✿ Nội dung truyện Anh Gì Đó Ơi, Nơi Công Cộng Xin Anh Đừng Thả Thính
Tác giả:Võ Minh Quang( Fb: fb.com/lmpb123). Thễ Loại :Đam mỹ. …………………………………………………………………………………. Troai-lơ:
Cậu là sinh viên năm nhất của 1 trường đại học, Cậu đã có người yêu ,họ
đã yêu nhau suốt 2 năm nhưng rồi 1 ngày…chính mắt cậu chứng kiến cảnh
người mình yêu đang ngoại tình với 1 người đàn ông khác trong khách sạn. Cậu
vô cùng sốc vì cậu cứ tưỡng hắn là người cuối cùng trong đời cậu nhưng
quả thật tình yêu của GAY không bền vững,không đơn giản như cậu nghĩ.
Cậu lang thang trong vô vọng, trong 1 phúc bất cẫn băng qua đường, lo
mãi suy nghĩ mà cậu không nhận ra phía trước mình có 1 chiếc xe ôtô đang
chạy đến…thì bỗng…… Rầm….. Chiếc xe đó chạy tới tông phải cậu…Cậu
ngất xĩu ,nhưng thật không mai cho người tông phải cậu, rằng sau cú
tông đó cậu không còn nhớ gì cả…Khiến người tông trúng cậu phải chăm sóc
, phải nuôi cậu "suốt đời”... Người sẽ yêu thương cậu sau này, nhưng
hắn cũng đã có người yêu, người yêu của hắn lại là nữ giới, cậu và hắn
phải trải qua biết bao nhiêu sống gió đễ ở bên nhau…. "Bạn gái của anh và em anh chỉ được chọn 1”. ………………………………………………………………………………………………………………………. ###Chap 1: Mỡ đầu…. Ỡ khác sạn.. -Cậu:Sao anh lại lừa dối tôi hả, đồ khốn nạn.. -Người yêu của cậu:Mầy làm gì vậy…Mầy tưỡng tao yêu mầy à… -Cậu:Mầy.. -Người yêu cậu: GIờ mầy thấy rồi tao cũng không giấu, thật ra tao tiếp cận mầy chỉ là tao thấy tội nghiệp cho mầy mà thôi… -Cậu:Tại sao mầy lại đối xữ với tao như vậy, tao yêu mầy là thật lòng mà… -Người yêu cậu:Yêu à, xin lỗi mầy, tao thì không. Bây giờ tao với mầy không còn là gì nữa, mầy đừng tìm tao nữa.. -Cậu: Mầy…. Nước
mắt cậu rơi khi những sự yêu thương cậu đã dành cho hắn nó đã sụp đỗ
tất cả.Yêu hắn, quan tâm hắn bao nhiêu thì bây giờ cậu lại đau bấy
nhiêu... Cậu lang thang, cậu chả biết đi đâu khi nơi mà cậu tưỡng chừng như yên bình nhất bây giờ nó đã vụt khỏi tay cậu… Lo mãi suy nghĩ cậu băng qua đường mà cậu không quan sát, cậu bị 1 chiếc xe ôtô đang chạy phía trước tông phải… -Người tông:Cậu có sao không… -Cậu:……(xỉu) Ở bệnh viện…Sao 2 ngày hôn mê… Cậu đã tỉnh dậy… -Hắn: Cậu tỉnh rồi à, tôi mừng quá… -Cậu:Anh là ai? Sao tôi lại ở đây?. -Hắn:Cậu không nhớ chuyện gì à..? -Cậu:Chuyện gì là chuyện gì…? -Hắn: Chuyện 2 ngày trước mà Cậu tên gì..? -Cậu:Tôi tên là…..là….tôi không biết nữa.. -Hắn:Vậy nhà cậu ở đâu….? -Cậu:Nhà tôi…nhà tôi ở đâu…tôi không nhớ nữa…A..a…a đầu tôi đau quá… -Hắn:Cậu bị sao vậy..? -Cậu: Tự nhiên tôi đau đầu quá -Hắn:Vậy thôi cậu nằm nghỉ tí đi, tôi ra ngoài có công chuyện, tôi sẽ vào ngay… Hắn bước ra ngoài hắn không biết cậu bị gì hắn bước đến đến phòng bác sĩ… -Hắn: Bác sĩ, cậu ấy đã tĩnh dậy rồi… -Bác sĩ: Vậy là tốt rồi… -Hắn:Nhưng cậu ấy lại không nhớ mình là ai, không nhớ nhà mình ở đâu… -Bác sĩ: Thì tôi cũng đã đón được chuyện đó rồi.. -Hắn:Là sao..? -Bác sĩ: Thì do vụ va chạm nên não cậu ấy bị chấn thương nhẹ, tạm thời cậu ấy không thễ nhớ lại được… -Hắn: Ý bác sĩ là….mất trí nhớ tạm thời à.. -Bác sĩ:Đúng vậy. -Hắn: Vậy làm sao tôi đưa cậu ấy về nhà được -Bác
sĩ:Tôi nghĩ chắc cậu ấy chưa thễ nào nhớ ra ngay lập tức được..Chắc cậu
phải chăm sóc cho cậy ấy trong thời gian không ngắn đâu.. -Hắn:Vâng…. Hắn
bước ra khỏi phòng bác sĩ, nghĩ ngợi lung tung "tự nhiên hắn lại gánh
