Định Mệnh Cho Ta Gặp Nhau (Fameracong209)
|
|
Chương 5 Bước ra khỏi hiệu cầm đồ, Sơ Vũ đắc ý cầm túi bạc trên tay cười gian.
- “ Thấy tui siêu không, keke?”
- “ Hi vọng tui với bà không bị quả báo gì.” Thúy Vân nói có vẻ áy náy.
- “ Gì chứ, quả thật thứ đó có một không hai trên đời mà, keke.”
- “ Được rồi, đi mua quần áo thôi.”
Thúy Vân kéo Sơ Vũ vào một y phục quán. Thấy khách hàng, bà chủ ra tiếp đón, vị chủ quán này khá trẻ, chỉ tầm 25 tuổi.
- “ Hai vị công tử muốn loại y phục nào ạ, loại thượng hạng hay bình dân.?” Bà chủ niềm nở
- “ Lấy cho ta loại bình dân thôi.” Thúy Vân lên tiếng, phải tiết kiệm tiền, đường đi còn dài.
Nhìn cách ăn mặc và bộ dáng không ra nam không ra nữ của hai người trước mặt, bà chủ quyết định mang nhiều bộ nam trang cho hai nàng lựa chọn. Thúy Vân và Sơ Vũ mỗi người lựa hai bộ để tiện thay đổi.
- “ Bà chủ, có nơi thay quần áo không?” Thúy Vân hỏi.
- “ À, mời hai vị vào đây.” Bà ta để hai nàng vào một căn phòng.
Việc đầu tiên là phải làm mất ngực cái đã, hai nàng lấy tấm lụa trắng quấn chặt từ ngực xuống eo rồi bắt đầu mặc y phục. Cổ trang thật là phiền phức, trời thì nóng nực mà lại mặc đến 2 ba lớp, ai nàng loay hoay mãi mới mặc xong áo. Thúy Vân vấn đuôi tóc của mình, dùng một dây thun và một cây trâm cố định lại, tóc Sơ Vũ ngắn củn cỡn, có muốn búi lên cũng chẳng được. Tiếp theo là hóa trang, Sơ Vũ mở hộp trang điểm lấy kem nền và phấn màu nâu đồng thoa lên mặt, còn dùng cọ vẽ lên hàng chân mày cho giống nam nhân. Xong xuôi, Thúy Vân soi gương thán phục: “ Chuyên viên trang điểm có khác, biến thành nam nhân rồi.”
- “ Đương nhiên, vào tay tui, nữ hóa thành nam, trẻ biến thành bà già cũng được nữa là.” Sơ Vũ tự tin nói.
Mọi thứ xong xuôi, hai nàng bước ra khỏi phòng thay đồ, Sơ Vũ và Thúy Vân, một người áo xanh dương, người kia áo vàng, tuy là y phục thuộc loại bình dân nhưng không hề ảnh hưởng đến vẻ tuấn mĩ, tiêu sái của họ.
So với nữ tử thời cổ đại thì hai nàng khá cao, nhìn cũng không nghĩ là gái giả trai. Thấy bà chủ nhìn thơ thẩn, Sơ Vũ trêu chọc:
- Bà chủ, thế nào, có hợp với chúng tôi không?
- “ À, hợp lắm, rất hợp.” Bà chủ ấp ùng đỏ mặt.
- “ Tất cả bao nhiêu tiền vậy?” Thúy Vân hỏi.
- “ Mỗi bộ, 4 lượng, tổng cộng là 16 lượng.”
Thúy Vân và Sơ Vũ trả bạc rồi bước ra khỏi y quán để lại ánh mắt tiếc nuối của bà chủ. Kế hoạch tiếp theo là mua ngựa nhưng khổ nỗi ngay cả con ngựa hai nàng đều chưa sờ qua, cưỡi làm cái nỗi gì. Bàn tính một hồi, hai nàng không cưỡi ngựa mà quyết định cưỡi lừa. Dù sao lừa cũng hiền hơn, chạy cũng tốt lại chở được vật nặng và quan trọng nhất là lừa rẻ hơn ngựa nhiều. Rõ khổ, từ trước đến hai nàng chẳng bao giờ lo lắng chuyện tiền bạc, thế mà bây giờ lại tính toán từng đồng từng cắt.
Nàng lựa chọn hai con lừa khỏe nhất, xếp hành lí rồi tiếp tục cuộc hành trình. Cho dù cưỡi lừa, hai nàng vẫn không làm mất vẻ tuấn mĩ trong con mắt của người đi đường. Đi được một đoạn bỗng thấy một đám đông tụ tập với tiếng cãi cọ ầm ĩ. Vì tò hai nàng quyết định nán lại xem thử chuyện gì xảy ra. Vừa xuống lừa, nghe ngóng tình hình, Sơ Vũ có cảm giác có người đang sờ sẫm vào người mình, nàng xoay người lại thấy một tên tiểu tử tầm 16 tuổi đang cầm túi bạc của nàng. Thấy mình bị phát giác, hắn lập tức xoay người bỏ chạy, Sơ Vũ nổi điên la toán lên: - “ Tên ăn cắp, đứng lại cho ta.” Nàng lập tức đuổi theo, vừa chạy vừa hét
Lúc đó, trên lầu của một tửu lâu.
- “Dương Tiêu, việc tri huyện ăn hối lộ giải quyết như thế nào rồi?” Vị công tử mặc áo bào tím vừa nhấp chén rượu vừa hỏi với dáng vẻ uy nghi, sang trọng.
- “ Bẩm, đã làm theo lệnh của đại thiếu gia, phế chức quan và tịch thu toàn bộ tài sản của Lưu tri huyện, bổ nhiệm Tiêu Du lên đảm nhiệm chức vụ.” Một người đàn ông trung niên mày cúi đầu kính cẩn trả lời.
- “ Ừm” Hắn ta điềm đạm đặt chén rượu lên bàn, nhắm mắt, ngón tay gõ nhẹ lên bàn, lắng nghe khúc nhạc trong trẻo được đàn bởi vị nữ tử mặc áo trắng đang ngồi sau tấm màn mỏng. Hắn ta một thân áo bào tím sang trọng, phong thái uy nghi, đĩnh đạc, ở hắn thoát ra một loại khí chất cao quý vương giả. Điện mạo anh tuấn, sống mũi cao thẳng, mày kiếm sáng ngời, mị lực mê hoặc bao nữ nhân. Bổng nhiên hẳn mở mắt nhìn vị nam nhân trung niên kia.
- “ Nhị đệ giờ sao giờ này vẫn chưa đến?” Hắn nói có chút không hài lòng.
- “Thưa công tử, nhị thiếu gia đang trên đường đến đây.”
Đột nhiên bên dưới có tiếng cãi vã ồn ã, hắn chậm rãi đứng dậy nhìn qua cửa sổ xem xét tình hình bên dưới. Ngay lúc này, một người đàn ông nắm lấy cổ áo của một cậu bé chừng 12 tuổi, mắng ****:
- “ Có trả tiền không, không trả tiền, tao đánh mày.”
- “ Tại sao tôi phải trả tiền, tôi đâu có ăn của ông.” Cậu bé quật cường mở lo mắt phản pháo.
- “ A, mày láo, không trả tiền tao đánh chết mày.” Dứt lời, ông ta vung tay tát cậu bé ,đã vậy còn định tát thêm một cái nữa, ngay lập tức Thúy Vân bắt lấy tay ông ta.
- “ Ông chủ, là người lớn không nên so đo với trẻ con, thằng bé này đã làm gì mà ông đánh nó như vậy.?” Thúy Vân nói với giọng không nặng, không nhẹ nhưng trong thâm tâm, nàng rất tức giận, nàng ghét nhất những kẻ dùng vũ lực với con nít.
- “ Đừng có xía vô, tên tiểu tử đó ăn quỵt bánh nướng của ta, còn làm hư mất mười mấy cái bánh, ta phải đánh nó.” Ông ta trợn tròng mắt nhìn Thúy Vân.
- “ Tôi không ăn, tôi chỉ đứng ngửi mùi bánh thôi, tại ông bắt ép tôi trả tiền nên vùng vẫy sơ ý làm đổ bánh của ông thôi, ông cũng làm hỏng hai thang thuốc của tôi rồi còn gì ” Thằng bé nói với giọng uất ức.
- “ Tao không biết mày trả tiền cho tao.” Ông ta tiếp tục la hét, giọng dân cho quả thật khỏe, người làm ca sĩ như Thúy Vân có chút khâm phục.
- “ Không trả......”
- “ Đợi chút, ngửi mùi đồ ăn mà cũng phải trả tiền sao?” Thúy Vân kinh ngạc.
- “ Đúng” Ông ta trả lời.
- “ Vậy, ông bán bánh giữa chợ thế này, mùi bánh bay khắp nơi, ai cũng ngửi được, vậy thì mọi người đều phải trả tiền sao?” Thúy Vân nói lí với ông ta.
- “ Ờ thì........., ta ta... ta không biết nhưng thằng nhóc này nhất định phải trả tiền.” Mọi người trong chợ nhìn chằm chằm hắn khiến hắn ấp úng không nói nên lời.
- “ Hảo, vậy ta giúp cậu bé trả tiền cho ngươi, bao nhiêu? ” Nàng mỉm cười, có cách đối phó với hắn rồi.
- “ Hừ, 10 hào.” Hắn tỏ vẻ đắc ý.
- “ Được.” Nàng lấy ra trong tay áo một xâu tiền xu rồi bảo hắn:“ Ông chủ, ông ghé tai lại đây được không?”
Hắn ta không chút nghi ngờ liền hướng tai về phía nàng thì nghe một hồi tiếng những đồng tiền xu và vào nhau tạo thành hồi tiếng: “ Leng keng, leng keng....” Xong việc, Thúy Vân thu lại xâu tiền cất vào ống tay áo rồi cười nói:
- “ Ông chủ, tôi trả tiền cho ông rồi, ông để thằng bé đi được chứ.” ( cái nỳ mình mượn trong thần đồng đất việt đấy ^.^)
- “ Cái gì, ngươi chưa đưa tiền cho ta.” Hắn sừng sộ.
- “ Chưa đưa? Lúc nãy ông có nghe thấy tiếng leng keng không?”
- “ Có.”
- “ Đấy, rõ ràng là tôi trả cho ông rồi, có mọi người xung quanh chứng kiến.” Thúy Vân cười, cuối cùng hắn cũng mắc mưu.
- “ Ngươi chưa đưa tiền cho ta.” Hắn lại khẳng định.
- “ Ông chủ à, ông bán mùi bánh, thì tôi trả tiền tiếng kêu của tiền xu, hợp lí quá còn gì.”
- “ Đúng rồi, hợp lí quá còn gì....” Mọi người xung quanh gật gù.
- “ Ngươi.......... được, ngươi trả tiền ngửi bánh vậy còn đống bánh bị thằng nhóc làm hỏng, ngươi cũng phải trả cho ta.”
“Hừ, muốn vòi thêm tiền à, đừng hòng lấy của ta một xu” Thúy Vân nghĩ thầm trong bụng, nàng thật muốn nhúng mặt hắn vào đống bột rồi bỏ vào nồi dầu chiên lên quá, nhưng tức giận dễ hư sự, nàng phải nhịn. ( Ai da chị ác quá à.)
- “ Ông chủ, vốn dĩ ông không nên làm khó cho cậu bé, nó làm hỏng bánh của ông, ông cũng phá hư thuốc của nó, tôi nghĩ chúng ta không ai nợ ai cả.”
- “ Ngươi...., hừ, đi chỗ khác, đừng cản trở việc kinh doanh của ta, đúng là xúi quẩy.” Cuối cùng hắn đuối lí đành ngậm bồ hòn mà thôi.
