Trong thế giới ngàn vạn lần loài
hoa muôn màu muôn vẻ, cớ sao lại cứ phải là Hoa Bồ Công Anh???
Vì Bồ Công Anh là hoa dại nên sức sống mạnh liệt, mọc lên ở mọi địa hình, khí
hậu khác nhau.
Vì Bồ Công Anh là hoa dại ko khoe sắc khoe hương
mà sức sống bền bỉ.
Vì Bồ Công Anh là hoa dại kiên cường hiên ngang
trước phong ba bão táp.
Vì Bồ Công Anh là hoa dại nên nó tận hưởng mỗi
ngày như ngày cuối cùng trong cuộc đời.
Vì Bồ Công Anh là hoa dại chỉ đợi cơn gió nó cần
xuất hiện là sẵn sàng đưa mình trong gió.
Vì Bồ Công Anh là hoa dại nên nó sống hết mình
vì tình yêu.
Vì Bồ Công Anh là hoa dại nên nó kiên quyết theo
đuổi đến cùng hạnh phúc của riêng mình.
Vì Bồ Công Anh chỉ là hoa
dại….
Nhưng là loài hoa của ước nguyện, của hạnh phúc
và cả kì tích…
Bồ Công Anh_ Một loài hoa đẹp như cái tên của nó vậy và cũng chính nhờ nó mới thắp sáng nên ngọn lửa tình bạn của tôi. Đào Thị Thúy Quỳnh là tên của tôi, một cô gái yêu loài hoa dại nhỏ bé ấy. Được thả mình nhìn những cánh Bồ Công Anh bay trong gió làm tâm trạng tôi vô cùng thích thú.
- Cậu ơi! Cậu đang làm gì vậy?_Đang mải miết ngắm cánh hoa bay, có một giọng nói vang lên bên cạnh tôi.
Tôi khẽ ngước lên nhìn và nhận ra là một cậu bạn bằng tuổi tôi, học lớp 9A cùng trường tôi theo học.
- Ngắm chúng bay lên._Tôi trả lời ngắn gọn vì không thích nói chuyện với người lạ là phong cách của tôi.
- Đẹp thật đấy! Cho mình hỏi đây là hoa gì vậy?_ Cậu ấy khẽ hỏi. - Hoa Bồ Công Anh.
- Loài hoa cỏ dại, không khoe sắc, không cầu kì, không kiêu sa nhưng mong manh nhất. Không cần sự chăm sóc của bất kì ai, nó xuất hiện ở bất cứ đâu, bất cứ nơi nào chỉ cần nơi đó có sự sống. Loài hoa không mang màu sắc của cuộc sống nhưng lại mang màu sắc của tình yêu._ Cậu ấy thao thao một hồi.
Tôi ngạc nhiên quay ra và nhìn cậu ấy không rời mắt.
- Tôi biết mình rất đẹp trai, cậu không cần nhìn kĩ vậy đâu._Câu nói ấy làm tôi đỏ mặt quay đi.
Bối rối sau mấy phút, tôi bình tĩnh lại.
- Sao cậu biết?
- Đọc sách thôi!_ Tùng trả lời.
- Tại sao cậu lại thích ngắm hoa Bồ Công Anh bay trong gió vậy?_ Cậu ấy tiếp tục hỏi.
- Vì tôi thích tự do. Muốn chu du khắp mọi nơi để tìm hiểu mọi thứ._Lần đầu tiên tôi kể những cảm xúc chân thật của mình cho một người lạ nghe.
- Hi hi! Ngộ nghĩnh thật đấy_ Chẳng biết từ lúc nào, cậu ấy đã ngồi cạnh bên cạnh tôi rồi.
Nhưng chợt nhận ra điều gì đó, tôi quay lại hỏi.
- Sao cậu biết tôi thích ngắm Bồ Công Anh bay vậy?
- Ngày nào tôi cũng thấy cậu ngồi một mình ngồi trên cánh đồng này nên tò mò hỏi xíu thôi!_Tùng thật thà nói.
- Bồ Công Anh là loài hoa tôi thích. Tôi yêu loài hoa dại tròn tròn, nhỏ bé ấy. Những bông trắng tinh khiết ấy luôn sưởi ấm trái tim tôi._ Tôi khẽ đưa tay hứng những cánh hoa. Một cánh hoa bay nhẹ trong gió nhẹ ngàng rơi trên đôi bàn tay ấy.
