Định Mệnh Cho Ta Gặp Nhau (Fameracong209)
|
|
Định Mệnh Cho Ta Gặp Nhau ★ Tác Giả: Fameracong209
1. An Thúy Vân: 20t quốc tịch Việt Nam.
Ngoại hình: Rất xinh đẹp, hoàn mĩ ,cao 1m69, ca sĩ thần tượng nổi tiếng đẳng cấp quốc..... gia ^^.
Tính cách: Điềm tĩnh, khá trầm lặng, hiền hòa. Nhưng khi nổi điên lên thì
Nghề nghiệp: Sinh viên cùng trường cùng khóa với Sơ Vũ kiêm ca sĩ, vũ công.
Sở trường: đương nhiên là hát, múa, nhảy hiện đại. Biết Aikido nhưng chưa bao giờ thực chiến, toàn được papa dạy lại, chỉ phòng thủ là chính. Đánh đâu thua đó.
Thân phận: Con gái thứ 2 của nhà họ An, tự lập từ nhỏ. Bạn thân, rất thân của Sơ Vũ
2. Triệu Sơ Vũ: 20t quốc tịch Việt Nam có 1/4 là dòng máu Trung Quốc ( Bà ngoại là người Trung)
Ngoại hình: tóc ngắn, chiều cao 1m67, ăn mặc cực kì thời trang, tính cách khá mạnh mẽ. Rất xinh, nói chung là mỹ nữ.
Nghề nghiệp: Sinh viên năm hai trường đại học Nghệ thuật Sài Gòn, chuyên nghành thiết kế thời trang kiêm chuyên viên trang điểm.
Sở trường: Tenđô (Kiếm thuật Nhật Bản), đã từng vô địch Tenđo 3 năm liên tiếp trong năm cấp 3. Bản tính nhiều chuyện, thích giúp đỡ kẻ yếu., giỏi hội họa
Thân phận: mồ côi mẹ, có một mẹ kế độc ác, là người kế thừa sáng giá của tập đoàn Triệu gia.
3. Lăng Thần: 26t hoàng đế Vi Quốc hiệu Quốc Thiên.
4. Lăng An: 25t Tam vương gia của Vi Quốc.
|
Chương 1 Tại một ngõ hẽm chật chội, tối tăm trong khu đô thị đông đúc xuất hiện một người phụ nữ trung niêm tầm cỡ 40 tuổi với bộ quần áo lông thú diêm dúa, cặp kính đen trên mặt càng tô đậm thêm làn da son phấn dày đặc. Bà ta đứng nói chuyện với một người đàn ông rồi sau đó được hắn mời vào trong một căn nhà trong hẻm. Bà ta chính là Triệu phu nhân, vợ của chủ tịch tập đoàn họ Triệu nổi tiếng khắp Châu Á. Nói là phu nhân nhưng thực chất lại vợ hai mà thôi.
- “Triệu phu nhân lâu rồi không gặp, bà vẫn khỏe chứ?”. Người đàn ông mặc áo đen ngồi trên ghế sofa, tay cần điếu xì gà, ngạo nghễ nhìn người đàn bà.
- “ Lão Đại, tôi đến đây không phải là để hỏi thăm sức khỏe, tôi có việc muốn nhờ anh.” Triệu phu nhân khẽ tháo cặp kính đen lộ ra cặp mắt thâm sâu khó lường, cho dù đã 40 nhưng bà ta vẫn khá xinh đẹp.
- “ Có việc gì cứ nói, ngay cả chuyện giúp bà thủ tiêu Triệu phu nhân quá cố kia tôi cũng làm giúp bà rồi”
Người đàn bà hừ lạnh : - “ Giúp tôi khử con bé Triệu Sơ Vũ, tôi sẽ hậu ta cho anh.”
- “ Nó không phải là con bà sao, à quên nó là con gái của vị phu nhân quá cố.”
- “ Hừ!”
- “ Được, vậy bà muốn dùng cách nào để giết nó?’’
- “ Đó là việc của anh, chỉ cần anh giải quyết gọn gẽ là được.”
- “ Bà yên tâm, tổ chức của tôi luôn làm việc hết sức cẩn trọng, nhưng điều kiện là 400 triệu đồng.” Người đàn ông ra giá.
- “ Tiền bạc không thành vấn đề, sau khi anh giải quyết nó, ngày hôm sau tôi sẽ chuyển khoản.Tôi có việc phải đi, chào anh!” Bà ta mỉm cười.
- “ Được, An phu nhân tôi không tiễn.”
Bước ra khỏi ngõ hẻm, người đàn bà đi vào trong chiếc xe hơi màu đen sang trọng khẽ hừ lạnh:
“ Sơ Vũ, mày đừng trách tao, tao chỉ là mẹ kế của mày thôi, có trách thì trách tài sản nhà họ Triệu quá lớn, tao không muốn nó rơi vào tay mày. Mày nên sớm gặp mẹ ngươi dưới suối vàng đi.”
---------------------
Buổi sáng tại trường đại học Nghệ thuật Sài Gòn đan yên ắng bỗng nhiên ồn ào nhộn nhịp hẳn lên
“ Kìa kìa, Thúy Vân kìa, còn có Sơ Vũ nữa..”
Ngay lập tức có hàng trăm ánh mắt nhìn vào hai cô gái xinh đẹp đang bước tùng bước ra cổng trường, có nhiều ánh mắt ngưỡng mộ, thán phục nhưng có những tia đố kị. Nhận được nhiều ánh mắt nhìn vào mình, Thúy Vân cùng Sơ Vũ ngoái đầu nhìn đám người, mang theo nụ cười sát thủ.
