Đại Mỹ Nhân Thập Niên 80
Tác giả:Lục Xu
Nhân vật chính: Lâm Tố Mỹ (Tống San)
Nội dung tags: xuyên qua thời không, điền văn, điềm văn, sảng văn
Khác: thanh mai trúc mã, nông thôn dã quả
Độ dài: 167 chương
Dịch: Bụi
Poster: Bụi
Giới thiệu:
Vất vả lắm Tống San mới có thể điều chỉnh những khiếm khuyết trong đời thành những điều thuận lợi.
Đây là lúc gặt hái thành công, chuẩn bị kết hôn, sinh con.
Ai ngờ...
Cô
xuyên về cận đại, từ một Tống San toàn bài đều xấu, lại trở thành Lâm
Tố Mỹ, gì cũng tốt gì cũng đẹp, trong tay toàn bài ngon?????
Hừm, bài xấu nhưng cô cũng đâu có chế?! Có gian nan mới biết phấn đấu vươn lên chứ!
Aiiii, biến thành công chúa nhỏ xinh đẹp được mọi người yêu chiều, Tống San bày tỏ: cô không quen!
Thế này là muốn cô học xem nằm cũng thắng là như thế nào ư?
Chương 1: Lâm tố mỹ
Lâm Tố Mỹ ngã từ trên cây dâu xuống.
Kéo
theo đó là tiếng kêu thất thanh của Tưởng Xuân Diệp. Hầu hết người của
đội sản xuất số Chín đều biết tin tức này. Đang là thời điểm tằm sắp kết
kén, hội phụ nữ trong đội sản xuất đều bận rộn trong phòng nuôi tằm:
phải chọn những con tằm chín sắp kết kén ra khỏi nong, đặt vào lồng tằm
đợi chúng kết kén, tằm chưa trở thành tằm chín phải tiếp tục bỏ lại
trong nong được lót lá dâu tươi để cho ăn, lá dâu thừa trong nong mà dày
thì phải san tằm sang nong khác, xử lý sạch sẽ phần lá dâu thừa và phân
tằm trong nong.
Phần lớn nhà của mọi người trong đội sản xuất
đều kề nhau, thậm chí rất nhiều nhà còn sát vách, một khi có động tĩnh,
mọi người đều chạy ra xem trò.
Chỉ thấy dì Thục Phương nhỏ kéo
con gái thứ hai nhà dì là Tưởng Xuân Diệp ra đánh. Tưởng Xuân Diệp vừa
khóc lóc vừa cầu xin, dì Thục Phương nhỏ vừa đánh vừa mắng, động tác
không nhẹ nhàng chút nào. "Tao cho mày thiếu ăn hay thiếu mặc mà mày
phải đi ăn dâu nhà người ta, bao nhiêu dâu trên cây dâu của đội sản xuất
không đủ cho mày ăn hả mà mày phải đi ăn của nhà người ta, cho mày ham
ăn, cho mày không biết xấu hổ này…”
Đều là người của một đội sản
xuất, đâu thể trơ mắt nhìn Tưởng Xuân Diệp bị đánh, mọi người đều tiến
lên kéo dì Thục Phương nhỏ lại khuyên lơn.
Qua một lát, mọi người đều hiểu được ngọn nguồn sự việc.
Khu
đất canh tác nhà ông Lâm trồng hai cây dâu, cây dâu đó khác với những
cây dâu khác, đó là cây dâu lai ghép, quả của cây dâu đó khác với quả
của những cây dâu khác. Tưởng Xuân Diệp và Lâm Tố Mỹ của nhà họ Lâm qua
lại khá thân thiết, Tưởng Xuân Diệp bèn cùng Lâm Tố Mỹ đi hái dâu, bởi
Tưởng Xuân Diệp không dám tự đi hái. Trần Đông Mai của nhà ông Lâm không
dễ chọc, trẻ con trong đội sản xuất có đứa nào chưa nhằm vào hai cây
dâu đó đâu, bị Trần Đông Mai mắng thì cũng không sao, quan trọng nhất là
sau khi dì ấy tìm đến tận nhà thì đám trẻ con bị bố mẹ cùng đánh, bởi
thế chỉ có Lâm Tố Mỹ tự đi hái dâu.
Cây dâu đã được lai ghép mà
có thể ra quả đó cao hơn những cây dâu bình thường, Lâm Tố Mỹ trèo lên,
chẳng ngờ sau đó lại ngã xuống.
Chuyện này khiến Tưởng Xuân Diệp
sợ tái mặt. Ngay cả đám trẻ con cũng biết Lâm Tố Mỹ là tâm can bảo bối
của Trần Đông Mai, nếu Lâm Tố Mỹ gặp chút chuyện gì thì sẽ không chỉ đơn
giản là bị đuổi mắng nữa. Tưởng Xuân Diệp gọi Lâm Tố Mỹ mấy tiếng mà
Lâm Tố Mỹ cũng không trả lời, bèn lập tức khóc lóc chạy về gọi người.
Tưởng Xuân Diệp sợ hãi thật sự, ngộ nhỡ Lâm Tố Mỹ bị ngã rồi thành ngốc,
cô nhất định sẽ bị đánh chết mất. Đội sản xuất số Tám kế bên có một đứa
trẻ bị ngã rồi trở thành kẻ ngốc, đám bọn cô còn cùng nhau đi xem nữa.
