Mẹ ơi!!!! Con " Thèm".... Thèm Yêu Thương Của Mẹ ( đọc và suy nghĩ nhé)
tác giả: Hằng Yumy ( fb: yumy Hằng- Bằng's)
- con ăn hại? Có mỗi làm thôi mà cũng đứt tay. Chẳng được cái bộ gì... Mày chẳg đáng làm con tao. Hôm nay cho m nhịn vì không xong nhiệm vụ. Tao không nuôi mày không công đâu.
Lại là cái câu nói cuối cùg ấy, chẳng biết bao nhiêu lần mẹ nó nói với nó như thế, nó đau lắm? nó muốn nói rằng nó đã làm xong nhiệm vụ rồi, nó cứ quờ quờ cái tay để mẹ hiểu, nó đâu nói được. và mẹ nó cũng đâu có hiểu. Nó đã cố gắng hết sức làm việc mẹ nó giao. nó chìa Đôi bàn tay bật móng xưng tấy,và cả những viết cứa trên tay nữa nó "thèm" mẹ nó xót thương lo lắng cho nó.. đôi bàn tay chi chít vết cứa, Đỏ và tanh... Nó đk nhiệm vụ đi cắt cỏ bò tích trữ và chăn bò ngoài đồng. mẹ nó đưa cho nó 1 cái bao to gấp 3 lần bao bình thườg.nó tranh thủ đi từ 11h trưa
mùa hè nắng gay gắt. Dù mệt nhưng nó vẫn k nghỉ, nó muốn làm xong nhiệm vụ để được mẹ khen. Đôi Bàn tay cứ cào cỏ ở đất lên rồi lại giật qua giật lại với cái liềm để làm đứt cỏ. Đến nỗi bật móng tay gầy gò, những cây cỏ sắc cứa vào tay. Nó nhìn vào bàn tay mk, nó cười... Có phải nó hâm lắm không? Đứt tay lại còn cười. nó biết đau chứ? Nhưng nó hạnh phúc nhiều hơn. những lúc bị thương như thế này, Nó lại tưởng tượng ra cái viễn cảnh mẹ nó mắng yêu, hay Trách móc nó không biết chăm sóc cho mk, hay chỉ đơn giản là thoa thuốc vào tay nó.
ấy thế mà mẹ nó đâu có giống như những gì nó nghĩ, Nó thật ngốc? Đây đâu phải là lần đầu tiên nó bị mắng như thế, cũng đâu phải lần đầu tiên nó tưởng tượng như thế? Rất nhiều lần rồi, nhưng nó vẫn vui vẻ như lần đầu tiên tưởng tượng, nó muốn được mẹ quan tâm lo lắng như đứa con trai của mẹ.nhữg lúc anh ấy bị ốm, mẹ lo lắm, bàn tay mẹ cứ bấm loạn lung tung, mẹ rất thương anh và nó cũng muốn được như thế.
- nhìn gì mà nhìn? Tao móc mắt mày ra bây giờ? Đi cất dọn đi
Nó đứng đó, nhìn người mẹ trước mặt, nhìn vào đôi mắt đang hằn sự tức giận kia. Nó đang cố tìm cho mk 1 chút yêu thương, 1 chút lo lắng hay thậm trí chỉ là 1 chút quan tâm. nó "thèm" sự yêu thương của mẹ.