- “ Được rồi, mọi người giải tán đi, tụ tập như vầy, có khí quan binh đến thì khổ.” Thúy Vân lên tiếng giản tán đám đông ồn ào.
- “ Này , đừng nhặt nữa, thuốc rơi xuống đất rồi, uống không tốt đâu.?” Nàng thấy hắn lượm nhặt đám thuốc vương *** trên đât liền ngăn cản.
- “ Không được, ta đã đi ăn xin hai ngày nay mới được 5 phân bạc để có thuốc mua cho mẫu thân, ta không thể bỏ.” Nói xong nó tiếp tục cúi đầu lượm nhặt.
- “ Ăn xin?” Thúy Vân ngạc nhiên, không ngờ thằng bé lại là ăn xin , còn nhỏ như vậy mà..... Nàng chợt thấy mình quá may mắn khi được sinh ra trong một gia đình hạnh phúc, no ấm. Thấy tội nghiệp nàng lấy ra hai lượng bạc đặt vào tay thằng bé.
Nó ngạc nhiên nhìn Thúy Vân hỏi: “ Công tử......, bạc này.....”
- “ Là ta cho ngươi, mau đi về mua thuốc, mua thức ăn cho mẫu thân của ngươi đi.” Nàng nhìn nó mỉm cười.
- “ Công tử, đời này kiếp này ta đội ơn ngài.” Nó khóc rồi cúi lạy cảm tạ nàng. Nàng đỡ hắn dậy rồi xoa đầu hắn:
- “ Được rồi, đi đi, mẹ ngươi đang chờ đó.”
Nó cười rạng rỡ rồi nhanh chân chạy đi mất dạng.
- “ Được rồi, Sơ Vũ mình đi thôi..!. Nàng gọi Sơ Vũ nhưng lại không thấy tăm hơi. “ Con nhỏ này đi đâu rồi.” Thúy Vân bắt đầu lo lắng đảo mắt xung quanh tìm kiếm Sơ Vũ không thấy đâu, lại gặp đám vô lại hôm nọ, sao mà có duyên vậy không biết. Không có Sơ Vũ ở đây, nàng không muốn gây chuyện với bọn chúng. Năm tên thấy nàng liền bước tới, một tên cất giọng mỉa mai:
- “C húng ta lại gặp nhau.”
- “ Thì trái đất tròn mà.” Thúy Vân bâng quơ trả lời.
- “ Trái đất???”
- “ Thôi, ta không muốn gây chuyện với các người, xem như các người không thấy ta đi.” Nói xong nàng xoay lưng muốn bỏ đi thì một tên xông lên giữ lấy vai nàng. Hôm nay bọn chúng lên huyện chơi, không ngờ gặp Thúy Vân, bọn chúng nhất định sẽ trả thù, hơn nữa không thấy Sơ Vũ, bọn chúng không cần nể nang gì nữa. Cảm thấy mình tránh không được, Thúy Vân quyết định đối đầu với chúng, Nàng bắt lấy tay kẻ đang để trên vai mình, xoay người lại đằng sau bẻ khớp tay hắn rồi cho một cước vào đầu gối khiến hắn ngã ngào xuống đất. Thấy đồng bọn bị đánh, bốn tên còn lại xông lên, nàng chật vật chống trả. Tuy biết Aikido nhưng số lần thực chiến ít ỏi khiến nàng không có kinh nghiệm chiến đấu.
- “ Sơ Vũ chết tiệt, mày đi đâu vậy, về mau đi.”
Vị nam nhân áo bào trên lầu thấy nàng giải quyết sự việc vừa rồi một cách thông minh lại tốt bụng độ lượng nên có chút hứng thú. Giờ thấy nàng gặp khó khăn thì nổi hứng muốn giúp đỡ, hắn bỏ qua thân phận của mình, nhảy từ tầng hai xuống, lao vào xuống giúp nàng. Tên hầu cận Tiêu Dương bên cạnh vô cùng sững sốt, ngỡ ngàng hô to:
- “ Công tử..........” Thiếu gia xen vào chuyện thiên hạ, đây là lần đầu tiên.
Sắp lâm vào đường cùng, đột nhiên một vị nam nhân từ đâu bay xuống chỉ vài chiêu ngắn ngủi mà hạ được 4 tên trong chớp mắt. Bọn chúng kinh hoàng liền đứng dậy bỏ chạy, 3 lần gặp mặt thì 3 lần bị đánh tơi tả, chúng từ nay cạch đến già, không dám đụng vào người này lần nào nữa. Thúy Vân thở dài, may mà có người giúp, không thì ...... Nàng hướng về phía hắn chắp tay cho ra vẻ người cổ đại nói tiếng cảm ơn:
- “ Công tử, đa tạ đã cứu giúp.”
“ Không cần cảm tạ, ta thấy chuyện bất bình thì cứu giúp thôi.” Hắn khẽ cười rồi xoay lưng đi vào trong tửu quán. Nụ cười yêu mị của hắn khiến nàng có chút dao động, dù sao nàng cũng là con gái mà. Nàng tự trách mình sao lại háo sắc chứ, nàng cũng không phải chưa từng tiếp xúc với mĩ nam, nàng có rất nhiều bạn thân là nam thần tượng nha. Thúy Vân khẽ lắc đầu rồi quyết định dắt lừa đi tìm con nhỏ bạn của mình.
Tại phố hoa ( khu kĩ viện) xuất hiện một vị công tử đuổi theo một tên tiểu tử, miệng mồm không ngừng la hét.
“ Đứng lại, dám ăn cắp bạc của ta, ta cho ngươi về chầu ông bà.” Vâng kẻ to mồm ấy chính là Sơ Vũ của chúng ta.
- “ Chết tiệt, sao mà chạy nhanh vậy không biết.” Sơ Vũ làu bàu.
Tên nhóc luống cuống bỏ chạy, nếu nó muốn sống phải chạy thật nhanh nếu để bị bắt được chỉ còn đường chết, nó không nghờ Sơ Vũ lại bám dai đến như vậy. Trong lúc hoảng hốt, nó không để ý dậm lên vỏ chuối khiến bị trượt chân ngà nhào xuống đất. “ Ạch.”
- “ Thấy chưa, trời cũng giúp ta mà.” Sơ Vũ hớn hở chạy tới thằng nhóc đang nằm chật vật ôm cái mông, túm lấy nó chế trụ cổ tay rồi mắng.
- “ Dám trộm đồ của ta, ngươi chán sống rồi phải không, theo ta lên nha huyện.” Sơ Vũ đe dọa.
Thằng nhóc vừa nghe đến hai chữ quan huyện thì mặt mày trắng bệch, giờ nó mới câu kẻ cắp gặp bà già, nó van nài:
- “ Công tử độ lượng, tiểu nhân lỡ dại, công tử tha cho.”
- “ Tha cho ngươi, không thể được , lên quan với ta.” Nàng không tính sẽ bắt nó lên quan, chỉ hù dọa nó cho vui tí thôi. Nhân lúc Sơ Vũ đang cúi xuống nhặt túi bạc nên không hề đề phòng, hắn thúc vào bụng của nàng một cú giãy dụa rồi bỏ chạy rồi bỏ chạy. Sơ Vũ nghiến răng:
- “ Bà nó, còn dám chạy .” Sơ Vũ tức tối chạy theo, kẻ háo thắng như nàng không muốn chịu thiệt, nàng phải trả lại cho hắn cú đấm vừa rồi. Bởi vì hắn chạy quá nhanh, nàng đuôi theo không kịp liền tháo chiếc giày thể thao dưới chân, ném mạnh về phía hắn. Tiếc thay, chiếc giày nhầm địa chỉ bay thẳng vào mặt một nam nhân. “ Bốp”.
- “ Hự...” nam nhân bịt mũi thối lui về phía sau, khi đứng vững, ngay lập tức, hắn trừng mắt tới chủ nhân của chiếc giày kia. Sơ Vũ phát hiện mình đã gây chuyên rồi, hôm nay nàng quả là xui xẻo, bị ăn cắp, bị ăn một đấm vào bụng, ném giầy vào mặt người khác còn để cho thằng nhóc chạy mất, tức không chịu nổi. Sơ Vũ nhìn vị nam nhân trước mặt, nàng đông cứng khi gặp phải ánh mắt sắc bén, lạnh băng như muốn ăn tươi nuốt sống người khác. Chưa bao giờ nàng có cảm giác sợ hãi như vậy, định thần lại, nàng chạy đến bên hắn cúi đầu xin lỗi:
- “ Thật xin lỗi, ta ném nhầm, ngươi không sao chứ.”
Vị nam nhân thôi lấy tay che mũi, tức giận nhìn nàng nói:
- “ Thật là nhốn nháo, vô phép tắc.” Hắn khinh thường nàng, một tên dân đen dám xúc phạm hắn. Hôm nay tâm tình của hắn khá tốt nên đi bộ đến nơi hẹn, nhân tiện dạo phố, không ngờ sự vui vẻ bị một tiểu tử dập tắt, thật là mất mặt.
Sơ Vũ tức giận, nàng đâu có cố ý ném trúng hắn cơ chứ, nhưng dù sao nàng cũng có lỗi, liền cúi đầu thêm một lần nói lời xin lỗi.
- “ Thật xin lỗi, công tử bỏ quá cho.”
Hắn hừ lạnh bảo: - “ Cút đi, trước khi ta giết chết ngươi.”
Hắn là ai chứ, dám bảo giết nàng, lửa giận bốc lên, nàng giơ ngón tay trỏ chỉ thẳng vào mặt hắn:
- “ Này, ngươi là ai mà đòi giết ta, ta đã xin lỗi ngươi tới hai lần rồi, còn nữa, giày của ta bay trúng ngươi cũng tại ngươi.”
- “ Tại ta.?”
- “ Đúng, tại ngươi thình lình xuất hiện trước mặt ta, với lại ai bảo thấy giày bay tới mà không chịu né, trúng là phải rồi.” Nàng dùng lí sự cùn cãi với hắn chợt nàng nhận ra, tên này, diện mạo của hắn không hề tầm thường, búi tóc cao oai hùng, dáng vẻ ngọc thụ lâm phong vô cùng anh tuấn, đặc biệt là đôi mắt mị hoặc con người, khuôn mặt yêu nghiệt có thể giết chết bao nử tử. Nói chung đây chính là một mĩ nam. Nàng có chút sững sờ nhìn hắn, quả thật hắn rất đẹp, đẹp như con gái, không có khi hơn ấy chứ. Đang mãi xem xét gương mặt yêu nghiệt kia thì nàng giật mình, một dòng máu đỏ tươi chảy ra từ cái mũi xin xắn của hắn.
- “ Á, máu .... máu mũi kìa.” Làng lắp ba lắp bắp. Nàng làm tổn thương cái mũi
Hắn đưa tay lên mũi thì thấy lòng bàn tay dính máu, hắn tức giận nghiến răng trừng trừng con mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Sơ Vũ. Hắn tuốt vỏ kiếm bên hông chỉa thẳng vào cổ Sơ Vũ:
- “ Ngươi to gan, dám đả thương ta.”
- “ Ấy công tử bình tĩnh, có gì từ từ nói...... á trời ơi, hoàng thượng kìa.” Sơ Vũ làm vẻ kinh ngạc chit tay về phía sau lưng hắn.
Hắn tin thật liền ngoái đầu ra đàng sau, thật là dễ dụ quá đi, nàng nhặt lại chiếc giày rồi nhanh chóng chạy biến đi khuất mắt tên yêu nghiệt đáng sợ này.
- “Được rồi, quay về chỗ cũ nào.” Nàng mang lại giày thật nhanh nếu không gặp lại tên đó thì khốn. Đi lòng vòng một hồi, Sơ Vũ mới phát hiện ra là mình lạc đường.
