MỞ ĐẦU Các bạn có bao tự hỏi bản thân về giá trị tình cảm, những thứ vật chất chứa đựng bên trong từng giọt nước mắt của bạn chưa? Nếu
nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn thì nước mắt cũng có thể xem là một tấm
gương phản chiếu sự thật phản chiếu tất cả cảm xúc của người tạo nên nó.
Nó mang tất cả những âm hưởng những tinh túy và đầy đủ nhất về màu sắc
của cuộc đời mà tạo hóa ban cho mỗi con người như chúng ta. Ta phải biết
biến hóa nó như thế nào để ko phải đánh rơi và hối hận về thanh xuân ta
bỏ lỡ. Và đây một màu sắc của nước mắt về tình yêu, tình người, sự khát
khao hạnh phúc, sự cảm thông, chia sẻ và cả tình lính.
Chương 1: Sự khác lạ. Tôi
là Nguyễn Phú Tài sinh ngày 15/07/2000 gia đình đủ sống chả khá giả gì,
là con 1 ba làm bảo vệ trường cấp 2-3 tại địa phương, nhà cách trường
tầm 2km , mẹ là tạp vụ trường mầm non lương đủ mua gạo. Dáng người tôi
trung bình ưa nhìn, học lực khá giỏi, thích nghe nhạc, xem phim, thích
ăn uống. Nguyễn Phú Đức sinh ngày 17/07/2000 gia đình khá giả thuộc
trung nông cha tên Phong làm cảnh sát , mẹ tên Anh là cán bộ quân y.
Ngoại hình cao ráo, gương mặt phúc hậu chẩn nét trai hàn, học lực khá
giỏi, sở thích nghe nhạc, xem phim, thích phượt. Nhà cách trường tầm
10km và cũng là con 1 trong gia đình. Nghe thoáng qua cứ tưởng tôi và
Đức là anh em đúng không? Nhưng thực chất tôi và cậu ấy chỉ là bạn do
cùng sở thích và họp nhau nên chúng tôi chơi với nhau rất thân, thân đến
nỗi ăn dầm nằm dề nhà của nhau như thói quen, nay ở nhà tôi mai ở nhà
cậu ấy có thể nói đó từ lâu đã trở thành ngôi nhà thứ 2 của tôi và cậu
ấy. Tôi và cậu ấy biết nhau từ khi là bạn cùng bàn hồi lớp 3, do nhà
cậu ấy xa trường và yếu tố công việc. Nên ba mẹ cậu ấy gửi cậu ấy ở lại
nhà tôi cứ điều đặng sáng chở đi học là chiều ở lại nhà tôi đến tối thì
về nhà, cứ mãi đến tận cấp 2 ba mẹ cậu ấy mới cho phép cậu ấy ở lại nhà
tôi vì vấn đề học tập và đường xá mặc khác họ cũng tin tưởng ba má tôi
nên kể từ đó mà cậu ta trở thành nhân khẩu nhà tôi. Do cả 2 đều là con 1
nên được trong chừng và giáo dục rất kỉ càng, tôi và Đức cũng có định
hướng cho mình sau này sẻ thi vào ngành công an để phục vụ nước nhà.
Thời gian trôi quá nhanh thấm thoát tôi và cậu ta đã là học sinh cuối
cấp. Thế rồi chuyện gì đến cũng sẻ đến vì đó là chân lí của cuộc sống
việc tất yếu của quy luật. Vừa ăn cơm xong Đức lấy điện thoại tôi
lăng quay xuống giường nằm. Tôi không hiểu nỗi cả 2 đều có điện thoại
riêng mà cậu ta lại không dùng lúc nào cũng lấy điện thoại tôi. Tôi hỏi
cậu ấy thì cậu ta bảo: không lẻ mài tiết điện thoại với tao, mượn chớ có
lấy luôn đâu mà sợ. Đành chịu thoi ai kêu nó là bạn thân của mình làm
chi. Trong lúc nó bấm tôi cũng chả làm gì nên lôi mấy cái bài tập khi
sáng ra làm, được một vài câu tôi quay sang bảo: - Ê, Cún mày không làm bài tập khi sớm đi ở đó mà lướt hoài! Nó lướt thêm vài cái rồi ngữa mặt lên trần nhà tay đặt điện thoại xuống niệm miệng kêu gào: -
Biết đến khi nào con mới có người yêu để được 'động đực' đây. Khi nào,
khi nào? Hãy cho con biết đi ông trời ơi, hãy cho tao biết đi Chó ơi? Tôi quay lại cầm quyển sách trên tay, ném vào người nó cười và bảo: -
Tao không biết nhưng cứ cầm điện thoại lướt nhìu vô thì tao biết...
