Đang là tháng hè, những cơn mưa cứ bất chợt thay nhau đổ xô trên các con đường và qua từng góc hẻm. Buổi chiều trong cơn mưa nặng hạt ấy, mọi thứ xung quanh như vắng lặng chẳng một ai. Thầm lặng, có một người mẹ đang đợi con mình dưới mái hiên trong một ngôi nhà đã cũ…
Từ đằng ấy xa xa, trông con đã về, bà liền mang ô nhanh chân ra đón..
- Nhanh lên con, ướt hết..
Trên chiếc xe đạp đã cũ, cô con gái của bà vừa mới về sau buổi học hè ở trường. Vội vàng vào nhà lấy khăn, bà lau tóc cho con không phải bị ướt. Nhìn con mình, bà nhẹ cười rồi hỏi..
- Có đói bụng chưa? Ăn cơm với mẹ luôn.
- Chút nữa con lại nhà bạn làm bài tập…
- Hè mà cũng làm bài tập nữa sao?
- Có sao không, tối khỏi đợi con về, mẹ cứ ngủ trước.
Nghe Thiên-con gái mình trả lời, bà không buồn mấy vì từ trước giờ Thiên là đứa "bướng” như vậy. Bà không nói gì, lẳng lặng ra nhà sau dọn cơm..
Buổi chiều hôm ấy là một buổi chiều với không khí thật ảm đạm của buổi cơm giữa Thiên và mẹ. Trong nhà chỉ có hai người, ba Thiên đã rời đi khi cô chỉ mới 12 tuổi, còn mẹ Thiên phải bươn trải rất vất vả để có thể lo được cho cô. Nhận ra đều đó nên Thiên cố tâm học giỏi để mẹ vui hơn nhưng về tính tình thì chắc có lẽ do một phần về tâm lí của tuổi mới lớn nên càng lớn lên Thiên luôn cảm thấy mình bất hạnh so với người khác. Vì thế nên có lúc Thiên còn cáu gắt khi thấy bạn bè được ba chở đi học hay đi đâu đó, rồi cứ thế Thiên nghĩ lại mình và mặc cảm với những thứ xung quanh…
Như đã nói, tối hôm đó Thiên đến nhà bạn làm bài tập nhưng khi về đến nhà không thấy mẹ nên vội đi xung quanh tìm kiếm.
"Mẹ đâu rồi? Chẳng lẽ mẹ lại mua đồ ăn tối cho mình..”_Thiên thở dài, định lấy xe đi tìm mẹ mình thì lúc đó bà cũng vừa về..
- Con học về rồi à, về lâu chưa? Định đi đâu mà dẫn xe ra vậy?
- Mới về thôi, không thấy mẹ nên đi tìm. Sao dạo này mẹ cứ ra ngoài vào buổi tối vậy?
- Mẹ có mua đồ ăn tối cho con, khi nào đói thì ăn..
Bà nói xong, bước "chậm chạp” xuống nhà bếp. Thiên đứng đó nhìn mẹ mà trong đầu cứ toàn dấu chấm hỏi. Cũng chẳng hiểu sao mỗi khi tối mẹ ra ngoài về thì chỉ nói vài câu rồi bỏ ra nhà sau. Đó lại là một câu hỏi…
Cuộc sống của họ vẫn trôi qua từng ngày, không thật chậm nhưng cũng không quá nhanh. Thiên luôn được mẹ lo lắng và chăm sóc, bà rất thương Thiên vì cô là đứa con duy nhất của mình. Và vẫn là các buổi học nhóm ở nhà bạn, một hôm lúc cả nhóm tan ra về..
- Hôm nay tụi mình đi chơi đi mọi người?
Đám bạn rủ nhau đi, còn Thiên thì cứ chầm chừ…
- Thiên chưa xin mẹ đâu, mọi người cứ đi đi..
Từ trước giờ Thiên vốn là một đứa con ngoan tuy có hơi bướng nhưng Thiên đều hỏi mẹ trước khi mình làm điều gì đó nên Thiên liền mở lời từ chối, còn cả nhóm thì cứ rủ rê..
