Ta đi tới Thục đã 10 năm, bên kia lại chưa từng gửi bất kì tin tức gì.
Dĩ nhiên ta cũng vui với hưởng thụ cuộc sống bình tĩnh như nước như vậy,
không có người lừa ta gạt, tỉ mỉ tính toán ở bên trong tường cao, phút
cuối cùng còn có thể nhặt trở về 1 cái mạng, ta tự nhiên lòng thấy cảm
kích.
Ta mỗi ngày theo Côn Luân học tập Cửu Cung Bát Quái, cơ
quan phong thủy hay rong chơi ở Huyên Hoa Hiên, chờ quyển sách cũ rách ở
trên tay mỗi ngày biến mỏng, mà thân thể ngày 1 cao lớn, cơ quan bí
pháp này cơ hồ tiêu hao hết phân nữa thời gian của ta.
Trong ấn
tượng từ nhỏ, Côn Luân là 1 người rất trầm mặc, 1 năm 4 mùa luôn thanh
tĩnh, ta gặp qua rất ít người, nhưng ta vẫn tin tưởng Côn Luân nhất định
là 1 người thông minh nhất trên đời này, khinh công tạo nghệ của người
đã sớm nhập hóa, chính là đáng tiếc hiện tại lại ngồi xe lăn đi đường.
Không biết vì sao, mấy ngày nay người luôn nghiêm mặt xem ta, thần sắc u
ám, ta bị nhìn trong lòng sợ hãi, suy nghĩ có phải là tâm tình người
không vui, liền làm vài món điểm tâm, mang rượu bồi người.
- " Y nhi, từ xa liền ngưởi được hương thơm Dịch Ngọc Thanh."
Côn Luân luôn yên tĩnh ngồi trên xe lăn, nhắm 2 mắt, điềm đạm yên tĩnh
ít có. Ta im lặng tiến lên, dọn xong chén đũa cho người. Người yêu nhất
Dịch Ngọc Thanh lâu năm, trong hầm rượu luôn cất kĩ mấy vò, khi rảnh rỗi
lấy ra nhấp mấy ngụm. Rượu này, nghe nói là 1 lão bằng hữu tặng cho
người.
- " Côn Luân, người có phải là tâm tình không vui? "
Ta ở bên cạnh cẩn thận hỏi. Người mí mắt hơi nâng, khóe môi có chút ý cười, nói:
- " Không có, ta chỉ là gần đây có chút nôn nóng, đang đợi 1 người."
Ta từ trong mắt của người đọc được thoải mái nào đó, không biết sao, ta
rất sợ nhìn đến loại vẻ mặt này. Người ngưng thần yên lặng 1 hồi bỗng
nhiên nói tiếp:
- " Bất quá hiện tại không cần phải gấp."
Vừa dứt lời, ta liền nghe được 1 tiếng huýt bén nhọn vang lên, đâm phá
bầu trời, thân thể ta mạnh chấn động, nhất thời nhận ra, đúng là Ngũ
Hành Hoa Mai Na Di trận ta thiết kế tại trước Huyên Hoa Hiên bị người
phá, tuy rằng hỏa hầu trận này xa không kịp Côn Luân, nhưng là tác phẩm
đắc ý ta nghiên cứu nhiều năm. Ta khiếp sợ rất nhiều, liền muốn vội vàng
đi xem là người nào lá gan lớn dám phá trận của ta, bước chân chưa kịp
nhấc đã bị Côn Luân giữ chặt, người lắc đầu, ý bảo ta đừng đi.
Sương dày đặc phía trước đột nhiên bị tách ra, từ trong đi ra 1 thân
hình cao gầy. Người kia, 1 thân áo bạch sắc, da dẻ tuyết trắng đến nhợt
nhạt.
Lập tức, người kia tiến lên hành lễ:
- " Chủ nhân nhà ta cho mời."
Lời nói thật ngắn, thanh âm làm cho người ta cảm giác tái nhợt vô lực, lại thanh lãnh như khói.
Ta vẫn nhớ Ngũ Hành Hoa Mai trận của ta, đối với hắn rất có địch ý, ánh
mắt khóa lại, mang theo tức giận. Hắn giống như cảm nhận được bất mãn
của ta, quay đầu lại nhìn ta. Dù chỉ là liếc nhìn, ta vẫn bị áp lực do
nội lực cường đại kia mang đến uy hiếp, ta tự nghĩ công phu không kém,
cũng không ngờ hôm nay khách không mời mà đến thăm này, trận pháp cùng
công lực đều xa ở trên ta, quả nhiên là ở nơi chật hẹp nhỏ bé lâu năm
này, không thể nhìn núi cao.
Côn Luân nhưng thật ra thần sắc vẫn bình tĩnh, phất tay nói:
- " Vậy mời công tử chờ."
Giống như hết thảy đều ở trong dự kiến của người, chợt nói với ta:
- " Y nhi, trước theo ta về phòng 1 chuyến, ta muốn thu thập."
Ta không dám nhiều lời, đem nghi hoặc nuốt vào bụng, giúp đỡ Côn Luân
trở về phòng, phút cuối cùng quay đầu xem nam nhân kia vẫn là giống như
đầu gỗ đứng ở tại chỗ, trong thoáng chốc ta xem thấy tay trái hắn thiếu
mất ngón út.