Hoàng Hậu Tại Thượng
Tác giả: Minh Dã [明也]
Thể loại: bách hợp, cổ đại, phi lịch sử, triều đình tranh đấu
Tình trạng raw: Hoàn
QT: @Lanhvosuong, @BachhopTT, phần mềm Quick Translator, Từ điển Hán Nôm,...
Editor: Lạc Hi và S3K0
BETA: S3K0 Chương 1 đến chương 90: Lạc Hi edit.
Nguồn: haihoacung.wordpress.com
Nội
dung: Đồ Thập Mị, muội muội sinh đôi của Đồ Cửu Mị, từ nhỏ đã có tham
vọng làm Hoàng hậu, lần đầu tiên gặp được Lý Lăng Nguyệt, chưa kịp động
tay động chân thì xém bị Lý Lăng Nguyệt giết chết. Quá ức chế, nàng thầm
thề một ngày nào đó phải ăn hết Lý Lăng Nguyệt để hả giận... Văn án
chính thức ở trong truyện Lời editor S3K0: Biên tập lại hết bộ truyện
cho mấy bạn dễ đọc.
Giới Thiệu
Mẫu thân chỉ con trai nhà tú tài, nói cho nàng biết, đây là người nàng sẽ gả cho, bà còn kêu nàng đừng đặt mắt cao hơn đầu nữa.
Đồ
Thập Mị nghe vậy chỉ cười nhạt, một nam nhân với bộ dạng yếu mà còn ra
gió, người này ngay cả Tả truyện (Tả Thị Xuân Thu) cũng học không xong.
Đồ Thập Mị quyết định thà cả đời làm ni cô cũng không thèm lấy nam tử
như hắn.
Nếu tất cả nam nhân trên thế gian này còn không thuận mắt
nàng, thì cớ chi không tìm nam nhân tôn quý nhất thiên hạ để mà gả cho.
Sắc đẹp lại chính là sở trường của nàng, ai dám nói không cần thì thật
ngu ngốc.
Lý Lăng Nguyệt, cái người lấy tư thái cao cao tại thượng, đem mình giẫm đạp dưới chân như một con kiến hôi.
Giờ khắc này có bao nhiêu tủi nhục, ngày sau nàng phải lấy lại bấy nhiêu vinh quang!
Chương 1
Từ
lúc còn rất nhỏ, Đồ Thập Mị đã cảm thấy mình và những người chung quanh
không giống nhau, hay ít nhất, tính tình giữa nàng và song sinh tỷ tỷ
của nàng là Đồ Cửu Mị chẳng giống tẹo nào. Nàng phát hiện mình hay suy
nghĩ đến rất nhiều chuyện, ví dụ như lúc nằm chung một giường một giường
với tỷ tỷ, nàng sẽ cảm thấy rất chật chội, tỷ ấy trái lại chưa bao giờ
cảm thấy điều đó; tỷ tỷ sẽ vì được ăn nhiều hơn một miếng thịt mỡ mà vui
vẻ vô cùng, còn mình lại không như vậy. Nàng không hiểu làm sao mình có
thể vui vẻ chỉ vì một miếng thịt mỡ được cơ chứ? Nàng cũng luôn nghĩ
ngợi, nữ tử không tài đó là đức, vì cái gì nam nhân có thể đọc sách mà
nữ nhân lại không thể, cho nên, nàng hay quấn quít lấy Lục ca để hắn dạy
nàng đọc sách viết chữ, lúc đấy, nàng mới năm tuổi. Trong khi đó, Đồ
Cửu Mị cũng năm tuổi nhưng chỉ biết có ăn và ăn. Sau này, càng đọc sách
nhiều, nàng càng ý thức được, thế gian này đối với nữ tử cũng không hẳn
là không công bằng, mà là do nam tử chèn ép nữ tử quá nhiều thôi. Nhưng thái độ phản đối của mẫu thân đối với chuyện học đọc sách viết chữ của nàng rất mãnh liệt.
"Mi không phải nam tử, đọc sách làm cái gì, mi dù có học giỏi, cũng
không thể đi thi làm quan, suốt ngày trong đầu toàn chứa một đống ý
tưởng cổ quái, kinh thế hãi tục. Lỡ như không may sau này bị người khác
nghe thấy, mi nghĩ mi còn xuất giá được sao?!" Đồ đại nương nói không
sai. "Không ai lấy thì con không cần gả. Nữ tử xuất giá có cái gì tốt đâu!" Đồ Thập Mị quật cường cãi lại.
