CHƯƠNG I: Thoang
thoảng đâu đó mùi hương quế dịu nhẹ, êm ái như đưa con người ta lạc vào
trong cõi mộng. Đầu vẫn còn một chút choáng váng, khi nhận ra tôi đang ở
một nơi nào đó, mọi thứ xung quanh đều lạ lẫm, giản dị đến lạ thường
nhưng nó lại mang cho tôi một cảm giác an toàn. Dường như mọi chuyện xảy
ra với tôi như một cái chớp mắt. Tôi không thể nhớ rõ được vì sao
mình lại ở đây, nhưng điều in sâu vào tâm trí tôi nhất lại là con người
đó, người mà tôi muốn bảo vệ, muốn quan tâm, muốn được tới một thế giới
riêng, nơi mà mọi người có thể chấp nhận chúng tôi. Mọi thứ như một
giấc mơ, bằng một cách nào đó, số phận đưa đẩy chúng tôi tới với nhau.
Vào một buổi chiều như thường lệ, vẫn hồ sen tôi hay đến, là nơi giúp
tôi có thể quên hết mọi ưu phiền, nơi mà con người tôi như muốn hòa vào
cùng làn gió bay khắp nơi ngắm nhìn quê hương xinh đẹp, yên bình. Trên
bãi cỏ xanh non, bỗng nhiên có cảm giác như bị ném bao cát nặng vào
người, tôi ngã gục xuống, thực sự là rất tức giận, ai có thể chơi trò
ngu ngốc như thế được. Lưng vẫn còn đau, định quay lại tìm kẻ đã gây ra
chuyện này để tính sổ, nhưng hiện trước mặt tôi, một chàng trai với mái
tóc đen dài quá vai nằm bất tỉnh. Người có khuôn mặt thanh tú, pha chút
lạnh lùng nhưng lại mang đến cho người khác cảm giác an toàn này rốt
cuộc là ai? Từ đâu mà tới?.. Bao nhiêu câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu tôi,
làm tôi không chú ý tới cậu ta tỉnh từ khi nào. Rồi chợt mặt đối mặt,
đôi mắt ấy dường như chưa rất nhiều nỗi niềm chưa bao giờ được san sẻ.
Nhưng sao tôi thấy ngại ngùng như thế này, tôi chưa bao giờ nhìn ai mà
có cảm giác như vậy, ngay cả với người yêu cũ của tôi. _Này, cậu không sao chứ? – Tôi lưỡng lự hỏi Cậu ta vẫn chỉ ngồi nhìn, tôi như rơi vào thế khó xử, không biết liệu mình hỏi như thế, tôi có bị cho là người kì quặc không. _Này,
không phải tôi đâu, là cậu đâm vào người tôi trước, tôi không hề có ý
hại cậu, đừng nhìn tôi như thế nữa.. !!!– aaaa, tôi đang nói gì thế này,
chính bản thân tôi cũng không thể điều khiển được. Mọi thứ yên tĩnh
tới mức tôi có thể nghe được tiếng gió xào xạc trong bụi cây gần đó,
tiếng gợn sóng dưới hồ. Tôi đang nghĩ rằng có phải cậu bị điếc nên không
nghe được tôi hỏi gì hay sợ tôi là người hại cậu ấy, nên có chết cũng
không được hé nửa lời. Tôi đứng lên, lại ngồi ngang hàng với cậu bạn đó, đành nở nụ cười, và nói đôi lời chào hỏi: _ Tôi tên Hằng, cậu tên gì, tôi có thể xưng hô với cậu như thế nào cho phải được? Vẫn
chỉ nhận lại được sự im lặng, bất lực toàn phần, tại sao tôi phải cố
ngồi nói chuyện với một người không muốn nói với tôi câu nào chứ. Nhưng
trong lòng tôi vẫn tò mò về cậu ấy, người gì mà xuất hiện như ma vậy. _Tên
tôi khó phát âm lắm đúng không, tôi cũng thấy vậy, nên cậu cứ gọi tôi