- Cậu cô đơn lắm sao?_ Nhìn những hình ảnh ấy, Tùng đột nhiên hỏi.
- Không! Tôi có gia đình hạnh phúc, có những người bạn thân luôn bên cạnh và cả bạn bè của tôi nữa.
- Nhưng sâu trong trái tim, luôn có một khoảng trống có tên cô đơn phải không?_Tùng. Tôi ngạc nhiên vì sự sắc bén của cậu ấy. Cảm xúc rất ít khi được tôi bộc lộ ra ngoài.
- Chúng ta là bạn nhé! Tôi lắc đầu. Vì đơn giản, tôi không thích có bạn. Đặc biệt là những người bạn khác giới.
- Cậu biết không? Hoa Bồ Công Anh cho dù bay xa đến đâu, chúng cũng sẽ tìm cho mình một nơi bình yên để đặt chân đến. Cậu chưa bao giờ thấy một bông hoa lẻ loi, đơn độc một mình phải không?
Tôi gật đầu đồng ý.
- Bồ Công Anh luôn là một tấm thảm trắng, vàng phủ xanh mặt đất. Nó không cô đơn vì chúng luôn có Gió và Đất làm bạn. Nó kết bạn ở mọi nơi, những nơi mà nó đặt chân qua.
- Cậu đúng là nói rất nhiều mà_ Tôi mỉm cười nghĩ.
- Chúng ta là bạn nhé!_ Cậu ấy kiên trì nói.
- Chỉ nói chuyện với tớ mấy câu mà cậu đã muốn làm bạn với tôi rồi à?_ Tôi hỏi.
- Tôi thấy cậu rất đặc biệt. Đơn giản vậy thôi!_ Tùng trả lời thành thực.
- Tôi cũng giống những người con gái khác thôi. Đơn giản và ngốc nghếch._ Tôi mỉm cười nói.
- Không. Cậu khác chứ._ Tùng.
- Vậy chúng ta là bạn!_Tôi cười, một nụ cười không còn cảm thấy cô đơn nữa.
Và cứ thế, chính giây phút ấy, trong cuộc sống của tôi có thêm một người bạn mang tên Nguyễn Đức Tùng. 12 tuổi_ Trong trang nhật ký của tôi đã viết tên cậu ấy. Mọi người đều nói tôi may mắn vì có Tùng làm bạn. Khi tiếp xúc nhiều với cậu ấy, tôi mới phát hiện ra Tùng khác tôi rất nhiều. Cậu ấy rất đẹp trai, chiếc răng khểnh đáng yêu, nhà giàu. Bố cậu ấy là chủ của một khách sạn nổi tiếng trên thành phố. Cậu ấy cao lắm, tới 1m 75 mà tôi thì 3m bẻ đôi. Khi đi chung với nhau, mọi người thường cười và đặt cho tôi biệt danh là Cỏ lùn. Cái tên thân mật của tôi cũng gắn liền với Tùng nữa!
- Tùng à! Sao cậu lại chơi với một cô bé ngốc nghếch kia chứ? Như mọi hôm, tôi thường đến rủ cậu ấy cùng về. Bước chân tôi dừng lại khi nghe thấy cuộc nói chuyện ấy. Trái tim tôi đập mạnh lắm như chờ đợi câu trả lời của Tùng.
- Các cậu có ý kiến gì à?_ Tùng lên tiếng.
- Cậu là con nhà giàu vậy mà lại đi chơi với một con nhỏ quê mùa và bình thường như vậy?_ Một người bạn khác hỏi.
- Cậu ấy mãi là bạn của tôi. Các cậu đừng nói nhiều nữa._Tùng nói rồi cầm cặp ra khỏi lớp.
- Quỳnh, sao cậu đứng đây?_Tùng ngạc nhiên.
- Hi. Mình đến để cùng cậu về nhà mà._ Tôi cười để đáp lại câu hỏi của cậu ấy.
- Chúng ta đến một nơi trước nhé!_ Tùng khoác vai tôi nói.
- Cánh đồng Bồ Công Anh_ Hai chúng tôi cùng đồng thanh và nhìn nhau cười.
