Truyện ngắn: Gặp gỡ tình cờ
Người viết: Lâm Mắt Kiếng
Má ơi ! Hôm nay tôi lại dậy trễ, chỉ tại tối qua mê chơi game quên sạc điện thoại, nó tắt cả nguồn. Bật dậy tôi luống cuống với đủ thứ việc, vừa rửa mặt vừa đánh răng vừa thay đồ vừa cho đống tài liệu vào giỏ... Tôi rời khỏi nhà trông cái bộ dạng không thể thảm hại hơn quần áo chưa ủi, tóc tai rối bời với cái bụng đói meo. Vừa đặt bước vào phòng thì mặt sếp đã đằng đằng sát khí.
- 8 giờ cậu vào phòng họp, tôi có chuyện cần trao đổi riêng với cậu.
Và như mọi khi, Sếp mời vào phòng họp riêng là báo hiệu một ngày đầy giông tố, à tôi quên mất tự giới thiệu mình, tôi là Lâm năm nay 23 tuổi , tôi vừa tốt nghiệp và đang làm việc tại một công ty vốn đầu tư nước ngoài, như mọi khi tôi đã có mặt tại công ty và đối diện với ông sếp cười thì ít nhăn thì nhiều, mỗi khi mời họp thì ngoài chuyện trừ lương hay "giáo huấn” thì chẳng có chuyện gì tốt đẹp.
- Tôi không thể tưởng tượng được có người hậu đậu như cậu, một tháng 26 ngày công cậu đi trễ hết 6 ngày, Phó Tổng nhờ cậu đi mua Cà phê sữa cậu lại đi mua cà phê kem, Đi xuống xưởng thì lại không xuất trình thẻ an toàn để cho bảo vệ lập biên bản, làm báo cáo thì quên cộng số tổng, ngay cả việc Cơ quan nhà nước thanh tra ngày thứ 6 cậu lại thông báo với tôi ngày thứ 5, ý thức công việc của cậu để đâu. Mà đây có phải lần đầu tiên tôi mời cậu vào đây để trao đổi về vấn đề này, tại sao cậu không khắc phục.
- Thưa sếp e nhận là em không tập trung lắm trong công việc, nhưng đó có phải chuyên môn của em đâu.
- Cậu còn dám nói chuyện chuyên môn với tôi nữa, 3 tháng nay kể từ ngày cậu vào làm việc, cậu tuyển cho công ty được bao nhiêu công nhân.
- Dạ ngoài chị phụ bếp với 2 cô lao công ra thì em tuyển được 48 người thưa sếp.
- Bao nhiêu lao động nữ.
- Dạ ngoài chị phụ bếp với 2 cô lao công ra thì 13 người được tuyển là lao động nữ.
- Bao nhiêu lao động nữ đúng với tiêu chuẩn tuyển dụng của công ty
- Dạ thưa sếp ngoài …
- Cậu cắt ngay cái điệp khúc ngoài chị phụ bếp với 2 cô lao công ra đi ngay cho tôi. Làm gì có ai trong đó nằm trong độ tuổi tuyển dụng.
- Dạ thưa sếp …
- Tôi không biết là cậu làm như thế nào, nếu cậu tiếp tục như thế này thì đừng có mơ tiếp tục làm việc ở đây. Ngày đầu tiên cậu vào làm cậu nói với tôi thế nào.
- Dạ thưa sếp e hứa là trong một tháng e sẽ cố gắng tuyển ít nhất là 100 lao động nữ.
- Giờ thì thế nào đây ?
- Dạ sếp để em nghĩ cách.
- Tôi cho cậu thêm 30 ngày để cậu thực hiện lời hứa của cậu, còn không thì chuẩn bị sẳn đơn xin nghỉ việc đi.
- Dạ , em hiểu thưa sếp.
Thế đấy, công việc thì nhiều cứ như là tạp vụ hết mua nước chai đến mua cà phê, rồi hết báo này lại báo cáo kia mà cứ đòi hỏi phải tốt cả chuyên môn, trong khi tiền lương thì ít ỏi,… Phen này xác định là toi, đào đâu ra 100 công nhân nữ trong một tháng cho công ty. Kiểu này là chết chắc ! Với loại người được không mừng mất không lo như tôi thì chút áp lực như vậy cũng chẳng có nghĩa lý gì cả, tôi sẽ bắt tay vào cải thiện tình hình ngay nhưng tôi chưa biết là mình phải bắt đầu kiểu gì. LẦn trước tôi tuyển 2 bà có tiền sử bán cá ngoài chợ vào công ty làm 3 bữa thì cả 2 bị đuổi việc vì đánh nhau trong xưởng, lần trước nữa thì tuyển nhầm 1 anh bóng kín, anh này cũng làm được 3 hôm thì bị đuổi mất bì tội quấy rối tình dục với các anh nam đồng nghiệp nơi công sở. Hài tôi từng nghĩ làm nghề tuyển dụng lại khó khăn như vậy.