ngày mai bà cô cho mày động mực trên sổ đầu bài rồi đừng khóc nghe chưa! Nó
bước xuống giường và ngồi vào bàn làm bài tập. Làm bài xong tôi chợt
nhớ mấy hôm trước nghe mấy cô cậu bạn trong lớp giới thiệu một quán mì
cay ở chợ huyện mới mở ngon và đẹp lắm , nên tôi quyết định rủ Đức đi
ăn. - Cún đi vô tắm đi rồi tao với mày đi chơi. - Còn học thêm chiều nay thì sao? - Thì trốn, đi tắm đi rồi đi, lẹ đi!. - Ừ! Trong
khoảng thời gian Cún đi tắm tôi tranh thủ soạn sách vở cho ngày mai đi
học, tôi lấy điện thoại gọi cho thầy dạy thêm xin nghỉ. - Alo, thầy ơi cho phép em với Đức nghỉ chiều nay nha thầy. Lí do là em nhờ Đức chở em đi khám bệnh ạ, dạ dạ cảm ơn thầy. (Hihihi) tôi cười vui ra mặt. -Chó mày lại cười ngu cái gì nữa đó? Tôi giật mình không biết nó tắm xong và đứng sao lưng của tôi từ lúc nào. - Lâu lâu mày cũng phải cho tao chạm mạch chứ. -Đi tắm đi rồi còn đi chơi nữa! -Dạ em biết rồi anh Cún ạ! - Ukm ngoan! -Ngoan cái đầu cưng! Tôi vừa nói vừa lấy cái khăn đang vắt ngang trên cổ Đức và vào nhà tắm. Thay đồ xong tôi bước ra Cún hỏi: - Mà nè đi đâu á? -Tao nghe mấy đứa trong lớp nói quán mì cay mới mở ở huyện ngon và đẹp lắm tao muốn đi ăn thử nên rủ mày đi luôn á mà! -Xin phép thầy nghỉ chưa á? -Rồi. Thoi đi! - Hai đứa không đi học mà đi đâu đó? Mẹ tôi ngồi phía trước xem tivi mà vẫn không quên quan tâm đến 2 cậu nhóc này. -
Dạ tụi con đi ra huyện chơi tối về ạ dạo này học hành căn thẳng quá nên
con với Chó định đi chơi cho khuây khỏa xin phép mẹ cho tụi con được
đi! - Ừ đi nhớ về sớm á, mà có về ăn cơm không để mẹ biết còn nấu? - Dạ chắc tụi con ăn ở ngoài luôn nha mẹ! - Mai ba mẹ về ngoại đám giỗ một ngày mốt về, hai đứa coi tự nấu nướng gì ăn nha. - Dạ, thưa mẹ con đi. - Mẹ con đi. Không ngờ lại qua cửa êm xuôi. Cái tài này của Cún là không chê vô đâu được. Rủ nó đi không bao giờ là sai lầm. Bước
chân đến quán cái đầu tiên đập vào mắt tui là hình ảnh 1 cửa tiệm được
trang hoàng và đầu tư đúng chuẩn hàn quốc, tiệm cao 3 tầng lầu, bên
trong còn có những chiếc bàn lùn, nệm ngồi ngoài ra còn có những bộ đồ
hen- bót lọng lẫy sặt sở sắc màu. Vị trí tôi và Cún chọn cũng khá lý
tưởng trên tầng 3 cạnh hành lang ở phía dưới là những dãy hoa mơ mộng đủ
màu sắc nào hoa sen trắng, hồng; hoa súng tím, hồng, trắng..., phía xa
