Thể loại: Ngôn Tình, Cung Đấu, Nữ Cường
"Ở bên kia, nhanh lên, nàng ta chạy về phía kia rồi !"
Một
đám người đốt đèn lồng chạy ra từ cuối hành lang, tiếng bước chân khi
mạnh khi yếu xen lẫn vang lên phá vỡ sự yên tĩnh giữa đêm khuya.
Người
nói chuyện chính là tên thái giám cầm đầu, cả chiếc mũ lệch trên đầu
hắn cũng không kịp chỉnh, một tay nắm đai lưng, một tay nhấc đèn lồng,
chất giọng the thé cũng không thể che được cảm giác nóng nảy.
Đám
người sau lưng thái giám kia cũng không tốt hơn là bao, quần áo xốc
xếch, theo lệnh tản ra bốn phía như một bầy ruồi nhặng không đầu.
Dù
sao cũng đã hơn nửa đêm, giờ này mà bị kêu dậy tìm người, dù cho ai
cũng tỏ vẻ như đang dốc hết toàn lực nhưng trên mặt đều khó che đi biểu
cảm không tình nguyện.
Bóng đen kia chạy đi rất nhanh, mặc dù
dáng vẻ mảnh khảnh gầy yếu, nhưng động tác lại linh hoạt như bọ ngựa
đang, liều mạng trốn.
Phúc Lộc giận dữ quát: "Phó Dung Chân , ta
cho ngươi biết, dù ngươi có chạy đến chân trời ta cũng bắt về được! Còn
không mau đứng lại cho ta?"
Bóng đen kia không hề bị dao động,
vẫn như cũ liều mạng chạy về phía trước, xuyên qua hành lang dài rồi lảo
đảo chạy vào Ngự Hoa Viên, tốc độ càng ngày càng chậm, tiếng thở dốc
cũng càng ngày càng dồn dập, nhưng chưa từng dừng lại nửa bước.
Thấy
ngay cả một tiểu nha đầu bọn thái giám này cũng không đuổi kịp, Phúc
Lộc liền điên tiết quăng cho kẻ đứng gần hắn một cái tát: "Chưa ăn cơm
à? Đuổi theo cho ta! Không đuổi kịp, các ngươi đừng ai mong được nhận
bổng lộc tháng này !"
Tiếng bước chân liền nhanh nhẹn hơn, dù
trong lòng có oán hận cách mấy, bọn thái giám vẫn chỉ có thể không tình
nguyện đuổi theo.
Phó Dung Chân có cố sức chống cự thế nào, thì
cũng chỉ là một cô nương, tuy thái giám không được xem là nam nhân,
nhưng sức lực hơn hẳn nàng là điều dễ hiểu.
Nàng đã chạy trong
đêm khuya một lúc lâu, nước mắt ướt đẫm hai gò má, rồi lại mau chóng bị
gió thổi khô, rõ ràng đang giữa hè nhưng nàng lại cảm thấy lạnh lẽo thấu
xương, cái rét bắt nguồn từ ngón chân tràn qua mỗi tấc da thịt, rồi ập
vào đáy lòng nàng tan biến đi mất.
Bỗng nhiên, trước mắt xuất hiện một hồ nước lớn, nàng ngừng bước, lòng tự hiểu đã đến đường cùng.
Nàng không còn đường để chạy nữa.
Vote Điểm :12345