ nhanh chóng quên mất ta thôi"-An Nguyệt xua tay trả lời,nữ chính có bàn tay vàng giúp đỡ,kêu cô phải giở trò gì ra đây chứ?. "Ta còn tưởng là ai than thân oán trách,Thì ra là An tiệp dư."-1 giọng nói vang lên. Lại đến nữa rồi,cô muốn yên ổn sống thôi mà,sao lại khó đến thế cơ chứ?2 tuần nay ngày nào cũng có phi tần,mỹ nhân gì đó đến "thăm" cô.Sắp mệt chết vì nói và đối phó rồi. "Thì ra là Chiêu tiệp dư nha,sao lại có nhã hứng đến thăm vậy?"
|
Chương 11 : "Chỉ là ta mới từ Thanh Long điện trở về,sẵn tiện ghé thăm An tiệp dư luôn đấy mà"-Chiêu tiệp dư phe phẩy quạt trên tay,che lại nụ cười mỉa mai của mình.Xinh đẹp hơn người thì có ích gì chứ?,xem ra là đã quá lo xa rồi...thật chẳng mất công tính kế. Hừm lại khoe việc cô được tên kia sủng ái chứ gì ?Thanh Long cung trái đường nơi này ...cô ta cũng có tâm quá đi .Cùng tranh giành 1 tên đàn ông thì có gì mà hay ho ? Tên kia chắc cũng phải dùng nhiều thứ để "tăng công lực" lắm mới chịu nổi các người!Bổn cô nương chẳng thèm nha...Cô cứ đắc ý đi,xem chúng ta ai sống sót lâu hơn trước cái Giang tu nghi kia. Mặc dù nghĩ thế nhưng An Nguyệt cũng cố rặn ra hiệu cho Minh Xuân lui ra, mới nói:''Chiêu tiệp dư,cô thật là có phúc khi được hầu hạ hoàng thượng nha" "Tất nhiên rồi,cô thực không biết người tuyệt vời thế nào đâu"-Chiêu tiệp dư trả lời,nói đến đây mặt còn phối hợp mà ửng đỏ lên. "Vậy à...cô được hoàng thượng sủng ái như thế sao người vẫn chần chừ không thăng chức cho cô nhỉ?" Nụ cười của Chiêu tiệp dư thoáng chốc cứng ngắc lại...Cô ta ...cô ta thế mà lại chọc vào đúng nỗi đau của nàng! "Cô ...cô..."-Chiêu tiệp dư đứng phắc dậy,quăng luôn cây quạt trên tay mà tức tối bỏ đi,lúc ra gần tới cửa còn không quên quay đầu lại mà nói: "Cô đợi đó,cứ ở mà chết già với cái Như Nguyệt các hẻo lánh ngu ngốc này của cô đi,hoàng thượng sẽ chẳng bao giờ tới đây đâu...lúc đó đừng có mà quay lại van xin tôi" An Nguyệt không nói gì mà chỉ bước đến ,nhìn cây quạt rơi dưới đất .Chiếc quạt thêu hình hoa thu hải đường tuyệt đẹp,nổi bật trên phông nền màu trắng.Cô vội nheo mắt lại,rút khăn tay trong ngực ra mà cầm quạt lên,sau đó đập mạnh cán quạt vào bàn đá.Dưới sự va chạm,nó lập tức bị vỡ ra nhưng lại có ít bột phấn màu vàng rơi vãi trên mặt bàn.Minh Xuân lúc đó đi ra,nhìn thấy thì vô cùng hốt hoảng,ấp úng mà nói: "Tiểu thư...thứ...thứ đó là..." An Nguyệt nở một nụ cười,nhanh chóng che mặt lại,nói tiếp: "Mau cho người dọn đi,nếu để gió thổi thì rất nguy hại,nhớ dùng vải che mặt" "Dạ"-Minh Xuân chạy đi. Trong lúc đó,tại Thanh Long điện... Vũ Hiên đế ngồi phê duyệt tấu chương trên bàn,nét bút phóng khoáng lướt nhanh trên mặt giấy tuyên thành.Mái tóc của hắn được búi cao lên để lộ ra khuôn mặt thập phần tuấn mỹ,phong thái vô cùng nhàn hạ và tao nhã... Một bóng đen vút từ phía bên ngòai vào ,quỳ xuống trước mặt Vũ Hiên đế. "Có chuyện gì ? bên kia có động tĩnh ?" "Bẩm,chúng vẫn còn án binh bất động,nhưng..." "Việc