Tên Tác Phẩm: Mất
Tên Tác Giả: Bolide Blue
Thể Loại: Truyện ngắn, tình cảm
Em siết chặt đôi tay mình lại như để níu giữ mọi thứ không còn là của mình nữa, đã từng, nhưng giờ là sự mất mát mà người đó đã gieo giắt trong tâm hồn em, nơi mà vực sâu thẳm, một lỗ hổng tâm tối và trống trãi, lạnh buốt như mùa xuân chưa bao giờ tồn tại đối với em.
- Mình chia tay đi.
Câu nói lạnh nhạt từ anh với ánh nhìn trực tiếp xoáy sâu vào đôi mắt em một cách thẳng thừng không chút biểu cảm. Sự nghiêm túc từ anh, thái độ máu lạnh đó từ cái ánh mắt lần đầu tiên anh dành cho em như nhát dao khiến tim em rỉ máu. Sau vài phút nghẹn thở, em nuối tiếc nhìn anh, nhìn sự tàn nhẫn từ anh như để lưu giữ lại hình ảnh cuối cùng khi chúng ta đã từng bên nhau cho đến khi anh rời bỏ và mang đến cho em sự cô đơn. Em cười rạng rỡ sau màng nước mắt cay đắng.
- Chúc anh hạnh phúc!
Anh quay lưng sau cái nhìn lạ lẫm đối với thái độ khác thường của em lúc này và lạnh nhạt toan bước đi. Bóng lưng anh mờ dần, bờ vai anh như đã nhẹ hơn sau khi đã vứt bỏ một mảnh rác vụn dơ bẩn như em, âm thanh của tiếng bước chân càng xa dần, anh thảnh thơi, tay nhét vào túi quần và... cho đến khi em mở mắt, chợt nhận ra...Em đã mất anh rồi.
Anh ra đi dưới màng mưa phùn lạnh buốt bỏ lại đằng sau em bơ vơ. Em gặp anh từ nụ cười của sự bắt đầu và kết thúc bằng những giọt nước mắt trên khóe mi cay...
Vẫn như thường lệ, em bước xuống giường sau tiếng báo thức từ chiếc đồng hồ đã phá tan giấc mộng đẹp. Hôm nay chẳng có gì khác mọi ngày, chúng cứ lặp đi lặp lại những việc em hay làm vào những thời gian đó, cũng sự buồn tẻ đó. À phải, hôm nay khác hơn mọi ngày...đó là...em không còn anh nữa, hình ảnh anh luôn bên cạnh em, khoảnh khắc chúng ta kề bên nhau đã luôn là một thói quen đối với em. Nhưng bây giờ, khoảng thời gian đó chỉ còn lại những ký ức, những giấc mộng đã tàn phai. Trên cổ em vẫn còn đeo sợi dây chuyền cặp, nó đã không còn ý nghĩa gì sau cái ngày anh đã bỏ rơi em, bây giờ đối với em, nó cũng trở nên bình thường so với những sợi dây chuyền khác, chẳng còn ý nghĩa gì riêng biệt nữa. Em bước những bước chân nặng trịch, lững thững từng bước một như cái xác không hồn. Dưới một màu đen xám xịt của nền bầu trời, mây cứ lặng lẽ trôi đi, cũng như tâm trạng của em lúc này, em lạc lối vì sự ruồng bỏ mà anh dành cho em.
- Trâm Anh! Truyện của tớ ra Chap mới rồi đó! Cậu đọc chưa?
- V...Vậy..hả? Tớ mong chờ nó cả tuần nay rồi!
Em nở nụ cười và tỏ vẻ háo hức đến hết mức có thể, nhưng chẳng ai biết được vết thương nhỏ trong tim em ngày càng loang lổ và rồi nó trở nên lớn dần, lớn dần.
"Tui cũng muốn viết truyện!" Câu nói năm nào của Ngân như xoáy sâu vào tim em khiến em không thể nào xóa bỏ được sự ghen tuông của mình. Lúc đó, em cảm nhận được sự háo hức từ Ngân. Đôi mắt cô ấy chứa đựng sự đam mê, khát khao, nghiêm túc nhìn em. Tim em quặng thắt chặt lại, nhịp thở lẫn lộn đan xen với những cảm xúc không thể tả được. Thay vào đó, vì không muốn tình bạn thân thiết giữa chúng em tan vỡ, em chỉ biết động viên Ngân và xem đó như là một nguồn động lực lớn. Nhưng em không làm được, em luôn động viên cô ấy bằng một nụ cười, cười buồn nhưng đủ để không khiến cho cô ấy có thể nhận ra và em khóc khi không có ai bên cạnh mình. Thật không công bằng, bởi ước mơ, sự khao khát ấy không phân biệt một ai cả.
