Khi
xã hội phân định bởi lề thói, bởi phong kiến, bởi sự gia trưởng quyền
hành từ những bậc thân mẫu, rất nhiều mối tình vì sự cấm cản, quyền thế,
vì cái tiếng "môn đăng hộ đối” mà tan vỡ. Ngay cả chuyện yêu nhau sâu
đậm thế nào thì chỉ càng vương càng khổ, mà Nhật Minh và Tiểu Đan, đôi
tiên đồng ngọc nữ trong mắt của nhiều người cũng chẳng thể thoát khỏi
cái cay nghiệt ấy.
Nhật Minh là một danh họa trẻ tuổi, xuất thân
trong gia đình phú hào, anh là con trai của bà cả nhà họ Từ. Nhật Minh
có vẻ ngoài tuấn tú, tài hoa, lại hiền lành dễ mến nên không lấy làm lạ
khi anh trở thành hình mẫu của nhiều cô gái trong trấn. Nhưng tiếc là,
anh chỉ một lòng một dạ với Tiểu Đan, một cô gái rót trà tại quán ăn
nhỏ. Có điều, dù tình yêu có đẹp như thế nào thì số phận vẫn là đùa giỡn
con người như vậy.
Chuyện Nhật Minh kiên quyết yêu Tiểu Đan
thật sự khiến bà Từ cảm thấy khó chịu, dù bao nhiêu lần bà ra sức cản
trở, Nhật Minh vẫn cố chấp và mặc kệ sự ngăn cấm. Đến lúc này thì bà
buộc lòng phải dùng biện pháp mạnh để con bà tránh xa khỏi đứa con gái
bưng trà ở quán ăn rách nát kia.
"Cưới Xuân Nghi? Mẹ à, mẹ biết con sẽ không cưới cô ấy đúng không?” - Nhật Minh ngạc nhiên trước quyết định của mẹ.
"Con từ chối là chuyện của con, mẹ nhất định phải bắt con cưới Xuân Nghi” - bà Từ lần này không nhượng bộ trước cậu con trai.
"Nếu con cứ quyết không lấy?” - Nhật Minh giọng nói dứt khoát, tỏ ý phản kháng dữ dội.
Câu nói đó của Nhật Minh khiến sự tức giận trong lòng bà Từ càng ngày, càng dâng cao, bà đập mạnh bàn và hét lên:
"Từ Nhật Minh! Con là vì cái đứa bưng trà, rót nước, nghèo hèn rách nát kia mà chống lại lời mẹ sao?”
"Cái gì mà nghèo hèn, rách nát chứ hả mẹ. Cô ấy tên là Tiểu Đan, là người yêu của con” – Nhật Minh khẳng khái.
"Mẹ
không cần biết nó tên là gì, dù thế nào cũng không thể xứng với gia
đình mình được. Nhật Minh, tại sao cái gì con cũng nghe mẹ, mà lần này
thì lại không?”
Nhật Minh vốn dĩ là một đứa con ngoan, một đứa
trẻ vâng lời, chưa một lần nào dám chống đối lại quyết định của mẹ, anh
cảm thấy mình trở thành kẻ mang tội khi mẹ thốt lên lời này nhưng anh
thừa biết rõ tình cảm của mình với Tiểu Đan là không thể thay đổi, Nhật
Minh nghẹn ngào
"Con cái gì cũng có thể nghe theo lời mẹ, nhưng
bắt con phải làm tổn thương Tiểu Đan, thì một chút cũng không được” –
Nhật Minh dứt lời thì quay ngoắt đi.
"Thái độ đó thực sự khiến
cho bà Từ vô cùng tức giận, bà đứng phắt dậy, gọi lớn tên Nhật Minh
khiến cho anh dù muốn đi cũng không được.”
"Nếu...con đã kiên quyết như vậy, thì mẹ sẽ không làm khó con nữa” – bà Từ bất ngờ nhẹ giọng
Nhật
Minh hồi hộp quay lại nhìn mẹ mình, trong lòng len lén thắp lên một vài
tia hy vọng nhỏ về quyết định của mẹ. Bà Từ thấy con trai quay lại thì
tiếp tục nói
"Nhưng mẹ không biết mẹ sẽ không làm khó con bé kia không” - ánh mắt bà trở nên đanh lại.