là Han nhé, HAN!!!, được chứ? – Tôi mở lời gợi ý cho cậu ấy nói chuyện. Đột
nhiên, tôi cảm thấy môi rất đau, mới phát hiện ra cậu ta nhanh như chớp
hôn vào môi tôi, mà không phải hôn, cắn mới đúng, cắn đến chảy máu
luôn. Tôi nổi trận lôi đình: _Cái thằng biến thái này!! "Xin lỗi, Han…!!!” Từ từ, tôi đã nghe thấy từ gì thế này, là cậu ta, cậu ta nói chuyện với tôi... _Cậu
là Han phải không nào?, xin lỗi vì tôi phải làm vậy mới có thể nói
chuyện với cậu được - khuôn mặt lạnh lùng đó quay về phía tôi và trả
lời. Thật tình, làm tôi điên lên được, nếu để nói chuyện được thì
cũng phải từ từ chứ đột nhiên môi tôi bị như thế này, về mẹ hỏi tôi biết
nói như thế nào. Nhưng mà cứ mỗi lần nghĩ lại cảnh đó, tôi lại bối rối. Quay về với thực tại, tôi có thể nói chuyện với cậu ta rồi, để xem, cậu ta từ nơi nào chui ra. _Này, tên cậu.. vẫn chưa cho tôi biết, và cậu ở đâu thế, đầu tóc gì lạ ghê? Một nụ cười khẩy xuất hiện trên môi, giọng nói mỉa mai: Chẳng phải cậu cũng như tôi sao? Dù
tôi có xem idol Kpop nhiều, nhưng theo cá nhân, tôi chưa thấy ai cười
khẩy mà đẹp như cậu trai này đâu, hay do kiểu đẹp tôi thích kì dị nhỉ.
Chợt nhận ra, cậu ta vừa nói gì cơ : Tôi mà như cậu á, cậu có bị làm sao
không đấy?. Theo phản xạ, tôi đáp lại. _Chẳng phải con trai như cậu
cũng để tóc như tôi hay sao mà còn dám chê tôi.- chàng trai tóc dài vừa
nói vừa ngước nhìn lên mái tóc của tôi. "Cái tên thần kinh này, cậu
bị ngã vào người tôi nên mắt cậu có vấn đề à, tôi là con gái, là con
gái, hiểu không hả, tôi đâu có dở hơi ăn mặc giống cậu, rồi còn không
phân biệt nổi đâu là nam, đâu là nữ.” – Tôi muốn điên luôn mới tên ngốc
này mất. _Khoan, .con gái.. thế lúc nãy … tôi.. tôi có hôn cậu, tôi
dùng máu của cậu…, không, không thể nào – khuôn mặt lạnh lùng bỗng chốc
bối rối xác nhận lại thông tin. Điều này làm tôi càng thêm xấu hổ,
sao ngươi dám cướp nụ hôn đầu của ta như thế, lại còn rất đau đớn nữa..
Tuyệt đối không thể bỏ qua. Chợt nhớ, tạm gác qua chuyện kinh khủng
này, mãi mà hắn vẫn không cho tôi biết tên, tôi thúc giục: Này, cậu bị
đãng trí à, cậu tên gì, bao nhiêu tuổi, chứ cứ như thế này, tôi xưng hô
như thế nào được? _Tôi 20, còn tên ư, tên tôi… - khuôn mặt lạnh lùng lại chìm đắm trong một suy nghĩ nào đó. "Bốp”,
tôi đánh vào đầu cậu ta một cái thật kêu, coi như trả thù: Nài nha, mới
20 tuổi mà dám xưng ngang với tôi à, tôi là chị cậu đó, xưng hô lại đi! "Lý do”- cái tên bướng bỉnh này nhìn tôi như muốn đập tôi một trận vì đánh hắn vậy, "Tất
nhiên vì tôi hơn cậu những 2 tuổi liền, đừng bảo là cậu không biết làm
toán nha”. Vì tôi biết tôi lớn hơn nên tôi nghĩ mình có quyền át tên
nhóc này lại. _Hoon ! Hoon là tên cậu, nếu cậu không nhớ tên của
mình, tôi sẽ gọi cậu như thế nhé, dễ đọc nhỉ, như tên tôi vậy.- tôi chợt
