Tại
một cánh đồng toàn là hoa hồng đỏ, mùi hương của hoa hồng quyến rũ từng
đàn ong, đàn bướm bay dập dờn. Điều đó lại khắc hoạ thêm vẻ đẹp mà một
thành phố ồn ào này không nơi nào có được. Rừng hoa hồng này đã đẹp ,
mà giữa cánh đồng vẻ đẹp của hai con người đang nói chuyện với nhau lại
càng mạnh mẽ hơn, vẻ đẹp mạnh mẽ này như át đi cả một cánh rừng hồng.
Tưởng chừng ở một nơi đẹp như thần tiên này chỉ toàn là một màu hồng, nhưng không phải - ở đâu đó vẫn len lõi một màu đen...
- Chia tay đi._Cô gái mặc váy hồng, khuôn mặt vô cùng khả ái lên tiếng.
-
Thuần Nhi à! Mình cảm thấy bạn đùa không vui rồi đó._Chàng trai bênh
cạnh có vẻ đẹp như một thiên sứ. Thần thái của cậu tỏa ra rất cao sang,
giọng nói của cậu ấm ám đến lạ thường.
- Dương Trọng Khôi, mình
có bảo là mình đùa sao?Bạn thế này mà là đại thiếu gia của tập đoàn lớn
nhất thế giới sao? Bạn thật sự rất ngu ngốc, mình chỉ vừa tiếp cận bạn
thì bạn đã bại dưới tay mình rồi! Bạn tưởng mình yêu bạn chân thành sao?
Không hề nhé đại thiếu gia, Diệp Thuần Nhi tôi chưa có khái niệm
đó._Thuần Nhi khoanh tay, hất mặt khinh bỉ nhìn chàng trai trước mặt
-
Mình không tin, bạn có chuyện gì rồi đúng không? Nói cho mình biết
đi..._Trọng Khôi cố giữ lấy bình tỉnh, vì cậu tin người con gái cậu yêu
không phải người như vậy.
Thuần Nhi không những khinh bỉ mà cô lại còn tỏ ra vô cùng phiền phức.
-
Mình chán con người của bạn thật đấy! Bạn vừa đẹp trai lại vừa có gia
thế khủng như vậy thì ai mà không mê. Và mình cũng mê bạn thật đấy,
nhưng danh lợi với mình quan trọng hơn. Quen bạn để bạn tài trợ cho mình
bước chân vào showbiz, đó là mục đích của mình._Thuần Nhỉ ung dung nói
-
Vậy bạn từ bỏ mình để theo con đường danh lợi mà bạn muốn?_Trọng Khôi
vẫn bình tĩnh, nhưng gương mặt của cậu và giọng nói có phần lạnh hơn.
- Đúng vậy._Thuần Nhi không ngần ngại trả lời
- Bạn sẽ hối hận vì ngày hôm nay, Diệp Thuần Nhi, tôi hận cô!_Giọng cậu lạnh như băng tuyên bố rồi quay bước đi.
Nhưng
có ai hiểu được tim cậu đau như thế nào? Trái tim của cậu như đã hoá đá
khi người con gái cậu yêu thốt ra những lời đầy thuốc độc đó. Phải! cậu
rất hận và căm ghét cái thứ gọi là tình yêu.
Còn Thuần Nhi sau khi nghe những lời của cậu, cô lại nở một nụ cười như thể mãn nguyện lắm!
- Mình sẽ không hối hận đâu! Hãy quên một con người ích kĩ và xấu xa như mình.
Thuần
Nhi lẩm bẩm rồi cũng quay lưng bước đi. Hai con người đi với hai lối
khác nhau, một người mang theo bao tâm trạng u uất và đau khổ, còn một
người.....
Họ quay đi trả lại không gian tĩnh mịch của cánh rừng hồng.