ĐỜI NÀY, ANH CHỈ CÓ EM THÔI!
Tác giả: Vũ Phong
Thể loại: Truyện gay
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ
Chương 1:MƯA RÀO MÙA HẠ
-
Được rồi! Ở đây chỉ có tao với mày! Mày nói đi! Tại sao dạo này mày
lảng tránh tao? – Hắn nói với hai hàng lông mày đã nhíu lại.
Đáp lời, cậu cúi mặt, tay bấu chặt vào gấu áo, nói nhỏ:
- Không có gì!
- Không có gì? – Hắn nhìn thẳng vào mắt cậu và hỏi lại.
Cậu tránh ánh mắt của hắn mà hướng đôi mắt mình ra phía rặng liễu bên hồ xa xa.
- Đúng vậy! – Cậu nói.
Gió
bắt đầu nổi lên. Những đám mây đen lừ đừ chuyển động. Trong mắt hắn, sự
mong chờ dần thay thế bằng sự giận dữ. Tuy nhiên, hắn biết tính cậu nên
đành nén cơn giận xuống, tiếp tục hỏi:
- Nếu là không có gì sao mày
lại không chờ tao mà đi học hay đi về trước? Nếu là không có gì sao mày
lại chuyển chỗ, không ngồi cùng bàn với tao nữa? Nếu là không có gì sao
mày không đến sân bóng với tao như trước? Nếu là không có gì sao tao gọi
mày không trả lời? – Càng về sau, giọng nói của hắn càng nặng nề hơn,
không còn là hỏi nữa mà đã thành chất vấn.
Cậu vẫn cúi đầu, tai nghe
rõ từng lời, từng lời của hắn, lòng muốn nói với hắn thật nhiều điều
nhưng rốt cuộc lại chẳng nói nên lời.
Cát bụi theo gió tung mình bay lên, cuốn lấy những cành liễu mảnh mai. Cành liễu kia oằn mình trước gió.
Hai tay nắm lấy hai vai cậu, hắn nói:
- Sao mày không trả lời?
Rồi không chờ cậu nói, hắn lay nhẹ vai cậu, giọng nói dần bất nhẫn:
- Mày ngẩng lên nhìn tao đi!
Thế
nhưng, ngược với hắn, hai tay cậu buông xuôi, chiếc áo sơ mi trắng rộng
bay bay theo gió lớn càng làm cho thân hình vốn gầy của cậu trở nên
mảnh mai hơn. Phía sau chiếc kính dày cộp, đôi mắt cậu chứa đầy sự phiền
muộn.
Trên trời, mây đen ùn ùn kéo đến, bầu trời tối lại. Sấm từng tiếng rền vang.
- Vì tao… tao… không thích chơi với mày nữa! – Cậu nói lí nhí trong miệng.
Lắc
đầu, tai hắn như ù đi, nghe mà như không nghe thấy gì. Đúng hơn lời nói
của cậu tuy nhỏ song hắn vẫn có thể nghe rõ từng chữ nhưng có điều hắn
không muốn thừa nhận mà thôi. Hắn không thể ngờ rằng hắn sẽ phải nghe
câu đó từ miệng của cậu hay chính là không dám tin vào tai mình nữa.
Lá rơi từng loạt, từng loạt, phủ kín mặt đất. Những cành cây khô còn sót lại lắc rắc gãy.
- Không! Không phải như vậy! Mày nói dối! – Hắn phản bác lời cậu.
Làm
sao hắn có thể tin được người bạn thân của hắn bao lâu nay nói rằng
không thích chơi với hắn nữa chứ? Cúi xuống, hắn nhìn vào đôi mắt đã đỏ
lên tự khi nào của cậu. Ánh mắt chạm nhau, cậu vội ngoảnh mặt đi. Điều
đó càng làm cho hắn không thể tin vào lời nói vừa rồi của cậu. Chắc chắn
có chuyện gì đó không hay xảy ra với cậu nên cậu mới phải làm vậy với
hắn. Đúng vậy! Nhất định có chuyện mà cậu đã giấu hắn. Bình tĩnh hơn,
hắn nghĩ thế. Nhưng đó là chuyện gì thì hắn không biết. Cậu có chuyện gì
mà không kể với hắn sao? Cũng không đúng. Cậu và hắn luôn bên nhau mà.
Hay do hắn quá vô tâm nên không để ý đến suy nghĩ của cậu?
Lắc đầu thật mạnh, hắn gạt đi những suy nghĩ trong lòng mình, cúi xuống thấp hơn để nhìn thật rõ gương mặt cậu.
- Mày nói đi! Đó không phải sự thật đúng không? Không phải!
Hắn
vừa hỏi vừa tự trả lời. Hai bàn tay như hai chiếc kìm sắt của hắn kẹp
chặt vào vai cậu làm người cậu run lên. Nhưng dương như, trong khoảnh
khắc này, cậu không thấy đau. Có thể nỗi đau trong lòng kia quá lớn đã
lấn át đi tất cả. So với những gì đang gào thét trong lòng cậu thì một
chút nỗi đau thể xác này có là gì.
Đáp lời hắn, cậu chỉ liên tục lắc
đầu, hai cánh tay vẫn buông thõng nhưng bàn tay đã nắm chặt lại. Cậu mím
môi, tuy chưa bật máu song những vết răng đã in hằn trên môi cậu.
Mưa bắt đầu rơi. Thưa thớt nhưng nặng hạt, lộp bộp, lộp bộp trên mái hiên.
- Tao vẫn là bạn mày đúng không? – Hắn nói trong sự khi đang cố kiềm chế không làm cho bản thân mình phát điên.