“ Ác, mình đang ở đâu nè vậy trời.”
|
Chương 6 - “ Bẩm đại thiếu gia, nhị thiếu gia đã đến.” Dương Tiêu cúi đầu kính cẩn hướng đến vị nam tử mặc áo bào tím nói.
- “ Ừm.” Hắn nhấp ngụm trà rồi đặt chén xuống bàn thong dong trả lời.
- “ Hoàng huynh, đệ đến rồi.” Một vị nam tử trẻ tuổi áo bào đen hơn bước vào, chắp tay chào, khí thế cao cao tại thượng ngất trời.
- “ Gọi ta đại huynh đi, đang vi hành mà.” Hắn cười ôn nhu. “ Đệ để ta chờ lâu đấy, vụ án Hoa Du đã điều tra đến đâu rồi.”
- “ Hắn đã nhận tội, giết hàng chục mạng người, tội ấy mà chỉ chém đầu thì quá nhẹ rồi.” Đôi mày kiếm của hắn khẽ nhíu lại.
- “ Tốt, xứng là đệ đệ của ta, chỉ bấy nhiêu thời gian mà đã điều tra được.” Lăng Thần tán thưởng.
- “ Đại huynh quá khen.” Lăng An cầm chén trà lên miệng nhấm nháp. Lăng Thần như thấy có gì đó khác thường trên mặt của nhị đệ liền cười tà hỏi thăm.
- “ Lăng An, mũi đệ làm sao vậy?”
Lăng An đang yên ổn thì bị gợi lại kí ức đáng xấu hổ vừa rồi thì ánh mắt hiện ra tia hàn quang bị tên tiểu tử còn hôi sữa đả thương, hắn là kẻ học võ mà lại dễ dàng bị ném giầy trúng mặt.Mũi hắn bây giờ chắc hẳn đang sưng phồng lên. Hắn bâng quơ trả lời:
- “ Không có gì.....”
Thấy đệ đệ của mình ỡm ờ cho qua chuyện, hắn cũng không hỏi nữa, hôm nay tâm trạng của hắn rất tốt, hắn muốn đi thưởng “hoa”:
- “ Đệ, vụ án đã điều tra xong, huynh đệ ta đã lâu không có dịp uống rượu hàn huyên, chúng ta tìm một nơi cơm sang rượu ngon đi.”
- “ Vâng, theo ý huynh, phố hoa phía tây An Thành có một kĩ viện có loại rượu đặc sản bản huyện vô cùng nổi tiếng, ta đến đó đi.”
- “ Được.” Tức thời hai vị nam nhân bước chân ra khỏi tửu lâu đến kĩ viện, bọn thuộc hạ vội theo sau, Lăng Thần xoay người nói :
- “ Các ngươi ở lại đi.” Hắn không muốn ai quấy rầy hai huynh đệ mình ,nói rồi phất tay áo bỏ đi.
-----------------
Giờ đã gần 3h chiều, Thúy Vân vẫn dắt hai con lừa vừa hỏi thăm người đi đường thăm hỏi tung tích Sơ Vũ. Nàng đến chỗ bán màn thầu mua một cái rồi hỏi:
- “ Ông chủ, cho tôi hỏi, ông có nhìn thấy một vị nam nhân cao cỡ như tôi, mặc áo màu xanh dương, tóc ngắn, trông rất tuấn tú không?”
- “ Tóc ngắn?....” Ông ta nghiền ngẫm một hồi rồi a một tiếng. “ Có, có một vị tóc ngắn rất kì quái, mặc áo xanh dương. Một canh giờ trước vị công tử đó đòi bắt một cậu bé lên nha huyện, có điều thằng nhóc đã trốn mất rồi.”
Nha huyện ?Con nhỏ này đang làm cái gì vậy,bỏ mình lại chạy đi đâu không biết. Thúy Vân bực bội gặm cái màn thầu, đi theo hướng mà ông chủ chỉ. Đi mãi nàng đến một nơi rất ồn ào, náo nhiệt. Xung quanh có rất nhiều cô gái xinh đẹp bận đủ loại quần áo màu sắc sặc sỡ, mùi nước hoa, son phấn bay khắp nơi. Thúy Vân nghĩ, mấy vị cô nương này ắt hẳn là kĩ nữ lầu xanh, nếu là con gái nhà lành chẳng ai lại đứng đường vẫy gọi đàn ông bao giờ. Thúy Vân hiếu kì đứng xem một lúc thì bỏ đi, nàng rất tò mò kĩ viện là nơi như thế nào
- “ Sau này rủ Sơ Vũ đi kĩ viện thử xem.”
Đang vững bước đột nhiên một đám người cưỡi ngựa chạy từ đằng sau đến, hô hoán ầm ĩ : “ Tránh ra, không muốn chết thì tránh ra.” Đám đàn ông cưỡi ngựa chạy giữa đường bất chấp có đâm phải người đi đường hay không. Đường phố trở nên hỗn loạn, người chạy né loạn xạ. Chợt một cô nương thanh lâu bị xô đẩy ngã ra giữa đường, đám người cưỡi ngựa kia vẫn không giảm tốc độ chạy đến, cô gái hoảng sợ đến nỗi mặt trắng bệch, xem ra nàng khó thoát khỏi móng ngựa . Thấy những người đi đường không ai dám cứu giúp, Thúy Vân liều mình chạy ra kéo tay rồi ôm cô ta lăn vào bên lề đường. Người dân bắt đầu **** rủa bọn người kia rồi bỏ đi làm chuyện của mình.
Xém tí nữa vì lòng tốt của mình mà nàng trở thành âm hồn dưới vó ngựa kia.
- “ Công.... công tử.” Vị cô nương khẽ gọi.
- “ À, cô không sao chứ?” Thúy Vân hỏi thăm.
Nhìn thấy khuôn mặt tuấn mĩ của Thúy Vân, nàng ta từ khuôn mặt trắng bệch chuyển sang đỏ hồng .
– “ Công tử, tôi không sao.”
Thấy nàng ta thẹn thùng, Thúy Vân chợt nhận ra mình đang nằm đè lên người cô ta vô cùng ái muội, hơn nữa, bàn tay của Thúy Vân đang chạm vào bên ngực tròn trịa kia. Thúy Vân hiểu ra mỉm cười đứng dậy, kéo nàng ta lên:
- “ Đã thất lễ với cô nương rồi.”
- “ Không phải, nhờ có công tử mà tôi mới thoát chết.” Nàng ta thẹn thùng.
Mấy cô nàng thanh lâu vội chạy đến ríu rít hỏi thăm nàng ta:
- “ Như Lan, muội không sao chứ.?”
- “ Tỉ không sao chứ, làm bọn ta sợ hết cả hồn”.
Thúy Vân cảm thấy mình không nên rề rà, phải sớm rời khỏi đây đi tìm Sơ Vũ đã. Nàng chắp tay ra vẻ phong nhã nói:
- “ Các vị cô nương, tại hạ xin cáo từ.” Rồi xoay lưng bước đi.
- “ Khoan đã công tử.” Vị cô nương vừa này được cứu lên tiếng.
Thúy Vân dừng bước xoay người lại: “ Xin hỏi có chuyện gì ?”
Như Lan bước đến gần nàng cúi đầu: “ Đa tạ ơn cứu mạng của công tử, tôi xin được báo đáp ngài.”
Từ lúc xuyên không đến giờ, Thúy Vân cảm thấy mình được cảm ơn hơi nhiều, hi vọng việc tốt cứu người của nàng sẽ khiến ông trời cảm động mà để nàng quay về nhà.
- “ Đừng như vậy, tôi không thể thấy chết mà không cứu.” Thúy Vân nở nụ cười làm mấy nàng điên đảo thần hồn.
Như Lan ta thơ thẩn nhìn Thúy Vân chợt thấy tay áo của nàng bị rách một đường nhỏ, nàng ta chớp lấy thời cơ:
- “ Công tử, áo người bị rách rồi, hãy để tôi giúp người vá lại.”
Thúy Vân nhìn xuống ống tay tay áo, quả nhiên bị rách một đường nhỏ.
- “ Rách ít thôi mà, không sao đâu.” Thúy Vân vẫn khách sáo.
- “ Công tử, tôi muốn trả ơn cứu mạng thôi, công tử đừng từ chối.” Nàng ta nói với giọng nài nĩ vô cùng đáng yêu, nếu là đàn ông thì khó mà từ chối. Nói xong nàng ta xoay đầu nhìn mấy vị nữ tử đằng sau nháy mắt ra hiệu. Đám con gái kia liền chạy đến bên Thúy Vân nói:
“ Đúng đó công tử, đừng phụ lòng tốt của Như Lan, cho muội ấy cơ hội báo đáp ân tình đi.” Xong rồi bốn người kéo Thúy Vân vào kĩ viện.
Thúy Vân được dẫn vào trong một căn phòng tràn ngập sắc hồng, mùi hoa oải hương thoảng thoảng. Cách bài trí căn phòng rất khéo léo và tinh tế đậm phong cách tiêu thư khuê các. Thúy Vân tò mò xem xét căn phòng rồi ngồi xuống ghế. Như Lan rót trà mời Thúy Vân rồi bắt chuyện:
- “ Công tử, người cởi áo ra đi.”
- “Hả” Thúy Vân giật mình giữ lấy cổ áo, chẳng lẽ cô ta định. “ Cởi áo sao?” Nàng hỏi lại.
- “ Vâng, công tử cởi áo khoác ra tôi mới may được chứ.” Cô ta khì cười, vị công tử này thật là thật thà quá đi.
- “ Ồ! Thế à.” Thế mà mình cứ tưởng, Thúy Vân thầm nghĩ. Nàng cởi chiếc áo khoác ra rồi đưa cho Như Lan. Nàng ta cầm lấy rồi bắt đầu xỏ chỉ may may, vá vá.
- “ Xin hỏi quý danh công tử được chứ.” Như Lan hỏi.
- “ Tôi họ An tên Thúy.... à Tử Vân, An Tử Vân.” Thúy Vân đổi lại tên của mình cho giống tên nam nhân.
- “ An công tử, công tử là từ nơi khác đến ?” Như Lan nghe giọng của Thúy Vân hỏi.
- “ À, tôi là người Việt Nam.”
- “ Việt Nam, nước này nằm ở đâu, tôi chưa bao giờ nghe qua.” Như Lan ngạc nhiên.
- “ Xa lắm, có nói cô cũng không biết đâu.” Thúy Vân không muốn nói đến đề tài này nữa.
- “ Vậy à.”
Thúy Vân nhìn nàng ta đánh giá, cô gái này có một làn da trắng noãn không tì vết, mày liễu, mắt phượng, môi anh đào, tóc búi cao nửa còn lại xỏa xuống đến eo, trang sức đơn giản, gài thêm một bông mẫu đơn bên trái làm tăng thêm vẻ diễm lệ, tóm lại là một người đẹp. Thúy Vân buộc miệng khen:
- “ Cô mà làm người mẫu quảng cáo mĩ phẩm thì hết ý.”
- “ Sao, công tử nói gì cơ?.” Như Lan ngẩn ngơ.
- “ À, không có gì, ý tôi là cô rất xinh đẹp.” Thúy Vân cười cười.
- “ Đẹp để làm gì chứ.” Nàng ta thở dài, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ rõ nét ưu phiền, buồn chán. Thúy Vân cảm thấy Như Lan toát ra một loại khí chất thanh cao, nhã nhặn mà kĩ nữ chốn thanh lâu bình thường không hề có, tuy nhiên nàng đã vướng không ít bụi trần.
- “ Cho tôi mạo muội hỏi một câu được không.?” Thúy Vân lên tiếng.