Về tới chỗ bàn làm việc, cái email của tôi toàn là thư rác hoặc là thư than phiền của các trưởng bộ phận khác đến sếp tôi được cc cho tôi về việc tuyển dụng không đủ số người cho sản xuất, cứ 1-2 ngày là bị lôi ra làm đề tài để chặt chém, chẳng có lấy một ai cảm thông cho nổi khổ tâm của tôi nhưng chuyện gì tới sẽ tới, tôi bỏ tay vào túi quần và đi thẳng xuống can teen mua 1 cốc cà phê rồi tình tang trở về chỗ ngồi coi cho nốt tập One piece tối qua còn coi dỡ, Một ngày có mấy giờ sếp không có đây nên dại gì mà không hưởng thụ, với tôi hạnh phúc nhất trong ngày là đến công ty mà nhận được thông báo sếp đi vắng.
Giữa trưa, tôi nhận được điện thoại của sếp, đầu giờ chiều Ngài chủ tịch sẽ đến thăm công ty và sếp đề nghị tôi dọn ngay cái ổ chuột của mình. Ông già dịch, ổng bảo cái bàn làm việc của mình là cái ổ chuột trong khi hàng tá hồ sơ, công văn chứng từ ông đều giao cho mình hết, nghĩ thật không thể tưởng tượng phòng nhân sự chỉ có 3 người, một ông Sếp tối ngày đi họp hoặc có ở đây thì cũng chỉ biết chưởi bới giáo huấn đủ điều, một bà chị vừa già vừa khó tối ngày nhăn nhó chuyện chồng con, tôi chẳng hiểu tại sao mình phải phí phạm tuổi thanh xuân ở công ty quái gỡ này, trong khi ngoài kia còn biết bao nhiêu chuyện vui đang đón chờ. Mà những lúc nghĩ vậy, tôi lại đặt câu hỏi mình chờ đợi gì ở cuộc sống ngoài kia, từ lúc tốt nghiệp trung học phổ thông đến bây giờ biết bao nhiêu niềm vui tôi đã bỏ lại ở màu áo trắng, những tháng ngày sinh viên lặng lẻ trôi qua nhạt nhẻo, ngày dài tháng rộng năm tháng cứ trôi qua mà chẳng biết mình cần gì và muốn gì,… một đứa sở hữu tất tần tật mọi thứ "bình thường” từ gia cảnh đến ngoại hình từ học lực đến năng lực, chẳng có gì nổi bật ngoài cái lịch sử tình trường, quen cô nào là được nhiều lắm là nữa năm là bị đá … Cuộc đời nhạt với nhẻo.
Tôi vẫn bắt đầu buổi trưa của mình 1 cách uể oải, trưa nào tôi cũng thức chơi game nên đầu giờ chiều với tôi như là cực hình, vừa bù ngủ vừa lại bị sếp dòm ngó. Vừa rửa mặt xong trở lại bàn làm việc thì tôi đã nghe tiếng của tiếp tân ngoài cửa, chắc ngài chủ tịch đến, lão sếp của tôi cũng quần áo chỉnh tề bước ra chuẩn bị đón tiếp cùng với Phó Tổng đúng là ganh tỵ thật. Tôi thì chẳng quan tâm đến chuyện ai sang, nên mặc nhiên vẫn ôm đống hợp đồng lao động còn chưa ký xuống xưởng gọi tên công nhân vào ký, công việc này tốn khá nhiều thời gian vì phải gọi từng người từng người một vào ký để tránh ảnh hưởng sản xuất, tôi xong việc trở phòng thì thấy một cô gái lạ đang ngồi ở bàn chờ tuyển dụng, tôi bị cuốn hút ngây bởi ánh mắt ấy, ánh mắt to tròn , cô ấy nở nụ cười khi nhìn thấy tôi, chết thật,… Có bao nhiêu lần trong cuộc đời này được nhìn thấy cô nàng xinh đẹp cười với mình. Tôi vội về phòng chỉnh trang bản thân lại, chắc chắn là cô này ứng tuyển vị trí trợ lý cho Phó Tổng, nhưng sau tiếp tân không gọi mình khi có người đến xin việc nhỉ. Tôi cầm quyển sổ tay và cây viết lên rồi tiếng về chỗ cô gái ấy, cô gái này có nét gì đó khá giống những diễn viên truyền hình Hàn Quốc nhưng lại mang đôi mắt to tròn và nụ cười duyên dáng của con gái miền Tây,… Gần 100 ngày làm việc ở công ty này, lần đầu tiên mới thấy được một cô xin việc.