phải cục nợ "bự chà bá” bên mình…”. Hắn bước vào phòng cậu, thấy cậu nằm
đó hắn quay sang hỏi cậu. -Hắn:Cậu thấy sao rồi, ỗn hơn chưa… -Cậu: Cũng đỡ đỡ rồi. Mà anh là ai vậy,…?Tôi và anh có quen biết nhau không.. -Hắn:Chắc cậu không biết tôi đâu,Tôi tên là Kiên. 2 ngày trước tôi lỡ gây tai nạn cho cậu. -Cậu:Tai nạn…Sao tôi không nhớ gì hết vậy…? -Hắn:
Cậu không nhớ là phải rồi. Là do cậu tạm thời bị mất trí nhớ sau khi
cậu bị tôi tông phải…Bác sĩ nói mai là cậu có thễ xuất viện… -Cậu: Vậy sau ngày mai, Anh có bõ tôi không. -Hắn:Sao cậu lại hỏi vậy.? -Cậu:Tôi chỉ sợ anh bõ tôi trong khi tôi không nhớ gì cả… -Hắn: Cậu cứ yên tâm đi tôi không bỏ cậu 1 mình đâu vì chính tôi là người có lỗi. Tôi…sẽ chăm sóc cho tới khi cậu nhớ ra tất cả… -Cậu: Thật không? -Hắn:Thật… -Cậu:Vậy thì hứa đi. Cậu
cười tươi vừa nói cậu giơ ngón tay út của cậu lên. Nụ cười cậu rất hạnh
phúc…Thà cậu quên đi tất cả đễ làm lại 1 tương lai mới còn hơn phải nhớ
đến người cũ đễ rồi cậu phải đau đớn. -Cậu:Vậy móc nghéo đi…hihi -Hắn: …Đúng là trẻ con.. -Cậu:Đi đi…vậy là anh thất hứa rồi… -Hắn: Hứa thì hứa Hắn đưa tay lên móc nghéo với cậu…. -Cậu:Cảm ơn anh.. -Hắn:Vì cái gì? -Cậu:Vì không bỏ tôi lúc này…. -Hắn đưa tay lên xoa đầu cậu:Khờ quá… -Cậu:Hihi…. "””Hôm nay là thứ mấy?..Chắc chắn là thứ 2…””” Hôm nay là ngày mà cậu được xuất viện, …Hắn túc trực suốt đêm với cậu ỡ trong bệnh viện…Hắn dìu cậu r axe.. -Hắn: Lên xe đi, tôi chở cậu về. -Cậu:Về đâu.. -Hắn:Cậu không nhớ nhà cậu ở đâu thì bắt buộc tôi phải đưa cậu về nhà tôi chứ cậu tính ở đây luôn à. -Cậu:Ừ há…Anh có cảm thấy tôi phiền phức không.? -Hắn: Không có sao đâu, đừng nghĩ lung tung..Lê xe đi… -Cậu:Cảm ơn anh.. Hắn
lái xe đưa cậu về nhà, suốt đường về nhà cậu cứ hỏi "Chỗ này là chỗ nào
vậy”…”Quán này bán gì vậy anh” cậu cứ tí ta tí tững trong xe như 1 đứa
con nít…. Về đến nhà hắn, miệng cậu vẫn không ngớt.. -Cậu: Nhà anh đẹp quá.. -Hắn:Cảm ơm cậu… -Cậu: Mà này cây gì vậy -Hắn:Cây lan hồ điệp -Cậu:Vậy cây này là cây gì vậy. -Hắn:Cây Mai thái.. -Cậu:Cây này đẹp quá…Vậy cây này là cây gì vậy.. ~ chỉ chỉ~.. -Hắn: Cây này là cây "hỏi nhiều”. -Cậu biết hắn chọc mình nên không nói gì bước vào nhà... Hắn dắt cậu lên lầu… -Hắn:Đây là phòng của cậu, cậu vào nghĩ ngơi đi.. -Cậu: Wao…phòng đẹp quá cảm ơn anh… -Hắn:Thôi cậu nghĩ ngơi đi, tôi về phòng à… -Cậu: bye anh.. Cậu bước vào phòng, quan sát mọi thứ trong phòng, 1 màu xanh dương nhẹ nhàng mát mẻ… Tự nhiên cậu thấy đói bụng quá nên sang phòng hắn kêu hắn đi ăn cơm… Cậu bước vào phòng hắn…Thấy phòng hắn đẹp quá, cậu lo mãi mê ngắm nhìn khi quay lại thì cậu mới ta hóa "A...a……a…sao anh lại không mặc đồ vào..” cậu lấy tay che mắt quay ra sau… "Tại tôi tắm mà quên mang đồ, làm gì mà cậu la dữ vậy..” hắn ngạc nhiên hỏi cậu… "Thì….thì…. mà thôi tôi ra ngoài đợi anh..” cậu vừa nói vừa đi ra ngoài Cậu bước ra ngoài mà tim cậu vẫn đập ~thình thịch, thình thịch~( mất trí nhớ, nhưng mình ba đê vẫn nhớ hihihi) Hắn thay đồ xong bước ra -Hắn:Cậu kêu tôi có chi không.? -Cậu: ờ…. Tôi hơi đói… -Hắn:Umk vậy tôi xuống nấu đồ cho cậu ăn…. -Cậu:Được đó… .... -Cậu:Không ngờ tay nghề nấu nước của anh cũng tuyệt quá. -Hắn:Do sống tự lập nên tôi phải làm tất cả mọi thứ... -Cậu:HÔm nào anh dạy tôi nấu mấy món này nha. -Hắn:Nếu cậu thính tôi nhất định sẽ dạy cậu....