- “ Công tử cứ nói.”
- “ Tại sao cô lại làm kĩ nữ.”
Như Lan ngừng may vá nhìn Thúy Vân với đôi mắt kinh ngạc. Thúy Vân cảm thấy mình đụng chạm đến quyền riêng tư của người khác liền gãi đầu:
- “ Tôi xin lỗi, thôi mình nói chuyện khác đi.”
- “ Không sao, tôi muốn kể cho công tử nghe.” Nàng ta cắn đứt chỉ, đặt chiếc áo lên bàn rồi bắt đầu kể. “ Lúc trước gia đình tôi rất khá giả, cha tôi là một thương nhân có tiếng. Trong lúc vận chuyển bị người khác vu oan giá họa bỏ Tử Hoa vào trong lô hàng.”
- “ Tử Hoa? Là cái gì?” Thúy Vân ngạc nhiên.
- “ Công tử không biết Tử Hoa, Tử Hoa được xếp vào loại y dược nhưng lại là độc dược, khi uống tử hoa sẽ bị nghiện, không thể nào dứt được. Sử dụng lâu dài cơ thể sẽ dần bị hủy hoại rồi chết.”
- “ Giống với ma túy rồi.”
- “ Ma túy?” Như Lan tò mò.
- “ Ở đất nước chúng tôi gọi nó là ma túy hoặc thuốc phiện.”
Như Lan tiếp tục kể:
- “ Vì vậy cha, các anh tôi bị bắt giam vào ngục. Để cứu họ ra phải có 2000 lượng bạc, nhưng gia sản bị tịch thu hết, không còn bạc, tôi chỉ còn biết cách bán thân mà thôi.” Ánh mắt của Như Lan hiện lên tia đau buồn, thống khổ, khóe mắt bắt đầu đỏ hồng. Nhìn cô gái cầm chừng chỉ khoảng 17,18 tuổi đương tuổi đẹp nhất thời con gái mà phải chịu bao nhiêu tủi khổ, Thúy Vân cảm thấy thương xót thay cho Như Lan.
- “ Xin lỗi làm cô nhớ lại chuyện không vui.” Thúy Vân áy náy.
- “ Không là tôi muốn kể cho công tử.” Như Lan lau khóe mắt nhìn Thúy Vân khẽ lộ nụ cười nhạt. “ Là phận nữ nhi, đây cũng là cách để tỏ lòng hiếu kính với cha mẹ mà.”
Đây chẳng phải là hiện thân của nàng Kiều bán mình chuộc cha và anh của Nguyễn Du sao, đúng là hồng nhan bạc mệnh, Thúy Vân thở dài. Không khí trong phòng đang ảm đạm thì một giọng nói uốn ** lanh lảnh cất lên từ ngoài cửa vọng vào.
- “ Lan nhi, ra đây một lát được không?”
Như Lan đứng dậy nói với Thúy Vân: “ An công tử, ngài chờ tôi một lát”. Nói rồi xoay người rời đi. Thúy Vân nhìn thân ảnh hồng phấn nhỏ nhắn rời khỏi rồi cầm lấy chiếc áo nhìn đường may không khỏi khen ngợi. Con gái thời xưa có khác, đường may rất đẹp, chả bù cho nàng, may vá là thứ mà nàng không bao giờ học được, nàng không khéo tay như Sơ Vũ. Thúy Vân nhanh chóng khoác chiếc áo vào, bỗng nàng chợt nhớ, nàng chưa có ăn trưa, bụng giờ đang sôi sùng sục. Nàng nhón tay lấy điểm tâm trên bàn bỏ vào miệng rồi rót lấy chén trà uống ực một cái. Định lấy cái thứ hai thì nghe thấy tiếng khóc thét nức nở của Như Lan.
- “ Ta nói rồi, ta chỉ bán nghệ, không bán thân.”
- “ Đừng có giả vờ thanh cao, kĩ nữ ai chẳng như nhau, đều làm vợ thiên hạ mà thôi.” Một giọng nói khàn khàn của một nam nhân phát ra từ phòng bên.
- “ Đừng đụng vào ta. Lưu mama, bà nuốt lời.” Như Lan nghẹn ngào.
- “ Lan nhi, vị đại gia này thích ngươi, muốn chuộc thân cho ngươi, bao nhiêu người muốn còn không được nữa là.” Bà ta tới gần Như Lan vỗ vai an ủi nói tiếp một câu. “Phục vụ đại gia cho tốt”. Nói xong xoay người bước ra khỏi cửa rồi đóng cửa lại. Vừa khép cửa xoay người thì ánh mắt chạm vào Thuý Vân, bà ta kinh ngạc đánh giá nàng “ quả là mĩ nam”. Thúy Vân cũng đồng thời xem xét bà ta, trên mặt người được gọi là Lưu tú bà tầm 30, trông khá trẻ, khuôn mặt xinh đẹp trát đầy son phấn và mùi nước hoa nồng nặc. Bà ta khá lùn, cao chỉ tới cằm Thúy Vân. Thúy Vân nở nụ cười yêu mị nói:
- “ Như Lan đang ở trong phải không?” Nói rồi có ý định như muốn bước vào căn phòng. Thấy vậy Lưu mama lập tức cản nàng lại.
- “ Ấy công tử, Như Lan đang tiếp khách không thể gặp người khác.”
- “ Vậy Như Lan đang tiếp tôi, mà bà lại gọi nàng ấy tiếp người khác, bà làm ăn như vậy là không được.” Thúy Vân chất vấn lại.
- “ Ai da, xin lỗi công tử, tôi sẽ gọi các cô nương xinh đẹp khác đến phục vụ cho công tử.” Bà ta cười lấy lòng. Chợt trong phòng nghe thấy tiếng chén bát đổ vỡ hòa với tiếng khóc của Như Lan.
- “ Nàng chạy không thoát đâu.” Giọng nam ồm ồm có chút đắc chí, khiêu khích. Tiếp sao đó một tiếng “ Roẹt...” của âm thanh xé vải. Thúy Vân không thể chờ được nữa liền đẩy Lưu mama sang một bên, dùng chân đá bay cửa xông vào. Trước mắt Thúy Vân là cảnh tượng hết sức ái muội, li chén đỗ vỡ rơi đầy trên mặt đất, một nam nhân cao lớn đang đè Như Lan lên chiếc bàn. Áo quần nàng xộc xệch, lộ ra bờ vai trắng nõn nà, trên gương mặt xinh đẹp đầy nước mắt. Đang vui vẻ lại bị một tên tiểu tử quấy rối ,tên nam nhân tức giận mặt đen lại, ánh mắt tức giận bắn về phía Thúy Vân. Như Lan thấy Thúy Vân đến như được cứu tinh, ánh mắt trở nên mừng rỡ cùng cầu mong. Nhân lúc hắn đang phân tâm, Như Lan vùng vẫy thoát khỏi hắn chạy về phía Thúy Vân nấp sau lưng nàng. Thấy Như Lan hốt hoảng Thúy Vân vỗ nhẹ vai nàng ta an ủi.
- “ Không sao chứ?”
- “ Không sao” Nàng lắc đầu.
Tên nam nhân cao lớn kia chậm rãi đi đến đứng trước mặt nàng, khuôn mặt tức giận, trên trán nổi những đường gân xanh. Thân hình hắn cao to lực lưỡng, cho dù Thúy Vân đã cao gần 1m7 nhưng nàng chỉ đứng tới cổ hắn, làm nàng có chút sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt xuống cổ họng. Tuy nhiên nàng nhanh chóng định thần lại để trở nên bình tĩnh hơn nhìn thẳng vào hắn. Hai người trừng mắt nhìn nhau một hồi thì hắn cũng lên tiếng:
- “ Tiểu tử, ngươi biết ta là ai không mà dám phá rối chuyện tốt của ta.”
- “ Xin lỗi, kiến thức của ta hạn hẹp, ngươi là.....”
Hắn hừ lạnh, có người không biết danh tính của hắn:
- “ Ta là Ngũ ca của Tự Lâm trại.”
- “ Ngũ đương gia?” Nàng mới nghe qua lần đâu, chức vụ gì sao?.Ngũ Đương gia là cái gì.
- “ Nếu không biết thì ta tạm thời ta cho ngươi, mau cút ra ngoài...” Hắn đẩy Thúy Vân rồi nắm lấy tay Như Lan kéo vào lòng. Như Lan hoảng sợ hét lên : - “ Không, cứu mạng..”
Thúy Vân nhớ lại lời hắn nói “ tạm thời tha” có nghĩa là sẽ không tha, nàng khó thoát, chết tiệt, đã vậy, ta liều một phen.
Trong lúc này Sơ Vũ vẫn đang cố lê cái cặp giò nhức mỏi tìm đường ra khỏi khu phố huyện náo nhiệt này. Nàng cứ đi mãi, đi lòng vòng mà vẫn không tìm được cái chỗ cũ khi mình tách khỏi Thúy Vân. Giờ đã gần 3 giờ chiều, Sơ Vũ lười biếng ngồi xổm bên cạnh đường nghỉ ngơi cho đỡ mỏi, bay giờ nàng phát hiện ra mình chưa có ăn trưa, bụng thật đói. Bỗng nhiên mùi gà quay tẩm mật ong từ đâu xông tới mũi nàng, thơm ngào ngạt. Sơ Vũ liền nhìn chằm chằm nơi phát ra mùi thơm ấy, quả nhiên một quán hàng nhỏ bán gà quay-món yêu thích nhất của nàng. Sơ Vũ nhanh chân chạy tới quầy hàng hô to:
- “ Ông chủ, một con bao nhiêu?”
- “ 3 phân”.
- “ Được lấy cho tôi 1 con đi.” Mua nhiều một tí để còn chia cho Thúy Vân nữa.
- “ Được” Ông ta hớn hở chặt gà lấy giấy gói lại đưa cho Sơ Vũ “ Công tử lần sau lại ghé.”
Cầm trong tay gói thịt gà quay nóng hổi, Sơ Vũ không chờ được nữa liền cầm miếng đùi gà thơm phức cắn xuống một miếng to:
- “ Ngon, chẳng khác gì trong nhà hàng 5 sao.” Sơ Vũ gật gù khen ngợi, mút đầu ngón tay còn vương mỡ, nhón ngón tay ngọc ngà định bốc thêm miếng nữa, thình lình một lực đẩy mạnh từ phía sau làm nàng tí nữa suýt té ngã. Cố gắng đứng vừng rồi định thần lại rồi nàng phát hiện gói gà quay không cánh mà bay. Chết tiệt, là hai thằng nhóc giật thức ăn của nàng. Sơ Vũ ngay lập tức đuổi theo hò hét “Đứng lại, quân ăn cướp”. Lão thiên gia ơi là lão thiên gia, sao số nàng nó xui xẻo thế kia không biết, hết bị cướp bạc rồi đến bị giật thức ăn, tức không chịu nổi. Sơ Vũ vốn dĩ đang vừa đói vừa mệt, chỉ mới ăn được cái đùi gà đủ nhét kẽ răng nên chạy không lại bọn nhóc. Nhưng vì miếng ăn, nàng đuổi tới cùng. Chạy một hồi bọn nhóc rẽ vào một ngõ nhỏ, nàng lập tức rẽ theo lối đó. Sơ Vũ liên ngây người khi thấy một đám nhóc ăn xin đang giành giật ngấu ngiến ăn những miếng gà, mặt mũi dính đầy dầu mỡ. Bọn nhóc thấy Sơ Vũ liền tưởng là nàng đến giành lại đồ ăn nên ăn thật nhanh, nhai thật nhanh, có đứa bị nghẹn , bị sặc. Thấy cảnh tượng như vậy, Sơ Vũ vô cùng đau lòng bởi bọn chúng nhiều lắm cũng chỉ mới có 11,12 tuổi, có đứa chỉ mới 4,5 tuổi. Không ngờ nhỏ như vậy mà đã chịu khổ, nàng xoay người bước ra khỏi ngõ hẻm chật chội rồi bất giác thở dài. Đảo mắt nhìn xung quanh thì đột nhiên Sơ Vũ dụi dụi con mắt.