“ Á.á................., cười rồi,cười rồi kìa, máy chụp hình, điện thoại, nhanh nhanh.” Đã ồn ào nay càng ồn ào hơn.
Hai thân ảnh xinh đẹp đó là Triệu Sơ Vũ cùng An Thúy Vân, cặp đôi hoàn hảo, nổi tiếng của trường. Triệu Sơ Vũ, một thân áo thun rộng, cùng chiếc quần bò, giày thể thao, một cô gái năng động cá tính với mái tóc ngắn, phong cách tomboy. Vì vậy nàng luôn được các nữ sinh yêu mến và cực kì hâm mộ. Tuy nhiên với đôi mắt to, da trắng mịn ,môi anh đào, khuôn mặt đáng yêu xinh đẹp cũng hớp hồn không ít nam xinh. An Thúy Vân, cô ca sĩ tài năng với khuôn mặt động lòng người, cực kì xinh đẹp, trái ngược với Sơ Vũ, Thúy Vân mang vẻ nữ tính, điềm tĩnh. Cô chính là hình mẫu lí tưởng đáng mơ ước của bao chàng trai.
Hai thân ảnh xinh đẹp cùng rảo bước nhanh ra khỏi cổng chợt bắt gặp một chàng trai tay cầm một bó hoa cùng với hộp quà lấp ló từ đằng xa. Thấy vậy, Sơ Vũ đẩy nhẹ tay Thúy Vân trêu:
-“ Sướng nhé, có người lại đến tỏ tình kìa.... xem ra bà rất được ái mộ.”
-“ Không phải cậu ta đến gặp bà sao, tôi thấy hắn cứ nhìn chằm chằm vào bà thôi.” Thúy Vân trêu lại
-“ Làm gì có, hắn đến gặp bà mà.....” Sơ Vũ cười gian.
Đẩy đưa một hồi, cũng chẳng thấy anh chàng kia đến, Thúy Vân chán nản nói : “ Thôi không cần để ý nữa, con trai gì mà nhát cáy như thỏ để, nhường cho bà đấy.”
-“ Tui cũng không thèm, mình về thôi, chuẩn bị đi lên Đà Lạt chơi nữa.” Sơ Vũ nắm tay Thúy Vân khuẩn trương.
Bước ra khỏi cổng, có một chiếc Limo chạy chậm chậm rồi dừng lại trước mặt hai nàng. Một thân ảnh cao lớn xuất hiện bước ra kính cẩn cúi chào
- “ Tiểu thư Sơ Vũ, An tiểu thư!”
Người đàn ông đó chính là quản gia của Sơ Vũ, biết hôm nay Sơ Vũ cùng bạn thân du lịch trên Đà Lạt nên lái xe đến đón hai người. Sơ Vũ cùng Thúy Vân nhanh chóng cúi chào: - Bác Dương, bác đến đúng lúc lắm, bác đã đem hành lí của tụi con theo chưa.’’
- “ Rồi, tiểu thư !”
Hai cô gái nhanh chóng bước vào trong chiếc, để lại bao ánh mắt tiếc nuối của bao người trong trường. Trên đường đi, bác Dương cần phải giải quyết nỗi buồn cá nhân ( đi vệ sinh ý ^^). Để lại hai cô gái trong xe, bác Dương đi khá lâu rồi trở về tiếp tục lái xe đi lên Đà Lạt. Chợt phát hiện bác Dương đi sai đường, Thúy Vân lên tiếng.
- “ Bác Dương, đi lên Đà Lạt đâu phải đường này ?”
Hỏi mãi không thấy trả lời, Sơ Vũ sinh nghi nhìn kĩ người đàn ông, này giờ cũng Thúy Vân trò chuyện, nàng không hề biết có người mặc quần áo của Bác Dương rồi lái xe chở hai người đi. Tá hỏa, Sơ Vũ tức giận quát:
-“Ông là ai, Bác Dương đâu? Lập tức xuống xe ngay cho tôi.”
- Người đàn ông hừ lạnh: “ Ngoan ngoãn chút đi, có khi tao để tụi mày chết nhẹ nhàng hơn một tí.”
“ Chết” một chữ ngay lập tức đập vào óc của Sơ Vũ, tức giận, Sơ Vũ nhào lên nắm tóc người đàn ông đánh túi bụi ( hajz, chị này ăn gan hum mà ^^ ). Thúy Vân thấy người đàn ông thò vào áo khoát định rút súng ra thì nàng lập tức bẻ cổ tay hắn cướp lấy cây súng lục trên tay. Giằng co một hồi, người đàn ông vừa lái xe vừa chiến đấu với hai bà cô lợi hại nên nhanh chóng xuống sức. Sơ Vũ nhanh chóng leo lên ghế trên đá cho hắn một cước, hắn lập tức bay ra khỏi chiếc xe. Có lẽ tổ chức ám sát này cỏ vẻ xem thường hai cô nàng này, chỉ phải một tên tới, không ngờ gặp phải hai bà chằn dữ dằn.( hai chị quả lợi hại nha). Tên kia văng ra khỏi xe, xem như chiếc xe này lái tự động rồi.
- “Sơ Vũ, nhanh cầm bánh lái lái xe đi’’ Thúy Vân hét lên.
Tức thì Sơ Vũ nhanh tay cầm lấy bánh lái, chiếc xe chạy loạng choạng lắc lư không ngừng, làm cho nàng khó kiểm soát, bỗng dưng nhớ lại việc gì, Sơ Vũ hét to:
- “ Chết rồi, tui không biết lái xe, thắng xe nằm ở chỗ nào?”
Thúy Vân hô to, - “dưới chân bà đó, đạp thắng đi!” Thúy Vân không ngờ câu này chính là câu khiến hai người gặp nạn thật sự.