Mẹ nó bước đi, nó nhìn trên bàn là vài hạt cơm rơi vãi, kèm thêm là 2 lá rau Sâu còn xót trên bát. Nó đói quá, vì lúc làm nó cứ mải tưởng tượng mà quên cả đói. Còn giờ thì sao? Đôi mắt buồn cụp xuống. Nó nhặt lên từng hột ăn rồi đi cất dọn bát. Vài hạt cơm có đâu đủ để bù đắp cho mấy tiếng đồng hồ nó làm? nó ra ngoài sân sau ngắm sao để vơi bớt đi cái đói? Nó bước đi trong bóng tối, rồi dẫm phải cái gì đó dinh dính, cũng có cái cưng cứng. Nó chìa cái con đom đóm mà nó nhét trong vỏ trứng rỗng ra làm ánh sáng, ánh sáng mờ nhạt đủ để nó nhìn thấy, đó làm cơm. Bụng nó lại kêu lên, chắc mẹ nó đổ đi, phạt cơm nó đây mà. nhưng nó thèm quá, dẫu biết như thế là sẽ đau bụng, nhiều lần thế rồi. Nhưng đói thì làm sao, cứ ăn vậy. Nó nhặt từng nhúm một cho lên miệng ăn, tiếng sạn vỡ vụn hoà vào cùng hột cơm dính đất cát. Nó quyết địh nhuốt thẳg, rồi vơi dần cũng hết. Sáng sớm dậy, bụng nó đau quá, suốt từ đêm qua nó không thể ngủ được vì đau.
- dậy, dậy, mày lại lười biếng à, đi làm đi, trời mở mắt rồi mà cứ nằm ì ra đấy, mày không phải mẹ đẻ tao. Bà mắng nó, đá nó dưới đất với cái chiếu lạnh lẽo và 1 cái chăn vá lung tung. nhà nó nghèo, chẳng có gì. mẹ nó và nó đi làm thì những gì nó kiếm được để nuôi mẹ nó và nó qua ngày, còn tiền mẹ nó kiếm được thì để gửi cho thằng con trai yêu dấu đang đi học đại học. mới có 5h sáng nhưng mẹ nó đã kêu nó dậy như thế, bụng nó đau lắm, nhưng lại không dám kêu,
nó cố gắng bò dậy, lủi thủi đi nhặt vỏ trai, cành cây để bán lấy tiền. Nó không muốn làm mẹ tức giận, dù mẹ nó có đối xử với nó như thế nào đi nữa thì mẹ vẫn là mẹ của nó.
rồi thời gian cứ trôi, mỗi tháng tiền mẹ nó đi gánh gạch 3tr cứ gửi cho con như thường, nhiều lúc không đủ lại chạy đi vay mượn khắp nơi. cuối cùng cũng ra trường.
con trai bà tên Hùng, học hành giỏi giang, vừa mới ra trường đã được nhận vào công ty lớn của nước ngoài... lương khởi đầu là 10tr rồi làm lâu dài mỗi tháng lại tăng lên đến con số 20tr. mỗi tháng hùng gửi cho bà 5tr để trả nợ nần ăn học. nợ hết, bà bán đất lên tìm con, bà nhớ con quá, muốn lên chăm sóc con, nhiều lần bà đòi lên nhưng hùng không chịu, nên bà đành lén lên để làm con bất ngờ.
Đứng trước một ngôi nhà 3 tầng đẹp lộng lẫy, mẹ nó nước mắt ngắn dài, nó đi sau đỡ mẹ nó, trong tay không còn đồ gì. họ bị cướp, cướp 1 cách trắng trợn, tiền bán đất, quần áo mùa đông cũng bị mất hết. mẹ nó đưa bàn tay run run lên cánh cổng bấm chuông. 1 lúc sau, 1 người phụ nữ trong nhà đi ra, trên tay bế 1 đứa bé chừng mấy tháng, người phụ nữ thấy người mẹ nó bẩn, đầu tóc bù xù ( vì giằng co với cướp).rút trong túi đồng 20k rồi lắc đầu bỏ đi..
- xin lỗi, tôi không có xin tiền, cho tôi hỏi đây có phải nhà thằng Hùng không?
- phải, bà tìm anh ấy có việc gì?
à, chẳng là tôi là mẹ của nó, tôi lên đây thăm nó thôi. thế cô là ai?
- mẹ? anh ấy làm gì có mẹ, chắc bà nhầm rồi, tôi là vợ anh ấy....