- “Là lừa của mình.” Đôi lừa mà nàng cùng Thúy Vân mua đang được cột trước một kĩ quán khá sang trọng. Cuối cùng cũng tìm được Vân rồi, Sơ Vũ chạy đến kĩ viện hỏi tên trông ngựa ( mỗi kĩ quán có kẻ chăm coi ngựa cho khách quan, bạn xem phim sẽ biết)
- “ Cho hỏi, chủ nhân của hai con lừa này đâu?”
- “ Ở bên trong.” Hắn cộc lốc trả lời.
Bên trong? “Vân nó vào kĩ viện làm cái gì vậy?” Sơ Vũ lầm bầm trong miệng. Nàng ngước đầu nhìn lên hàng chữ cổ to tướng “ Tuệ Vũ Các” in trước cửa rồi nhấc chân bước vào. Vừa vào tới nơi đã có 2 ,3 cô nương xinh đẹp chạy đến vây quanh Sơ Vũ.
- “ Công tử, hoan nghênh ngài đến Tuệ Vũ Các, công tử đến uống rượu hay xem đàn múa.”
- “ À, ta có hẹn. Xin hỏi các vị có thấy một vị công tử cực kì tuấn tú, mặc áo vàng ở đây không?”
Một vị cô nương mặc áo cam ngẫm nghĩ một chút rồi nói : - “ Có, xin mời công tử lên đây.” Nói rồi nàng ta xoay người bước tới bậc thang để lên lầu trên. Sơ Vũ vừa đi theo sau vừa đánh giá này, kĩ viện thời xưa rất đẹp, bài trí vô cùng trang nhã, lầu dưới là nơi uống trà xem đàn múa, lầu trên là một dãy phòng để phục vụ riêng những người quyền quý. Đi hết bậc thang là dãy hành lang trải dài theo hai hướng, Sơ Vũ rẽ theo hướng bên trái mà cô nương kia chỉ dẫn, đi được vài bước chợt một cánh cửa bị đá ra. Vì bất ngờ Sơ Vũ không kịp tránh làm cánh của đập một phát vào trán. “ Cốp”
- “ Ui da.” Sơ Vũ thất thểu lui về phía sau, nàng có chút choáng váng, cú đập vừa rồi không nhẹ. Tay nàng ôm cái trán trán, căm tức trừng mắt kẻ vừa đá cửa.
- “ Khốn khiếp, bố tiên sư nhà ngươi, không có tay sao mà dùng chân đá cửa.” Nàng chỉ tay về phía hắn mắng. Tên đó không đem Sơ Vũ để vào mắt, hắn lạnh lùng đi lướt qua người nàng, trên vai còn vác một cô gái miệng không ngừng la hét, giãy giụa. Đương tức giận căm tức nhìn hắn bỗng Thúy Vân cũng chạy từ căn phòng đó ra, bộ dạng nàng chật vật, bên má trái in một vết đỏ, khóe miệng còn vương một ít máu. Thúy Vân ngạc nhiên khi thấy Sơ Vũ đang ở trước mắt: “ Vũ ..!”
Sơ Vũ mở tròn con mắt nhìn bộ dáng của Thúy Vân vừa kinh ngạc vừa lo lắng, nàng đến bên Thúy Vân nhẹ nhàng sờ lên bên má sư đỏ hỏi : “ Mặt bà làm sao vậy?”
- “ Hắn đánh tui” Thúy Vân đôi mắt long sòng sọc hướng ngón tay chỉ vào lưng hắn.
- “ Sao lại bị đánh?”
- “ Từ từ rồi nói, trước hết bà giúp tui cứu cô gái kia đã.”
- “ Rồi, rồi...” Được lắm, nhận tiện trả lại hắn cú đạp vừa rồi luôn thể. “ Tên kia đứng lại.” Sơ Vũ hét lên. Hắn vẫn không ngừng cước bộ.
- “ Không đứng lại thì đừng trách ta.” Vừa nói xong có tên tiểu nhị bưng trà đi qua, Sơ Vũ chộp ngay bình trà ném mạnh về phía hắn “ Cốp”. Bình trà đập ngay vào ót của hắn khiến tên đó bất tỉnh nhân sự. Thúy Vân liền chạy đến chỗ hắn kéo Như Lan đang bị thân hình của hắn đè lên người. Thúy Vân lo lắng hỏi : “ Cô không sao chứ hả?”
- “ Vâng” Nàng ta bù lu bù loa trả lời trong nức nở.
Sơ Vũ cũng đến cạnh hắn lấy tay day day vai hắn : “ Này, này .........” Sơ Vũ nhìn Thúy Vân nói: “ Hắn ngất rồi.”
- “ Ngất rồi càng tốt, đỡ tốn công tốn sức.” Thúy Vân cười cười.
- “ Nè rốt cuộc là sao dậy?” Sơ Vũ tò mò hỏi.
- “ À, là như vầy nè.......” Thúy Vân bắt đầu kể lại sự việc.
Khi biết mình đạp cửa xông vào phòng cứu Như Lan đã đắc tội với một gã tự xưng là Tam Đương gia gì đấy, biết không thể rút lui nên nàng quyết làm liều, tới dâu thì tới.
- “ Tam đương gia, ngài há chi phải ép buộc một cô nương yếu đuối như vậy ?” Thúy Vân khảng khái không chút run sợ hướng tới hắn nói.
- “ Ngươi không sợ chết.” Hắn gầm nhẹ.
- “ Ấy, ai mà chẳng sợ chết. Tôi chỉ không muốn nữ nhân của tôi bị nhúng chàm mà thôi.” Thúy Vân cười nói không để ý đến khuôn mặt ngạc nhiên không thể tin của Như Lan.
- “ Ngươi nói cái gì? Nữ nhân của ngươi ?. Ngươi có ý gì” Mặt hắn tái mét tức giận tay đập xuống bàn làm xuất hiện một vết nứt.Thúy Vân trong chốc lát thấy kinh hãi, một phần cảm thấy hối hận, nhưng mà đã phóng lao thì phải theo lao.
- “ Đúng ,phải không Lan nhi.” Thúy Vân kiên định nhìn thẳng vào mắt Như Lan như đang nói sự thật. Như Lan cứng miệng, không biết phải nói gì bây giờ.
Hắn hướng đến Như Lan gằn hỏi từng câu chữ : “ Có đúng không?”. Như Lan vẫn đơ ra, không biết nên nói thế nào. Nói “không” thì nàng sẽ theo hắn, nói “ Phải” thì thoát thân nhưng có thể sẽ liên lụy đến An công tử. Những ý nghĩ trên không ngừng giằng co trong đầu nàng, nàng phải làm sao cho phải đây. Như Lan lại nhìn vào Thúy Vân để muốn hỏi tại sao thì chỉ gặp ánh mắt bình tĩnh của nàng. Thúy Vân khẽ gật đầu, Như Lan the thé nói:
- “ Đúng vậy, ta đã là người của An công tử..”
Tay hắn siết chặt thành nấm đấm, thân hình hắn run lên vì tức giận, gân xanh nổi trên trán, đôi mắt hằm hằm sát khí nhìn đăm đăm Thúy Vân như hận không thể băm vằm nàng hàng trăm mảnh. Hắn gạt tay dẩy ngã Như Lan trên mặt đất.
- “ Tiện nhân, quả nhiên ngươi giả vờ thanh cao.” Hắn rú lên với Thúy Vân : “ Cút ra ngoài.”
- “Ta không đi, nàng là người của ta.” Thúy Vân trừng lại hắn.
Hắn phẫn nộ phi cước tới Thúy Vân tung một quyền vào mặt nàng, may mắn Thúy Vân học võ nên nhanh nhẹn hơi né ra đằng sau nên chỉ bị sưng đỏ một bên má, khóe miệng bắt đầu rỉ máu. Nếu không một quyền vừa rồi đủ đoạt một nửa mạng của nàng. Nàng loạng choạng ngã bệt trên sàn. Lần đầu bị đánh đến như vậy, Thúy Vân tức giận đến tột cùng, cha mẹ nàng còn chưa bao giờ đánh nàng, hắn là cái thá gì chứ. Lưu má mì đứng bên chứng kiến toàn bộ câu chuyện nhất thời hoảng hốt, mặt trắng bệch, bà ta run rẩy lắp bắp : “Ngũ Đương gia, hắn nói láo, Như Lan rõ ràng không bán thân.”
- “ Đúng, ta không bán thân nhưng nhưng An công tử là người ta yêu.” Như Lan lên tiếng.
- “ Ngươi...., tiện nhân, ngươi đừng hòng như ý muốn.” Hắn dứt lời liền vác Như Lan lên vai.
- “ Ngươi muốn làm gì nàng ?” Thúy Vân vẫn nằm dưới đất hô lên. Hắn vẫn cứ sải bước đi không thèm ngoái đầu.....
- “ Đấy, tui vừa chạy ra khỏi của là gặp bà.” Thúy Vân một hổi kể lể tốn cà một đống calo.
- “ Bà thích làm người tốt quá đấy.” Sơ Vũ bĩu môi.
- “ Giúp người mà.” Thúy Vân cười hì hì. “ Mà nè, tự dưng bà bỏ chạy đi đâu vậy, tui tìm mà mãi.” Thúy Vân nhăn nhó.
- “ Đâu có, tui bị móc túi nên rượt theo thằng nhóc ******** ấy chứ.” Sơ Vũ tức tối kể lại mọi chuyện cho Thúy Vân nghe. Ngày đầu tiên lên đường đã gặp cả đống rắc rối, hai người không khỏi thở dài. Như Lan ở bên cạnh không hiểu hai người đang nói gì liền lên tiếng. ( Chú thích: khi hai người nói chuyện riêng thì xài Tiếng Việt.)
- “Nhị vị công tử.”
Thúy Vân và Sơ Vũ ngưng nói chuyện, xoay đầu nhìn Như Lan.
- “ Hai người mau đi đi, ở lại sẽ rất nguy hiểm, người của Ngũ Đương Gia sẽ không tha cho đâu.”
- “ Ngũ Đương gia là ai, tại sao mọi người lại có vẻ sợ hắn.” Thúy Vân nghi thắc mắc.
- “ Công tử thật sự không biết Ngũ Đương Gia? ” Như Lan ngạc nhiên.
- “ Ta không phải là người nơi này.”
- “ Phía tây bắc An Thành có một sơn trại tên Tự Lâm. Tự Lâm trại được tập hợp bởi 8 vị huynh đệ kết nghĩa. Bọn họ sống bằng việc cướp bóc, làm thuê chém mướn trên giang hồ. Không ai dám đắc tội với bọn họ, ngay cả quan lại ở đây cũng không dám manh động.”
- “ Vậy Ngũ Đương gia là một trong tám kẻ thành lập Tự Lâm trại sao?” .Sơ Vũ bắt đầu lo lắng.
- “ Đúng vậy, hắn đứng thứ 5 trong 8 người.”
Sơ Vũ và Thúy Vân chết lặng, lần này thảm rồi. Hai nàng đắc tội với một trong tám vị đương gia khét tiếng trên giang hồ. Thấy hai người vẫn cứ hố hốc mồm miệng không có phản ứng, Nhu Lan lại thúc giục.
- “ Hai người mau đi khỏi đây đi.”