- Đi nào.
Trên đoạn đường quen thuộc, chúng tôi luôn có nhau. Cánh đồng Bồ Công Anh đã ở trước mặt chúng tôi rồi. Trước kia, mỗi lần đến đây, tôi luôn cảm thấy thật cô đơn nhưng bây giờ, trên con đường của những tấm thảm Bồ Công Anh đã có một người bạn cùng nắm tay tôi đi trên nó.
- Bồ Công Anh vẫn đẹp như ngày nào! Đúng là mãi mãi một loài hoa trắng trinh nguyên_ Tùng nhìn cánh hoa bay và nói.
- Cậu biết không? Bồ Công Anh là loài hoa tiên tri của tình yêu. Luôn mang hạnh phúc đến mọi người đó!_ Tôi tự hào nói.
- Hạnh phúc thật ấy! Khi bạn là bạn của tôi._ Tùng mỉm cười thân thiện.
- Tùng à! Sao cậu lại muốn tớ là bạn của cậu chứ? Mình rất ngốc nghếch, nhà lại bình thường. Còn cậu...???_ Tôi nghĩ lại chuyện lúc ở trong lớp mà hỏi cậu.
- Tớ rất cô đơn!_ Tùng nói.
- Hả? Chẳng phải cậu luôn có những người bạn xung quanh sao?_ Tôi ngạc nhiên hỏi.
- Những người bạn đó chỉ chơi với mình vì mình giàu có, học giỏi. Nhiều lúc chỉ muốn chép bài của mình thôi._ Tùng chia sẻ.
- Đó là lí do vì sao cậu muốn làm bạn với mình à? Nhưng sao cậu lại không nghĩ mục đích mình quen cậu cũng giống với những người khác sao?_ Tôi quay ra hỏi cậu ấy.
- Ngày trước, mỗi khi học Toán về qua đây, mình luôn thấy cậu ngồi một mình trên cánh đồng Bồ Công Anh này. Hình ảnh ấy làm mình cảm thấy cậu rất giống mình. Luôn cô đơn trước cuộc sống. Chính vì thế, mình rất muốn làm quen với cậu!_ Tùng mỉm cười khi nhớ lại những chuyện ấy
- Những lúc ở trường, cậu rất vô tư và tinh nghịch nhưng mình cảm thấy cậu rất khó gần, đặc biệt là những người cậu không quen. Nên mình rất khó khăn vì không biết làm thế nào để bắt chuyện với cậu. Qua những thông tin mình nắm bắt được, cậu rất thích Hoa Bồ Công Anh nên mình đã nghĩ ra một cách chính là tìm hiểu mọi thứ xung quanh loài hoa này. Đó là thứ mà dễ khiến cậu bắt chuyện với mình nhất và mình đã thành công._Tùng nói.
- Không hổ danh là người đứng đầu toàn trường. Không có việc gì là làm khó cậu được._ Tôi rất tự hào về người bạn này đấy!
- Chúng ta sẽ mãi mãi là bạn cho dù cho cuộc sống có ra sao!_ Tôi và Tùng cùng hứa.
Dưới ánh nắng chan hòa, Bồ Công Anh đã một lần nữa chứng minh cho tình bạn của tôi. Thời gian cứ thế dần trôi, tôi và Tùng đã làm bạn được ba năm. Năm nay, chúng tôi sẽ phải trải qua một trong hai kỳ thi quan trọng nhất thời học sinh_ Trung học phổ thông. Những kỉ niệm dần dần được chúng tôi vun đắp. Nhớ những lần cậu ấy phải đạp xe 12km để mua ngô nướng cho tôi ăn giữa đêm khuya với điều kiện tôi phải xem đá bóng cùng cậu ấy. Hay cùng cậu ấy trốn học đi chơi về bị ba mẹ la mắng. Những hôm trời mưa gió, mang dù khi tôi đi học mà quên mang theo để rồi về nhà bị ốm suốt một tuần. Đó là những kỉ niệm sẽ chẳng bao giờ tôi quên được. Năm cuối cấp có lẽ là một năm có rất nhiều cảm xúc trong tôi. Gia đình tôi muốn tôi thi vào một trường cấp ba của huyện nhưng Tùng thì khác, ba mẹ muốn cậu ấy đỗ vào trường cấp ba nổi tiếng trong thành phố. Nơi đó chỉ có những con nhà giàu mới đủ học phí để theo học.