Hoảng quá, nhìn xuống chân thây tới hai cái thắng, không suy nghĩ Sơ Vũ đạp thắng, không ngờ lại đạp trúng thanh lên ga, chiếc xe tăng tốc loạng choạng đâm vào thanh rào chắn rồi lao đầu xuống biển.
|
Chương 2 - “Ui da, đau quá, đầu bị u một cục rồi.”! Sau một hồi bất tỉnh nhân sự, cuối cùng Sơ Vũ cũng tỉnh lại. Nàng nhất thời ngơ ngác sau mình lại ở trong xe hơn nữa lại chổng ngược thế này, đột nhiên nàng nhớ lại mình bị một người đàn ông lạ mặt đánh nhau một hồi, xe mất lái rồi lao xuống biển, nhưng sao lại chưa chết, Thúy Vân, Thúy Vân đâu rồi, nàng hoảng hốt nhìn quanh tìm Thúy Vân, hóa ra nàng nằm ở ghế sau. Sơ Vũ bò ra sau lay gọi Thúy Vân nhưng không thấy nàng trả lời.
- “ Vân, dậy đi, mày đừng làm tao sợ” Gọi mãi không tỉnh, Sơ Vũ sợ hãi ôm Thúy Vân khóc nức nở.
- “ Vân, mày đừng chết, mày chết rồi tao biết làm sao đây, huhuhuhuh.”
- “ Ồn quá, im lặng chút đi, đau chết đi được.” Thúy Vân càu nhàu.
- “ Vân, mày tỉnh rồi” Sơ Vũ mừng rỡ.
- “ Ừ, mày có sao không?” Thúy Vân lo lắng hỏi lại.
- “ Không sao, mau ra khỏi xe đi.” Nói rồi Sơ Vũ đỡ Thúy Vân ra khỏi xe.
Trước mắt hai người la chiếc xe nằm chỏng vó lên trời, đáp dưới một đám cỏ rậm rạp dày cộm. Xung quanh chả có gì khác ngoài cây cối. Thúy Vân sửng sốt: - “Không phải tụi mình rơi xuống vực biển sao?”
- “ Rõ ràng là rơi xuống biển mà.” Sơ Vũ chắc chắn khẳng định.
Quả thật có gì đó khác thường, rơi xuống biển mà khi tỉnh lại là thấy chiếc xe nằm trêm đám cỏ. Hơn nữa, hai người chỉ bị thương sơ sơ. Nếu rơi từ trên cao xuống như vậy thì chết chắc. Thôi, không suy nghĩ nhiều, gọi người đến giúp thôi, Sơ Vũ móc chiếc điện thoại trong túi ra nhưng lại thấy không hề có sóng, điện thoại của Thúy Vân cũng không có tín hiệu.
- “Kì lạ, sao lại không có sóng, sao mà gọi người đến giúp đây!” Thùy Vân than thở.
Hai nàng nghĩ, cứ ngồi đây than thở cũng chẳng giải quyết được việc gì, hai nàng quyết định đi tìm người giúp đỡ. Hai nàng lấy hành lí trong xe rồi quyết định cuốc bộ, xe chỏng ngược lên trời kiểu đó thì đi lại kiểu gì. Đi một đoạn thì hai người gặp một đám người đàn ông đang đuổi bắt một cô bé. Có khoảng bốn tên đàn ông khỏe mạnh mặc đồ cổ trang, mặt mày hung dữ, còn vác thêm cây gậy. Cô bé khoảng chừng 14, 15 tuổi trông khá xinh xắn cũng mặc đồ cổ trang. Thấy hai nàng, cô bé liền quỳ xuống khóc lóc cầu xin cứu giúp.
- “ Tiếng Trung, nơi này là Trung Quốc sao?” Thùy Vân nghi hoặc.
- “ Chắc gần đây có phim trường, họ đang diễn tập đấy.” Sơ Vũ nói.
Đám người đàn ông chạy đến chỗ hai nàng, nhìn hai nàng với ánh mắt dò xét. Tức tối, Sơ Vũ lên tiếng:
- “ Nhìn cái gì, chưa bao giờ thấy mĩ nữ sao?”
Bọn đàn ông tức thì cất lên một tràng Tiếng Trung.
- “ Họ nói gì vậy, nói nhanh quá, tui nghe không kịp.” Thúy Vân nhìn Sơ Vũ hỏi.
- “ Các người là ai, đến từ đâu, ăn mặc thật quái dị?” Sơ Vũ tức tối, nàng là nhà thiết kế đầy tài năng, lối ăn mặc của nàng vô cùng phong cách và cá tính, nhiều người còn phải học hỏi, thế mà đám người này bảo nàng ăn mặc quái dị, đúng là tổn thương đến lòng tự trọng của nàng. Nàng ngay lập tức phản pháo băng tiếng Trung. – “ Các người mới ăn mặc quái dị, chả ra vào đâu.” Sơ Vũ có bà ngoại là người Trung nên nàng biết tiếng trung là lẽ thường tình.
- “ Tiểu tử chết tiệt, các huynh đệ lên, đánh chết tên này rồi mang cô gái bên cạnh về bán luôn thể.” Tên cầm đầu hét lên.
“Á, bổn tiểu thư sao giờ lại thành tiểu tử, nó tưởng mình là con trai sao?” Sơ Vũ thầm nghĩ.
- “Tên tiểu tử này ốm yếu như con gái, một mình tao được rồi. ” Một tên vỗ ngực ra oai. Nói rồi hắn xông vào Sơ Vũ định ra đòn, Sơ Vũ khẽ né người, cho hắn ngay một cước vào mặt.