- ồ vậy à, chắc tôi nhầm, con tôi còn độc thân
- ai vậy em... tiếng nói đó??? sao giống con bà thế? hướng đôi mắt về phía sau bà thấy khuôn mặt của 1 người đàn ông trắng trẻo, cao to, đây không phải con trai bà sao? tuy hơi khác so với cách đây 7 năm nhưng chỉ khác chút thôi, bà vẫn nhận ra... giọt nước mắt bà lăn xuống, chảy trên 2 gò má nhăn nheo, bà tìm thấy nó rồi- con trai bà, nhìn nó bây giờ khác quá, còn mặc comple lịch sự nữa, trông bảnh bao quá, nó đúng là con trai bà rồi, bà hạnh phúc quá, không thể diễn tả nổi, bà chạy tới ôm nó khóc thút thít: - con trai, mẹ nhớ con quá
- bà bị điên à? tôi làm gì có người mẹ nào rác rưởi như bà, tránh ra, thật là hôi hám... Hùng đẩy bà ra, lúc đầu nhìn thấy có hơi bất ngờ, giận giữ quát
- Hùng, là mẹ. mẹ đây, mẹ là mẹ của con đây mà? con không nhận ra mẹ sao?
- bà về đi, tôi không có mẹ... lời nói đi cùng với hành động đẩy bà ra, rồi đóng cổng lại. khuôn mặt con trai bà dần khuất rạng, bà thẫn thờ, nước mắt không ngừng chảy xuống, 1 bàn tay đưa lên khóe mắt, lau những giọt nước mắt cho bà, bàn tay chai sần, lạnh lẽo vì rét... đôi mắt nó nhìn bà đau lòng, mà chẳng thể làm gì được... bây giờ bà mới để ý đến nó,bà hất tay nó ra, bà không tin con trai mình lại đối xử với mình như thế chắc là tại 1 nguyên do nào đó? phải, phải rồi.... là tại nó, chắc con trai bà đã nhìn thấy nó- đưa con hoang mà nó ghét nhất.. nghĩ đến đó thôi, bà xô nó ngã xuống đất, rút trong túi còn vài đồng tiền lẻ, vứt vào mặt nó quát lớn: -mày cút đi, tại mày, là tại mày mà con trai tao mới không nhận tao? nó nhìn thấy mày nên nó mới thế? tao không tin nó lại không nhận tao? nhất định là tại mày, mày cút đi
giọt nước mắt nó rơi xuống, là lại nó? tại nó mà anh Hùng mới không nhận mẹ sao? nó lại làm mẹ nó giận rồi? làm sao đây? mẹ nó lại đuổi nó đi nữa, nó không muốn xa mẹ, nó chỉ muốn ở bên cạnh mẹ thôi. huơ huơ đôi bàn tay vừa bị xước vì bị bà đẩy ra, tỏ vẻ xin lỗi, chỉ mong mẹ nó bớt giận mà không đuổi nó đi, nhưng bà đâu có thế? bà có hiểu nó nói gì đâu? xưa này bà luôn thế? không nghe giọng nó nói bà vui sướng lắm, bà cũng không muốn hiểu. hất nó ra, nó bất lực quay đi,mẹ nó không cần nó nữa rồi... nó bước đi những bước đi nặng trĩu.
nó đi rồi, bà lại bấm chuông, Hùng bước ra:
-bà vẫn chưa đi sao? cút đi
-con trai, mẹ đuổi nó đi rồi, đuổi đứa con hoang đó đi rồi, con cho mẹ ở với con 1 hôm thôi, mai mẹ về. mẹ bị người ta cướp hết rồi, tiền bán đất để lên với con nữa, mất hết rồi...
- tiền sao? bà cần sao không nói sớm, đây, tiền đây, cầm rồi biến đi, từ nay tôi với bà không còn quan hệ gì nữa.... Hùng rút trong túi ra vài tờ 50k vứt vào mặt bà rồi lại đóng cổng tiếp... không cho bà nói lời nào.........
