"Ngày...tháng...năm...
Đã một năm trôi qua kể từ ngày anh gặp em rồi nhỉ. Hôm ấy hình như trời cũng lất phất mưa phùn thì phải? Chẳng biết giờ này ở nơi ấy em sống có tốt không? Có thấy được những cơn mưa phùn đầu xuân? Và có khi nào em nhớ đến anh không?
Còn anh thì lại rất nhớ em. Nhớ những kỉ niệm đẹp bên em dù cho anh chưa bao giờ được biết mặt em. Và dù cho em chẳng còn ở bên anh nữa.”
Tôi – Trần Khánh Nam – một thằng con trai hết sức tầm thường. Gia đình tầm thường, học vấn tầm thường và ngoại hình chẳng có gì đáng để nói. Tôi sinh ra trong một gia đình bình dị, bố mẹ đều làm nông. Gia đình tôi có 3 anh chị em, tôi là đứa út trong nhà cũng là đứa kém may mắn nhất. Nếu như anh cả có gương mặt giống bố y đúc còn chị hai được mang vẻ đẹp diệu hiền của mẹ thì tôi chẳng được nhận gì hết. Nhiều lúc người ta còn nhằm tưởng tôi là con nuôi của bố mẹ tôi nữa chứ.
Ngoài việc ngoại hình không có nét nào giống bố mẹ, tôi còn là một đứa con không lành lặn. Ngay từ lúc mới lọt lòng tôi đã chẳng thể nhìn thấy được ánh sáng mặt trời cũng như mọi thứ xung quanh. Đó là hậu quả đau đớn do chiến tranh gây ra. Nhưng cũng may mắn thay người duy nhất gánh chịu là tôi chứ không phải anh chị tôi. Ít ra bố mẹ tôi còn có được 2 đứa con lành lặn, hiếu thảo để làm niềm an ủi.
Dù thế, tôi chưa bao giờ than trách cho số phận mình, vì tôi biết một khi được sinh ra trên đời hẳn là sẽ có một ý nghĩa đặc biệt nào đấy. Và định mệnh của tôi chính là gặp được em, một cô bé có số phận đáng thương hơn cả tôi. Câu chuyện bắt đầu từ đây:
Tôi quen em trong một buổi chiều đầu xuân khi đang vào viện để chăm sóc dì tôi. Đó là một ngày mưa phùn – cơn mưa đặc trưng của Hà Nội. Lúc đó em cũng đang nhập viện điều trị căn bệnh tim quái ác của mình. Tôi không thấy được mặt em, chỉ nghe dì tôi bảo em là một cô bé dễ thương, ngoan hiền lại lễ phép. Em có giọng hát rất hay, trong trẻo, cao vút như tiếng sáo diều trong những buổi chiều gió. Em rất thân thiện với mọi người, luôn cười đùa mọi lúc dù cho số phận có khắc nghiệt đến đâu chăng nữa. Cũng chính vì thế em đã chiếm được tình thương của mọi người xung quanh.
Tối hôm ấy, em mang qua biếu dì tôi mấy quả lê, đó là quà của những người trong công ty ba em mang đến khi thăm bệnh em. Và đó cũng là lần đầu tiên tôi trò chuyện với em. Thật chẳng thể tin rằng em đã sống 16 năm qua cùng với căn bệnh hiểm nghèo kia. Cũng may gia đình em khá giả, việc chữa trị cũng được thực hiện kịp thời nên em mới có thể sống đến tận bây giờ. Nhưng vì sức khỏe em không tốt nên vẫn chỉ có thể níu kéo sự sống bằng thuốc, bằng những đợt điều trị và xạ trị. Bác sĩ từng khuyên gia đình đưa em ra nước ngoài phẫu thuật nhưng em không chịu. Em từng nói "Em yêu Hà Nội lắm cho nên em không muốn rời bỏ nơi này. Em biết dù cho em có ra nước ngoài điều trị thì hy vọng sống của em cũng rất mỏng manh. Nếu nhở như có cớ sự gì xảy ra, em sẽ chẳng thể nhìn được Hà Nội lần cuối và em hoàn toàn không muốn điều đó chút nào.” Lúc đó tôi chỉ muốn ôm chặt em vào lòng an ủi, nhưng tôi không làm được vậy vì tôi sợ em nghĩ tôi đang thương hại em.