- Cậu định thi vào trường gì vậy?_ Tùng hỏi tôi.
- Mình định thi trường
trong huyện thôi nhưng cũng rất khó khăn với mình đây._ Tôi buồn bã nói.
- Sao thế?_ Tùng hỏi.
- Trường công lập mà điểm lại cao còn mình thì học kém lắm._ Cả lớp có 46 học
sinh thì tôi đứng thứ ba từ dưới lên.
- Mình sẽ kèm cậu học._ Tùng hứa.
- Nhớ đó nha! Mình tiếp thu kém lắm nên cậu phải khổ lắm đấy._ Tôi cười nói.
- Khó khăn thử vàng. Gian nan thử sức._ Tùng tiếp sức cho tôi.
Cứ như thế, cậu ấy vừa là một người bạn của tôi vừa là một người thầy giúp tôi
vượt qua cuộc thi khó khăn trước mắt.
- Quỳnh à! Cậu phải chăm chú nghe giảng chứ?_ Tùng gõ đầu tôi khi thấy tâm trí
của tôi không để ý đến chuyện học tập.
- Á. Đau quá. Hu hu hu. Cậu bắt nạt tớ._ Tôi giả vờ khóc. Đó là cách tốt nhất
Tùng sẽ dịu dàng với tôi.
- Mình xin lỗi. Cậu có sao không?_ Tùng bối rối khi thấy tôi như vậy.
- Hi hi. Cậu lại bị mình lừa rồi._ Tôi vui vẻ.
- Cậu đúng là không có chuyện gì làm. Chỉ thích chọc phá người khác thôi._ Tùng
lắc đầu.
- Mà cậu đang xem gì vậy?
- Thông tin chuyển nhượng đó! Mình chờ xem năm nay có bom tấn gì ở Nhà hát của những giấc mơ không?_ Tôi nói.
- Trời! Lại bóng đá_ Là một người bạn thân của tôi, Tùng cũng phảu ngạc nhiên về điều này.
- Cậu là con gái mà sao có thể biết tên, tuổi, năm sinh, số áo và nơi sinh của các cầu thủ nổi tiếng trên thế giới được chứ?_ Tùng hỏi.
- Mình tìm hiểu mà. Đây là một trong những sở thích của mình, chỉ là mình không muốn thể hiện thôi._ Tôi tự hào nói.
-@_@. Mình thật hối hận khi truyền cảm hứng về sở thích này cho cậu._ Tùng.
- Thôi, cậu cất điện thoại và học đi nào._ Tùng ân cần nói.
- Hic hic, khó lắm. Mình không hiểu phần tích phân kìa._ Tôi đúng là không có duyên với những con số.
- Haizzz. Học xong bài mình sẽ dẫn cậu đi chơi bóng._ Nghe xong câu ấy, hai mắt của câu nói ấy, hai mắt của tôi sáng rực lên tỏ vẻ thích thú.
- Thật hả? Vậy học luôn thôi._ Tôi hào hứng lắm khi được ra sân bóng. Đó là một trong những điểm yếu mà Tùng nắm bắt được. Chỉ cần cậu ấy cùng tôi chơi bóng thì tôi sẽ làm bất cứ điều gì cậu ấy thích. Vì thế, cứ mỗi buổi chiều, chúng tôi lại cùng chơi bóng trên cánh đồng Bồ Công Anh. Mỗi lần nhìn cậu ấy tâng bóng, tôi lại thấy giống Kudo Shinichi_ Một thám tử lừng danh trong một bộ truyện mà tôi thích. Chính Tùng đã mang đến sự yêu thích thể thao cho tôi. Một cô gái đam mê trái bóng tròn lúc 15 tuổi.
Nhờ sự giúp đỡ của Tùng, tôi đã vượt qua kỳ thi Trung học phổ thông một cách tốt nhất. Cứ ngỡ rằng cậu ấy sẽ học THPT trên thành phố nhưng Tùng lại chọn học cùng tôi, ở một ngôi trường cấp ba của huyện. Sự lựa chọn làm mọi người phải ngạc nhiên vì ai cũng nghĩ rằng đó sự sai lầm của cậu ấy.