"Chào em, anh tên Lâm , anh phụ trách tuyển dụng tại công ty này. Em ứng tuyển vị trí trợ lý cho Phó tổng đúng không”. Cô gái ấy nhìn tôi và nở một nụ cười thật tương và đắng đo trong đôi lúc mới trả lời Vâng. Đúng ngon ! Nếu cô này được trúng tuyển vào công ty thì cuộc đời mình nở hoa thật sự, ít nhất cũng có 1 vài niềm vui mỗi ngày đi làm. Tôi cười mỉm với suy nghĩ của mình rồi nói tiếp: "Em cho anh mượn hồ sơ xin việc”. Cô gái nhìn tôi rồi nở một nụ cười lém lỉnh: "
- Em vội quá bỏ quên hồ sơ ở nhà, anh có thể thông cảm em bổ sung sao được không anh
- Vậy anh biết em là ai để trao đổi đây ?
- Em có hồ sơ trên mail anh có thể in hộ giúp e được không ? Thật ra là nếu là ai đó khác không phải cô ấy tôi đã tống cổ về nhà theo lời của Sếp, mà theo cách nói của ông "Đi xin việc mà cái hồ sơ cũng quên thì làm ăn được gì”. Tôi bước vào phòng lôi cái laptop mình đưa cho cô ấy mượn, 5 phút sau tôi đã cầm trên tay tờ CV của cô ấy.
Cái gì đây trời, cô ấy không phải là người Việt Nam, Lee Young Ji, quốc tịch Hàn Quốc 22 tuổi, tốt nghiệp ngành Việt Nam Học- Đại học Quốc Gia TP Hồ Chí Minh. Tôi hơi choáng với những điều mình vừa đọc, tôi đang làm ở 1 công ty Hàn Quốc không thể không nhận biết được sự khác biệt giữ người Việt và người Hàn được nhưng cô ấy trông giống người miền Tây hơn. Tôi vừa nhìn cô ấy vừa không giấu được sự ngạc nhiên.
- Em là Lee Young Ji em là người Hàn Quốc?
- Dạ vâng, em đã thể hiện đủ nội dung trên CV của em rồi ạ.
- Nhưng anh nhớ khi đăng thông báo tuyển dụng, anh có ghi là trợ lý người Việt phiên dịch tiếng Anh mà.
- Em có quốc tịch Việt Nam, mẹ em là người Cần Thơ, em sống ở Việt Nam từ năm 16 tuổi, em có khả năng nói tốt cả tiếng Anh lẫn tiếng Hàn.
- À, hèn gì anh trông em giống người miền Tây nhiều hơn người Hàn Quốc.
Tôi vừa nói vừa cười vừa chưa biết mình sẽ nghỉ gì tiếp theo thì tôi thấy sếp tôi đang từ phòng họp bước ra và ông ra hiệu cho tôi về phòng có việc.”Sếp anh gọi. Em đợi một lát, hôm nay công ty anh có khách, tý nữa anh sẽ hướng dẫn em đi phỏng vấn tiếp” , "Dạ vâng” cô ấy cười và đáp lại lời tôi, nụ cười ấy khiến trái tim tôi đập loạn, một vẻ đẹp thánh thiện.
- Cậu làm gì ngoài đó thế.
- Em đang làm việc mà sếp.
- Việc gì ?
- Ơ , sếp lạ thật, người ta đến tìm việc thì em phải tiếp chứ.
- Cậu nói người ngoài đó xin việc?
- Vâng. Em còn có cả CV ở đây, chứ sếp nghĩ cô ấy đến đây làm gì.
- Cậu biết cô ta là ai không ?
- Lee Young Ji tốt nghiệp ngành Việt Nam Học- Đại học Quốc Gia TP Hồ Chí Minh có 2 quốc tịch Việt Hàn.
- Và là con gái của ngài chủ tịch Lee Hyun Joon. Sếp nói làm tôi giật mình,… cái cô nảy giờ tôi nói chuyện… là … con gái của ngài chủ tịch.