Xuân tần?" "Người gây ra việc đó dùng thuốc làm từ hạt một loại hoa,hiện giờ An tiệp dư đã đem đi tiêu hủy nó" Tiếng bút trên kia thoáng dừng lại một chút,sau đó lại trở lại bình thường. "Tiếp tục điều tra...trẫm muốn biết kẻ nào đứng sau tất cả" "Dạ,hoàng thượng"-Một cơn gió thổi qua và người đang quỳ biến mất... Lúc đó từ cửa điện,hai thái giám bước vào,cung kính dâng lên hai khay gỗ.Từ phía trên có thể nhìn thấy trong đó là những bài tử có viết tên các vị phi tần trong hậu cung...Vũ Hiên đế đặt bút xuống án, buông miệng vàng: "An tiệp dư"
|
Chương 12 : An Nguyệt nửa người lên ghế đá dưới gốc đào,đây là thứ duy nhất cô có thể làm ở cái nơi chán ngắt này.Cô dùng ngón tay cuốn từng lọn tóc lại,chìm trong bể suy nghĩ :Chiêu tiệp dư kia nói đúng... không chừng cô sắp chết rồi cũng nên...thật may là vẫn chưa ngửi thứ kia quá lâu...nhưng...cô ta e là cũng không thoát khỏi.Mọi thứ dường như bị cô làm cho đi quá xa nguyên tác rồi!Trong truyện không hề có thứ này!Có ai như cô không ? Vừa xuất hiện thì tình tiết liền thay đổi? "Tiểu thư,người làm ơn giữ hình tượng một chút đi,không phải việc hay ho đâu"-Minh Xuân nhìn đôi chân ngọc ngà thon dài của tiểu thư nhà mình lộ ra quá nửa dưới gấu váy dài,chuyện này nếu để người khác biết thì sẽ rắc rối lắm.Hoàng thượng sẽ nổi giận mất thôi! "Minh Xuân à,bỏ qua thứ hủ tục đó đi,em không thấy ta đang suy nghĩ sao?"-An Nguyệt không vui trả lời,nhưng cũng thả chân xuống,vòng trang sức nhỏ đeo trên cổ chân phát ra tiếng va chạm. "Loại bột đó là gì thế tiểu thư ?" An Nguyệt nhìn xung quanh rồi kéo Minh Xuân vào phòng,đóng tất cả cửa lại.Lúc này cô mới an tâm cất lời...trong cung này phải khôn khéo một chút: "Đó là bột nghiền nát từ hạt hoa Tử Đằng,nếu nó phát tán theo gió lâu ngày thì ngửi vào sẽ gây buồn nôn,khó thở,lâu hơn là chết người.Em còn nhớ việc Xuân tần chết một cách bí ẩn trong tư phòng mà các cung nữ vẫn đồn đãi chứ?" Minh Xuân thảng thốt,không thể tin được mà nhìn tiểu thư nhà mình.Nàng che miệng lại,hồi lâu thì ấp úng mà nói: "Không lẽ nào...người cho là Chiêu tiệp dư sát hại Xuân tần?" "Nói nhỏ một chút.Ta thật không nghĩ như vậy...Chiêu tiệp dư chỉ mới vào cung,nàng ta cũng không phải loại tâm cơ khó lường.Nàng cũng sẽ ngốc đến mức dùng cây quạt đó mà tự hại mình...e là có người đứng sau việc này." Đúng lúc đó thì một cung nữ từ đâu mở tung cửa chính chạy vào.Nàng gấp gáp đến mức làm rơi một chiếc giày ở chân phải.Khuôn mặt thì không thể giấu đi vẻ vui mừng. Cung nữ đó nhanh chóng quỳ xuống hành lễ. "Chuyện gì vậy Thư Hồng ?em không biết phép tắc gì nữa sao?"-An Nguyệt hỏi. "Nuơng nương xin tha lỗi cho nô tì,chỉ là nô tì không thể kìm được".Thư Hồng cúi đầu hối lỗi nhưng nhanh chóng ngước lên,vội vã nói tiếp: "Nô tì vừa nghe các cung nữ thái giám trong cung nói đêm nay hoàng thượng sẽ qua đêm ở chỗ nương nương" An Nguyệt nghe tới đó thì giật bắn mình,đứng phắc dậy: "Sao? em nói cái gì?"