Em biết Ngân là nguyên nhân khiến chúng ta chia tay nhau. Anh yêu cô ấy kể từ lần đầu tiên gặp mặt, anh nhìn cô ấy chăm chú khi đang nắm chặt tay em nhưng cảm giác như anh đang dần buông lỏng, khuất dần trong bóng tối và tan biến như những hạt bụi nhẹ tênh trôi vào tinh không.
Nhiều lần vô tình những giọt nước mắt em cố ngăn nhưng chúng lại chực tuôn ra một cách vô thức trước vẻ mặt đầy bỡ ngỡ của Ngân, em vô tình khóc mỗi lần nhìn thấy cô ấy. Em mến Ngân nhưng sự thương mến ấy bây giờ lại đan xen với những gì được gọi là ganh ghét, những thứ được gọi là đố kị, em quá tham lam phải không anh?
"Đồ giả tạo!" Cho đến một ngày, em đã làm tổn thương đến lòng tự trọng của cô ấy, trút lên cô ấy sự uất ức, căm hờn, đau khổ,...những gì em đã phải chịu đựng. Vì sự kiềm chế của em có giới hạn, vì con tim em không cho phép. Em đã mất đi ước mơ của mình, em mất đi người bạn thân thiết và thậm chí em mất luôn cả anh- Người em đã từng yêu.
Không biết vì sự tình cờ hay do anh cố ý tìm đến em, sự vui mừng của em hụt hẫng và rồi em phớt lờ thái độ của anh lúc này và lướt nhẹ qua anh, anh vội siết chặt tay em đau điếng.
- Tại sao cô lại xúc phạm đến Ngân!
Ánh mắt từ anh đoạn tuyệt phản chiếu hình bóng em, câu nói giận dữ gào thét vang dội lòng em đau như xé ruột gan. Người con trai em yêu giờ đây lại quan tâm đến một cô gái khác lại chính là Ngân- Người bạn thân đã luôn chia sẽ mọi thứ với em suốt 10 năm nay.
- Tôi thích!
- Cô không còn là con người mà tôi đã từng biết nữa!
- Thế thì đã sao?
Em không còn tự chủ được nữa, sự ganh ghét trong em như một lúc càng sai khiến hành động, lời nói. Em ganh tỵ với cô ấy, không còn tự kiểm soát mình được nữa, em vô tình thốt ra những lời nói vô hồn, anh càng quan tâm đến cô ấy thì em lại càng đau đớn hơn, anh càng muốn bảo vệ cô ấy thì em lại càng muốn cô ấy không tồn tại. Vết thương lòng em đau thế sao anh lại không nghĩ đến em?...
Một lần nữa, em lại nhìn thấy cái quay lưng như ngày hôm ấy, âm thanh tắt dần, ánh sáng mờ ảo trước đôi mắt đục ngầu...
Em quay đi với cái quay lưng của anh như hai lối rẽ cùng chung một con đường, chúng ta, trên một con đường, nhưng có lẽ con đường ấy lại quá thênh thang nên chúng không giao nhau anh ạ, chúng...ngược chiều...
Em chạy trong cơn hoảng loạn, những giọt nước mưa như làm nhòa đi những giọt nước mắt lăn dài trên đôi má của em, em gào lên trong tiếng nấc nghẹn ngào. Âm thanh của cơn mưa như lấn át những tiếng thét trong tim em. Thế giới trước mắt em chỉ còn lại hai màu đen trắng. Bất chợt!?
- Á!?
- Xin lỗi! Xin lỗi! Cô có sao không?
Em va vào ai đó, đến khi ngước mắt lên nhìn. Cậu ấy cầm chiếc ô khẽ cúi người chìa tay ra trước mặt em sau lời xin lỗi vừa nãy. Em phất tay cậu ấy, sẵng giọng sau tiếng sụt sùi rồi cho cậu ấy ăn một cái tát trời giáng.