Thúy Vân hoàn hồn lại nhìn Như Lan : “ Này, cô ở lại thế này không sao chứ hả.?”. Như Lan vẫn im lặng.
- “ Hay cô đi cùng chúng tôi đi.” Sơ Vũ lên tiếng.
- “ Hả ?” Như Lan ngạc nhiên mở tròn mắt.
- “ Đúng vậy, đi cùng chúng tôi đi, ở lại đây có ngày cô bị thất thân cho xem, ta sẽ giúp cô chuộc thân.” Thúy Vân đồng tình cùng Sơ Vũ.
- “ Nhưng mà, Ngũ Đương gia đã chuộc thân cho tôi rồi.” Như Lan nói với giọng thất vọng.
- “ Chuộc rồi sao?” Sơ Vũ ngẫm nghĩ một hồi lại chạy tới chỗ tên Tam Đương gia lục lọi trong áo của hắn. Thấy Sơ Vũ biểu hiện kì là, Thúy Vân hỏi: “ Nè, bà làm cái gì đấy?”
- “ Tìm khế ước bán thân.”
- “ A” Thúy Vân mày ngu quá, sao không nghĩ ra nhỉ. Vân cũng đến phụ Sơ Vũ lục lọi.
- “ Tìm được rồi.” Sơ Vũ reo to liền mở tờ giấy ngả vàng gấp tư ra đọc, quả nhiên là khế ước bán thân của Như Lan. Thúy Vân đến bên Như Lan nói : “ Đi cùng với bọn ta nhé.”
- “ Nhưng như vậy sẽ làm liên lụy đến hai người.” Như Lan lo ngại.
- “ Đừng lo chuyện đó, ta sẽ xem cô như muội muội của mình.” Thúy Vân cười thuyết phục Như Lan. Hai tiếng muội muội làm cho Như Lan phải cảm động đến rơi nước mắt. Vì cha và anh mà nàng mới bán thân vào kĩ viện, nhưng đáp lại chỉ là sự khinh rẻ của cả dòng họ, cả cha và anh đều không nhận nàng nữa, mẹ nàng chỉ biết khóc than vì con gái, chẳng làm được gì. Hiện nay lại có người dám bảo hộ nàng, làm anngf vô cùng cảm động. Nhưng thân là nữ nhi, nàng không đủ cam đảm để đi theo hai người đàn ông xa lạ kia, nàng không chắc họ có thật lòng hay không. Thúy Vân và Sơ Vũ thấy Như Lan vẫn chưa đưa ra quyết định thì vô cùng nôn nóng.
- “ Suy nghĩ cái gì nữa, ở lại có mà chết à, đi thôi.” Thúy Vân không để Như Lan suy nghĩ nữa cầm tay nàng ta kéo đi. Lưu má mì đứng bên liền can ngăn.
- “ Không được đi, nàng ta đi rồi ta biết ăn nói làm sao với Tam Đương gia.”
Thúy Vân liền đẩy bà ta qua một bên nói : “ Cứ bảo với hắn là An Tử Vân cướp nàng ta đi rồi.” Nói xong hai nàng xoay bước rời đi. Bà ta hoảng hốt hét lên : “ Người đâu, mau tới đây , có người cướp kĩ nữ.” Vừa dứt lời đã có 8 gã mặc áo nâu đứng chặn trước mặt hai nàng. Sơ Vũ dùng tiếng Việt nói với Thúy Vân: “ Bà dẫn Như Lan chạy trước đi, tui ở lại giải quyết cho.”
- “ Có tám tên lận đấy, bà đánh lại không vậy?.” Dù biết Sơ Vũ vô địch Tendo 3 năm cấp ba nhưng Thúy Vân vẫn không khỏi lo lắng.
- “ Yên tâm đi, không sao đâu, đừng quên tui là Triệu Sơ Vũ chứ.” Nàng giơ ra một ngón tay cái ý bảo Thúy Vân an tâm. “ Phía đông An Thành có một bến thuyền, tới đó thuê một chiếc thuyền rồi đợi tui.” Lúc lạc đường Sơ Vũ đã vô tình đi ngang qua đó.
Thúy Vân gật đầu rồi nói : “ Cẩn thận đấy, sau hai tiếng nữa mà không thấy bà, tui sẽ quay lại.”
- “ Được rồi, đi đi.” Sơ Vũ cười.
Thúy Vân kéo Như Lan xuống cầu than, bất chợt hai tên chặn đường nàng hét:
- “ Để cô ta lại.”
Thúy Vân không hề sợ hãi liền đạp một cước vào bụng một tên khiến hắn lộn nhào xuống sàn. Tên còn lại xông lên túm lấy tay nàng, Thúy Vân nhanh chóng xoay người, bẻ khớp tay ,quật ngã hắn té xuống dưới làm gãy đôi chiếc bàn, mấy cô kĩ nữ đang nhảy múa tiếp rượu hoảng hồn la hét inh ỏi, đám nam nhân phía dưới cũng bắt đầu ồn ào. Không chần chừ, Thúy Vân tiếp tục kéo Như Lan đi xuống, xuyên qua đám người nhốn nháo xông ra khỏi kĩ viện. Hai người nhanh chân dắt leo lên lưng lừa chạy về phía đông. Thấy hai người chạy trốn dễ dàng, Lưu má mì nổi nóng hét lên : “ Lũ ăn hại, nuôi tụi bây làm gì mà có hai người bắt cũng không được, mau đuổi theo.” Đám gia đinh kia nhanh chóng đuổi theo thì Sơ Vũ đứng chặn lại, nhặt cây kiếm gỗ mà Thúy Vân ném lại cho nàng rồi nhẹ nhàng đặt lên vai, đứng chóng nạnh hùng hổ:
- “ Muốn đi, bước qua xác ta đã.”
|
Chương 7 Bên trong kĩ quán là tiếng bàn ghế va chạm, tiếng chén bát vỡ vụn hòa cùng tiếng la hét ồn ào chói tai của kĩ nữ tạo thành một âm thanh cũng hình ảnh hỗn loạn, xô bồ. Chỉ với thanh kiếm gỗ trong tay mà Sơ Vũ nhanh chóng hạ gục từng tên từng tên một. Kẻ thì bị đá xuống cầu thang, kẻ thì văng ra cửa sổ rớt xuống lầu, tên thì nằm lăn lóc, kẻ bất tỉnh, chỉ chừng hơn 5 phút ngắn ngủi, toàn bộ bọn đàn ông kia đều bị Sơ Vũ làm cho “ nốc ao”. Nàng nhẹ nhàng phủi tay, chỉnh sửa lại quần áo khinh khỉnh nhìn bọn họ nói:
“ Công phu cỡ đó mà đòi đấu với ta, tu thêm 10 năm nữa đi nhá.” Dứt lời nàng bước đến Lưu má mì đang run rẩy, bộ mặt nhăn nhó, xanh mét đến đáng thương. Nhìn bà ta nàng thấy có chút tội tội, dù sao cũng khiến bà ta đắc tội với Ngũ đương gia, còn phá nơi khiến nơi làm ăn của người ta đến nông nỗi này. Sơ Vũ lấy trong túi tờ ngân phiếu 50 lượng bạc đưa cho bà ta rồi nói:
“ Đây là tiền bồi thường thiệt hại vật chất, bà cầm tạm đi.” Nói rồi nàng xoay người bỏ đi, vừa đi được vài bước bỗng dưng có một tiếng hô: “ Quan binh đến rồi.”
Quan binh đến? Không phải là đến bắt nàng chứ. Sơ Vũ có bắt đầu lo lắng xoay người trở lại lầu trên. Lưu má mì vừa nghe tiếng quan binh liền lên tiếng gọi : “ Nhanh lên hắn ở đây này.”
Sơ Vũ bực mình liền nhanh tay đánh một cú vào phía sau gáy, khiến bà ta bất tỉnh. Sau đó, nàng nhanh chóng bỏ chạy, chợt thấy có một căn phòng có của sổ được mở sẵn, Sơ Vũ không nghĩ ngợi liền nhảy vào bên trong nhằm tìm nơi ẩn nấp.
“ Hắn chưa chạy thoát đâu, chắc chắc vẫn còn ở trong kĩ viện này.” Một quan viên quan lên tiếng. “ Đem binh lính chặn tại cửa sau, không cho ai ra khỏi đây.”
“ Dạ.” Bọn thuộc hạ tuân mệnh làm theo.
Binh lính lung sục khắp nơi tại ngõ ngách bên trong kĩ viện, không chừa một căn phòng nào. Sơ Vũ khá lo lắng nhưng có chút bội phục binh lính của thời đại này không khác ở hiện đại, quả là “ binh trọng thần tốc”, nàng mới có làm loạn chưa được 10 phút là họ đã hiện diện ở đây truy bắt tội phạm rồi. Định thần lại, Sơ Vũ quan sát căn phòng hoa lệ này, cỏ vẻ đây là phòng VIP nhằm phục vụ các vị khách thượng lưu giàu có. Căn phòng thoang thoảng mùi trầm hương nhè nhẹ, toàn bộ bàn ghế, giường ngủ thuộc hang sang trọng. Căn phòng này có hai gian, được che chắn bằng tấm rèm đá, gió thổi qua làm phát ra tiếng leng keng nhè nhẹ. Sơ Vũ nheo mắt nhìn xuyên qua tấm màn có hai thân ảnh đang ngồi uống rượu, trò chuyện tán gẫu, bên cạnh còn có hai cô nương dáng vẻ xinh đẹp đang ngồi tiếp rượu, cơ thể không xương dán chặt vào người hai nam nhân kia. Còn có tiếng đàn tranh du dương phát ra từ gian phòng bên . Hầu hết khách đến kĩ viện này đều bị Sơ Vũ dọa cho khiếp vía, toàn bộ khách nhân đều trở về , không ai dám ở lại nơi này thế mà hai người này ại có vẻ bình thản ngồi uống rượu trò chuyện, thưởng nhạc và mĩ nhân sau khi Sơ Vũ làm loạn nơi này một phen sao? Có lẽ vì chìm đắm trong tửu sắc nên không màng đến mọi chuyện xung quanh, Sơ Vũ có chút chán ghét cùng khinh thường bọn đàn ông háo sắc như vậy. Chỉ vài giây sau cánh cửa bị đá tung ra, bốn tên lính cùng một vị trông chức tước có vẻ cao hơn một bậc xông vào.
- “ Chúng ta cần lục soát, các ngươi lui ra ngay.”
Bất ngờ không khí vui vẻ bị cắt đứt, hai nam nhân kia có vẻ không hài long, đôi mắt lạnh lùng quét ngang tên bộ đầu kia. Vị áo bào đen nghiêm nghị hỏi:
- “ Có chuyện gì ?”
Bộ đầu nhìn khuôn mặt tuấn mĩ của hai người đàn ông trên lập tức biến sắc, hắn đã gặp qua hai người này tại phủ tri huyện. Tận mắt chừng kiến vị nam nhân áo đen xử tội tên tham quan vừa mới bị cách chức cách đây hai ngày. Biết đã đắc tội với người hoàng tộc, hắn ngay lập tức liền quỳ xuống hành lễ. Thấy vậy, Lăng Thần phất tay áo nói:
- “ Không cần hành lễ.” Hắn không muốn có nhiều người biết đến hành tung của hắn. Vị bộ đầu hiểu ý liền đứng dậy chắp tay nói:
- “ Bẩm công tử, vừa rồi tại kĩ quán này có một tên tiểu tử gây rối, đánh người tại kĩ viện này, hắn hiện tại vẫn chưa chạy thoát, tại hạ liền đi lục soát truy bắt.”