|
Chương 13 (1) Lúc này tại Như Nguyệt các,cung nhân tất bật ra vào.Nét vui mừng hiện lên trên mặt mỗi người cực kỳ rõ nét,cuối cùng thì nương nương cũng được hoàng thượng sủng ái rồi!Thật không còn gì vui hơn được nữa... Mà lúc này nhân vật chính của sự kiện kia:An Nguyệt-An tiệp dư thì lại chẳng thấy hưng phấn gì,cô không ngừng đi qua đi lại,mạnh tay vò mái tóc dài thành ổ chim .Cô phải làm sao đây ?Rõ ràng là cô không có làm gì sai mà?E là ác nữ chính kia sẽ thủ tiêu cô luôn mất.Cái gì cũng có thể đi nhưng mạng sống thì chỉ có một thôi à.Mà cô còn chưa có muốn chết đâu! "Nương nương, gần đến giờ rồi,xin người nhanh chóng tắm rửa thay y phục"-Thư Hồng xuất hiện sau lưng,cầm trên tay một khay y phục bằng lụa mỏng thượng hạng màu lam . "Thư Hồng à,em bảo ta phải làm gì bây giờ?"-An Nguyệt quay mặt lại,dùng hai tay nắm chặt bờ vai của Thư Hồng. Thư Hồng hơi ngẩn ngơ nhìn chủ tử của mình một lát rồi nhỏ giọng nói một cách đầy ẩn ý: "Nương là đang lo lắng không biết mình nên làm gì sao?Xin người cứ bình tĩnh đi tắm,nô tì sẽ nghĩ cách giúp cho người" "Thật sao?em sẽ giúp ta?" "Vâng,đó cũng là bổn phận của nô tì mà"-Thư Hồng cười cười,cầm khay y phục nhanh nhẹn bước đi mất. An Nguyệt cuối cùng cũng bị Minh Xuân và các cung nữ khác ép vào phòng tắm.Cô bị cưỡng chế lột sạch y phục trong người,làm đủ thứ việc kinh khủng.Cô thà là bị rớt kì thi thạc sĩ chớ không bao giờ muốn bị đối xử thế này đâu a!Các cung nữ này hình như được cô dung túng quá nên bao nhiêu tật xấu các nàng đếu phơi ra hết.Còn không ngừng xuýt xoa khen ngợi cơ thể cô nữa chứ.Xấu hổ chết mất! Cuối cùng thì An Nguyệt cũng được đưa ra ngoài,ngồi lên trên bàn trang điểm,mặt cho Minh Xuân tô tô vẽ vẽ.Cô cũng phải công nhận bình thường không trang điểm mà An tiệp dư đã vô cùng xinh đẹp,bây giờ phải nói là trông cực kỳ "yêu nghiệt" "Nương nương,đây là thứ mà người cần đây,em phải tốn công tìm các cung nữ cung khác mới có được đó,người nhanh chóng xem đi"-Thư Hồng đi tới,cầm trên tay một xấp giấy,hai má còn vô cùng ửng đỏ.An Nguyệt cầm lấy,còn chưa kịp mở ra thì đã nghe tiếng nói the the của thái giám vang lên: "Hoàng thượng giá đáo" An Nguyệt vội vã đứng lên,cùng các cung nhân nhanh chóng quỳ xuống hành lễ.Cô chỉ nhìn thấy một đôi giày thêu màu vàng bước đến trước mặt mình,nắm lấy hai bàn tay nhỏ nhắn xinh xinh,kéo cô lên,nói: "Ái phi không cần đa lễ,mau đứng lên đi" An Nguyệt có chút kinh hỷ,tên hoàng thượng này quả thật khó dò...Hắn ta rõ ràng hôm trước còn làm mặt lạnh với cô,trong mắt lúc nào cũng chỉ có nữ chính sao hôm nay thay đổi 180 độ như thế chứ?Tiếp xúc gần như thế làm cô có chút cảm giác ngượng ngập.Hơi thở của hắn tràn ngập phong vị nam tính,khuôn mặt tuấn mỹ tuy vẫn lạnh lùng nhưng lại thoáng nét ôn nhu.Cô biết tỏng hắn là đóng giả nhưng...sao cảm giác lại hồi hộp thế chứ? Vũ Hiên đế nhìn xuống nữ nhân gần như bị hắn ôm vào trong lòng.Hôm nay nàng mặc một chiếc váy luạ mỏng màu lam,dưới ánh đèn mờ ảo của Như Nguyệt các này thì thân hình nàng thoáng ẩn thoáng hiện,mềm mại như hoa nở đầu mùa.Khuôn mặt nàng tuy không được tự nhiên nhưng lại mang theo tư vị khác lạ..Búi tóc khuynh kế đơn giản lại tôn lên vẻ tự nhiên mị hoặc...