- Đi đứng kiểu gì vậy! Bị điên à!
Rõ ràng em là người đã va phải cậu ấy nhưng người xin lỗi lại không phải em, ngược lại em còn dùng cậu ấy để xả street, bỏ lại đằng sau lưng vẻ mặt ngơ ngác của cậu ấy, em vội vã chạy đi.
Sáng hôm sau...
- Ơ...Cậu là..._Cậu ấy chưa kịp nói hết câu, mặc thái độ ngỡ ngàng của thầy hiệu trưởng, em vội vàng sấn tới chỗ cậu ấy giương mắt lên, lấy tay bịt kín cái miệng đang lắp bắp không thành tiếng mà chỉ ra hơi của cậu ấy.
- Hai đứa quen biết nhau à?_Thầy hiệu trưởng bỡ ngỡ nhìn em chăm chú
- Dạ không!_Em vội xua tay
- Đây là Trường, cháu trai của thầy. Dạo này tình hình học tập của nó tệ quá, em là học sinh ưu tú của trường, thầy nhờ em dạy kèm cho nó được không?
Tiếng thở dài của thầy hiệu trưởng khiến em khó có thể từ chối. Em biết phải làm sao? Đành phải chấp nhận, hơn nữa như thế số điểm tích lũy của em cũng sẽ được cộng thêm.
Ngày cuối tuần, em vội vã dọn dẹp phòng ốc ngăn nắp rồi chạy ra mở cửa sau cú điện thoại và mời Trường vào nhà, cậu ấy có vẻ tò mò.
- Nhà cậu đây à? Nhỏ thế!
- Tớ thuê phòng trọ thôi.
Nói vòng vo đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, Trường hỏi còn em chỉ biết trả lời, "vòng vo lò xo" một hồi sau đó cậu ấy mới vào vấn đề chính.
- Cậu còn nhớ chuyện lần trước không? Lần đầu gặp nhau ấy!
- À..._Em gượng gạo cuối đầu xuống- Cho tớ xin lỗi chuyện hôm ấy nhé!
Em sợ phần lớn là vì khi biết cậu ấy là cháu trai của thầy hiệu trưởng, nếu đụng chạm thì có hối lộ hay cố gắng học đến mấy cũng phải ở lại lớp chắc còn cùng lắm thì bị đuổi học khỏi cái trường chuyên này. Trường nhìn em chăm chú rồi nửa đùa nửa thật.
- Không sao! Tớ không để bụng những người vô duyên như cậu đâu! Hahahaha!...
- Cậu nói cứ như là tạt một xô nước đá vào mặt tớ ấy!
- Hi...hi...hi...
Sau ngày hôm ấy, Trường hay đến nhà để em dạy kèm và thường xuyên trò chuyện với nhau.
Hôm nay, tình cờ em bắt gặp Trường đang chăm chú vào một vật gì đó, cậu tò mò lấy ra từ chiếc thùng rác và nâng niu chúng, cậu đọc một cách hăng say.
- Vứt nó đi!_Em từ cửa bếp chạy vào, thái độ giận dữ của em khiến Trường giật bắn.
- Sao lại vứt!
Em càng muốn lấy lại chúng thì Trường càng cố giấu dẹm.
- Tớ nói trả đây!..._Em ôm mặt khóc- Làm ơn...Trả đây...
Trường cuối sầm mặt, đến gần và khẽ chạm vào bờ vai nhỏ nhắn run rẩy của em.
- Tại sao cậu lại không tiếp tục viết truyện nữa?
- Tớ không biết do chúng bị lấy đi hay do tớ đã vô tình đánh mất những gì mình đang có nữa! Huhu....
- Không.
-...
- Nó mất chỉ khi cậu từ bỏ, cậu đã không đủ can đảm để đối diện với nó, là do cậu đã không giữ lấy chúng đấy. Nếu cậu đánh mất thì sẽ không thể tìm lại, nhưng nó sẽ trở lại khi cậu không từ bỏ.