- “ Á, đau quá, máu mũi, trời ơi, cái răng của tui...” Hắn đau đớn rên la, ba tên còn lại tức giận xông lên một lượt.Cùng một lúc đánh ba tên đàn ông to cao, khỏe mạnh bằng tay không có chút chật vật, nàng thường sử dụng kiếm gỗ khi thi đấu.
- “ Vũ, bắt lấy”. Trong lúc Sơ Vũ đang đánh nhau với đám đàn ông, Thúy Vân chạy đi tìm vũ khí giúp nàng rồi ném mạnh về phìa Sơ Vũ. Sơ Vũ nhanh tay bắt lấy cành cây, rồi cười nụ cười tà ác:
- “ Dám đánh bà, bà cho tụi bay tan tác.”
Thúy Vân cũng định xông vào trợ giúp nhưng nhìn đám đàn ông mọi rợ đó dần dần bị Sơ Vũ hạ gục một cách nhanh chóng thì nàng nghĩ. “ Thôi mình vô giúp cũng thừa.”
Hạ xong tên cuối cùng, Sơ Vũ đạp chân lên bụng tên cầm đầu quát.
- “ Sao, còn muốn đánh chết ta nữa không?”
Chúng sợ hãi quỳ lạy cầu xin.
- “ Công tử độ lượng, chúng tôi có mắt như mù không nhìn thấy thái sơn, công tử tha mạng aaaaa.”
- “ Cút”
- “ Dạ, tụi em cút, cút ngay.” Một lũ đàn ông khỏe mạnh lại thua một đứa con gái, thật nực cười, ngay cả chạy còn sợ hãi, vấp lên vấp xuống để lại đằng sau giọng cười sảng khoái của Sơ Vũ.
Giải quyết xong, Sơ Vũ cùng Thúy Vân đến bên cô bé hỏi han. Sơ Vũ dùng vốn tiếng Trung lưu loát của mình để nói chuyện với cô bé. Thúy Vân đứng bên cạnh cũng cố gắng lắng nghe, vì nàng đã từng học qua một khóa tiếng Trung sơ cấp nhưng căn bản không đủ xài, chỉ hiểu được sơ sơ. Hơn nữa cô bé này dùng nhiều từ khá lạ như cổ văn vậy. Khuôn mặt Sơ Vũ dần dần biến đổi, từ vui vẻ sang kinh ngạc, lo lắng. Thúy Vân lo lắng đến bên cạnh hỏi han.
- “ Sao vậy?
- “ Bà có tin chuyện xuyên không ?”
- “ Là sao?” Thúy Vân hỏi.
- “ Đây không phải là Việt Nam, cũng không phải Trung Quốc, nơi này Đào Nguyên thôn, một làng quê nhỏ thuộc Vi Quốc, niên đại thứ 4 Vĩnh Kì, do hoàng đế Lăng Thần cai trị.” Sơ Vũ nói một tràng khiến Thúy Vân nhất thời tiêu hóa không nổi.
- “ Chờ chút, bà nói gì? Xuyên không đến Vi Quốc? . Vi Quốc, cái tên này tui chưa nghe qua bao giờ.”
- “ Đại khái là tui với bà gặp nạn may mắn không chết, lại xuyên tới cái nơi khỉ ho cò gáy này đây.” Sơ Vũ thở dài.
- “ Không thể nào, không được?” Thúy Vân vô cùng sợ hãi, ở thế giới của mình, nàng và Sơ Vũ còn có người thân, tương lai sáng lạn. Làm sao mà sống được ở một nơi mà không có tivi, tủ lạnh, internet, một nơi hoàn toàn không có sự văn minh được đây. Về nhà, phải tìm cách về nhà, đây là ý định duy nhất trong đầu của hai người bây giờ.
|
Chương 3 Khi xác định được đích thị mình đã xuyên không, Thúy Vân và Sơ Vũ thơ thẩn như người mất hồn, đến khi cô bé kia cúi đầu tạ ơn thì mới thức tỉnh:
- “ Công tử, cô nương, đa tạ đã cứu giúp, xin hai người nhận của muội một lạy.”
Thấy vậy, Sơ Vũ vội đến gần đỡ nàng dậy:
- “ Ấy, ấy, đừng như vậy, tôi tổn thọ mất, sao bọn chúng lại muốn bắt em.”
- “ Nhà muội rất nghèo, ba mẹ mất sớm, bà nội lại bệnh nặng không có tiền để chữa bệnh. Cho nên ta mới đến Quách gia vay mượn 1 lạng bạc , thế nhưng lãi mẹ đẻ lãi con giờ đã lên tới 20 lạng bạc. Số tiền lớn như vậy, cho dù cả năm làm thuê, làm mướn kiếm cũng không đủ tiền. Không có tiền trả, bọn chúng bắt muội đem bán vào kĩ viện để trả nợ.” Cô bé vừa kể vừa khóc thật sự rất đáng thương.
- “ Đừng khóc, muội tên gì? Sơ Vũ hỏi.
- “ Muội họ Tịnh, tên Liên Nhi.”
- “ Được, Liên Nhi, muội dẫn bọn ta đến thôn của muội được không, bọn ta cần một chổ nghỉ chân.”