- Trời ạ, sang năm lớp 12 rồi, đi đâu cũng xin phép thế à?
- Đi đi, một chút thôi, không sao đâu..
Bạn Thiên cứ rủ, Thiên thì lại chầm chừ hồi lâu rồi cũng đồng ý.
- Được rồi, đi thì đi, ai sợ chứ.
Sau buổi tối hôm đó, việc học xong rồi lại bày trò đi chơi. Thời gian mà Thiên nói với mẹ là đi học nhóm lại càng dài thêm…
- Mấy hôm nay sao con về trễ vậy?
Mẹ Thiên thấy lạ nên hỏi con gái, bà nhìn lên đồng hồ thì đã là 10giờ tối rồi. Thiên nhìn mẹ nhíu mài tỏ vẻ bực dọc..
- Con đi học chứ có đi đâu mà lâu.
- Ùm, khi nảy mẹ có mua đồ ăn, con vào thay đồ rồi ra ăn kẻo nguội.
Thiên nhìn mẹ không nói câu nào và bỏ lên phòng..
Sáng hôm sau mẹ Thiên ra chợ thì gặp một người bạn. Bà ta làm lau công cho một quán bar và chắc một điều đó cũng là nơi tụ tập của Thiên và nhóm bạn sau giờ học.
- Chị này, hôm trước em thấy Thiên con chị đến quán với nhóm bạn.
- Không đâu, em nhìn nhầm ai rồi, Thiên nó đi học nhóm ở nhà bạn. Con bé không hư hỏng vậy đâu.
- Em để ý thấy nhóm bạn đó không được đâu, chị về nói Thiên xem.
- Ùm..
Mẹ Thiên chỉ ậm ừ rồi cười cho qua chuyện. Bà một nửa, một nửa không, vì tính Thiên trước giờ bà hiểu rất rõ. Nhưng lần này lại khác, có lẽ Thiên đã "hư hỏng” bởi sự rủ rê của đám bạn kia mất rồi mà bà không hay biết.
Tối hôm đó, Thiên đi học về. Mẹ Thiên lúc này mới đến và hỏi:
- Có thật là mấy hôm nay con đến nhà bạn để học nhóm không Thiên?
Thiên bất giác xoay sang nhìn mẹ mình, nhịp tim cô gái có hơi nhanh hơn bình thường một chút nhưng cố lấy lại bình tĩnh, cô nghĩ "Chắc mẹ chỉ hỏi vậy thôi chứ thật không có chuyện gì đâu..”. Rồi ngập ngừng, Thiên trả lời:
- D..d..d..dạ, c..c.con chỉ đến nhà bạn học nhóm xong rồi về thôi mẹ..
- Ùm. Vậy mà dì Mai nói là Thiên của mẹ tụ tập nơi quán xá phức tạp.
Bà thở dài nhìn Thiên và nhận ra câu trả lời ấp a ấm úp đó là đang nói dối mình.
- Thôi, con lên phòng thay quần áo rồi ngủ sớm đi.
Có người mẹ nào lại chẳng thương con mình, hiển nhiên mẹ Thiên không ngoại lệ. Người ta thường nói "Thương con cho roi cho vọt, ghét con cho ngọt cho bùi.”. Và chắc hẳn là vậy, bà thương Thiên rất nhiều, thương gấp hai lần, thương thay cho người cha không có trách nhiệm của Thiên và thương Thiên gấp bội. Nhưng trước giờ bà luôn để Thiên tự mình nhận ra cái sai nào đó mà nhận lỗi trước bà, bà đều tha thứ chỉ cần đừng để chuyện đó lặp lại lần thứ hai. Hiện tại bà cũng nghĩ vậy, dù biết sự thật thì sao? Dù bà có nói ra và cầm roi lên thì sao? Cũng chỉ làm mất đi tình cảm mẹ con giữa hai người, còn Thiên lại chỉ có mỗi bà là người bên cạnh và lo lắng cho cô. Một lần suy nghĩ là nghĩ cho Thiên, hai lần suy nghĩ vẫn là nghĩ cho Thiên và lần thứ ba vẫn là như thế. Nhưng còn Thiên, bề mặt của sự thật là Thiên lại người nói dối và không nghĩ mẹ mình sẽ buồn lo như thế nào..