Em chỉ biết ôm mặt khóc nức nở. Cậu ấy dịu dàng lau những giọt nước nóng hổi lăn dài trên đôi má, bàn tay cậu thật ấm áp, sự duy chuyển của từng đầu ngón tay lướt nhẹ từ hoen mi ướt đẫm nhòa lệ xuống đôi đôi gò má nóng bừng của em. Cậu dịu dàng như một cơn mưa xóa nhòa đi những giọt nước mắt của sự cô đơn trống trãi, chẳng mấy chốc hình ảnh của anh trong mắt em đã mờ dần và tan biến, thế giới trước mắt em...không còn hai màu đen trắng như phím đàn nữa. Nó, thế giới của riêng em tràn đầy màu sắc, xua tan cái mùa đông giá lạnh và mang đến cho em một khởi đầu mới. Trong phút chốc, em trở về với thực tại và mất vài giây để em có thể định thần lại sau cái nhìn xao xuyến vừa nãy, Trường đang ở ngay trước mặt em, cậu nhìn thẳng vào em, thật gần. Cậu đang đối diện trước mặt em, phản chiếu cái nhìn đòi hỏi một câu trả lời thật sự dành cho mình.
- Tớ...sẽ tiếp tục viết truyện!
Cậu ấy nhìn em với vẻ mặt đầy hào hứng.
- Vậy...hứa rằng khi viết xong, tớ phải là người đầu tiên đọc tác phẩm của cậu đấy!
- Cái tên này!_Em vừa cười vừa đánh Trường
Cậu ấy đã tình cờ tìm thấy những xấp giấy- Những tác phẩm mà em đã từ bỏ từ cái ngày hôm ấy...cái ngày Ngân nói rằng "Cũng sẽ viết truyện", cũng cái ngày...em mất anh và sau ngày hôm ấy là cái ngày mà em mất đi một tình bạn tốt đẹp.
Sau ngày Trường đã nói ra những lời nói đó, em đã quyết định rằng cũng sẽ tiếp tục viết truyện lại một phần là vì những gì cậu ấy đã nói và phần lớn là vì em không muốn từ bỏ ước mơ của mình.
Dáng người Trường cao ráo, bờ vai rộng, đúng chuẩn người mẫu. Gương mặt góc cạnh, đôi mắt cương nghị cùng với cặp chân mày kiếm, mái tóc cắt gọn gàng. Cậu chững chạc và đứng đắn. Đẹp theo nét riêng của cậu.
Sau giờ tan học, Trường hay đến đón em. Ngày cuối tuần, cậu thường đến để đọc những tác phẩm do em sáng tác, mỗi lần ấy cậu thường hay ngồi ở góc cửa sổ trong phòng em, những tia nắng đầu buổi chiều hắt từ cửa sổ tràn ngập khắp căn phòng là một màu ảm đạm hòa lẫn không gian yên tĩnh, lắng đọng. Em ưa cái cảm giác khi ngắm khuôn mặt chăm chú của cậu ấy, thật yên bình. Và nó đã trở thành một thói quen. Dường như nét mặt chăm chú của cậu mỗi khi đọc những câu chuyện em viết khiến em có chút bồi hồi, môi cậu khẽ mĩm cười kèm với ánh mắt dịu dàng mỗi khi đọc đến những chi tiết buồn cười ấy.
Những lần em làm bài tập hay viết truyện, cậu đều chăm chú vào em.
- Sao cứ nhìn mỗi tớ thế! Cứ như là trong phòng không có gì ngoài tớ ấy!_Em cười
- Ơ hay! Tớ có nhìn cậu đâu nào!...
Cứ thế, tay cậu vẫn chống lên cằm và chằm chằm vào em. Cái cử chỉ thật dễ thương khiến em phải phì cười. Vào buổi chiều hôm ấy_Ngày sinh nhật của em, em mặc một bộ váy màu hồng phấn kết hợp cùng với một cái áo khoác lửng màu trắng.Trường thì kết hợp quần jean cùng với một cái áo thun đơn giản trông rất manly, cậu ấy dẫn em đi ăn kem. Trên đường về...
- Chờ nhé! Để tớ vào nhà lấy ít đồ rồi đưa cậu về!
- Uk!
Trường nói rồi vào nhà, đứng một lúc, có tiếng gọi vang bên tai em. Đó là anh.
- Trâm Anh? Em Khỏe chứ? Dạo này em thế nào?