- “ Vâng”
Thúy Vân cùng Sơ Vũ thu xếp lại đống hành lí trên xe. Chợt phát hiện cây súng lục mà Thúy Vân cướp được từ tay gã đàn ông, nàng nhanh chóng nhặt lên rồi cất cẩn thận vào túi của mình. Mọi thứ chuẩn bị xong, hai nàng nhanh chóng đi theo Liên Nhi về Đào Nguyên thôn. Trên đường đi có rất nhiều cây đào, chả trách được gọi là Đào Nguyên thôn, bây giờ là mùa hè, chưa đến mùa hoa nở, nếu là mùa xuân, ắt hẳn nơi này rất đẹp. Suốt dọc đường, Liên Nhi cứ gọi Sơ Vũ là công tử thì lại thắc mắc. : -“ Mình nhìn giống con trai lắm sao?”, chợt nàng nhớ ra bản thân mình để tóc ngắn, ngoại hình mặc bộ quần áo rộng thừng thình kiểu tomboy, họ hiểu nhầm là đúng.
Đi một hồi lâu Liên Nhi dẫn hai nàng đến một căn nhà nhỏ, chợt có một bà lão chạy ùa ra khóc nức nở.
- “ Liên Nhi, cháu đã về, cháu không sao chứ?”
- “ Con không sao, may nhờ có vị công tử kia cứu giúp.” Liên Nhi cười nói.
Bà lão nhất thời liền nhìn chằm chằm vào Thúy Vân và Sơ Vũ, thấy cách họ ăn mặc kì lạ nhìn có vể giống người ngoại quốc nên có chút tò mò, sững sờ. Thúy Vân và Sơ Vũ khẽ mỉm cười gật đầu.
- “ Chào bà ạ !”
- “ Đa tạ hai vị đã cứu giúp Liên Nhi nhà tôi, mời hai vị vào nhà.” Bà lão mỉm cười thân thiện.
Bà lão cẩn thận rót trà mời Thúy Vân và Sơ Vũ:
- “Công tử , cô nương là người ngoại quốc? nhìn phục trang của hai vị rất kì lạ.”
- “ Vâng, chúng cháu đến từ một nơi rất xa, vô tình lạc đến đây.” Sơ Vũ cười trả lời có chút miễn cưỡng, nàng không muốn cho người khác biết nàng đến từ tương lai. Thúy Vân không rành tiếng Trung cho lắm chỉ ngồi đó để cho Sơ Vũ tiếp chuyện. Bà lão thấy Sơ Vũ né tránh câu nên cũng không hỏi nhiều.
- “ Vậy công tử định làm sao đây?”
- “ À, chúng cháu định tìm một nơi nghỉ chân vài ngày rồi tính sau.”
- “ Nếu công tử không ngại thì cứ ở nhà bà cháu tôi vài ngày coi như báo đáp ân tình”
Sơ Vũ vui mừng : - “ Thế thì còn gì bằng, cảm ơn bà!”
Từ lúc xuyên không tới giờ đã được ba ngày. Thúy Vân cùng Sơ Vũ đang cố gắng hòa nhập vào cuộc sống nơi này. Thúy Vân chật vật hơn Sơ Vũ nhiều, nàng không nắm vững tiếng Trung, nên làm gì cũng khó, biết có ngày tiếng Trung cần thiết đến như vậy, nàng đã chăm chỉ học hơn rồi. Ở hiện đại, thời gian lúc nào cũng trôi qua nhanh chóng, thời gian không chờ đợi ai. Thế mà ở cổ đại, ba ngày cứ dài như một năm vậy, công việc của con người nơi đây một ngày cứ lặp đi lặp lại một cách nhàm chán. Thúy Vân và Sơ Vũ chỉ thấy hài lòng một điểm duy nhất là được ngủ nướng thoải mái, không ai quấy rầy. Với Thúy Vân-một ca sĩ luôn chạy “ sô” cả ngày, lúc nào cũng trong tình trạng thiếu ngủ thế mà giờ đây được “nướng” thế này thì còn quý hơn là vàng. Để giết thời gian, Thúy Vân nhờ Sơ Vũ củng cố lại vốn tiếng Trung của mình, đến nơi này không thể không biết tiếng Trung.
Sơ Vũ đang bận bịu dạy cho Thúy Vân cách phát âm thì bên ngoài có tiếng ồn ào, quát mắng. Nhanh chân chạy ra thì thấy trước mắt là đám đàn ông hôm nọ nhưng lại kéo thêm vài tên nữa. Một tên đang bắt giữ Liên Nhi, tên khác thô lỗ đẩy lão bà bà té xuống đất.
- “ Không có tiền trả thì lấy thân trả nợ, bay đâu, vào nhà, xem có cái gì đáng giá thì mang ra đây.” Một tên ra tiếng thị uy, có vẻ là tên cầm đầu.
Bọn chúng định xông vào thì nhìn thấy Sơ Vũ đứng chình ình trước mặt thì nhất thời giật mình, tiếp đó là sợ hãi, mặt trắng bệch. Hắn lập tức chạy đến kẻ cầm đầu nói một cách run sợ:
- “ Đại ca, chính hắn, chính hắn, hôm đó hắn đã cướp Liên Nhi.”
- “ Tiểu tử, ngươi thật to gan, dám đánh người của ta, ngươi có biết ta là ai không?” Tên cầm đầu nói với vẻ mặt nghênh ngang, kiêu ngạo.
Sơ Vũ hừ lạnh: - “ Ngươi là ai, ta không cần biết, chỉ cần thấy kẻ nào ăn hiếp người quá đáng, ta sẽ không tha.”
- “ Ngươi vô lễ, dám vô lễ với Quách công tử.” Một tên thuộc hạ lên tiếng.
- “ Im mồm, một tên thuộc hạ mà dám lếu láo.” Sơ Vũ tức giận trừng mắt.