Những ngày sau đó, hôm nào em cũng sang trò chuyện với dì cháu tôi. Nghe tiếng em cười đùa vui vẻ khiến tôi thật sự khâm phục em. Tôi biết có những lúc em ngập ngừng, không phải vì em không biết nói gì mà do em đang mệt. Em không nói cho tôi biết nhưng tôi cũng có thể cảm nhận được, sự nhạy bén của một thằng mù mách bảo tôi thế. Rồi ngày dì tôi xuất viện cũng đến , em lại vui vẻ tiễn chân chúng tôi. Em còn chút dì tôi thật khỏe mạnh và còn đùa với dì rằng "Dì đừng có nhớ con mà lại vô viện ở cùng con đấy nhé.” Xong thì lại quay sang dặn tôi chăm sóc cho dì thật kĩ, dù dì đã bình phục nhưng sức khỏe vẫn còn yếu lắm. Và lúc ấy tôi thấy tim mình như lạc nhịp mất, tôi thật sự không muốn xa em chút nào. Có lẽ do có cùng hoàn cảnh với em nên tôi dễ dàng đồng cảm với em hơn. Nhưng tôi cũng chẳng dám mơ cao gì,một thằng mù như tôi sao có tư cách để yêu em.
Dì xuất viện hơn một tuần, ngày nào em cũng gọi điện hỏi thăm sức khỏe của dì và duyên nợ của chúng tôi hình như chưa bao giờ bị cắt đứt. Qua những cuộc trò chuyện ngắn tôi hiểu em nhiều hơn, em vẫn như bao cô bạn cùng lứa tuổi khác, muốn có một cuộc sống bình dị như mọi người. Em thích được đi dạo ngắm thiên nhiên đây đó, thích ngồi trong quán cà phê ngắm mưa, nghe một bản nhạc buồn và nhẩm theo từng câu hát. Em thích ăn kem trong những ngày trời lạnh, thích người khác đánh đàn cho em hát và hơn hết em muốn được đến trường như các bạn. Bao khát khao thật bình dị của tuổi mới lớn nhưng em chẳng thể nào làm được bởi em là đứa mang nhiều bệnh tật.
Em sinh vào ngày 29/2 nên mãi 4 năm mới có sinh nhật một lần, dù vậy chưa lần nào ba mẹ em lại quên đi sinh nhật của em cả. Và năm nay cũng đúng tròn sinh nhật em, tôi quyết định sẽ mang đến cho em một điều hết sức bất ngờ. Tôi nhờ mẹ mua cho tôi một giỏ lan tim – loài hoa em thích nhất, vác cây ghita cũ kĩ đến bệnh viện tìm em. Đến nơi thì em cũng vừa khám xong ra, có lẽ cơn đau tim vẫn không thôi ngừng hành hạ em. Đưa em xuống khuôn viên của bệnh viện, tìm một góc râm để 2 đứa ngồi, tôi bắt đầu đánh những bài hát mà em thích, em muốn nghe. Em có vẻ vui lắm, nghe tiếng hát trong trẻo của em mà tôi thấy ấm lòng. Kể từ đó tôi thường đến thăm em hơn, lần nào cũng mang theo một nhành lan tím và cây ghita. Em cười nói với tôi nhiều hơn, kể cho tôi nghe mọi thứ xung quanh em và điều đáng mừng là sức khỏe em đã tốt hơn nhiều nhưng căn bệnh kia thì vẫn không thôi hành hạ em.
Một hôm, tôi dự định đến thăm em như mọi khi nhưng vừa ra khỏi cửa thì bố em đã tìm đến gặp tôi. Ông biết thời gian qua tôi hay đến bệnh viện thăm em. Ông nói sức khỏe em tốt lên tất cả đều nhờ có tôi nhưng tôi biết đó là do em đã tìm thấy được niềm vui trong cuộc sống. Ông nhờ tôi khuyên em sang nước ngoài phẫu thuật, đó là cơ hội duy nhất đưa em trở lại với cuộc đời. Tất nhiên tôi sẽ không từ chối, nhưng tôi lại lo lắng, sợ rằng mình sẽ không được gặp em nữa. Tôi sợ khi em khỏi bệnh rồi em sẽ chẳng còn nhớ đến tôi, em sẽ trở về với gia đình, người thân, bạn bè em. Tôi yêu em và tôi rất sợ mất em, đó là bản tính ích kỉ của một đứa con trai.
Nhưng rồi tôi vẫn khuyên em ra nước ngoài làm phẫu thuật. Bởi nếu có một cơ hội tôi vẫn muốn em được sống, muốn em có một cuộc sống như bao người khác. Và những ước mơ của em phải do chính em thực hiện. Ngày tiễn em lên máy bay tôi chỉ nói được một câu "Mong em sớm bình phục để trở về với Hà Nội em yêu. Em ôm chầm lấy tôi khóc nấc lên khiến tôi như chỉ muốn níu em lại, giữ em cho riêng mình nhưng tôi không có quyền làm điều đó. Tiếng phi cơ cất lên, tôi biết ngày mai em sẽ sống tốt hơn.