"Mẹ!” - Câu nói của bà như một đòn chí mạng đánh gục mọi hy vọng của Nhật Minh.
"Con
biết đấy dạo này cảnh sát gắt gao đuổi bắt chuyện nhập cư của người tứ
xứ, mẹ không biết con bé ấy liệu có yên ổn mà ở đây không nữa”
Trong
khoảnh khắc đó, anh cảm nhận được sự đáng sợ của người phụ nữ trước mặt
mình, sự tức giận của mẹ khiến Nhật Minh nghẹt thở, ánh mắt rõ ràng như
muốn xé vụn thứ tình yêu bé nhỏ mà anh và Tiểu Đan cố công gây dựng.
Trong lòng Nhật Minh dậy lên những ngổn ngang khó tả, anh loay hoay
không biết phải làm thế nào, khi vừa không muốn làm tổn thương Tiểu Đan,
càng không muốn mẹ mình làm hại cô ấy. Thoáng chốc, Nhật Minh nắm chặt
lấy bàn tay của mình, ánh mắt không kiềm chế sự phẫn uất, mỗi lời nói ra
bây giờ làm cổ họng anh nghẹn đắng.
"Được rồi! Mẹ muốn con lấy ai cũng được. Con chỉ xin mẹ hãy để yên cho Tiểu Đan, đừng làm hại cô ấy.”
"Từ đầu con nghe lời như vậy có phải đã tốt hơn rồi không.”
Bà
Từ thấy sự khuất phục của con trai, tươi cười bước đến gần cậu, vỗ vai
Nhật Minh tỏ ý hài lòng, trong khi đó trái tim Nhật Minh gần như tan vỡ
vì quyết định này.
Nhật Minh van xin bà Từ cho phép mình nói lời
chia tay với Tiểu Đan chứ không muốn bà can thiệp vào. Nhưng anh là
ngây thơ không biết rõ mỗi một bước đi của anh đều nằm trong tầm kiểm
soát của mẹ mình.
Hôm ấy, Nhật Minh và Tiểu Đan cùng coi một
suất phim mà Tiểu Đan rất yêu thích, và muốn cùng Nhật Minh xem vào dịp
cuối tuần. Suốt bộ phim, Nhật Minh chẳng thể tập trung nổi vào phim,
điều duy nhất anh để tâm là đôi tay của Tiểu Đan, ngay cả đến nửa giây
anh cũng không hề buông lỏng. Tiểu Đan cảm nhận có điều gì đó không ổn ở
Nhật Minh, nhưng cô chỉ lặng im ngồi bên, chờ đợi anh mở lời. Sau khi
trở về từ rạp chiếu phim, họ đi ăn một bát mì nóng ở quán ăn mà mình vẫn
thường đến, Nhật Minh hôm nay không cười nhiều như mọi ngày, ánh mắt
anh lúc nào cũng đầy ắp những suy nghĩ. Hành động của Nhật Minh còn kỳ
lạ đến mức dù trời đã tối, anh vẫn không muốn đưa Tiểu Đan về nhà, anh
dẫn dắt cô đi từ nơi này, đến nơi khác, bàn tay Nhật Minh siết lấy tay
Tiểu Đan nhiều lần, chặt đến nổi tay cô ửng đỏ lên nhưng Tiểu Đan vẫn
không hề than trách.
Thế nhưng khi chẳng còn chỗ nào để đi,
chẳng còn nơi nào để đến, Nhật Minh và Tiểu Đan lại trở về gần con hẻm
đầu ngõ nhà của cô gái trẻ. Bất chợt, Nhật Minh dừng lại, ngẩn ngơ đứng
nhìn đoạn đường trước mặt, Tiểu Đan trong lúc chưa thể hiểu được chuyện
gì đang xảy đến, thì Nhật Minh vội ôm chầm lấy cô, giọng anh trở nên yếu
ớt:
"Tiểu Đan à! Em...dù sau này không có anh cũng phải sống
hạnh phúc và khỏe mạnh nhé” - càng nói Nhật Minh càng ghì chặt lấy Tiểu
Đan.