Tên Quách công tử nghiến răng , lửa giận bốc lên đầu hắn: - “ Đánh chết nó”
Tức thời một đám cùng lúc xông lên, Sơ Vũ nhanh chân chạy vào nhà lấy cây kiếm gỗ kiểu nhật mà nàng mới đặt làm hôm qua, cũng cần thử xem xài có tốt không. Tuy nhiên, bọn này kéo đến khá đông, chắc cũng chừng 10 tên, Thúy Vân liền xông vào trợ giúp. Hai nàng sử dụng những ngón đòn mà mình học được, trái một quyền, phải một cước, bọn chúng nhanh chóng bị hạ gục. Tên họ Quách hoảng hồn loạng choạng bỏ chạy.
- “ Đứng lại, dám chạy à.” Sơ Vũ tức tối đuổi theo nắm lấy cổ áo hắn, dùng lực vật ngã hắn xuống đất. – “ Rầm”
Nàng hăng máu đạp lên bụng hắn : - Nghe rõ, tên ta là Triệu Sơ Vũ, nhớ chưa?.
- “ Dạ nhớ.” Hắn sợ hãi chắp tay lại xin nàng tha mạng.
Thúy Vân đi đến cạnh hắn ngồi xổm xuống hỏi: “ Liên Nhi nợ ngươi bao nhiêu?”
- “ Dạ, 20 lượng bạc.” Hắn run rẩy trả lời.
Sơ Vũ gia tăng lực ở bụng: - “ Cái gì, không phải 1 lượng sao ?”
- “ Dạ, 1 lượng.” Hắn khóc thành tiếng.
- “ Lão bà, bà có một lượng chứ? Thúy Vân hướng đến lão bà mỉm cười hỏi.
Bà lão liền chạy vào nhà lấy ra một lượng đưa cho Thúy Vân. Thúy Vân cầm 1 lượng bạc hướng tới hắn hỏi:
- Giấy nợ đâu?
Hắn hoảng sợ, tay run run rút tờ giấy nợ đưa cho Thúy Vân, nàng cầm tờ giấy đọc một lượt rồi xé từng mảnh, xong xuôi nàng vứt cho hắn 1 lượng bạc rồi mắng: - “ Cút đi.”
Sơ Vũ còn bồi thêm một câu : - “Lần sau còn dám đến nhà lão bà gây rối, ta cắt tai ngươi cho chó ăn.”
- “Dạ, Triệu công tử, tiểu nhân không dám nữa.”
- “ Biến.” Hắn bây giờ dứng dậy còn không nổi, phải nhờ bọn hạ nhân tơi dìu đi, trông bộ dạng thê thảm vô cùng.
- “ An tiểu thư, Triệu công tử, xin nhận của bà cháu tôi một lạy, ơn này không biết lấy gì báo đáp.” Nhất thời hai bà cháu Liên Nhi quỳ xuống khóc.
- “ Ấy đừng, cháu nhận không nổi đâu hai bà cháu mau đứng dậy đi.” Thúy Vân cùng Sơ Vũ vội chạy đến mỉm cười đỡ hai bà cháu. – Bà đã cho tụi cháu ở nhờ với ăn cơm rồi còn gì.
Sơ Vũ nói thêm : - Từ nay về sau bọn chúng không dám đến nữa đâu, hai bà cháu yên tâm.”
- Bà ơi, ngày mai chúng cháu sẽ phải đi.
- Phải đi sao, bọn cháu đi đâu? Lão bà hỏi.
- “Chúng cháu không thể phiền bà mãi được, bọn cháu sẽ tới kinh thành để làm ăn, khi nào thành đạt, chúng cháu lại về thăm bà.” Sơ Vũ cười nói. Hai nàng đã bàn tính kĩ rồi, ở thời đại này cần phải có tiền mới tồn tại được. Thúy Vân và Sơ Vũ quyết định đến kinh thành kinh doanh. Nếu ở mãi cái thôn quê nhỏ bé này, hai nàng sẽ chán chết mất.
- Vậy khi nào thì đi ? Bà hỏi
- Ngày mai ạ.
- Nhanh vậy sao, được rồi để ta chuẩn bị lương khô.
- “ Cảm ơn bà.” Thúy Vân và Sơ Vũ đồng thanh.
|
Chương 4 Tối hôm đó, Thúy Vân và Sơ Vũ được thết đãi một bữa cơm chia tay với một con vịt, vài món dưa rau. Với gia cảnh của hai bà cháu thì bữa cơm này được xem là khá thịnh soạn.
- Bà ơi, từ đây đến kinh thành mất bao nhiêu ngày đường.? Thúy Vân hỏi.
- Nếu đi bộ thì mất 9 ngày, còn cưỡi ngựa thì khoảng 5 ngày.
- “Hix, 9 ngày lận sao, nếu mà chiếc xe hơi của tụi mình không hỏng thì chỉ cần 2 ngày là cùng.” Sơ Vũ than thở.
- “ Xe hơi?” Bà lão ngạc nhiên. “ Có loại xe chạy nhanh đến như vậy sao?”
- “ À, à, đó là một loại xe ở đất nước chúng cháu.” Sơ Vũ ấp úng.
- “Bà kinh thành là nơi như thế nào?” Thúy Vân chuyển đề tài.
- “ Ta chưa bao giờ đến kinh thành cả, nhưng nghe nói nơi đó là một rất giàu có, phùng thịnh, náo nhiệt, nhưng cuộc sống ở đó rắc rối hơn ở đây nhiều.” Bà mỉm cười. “ Ăn nhiều vào rồi ngủ sớm, mai còn có sức lên đường.” Vừa nói bà vừa liên tục gắp thức ăn cho Thúy Vân và Sơ Vũ.
- “ Vâng, cám ơn bà.”
