- Phá đi!
- Mẹ ...
Làn nước mắt chảy dài ngang má. Vi đã khóc thật sự..
- Giờ tôi bảo cô phá, bỏ. Cô có nghe không hả? Gia đình tôi không bao giờ chấp nhận một đứa cháu hoang. Càng không thể chấp nhận được cái bản mặt thằng ấy. Cô yêu nó sao? Nực cười!
Bà Cẩm gằng giọng nói tiếp:
- Để tôi nói cho cô biết. Cô mà còn chấp bướng, sinh ra cái cục nòi ấy làm mất mặt gia đình, suy gia hủy tục. Tôi sẽ là người đi trước, cha cô sẽ là người theo sau, và những người kế tiếp. Tất cả cùng chết trước mặt cô để cho cô được yên lòng hả dạ. Cô nghe rõ chứ?
Bà Cẩm "hứ" lên một tiếng, tàn nhẫn quay phắc đi, mặc cho tay Vi cố gượng níu kéo. "Phịch". Thôi rồi! Tất cả đã hết . Mẹ con em chẳng thể nào bên anh được nữa. Em xin lỗi. Mong anh hãy hiểu và thông cảm cho em. Em chẳng còn cách nào lựa chọn nào khác... Mẹ xin lỗi con! Con yêu bé bỏng của mẹ! Nước mắt cô ngậm đắng tuôn ra, nức nở.
Mẹ ơi! Mẹ!
Thằng bé lay cánh tay gầy gộc nơi cô, lắc mạnh.
- Gì thế hả con?
Vi khẻ nhìn xuống,trông đứa bé với cặp mắt âu buồn, hoe đỏ.
- Chúng ta giờ đi đâu thế hả mẹ?
Đứa bé ngước lên, tiếp tục hỏi. Đôi mắt trong veo ánh lên vẻ tha thiết. Nó cứ bước, rồi lại nhìn mẹ nó liên tục. Nhưng có nghe mẹ nó trả lời gì đâu. Nó cũng biết giờ mẹ nó chẳng biết dắt nó đi đâu nữa. Cứ đi, đi mãi, chân nó muốn rời cả rồi. Mẹ nói:
- Hôm nay là ngày giỗ của mẹ!
Nó đã trơ người lên hỏi, liên tục:
- Giỗ là gì hả mẹ? Mà sao hôm nay lại là ngày giỗ mẹ? Thế còn con! Con có giỗ không mẹ?
Bao nhiêu câu hỏi, nhiều đến thế mà mẹ nó chẳng đấp câu nào. Nó chỉ thấy lạ rằng: Sao nó hỏi càng nhiều thì mắt mẹ nó càng đỏ. Nước từ hai bên khóe chảy ra càng đắng càng cay? Nó thắc mắc nhưng cố không hỏi nữa...
.. Mẹ nó cúi xuống, chùi nhẹ mi mắt nó. Rít lên một cái. Nín hẳn. Mẹ nó không còn khóc nữa. Mẹ tài thật!
-Thì hôm nay cũng là giỗ của con đấy!
- Hả? Con cũng có giỗ nữa hả mẹ? Con mà cũng giỗ sao? Mẹ! - Nó thốt lên, kinh ngạc.
- Ừ! Có chứ! Con với mẹ, ai cũng đều có cả!
Thấy mẹ hết khóc, lại trả lời quả quyết , nó mừng rỡ, hỏi nhỏ. Đôi chân mày nhăn lên, ra vẻ người lớn khi không hiểu.
- Mà mẹ ơi! Sao mẹ với con lại có cùng ngày?
Thoáng do dự. Cô đưa tay lên trán, vén mái tóc nó rồi khẽ nói:
- Khi nào lớn lên thì con sẽ biết!
Mấy năm rồi! Con đã thấy mình lớn hơn được đâu! Khi nào thì con mới được gọi là lớn hả mẹ?
Nó cúi xuống, trơ mắt nhìn mẹ. Thấy mặt mẹ ngùi ngùi. Vội xua tay, đáp gọn.
- À con biết rồi! Con là con của mẹ thì phải cùng ngày với mẹ chứ!
- Ừ. Vi ầm ừ nói cho qua chuyện, chứ những câu ngớ ngẩn của nó, cô biết trả lời ra sao?
Mẹ nó vội đứng lên, giờ nó mới lại để ý tới xung quanh thấy những đứa trẻ tương lứa cầm chiếc bánh vừa ăn vừa chạy. Sực nhớ lại. Nó thèm lắm! Nó đang đói lắm. Nó có được ăn bao giờ?
Lay mạnh cánh tay mẹ, nó nói nhưng không thèm nhìn. Mắt đã bị cuốn hút bởi mẫu bánh vụn mà đứa bé đang cầm trên tay lon ton chạy nhảy..
- Thế thì mình đến nhà ngoại đi mẹ! Nhà ngoại có đồ ăn, có bánh mứt mẹ ạ! Hôm nay là ngày giỗ của con mà mẹ. Con đói.
Vi súc động, đôi mắt ân hận nhìn con... nài nỉ.