- Nãy giờ cậu có nói bậy bạ gì với cô ta không đấy. Tôi chưa kịp hoàng hồn, chẳng biết hôm nay là ngày gì mà tôi lại đi từ cái hết hồn này tới cái hết hồn khác. Tôi vẫn há hốc nhìn về phía cô gái ấy mà không đáp lại lời của sếp. Ông nhìn tôi thở dài rồi bước ra ngoài về phía ngài chủ tịch và Sếp Phó Tổng đang đi đến, 3 người họ cười nói với nhau điều gì đó rồi cô Young Ji cũng đi theo cùng, chắc là ra về. Cô ấy hướng mắt về phía tôi và nở một nụ cười tươi đầy tinh nghịch, cô ấy khuất dần trong tầm mắt tôi,… tôi vẫn cứ như người mê ngủ.
Chuyện quái gì đang xảy ra với tôi, sau ngày hôm ấy tôi cứ như một gã thất tình, hình ành và nụ cười ấy cứ ở mãi trong suy nghĩ của tôi, dẫu biết cô ấy và tôi là hai thế giới hoàn toàn khác nhau, nhưng tôi vẫn muốn giữ nụ cười ấy trong đầu lâu hơn thể, tôi muốn gặp lại cô ấy một lần nữa và đó cũng là lý do tôi suy nghĩ nhiều hơn và làm việc nhiều hơn là chơi. Đây là công ty của ba cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ trở lại. Sếp tôi cũng ngạc nhiên, ông không nghĩ một người lười biếng và hậu đậu như tôi lại trở nên chăm chỉ như vậy và ít than phiền về tôi hẳn đi. Thật ra tôi nghĩ con trai ai cũng vậy thôi, dù là lười biếng hay "dỡ ẹt” đến mức nào đi nữa, khi tìm thấy một điều gì đó đáng để mong đợi đáng để hy vọng thì họ sẽ thay đổi trở nên siêng năng và giỏi giang hơn,… trong đầu lúc nào cũng là những giấc mơ màu hồng dẫu lý trí có bảo rằng sẽ chẳng có kết quả gì vui vẻ, nhưng làm sao được không ai có thể ngăn được trái tim khi nó yêu một người, cũng như nó đập vì một người và tôi cũng không là ngoại lệ. Tôi đã cố gắng rất nhiều và đã được giữ lại công ty làm việc thay vì cầm quyết định nghĩ việc … Nhưng tôi cứ chờ đợi 1 ngày 2 ngày 3 ngày rồi 1 tháng 2 tháng rồi 3 tháng, tôi không thấy, khi ấy tôi thật sự có cảm giác hụt hẫng và tuyệt vọng đôi chút, cái cảm giác như người tôi mong đợi, điều tôi mong đợi đang tan dần tan dần trong cuộc đời tôi từng chút từng chút một. Nhưng không vì cảm giác ấy mà tôi lại sống như trước đây, sống những ngày tháng không biết mình mong đợi điều gì, trông chờ điều gì, tôi có nhiều điều ước mơ hơn, nhiều thứ mong đợi hơn.
Một ngày cuối tháng năm, gió đông thổi, mưa bắt đầu phun lạnh, lạnh nhất vẫn là những đứa độc than như tôi. Mọi thứ cũng chẳng thay có gì thay đổi tôi vẫn đi làm vẫn phải nghe sếp lên lớp mỗi ngày, hộm qua sếp bảo với tôi hôm nay sẽ có nhân viên từ tổng công ty về làm việc, chắc là một bà lão nào đó sắp hưu trí nên về đây dưỡng già, tôi chỉ nghỉ được như vậy cho đến khi sang hôm nay tôi gặp lại Young Ji trước cổng công ty, cô ấy đi chiếc xe máy màu xanh, mặc bộ trang phục công sở màu xanh vẫy tay chào tôi:
- Chào anh.
- Chào em.
- Hôm nay là ngày đầu tiên em đến công ty làm việc ,mong anh giúp đỡ.
- Em là người từ tổng công ty đến lẽ ra em phải giúp đỡ anh mới đúng.
Cô ấy cười với tôi, nụ cười ấy thật tươi và làm tôi thấy ấm áp cả cõi lòng, mùa xuân còn tận 1 tháng nữa mới đến nhưng trong lòng tôi bây giờ là một bầu trời nắng xuân ấm áp, cảm ơn vì điều tôi mong đợi cuối cùng cũng đã xuất hiện, Tôi cùng cô ấy tiến vào văn phòng công ty, trong tôi bây giờ là cả một bầu trời hạnh phúc.
07.01.2015
P.s: Truyện mang tính ảo tưởng sức mạnh của Lâm thôi, chứ ... thật ra Lâm ngoan lắm, không có đọc One Piece trong giờ làm đâu nhé ! Hì.
Vote Điểm :12345