- Không sao đâu! Mình ổn mà.
Đó là câu nói mà Tùng thường nói với tôi, nhưng với tôi, tôi chưa thấy cậu ấy ổn chút nào, vì cậu ấy đã cãi lời bố mình. Bước vào ngôi trường THPT Trần Hưng Đạo, tôi và Tùng luôn là những nhân vật được mọi người bàn tán nhiều nhất. Một người là học sinh có điểm đầu vào tuyệt đối còn một người thì thành tích học tập luôn ở hạng kém của trường. Ấy vậy mà, chúng tôi lại là bạn thân. Điều đó chẳng ai tin cả.
- Tùng à! Sau này cậu có bạn gái rồi thì có bỏ mình không?_ Tôi đột nhiên hỏi một câu rất ngốc nghếch.
- Cô bạn ngốc nghếch của tôi! Chúng ta đã hứa ở cánh đồng Bồ Công Anh là sẽ mãi mãi là bạn. Không nhớ sao?_ Tùng cười nói.
- Hi hi. Đúng như vậy.
- Tối nay có Manchester United đá đó, chúng ta cùng xem nha._ Tùng.
- Cậu không rủ mình đi thì mình cũng kéo cậu xem cùng._ Tôi hào hứng.
Cuộc sống cứ tiếp diễn và hạnh phúc của tôi vẫn vậy, luôn có một người bạn bên tôi. Vẫn như thường lệ, hai đứa cùng nhau đến cánh đồng Bồ Công Anh. Nhưng khác với mọi hôm, tôi để ý thấy tâm trạng của Tùng có gì đó rất lạ.
- Cậu có chuyện gì à?_ Tôi hỏi.
- Không có chuyện gì đâu!_ Tùng trả lời một cách hụt hẫng.
Thấy cậu ấy như vậy, tôi cũng không hỏi thêm gì nữa. Sau khi ra về, Tùng và tôi cùng nhau đi trên con đường quen thuộc để trở về với mái ấm của mình.
- Quỳnh à! Cậu cầm lấy đi._ Khi tôi sắp bước vào nhà, cậu ấy đưa cho tôi một chậu cây gì đó.
- Đây là gì vậy? _ Tôi hỏi cậu ấy.
- Khi nó nảy thì cậu sẽ biết!_ Tùng trả lời. Tôi nhận lấy và mỉm cười.
Vì là món quà Tùng tặng nên tôi chăm sóc nó rất cẩn thận. Từng ngày, từng ngày qua đi, khi nó mọc những chồi non đầu tiên, tôi đã nhận ra trong chậu cây ấy là loài cây gì? Đó là Bồ Công Anh_Loài hoa mà cả Tùng và tôi đều rất thích.
" Mỗi ngày qua đi là một ngày hạnh phúc!".
Đối với tôi thì nó là như vậy. Tôi cảm thấy mình là người thật may mắn vì có mọi người yêu thương. Hạnh phúc tưởng chừng như sẽ kéo dài mãi mãi nhưng cuộc đời không giống như tôi nghĩ. Giữa lúc ấy, tôi nhận được tin:
" Tùng đi du học".
Sock, bàng hoàng_ Đó là tâm trạng của tôi lúc này.
Tôi chưa từng nghĩ, người bạn ấy của tôi sẽ không còn bên cạnh tôi nữa. Ấy vậy mà, cậu ấy sắp rời xa tôi rồi, đến một nơi xa xôi và bắt đầu một cuộc sống mới. Bây giờ tôi mới nhận ra những thay đổi của cậu ấy: những lần cùng tôi đá bóng nhưng cậu ấy không chú tâm hay ngồi một mình đeo headphone nghe nhạc. Tôi vô tâm lắm! Vì cứ ngỡ rằng cậu ấy đang tương tư một cô gái nào đó. Nhiều lúc tôi còn giận cậu ấy vì cứ nghĩ Tùng sắp bỏ đi để tìm kiếm một hạnh phúc mới. Tôi tự hỏi thật sự cậu ấy có coi tôi là bạn không khi không có ý định nói chuyện quan trọng này với tôi.
- Cậu sao thế?_ Tùng hỏi khi hai đứa đang dắt xe ra cổng trường.
- Cậu sắp đi du học à?_ Tôi ngập ngừng hỏi.