nhớ ra nhóc không nhớ tên nên đã tìm một tên mới. " Thật vô nghĩa”- khuôn mặt lạnh lùng đáp. Hừ, cái tên vô ơn này, sao cậu ta không những không cảm ơn mà còn đi chê bai tên mà người khác giúp cậu ta đặt chứ. "Cậu
mới là đồ ngu đó, nó rất có nghĩa, hiểu không hả? Vì lần đầu gặp cậu,
tôi đã xem cậu là bạn tốt rồi. Vì thế nên bạn bè, không thể rời nhau
được. Cậu biết tên tôi chứ, Hằng ở đây có nghĩa là mặt trăng, mặt trăng
trong tiếng anh tức là Moon, nhưng tên tiếng Việt của tôi bắt đầu là vần
H, sau một hồi cắt nối, tôi lấy tên cho cậu là Hoon, coi như trong tôi
có cậu, trong cậu có tôi vậy, sao tôi thông minh ghê”. Tôi vừa cười vừa
nói, không hiểu sao tôi nghĩ ra được cái tên như vậy. Coi như là cái tên
dành cho định mệnh ta gặp nhau. _Nào, đồng ý chứ?- tôi hỏi "Được”- một cái khẽ gật đầu rồi quay đi Nhận
ra không biết tên đại ngơ này có hiểu những gì tôi nói không, quay sang
nhìn hắn, thấy một nụ cười mỉm ngại ngùng, cố gắng không cho tôi thấy,
nhưng tôi đã nhìn thấy hết rồi…Tôi chưa từng có những suy nghĩ hỗn độn
này, đó là gì, tôi cũng không nắm bắt chính xác được. Chỉ biết rằng tôi
rất muốn giúp cậu ta, cho dù chuyện gì xảy ra. Nhắc mới nhớ, nếu cậu nhóc không nhớ tên mình thì liệu nhà ở đâu, cậu ấy nhớ nổi không. "Nhà cậu ở đâu”- tôi mới hỏi thử _Tôi không thể nhớ, tôi không có nhà – ánh mắt như chất chứa nỗi buồn hướng lên bầu trời trong xanh. "Đùa tôi à”- trong đầu tôi chợt nghĩ, lỡ muốn giúp người ta rồi, giờ để cậu ta lại, trông thật khó coi. Tôi nên làm gì đây? _Tối
nay cậu ngủ đâu, muốn về nhà tôi ở tạm không? – vừa dứt lời, tôi mới
ngẩn ra, tại sao tôi lại đề nghị như thế, tôi làm sao có thể dẫn con
trai về nhà. "Có thật sự ổn”- miệng hỏi,còn ánh mắt đó như thể đọc
hết tâm can tôi đang nghĩ gì, chắc cậu ta biết tôi khó xử. Nhưng tôi lỡ
phi lao rồi, phải theo lao thôi, mạnh miệng đáp: Không sao đâu, cùng lắm
bảo cậu là người yêu tôi chứ gì.. "Ta không yêu cậu”- gương mặt lạnh lùng kia đáp Chưa
có gì xấu hổ bằng, tôi gân cổ cãi: Tôi bảo yêu cậu à, chỉ là cùng lắm
giả vờ, chỉ là giả vờ, cậu kém tuổi tôi, phải gọi tôi bằng chị cho quen
đi, đừng mơ tôi thèm yêu cậu. Lại nụ cười khẩy đáng ghét mà đầy ma lực đó nói với tôi : Thật chứ? Tại sao tôi phải rơi vào tình cảnh như thế này: Có đi về không, hay cậu muốn tối nhịn đói. "À mà cậu là người Việt mà kiểu cách lạ ghê”- tôi nhớ ra tại sao cậu ta có ngoại hình lạ như vậy. " Người Việt là ai?”- Hoon ngạc nhiên hỏi _Lại
định trọc tôi à, cậu không là người Việt, thế nãy giờ cậu nói chuyện
với tôi kiểu gì, tên ngốc này – tôi tính nghĩ nhóc này vẫn ổn chứ. "À thì nhờ máu là nụ hôn của chị đó”- hắn thản nhiên trả lời. Nghe
có vẻ mơ hồ, không có khoa học, Nhưng nói tới nụ hôn bất ngờ lại làm
tôi bối rối, nên có lẽ mọi chuyện tôi sẽ tìm hiểu sau, đi vội lên trước
và quát: Đi mau lên không tôi không giúp cậu về nhà đâu. Sau đó chúng tôi cùng nhau về nhà….