"Anh đang nói gì vậy?” - cô nàng vẫn tiếp tục ngạc nhiên.
Nhật
Minh đẩy Tiểu Đan ra, ánh mắt anh ngấn đỏ như không giấu nổi cảm xúc
xót xa đang phá rối trong lòng, anh thu hết lòng can đảm, cố giữ giọng
bình tĩnh và nói:
"Mình chia tay đi!”
"Từ Nhật Minh! Anh
có biết đang nói cái gì không?” - Tiểu Đan tròn mắt bất ngờ trước lời đề
nghị của Nhật Minh, cô gằn giọng hỏi như đang không tin vào tai mình.
"Anh...sẽ kết hôn với Xuân Nghi vào tháng sau, nên chúng ta chia tay đi” – Nhật Minh quay đi để né tránh ánh mắt của Tiểu Đan.
"Thế còn em?” - giọng Tiểu Đan dậy lên những chua xót làm ánh mắt cô cũng bắt đầu nhòe dần.
"Tiểu
Đan à! Em quên anh đi! Chúng ta...không có kết quả đâu” - Nhật Minh cắn
chặt răng để dằn lại những thứ cảm xúc hỗn loạn bên trong lòng mình.
"Tại sao chứ hả anh?” - Tiểu Đan bước đến đưa hai tay nắm lấy tay của Nhật Minh.
Nhật Minh gần như nín lặng trước những giọt nước mắt của Tiểu Đan, anh cố quay đi, phải mất vài giây thì anh mới có thể mở lời
"Anh đùa giỡn đủ rồi. Từ đầu đến giờ anh chỉ đùa giỡn với em thôi, bây giờ anh không muốn đùa nữa”
"Những lời này...là anh đang nói dối đúng không? Có phải anh vì lý do nào đó mà muốn chia tay với em không?”
Nhật
Minh đớn đau nhìn Tiểu Đan chất vấn mình, mà anh không hay biết rằng bà
Từ cũng đã nhiều lần đến gặp Tiểu Đan, làm khó làm dễ cô chuyện yêu con
trai bà, thậm chí là tấn công lòng tự trọng của cô trước mặt đám đông
người, nhưng Tiểu Đan vẫn ra sức giữ lại tình yêu này.
"Từ Nhật
Minh! Chúng ta yêu nhau mà, vì sao lại phải từ bỏ nhau chứ?” - dứt lời
Tiểu Đan chạy đến ôm chầm lấy Nhật Minh, cả hai đều rơi nước mắt.
Rõ
ràng trong chuyện tình cảm, Tiểu Đan là một con người mạnh mẽ, cô không
phải vì bất kỳ khó khăn nào mà từ bỏ, với cô yêu chính là tự mình nắm
giữ. Trước tình yêu sâu đậm và chân thành đó của Tiểu Đan, Nhật Minh cảm
nhận mình thật yếu hèn khi chọn cách trốn tránh, sau đó anh thay đổi ý
định và muốn cùng người con gái anh yêu bỏ trốn khỏi nơi này. Họ bàn
tính sẽ cùng nhau gặp ở bến tàu và đi đến một thị trấn nhỏ cách nơi đây 2
ngày đi tàu. Tuy nhiên, kế hoạch đó đã bị bà Từ ngăn chặn, ngay khi
Nhật Minh trở về để lấy đồ đạc thì bà đã nhốt cậu con trai của mình
trong phòng. Trong khi đó, bà thuê tên Lực, một tay phụ bếp ở quán ăn mà
Tiểu Đan làm việc, bà muốn hắn phải cưỡng bức Tiểu Đan và tiền công đủ
để hắn đi nơi khác và mở một quán ăn nhỏ.
Vốn dĩ bản thân đã đem
lòng thầm thích Tiểu Đan nhưng lại luôn bị Nhật Minh cản trở, và Tiểu
Đan từ chối, nên đây quả nhiên là cơ hội ngàn vàng để hắn có được người
con gái hắn yêu. Như đúng dự tính, Lực ra bến tàu mà Tiểu Đan hẹn Nhật
Minh, lúc này Tiểu Đan đang đứng chờ một mình, Lực xuất hiện khiến Tiểu
Đan có vẻ ngạc nhiên.