Sau khi dùng cơm xong, Thúy Vân và Sơ Vũ về phòng mình sắp xếp lại hành lí của mình rồi đătj lưng trên chiếc giường cũ kĩ, chật chội. Sơ Vũ nhìn đồng hồ rồi bất giác thở dài, chỉ mới 8h hơn, người hiện đại như nàng không quen đi ngủ sớm như vậy, Thúy Vân cũng không ngoại lệ. Bên ngoài bao phủ bởi bóng đêm tĩnh mịch, ngoài tiếng gió thổi nhẹ trên mái hiên, còn có tiếng dế kêu rít như gọi bạn tình. Thúy Vân chợt nhớ những kỉ niệm trước đây khi nàng ở thế giới hiện đại. Hồi nhỏ, nàng cũng thường lũ bạn chơi bắt dế, thả diều, về đêm nàng lại được tiếng hát ru của mẹ đưa vào giấc ngủ, kí ức chợt ùa về dữ dội khiến nàng khẽ rơi nước mắt. Thấy bạn mình khóc thầm, Sơ Vũ cũng biết được Thúy Vân đang nghĩ gì lên tiếng:
- “ Nhớ nhà sao ?”
- “ Ừm, không biết mọi người giờ này đang làm gì nhỉ ?”
- “ Còn làm gì nữa, ắc hẳn bây giờ đang lo lắng và tìm kiếm tụi mình.” Nhắc đến, Sơ Vũ lại sôi gan, tự dưng lại có tên đàn ông lạ mặt cướp xe, lại còn muốn giết hai người, khiến nàng phải chật vật ở cái thế giới cổ đại này. Cái tên đó, nếu có ngày gặp lại, nhất định nàng sẽ cho hắn nhừ xương.
- “ Vũ, tui rất lo, trong cái thế giới này cái gì mình cũng không biết, lại còn là thời phong kiến nữa, sau này sẽ rất khó khăn.” Thúy Vân nói.
- “ Ừ, phải cố gắng thích nghi chớ biết làm sao, mình là người hiện đại, có kiến thức, hơn hẳn cổ nhân, sẽ không sao đâu.”
- “ Hi vọng là vậy, ngủ đi, mai còn dậy sớm.”
Hai người tự an ủi chính mình, nhắm mắt nghĩ về gia đình mình, trong lòng tràn trề sự nuối tiếc, nhớ nhung:
“ Cha mẹ, bảo trọng, chúng con sẽ cố gắng sống tốt.” rồi lặng lẽ chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau Thúy Vân diện chiếc quần jean ,giày thể thao, áo thun trắng, bên ngoài mặc chiếc áo khoác màu xanh dương, tóc cột đuôi gà, trên đầu đội chiếc mũ lưỡi trai. Sơ Vũ mặc chiếc áo thun rộng thùng thính rất phong cách, đầu đội chiếc mũ màu đỏ hiphop bắt mắt vô cùng, quần bò màu nâu, đôi giày thể thao màu vàng nhạt mà nàng yêu thích. Bên cạnh đó, Thúy Vân và Sơ Vũ cùng đeo một chiếc kính đen càng làm tăng vẻ quái dị trong mắt của lão bà và Liên Nhi.
- “ Chúng cháu đi đây.” Hai người chào tạm biệt.
- “ Chờ chút” Bà lão vội đem trong nhà một gói đồ nói. “ Đường đi rất xa và mệt nhọc, đây là một ít lương khôi đủ dùng trong 3 ngày, các cháu cầm lấy mà ăn.”
Thúy Vân và Sơ Vũ cảm động: “ Cảm ơn bà, ơn này chúng cháu không bao giờ quên.”
- “ Đừng nói vậy, các cháu là ân nhân của nhà ta, ta xem các cháu như con cháu của mình vậy. Huyện An Thành cách nơi này khoảng 8 dặm ( gần 13 km), tới đó có thể thuê xe hoặc mua ngựa đi cho tiện.”
- “ Vâng, Lan Nhi chăm sóc bà nhé, hai người bảo trọng” Sơ Vũ nói.
- “ Lên đường bình an.” Hai bà cháu hô to đứng vẫy tay, nhìn bóng dáng hai người dần dần khuất hẳn.
---------------
Vừa đi vừa hỏi đường, hai nàng cứ thế tiến lên hướng bắc mà đi. Hơn 1 tiếng cuốc bộ, Thúy Vân và Sơ Vũ đã thấm mệt. Ngày trước, hai nàng là tiểu thư con nhà giàu, đi học đi chơi đều có xe đưa đón, thế mà ngày hôm nay lại đi bộ giữa trời nắng , hơn nữa lại mang theo đống 2 cái va li và 2 balo to tướng, không mệt mới là lạ. Cặp giò của Thúy Vân đang biểu tình.
- “ Này, nghỉ chút đi, tui chịu hết nổi rồi.” Thúy Vân hổn hển.
Sơ Vũ và Thúy Vân cùng ngồi nghỉ dưới một tán cây, lấy chai nước lọc ra uống.
- “ Khà..., mát quá, công nhận thời này khí hậu thanh tĩnh trong lành thật, không như ở mình, vừa ồn ào vừa ôi nhiễm.” Sơ Vũ cười nói.
- “ Ừ, công nhận.” Thúy Vân cầm chiếc mũ phe phẩy. “ Ước gì giờ này có chiếc xe ngựa đi qua cho mình quá giang nhỉ.”
- “ Ế, có một chiếc xe đang đi đến kìa!” Sơ Vũ hô to.