Trong
đội sản xuất có hai Thục Phương, một già một trẻ, lúc gọi thì mọi người
đều gọi thành Thục Phương lớn và Thục Phương nhỏ, họ cụ thể của hai
người là gì thì không ai còn nhớ nữa. Dì Thục Phương nhỏ thấy con gái
khóc tu tu nước mắt tuôn thành dòng, vẫn chưa hả giận, bị mọi người kéo
thì vẫn đá cho con gái một cú. "Khóc khóc khóc, chỉ biết có khóc, mày và
Lâm Tố Mỹ giống nhau được chắc? Con bé mà bị làm sao thì mày lấy gì mà
đền…”
Con gái vàng con gái bạc của nhà họ Lâm, cả bốn anh em nhà
họ Lâm mới sinh ra được hai cô con gái, đứa nào cũng được coi là bảo
bối. Lâm Hải Yến đã kết hôn, còn lấy chồng trên huyện, cả nhà họ Lâm chỉ
còn lại một cô con gái là Lâm Tố Mỹ, đương nhiên vô cùng được yêu
chiều, càng đừng nhắc đến chuyện bác cả của Lâm Tố Mỹ còn là đội trưởng
của đội sản xuất.
Đắc tội người nhà họ Lâm, cho dù đắc tội đội
trưởng đội sản xuất cũng không mấy to tát. Nhưng nếu chọc đến Lâm Tố Mỹ
thì đó chính là tai họa. Dù Trần Đông Mai không so đo nhưng mười ông anh
trai của Lâm Tố Mỹ có thể không tính toán sao? Mười chàng trai khỏe như
vâm, điểm chấm công làm việc hàng đầu cùng đứng trước mặt bạn, cũng có
thể dọa chết bạn rồi.
"Thục Phương nhỏ à, cô cũng đừng mắng Xuân
Diệp nữa, trước cứ đi xem Tiểu Mỹ thế nào đã, nếu con bé không sao, thế
này không phải là tự mình dọa mình đấy ư?”
"Đúng đấy đúng đấy, trước cứ đi xem Tiểu Mỹ đã.”
"Cây
dâu đó nhà họ vừa cao vừa to, nhưng người đứng trên cây hái dâu cũng
chỉ khoảng một hai mét thôi, ngã xuống cũng không sao đâu.”
"Lần này ngã là gay to đấy, đứa bé bên đội sản xuất số Tám không phải ngã thành ngốc rồi đấy sao!”
"Giống
nhau được chắc? Người ta ngã đập vào tảng đá, làm tổn thương não. Đất
nhà Đông Mai thì đâu thể có đá gì chứ, đều là đất thôi, chắc không sao
đâu.”
……
Chuyện không liên quan đến mình nên có thể thờ ơ,
dì Thục Phương nhỏ cũng không cảm thấy được an ủi. Sợ rằng Lâm Tố Mỹ
xảy ra chuyện, cuộc sống sau này ở trong đội sản xuất sẽ không dễ dàng
gì, dì bèn chạy qua khu đất canh tác của nhà họ Lâm.
Khu đất canh tác của nhà họ Lâm.
Lâm
Tố Mỹ, không đúng, là Tống San đang day day đầu, ngoan ngoãn ngồi trên
mặt đất, bên cạnh rải rác một vài quả dâu tằm. Đầu cô rất choáng, cảm
giác này không hề xa lạ, não chấn động nhẹ, so với váng đầu thì cả bộ
não còn choáng hơn.
Vừa rồi hình như cô nhìn thấy Tưởng Xuân Diệp?
Tưởng Xuân Diệp còn vừa gọi cô vừa khóc. Đầu cô quá choáng váng, cũng
không nói năng gì được, chủ yếu là cô và Tưởng Xuân Diệp không qua lại
với nhau, không biết nên nói gì, dáng vẻ lo lắng không yên đó của Tưởng
Xuân Diệp cũng khiến cô hoảng hồn.
Cô đang nằm mơ sao? Nhưng nằm mơ thì sao lại mơ thấy Tưởng Xuân Diệp?
Có
lẽ nằm mơ không phải để gặp Tưởng Xuân Diệp, mà là muốn nếm quả dâu mọc
từ cây dâu đã lai ghép thôi. Đương nhiên, cô thích gọi là quả "tằm tằm
phao” hơn, bởi cách gọi ấy có một sự thân thiết lạ kì.
Một vài
quả dâu tằm rơi trên mặt đất, cô nhặt lấy một quả đỏ tía, bỏ vào trong
miệng, nhai nhóp nhép. Vị tươi ngon và ngọt lịm thoáng chốc lan ra khắp
miệng cô. Cô híp mắt, hưởng thụ cảm giác tuyệt vời của giờ khắc này.
Dâu
ở đây xuất hiện khắp nơi, trên ruộng và trên đồng cỏ đều trồng dâu. Mùa
này vừa đến thì chính là những ngày đám trẻ con vui vẻ nhất. Chúng đi
tìm dâu khắp sườn núi, dùng giỏ đựng đầy, thậm chí ngay cả túi quần, túi
áo và mũ cũng đựng một chút. Dâu bị đè vào, lập tức chảy ra thứ nước đỏ
tươi, bởi thế đám trẻ con về nhà thì sẽ luôn bị người lớn la rầy vì
quần áo bẩn gần chết.
Vote Điểm :12345