Buổi tối vài ngày sau Thiên lại học nhóm, lo lắng mẹ sẽ phát hiện nên ý kiến.
- Hôm nay tụi mình đến quán khác đi, mẹ Thiên đang nghi ngờ chỗ đó rồi đấy.
- Ùm…cũng được, kế bên tiệm thuốc đầu đường cũng có một quán đó. Tụi mình đi thử xem, đó giờ mình chưa vào quán ấy.
- Ùm, vậy đi…
Nhóm bạn hớn hở đồng thanh rồi dắt xe ra xuất phát. Cả nhóm vào quán rồi cứ thế nhảy nhót điên cuồng theo dòng nhạc EDM. Nhưng thật, mọi thứ đều có mặt lợi và mặt hại của nó, cô gái tên Thiên mặc cảm và lạnh nhạt ngày nào đang dần mở lòng hơn với những thứ xung quanh. Nhưng cũng thật, mọi thứ cần phải biết dừng lại ở một điểm nào đó được gọi là giới hạn. Và Thiên đã không làm được điều đó…
Trong lúc ra về, Thiên sững sốt khi thấy mẹ mình trên chiếc xe đạp đã cũ kĩ đang dần tiến lại mình. Sắc mặt tái mét và giọng nói hơi run, Thiên nhìn mẹ.
- M..m..mẹ…
Bà thì nhìn Thiên với ánh mắt giận dữ rồi nói to.
- Đi về liền.
Trong người Thiên như nóng lên, cảm thấy xấu hổ với bạn bè vì từ trước giờ Thiên không muốn người khác biết mẹ mình chỉ là một người quá đỗi bình thường. Thiên lặng thing theo mẹ về nhà, còn bà thì rất giận Thiên vì cô con gái đã nói dối mình như thế.
- Tại sao con lại đến những nơi đó, có biết là nó phức tạp không hả?
Lúc này Thiên mới trả lời lại..
- Mẹ theo dõi tôi đó à?
- Mày còn nói vậy nữa hả? Nói dối đi học rồi đi chơi.
- Đến đó chỉ để giải trí chút thôi, có gì mà mẹ cứ làm quá lên.
- Sao? Giờ nói mẹ làm quá, mày tụ tập với tụi đó tới hư hỏng như thế này luôn rồi hả?
Bà mắng Thiên nhưng trong lòng đau xót vô cùng. Nhận ra đứa con bà giờ đây đã quá thay đổi, nước mắt bà rưng rưng, giọng nói nghẹn lại, bà định quay đi ra nhà sau thì Thiên lại mạnh miệng nói:
- Sau này mẹ đừng xuất hiện trước mặt bạn bè tôi nữa.
- Mày nói sao? Mày còn coi người này là mẹ mình không? Mày sợ xấu hổ với bạn bè vì mẹ mày nghèo nàn phải không?
- Đúng vậy, tôi đã không có cha, tôi cũng không muốn người khác biết mẹ tôi là như vậy.
- Màyy…
Thiên vừa nói dứt lời, bà xoay lại nhìn cô đưa tay lên định cho cô con gái một cái tát vào mặt. Nhưng không, bà rút tay lại vì không nở đánh con mình.
- Xấu hổ lắm chứ gì, mày đi đi, mày đi tìm người nào đó tốt hơn người mẹ này.
- Được thôi, mẹ muốn thì tôi đi cho mẹ khỏi bận tâm.
Thiên nói xong, lấy tay lau nước mắt mình rồi chạy ra khỏi nhà. Mẹ cô đứng lặng đi vì những lời nói hôm nay của Thiên. Bà thật sự đau lòng vì đứa con mà bà thương yêu hết lòng lại nói mình là một người quá đỗi bình thường, xấu hổ vì mẹ nó.