- Mẹ biết rồi! Nhà ngoại gần đằng kia, con ráng chờ thêm chút nữa!
- Không! Con không chờ được đâu. Mẹ phải lấy cho con ăn. Cho con ăn! Con đói lắm rồi!
Nó nói, giọng như mếu. Cô thấy lòng đau như cắt, ruột gan như muốn xé tan thành những mảnh nhỏ. Nước mắt ngận lại, chảy ngược vào..
...
Đột nhiên thằng bé kêu lên như thấy một thứ gì đó quá bất ngờ.
- À ha! Mẹ xem kìa. Mấy bạn kia,... trông hay quá mẹ nhỉ! Con đi mãi mà chẳng chạm được cái này cái kia!
Nó chỉ ngay về một đứa trẻ đang chạy rồi lại chỉ tay xuống đất - phía dưới chân nó, Chân dậm lia lịa như tức lắm.
- Chết này, chết này! Đụng này!
Thằng bé hô hào thật lớn. Dậm mạnh hết sức nhưng cuối cùng đành phải chịu thua. Làm sao đứng được trên mặt đất khi nó đã không có hình hài, thân xác? Nó đã là một linh hồn!
... Cuộc sống này. - Với nó, sao còn nhiều điều mới lạ..
...
.....
...... .....
- Này! Nhà ngoại con kia kìa!
- Nhà này hả mẹ?
Nó chỉ tay tới, nhìn mẹ nó hỏi gấp.
- Ừ!
Cô mỉm cười nhẹ nói, nhưng chưa được bao lâu thì phải nhăn mặt. Vội chụp ngay thằng bé lại, buông giọng ôn tồn.
- Từ đã chứ con! Hình như nhà ngoại có chuyện gì rồi!
- Ừ! giờ đây nó mới nhìn rõ, xung quanh nhà ngoại nó tụ tập đông người, vang lên những tiếng khó chịu. Nó bước tới gần đó... và .... một giọng to rõ vang lên, hòa động.
- Lúc sống, bác đã cho tụi nó sống chung với nhau. Nhấn chìm hạnh phúc đang vươn thành mầm nụ, khiến cho con gái mình phải tự vẫn, mang theo sinh mệnh của một đứa con đang nằm trong bụng mẹ chưa đầy ba tháng tuổi. Nay đã chẳng còn gì rồi. Con gái hai bác cũng đâu còn cầm giữ được. Chúng nó còn có chút gì luyến tiếc với nhau nên mới đến để vấn nhang hương khói. Xưa hai bác chẳng biết đã đành, nay lại buôn lời đánh đuổi. Làm như thế có khác chi dã thú! Người đàn ông cắn răng nói xuông một mạch như lộ hết căm tức vô hạn.
Nó nghe. Một chút gì nó đã hiểu. Lại thấy tay mẹ bụm miệng khóc nấc thành tiếng. Nó sót lắm...
- Mẹ ơi! Sao vậy mẹ? Mẹ nín đi! Nín đi mẹ!/
Thằng bé ôm chặt lấy vai mẹ nó. Không hiểu sao? Nước mắt nó cũng dần rắc rỉ, tuôn trào.
Giờ đây nó đã hiểu. Nhận ra cái sự thật cay đắng mà trước giờ mẹ nó cố tình không nói. Thì ra nó chưa được sống trên cõi đời này bao giờ. Thì ra chính ông bà là người tự tay giết chết mẹ và cả nó. Sao ông bà ác thế? Sao ông bà lại tàn nhẫn thế?
Nó buông mẹ ra, tay nắm lại thật chặt. Đôi mắt trở nên ngầu đỏ, ẩn chứa nỗi hận thù sâu kín.
- Mẹ à! Đừng khóc nữa! Mẹ yên tâm, con sẽ báo thù cho mẹ!
-Không! Con không được phép.
Mẹ nó kinh người, gằn giọng cấm cản.
- nhưng chính ông bà ta... Con nhất định sẽ báo thù cho mẹ!
Vi không ngờ con mình lại nói thế. Quên cả khóc, cô trườn tới, vội chụp lấy vai nó.
- Người giết con chính là mẹ. Ông bà là người sinh ra mẹ, nuôi nấng mẹ. Công hiếu dưỡng mẹ chưa trả được đã vội chào phó thác. Nay con muốn trả thù ông bà, thế thì con giết mẹ trước đi!
- Nhưng...
- Không được nhưng nhị gì cả. Mẹ không cho phép con được làm bất cứ điều gì súc phạm. Con có xem mẹ là mẹ của con không? Con có hận mẹ không?
- ... Mẹ...
Nó nấc lên, nức nở. Đây là lần đầu tiên mẹ nặng lời với nó. Nó đã làm gì sai sao? Chẳng lẽ nó muốn báo thù cho mẹ là không đúng?
Vi kéo sát nó lại, ôm trọn vào lòng. Giọng nhấp run không còn giữ vững...
