BỨC THƯ NHẬN TỪ THIÊN ĐƯỜNG
""Em ơi…!
Em à! Em có nghe tiếng lòng của anh không, nó đang thổn thức gọi tên em không? Em có nhìn thấy những hạt mưa đang rơi vội vã ngoài hiên, cơn mưa đêm mùa thu khiến bao người bước vội, phải chăng cho kịp cuộc hẹn với một nữa của mình, hay cho kịp về nhà ăn bữa cơm ấm áp của mẹ. Nhưng anh biết, chỉ riêng em không hề vội vã. À! Có lẽ em cũng đang mong cho cơm mưa kéo dài thật lâu nữa cơ, để em đan những ngón tay hứng những hạt mưa và mĩm cười... Ngày chưa yêu em anh đã rất ghét những trận mưa như thế, anh ghét lắm. Vì nó làm cho áo anh ướt, làm cho xe anh bẩn,… Nhưng rồi anh gặp em trong mưa, em nói rằng em thích mưa vô cùng. Tại sao bao nhiêu người đều ghét mưa mà em lại thích nó đến vậy? Chính điều đó đã khiến đôi chân của anh vô định muốn bước vào cái thế giới đó, thế giới của riêng em để tìm kiếm lí do. Chỉ vì muốn biết cái lí do ấy mà anh đã bất chợt nhận ra có nhiều lí do khiến tái tim anh đập loạn nhịp. Anh đưa tay lên tim mình và anh biết em chính là người quan trọng trong cuộc đời của anh. Mà em khó lắm, sao lại ghét anh đến vậy, anh thậm chí đã thao thức bao đêm để suy ngĩ phải làm thế nào em mới chấp nhận tình cảm của anh đó em biết không?
Cám ơn em vì đã bước đến bên anh, đã cho anh biết ý nghĩa của 2 từ hạnh phúc mà anh chỉ nghe người ta nói nhưng chưa hề hiểu được ý nghĩa của nó.
Em! Chắc là không có một cây thước hay một công cụ nào có thể đo được khoảng cách giữa chúng ta đâu em nhỉ? Anh chỉ biết rằng nó rất xa… và khoảng cách đó nó cũng tỉ lệ thuận với nổi nhớ anh dành cho em. Anh nhớ… nhớ những lúc em đi học xa lúc ấy anh đã nhận ra rằng yêu xa khổ lắm, vì nhớ em lắm em à! Nhớ nụ cười của em, nhớ những lúc em cau có mặt lại để làm nũng, nhớ đến hình ảnh một cô gái ôm cây đàn Guitar và vừa đàn vừa hát. Nhớ em đến phát điên. Những lúc ấy anh chỉ biết nhắm mắt lại, em nói là em sẽ đến khi anh nhắm mắt. Rồi mở mắt ra, đôi khi anh phải vội lau đi những giọt nước mắt để sợ người ta nhìn thấy, người ta bảo anh khùng mất thôi. Anh biết chứ, biết rằng mở mắt ra sẽ không có em ở đó. Vậy mà anh vẫn cứ nhắm mắt, nhắm mắt chỉ là để ngăn những giọt nước mắt đang đọng lại nơi khóe mắt. Nhưng nó vẫn lăn dài trên má vì sống mũi đã cay cay. Thế nhưng những giọt nước mắt đó lại khiến anh thấy hạnh phúc vô bờ.
Anh yêu em! Có lẽ 3 từ ấy vẫn chưa đủ để nói lên tình yêu anh dành cho em đâu cô bé à. Yêu em hơn cả lời anh nói đó biết không hả! Em đã hỏi anh rằng em chiếm vị trí số mấy trong lòng anh. Anh đã hối hận vì không nói cho em biết. Anh chỉ trả lời rằng Mẹ và Bà anh là số 1, Ông và Bố anh là số 2, rồi số 3, số 4,... Nhưng không có em trong đó. Em cau có mặt, và nhìn khuôn mặt em lúc đó anh thấy yêu em vô cùng, anh chỉ có thể hôn lên đôi môi ấy một cái và ôm em vào lòng. Em à! em không thuộc con số thứ bao nhiêu trong lòng anh cả, vì người thân của anh là số 1, số 2, số 3... Còn em là tất cả đối với anh.””
Em đây!
Em giật mình và chợt tỉnh giấc vì tiếng sét của cơn mưa giông. Tiếng sét như là tiếng gầm gừ của con dã thú chưa được thuần phục ấy. Nhưng nó cũng không đủ át đi tiếng đập thảng thốt từ trái tim em, tiếng đập như tiếng trống dồn và nó khiến em khó thở. Anh đã gọi em đúng không? Em nghe thấy tiếng anh gọi, em cũng nghe mưa đang rơi ngoài hiên và... em cũng biết anh đang nhớ em.