xa đối diện với hành lang là vườn quốc gia Tràm Chim nơi mà muôn ngàn
cánh chim, nơi hoang sơ nhất của cánh rừng ngặp mặn. (Haizz) kêu sao mà
đám cô cậu không chết mê cho được. Đây cũng có thể nói là nơi hẹn hò lí
tưởng và cũng có thể đây là nơi chôn xâu những ký ức buồn, tôi nói như
vậy là do con bé trong giống học sinh trường tôi ngồi phía sao lưng Đức
đấy kìa: gương mặt ủ rủ, mệt mỏi như một kẻ thất tình. Thoi kệ đi thưởng
thức món ngon trước đã dù gì mình đến đây cũng vì nó mà. Chu choa
ơi, cô tiếp viên ở đây đẹp ngút mắt làm sao, cô chào món Cún nhanh nhẹ
chọn món không cần hỏi tôi muốn ăn gì tự nó chọn luôn, có lẻ vì chơi với
nhau đủ lâu để hiểu khẩu vị của nhau, lấm lúc chỉ cần nhìn là biết đối
phương muốn cái gì. Ăn xong tôi chưa về vọi Cún như hiểu ý tôi nên
chở tôi qua chợ ẩm thực đêm ăn thêm tăng 2 rồi về vừa no căng bụng vừa
kịp lúc trời vừa chạng vạng tối. Về nhà Đức xà xuống niệm cầm điện thoại lướt tới kéo luôi rồi cười 1 mình. - Ê, bộ bị trúng thực gì mà cười dữ dậy? - Chó mày có thấy ai bị trúng thực mà cười như tao không, chỉ có bệnh lâu năm nó mới vừa bị trúng thực vừa cười được như tao á! - Tao thấy rồi, nó đang ngồi trước mặt tao chứ đâu xa mà thấy với chưa. - Thui mày đi tắm đi cho tao nhờ, đi đi. nghe
nó nói vậy tôi cũng quay đi tắm ròi tranh thủ học bài. Nó tắm xong liền
lấy điện thoại ra sân nói chuyện hơn cả tiếng đồng hồ, không biết có
chuyện gì mà nói lắm thế. Khi nó trở vào là tôi cũng đã mắc xong màn và
đi ngủ. Sáng hôm sao nó thức sớm hơn bao giờ hết lại có thái độ nôn đi
học đến khác thường. - Nè thay đồ lẹ đi rồi tao chở mày đi ăn. - Trời ạ bộ bị bệnh gì mà bửa nay tốt dữ dậy. - Giờ sao ăn không để tao tính. - Ăn sao không ngu dại gì mà bỏ cơ hội được mày mời chứ. Hôm
nay là lần đầu tiên tôi đến trường sớm nhất bình thường thì trường đầy
ấp người rồi tôi mới vào. Ngai cả ba tôi đang trực đêm chưa kịp về ban
sáng cũng ngạt nhiên. - Sao bửa nay 2 đứa đi học sớm dữ dậy? - Dạ tại con bỏ quên tập nên tranh thủ vào học bài. - Ừ thoi 2 đứa học đi ba về còn đi ngoại nữa. - Dạ ba về. - Dạ chào ba. Ái
chà nay lạ dữ, lần này nó bỏ mình đi chơi riêng luôn, mới sáng sớm mà
nó đã sang khối 11 chơi rồi. ( haizzz) mà kệ đi lâu lâu nó mới đi mà.