|
Chương 13 (2): An Nguyệt nhìn tên Vũ Hiên đế này một cách nghi hoặc,thấy hắn không có chút động tĩnh gì.Cô bất đắc dĩ không thể đẩy hắn ra được,đành nhỏ giọng nhắc nhở: "Hoàng thượng...tần thiếp" Cô thật không biết tên Vũ Hiên đế-Kỳ Nhật này tột cùng là đang mưu tính chuyện gì?Trong truyện thì bà tác giả kia cũng có viết ngoại truyện nói đôi chút về tính cách của hắn,lại như cố tình úp úp mở mở...Đến vì sao mà hắn mê mệt nữ chính cũng không hể nhắc đến.Mà ngay lúc này đây,ở gần như vậy cũng chẳng có thể đoán ra được gì ...Đôi mắt của hắn thẳm sâu không thấy đáy lại thâm trầm đến kỳ lạ, con ngươi có thứ gì đó sáng rực lên.Nhưng những khoảnh khắc đó chỉ vụt thoáng qua ...giống như chưa hề xuất hiện qua. "Các ngươi lui ra hết đi"-Kỳ Nhật cất giọng,sau đó hắn nhẹ thấp người xuống ,ôm An Nguyệt vào trong lòng rồi bước vào phía bên trong...Các cung nhân nghe thấy vậy cũng vội vã đi ra ngoài,tiếng động nghe thấy sau cùng là cửa gỗ được đóng lại... An Nguyệt không khỏi cảm giác hơi hoảng,cô còn có thể nghe thấy tim mình đang đập liên hồi trong lồng ngực.Hắn ôm cô sao?Giả vờ cũng thật giống...nhưng tư vị quả thật không tệ nha,ấm áp vô cùng,tại sao hắn không phải là cái lò sưởi cơ nhỉ ?...Lúc này thì hắn đặt cô xuống,tâm của An Nguyệt mới nảy mạnh lên một cái.Cô nuốt nước miếng không ngừng trong cổ họng,không phải lần này là hắn muốn" ăn" cô thật luôn đấy chứ?Làm ...làm cái gì bây giờ? "Hoàng thượng...đêm khuya lạnh giá,chi bằng người uống tách trà cho ấm nhé,để tần thiếp rót cho người." Kỳ Nhật không nói gì,hắn để An Nguyệt xuống sau đó ngồi vào ghế .An Nguyệt thấy vậy vội vã thắp đèn bàn lên,rót trà trong ấm ra...Làn khói nóng từ bên trong nghi ngút bốc lên,len lỏi vào giữa không khí yên lặng đang bao trùm mang theo mùi hương nhàn nhạt.Kỳ Nhật lúc này mới lên tiếng hỏi: "Loại trà này tên là gì ?" "Bẩm hoàng thượng,trà này là do chính tay tần thiếp trồng theo một công thức mà tần thiếp tình cờ học được,tên là hoàn tiêu"-An Nguyệt thầm trừng hắn một cái.Đây là loại trà thuốc quý mà cô vất vả lắm mới trồng được,có tác dụng thanh mát,ngoài ra còn duy trì tuổi xuân,tăng cường sinh lực.Hắn được cô cho uống là quý lắm rồi,còn hỏi han cái gì chứ? An Nguyệt nhanh chóng thu dọn toàn bộ mọi thứ trên bàn..lúc này Kỳ Nhật đang cầm đống giấy mà Thư Hồng đưa cô lúc nãy,hắn nhìn chăm chú một lát,sau đó hỏi: "Những bức họa này là của An tiệp dư sao" An Nguyệt cũng không để ý mấy,vẫn còn mải miết suy nghĩ nên cô vội trả lời: "Lúc chiều tần thiếp rảnh rỗi nên sai nô tì tìm về để giải khuây thôi,á..."-Cô còn chưa nói hết câu thì đã bị một vật nặng đè xuống,hơi thở gần như trong chớp mắt ...
|