Đưa tay hứng những hạt mưa chợt làm cho em nhớ đến lần đầu tiên mình gặp nhau.
Nhắm mắt lại….Trong 1 quán ăn nhỏ, anh với em đã quen nhau theo "định luật bắc cầu - A là bạn của B, C cũng là bạn của B, suy ra A và C là bạn của nhau". Cái định luật mà trong từ điển ngôn ngữ của em chưa một lần tồn tại, là anh nạp vào bộ nhớ của em đó. Anh ngồi đó với vẽ mặt lạnh lùng và ít nói, em cũng không hề để ý đến anh. Cho đến khi anh bảo muốn chơi một trò chơi. Anh bảo rằng anh sẽ uống ba ly bia to nhanh hơn ba cốc rượu nhỏ. Với điều kiện là đối phương không được chạm tay vào ly và cốc của nhau. Nếu ai thua sẽ làm một điều bất kì cho người thắng cuộc.
Trong khi mọi người im lặng để suy nghĩ, em nghĩ mãi và tự bảo mình rằng chuyện đó không thể xảy ra.
- Em không tin!
- Vậy em sẽ cá với anh chứ?
Và em chính là người sẽ uống 3 cốc rượu ấy. Bia và rượu được bày lên bàn. Anh rót đầy ba ly bia và rồi thay vì rượu anh lấy nước rót vào ba cái cốc mà em sẽ uống.
- Ông này tâm lý đấy nhỉ, hên qúa không phải uống rượu. Hihi…
Cũng từ giây phút đó trở đi em đã có ấn tượng hơn về anh. Và rồi chỉ 1 ngụm cho vào miệng là hết một cái cốc bé xíu kia, em vẫn cứ tự tin là anh không thể uống nhanh hơn em. Em vô tư đắc thắng nhìn anh uống cái ly bia to đùng kia, đến hẳn 20 giây. Em ngỡ ngàng và xấu hổ, khi anh uống xong thì anh chụp cái ly bia đậy kín cái cốc vừa nảy em đã uống hết, mà đã quy định là em không thể đụng tay vào cái ly của anh. Thế là em thua!
Em đã nợ anh từ đêm mưa ấy chăng? Nhưng thay vì thích anh thì ngay từ đầu em lại cảm thấy ghét anh. Em hỏi anh muốn em trả nợ như thế nào, thì bảo "anh chưa nghĩ ra”. Còn cái cách xưng hô của anh nữa, sến ơi là sến, làm em ghét ơi là ghét… " Bạn" với " Tôi".
- Bạn ơi! Hôm nay bạn có thể trả nợ tôi không? Hãy làm bạn gái của tôi trong tối hôm nay thôi, và đừng hỏi lí do là gì.
Em thực sự ghét cái cách xưng hô ấy lắm. Còn bắt người ta không được hỏi lí do, nên em đã không đồng ý đó. Nếu em biết hôm ấy là sinh nhật anh em đã đồng ý trả nợ anh rồi.
Rồi trôi theo thời gian, gặp anh nhiều hơn. Một hôm em với con bạn thân rủ nhau đi ăn chè. Giật mình vì nhìn thấy anh đang ngồi một mình ở đó, bên một ly cà phê đen đang nhỏ giọt. Giật mình là vì nợ anh một điều chưa trả cho anh. Anh ngồi đối diện em, đôi khi nhìn anh em vô tình nhìn thấy sâu trong đôi mắt đó một nổi buồn đến chạm vào lòng người. Đôi mắt ấy cũng đang nhìn về phía em làm nhịp trái tim em tăng gấp đôi nhịp tim bình thường, khiến em không thể kiểm soát được nó. Em luôn cho rằng tình yêu đến từ bộ não chứ không phải từ trái tim. Nhưng khoảnh khắc đó bộ não của em không thể kiểm soát được trái tim của em. Lần đầu tiên lại có một cái thực tại đánh bại những lý thuyết em tự đặt ra cho chính mình. À! hoá ra cảm xúc đầu tiên của tình yêu xuất phát từ trái tim. Vì vốn dĩ em không có niềm tin vào cái tình cảm gọi là tình yêu ấy. Em đã thấy bao nhiêu người yêu nhau rồi chia tay, em đã nghe bạn em tâm sự và khóc lóc làm em cảm thấy sợ hãi và không dám chạm tay vào tình yêu. Em sợ bị tổn thương.