Những
giọt mưa lấm tấm trên mắt kính làm ánh nhìn của cậu nhoà đi. Cậu không
nhìn rõ nữa. Cậu cũng không biết là vì mưa hay vì những giọt lệ dồn nén
trong lòng đang ùa nhau đẩy lên mắt cậu khiến cậu phải ngửa mặt lên cho
nó đừng tuôn rơi.
Sét rạch ngang trời. Bầu trời sáng lên trong giây
lát cho mưa bắt đầu mau hơn. Rặng liễu kia không cong mình theo gió nữa
mà rủ xuống cùng mưa.
Là bạn? Đúng. Với hắn, cậu là bạn mà. Chẳng phải trước nay vẫn thế sao? Nhưng từ tận đáy lòng mình, cậu có coi là thế không?
- Không! Mày không phải bạn của tao! – Lấy hết can đảm, cậu đáp.
Nước
mắt hoà lẫn nước mưa chảy trên gò má cậu, từng giọt, từng giọt nhỏ
xuống mặn chát. Mưa thật tốt, thật đúng lúc vì có như vậy thì hắn mới
không biết rằng cậu đang khóc. Cậu không muốn mình yếu đuối trước hắn.
Cậu cũng là con trai như hắn mà, cậu phải mạnh mẽ lên chứ. Gượng cười
với khuôn miệng méo xệch, cậu cắn răng mà nhìn hắn.
- Mày nghe cho rõ đây? Tao không bao giờ coi mày là bạn của tao. – Cậu gằn giọng nói.
Thế rồi, trong lúc hắn còn sững sờ, cậu xô mạnh khiến hắn ngã bệt xuống đất mà chạy đi.
Mưa ào ào trút xuống. Gió thét gào như đang cổ vũ cho mưa vậy. Sấm vang chớp giật. Mưa trắng cả trời đất.
Bộ
đồng phục trên người hắn đã ướt sũng. Chiếc áo sơ mi trắng ôm lấy thân
hình khoẻ mạnh. Hắn có thể ngồi đó trơ mắt nhìn cậu đi sao? Hình như cậu
đang khóc. Trong màn mưa hắn vẫn có thể thấy điều đó. Nếu cậu không coi
hắn là bạn thì sao cậu lại khóc chứ? Không thể nào. Cậu nói dối. Đúng
vậy. Là cậu gạt hắn mà thôi.
Đưa tay vuốt mạnh nước mưa trên mặt, hắn đứng dậy và đuổi theo cậu. Hắn không thể để cậu đi như vậy được.
- Đứng lại! Tao còn chưa nói xong. Mày đứng lại đó! – Hắn vừa chạy vừa gọi.
Tiếng
mưa. Tiếng gió. Tiếng đất trời nổi dậy. Những âm thanh ấy hoà quyện
cùng nhau nhưng cũng chẳng thể nào át đi tiếng gọi của hắn văng vẳng bên
tai cậu. Tuy nhiên, lý trí cậu nói với cậu rằng, cậu không nên dừng lại
vì cậu sẽ chẳng thể nào đủ dũng khí để nói với hắn lời nói đó lần nữa
đâu. Ấy vậy mà đôi chân kia như chùng lại, những bước chân sũng nước bắn
lên bọt trắng xoá.
Và trong lúc hai nửa của cậu giằng xé với nhau thì hắn đã đuổi kịp cậu. Đẩy cậu áp sát tường sau của trường, hắn hỏi:
- Tại sao? – Đôi mắt hắn đã trừng lên giận dữ, đôi mắt không cho phép cậu nói dối.
Đáp lại, cậu không thể cất lời, cũng không dám nhìn vào mắt hắn. Cậu cắn môi im lặng.
- Tao đã làm gì sai sao? Tại sao mày đối xử với tao như vậy? – Hắn gằn giọng hỏi, từng câu chua chát.
Lắc đầu quầy quậy, cậu đáp:
- Không! Không! Mày không sai gì cả.
Đúng
vậy. Hắn đâu có làm gì sai chứ. Người sai là cậu mà. Cậu sai khi đặt
tình cảm lên người hắn, thứ tình cảm đáng ra không nên có.
- Vậy tại sao? – Hắn nói lớn, lạc cả giọng.
Mưa
không ngừng rơi. Bong bóng tung bọt trắng xoá, trôi ào theo dòng nước
ào ào chảy. Trên cành cao, con chim non sợ hãi núp mình trong cánh chim
mẹ đã sũng nước tự khi nào.
Cành bằng lăng tím gục xuống, những cánh hoa tan nát trong mưa lớn. Xa xa, những cây hoa dại cũng đang rũ mình trong mưa.
Cậu
vẫn không nói. Không phải là cậu không muốn nói với hắn mà những suy
nghĩ trong lòng kia chẳng thể nào khiến cậu cất lời. Chúng như sóng xô,
lớp trước lớp sau dấy lên cuồn cuộn trong lòng cậu. Thế nhưng, cổ họng
cậu như có gì chặn đứng, dựng thành bức tường dày vững chắc, ngăn lại
từng đợt sóng trào cho một chút âm thanh cũng chẳng thể phát ra. Chỉ có
những giọt lệ tiếp tục chảy, từng dòng, từng dòng lạc mình trong mưa.
- Sao mày im lặng như vậy? Mày trả lời tao đi chứ? – Hắn không còn kiên nhẫn được nữa.
Hắn
nói thật lớn. Nhưng tiếng mưa còn lớn hơn nên chính hắn cũng chẳng nghe
rõ hắn nói gì nữa. Giọng nói của hắn hoà trong tiếng mưa mà trở nên đứt
quãng, chẳng thể nên câu.
Vote Điểm :12345