- Mẹ xin lỗi con! Mẹ xin lỗi đã khiến con không thể sống. Khiến con gieo rắt nổi uất hận từ mẹ sang ông bà. Mẹ biết con khao khát được như những đứa trẻ khác được có bố, có mẹ, có gia đình, có được cuộc sống dương trần hạnh phúc. Nhưng con ơi! Có cách nào hả con? Có cách nào để mẹ, bố và cả nhà ta đoàn tụ?
Thằng bé nghe giọng mẹ nức nở, hàng nước trên mắt chảy dài, chảy mãi. Đúng là nó đã chạm vào nổi đau xé thịt của mẹ. Nó đã làm mẹ khóc, mẹ buồn. Nếu như lúc đó mẹ không yêu thương nó, không cải lời ông và. Chấp nhận phá bỏ nó để tiếp tục sống trên cuộc đời đầm thảm. Thì hôm nay, nó đã chẳng còn có ai bên cạnh còn ai nữa đâu mà lau nước mắt, trả lời những câu hỏi ngớ ngẫn, thường tình.
- Con xin lỗi. Mẹ! Con sẽ không nghĩ như vậy nữa!
Mẹ nó ngước nhìn lên. Ánh mắt mừng rỡ vơi nụ cười khắc khoảng hiện rõ.
- ừ! Cảm ơn con! Con yêu của mẹ. Hôm nay là ngày giỗ của con. Con có muốn được gặp bố con không?
- Bố hả mẹ? Bố đâu mẹ? Con muốn gặp bố. Con muốn được gặp bố. Con sẽ nói bố đi theo con như mẹ hằng ngày luôn bên con vậy!
Thằng bé cười réo lên. Hai tay chấp trước ngực, lộ vẻ thành khẩn, mong muồn được gặp bố mà trước giờ nó chưa từng biết mặt...
- Bố không thể theo mẹ con ta được đâu. Bố có chuyện cần làm, bố có cuộc sống riêng của bố. Con hiểu không?
Nó gục đầu xuống nghe những điều mẹ nó nói như chấp nhận một sự thật đau đớn. Từ vui sướng chuyển thành tuyệt vọng
-.... Dạ....!
Ừ! bố con ra kìa! Con lại ôm bố con đi. Đi đi con!
Mẹ nó chỉ tay về phía người thanh niên bước ra khỏi cửa. Thằng bé rụt rè quay lại, nó thấy bố đã lướt qua mặt mẹ con nó rồi. Đi với khuôn mặt thẩn thờ, ứa nước...
- Nhanh lên con! - Vi hối thúc.
Nó dứt khỏi tay mẹ, chạy ào tới người thanh niên mỗi bước một xa. Miệng gọi thống thiết.
- Bố.... Bố.....
Thằng bé nhảy bổ tới ôm lấy bố nó, tưởng như ôm thật chặt. Nhưng sao! Không được. Nó chẳng ôm được bố. Chẳng chạm vào người bố nó được. Bất giác, nó đứng khựng lại, nhìn hình ảnh bố nó đi không thể nào kêu gọi. Nó chợt nhận ra rằng. Nó đã sống đâu!
Quay lại với vẻ mặt rầu buồn. Thút thít nức nở bước vào lòng mẹ, tức tuwoir.
- Bố không nghe con gọi. Bố bỏ đi rồi, mẹ à! Chắc bố không thương con.
Đừng nói như vậy, con nghĩ sai rồi! Con có thấy bố có khóc không!
- Có mẹ ạ! Con thấy bố khóc nhiều lắm, nhưng không nấc lên thành tiếng như mẹ!
Nó đáp, thân thể nằm gọn trong lòng cô. Tay siết chặt.
- Mấy năm trời rồi, bố con vẫn còn có thể khóc. Chắc hẳn bố rất thương con, rất thương mẹ!
Nghe mẹ giải thích. Đột nhiên nó thấy thương bố vô cùng. Dù bố không nghe nó nói, không quay mặt lai nhìn nó. Nhưng đã sao? Nó chỉ cần cả bố và mẹ đều luôn yêu thương nó. Đều luôn nghĩ về nó. Giờ bố có chuyện, bố phải đi, nhưng nhất định có ngày bố trở về, quay mình hòa nhập bên mẹ con của nó.
- Bố ơi! Con sẽ đợi!
Thằng bé thốt lên tiếng nói kết cùng, sau cuối. Hai mẹ con nhìn nhau mỉm cuwoif.
- Mẹ ơi! Con không còn thấy đói nữa, không hận nữa!
Chúng ta sẽ trở về với Bụt, và đợi chờ bố ở đó, mẹ nhé!
Nó cười lên nấc nẻ. thân thể mẹ và nó như được nhấc bổng lên không trung. Thoáng thấy hình ảnh phía xa của bố sắp mờ. Nó đưa tay lên miệng, cố gọi to rồi mỉm cười từ biệt..
- Bố ơi! Mẹ và con đợi bố. Về với Bụt, Bố nhé!
Kính gởi những người mẹ đương thời nhằm giảm bớt nổi đau con cái. Nông nổi!!
Ninh Hòa, Bình Trị- Ninh Bình. 13/05/2015.
Vote Điểm :12345