- Sao...sao..cậu biết?_ Tùng ngạc nhiên vì cậu mới chuẩn bị để nói với tôi một cách nhẹ nhành nhất.
- Tôi ghét cậu! Nguyễn Đức Tùng!_ Tôi khóc và chạy xe rời đi.
- Quỳnh ơi! Quỳnh ơi! Nghe mình nói đã!_ Tùng đuổi theo nhưng không kịp. Tôi đến cánh đồng hoa Bồ Công Anh, nơi có những kỉ niệm chung của hai đứa.
- Xin lỗi cậu!_ Không biết từ lúc nào, Tùng đã đến.
- Muốn tìm mình ở đâu rất dễ với cậu phải không?_ Tôi hỏi.
- Cậu là người bạn thân nhất của mình nên Tùng rất hy vọng cậu sẽ hạnh phúc._ Tùng.
- Bạn thân sao? Nếu đã vậy tại sao chuyện của cậu. Tôi lại là người biết cuối cùng chứ?_ Tôi khóc.
- Vì mình không muốn cậu bị tổn thương._ Tùng trả lời. Cậu khẽ lau những giọt nước mắt trên má tôi.
- Cậu sẽ đi đâu?
- Nước Anh
- Xa vậy à?
- Ừ! Đó là đất nước rất phát triển.
- Cậu sẽ đi trong bao lâu?
- Bốn năm.
- Lâu vậy à?
Có lẽ, tôi sẽ chẳng bao giờ biết, vì muốn giữ được tình bạn với tôi mà Tùng đã quyết định đi du học theo lời bố cậu ấy. Một cô bé ngốc nghếch như tôi sẽ chẳng bao giờ hiểu được điều này. Hôm nay, là ngày cậu ấy đi du học. Trước khi đi, cậu ấy nhắn tin là bảo tôi đừng đến vì Tùng không muốn nhìn thấy tôi khóc. Nhưng sao được chứ? Tôi không thể không đến vì có một món quà tôi muốn tặng cậu ấy. Cầm trên tay chậu cây Bồ Công Anh, tôi đến sân bay cùng bạn bè và người thân của Tùng. Cậu ấy mỉm cười nhìn tôi, ôm cái ôm thật chặt.
- Mình sẽ rất nhớ cậu! Sau này trở về, tớ muốn nhìn thấy một Đào Thị Thúy Quỳnh dịu dàng nhé!_ Tùng nói.
"Quỳnh à! Cậu không thể dịu dàng như những con gái khác được không?_Tùng hỏi.
- Xin lỗi Tùng nhé! Trong tủ của một người con gái ngoài quần đùi, áo số, giày thể thao, không có một đôi hài hay guốc, hay đơn giản là là bộ váy. Có thể làm cô ấy dịu dàng được không?_ Tôi trả lời.
Cũng phải thôi, xung quanh cuộc sống của tôi chỉ có trái bóng và những hình ảnh như Rooney, Herrera,... và lịch thi đấu của Ngoại Hạng Anh hay Champions League.
- @_@_Tùng cũng phải bó tay với cách nói của tôi.”
Nhớ lại chuyện này, tôi và cậu ấy cùng bật cười.
- Cho cậu này!_ Tôi đưa cho cậu ấy một tập giấy và một chiếc hộp thủy tinh.
- Đây là gì vậy?_ Tùng hỏi.
- Mình đã chuẩn bị 1460 tờ giấy gấp sao. Mỗi ngày, cậu phải gấp một ngôi sao để trong chiếc hộp thủy tinh này. Khi nào gấp hết thì trở về đó._ Tôi tinh nghịch nói.
- Mình hứa sẽ cố gắng gấp hết. Còn đây là món quà của cậu._ Tùng đưa cho tôi một chậu cây.
- Sao cậu thích tặng chậu cây vậy?_ Tôi nhận lấy nó.
- Mình muốn giữ mãi kỉ niệm với chúng ta._ Tùng.
- Cậu nhìn đi. Đây là chậu cây cậu tặng mình, nó sắp nở rồi đó!_ Tôi đưa chậu Bồ Công Anh cho cậu ấy.