Sơ Vũ hiện ở căn phòng này nhưng lại ở gian kế bên nên nghe rõ mồn một, nàng hoảng hốt tìm nơi trốn, vô tính vấp phải cạnh bàn làm lung lay chiếc lọ gốm đang đặt ở trên. Chiếc lọ lắc lư như muốn rớt xuống. Sơ Vũ liền cắn răng cầu nguyện “ đừng có rơi xuống”. Nhưng tiếc thay ông trời chẳng thương nàng, bình gốm liền rời khỏi mặt bàn rơi xuống đất, Sơ Vũ không may nghỉ ngợi liền phi thần ôm lây chiếc bình trong tay, cứu thành công chiếc bình, nàng nằm xoài dưới nền rồi khẽ mắng :
- “ Bà nó, đã bảo là mày đừng có rơi xuống kia mà.”
Vì có nội lực, hai vị nam nhân kia hoàn toàn nghe được mọi động tĩnh bên gian phòng kế bên, bất giác khóe môi khẽ cong lên một đường rất nhỏ.
“ Bắt lấy hắn, qua phòng bên.” Vị bộ đầu này cũng không phải hạng xoàng, hắn phát hiện ra nàng. Vừa dứt lời, một toán lính tuốt gươm xông vào. Sơ Vũ nằm ngửa trên sàn nhà liền bật dậy, tiện tay ném luôn chiếc bình bằng ngọc quý giá về phía binh lính khiến chiếc bình vỡ nát. Lại một trận hỗn chiến trong phòng diễn ra. Lần này đánh khá chật vật vì đám lính này có công phu hẳn hoi, muốn đánh thắng e là khó như lên trời. Sơ Vũ không ngốc tới nỗi một mình đánh hai mươi, 36 kế chuồn là thường sách. Sơ Vũ nhanh nhẹn lách người nhẹ nhàng đánh gục hai tên, phi thân qua phòng bên, không khách khí nhảy lên luôn bàn ăn của hai nam nhân kia. Dùng chân đá chén bát, ném thức ăn loạn xạ vào bọn họ. Có kẻ dẫm phải thức ăn đầy dầu mỡ phải ngã chỏng vó lên trời. Sơ Vũ lại nhảy xuống, lật đổ chiếc bàn, thứ nào ném được đều được Sơ Vũ tận dụng triệt để, từ cái chén, trái táo, bánh bao, bình bông v.v….. Một khung cảnh bát nháo, hỗn loạn tái diễn. Lăng An ngồi bên cạnh nhíu mày, còn Lăng Thần vẫn ung dung tự ngồi rót rượu cho mình bởi mỹ nhân hoảng sợ mà bỏ chạy mất dạng. Một tên tiểu tử gầy gò, ốm yếu mà cả đám quan binh bắt cũng không xong, Lăng An quyết định tận tay hạ hắn. Lăng An phi thân đến sau lưng Sơ Vũ một chiêu chế trụ bả vai nàng, đánh mạnh xuống khiến nàng ngã bẹp xuống đất đau đớn. Không chần chừ, đám quan binh liền tóm lấy nàng đè xuống, cột hai tay về phía sau lưng. Bị đánh bất ngờ, Sơ Vũ vừa đau vừa lức đến lộn ruột, nàng hét to:
- “ Tên khốn nào dám đánh lén ta.”
Vừa ngẩng đầu lên, hai người bốn mắt nhìn nhau há hốc mồm miệng, đồng thanh
- “ Ngươi…”
Sơ Vũ ngây ra một lúc, kẻ mà nàng ném giầy vào mặt hắn đang chình ình trước mắt. Vô tình nàng nàng thốt ra thành lời:
- “ Yêu nghiệt.” ( Chỉ người xinh đẹp tựa yêu mị, hồ ly)
Vừa nói ra, lập tức khuôn mặt của Lăng An đanh lại, lộ vẻ tức giận. Dám gọi hắn là yêu nghiệt, tên này chán sống rồi. Lăng Thần vừa nghe lời của Sơ Vũ thốt ra khiến ngụm rượu trong miệng xém chút nữa phun ra ngoài.
- “ “ Yêu nghiệt”, đệ đệ khi nào có cái tên đặc biệt đến như vậy.?” Lăng Thần sang sảng cười nói.
Lăng Thần tức giận lườm vị hoàng huynh đáng ghét của mình rồi chuyển ánh mắt tới Sơ Vũ đánh giá. Là tên tiểu tử với bộ dạng lố lăng, mái tóc ngắn của nàng khiến hắn khinh thường. Ánh mắt lạnh băng chiếu thẳng vào mắt Sơ Vũ khiến nàng rét run, ánh mắt như muốn giết người, cũng phải thôi, do nàng ném giầy vào cái mặt xinh đẹp của hắn. Nàng trách ông trời tại sao lại tạo ra trái đất vừa tròn vừa nhỏ như vậy cơ chứ? Nhưng mà cú đánh của hắn vừa rồi của hắn khiến nàng không phục bởi tính của Sơ Vũ vô cùng háo thắng, nàng không chịu thua trước bất kì ai. Sơ Vũ quên cả sợ hãi hét vào mặt hắn.
- “ Lại là tên yêu nghiệt nhà ngươi. Sao đi đâu cũng đụng mặt vậy hả?. Ngươi chỉ được nhiêu đó thôi sao, dám đánh lén ta, không đáng mặt quân tử.” Vừa dứt lời tên bộ đầu thúc một cú vào bụng nàng khiến nàng đau đến tái nhợt.
- “ Hỗn láo, dám vô lễ…..” Chưa nói hết, lời của vị bộ đầu bị Lăng An chặn lại.
- “ Được rồi giải hắn đi.”
- “ Tuân lệnh.” Bộ đầu chắp tay cúi đầu lui ra ngoài, hất tay ra lệnh kéo Sơ Vũ ra ngoài. Nàng còn chưa hết tức, từ ngoài cửa không ngừng la hét:
- “ Tên yêu nghiệt kia, ngươi là kẻ thù dai hả. Mũi ngươi cũng có bị làm sao đâu, cái mặt vẫn còn xinh đẹp chán. Ngươi là tên đàn ông hẹp hòi vậy sao, nhớ đấy, dám đánh lén, lần sau ngươi coi chừng ta……..”
Lăng Thần nghe xong không nhịn được nữa, rượu vừa mới uống vào phun luôn ra ngoài, cười sặc sụa. Trái hẳn với với vẻ mặt vui vẻ của Lăng Thần, trên trán Lăng An tái mét, khuôn mặt trở nên cực kì đáng sợ. Gọi hắn là yêu nghiệt đã quá lắm rồi, giờ lại bồi thêm hai chữ “ xinh đẹp” khiến hắn tức lộn ruột, nam nhân mà bị so sánh với nữ nhân thì thật là nực cười.
- “ Xem ra, cái mũi xinh xắn của đệ bị thương là do tên nhóc ấy làm à.” Lăng Thần khoái chí nhìn vẻ mặt Lăng An.
- “ Lăng Thần, huynh im đi.” Lăng An tỏ vẻ tức giận, bất mãn. Người có thể gọi thẳng tên hoàng đế Vi Quốc chỉ có thể là Tam vương gia Vi Quốc đương triều – Lăng An.
|
Chương 8 Hai tên lính đi hai bên cạnh Sơ Vũ, giữ lấy hai tay kéo nàng đi không thương tiếc. Sơ Vũ bực bội la hét:
- Buông ra, ta tự đi được.
Một tên lính quát:
- “ Câm mồm, không thì ta cột ngươi vào ngựa kéo ngươi đi.”
Vừa nghe xong nàng sởn cả da gà, ngoan ngoãn ngậm miệng để bọn chúng áp tải mình. Sơ Vũ bị dẫn đi trên phố, đi mãi đi mãi đến một đinh phủ, trước cổng là hai con kì lân bằng đá tinh xảo trong rất dữ dằn, bên trên là dòng chữ được khắc trên tấm gỗ : “ Dương Quan Ngục”.
- “ Vị đại ca, đây là đâu.” Sơ Vũ lí nhí hỏi.
- “ Nơi ở mới của ngươi.” Vị bộ đầu nhìn nàng khóe miệng nhếch lên đầy vẻ châm biếm. “ Giải hắn đi”.
Hắn lớn tiếng ra lệnh. Sơ Vũ lại tiếp tục bị lôi lên bậc thềm, đi xuyên qua cảnh cổng có bốn tên lính canh gác. Trời ạ, không phải sẽ bị ăn cơm tù đấy chứ, trong lòng Sơ Vũ thầm khóc thét. Đi vòng vèo trong dãy hành lang được thắp sang bằng vài ngọn đuốc nhỏ nhoi, mùi âm ẩm bốc lên thật khó chịu, Sơ Vũ bắt đầu thấy sợ hãi thật sự. Nàng học lịch sử nên biết rõ, nhà tù thời phong kiến chẳng khác gì địa ngục trần gian, cách đối đãi của quản ngục với tù nhân không hề có chút tình người. Đi đến một buồng giam, quản ngục ra lệnh mở khóa, một tên lính áp giải nàng giơ chân đạp Sơ Vũ té nhào vào bên trong. Bị đá bất ngờ, Sơ Vũ nằm bẹp trên thềm đá lạnh ngắt rên khẽ một tiếng. Bị ăn một cước nhục nhã mà không làm gì được, Sơ Vũ thầm đem tám đời tổ tông của tên vừa rồi hỏi thăm một chặp rồi xoa cái bàn tọa đáng thương của mình. Lúc này tay Sơ Vũ không bị cột nữa, nàng phủi phủi bụi bặm trên người rồi ngồi dậy.
- “ Nhị ca, có người mới tới này.” Là một giọng nói của một gã đàn ông cất lên, khàn khàn vô cùng khó nghe. Tên được gọi là nhị ca đang ngậm cọng rơm trong miệng tỏ vẻ lười biếng hỏi:
- “ Tiểu tử, bị tội gì mà vào đây.”
Sơ Vũ mở to mắt nhìn quanh gian ngục được làm bằng những thanh gỗ tròn, được đan lại chẳng khác gì cái lồng bắt chuột rồi lại đảo mắt nhìn chằm chằm năm tên tù bên trong. Tên nào cũng đầu tóc bù xù, quần áo bẩn thỉu, hôi hám, có lẽ cả tháng trời không được tắm rửa gì. Bốn người kia đều nhìn nàng đăm đăm, khuôn mặt đều trong có vẻ đểu cán, một tên thì không xem nàng tồn tại, nằm ngủ thẳng cẳng trên đống rơm.
- “ Tiểu tử, hỏi sao không nói.”
Sơ Vũ ngơ ra một lúc rồi trả lời. – “ Có liên quan gì tới các người không.”
- “ Á, tên nhóc này to gan, đã vào đây rồi phải tuân theo quy tắc của ta.”
- “ Quy tắc gì?” Sơ Vũ nheo mày hỏi.
- “ Đại ca là trên hết, mọi việc phải tuân theo đại ca.”
- “ Nói rõ hơn tí đi.”
- “ Hừ, vào đây phải cúi đầu chào các đại ca, phần cơm được phát cũng phải nhường cho đại ca khi có yêu cầu, đại ca bảo gì làm nấy, còn phải….” Tên nhị ca kia nói chưa hết câu đã bị Sơ Vũ chặn họng.
- “ Không được.”
- “ Cái gì.?” Hắn trừng mắt hỏi lại, tên tiểu tử này quả là lớn mật, không biết sợ gì cả.
- “ Ta bảo không được, ta đây vốn không thích cúi đầu trước người khác.” Sơ Vũ vòng tay xếp chân ngồi thẳng, hất đầu tỏ vẻ không chịu thỏa hiệp. Muốn nàng bợ mông người khác à, mơ đi.