- Em ổn._Em rụt rè trả lời,em tự hỏi lẽ ra em phải vui khi nhìn thấy vẻ mặt phấn khởi ấy của anh lúc này nhưng sao em chẳng còn cảm thấy gì nữa nhỉ?-Anh có nhớ...hôm nay là ngày gì không?_Em cố ý hỏi
- Ngày hôm nay...anh không quan tâm. Trâm Anh à! Em hãy quay lại với anh nhé!
- Tôi là bạn trai của cô ấy, có chuyện gì sao?_Cánh tay to lực lưỡng của Trường rộng vòng siết chặt vòng eo của em, khiến khuôn mặt đượm buồn của em sau khi nghe câu nói ấy từ anh trở nên ngạc nhiên và đầy bỡ ngỡ, quả tim em như ngừng đập muốn rớt luôn ra ngoài.
- À...Ờ..Vậy hả? Anh không ngờ lại nhanh thế đấy!
- Cô ấy bận thời gian dành cho tôi rồi! Xin lỗi anh.
Trường lạnh nhạt nhìn anh rồi mỉm nhẹ nụ cười.
- Cám ơn vì đã chia tay với cô ấy để tôi có cơ hội được ở bên cạnh cô ấy nhé!_Cậu ấy kéo tay em đi khi chỉ kịp nhìn thấy vẻ mặt bơ phờ của anh, có cậu ấy, em nhận ra rằng mình có thể lướt qua anh thật chậm rãi, nhẹ nhàng. Không giống như những lần trước nữa.
Về đến phòng trọ em thuê, vào phòng khách, cậu ấy bẽn lẽn đưa em hộp quà thật to, nặng đến nỗi rớt cái "PHỊCH" xuống đất.
- Á! Cái gì vậy!? Cậu tính giết tớ à!?
- Mở ra đi!_Cậu ấy háo hức
Em mở "Thùng quà" một cách chậm rãi, vì bên ngoài không bọc giấy gói quà, cũng không có nơ màu mè. Buồn cười ở chỗ chiếc thùng đựng quà lại là một thùng nước mắm "Đệ nhị" được gói tỉ mỉ bằng băng keo trong dán ở xung quanh khiến em phải phì cười vì khó mở
- Cười gì! Thấy ghét! Tớ sợ sẽ bị thủng nên mới dán chặt như thế đấy!_Trường vừa nói vừa cười quê đẩy tay em.
- Ưàh! Biết rồi, biết rồi! Tớ thấy đẹp nên tớ mới cảm động cười xíu thôi mà! Hi...hi..
Sự hồi hộp sau từng lớp băng keo, không phải vì mong đợi một món quà có giá trị trong một cái thùng lớn, "Xoẹt!" Cuối cùng cũng hết lớp băng keo. Những giọt mồ hôi lăn dài ướt đẫm trán, tay em run run đặt lên nắp thùng và...nhẹ nhàng mở nó....!?
- Đây!?...Đây là.._Chợt!? Những giọt nước mắt lăn dài hòa cùng những giọt mồ hôi đẫm ướt
- Tất cả các tác phẩm của cậu, tớ đã sao chép vào thẻ nhớ rồi đem in thành sách đấy! Tớ cũng đã đặt ảnh bìa luôn rồi.
"Đây...đây giống như là tác phẩm của mình được xuất bản vậy, mặc dù...truyện của mình chưa từng được xuất bản nhưng...nhưng...đây là...những tác phẩm của mình..."
- Đây là những câu chuyện do chính tay cậu đã viết nên, tuy chúng chưa bao giờ được xuất bản nhưng...tớ cũng muốn chúng sẽ không bao giờ được xuất bản vì...vì nếu những tác phẩm của cậu được xuất bản thì sẽ có ngày tớ không còn là người duy nhất đọc chúng nữa!
- Đồ...đồ ngốc! Hu...! Sao lại trù, không muốn truyện của tớ được xuất bản cơ chứ! Tớ ghét...tớ ghét...hu...hu..._Em vừa nói vừa đánh iu Trường
- Hahaha!...Tớ biết lỗi rồi, cậu tha cho tớ!_Bỗng!? Cậu ấy kéo em vào lòng, lau đi những giọt nước mắt.- Này! Sao cứ khóc hoài thế! Sinh nhật được như thế thì phải vui chứ! Uổng công, tớ đã mất cả tuần để tưởng tượng ra cảnh cậu nhăng răng cười nham nhở!