Điều tôi bất ngờ không dừng ở đó mà là lần đầu tiên vừa vào tiết mà nó
đã lấy điện thoại ra nhấn tin, bình thường thì gần ra chơi hay nghỉ giữa
tiết nó mới bấm. Rồi 2 tiết troi qua nhanh chóng mặt tôi định quay sang
hỏi chuyện khi sớm thì nó đã bóc hơi từ lúc nào cũng chả biết. - Ê Đức đâu rồi, bộ gia can nhà mày li thân hả?- Nhi con nhỏ bạn cùng nhóm thấy lạ hỏi. - Mày khùng hả sao hỏi anh tao như vậy! Mày phải hỏi bộ vợ chồng anh ly dị hả?- Châu em gái họ ma ranh. ( hahaha) cả nhóm cười ồ lên. - Thôi đi mấy anh mấy chị cho em được yên tâm ăn ạ. Hết giờ ra chơi Đức vào lớp trong rất vui vẻ, tôi quay sang câu cổ hỏi khẻ. - Ê bộ mày đang yêu hả? - Yêu gì mạy học đi cô vô kìa! -Tao nghi lắm nghe, về mét mẹ nè! (Hihihi) hắng đỏ mặt lên. Cuối cùng cũng học xong. Tôi hóa gian Châu về vì Đức phải đi công việc riêng nên không tiện cho tôi theo. Châu
là cô em họ của tôi sinh ngày 18/10/2000 cha mẹ là trung nông là tiểu
thương vừa ở chợ, tính tình hơi tiểu thư nhưng rất hòa đồng, học lực khá
giỏi, ở cách nhà tôi hơn nữa cây số. Còn một nhân vật không kém quan trọng đối với tôi là Nhi. Nhi
sinh ngày 03/02/2000 nhà thượng lưu ba mẹ là chủ doanh nghiệp lớn ở đất
sen hồng Đồng Tháp tuy giàu nhưng chưa bao giờ có tính đanh đá tiểu thư
như bọn nhà giàu, học lực khá giỏi, cách nhà tôi 3km. Tôi ở nhà có
biệt danh là Chó, Đức là Cún, Châu là Mèo, còn một cô bạn nữa tên Nhi là
Heo đó là những biệt danh do chúng tôi đặt cho nhau ở nhà thì gọi thế
lên trường lại gọi là tên chúng tôi được mệnh danh là bộ tứ bất bại, bởi
có tên như vậy là do chúng tôi luôn đạt các thành tích cao trong văn
hóa và võ thuật. Đức là đầu tàu trong toán học. Tôi đầu tàu trong văn học. Châu đầu tàu trong mĩ thuật và sử học. Nhi đầu tàu trong vật lí học. Ngoài ra 4 người chúng tôi còn là mầm xanh trong võ thuật khi đem về rất nhiều huy chưng vàng cấp tỉnh cho câu lạc bộ xã nhà. Chương 2: Niềm vui bất ngờ. Tôi về đến nhà thì thấy Đức đã về từ lúc nào tôi ngạc nhiên hỏi. - Cún sao mày về sớm vậy tao tưởng mày đi chơi với em 11 ấy rồi chứ? -
Đúng ra là như vậy nhưng tao nhớ ra là hôm nay ba mẹ đi về ngoại, mà
mày lại không biết nấu ăn nên tao lo mày lại ăn mì gói nên về nấu cơm
cho mày ăn nè còn đồi gì nữa! - Mày biết nấu ăn sao tao không biết vậy cà, ăn được không đó! -
Mày có đời nào chịu vô bếp đâu mà biết, mẹ bảo mấy món này mày thích ăn
nhất kêu tao học nấu đi phòng khi nào mẹ có đi đâu thì ở nhà cũng biết
nấu cho mày ăn, mẹ còn nói cả tuổi thanh xuân của mày chỉ biết nấu trứng
chiên mì gói thoi! - Sao không đi hẹn hò đi, dù sao đó cũng là chuyện của mày mà "bạn bè nhất thời, hạnh phúc là cả đời" không đi đánh mất rồi sao? - Không có nhỏ này thì còn có nhỏ khác còn trẻ, khỏe lo gì ế. Nhưng anh em như mày mãi mãi tao không kiếm được đâu! - Xong rồi nè ăn thử đi! - Ukm cũng được xém như mẹ nấu, 8 điểm. - Cái gì! Lần đầu tao vô bếp là nấu món mày thích ăn nhất mà chỉ cho 8 điểm. - Vậy thì 7 điểm vì lần đầu lần sau cố gắn hơn nha.