Còn Thiên thì bỏ mẹ mình mà đi không nói một lời xin lỗi. Cô đến công viên ngồi trên hàng ghế đá, giờ này cũng là nửa đêm nên chẳng còn ai xung quanh chỉ có những ánh đèn đường lập lờ, cô nhìn lên bầu trời đầy sao rồi rút tay xoa xoa vì không khí vào đêm rất lạnh lẽo. Trước giờ Thiên nghĩ mình là người bất hạnh và bây giờ vẫn cái suy nghĩ đó, nhiều hơn lại là… Bất chợt những nghĩ suy về mẹ cứ lẫn quẫn trong đầu Thiên lúc này. Về những khi cô cùng mẹ ra chợ để buôn bán, những lần Thiên bệnh mẹ đều lo cho Thiên từng li từng tí. Giọt nước mắt chợt tuôn ra trong đôi mắt cô gái khi nhớ lại những điều đó. Thiên cảm giác thương mẹ, nhưng khi nghĩ đến lúc mẹ bắt Thiên phải về trước mặt bạn bè như vậy, Thiên lại giận mẹ và không muốn thấy bà nữa. Thương mẹ thì có thật đó, nhưng có lẽ cái tôi của Thiên còn lớn cả tình cảm này. Thiên nghĩ đơn giản việc đi chơi như thế chỉ là giải trí, nhưng Thiên còn chưa nhận biết được những nơi đó có nhiều cạm bẫy và nguy hiểm như thế nào. Mẹ Thiên là người lớn nên sẽ nghĩ nhiều hơn, biết cái nào tốt và xấu nhưng dù có nghĩ như thế nào thì bà cũng chỉ muốn tốt cho con mình thôi, nhưng Thiên không muốn biết điều đó. Rồi cứ thế Thiên ngủ gật trên hàng ghế trong công viên rộng lớn.
Sáng lại, Thiên bị đánh thức bởi tiếng ồn ào của xe máy bên đường. Nhìn sang cạnh mình, Thiên thấy một cô gái cũng trạng tuổi cô đang tựa đầu lên ghế mà ngủ gật. Cô gái tỉnh dậy, xoay sang hỏi Thiên:
- Chào bạn, sao bạn lại ngủ gật ở đây?
- À..à..tại, tôi bỏ nhà ra đây rồi ngủ quên.
Thiên ngại khi nói mình là đứa bỏ nhà mà đi, rồi nhìn sang hỏi cô gái đang ngồi cạnh:
- Còn bạn, sao bạn ở đây? Chẳng lẽ bạn cũng như tôi..
Cô gái ngồi cạnh Thiên trông có vẻ buồn, rồi ngập ngừng nói:
- Tôi..tôi không có nhà để về, từ nhỏ tôi đã là trẻ mồ côi rồi. Còn tại sao tôi ở đây thì tại thấy bạn là con gái mà một mình giữa đêm như vậy nên ở lại, dù gì tôi cũng giúp được gì đó.
- Ùm cảm ơn, cũng xin lỗi nha. Tôi không cố ý nhắc đến nỗi buồn của bạn đâu.
- Không sao, sự thật thì nhiều lúc cũng phải đối mặt thôi. À, mà bạn tên gì?
- Tôi tên Ngọc Thiên, còn bạn?
- Tôi là Thanh, rất vui vì được làm bạn.
Cả hai cùng nhau ngồi nói chuyện hồi lâu rồi Thanh lấy ra trong túi mình được 20k, đủ để mua hai ổ bánh mì. Sau đó đưa Thiên đến quán cơm, nơi mà Thanh làm hằng ngày để có tiền nuôi sống bản thân. Cả ngày hôm ấy Thiên làm cho quán cơm đó được 30k, chỉ 30k. Đến chiều, Thanh đưa Thiên tới nơi mà Thanh ở, đó là bên dưới của đường cầu..
- Bạn ở đây sao?
- Ùm, mình ở đây, bạn không phân biệt đối xử với nó chứ?
Thiên nghe đến câu đấy thì bỗng thấy "chạnh lòng”. Thế mà Thiên lại nghĩ nhà cô, nghĩ cả mẹ và cô là người nghèo khổ lắm. Thanh cười nhìn Thiên rồi ngồi xuống cạnh, cả hai cùng nhau nhìn ra phía sông rồi Thanh mở lời.
