Lão Gia Có Hỉ
Tác giả:Tùy Vũ Nhi An
Thể loại: ngôn tình cổ trang, hài, NP, HE, 83 chương
Nguồn: Thanh Mai
Editor: khanhdoan
Truyện
không có văn án. Nhưng đây là phần đầu nói về cha mẹ của nàng Đậu Đậu
trong bộ Quả Nhân Có Bệnh. Truyện hơi hờ hờ nên bạn nào nhắm mình còn ít
tuổi quá thì đừng đọc nhé!
Chương 1
Ở
chỗ Trần quốc bọn ta, có tiền là chủ. Nam nhân có tiền – tam thê tứ
thiếp; nữ nhân có tiền – tam phu tứ hầu, chính là ý nghĩa đích thực của
câu "nam nữ bình đẳng”. Nhưng bị người ta gọi là Lão gia, chuyện này đối
với ta mà nói thì chả có gì là vui sướng, nhớ năm đó kiểu gì ta cũng là
một cành hoa tỏa hương thơm ngát suốt mười tám dặm đường, gọi…gọi, làm
ta đây một thiếu nữ xinh tươi như vậy mà bị gọi riết cũng thành ngốc
nghếch… Khi thốt ra những lời than thở này chính là lúc ta đang ngồi ở
hậu viện ăn vụng gà nướng, bỗng nghe Liên nhi ầm ầm ĩ ĩ chạy tới, miệng
lớn tiếng kêu gào : "Lão gia, không hay rồi, Lão gia, không hay rồi!”
Ta
vội vàng nhét con gà vào trong vườn hoa, lau tay lên người, xoay lưng
lại, ngẩng đầu bực tức trừng nàng: "Gọi cái gì mà gọi, Lão gia ta vẫn
còn khỏe mạnh chán!”
Liên nhi le lưỡi, khuôn mặt nhỏ nhắn của
nàng đỏ bừng, hiển nhiên là vì thở dốc. "Lão gia, Tam công tử và Tứ công
tử đang tranh cãi!”. Nhức đầu quá, tại sao lại tranh cãi nữa, ở yên hai
ngày thôi, không được sao?
"Kêu Nhị công tử phân xử đi!” Ta khoát tay nói.
"Nhị công tử ra ngoài rồi!”
"Vậy sư phó đi!”
"Đại công tử còn đang ngủ trưa.”
Ta
buồn bực, ta phiền não, ta xoắn tóc…Một tràng thanh âm loảng xoảng giòn
tan vang lên từ tiền viện, ta lập tức co cẳng chạy đến.
Nương
ơi, bình hoa cổ của ta, phỉ thúy lưu ly của ta, đám công tử phá gia bại
sản này, thấy Lão gia có tiền nên liều mạng đập cho đã tay phải không!
Lúc
ta chạy đến tiền viện, quả không ngoài dự đoán, dưới đất đã tan nát ít
nhất cả ngàn lượng. Ta đau lòng chảy nước mắt ào ào, nhiêu đó có thể ăn
được mấy đời gà nướng a! Ta ngẩng đầu ôn nhu nói với Kiều Tứ công tử
đang nằm trên nóc nhà: "Bảo bối, đừng phá nữa, xuống đây đi…”
Kiều Tứ nghe ta gọi không những không nghe lời, còn quay mặt đi, hừ một tiếng, trước sau như một trầm mặc không thèm nói gì.
Ta thầm nghiến răng nghiến lợi, hai vị Tam, Tứ công tử trong nhà này nhất định phải giày vò chết ta sao?
Xoay
mặt qua, thấy Đường Tam lại ôm một bình hoa trên tay, nha..nha…nha…nha,
tiền triều cống phẩm đó nha! Ta run rẩy duỗi ra đôi tay "Tâm can, đặt
bình hoa xuống đi, cẩn thận kẻo rớt trúng chân.” Tam công tử hiển nhiên
là bởi vì ta lên tiếng nói chuyện với Kiều Tứ trước, trong lòng không
thoải mái, hơi cong môi lên, nặn ra một nụ cười lạnh. "Lão gia, chẳng lẽ
nhìn ta giống trái hồng mềm như vậy sao?”
Không, các người không giống, Lão gia ta mới là trái hồng mềm…
Ta
buồn bực, ta phiền não, ta xoắn tóc, nhất định là đầu ta bị cửa kẹp nên
mới nhận một đôi "thị lang” như vậy, sớm đã biết tề nhân phi phúc mà,
cổ nhân thật chỉ biết lừa gạt, nhưng làm sao mà trả hàng lại được? Sáng
sớm Lão gia ta đã phải bắt kẻ trộm thuyền! Hu hu hu…
"Tứ nhi,
chàng đừng bò cao như vậy, nguy hiểm lắm. Tam nhi, chàng đừng cầm bình
hoa này, quá nặng a.” Ta khuyên trái khuyên phải, nhưng hai bên trái
phải này thật không phải người mà, "thị lang” nhà người ta ôn nhu săn
sóc, tại sao hai vị thị lang nhà chúng ta này lại giống như hai thùng
thuốc nổ vậy chứ!
Đã thấy tiểu hài tử phát cáu lên chưa? Chính là không thể dỗ, ngươi càng dỗ, bọn chúng còn càng làm dữ hơn!
Tai
nghe một tiếng giòn tan, hai trăm lượng bạc lại tan tành, chịu không
nổi kích thích, ngực ta nhói lên, kêu ôi hai tiếng, chậm rãi nằm nhoài
ra trên mặt đất, miệng lớn tiếng kêu lên: "Ôi ôi, đau chết ta, tim ta
đau quá a…”
Ta vừa nửa chết nửa sống dựa vào người Liên nhi vừa
trợn tròn mắt quan sát tình hình, Liên nhi thông minh, lớn tiếng nói:
"Lão gia, ngươi sao rồi, Lão gia, ngươi đừng dọa ta nha, Lão gia, tay
ngươi sao lạnh dữ vậy nè!” Tay nào của ta lạnh đâu, là tim lạnh mới đúng
a…
Đường Tam chạy tới, nắm tay của ta, hiển nhiên cũng bị dọa: "Lão gia, nàng còn chịu nổi không? Ngực đau lại hay sao?”
Ta mặt mày đau khổ gật gật đầu.
Vote Điểm :12345