Những lần gặp gỡ vô tình rồi trở thành không vô tình, em đã không biết em yêu anh từ khoảnh khắc nào…! Vốn là một người con gái mà chính em cũng không thể hiểu được bản thân mình. Cho đến khi gặp anh thì em chưa bao giờ tâm sự chuyện của mình với bất kì ai. Ừ! Thì bạn thân không phải em không có nhưng em chỉ biết lắng nghe và cùng chia sẽ chuyện của bạn mình mà không thể kể chuyện mình với bạn. Không phải do em tự quy định như vậy cho mình đâu, em cũng muốn chia sẽ những tâm sự của mình lắm chứ. Có lẽ chính bản thân em đã tự tạo nên một bức tường khổng lồ trong lòng mình. Em muốn đập vỡ nó đi nhưng mỗi khi chạm vào em lại nghẹn giọng, như có một cái gì đó chặn ngay ở họng. Cho đến khi em bắt đầu giải mã được trái tim anh, em đã sợ... sợ rằng yêu anh rồi em sẽ không thể sống thiếu anh. Vì anh là người duy nhất bước qua rào càn khổng lồ ấy. Anh biết không? Từ khoảnh khắc nắm tay anh cùng nhau bước đi trên con đường đời cuộc sống của em trở nên có ý nghĩa hơn. Anh à, anh có biết anh còn hiểu em hơn chính bản thân em. Những buồn vui trong lòng em đều có thể chia sẽ cùng anh, dù bận rộn đến mấy cũng phải nhắn tin cho anh biết em đang làm gì. Lúc chưa yêu còn hay nhắn tin nói chuyện với bạn bè, đến khi yêu anh hình như cả thế giới đều trở nên vô hình, chỉ biết đến anh. Thậm chí cô bạn của em còn nhắn tin trách em sao không thèm quan tâm gì tụi nó cơ. Cũng phải thôi, đến những việc vụn vặt nhất như là ăn gì, uống gì, đi đâu, làm gì, với ai… cũng chỉ mình anh và riêng anh biết. Để hiểu em đến từng hơi thở như vậy em biết anh đã rất cố gắng và em biết vì yêu em nhiều lắm nên anh mới làm được như vậy. Và vì cứ tự tin như vậy nên lúc nào em cũng không biết trân trọng nó.
Anh còn nhớ hôm sinh nhật tròn 21 tuổi của em không? Cả ngày em đã cố tình không nhắc đến để coi anh có nhớ không. Điện thoại báo chuông tin nhắn, anh bảo 8 giờ tối anh đến, đợi anh ở chỗ cũ nhé. Em đã rất hồi hộp và nhìn mãi vào điện thoại. Đã 8 giờ, mà vẫn chưa thấy anh đến. Rồi 9 giờ, 10 giờ, 11 giờ, em không biết em đã bước đi qua bao nhiêu con đường. Càng đi sự tức giận càng tăng lên. Dù giận nhưng em đã vui biết mấy khi chuông điện thoại reo lên. Nhưng lại là cô bạn thân của em. Em bắt máy và nó nói ngay một câu như bắn một viên đạn vào tim em. "Tao vừa thấy bồ mày chở con bé nào đi ra quán cà phê đó”. Hôm nay em không đi với bạn bè, không ở nhà với mẹ mà chỉ dành thời gian để đợi anh. Nhưng… đôi tay em run lên đánh rơi cái điện thoại, nó vỡ cả màn hình. Em bất thần và ngồi ngay ra đó không biết đã đến 12 giờ từ lúc nào. Em giận lắm, trái tim em lúc ấy như muốn ngừng đập. Giận anh và đan xen với cảm giác sợ hãi. Em đã quá tự tin vào tình yêu anh dành cho em, vào sự chung thủy trong tình yêu của anh. Trong khoảnh khắc ấy em thực sự sợ hãi, sợ rằng anh sẽ thay đổi. Rồi từ đằng xa chiếc xe máy tắt đèn và dừng lại.
- Em! Sao em lại tắt máy vậy, anh gọi mãi không được. Làm anh lo quá, anh đi tìm cả tiếng đồng hồ.
Em ngồi đấy trái tim vẫn còn đang run, hơi thở không đều, đôi mắt nhòa đi…
- Anh xin lỗi anh có việc gấp. Anh…
- Mình chia tay đi anh.