- “ Láo lếu, vậy để ta dạy ngươi cách phục vụ đại ca.” Ba tên kia muốn lấy lòng đại ca mà xông lên tóm lấy Sơ Vũ nhưng rốt cuộc lại bị nàng đánh cho chỏng vó lên trời.
- “ Sao, còn muốn lên không.” Sơ Vũ phủi tay chống nạnh nhìn tên nhị ca kia, bộ mặt hắn ngu ra, tái mét trông thật tức cười.
- “ Dạ không dám, không dám, nhị ca, từ nay người là nhị ca của chúng ta, nhị ca muốn gì chúng ta đều nghe theo. Nhị ca làm ơn tha cho tam đệ.” Hắn cúi cúi, lạy lạy Sơ Vũ, không ngừng tang bốc nàng. Sơ Vũ hừ một tiếng khinh thường, mới đây còn giương oai với nàng, giờ hắn lại tự hạ một cấp của mình xuống thành tam đệ, gọi nàng là nhị ca.
- “ Nghe đây, nước sông không phạm nước giếng, nghe chưa?” Sơ Vũ nói.
- “ Dạ, nhị ca, nghe rồi.”
- “ Còn nữa, không được gọi ta là nhị ca, làm nhị ca của một kẻ nhu ngươi thật là mất mặt.”
- “ Dạ, nhị ca, tam đệ biết rồi.”
- “ Đã bảo là không được gọi nhị ca cơ mà.” Sơ Vũ bực bội.
- “ Dạ, tam đệ không gọi nhị ca là nhị ca nữa.” Hắn run run trả lời.
- “ Câm ngay” Sơ Vũ hét lên.
Tên kia sợ quá, câm như hến, không dám ho he gì. Thật xui xẻo, hắn lúc trước là đại ca, nhưng cũng vì tên tù mới tới tuần trước mà hắn giảm mất một cấp, chỉ còn lài nhị ca, giờ lại gặp tiếp tên tiểu tử gầy gò mà lại mạnh kinh hồn kia, hắn thật không còn cái lỗ nào để chui xuống cho đỡ mất mặt.
Sơ Vũ dồn rơm vào một góc, ngồi xuống rồi thở dài một hơi, hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn. Nàng chỉ muốn mau chóng tới kinh thành cùng Thúy Vân làm ăn, kinh doanh, bắt đầu một cuộc sống mới tại nơi này. Thúy Vân, đúng rồi, nó còn chờ nàng tại bến thuyền, làm sao mà ra khỏi đây bây giờ ? Sơ Vũ vụt dậy, hai tay nắm lấy song gỗ la lớn.
- “ Này, này, anh lính kia ơi…này…”
- “ Cái gì?” Một tên lính lại gần hỏi.
- “ Tôi phải ở đây bao lâu?”
- “ Không biết.”
- “ Cái gì, sao lại không biết.”
- “ Không biết, đi mà hỏi quan tri huyện ấy.” Hắn gắt gỏng.
- “ Vậy huynh đi hỏi giùm tôi đi, tiện thể gọi ông ấy tới đây luôn.”
Vừa nghe nàng nói xong, hắn phá lên cười như nghe được chuyện buồn cười nhất thế gian.
- “ Ngươi nghĩ ngươi là ai mà đòi gặp quan tri huyện, quên đi.” Hắn nói xong xoay lưng bỏ đi.
- “ Này, đứng lại, ta chưa hỏi xong mà, này…..”
“ Rầm”, hắn dùng thanh sắt đập vào song gỗ tạo ra âm thanh inh tai rồi quát lớn : “ Câm mồm, ngươi còn nói nữa xem chừng ta cho ngươi ăn roi.”
Vì vậy, Sơ Vũ tiu nghỉu quay về chô ngồi rồi làu bàu : “ Chết tiệt, chả có tí dân chủ nào cả.” Làm cách nào thoát khỏi đây. Vượt ngục, không có khả năng? Không có một tấc sắt trong tay, lính canh lại đông như kiến, làm sao mà chạy thoát được. Chỉ còn một hi vọng duy nhất là Thúy Vân, có lẽ quay lại kĩ quán mà không thấy nàng, Thúy Vân sẽ truy ra được là nàng đã bị bắt vào ngục, cho nên Sơ Vũ chỉ còn biết chờ đợi. Mãi ngồi suy nghĩ, bỗng có tiếng kẻng ở đâu vang lên : “ Leng keng, leng keng…” Nhưng tù nhân bắt đầu ồn ào hẳn lên
- “ Tới giờ cơm rồi”. Thì ra là kẻng báo giờ ăn tối. Sơ Vũ nhìn đồng hồ thì cũng đã 5h rồi, nàng cũng đang rất đói. Nhìn bọn lính đang phân phát thức ăn từ chiếc thùng gỗ cho từng người, Sơ Vũ có chút mong chờ. Tới phần của nàng, Sơ Vũ trừng mắt nhìn chiếc gáo dừa sứt mẻ đựng đầy thức. Trời ạ, đây à thức ăn sao? Cái thứ sền sệt màu vàng vàng, xam xám, nhìn như là cháo, hay là cám gì đấy là thức cho người sao. Ngay cả con cún milu nhà nàng còn được ăn sang hơn gấp cả chục lần. Cái mùi ôi thiu của thức ăn từ cái gáo dừa bốc lên nàng nàng cảm buồn nôn, Sơ Vũ một tay bụm miệng, một tay đặt lên ngực như muốn nôn tới nơi. Nàng nhìn bọn người cùng gian phòng đang ăn ngấu nghiến mà nổi cả da gà, họ ăn nổi sao? Nhìn biểu hiện của Sơ Vũ, một tên cất giọng hỏi:
- “ Nhị ca, người không ăn sao?”
- “ Cái thứ này, ngươi ăn nổi sao hả ?” Sơ Vũ làu bàu.
- “ Nhị ca, ở tù mà có cái ăn là may lắm rồi.”
Sơ Vũ nhìn lại phần thức ăn “may mắn lắm” mới có của mình. Dù nàng rất đói nhưng muốn nàng ăn thức ăn cho lợn thế này ư? Không bao giờ. Sơ Vũ đẩy chén của mình sang bọn kia rồi nói:
- “ Các người ăn đi.” Nghe vậy, bọn chúng vồ lấy tranh nhau ăn. Chỉ có kẻ nằm dài trên đống rơm là vẫn không thèm ngó đến phần cơm của mình.
- “ Đại ca, người vẫn không ăn à?” Một tên hỏi.
- “ Ngươi ăn đi” Hắn đáp xong xoay lưng tiếp tục ngáy ngủ, mái tóc xõa dài che lấp khuôn mặt.
|
Chương 9 Thứ ánh sáng màu xanh le lói phát ra từ chiếc đồng hồ của của Sơ Vũ thắp sáng một góc trong buồng giam, đã 9 giờ rồi. Bọn cùng phòng đã ngủ cả, tiếng dế kêu cùng tiếng mũi vo ve hòa với tiếng ngáy như sấm của chúng làm nàng không thể nào ngủ được. Đột nhiên, nhiên có một tiếng nổ inh tai, đồng thời, tiếng vũ khí va chạm cũng vang lên.
- “ Báo động, có kẻ cướp ngục.” Lính cai ngục hô hào báo động, tù nhân trong ngục bắt đầu trở nên ồn ào hỗn loạn.
Một lúc sau có ba tên áo đen xuất hiện trong ngục, chỉ vài chiêu đã giết sạch lính cai ngục rồi hướng đến phòng giam của Sơ Vũ chặt đứt dây xích khóa cửa. Một tên áo đen bước vào bên trong buồng giam hướng đến tên nằm trên đống rơm kính cẩm quỳ xuống nói.
- “ Chúng tôi được người của Vân Nhiêu phái tới, mời người đi theo chúng tôi.”
Tức thì hắn ta ngồi dậy, thong dong bước ra khỏi cánh cửa ngục đi theo bọn áo đen kia..Thân hình hắn cao lớn hắn rất cao, dáng vẻ cao cao tại thượng chẳng có chút nào là kẻ đang ở tù cả, và đặc biệt là khuôn mặt điển trai bị che lấp bớt dưới mái tóc dài kia. Tuy nhiên Sơ Vũ không có tâm tình thưởng thức soái ca bởi lẽ, trước mắt nàng là 5 cái xác chết nằm trong vũng máu. Mặt Sơ Vũ trở nên tái mét, từ trước tới giờ, nàng chưa bao giờ chứng kiến cảnh giết chóc kinh khủng như thế này. Mùi máu và mùi gây ẩm ướt trong tù xộc thẳng vào mũi Sơ Vũ, đánh thức nàng khỏi cơn kinh hoàng. Sơ Vũ nhìn quanh, bọn tù cùng phòng với nàng đã bỏ chạy từ khi nào, trong nhà ngục chỉ còn tiếng tù nhân của gian khác la hét ẫm ĩ và tiếng kiếm va chạm, tiếng trống… Sơ Vũ nhận thức được, đây là cơ hội ngàn năm có một để nàng thoát khỏi nhà ngục bẩn thỉu này. Nàng nhanh chân chạy ra khỏi phòng giam, chạy một cách nhanh nhất có thể trong lối hành lang dài ngoằng để thoát ra khỏi ngục. Ra đến cửa, trước mắt Sơ Vũ là cảnh tượng khủng khiếp, hàng chục người nằm la liệt trên đất, có xác của quan binh cùng và thích khách, mùi máu tanh bên ngoài càng nồng bốc tên làm Sơ Vũ nôn ngay lập tức cho dù trong bụng nàng chẳng có thứ gì để mà nôn.
Tiếng trống báo động ngày càng dồn dập. Từ đằng xa, những bó đuốc thắp sáng cả một không gian tối tăm, tiếng người hô hò ngày càng gần, có vẻ như quân tiếp viện của quan binh đã đến. Đám người áo đen nhanh chóng rút lui, Sơ Vũ cũng không còn thời gian sợ hãi, nàng co giò chạy thục mạng.
- “ Bắt chúng, nhanh lên, huy động thêm quân tiếp viện.” Tên bộ đầu hét to ra lệnh. Tức thì một toán lính chia ra đuổi theo những tù nhân vượt ngục, trong đó có Sơ Vũ.
Sơ Vũ dùng hết sức bình sinh mà chạy, nàng không bao giờ muốn quay lại cái nơi đó. Chạy đến một ngõ hẻm, bỗng nhiên có một bàn tay kéo lấy tay nàng, lôi Sơ Vũ vào nấp vào bên trong, nhanh tay bịt miệng nàng. Bị tóm lấy bất ngờ nhưng Sơ Vũ không hề phảng kháng, cứ để mặc kẻ đó ôm mình từ đằng sau. Mãi cho đến khi quan binh chạy khuất, Sơ Vũ mới động thân, giữu lấy tay người đằng sau, vật ngã nhoài ra đằng trước khiến người đó kêu lên một tiếng. Sơ Vũ ngồi đè lên người đó, nắm lấy cổ áo nói:
- “ Kẻ nào?”
- “ Đồ vô ơn, bà đối đáp với ân nhân kiểu đó hả.” Giọng nói đầy bực bội trách móc.
Nghe giọng nói quen thuộc, Sơ Vũ kinh ngạc: “ Vân, là bà hả.”
- “ Chứ còn ai nữa, ngay cả tui mà bà cũng không nhận ra nữa hả?” Thúy Vân hậm hực.
- “ Huhu, Vân ơi !” Sơ Vũ ôm lấy Thúy Vân khóc nức nở.
- “ Được rồi, đừng sợ nữa, mau đi thôi, bọn quan binh kia quay lại thì khốn.” Thúy Vân lau nước mắt cho Sơ Vũ rôi nắm lấy tay nàng kéo đi, bong dáng hai người khuất dần trọng lối hẻm nhỏ tối tăm.
|