- “ Hả?” Thúy Vân lập tức đứng dậy nhìn về chiếc xe, tiếc thay, đó không phải xe ngựa mà là xe bò. Có còn hơn không, hai nàng lập tức chặn chiếc xe bò nhờ quá giang. Vừa nhìn thấy hai nàng, ông lão hoảng hồn vì cách ăn mặc kì quái của hai người trước mặt, kẻ thì tóc ngắn củn cỡn, kẻ thì cột mái tóc đuôi gà cụt ngủn đằng sau gáy, nam không ra nam nữ không ra nữ. Ông lão có vẻ sợ hãi, nhảy xuống xe bủn rủn cầu xin:
- Hai vị đại gia tha mạng, ta thân già chẳng có gì cả.
Thấy ông lão có biểu hiện như gặp phải cướp, hai nàng nhìn nhau khẽ cười:
- Ông lão à, tụi cháu không phải là cướp, tôi chỉ muốn đi quá giang xe của ông mà thôi.
- “ Quá giang?” Ông lão nghi hoặc.
- “ Đúng, chúng cháu cần đến huyện An thành, nếu ông cùng đường thì xin ông cho bọn cháu quá giang.” Thúy Vân năn nỉ.
Ngoại trừ trang phục cổ quái, ông lão cảm thấy hai nàng có vẻ lễ phép không phải là người xấu, ông liền đồng ý. – “ Được, ta cũng đang đến huyện An Thành chuyển củi.”
- “Cảm ơn ông !” Hai nàng mừng rỡ, vội xếp hành lên chiếc xe bò rồi ngồi lên đống củi. Nhờ vậy mà nhanh chóng đến An Thành. Xuống xe hai nàng không quên cảm ơn ông lão còn tặng cho ông cái bình nước lọc bằng nhựa, ông lão có vẻ khá thích thú. Đi thêm một đoạn ngắn, trước mắt Thúy Vân và Sơ Vũ hiện lên cái cổng bằng đá khá to cao và tinh xảo có khắc chữ “ AN THÀNH HUYỆN”. Cuối cùng cũng đến, nhanh chân rảo bước vào huyện. Bản huyện có khác, đông đúc hơn hẳn, có họp chợ khu ăn uống, tiểu lầu vô cùng náo nhiệt. Xung quanh đầy ắp không khí cổ đại, ngoại trừ bộ quần áo đang mặc và đống hành lí mà hai nàng mang bên mình, đây là những thứ duy nhất mang hơi hướm hiện đại.
Vừa bước vào ngay lập tức có hàng chục ánh mắt nhìn hai nàng với cặp mắt tò mò, kinh ngạc, có người còn đi theo phía sau, bàn tán xì xà xì xồ.
- “ Nè, sao mà nhìn tụi mình dữ vậy?” Sơ Vũ bực bội.
Thúy Vân chợt nhận ra cách ăn mặc của mình không hợp thời, kì quái như vậy, không bị bàn tán mới lạ.:
- “ Tui với bà đi mua bộ đồ khác mặc đi, nếu không thì cả đường đi đến kinh thành tui với bà sẽ trở thành động vật quý hiếm quá.” Thúy Vân khẽ nói.
- “ À...” Giờ này Sơ Vũ mới nhận ra.
Sơ Vũ và Thúy Vân đi vào hiệu cầm đồ, quyết định bán vài thứ để lấy bạc mà dùng. Ông chủ thấy hai nàng bước vào thì kinh ngạc rồi chạy đến chào đón. – “Xin chào hai vị, hai vị muốn cầm thứ gì?”
- “Ta muốn cầm thứ này.” Nói rồi Sơ Vũ đặt lên bàn chiếc điện thoại cảm ứng của nàng và đôi bông tai inox đính đá như kim cương lên chiếc bàn.“ Cái gì đây?” Chủ tiệm cầm chiếc điện thoại hỏi
- “ Cái này là điện thoại... à không là hộp nhạc?” Sơ Vũ gian xảo, chiếc điện thoại này nàng mua gần 15 triệu bạc, thời này không có sóng, không có điện, trước sau gì cũng hết pin, bán đi cũng không tiếc.
- “ Hộp nhạc?” Ông chủ tò mò.
- “ Này ông xem nhé” Nói xong, Sơ Vũ bật một bản nhạc không lời Trung hoa lên, tiếng nhạc réo rắt vang lên cùng thứ ánh sáng phát ra từ điện thoại làm ông ta sáng mắt cả lên.
- “ Ồ, quả là bảo vật”
- “ Đương nhiên, thứ này là bảo vật có 1 không 2 trên đời này, không có cái thứ 2 đâu.” Sơ Vũ cười nói, đóng kịch quả là đạt.
- “ Vậy còn thứ này?” Ông ta cầm chiếc hoa tai lên đánh giá. “ Chất liệu gì vậy, viên đá đẹp quá.”
- “ Đôi mắt ông quả là tinh tường, đây là bảo vật vô giá, cũng không có cái thứ 2 đâu.” Nàng tiếp tục phóng đại.
- “ Hai bảo vật vô giá như vậy, tại sao lại bán đi.” Ông ta nghi hoặc.
- “ À, quả thật ta cũng bất đắc dĩ, tại vì lộ phí bị mất, không còn tiền, ta đành bán đi, đến khi nào đến nhà người thân ở kinh thành, ta sẽ đem tiền chuộc lại.” Sơ Vũ làm vẻ bất đắc dĩ thở dài.
- “ Ra là vậy, được, ta mua với giá 300 lượng.”
- “ Sao, chỉ có 300 lượng, ông đùa à, 400 lượng.” Sơ Vũ lên giá.
- “ 320” Ông ta lại ra giá.
- “ 390”
- “ 340” ...................
Sau một hồi trả giá tốn gần một tô nước miếng, Sơ Vũ mới cầm được trong tay 365 lượng bạc. Thúy Vân nhìn Sơ Vũ mà không khỏi phì cười : Cô bạn mình quả nhiên lợi hại.
|