Nhìn tiền rơi xuống đất, bà cười, cười đến điên dại, cười đến xót xa, cười vì số tiền này đổi lấy những giọt mồ hơi nước mắt, cả những giọt máu bà cố chịu đựng để cho đứa con trai được bằng bạn bằng bè. Đổi lấy tình mẹ con ấy, cười vì chẳng phải bà cũng vừa đối xử với đứa con hoang như thế sao? Cũng vứt tiền vào mặt nó như thế chỉ khác một điều giữa vài đồng nghìn lẻ là vài tờ 50k thôi. Thật chua xót, đây có phải là báo ứng không? Bà quay bước đi, để lại những đồng tiền mà con trai bà coi là tình mẫu tử, nếu con trai bà không cần bà thì lấy làm gì chứ? Bà không muốn dùng số tiền đó để bán đi tình yêu thương mà bà đã đau đớn suốt thời gian qua, đã gìn giữ và nâng niu nó. Bước trong vô thức, cơn mưa ào ạt rơi xuống dấu hiệu của thời kỳ chuyển đông sang xuân, nhưng sao không tạt vào mặt bà? Ngoảnh mặt sau bà thấy nó, nó đang che mưa cho bà bằng cái áo mỏng manh. Mặc dù không che được hết nhưng ít ra vẫn tránh được khỏi rơi xuống mặt bà. Nó mỉm cười, cứ thế bước đi theo, bà cũng mặc kệ nó, bây giờ bà không còn tâm trạng để ý đến nó nữa. Bà đang tự hỏi mình đã làm gì sai mà con trai bà lại đối xử với mình như thế? bà chỉ muốn nhìn thấy nó thôi, muốn ôm nó vào lòng, muốn thấy nó lấy vợ, muốn bế bồng đứa cháu trên tay? nhưng sao khó quá? nó lập gia đình từ bao giờ? lại còn có con rồi chứ? sao bà không biết? nó ghét bà đến thế sao?
Cơn mưa chẳng biết tạnh từ bao giờ? Nó đỡ Bà ngồi ở 1 chỗ sân cỏ dưới 1 gốc cây. Trời cũng tối rồi, lại còn rét nữa. Nó vắt cái áo ướt đi rồi đắp cho bà, bà nằm đó, vẫn không nói gì, mắt nhắm ngkiền, bụng nó đói quá, rút trog túi ra mấy đồng ngkìn lẻ đủ mua được cái bánh mì....
Cầm bánh mì trên tay, nó thèm quá? Nhưng mẹ nó chưa ăn gì hết? Lại còn khóc nhiều nữa. Cứ thế chắc mẹ nó ốm mất. Ngkĩ vậy nó đặt bánh mì vào tay mẹ rồi nằm ngủ? Bà vẫn im lặng... Đêm đến, nó rét quá, mặc một chiếc áo phog phanh ầm ướt, nó quen rồi, nhưg lại ngủ ở ngoài trời nên cũng khôg chịu được, nằm sát lại gần, ôm mẹ nó, nó muốn hơi ấm của mẹ, nhưg bà lại 1 lần nữa hất tay nó ra, cũg đã quen nên nó nhoẻn miệng cười rồi thiếp đi... Trời gần sáng, bà xoay người, chẳng may chạm vào tay nó, nhưng sao tay nó lạnh thế? Bất giác bà giật mình ngoảnh khuôn mặt nó lên, thấy mặt nó trắng bạch, đôi môi khô, và thâm. Bà cứ tát nhẹ vào mặt nó mãi, miệng lẩm bẩm: mày dậy đi, trời sáng rồi... cuối cùng nó cũng tỉnh, trông nó yếu quá, bỗng bà cảm thấy xót xa, bà đang làm gì thế này? Nhìn