- Sao bạn lại bỏ nhà đi vậy?
Thiên nhìn sang Thanh rồi chậm rãi kể lại sự việc đó…
- Thì ra là vậy, bạn là người có lỗi rồi đó. Hãy về nhà và xin lỗi mẹ mình đi..
- Tôi hiểu chứ, nhưng tôi…
- Bạn cứ nhìn tôi xem, tôi còn không biết mẹ mình là ai, còn bạn? Phải biết trân trọng điều đó chứ.
Thiên thở dài, cô gái dường như nhận ra mình đã sai và muốn về ngay với mẹ.
Nhưng thật không hay khi cái tôi của cô cứ trỗi dậy.
- Thôi, bạn cứ cho tôi ở đây vài hôm nhé!
- Được chứ, nhưng hứa với tôi bạn sẽ trở về với mẹ mình, đồng ý không?
- Ùm, tôi hứa.
Thanh cười rồi cùng nhau kể về cuộc sống của mỗi người. Dù chỉ vừa kết bạn với nhau nhưng họ cứ như bạn thân lâu lắm rồi vậy. Thanh là trẻ mồ côi, từ khi cô lớn lên thì chỉ biết mình được gửi vào viện mồ côi. Đến giờ, khi cô đã lớn và đủ lớn để có thể tự nuôi sống bản thân nên cũng không muốn để người khác phải lo cho mình mãi như vậy. Cô đã quyết định tự tay mình tạo nên cuộc sống riêng mà không phải dựa dẫm vào bất cứ ai.
Ba ngày trôi qua, ngày nào Thanh cũng khuyên Thiên về nhà với mẹ. Nhưng Thiên cứ ngại không dám về, vì tuổi trẻ nên rất tự đại và xem cái sĩ diện của mình là trên hết. Tối hôm đó khi ngủ, Thiên mơ thấy mẹ mình đang ngồi trên ghế trước mái hiên và đợi Thiên đi học về trong cơn mưa, hình ảnh bà đang cực nhọc ngồi nơi góc chợ mồ hôi nhễ nhãi, kiếm một số một tiền ít ỏi để lo cho Thiên ăn học, rồi hình ảnh của người mẹ cứ thế xuất hiện từng thứ một như có ai đó đang cố chuyển kênh và người xem đó là Thiên, chợt lại xuất hiện hình ảnh mẹ cô đang ngồi khóc vì đợi nhưng không thấy Thiên về, bóng dáng ấy dần dần đi xa trong cơn mê man của của cô. Đôi mắt Thiên nhắm híp lại nhưng nước mắt cứ tuôn trong vô thức, cô gọi tên nhưng hình bóng mẹ cứ xa dần, xa dần..
- M..m..mẹ..!!!
- Thiên, Thiên, Thiên sao vậy?
Thanh giật mình tỉnh dậy quan tâm Thiên..
- Thiên vừa mơ thấy mẹ, nhưng mẹ cứ đi xa Thiên cố kêu nhưng mẹ không quay lại.
- Thôi, ngủ đi. Đó chỉ là giấc mơ, mẹ vẫn đang ở nhà đợi Thiên mà, nếu nhớ mẹ như vậy thì bây giờ Thiên phải ngủ để mai còn về với mẹ nữa chứ, không thôi mắt như gấu trúc cho xem. Ngủ đi.
Thanh chọc cười Thiên rồi nằm xuống. Còn Thiên thì nằm đó nhưng mắt cứ nhìn xung quanh, cô không thể nào ru mình ngủ được. Những lúc như thế này, Thiên lại cảm thấy thương mẹ, hiểu cho mẹ hơn…
Ngày hôm sau…Giờ nghỉ trưa, Thiên kéo tay Thanh ra ngoài.
- Thanh, đi đến đến đây với Thiên nhe?
- Đi đâu?
- Thì đi đi rồi biết.
Thiên cười rồi đưa Thanh đến quán kem, trông quán có một chút sang trọng. Thanh nhìn xung quanh quán rồi kéo tay Thiên.
- Thôi mình về đi. Chổ này không hợp với Thanh đâu.