- Hãy đặt chậu cây này bên cạnh chậu Bồ Công Anh mới nhé! Mình muốn Hoa Bồ Công Anh sẽ mãi mãi thay mình dõi cậu._ Tùng mỉm cười.
Tôi gật đầu đồng ý, trong tay nắm chặt hai chậu cây hạnh phúc. "Chuyến bay từ Hà Nội đến thủ đô London..."
- Sắp đến giờ rồi. Cậu vào đi!_ Tôi nói.
Cậu ấy đi thật rồi! Người bạn bên tôi từ lúc 12 tuổi, đã cùng tôi trải qua những cảm xúc của cuộc sống.
Tít tít tít. Tôi nhận được một tin nhắn. Là của Tùng.
"Tớ muốn trong trái tim của cậu luôn có một người bạn _Nguyễn Đức Tùng”.
"Tạm biệt! Bạn của tôi"
Cậu ấy đúng là người bạn thân nhất của tôi. Mỗi khi chậu Bồ Công Anh có những cánh hoa bay đi theo gió, Tùng sẽ gửi về cho tôi một chậu cây khác. Và cứ thế, xung quanh cuộc sống của tôi luôn có hai chậu cây để làm bạn. Mặc dù đi du học nhưng Tùng không quên gửi những hình ảnh của cậu ấy. Điều làm tôi ngạc nhiên là bức ảnh Tùng chụp ở Old Trafford và ghép hình tôi đứng cạnh cậu ấy như muốn nói tôi đang cùng cậu ấy đến Nhà hát của những giấc mơ vậy. Bốn năm không phải quãng thời gian dài, nhưng với tôi, một cô bé 16 tuổi đã dần dần trưởng thành. Bây giờ tôi đã là một sinh viên đại học, có rất nhiều bạn mới nhưng chẳng ai có thể thay thế được người bạn thân duy nhất của tôi. Hằng ngày đến ngắm Hoa Bồ Công Anh bay trong gió có lẽ là thói quen không bao giờ thay đổi của tôi. Được hòa mình vào thiên nhiên và quên hết phiền muộn.
"Cậu ơi! Cậu đang làm gì vậy?"_ Một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh tôi.
Bàng hoàng, xúc động, chỉ cần có câu nói ấy, tất cả kí ức tuổi thơ của tôi trở về. Dường như mới xảy ra hôm qua vậy.
- Cuối cùng cậu cũng trở về_ Tôi chạy đến ôm chặt cậu ấy_ Một người bạn mà tôi nhớ suốt 1460 ngày.
- Cậu mít ướt đi nhiều rồi đó và có vẻ dịu dàng trở về!_ Tùng mỉm cười, vẫn nụ cười có chiếc răng khểnh đáng yêu.
Thời gian bốn năm đã khiến cậu trưởng thành hơn nhưng độ đẹp trai thì vẫn đứng đầu trong đám bạn của tôi.
- Hi hi. Đây là đồng phục của trường mà._ Tôi đỏ mặt nói.
- Đúng là rất khác so với quần đùi, áo số mà tôi từng biết!_ Tùng trêu.
- Cậu về là không đi nữa phải không?_ Tôi hỏi.
- Mình sẽ đi nữa_ Tùng trả lời. Hụt hẫng._ Là cảm xúc lúc này của tôi. Nhận ra được điều ấy, cậu ấy khẽ mỉm cười và nói tiếp;
- Tôi đã hứa là sẽ đưa cậu đến Nhà hát của những giấc mơ mà. Tớ quay về để thực hiện lời hứa đó.
- Cậu...vẫn nhớ sao?
"- Quỳnh ơi! Tớ hứa sẽ thực hiện giấc mơ của cậu!
- Cậu biết được ước mơ của tớ à?
- Gần mười năm là bạn, chẳng lẽ tớ lại không biết được sao? Một ngày nào đó, tớ sẽ đưa cậu đến Old Trafford_Nhà hát của những giấc mơ!
Tôi thật sự ngạc nhiên, khi cậu ấy nói vậy. Tôi chưa từng nói điều này với ai, bởi vì với tôi, nó là một điều khó có thể thực hiện được.”
Đúng như lời hứa, tôi và cậu ấy đã có mặt tại Old Trafford_Sân vận động mà chúng tôi rất yêu thích của CLB Manchester United.
" Cảm ơn nhé! Người bạn của tôi"