Em đứng dậy và bước đi trong vô định, em sợ anh sẽ nói chia tay trước, sợ tổn thương lòng tự trọng của mình nên em trút hết sự đau đớn trong tim để nói ra câu ấy. Anh vẫn cứ đứng đấy, không nói gì và cũng không hề đi về phía em. Em biết lúc đấy anh buồn lắm, em đã không tin anh. Một vòng tay ôm em từ phía sau lưng. Em rất thích được ôm từ sau lưng, cái ôm ấy nó có ý nghĩa rằng dù một người có quay lưng đi, dù một người có thay đổi thì người kia cũng sẽ ở đằng sau và níu tay lại. Là cái mà em đã không làm được, vì trong lúc nghĩ anh đã thay đổi em cũng vội vàng bước đi. Em vùng vẫy và đẩy anh ra. Bất chợt, kéo em lại và hôn em… em vẫn còn nhớ bờ môi anh lúc đó đang run lên và em cảm nhận được những giọt nước mắt vô tình chạm vào má của em. Trong khoảnh khắc đó mọi suy nghĩ trong em điều tan biến, chỉ biết đắm chìm trong nụ hôn. Anh ngốc lắm, sao không gọi điện nói cho em biết là anh phải chở em gái của bạn anh đi gặp một người quan trọng để xin việc dùm nó.
Từ hôm ấy em đã nhận ra anh quan trọng như thế nào đối với em, cũng là lúc em biết mình không thể sống thiếu anh trong cuộc đời.
Anh à! anh có biết mỗi sáng thức dậy người đầu tiên em nghĩ đến là anh, và tối trước khi bước vào giấc ngũ người cuối cùng em nghĩ đến cũng là anh. Dù cho làm bất cứ việc gì em cũng nhớ đến anh, và những lúc không làm việc gì cả em chỉ biết ngồi đấy và nhớ anh thôi. Những lúc như thế em chỉ mong thời gian trôi thật nhanh, nhanh như sự phát triển của vi khuẩn, để em nhanh được gặp anh.
Em xin lỗi! Vì phải đi học xa mà chúng ta phải xa nhau như vậy. Năm 3 đại học, ngày anh nói anh ra thăm em. Em hạnh phúc đến nổi không ngũ được, suốt ngày chỉ tủm tỉm cười, nụ cười ấy như nụ cười của cô bé bán diêm trong khoảnh khắc đốt que diêm sáng lên và nhìn thấy bà mình, nó hạnh phúc đến như vậy đó. Đếm từng ngày để được gặp anh, mặc dù vừa gặp nhau vài tháng trước nhưng em vẫn cảm thấy như cả thế kỷ chưa được gặp anh ý.
Nhớ anh lắm, gọi điện cho anh mà không dám nói ra vì sợ anh nghe thấy, vì nước mắt đang rơi…
- Ước gì bây giờ nhắm mắt anh sẽ đến. Em sẽ ôm anh thật chặt không để anh xa em dù là một giây.
- Anh yêu em!
- Hả? Anh vừa nói gì ý em không nghe, anh nói lại đi anh, đi…mà!!!
- Anh.. yêu... em…!
Không phải em không nghe thấy đâu chàng ngốc của em à, chỉ là em muốn nghe thêm lần nữa. Chính là anh, anh lúc nào cũng khiến cho em vui khi em đang buồn.
Rồi hôm ấy cũng tới. Nhìn dáng anh từ xa, anh đang cười. Nụ cười ấy làm em vui đến căng thẳng, yêu nhau đến 4 năm rồi mà sao cái cảm giác này vẫn chiếm ngự trái tim em nhỉ. Trái tim em lúc đó chắc không có cái máy nào có thể đo được nhịp. Anh à! dù là yêu nhau 4 năm rồi nhưng em cứ ngỡ như tình yêu vừa chớm nở ngày hôm qua, cảm xúc lúc gặp anh vẫn không hề thay đổi. Cái nhơ nhung da diết càng da diết hơn. Chạy đến và nắm tay anh, lúc đó anh nói gì anh nhớ không?
- Có nhớ anh thật không đó? Sao còn chưa ôm anh!
Giữa dòng đời tất bật với bao người qua lại, anh vẫn ôm em vào lòng và mặc kệ ai đó đang nhìn, ai đó đang bàn tán. Em thực sự xấu hổ lắm, còn anh lúc nào cũng vậy không bận tâm đến ai xung quanh. Cái tính đó đôi khi khiến em thấy ghét anh lắm, nhưng ngay lúc ấy em cũng cảm thấy mọi thứ xung quanh trở nên vô hình. Áp sát tai vào lòng ngực của anh, thình thịch… thình thịch….cái âm thanh quen thuộc mà lúc nào ở bên anh em cũng áp tai vào để nghe cho bằng được. Mà nó cũng chỉ một phần thôi, em nói với anh em rất thích nghe nhịp tim của anh cũng chỉ vì muốn được anh ôm vào lòng.
