Trong một quán nước rộng rãi sang trọng, khách hàng đông đúc.
Tại hàng ghế xát gần khung tường bằng kính nhìn ra đường phố, có
hai cô gái ngồi đó uống sinh tố trái cây. Đó là nhân vật chính Huỳnh
Thiên Nhã và cô gái tên Vi từng là người yêu.
Vi rơi nước mắt khẩn thiết nói "Chị có thể cho em một cơ hội không? Xin chị đừng bỏ em! Em rất yêu chị mà!..."
Nhã hút ngụm nước, hờ hững bảo "Đừng nói yêu tôi làm gì, giả giối
lắm! Yêu tôi mà lại muốn lên giường với đàn ông à? Hãy nhớ rõ tôi chia
tay không phải vì cô bị cưỡng hiếp, mà chính bởi trong lúc bị cưỡng hiếp
cô đã ôm hôn hưởng ứng và rên rỉ với thằng chó đấy. Trong video cô còn
kêu "Sướng quá anh ơi" mà. Đừng mạo danh les nữa! Đừng bao giờ tìm gặp
tôi nữa!"
Vi ngồi thút thít sụt sịt đau lòng, đau tận tâm can vì những lời ấy, lắp bắp "Là...là do hắn...hắn hãm hại em..."
Nhã nhếch môi cười khẩy "Khi đó cô vẫn tỉnh táo, không bị chuốc
thuốc mê hay thuốc kích dục. Ban đầu thì vờ vịt chửi bới chống đối nhưng
lúc sau thì cứ "Ứ á anh ơi" rõ tởm. Tốt nhất cô nên đổi nghề làm cave
đi, đừng làm giáo viên nữa!"
Đứng dậy, khinh thường nhìn
Vi, Nhã nói "Uổng công tôi yêu thương cô nhưng cô lại lựa chọn rên rỉ
với thằng chó! Hứ!" Dứt câu cầm ly nước sinh tố uống cạn hết xong úp
ngược đặt lên đầu Vi, nói "Cứ đội cặc lên đầu mà sống nhé! Con phò rẻ
rách!"
Nhã rời quán bước đi dứt khoát chẳng chút lưu luyến, cô không cần thứ gái mạt hạng như vầy, không bao giờ!
Vi hiểu tính cố chấp quyết đoán của Nhã nên không đuổi theo. Ly
thủy tinh rơi vỡ, cô tự ôm lấy mình, run rẩy trào nước mắt nhưng cắn môi
không để bản thân khóc thành tiếng. Đáng thương cũng đáng trách!
Vi là giáo viên của trường đại học quốc tế, gia cảnh khá giả. Lần
đầu tiên Nhã - Vi gặp nhau là ở siêu thị mua sắm, Vi bị thằng trộm giật
túi sách ví tiền, Nhã bắt gặp liền chặn lại đập cho nó một trận nhớ đời
rồi giao cho bảo vệ xử trí. Mới trông thấy nhau đã nẩy sinh tình cảm,
dần dà họ chính thức công khai yêu đương. Gia đình đôi bên cũng không cổ
hủ đần độn, chấp thuận tác thành cho họ. Tưởng chừng hạnh phúc sắp đến
thì biến cố xẩy tới. Viện trưởng trường Vi dậy học tên Khánh, cao ráo
bảnh bao, hắn rất thích cô nên cứ quấy nhiễu mặt dầy theo đuổi. Điều này
khiến Nhã khó chịu từng chửi cho nhục như chó nhưng hắn vẫn lì. Vi vỗ
về an ủi Nhã, bảo rằng mình không có tình cảm gì với hắn nên đừng lo
lắng gì cả. Thằng khốn kia âm mưu xấu xa tính kế hoạch giở trò đồi bại
với Vi và cơ hội đã tới, hôm đó hắn mời Vi lên phòng viện trưởng giả vờ
trao đổi công việc, mềm mỏng khéo léo đề nghị cô ở lại làm thêm giờ giúp
hắn dậy ngoại ngữ một lớp đột suất cấp tốc, tiền thưởng cuối tháng sẽ
tăng gấp ba lần. Nghe xuôi tai, vả lại bản thân cũng rảnh do Nhã bận bịu
