Mở đầu: Đầu
tiên tôi xin gửi lời chào và cảm ơn chân thành đến các bạn độc giả đã
ủng hộ truyện "Yêu thương muộn màng" của tôi. Với một người lần đầu viết
truyện như tôi thì sự quan tâm của các bạn đáng quý lắm, nó như thúc
đẩy tôi tiếp tục viết để phục vụ cho các bạn. Một lần nữa xin cám ơn và
xin tiếp tục ủng hộ truyện của tôi nhé.
Truyện này tôi viết dạng nhật ký cuộc tình của mình và có thêm một chút cho hay. Mong các bạn ủng hộ.
Nhân vật: Tôi là An, cô ấy tên Tuệ. Part 1. Chapter 1: Những rung động dịu dàng.
Trường trung học phổ thông Bảo Lộc- Tháng 9/2007.
Đôi
khi trong cuộc sống gặp những chuyện không vừa ý, người ta thường đổ
lỗi cho định mệnh. Mà đúng thật, ngoài định mệnh ra thì ai gánh được sự
trớ trêu này. Định mệnh!!!!
"Năm học mới lại tới chợt nghe lòng
phơi phới, trường mới, bạn mới và tất cả đều mới, nhìn chiếc áo dài
thướt tha lướt qua, ôi thật là xinh quá, vui quá!!!"
Giai điệu
bài hát "Nhỏ lớp trưởng - AT 117" vàng lên đâu đây, tôi bước chân vào
ngôi trường đứng thứ nhì của tỉnh về chất lượng và độ hot, và dĩ nhiên
là cả...độ sang chảnh của tụi trai gái xì phố. Vào trường phân ban A và
B, mặc dù dư điểm vào ban A nhưng tôi lại ghét cái sự phân biệt đối xử
nơi đây và muốn trải nghiệm sự hắt hủi của họ đối với những lớp ban B là
như thế nào. Tôi, con nhỏ có mái tóc ở dở ương ương như HKT, thời
đó người ta gọi là xì tai Đài Loan của những diễn viên thần tượng như
Ngô Tôn, Trịnh Nguyên Sướng, Ngôn Thừa Húc,v.v... Trông tôi chả ra gái
cũng chả ra trai. Haizzz! Định mệnh. Với một đứa nhan sắc tầm thường như
tôi vào một ngôi trương sang chảnh như vầy thì không khác gì con lừa đi
lạc vào thành phố, há há, thôi kệ, đến đâu hay đến đó, tôi ngồi thu lu
trong góc lớp, lia một phát từ đầu đến cuối lớp xem có bạn nào đặc biệt
không. Những ngày đầu đi học chán chết, chưa quen mặt ai, gặp ai
cũng cười xã giao kể cả...những đứa học lớp bên cạnh, sau này biết mặt
hết rồi thì nhìn nhau như phường bán cá gặp bán thịt. Bỗng một hôm, tôi
hồn nhiên ngắm hoa phượng bên lan can, từ phía hành lang xuất hiện bóng
ai thướt tha, lướt qua, nụ cười trên môi như cơn gió mùa thu thổi vào
người tôi mát rượi, khoảnh khắc ấy như có một xe nước đá đổ vào người
tôi lạnh ngắt, tôi bất động nhưng tim thì đập loạn xạ, và khoảng khắc
định mệnh ấy đã cướp đi mất của mẹ tôi một đứa con gái (tôi đồng tính).
Kể từ hôm đó, cứ mỗi lần bạn ấy bước qua, cái cảm giác khó tả kia cứ ập
đến làm tôi đông cứng, chỉ biết cười rồi vội quay đi chỗ khác. nó lạ lẫm
đến mức suốt năm học đó, tôi đã phải tự đấu tranh với bản thân rằng thì
là do bạn ấy dễ thương quá, rằng là tại mình chưa gặp ai xinh đẹp bao
giờ, bla bla...tôi tự tìm cho mình N lí do để giải thích cho sự khó ở
kia và để có thể tiếp tục sống mà vẫn có đầy đủ ô xy để thở. Thật may
mắn, tôi khá giỏi trong việc tự thuyết phục bản thân. Năm thứ nhất trôi
qua tòan thây và hồn cũng không mất mảnh nào.
Dần dà rồi quen,
thoáng cái đã một năm, chúng tôi bắt đầu quen dần với một tập thể 47 con
người mà chỉ có 6 đứa con trai, chính vì thế mà đa phần con gái lớp tôi
đóng đô ở phòng y tế vì mắc hội chứng "thiếu hơi trai" trầm trọng. Hay
là tìm lý do xuống đó trốn để tia anh nào lớp trên cũng nên (he he).