- Tớ không khóc!_Em gào lên the thé
- Thế đây là nước gì!
- Nước ***...
- Hahahahaha!...Cái con ngốc này!_Cậu ấy đặt nhẹ làn môi mềm ấm áp của mình lên bờ môi đang lắp bắp của em và nhẹ nhàng thốt lên câu nói- Này! Yêu tớ nhé!
- Tớ ghét người bạn trai nào lại không nhớ sinh nhật của mình! Hu...cho dù có là đã chia tay đi chăng nữa! HU....!_Em khóc òa lên.Cậu ấy khẽ kéo vai em tựa lên bờ vai mạnh mẽ của cậu ấy. Cho dù em nói thế nhưng...câu nói ấy chỉ là cái cớ để khóc thay cho thái độ của em lúc này trước lời tỏ tình với vẻ mặt thật nghiêm túc của Trường. Em ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Sáng...
"Sột soạt!" Em mở mắt và thò tay vào túi, một tờ giấy...Trường!? "Tớ...xin lỗi cậu nhé! Ngày hôm nay, do sự sắp đặt từ trước của ba tớ nên tớ phải về lại Hàn. Cậu hãy giữ gìn sức khỏe, mong cho cậu và bạn trai cũ sớm quay lại, chúc cho những tác phẩm của cậu sẽ có một ngày được xuất bản, xin lỗi vì hôm qua..."
Trường!?
Em chạy ra ngoài với đôi bàn chân trần và leo lên chiếc taxi đến sân bay, trong đầu em như một vòng luẩn khuẩn.
- Nhanh lên! Bác!
- Kẹt xe rồi! Cô không thấy sao!_Bác tài xế gắt gỏng
Em vội vã quăng tiền vào mặt bác tài xế rồi nhảy xuống xe chạy bộ, em chạy như điên cuồng, chân em đau rát trên con đường đá.
Á!?
Chân em rỉ máu, em vấp ngã liên tục nhưng vẫn gượng dậy đau điếng, bộ váy em chưa thay ra lấm lem bùn đất, mái tóc bay trong gió rồi rũ rượi từng giọt mồ hôi, mắt em mờ dần, nhịp thở lẫn lộn. "Tại sao!...Chỉ sau một lời tỏ tình chỉ mới hôm qua...khi chưa nhận được câu trả lời...cậu đã..." Em không muốn mất đi một thứ gì nữa!
Em đến sân bay mau chóng vì lúc đầu bác tài xế đã đi được hơn nửa đoạn đường. Em chạy vào tìm, tìm, tìm...em tìm mãi...như không còn biết mình đang tìm gì nữa...em chỉ biết rằng nó quan trọng đến nhường nào. Em quay cuồng giữa một thế giới rộng lớn.
- ĐỒ NGỐC!!!_Em gào lên- Sao lại bỏ đi như thế!
Em khụy xuống vì kiệt sức, hai tay chống xuống đất nắm chặt lại, nước mắt tuôn ra một cách vô thức, những giọt nước ấm lăn chậm rãi trên hoen mi chao đi chao lại và rơi xuống đất những giọt nước mắt long lanh như thủy tinh trong suốt, khuôn mặt em nóng bừng. Bất giác!? Nghe tiếng gió xôn xao, em vội quay đầu lại nhưng chẳng thể nào tìm thấy Trường.
- Này! Ai là đồ ngốc hả!
Giọng nói trầm ấm, em xoay lưng phía ngược lại, mái tóc em lướt nhẹ trong gió, đó là!? Là Trường!? Em vội sấn tới cậu ấy
- ĐỒ ĐẠI NGỐC!
- Sao thế? Sao lại khóc?
- Biết rồi mà còn hỏi!
- Tớ phải trốn khỏi máy bay đấy!
- Sao không đi luôn đi!
- Vì tớ chưa nghe câu trả lời!_Cậu ấy thẳng thừng nhìn vào mắt em
Giữa khoảng trời rộng lớn mênh mông, những đám mây kết lại thành từng cụm trên nền bầu trời, mùi hương thoảng nhẹ trong gió, ánh nắng dịu ấm áp như ngày khởi đầu của mùa xuân. Lòng em xao xuyến bồi hồi, cái khoảnh khắc từng giây phút được ở bên cạnh cậu ấy. "Yes, I do!"
Vote Điểm :12345