"A! Còn dám nói không xuất giá. Mi muốn không gả là có thể không gả
sao? Triều đình đã ban pháp lệnh, nữ tử mười lăm không lấy chồng thì
phạt sáu trăm lượng, ba mươi không lấy chồng thì phải ngồi tù. Mi muốn
liên lụy cả nhà chúng ta ngồi tù đúng không?!" "Chả có gì khó cả,
con vào chùa là được rồi." Đồ Thập Mị thản nhiên nói, nàng còn chưa
hiểu chuyện đời, dù là làm ni cô hay nữ tỳ đều chẳng tốt đẹp gì cả. Phàm
là gia đình bình thường, nếu không thật sự túng quẫn thì sẽ không ai
muốn cho con gái mình đến những nơi đó. "Được lắm, nha đầu chết
tiệt kia! Ta nuôi mi lớn để mi đi đến những nơi đó sao? Cái đồ chết
tiệt! Xem lão nương hôm nay có đánh chết mi không! Mi còn dám quấn quít
lấy Lục Lang đọc sách viết chữ, ta thấy lần nào đánh lần đó!" Đồ đại
nương giận dữ lấy roi ra đánh, bà vốn không muốn đánh cô bé, hai đứa con
gái từ nhỏ dung mạo đã hơn người, lại đáng yêu, bà nỡ lòng nào đánh cho
được, roi này chỉ dùng để đánh đám oắt con xấu xí kia thôi. Nhưng tất
cả là do nha đầu chết tiệt này, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ,
những lời này dám tùy tiện nói sao?! Đồ Cửu Mị nghe cái hiểu cái
không, mới tám tuổi đầu, nàng không biết tại sao đang êm đẹp tự nhiên
lại nói đến việc xuất giá, vào chùa gì gì đó, nàng chỉ biết nương tức
giận rút roi đánh muội muội, chiếc roi mây kêu vun vút, từng roi rơi
xuống cánh tay mềm mại của muội muội, vang lên 'bốp' 'bốp' 'bốp'. Đồ Cửu
Mị sợ quá, khóc rống lên. "Nương, người đừng đánh muội muội...
Đừng đánh muội muội nữa..." Đồ Cửu Mị khóc lóc, ôm lấy nương nàng, nhưng
sức nương rất lớn, thân mình nhỏ nhắn của nàng căn bản là giữ không
được nương, nàng cảm giác muội muội nhất định đang rất đau, nhưng muội
ấy chỉ cắn môi, không chịu kêu một tiếng, Đồ Cửu Mị thấy vậy, trong lòng
vô cùng đau đớn. "Muội muội, ngươi mau xin lỗi nương đi..." Đồ
Cửu Mị ngăn mẫu thân không được, vừa khóc vừa nói với muội muội. Muội ấy
chỉ trừng mắt nhìn nàng, vẫn lì lợm như cũ, không xin cũng không khóc,
chỉ nhìn mẫu thân. Điều đó càng chọc giận nương thêm. "Con không
sai!" Đồ Thập Mị quật cường nói, thân thể đau đớn cũng không thể làm cho
nàng khuất phục, nàng không chấp nhận tư tưởng của mình sai, chỉ cần
nàng cảm thấy bản thân đúng, thì sẽ không ai dễ dàng khuất phục được
nàng. Bộ dáng quật cường không khuất phục như vậy chọc Đồ đại
nương điên lên thành công, bà xuống tay hiểm ác hơn, bất quá, nha đầu
chết tiệt kia có chết cũng không chịu khuất phục. Đồ Cửu Mị ở một
bên khóc như đưa đám, mà Đồ Thập Mị bị đánh vẫn như trước không khóc
không xin, hai người hình thành hai thế đối lập. Đồ Cửu Mị biết sức lực
nương rất lớn, không thể cứ để cho nương tiếp tục đánh như thế này được,
các ca ca cũng chưa từng bị đòn hiểm như muội muội. Tuy nàng cực kỳ sợ
đau, nhưng nàng sợ muội muội bị nương đánh chết hơn, cho nên Đồ Cửu Mị
bất chấp hết thảy, liền bổ nhào vào người muội muội, dùng chính thân
mình che cho muội muội. Roi đánh trúng người Đồ Cửu Mị làm nàng
đau quá, khóc la y như heo bị chọc tiết. Đồ Cửu Mị chỉ đau một tí thôi
cũng không thể chịu được, nàng không hiểu vì sao muội muội có thể chịu
được lâu như vậy mà vẫn không hề lên tiếng. "Tránh ra! Nếu không ngay cả mi cũng bị đánh!" Đồ đại nương dọa nạt Đồ Cửu Mị. "Nương... Đừng đánh nữa... Đau lắm..." Đồ Cửu Mị vừa khóc thút thít nói, vừa ôm muội muội chặt hơn nữa.
Đồ đại nương lại đánh tiếp, những roi rơi trên người Đồ Cửu Mị rõ ràng
nhẹ hơn rất nhiều, nhưng Đồ Cửu Mị vẫn khóc thê thảm, tuy thế, nàng vẫn
không chịu buông Đồ Thập Mị ra.
Vote Điểm :12345