- Sao vậy? Đâu ai cấm mình không được vào đây đâu chứ.
- Thanh sợ người khác sẽ nói lời không hay khi đi với một đứa lang thang như Thanh đó. Mình về đi.
- Buồn nha. Thiên không suy nghĩ như vậy nữa đâu, với lại Thiên cũng có chuyện muốn nói.
Nghe vậy, Thanh không nói gì, chỉ ậm ừ rồi bị Thiên kéo lại bàn ngồi. Thiên nói với Thanh cô đã quyết định hôm nay sẽ trở về với mẹ. Nghe được điều đó, Thanh rất vui nhưng cũng thoáng buồn vì sẽ mất đi một người bạn đã bên cạnh mình, dù là một thời gian ngắn thôi nhưng đó vẫn là kỉ niệm đáng nhớ. Thanh thở dài rồi cười nhẹ nói với Thiên.
- Ùm, vậy tốt rồi. Chút nữa Thiên có về chỗ của Thanh lấy đồ gì không?
Thiên đứng lên chỉ Thanh bộ đồ mà mình đang mặc.
- Nhìn đây, hôm nay Thiên mặc đồ của Thiên mà.
Đúng là như vậy. Lúc chạy ra khỏi nhà, Thiên chẳng mang gì theo ngoài bộ đồ mà Thiên đang mặc trên người. Thanh chợt hiểu vấn đề, rồi mĩm cười với Thiên nhưng nụ cười ấy tiềm ẩn một nỗi buồn.
- Nên hôm nay là lần cuối mình gặp nhau đấy. À không phải, Thiên sẽ đến để gặp Thanh, nhất định là vậy mà.
- Ùm, hứa rồi đó. Không đến tìm Thanh là giận Thiên luôn.
- Không đâu, chắc chắn Thiên sẽ lại tìm Thanh mà. Thôi ăn đi, kem chảy hết rồi kìa, này là Thiên "bao” nhá.
Từ khi hai người là bạn của nhau, Thanh là người nói nhiều nhất nhưng cũng từ lúc nghe được quyết định của Thiên, Thanh chỉ gượng cười và không nói gì. Thiên cùng Thanh về lại quán cơm để Thiên xin phép nghỉ việc. Rồi lần nữa nói tạm biệt với Thanh.
- Thiên đi nha, cảm ơn Thanh trong những ngày qua.
Thanh cười rồi kêu xe cho Thiên. Về đến nhà, thấy cửa đã khóa nghĩ là chắc mẹ còn bán ở chợ. Thiên suy nghĩ rồi ngồi dưới hiên chờ mẹ, cô nhớ lại những lần trời mưa mẹ cũng đã chờ mình như thế, cô cảm thấy thương mẹ nhiều hơn. Một người hàng xóm đi ngang thấy Thiên đang ngồi thì đi đến nói.
- Thiên, con về rồi à. Sao còn ngồi đây? Mẹ con đang nhập viện kìa..
- Dạ? Dì nói sao? Mẹ con đã bị gì?
Thế là người hàng xóm đã kể lại cho Thiên nghe. Từ lâu mẹ Thiên đã mắc phải chứng bệnh về đường ruột. Cơn đau ở bụng lại hoành hành với bà, cũng chính là những khi Thiên đi học nhóm về mà không thấy mẹ, những lúc đó là lúc bà ra ngoài để mua thuốc nhưng Thiên đã không biết và đến vũ trường gần đó nên bị mẹ bắt gặp. Bà phải cố giấu mấy năm trời cơn đau thắt ruột vì nói ra bà sợ Thiên sẽ buồn lo. Nhưng khi bà trong tình trạng như vậy thì Thiên lại lừa dối bà và tụ tập với nhóm bạn không ra gì thì tự hỏi có người mẹ nào không giận, không buồn. Ngày mà Thiên bỏ nhà đi là lúc bà ngã quỵ vì cơn đau và đau hơn thế là những câu nói của Thiên.