công tác xa nên Vi nhận lời. Đáng tiếc lúc lên lớp thì trống trơn chả
có một học sinh nào hết, tên Khánh cười nham nhở xuất hiện ngay đằng sau
lao tới ôm chặt lấy Vi mặc cho cô vùng vẫy kêu cứu vô ích. Nói ra thì
thân thể của Vi dường như chấp nhận hưởng ứng sự ô nhục đó, bản năng
tình dục cuối cùng đã chiến thắng lý trí mà đáp lại nhiệt tình. Thâm tâm
cảm thấy có lỗi với Nhã nhưng cơ thể chẳng tự chủ không dừng được nữa,
giống hệt cặp vợ chồng cuồng nhiệt. Xong việc thì ý thức của Vi mới trỗi
dậy mãnh liệt, khóc lóc chửi bới dẫu Khánh có xin lỗi hay muốn chịu
trách nhiệm thì cũng không thèm. Thực ra trong phòng đó có lắp camera
ghi lại rõ ràng quá trình từ đầu đến cuối, Khánh dùng nó để đe dọa uy
hiếp Vi phải nghe lời chọn một trong hai cách, một cho hắn chịch thêm
lần nữa rồi đường ai nấy đi, hai là phải cưới hắn. Vi ngu si chọn cách
một, lại lần nữa cô cắm sừng Nhã. Thế nhưng Khánh nuốt lời, được một đòi
hai đòi ba khiến Vi ức chế từ chối tiếp tục. Khánh cười đểu nói mình đã
gửi đoạn xxx cho cô người yêu của Vi xem từ tuần trước rồi, Vi tức giận
bộp cái tát rồi bỏ đi tìm Nhã để thú tội cầu tha thứ. Mấy ngày không
liên lạc, Vi nhắn tin lẫn gọi cũng chả phản hồi, thì ra chị ấy đã biết.
Tới trước cửa nhà thì thấy Nhã lạnh lùng buông câu ngắn gọn "Chia tay
đi, con đĩ!"
Vi nhớ chuyện cũ nên càng cắn răng run rẩy
khóc nhiều hơn, những tiếng nấc nghẹn ngào nuốt lại không cho thốt ra.
Hôm nay hẹn nói chuyện mong cứu vãn mối quan hệ thì triệt để thất bại
cùng nhục nhã.
Một số khách hàng chỉ chỏ bàn tán, nhân viên
quán tới gần hỏi han nhưng Vi chỉ như câm như điếc, lòng cô rối bời.
Đột ngột nghĩ tới Khánh, nội tâm phát hỏa. Đúng, chung quy đều tại hắn.
Vi lau nước mắt, u ám đứng dậy bước ra khỏi quán.
(Tiền nước Nhã đã thanh toán trước rồi)
Ngồi trong ô tô riêng mầu đen, đôi mắt lãnh khốc quyết định trả thù rửa hận.
Chợt nhạc chuông điện thoại vang lên báo có cuộc gọi đến "Em thật
lòng xin lỗi..nhưng chẳng thể níu kéo nên thôi..là vì em sai.."
Nhìn dòng tên liên lạc Khánh Súc Vật là Vi muốn bóp cổ chết hắn luôn. Đè nén cảm xúc thật bình tĩnh, bấm nút nghe :
- A lô.
Giọng đểu cáng đáp :
- Hí hí. Cưng nhớ anh không? Mình gặp nhau đi! Cưng rên rỉ tuyệt
lắm! Chỗ cũ nhé, không đến thì người kế tiếp nhận được cuốn phim hạnh
phúc giũa hai ta sẽ là bố mẹ cưng đấy!
Chẳng đợi Vi trả lời thì hắn đã tắt máy tỏ ý rất tự tin.
Vi đặt máy qua một bên, vô cảm mở ngăn đựng đồ linh tinh phía dưới
hệ thống đài phát nhạc, lấy ra con dao găm nhọn hoắt bóng loáng đưa lại
gần khuôn mặt, tự nói "Giây phút cuối đời của mày đến rồi đấy, thằng
chó!"
Đâu đó vọng tới tiếng hòa tấu nhạc đám ma "Ò í e, e í ò..."