- Anh nhớ em!
Câu nói ấy phát ra từ âm thanh lòng ngực của anh, nghe bình yên đến lạ. Em bỗng trở nên tham lam hơn, chỉ mong thời gian ngừng quay tại thời điểm đó để em được mãi trong vòng tay anh mà thôi.
Sang năm em ra trường rồi, em mong chờ cái ngày được làm cô dâu của anh, được cùng anh về chung một nhà, được chăm sóc cho anh từ những cái nhỏ nhặt nhất, được nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của anh mỗi ngày.
Nhưng…vào cái ngày ấy…!!!
Em ôm chặt lấy anh, áp sát tai vào lòng ngực anh, trái tim… trái tim ấy vẫn cứ nằm im. Ngày hôm ấy cả thế giới trong em thực sự đã sụp đổ. Thay vì khóc thét, kêu gào em chỉ có thể thốt lên "Trời ơi…!” Em muốn hỏi ông trời tại sao lại đối xử với em như vậy? Tại sao người nằm đó không phải là em? Tại sao…?
Rồi em ngồi đấy như cái xác không có linh hồn.
Tại sao lại buông tay em và đi thật nhanh một mình như vậy. Ngày anh đi rồi, em một mình giữa thế giới, dù không hề cô đơn nhưng em thực sự rất cô độc. Không có anh con đường dường như ngắn lại. Nổi đau mà bao nhiêu người đều chia sẽ cùng em nhưng không ai có thể hiểu được từng đêm nó đang cào xé trái tim em. Đôi lần em thực sự không muốn chịu đựng sự đau đớn ấy, chỉ mướn bước đến bên anh, nhưng như vậy là ích kỉ đối với ba mẹ của em đúng không anh. Vì không thể làm điều bất hiếu nên em phải giấu đi những giọt nước mắt cho riêng mình và cứng rắn bước tiếp trên con đường không có anh, những bước đi chập chững như một cô bé đang tập đi. Đi qua con đường nào cũng có dấu chân của anh, có những câu nói quen thuộc của anh. Cây đàn Guitar vẫn nằm đấy vì không có anh cười và say đắm khi nhìn em chơi và hát những bài hát mà anh thích.
Anh ơi…! Em cảm thấy khó thở lắm! Phải chăng em chỉ sống vì đang tồn tại mà thôi, em không biết lẽ sống của mình là gì nữa. Dù ba mẹ em có cấm chúng ta yêu nhau, chúng ta cũng đã chứng minh cho ba mẹ thấy và chấp nhận. Dù bao nhiêu lần giận nhau rồi chia tay nhưng chúng ta vẫn cần nhau. Em cũng đã tốt nghiệp rồi. Chỉ còn đợi đến ngày mặc chiếc váy cưới và nắm tay anh bước đi trong sự chúc phúc của mọi người. Nhưng thay vì chiếc váy cưới mà em mơ ước, em phải đau đớn khoác lên mình chiếc áo tang của anh.
Bây giờ em nhận ra rồi, yêu xa… xa đến mấy nhưng trái tim của mình vẫn chung nhịp đập thì thì dù xa bao nhiêu em cũng không than vãn. Nhưng khoảng cách bây giờ, cái khoảng cách mà em chỉ có thể gặp anh trong mơ. Cái khoảng cách khiến em trở nên vô cảm. Tay em run, nước mắt làm nhòa đi đôi kính khi viết những dòng chữ này để gửi cho anh. Anh sẽ đọc được đúng không anh!
"”Em bảo rằng vì anh khiến em yêu anh nhiều đến vậy cho nên sau này chúng ta già đi thì anh không được chết trước em. Anh… xin lỗi. Anh không nỡ buông tay em, anh không nỡ nhìn em giấu nước mắt khóc thầm, anh không nỡ thấy em phải thở những hơi thở khó khăn,… Vì anh biết em cần anh. Nhưng thiên đường đã gọi tên anh mất rồi. Em à, em hãy cho người đàn ông ở cạnh em một cơ hội, cũng chính là cho bản thân mình một cơ hội. Em hãy để người ấy được quan tâm, chăm sóc và lo lắng cho em. Em hãy làm điều đó vì anh được không? Hãy để anh được nhìn thấy nụ cười của em.
Anh! Người yêu em hơn chính bản thân mình!””
P/s" Mọi người đọc rồi cho Xe đạp chút ý kiến ha!
Vote Điểm :12345