Thiên nghe đến đâu thì nước mắt lại lăn dài đến đấy. Cô hối hận và tự trách vì đã không quan tâm, không nghĩ cho mẹ mình, còn nói ra những lời khiến mẹ buồn. Thiên nhanh chào người hàng xóm rồi lấy xe đạp được dựng trước nhà vội chạy đến bệnh viện với mẹ. Tìm được phòng, Thiên nhẹ bước vào…Bà thấy Thiên nên vội gượng ngồi dậy.
- Thiên,…con về rồi à?
- Mẹ nằm xuống đi, vết thương còn đau mà.
Thiên chạy đến đỡ mẹ mình nằm xuống, cô lo cho mẹ vì bà phẫu thuật xong chỉ mới ba ngày thôi.
- Con, mấy hôm nay con ở đâu?
- Mẹ đừng lo, chổ đó tuy không cao sang nhưng không phải xấu đâu mẹ à. Con sẽ kể lại sau, còn mẹ, sao lại không cho con hay bệnh của mẹ?
- Mẹ sợ con lo thôi. Con về thì tốt rồi…
Thiên ôm mẹ vỡ òa. Cô nói với mẹ lời xin lỗi từ sâu đáy lòng mình, thật may mắn điều đó không quá trễ…
Vài tuần trôi qua, mẹ Thiên đã được xuất viện. Lúc này cô con gái mới kể lại những ngày không ở nhà cô đã làm gì và ở đâu. Bà cười nhìn Thiên.
- Vậy phải cảm ơn cô gái đó rất nhiều rồi. Nếu được, cứ rủ bạn về đây, con gái mà ở ngoài đường như vậy là không được đâu.
- Mẹ nói thật à? Mẹ đồng ý cho bạn ấy ở chung với mình sao?
Mẹ Thiên nhìn cô cười rồi gật đầu. Chiều hôm ấy Thiên lấy xe, đạp thật nhanh đến chổ của Thanh, nhưng đến nơi cô nhìn xung quanh mà chẳng thấy ai, chỉ còn nghe được tiếng còi xe in ỏi trên cầu và cả những món đồ của Thanh cũng chẳng còn thứ gì để lại.
"Chẳng lẽ Thanh có chuyện rồi hay sao?”. Thiên lo lắng rồi ngước mắt lên thì thấy có một tờ giấy, tò mò mở ra xem thì ra đó là thư của Thanh gửi cho Thiên.
"Thanh đây, mình biết chắc chắn Thiên sẽ lại đến mà. Nhưng Thiên đến trễ rồi đó, Thanh chờ hoài không thấy nên giận Thiên rồi. À thôi, Thanh chỉ nói đùa đấy, đừng bận tâm nha. Chẳng qua là Thanh được một người đi đường giúp Thanh tìm được một công việc ổn định hơn nhưng phải nói là nơi đó hơi xa á, không có cách nào liên lạc được với Thiên nên đành trông cậy vào lá thư này thôi. Trong khoảng thời gian vẻn vẹn ba ngày đó thật đẹp đúng không? Cảm ơn vì đã cho Thanh biết được tình bạn là như thế nào. Giờ thì tạm biệt Thiên nhé, hi vọng một ngày nào đó được gặp lại Thiên. Nhớ là phải học thật tốt và là một người con ngoan ngoãn đó. Hạ bút nhé…”
Thiên cười thầm, trong lòng chợt một nguồn xúc cảm dâng lên, cảm nhận được sóng mũi của mình có chút cay cay, rồi theo đó là dòng nước mắt lăn dài trên má. Thiên nhớ lại khi cả hai cùng nhau đi đến phụ việc cho quán cơm, những buổi trời mưa và ngồi sát nhau để không cảm thấy lạnh,…Người bạn này đã giúp Thiên nhận ra chính mình và làm những gì nên hay không nên. Thiên cầm giữ lá thư trên tay rồi áp nó vào ngực mình. Và chắc chắn rằng họ sẽ không quên về câu chuyện đáng buồn nhưng sâu lắng này.
Đừng cảm thấy không hài lòng với những gì bạn có. Hãy tin rằng đang có một ai đó, họ muốn được như bạn nhưng còn không có thể. Hãy biết trân trọng, cuộc sống là của bạn mà thôi!