nó gầy quá, lại mặc cái áo phong phanh nữa? Bà lại khóc, nó cũng là con của bà mà? Dù nó có là đứa con của kẻ đã hại chồng bà (bố Hùng) đi chăng nữa? Nhưng bà cũng đứt ruột đẻ ra nó mà? Bà thấy mình độc ác quá. Đắp lại cái áo của nó đắp cho bà đêm hôm qua lên người nó rồi nói: mày dậy đi, lạnh lắm, có đói không? Mày dậy mà ăn bánh mì? Tao không đói. Nó yếu ớt ngồi dậy, ánh mắt nheo lại có chút vui sướg, nó đứg dậy ngồi vào lòng bà, nó muốn được bà ôm 1 lần, nó đang rất hạnh phúc. Bà vừa lo lắng cho nó đấy? Nó hạnh phúc chưa kìa? Còn bây giờ lại được ngồi trong lòng mẹ nữa, ấm áp quá??? Sao mà vui thế? Dùng từ nào để diễn tả cảm xúc của nó đây? Đưa 2 ngón trỏ lên đặt vào khoé môi mẹ nó kéo sang 2 bên tạo thành 1 nụ cười. À, ý nó muốn mẹ nó cười, nó muốn nhìn thấy mẹ nó cười với nó, đó là điều nó vẫn hằng mơ ước, mẹ nó cười thật đẹp... Bà như hiểu được ý nó đang muốn gì? Bà cười tươi nhìn nó với ánh mắt thương xót, hối hận. Giọt nước mắt lăn dài nhưng vẫn cười: lạnh không? Mẹ ôm con cho ấm nhé? Nói rồi bà ôm nó vào lòng khóc thút thít, bây giờ bà mới hiểu nó yêu bà đến thế nào? Dù có đánh đập, chửi rủa nó ra sao nó vẫn không bỏ bà? Cho đến cuối cùng người ở bên cạnh bà vẫn luôn là nó? Siết chặt tay hơn, cái ôm thật ấm áp mà đáng lẽ phải giành cho nó từ lâu. Vậy mà lại mang hết tất cả những thứ ấm áp lên đứa con trai từ bỏ bà, chê bà rác rưởi? Không cần vòng tay của bà vậy mà nó lại cần đến thế. - mẹ xin lỗi, con gái của mẹ, xin lỗi con vì tất cả? Tại sao con lại ngốc thế? Lẽ ra con phải gkét mẹ, hận mẹ chứ? Tại sao con lại cứ bên mẹ? Mẹ đối xử với con rất tệ kia mà? Con ơi, mẹ phải làm sao để xóa hết nhữg vết thươg, những lỗi lầm đã gây ra cho con đây? Bà vừa khóc vừa nói, bàn tay vẫn ôm chặt nó vào lòng. Nó lắc đầu ngoầy ngoậy, đưa bàn tay khó khăn ra huơ huơ, nó muốn nói rằng: con không trách mẹ, vì con yêu mẹ, và vì mẹ là mẹ của con... Nhoẻn miệng cười rồi thiếp đi, chắc nó đang ngủ? Nó ngkĩ đó là 1 giấc mơ, nhưng nó đang hạnh phúc lắm, nó khôg muốn tỉnh lại, lỡ tỉnh lại rồi nó sẽ không thấy được nụ cười của mẹ nữa thì sao? Thôi, thà nó ngủ tiếp để được mãi mãi được như thế. cho đến cuối cùng bà cũng không hiểu ý muốn nói gì? Chỉ biết nó đặt bàn tay nó lên tim mình rồi lại đặt lên tim nó, cũng chỉ có hiểu được chút ít. Bà gào lên: con ơi, mẹ xin lỗi, mẹ nợ con 1 niềm vui, một hạnh phúc, 1 gia đình mà lẽ ra con là người xứng đáng nhận được...
-Hằng Yumy-
Vote Điểm :12345