Kể từ ngày em đi tôi chẳng có chút tin tức nào về em cả, ngay cả một cuộc điện thoại, một lá thư cũng không có. Điều đó khiến tôi cảm thấy bồn chồn hơn cả, chẳng biết em phẫu thuật xong chưa, em đã bình phục chưa và khi nào em trở về. Tôi hầu như chẳng còn cười nói như trước, lúc nào cũng nhớ về em, về tiếng nói trong vút cùng những lời trêu đùa tôi.
2 tháng sau đó tôi được một nhà tài trợ giúp tôi làm phẫu thuật, có người đã cho tôi đôi mắt của họ và tài trợ toàn bộ chi phí phẫu thuật. Gia đình tôi vui mừng đến phát điên lên. Tôi sẽ thấy được ánh sáng, thấy được gia đình, mọi người và hơn hết có thể thấy nụ cười của em. Nếu em biết được điều này hẳn em sẽ rất vui. Tôi sẽ có thể cùng em đi khắp mọi nơi mà em thích, uống cà phê ngắm mưa cùng một bản nhạc buồn và ăn những li kem ngọt ngào khi mùa đông tới.
Ngày tháo băng mắt, gia đình tôi hồi hộp trong chờ. Sau bóng đêm u tối suốt 17 năm qua, tôi nhẹ nhàng chớp chớp đôi mắt. Từng luồng sáng nhỏ khẽ chiếu vào khiến tôi chau mày lại, tôi đã thấy được, thấy mọi người xung quanh mình, mọi cảnh vật tươi đẹp và một người đàn ông xa lạ với vẻ mặt buồn khó tả. Ba em mỉm cười chúc mừng tôi, ông giao cho tôi một chiếc hộp bằng gỗ đen. Tôi vội vàng mở ra xem, trong đó có một cuốn nhật kí, vài lá thư kèm một bức ảnh cô bé gầy nhôm nhưng nụ cười tươi như nắng mai.
"Ngày...tháng...năm...
Hôm nay em vui lắm vì được quen biết với một người thú vị như anh. Anh khiến em cảm thấy ấm áp, gần gũi hệt như chính anh trai mình vậy. Cảm ơn chúa đã cho anh đến trong cuộc đời em, cho em thấy nghị lực sống từ anh và để em yêu cuộc đời này hơn.”
"Ngày...tháng...năm...
Mấy hôm nay trò chuyện cùng anh em dường như đã hiểu được con người anh. Anh không có một vẻ ngoài hoàn hảo, không phải con người hoàn thiện nhưng lại có một trái tim ấm áp. Có lẽ anh không biết, chính tâm hồn anh khiến anh đẹp hơn rất nhiều, đẹp hơn cả một thiên thần nữa.”
"Ngày...tháng...năm...
Dì xuất viện rồi, không còn gặp anh thường ngày nữa. Nhưng anh yên tâm, ngày nào em cũng sẽ gọi điện trò chuyện với anh. Em thích nghe giọng anh nói, nó cho em thêm nghị lực vào cuộc sống này.”
"Ngày...tháng...năm...
Hôm nay là sinh nhật em, bác sĩ nói bệnh tình em có chuyển biến tốt hơn, tất cả đều nhờ anh hết. Vui quá, anh nhớ ngày sinh nhật của em, lại còn mang hoa và đàn đến cho em nữa. Có lẽ đây là sinh nhật tuyệt vời nhất mà em có, sẽ chẳng còn gì cho em hối hận nữa. Cảm ơn anh đã đến bên em.”
"Ngày...tháng...năm...
Em sẽ đi phẫu thuật, đây là cơ hội cuốc cùng đối với em. Giờ đây em phát hiện ra em không muốn chết. Vì nếu em chết đi hẳn anh sẽ rất đau khổ, em không muốn điều đó chút nào hết. Chờ em nhé, nhất định em sẽ trở về bên cạnh anh, thì thầm vào tai anh một điều bất ngờ. Chắc anh sẽ không tin đâu nhỉ, nhưng thật đấy. Em thích anh.”
"Ngày...tháng...năm...”
"Em xin lỗi, có lẽ đây là lá thư cuối cùng em gởi anh cũng là lần cuối cùng em có thể tâm sự với anh. Em biết bệnh của mình sẽ chẳng thể nào khỏi được. Em chỉ có 30% cơ hội sống thôi, nó quá mong manh phải không anh. Nhưng không sao, vì em vẫn cảm thấy vui, ít ra cuối đời em được gặp và yêu anh. Em yêu Hà Nội nhưng anh vẫn là nhất đấy nhé. Khi em mất rồi anh sẽ có cơ hội nhìn thấy ánh sáng, em sẽ là đôi mắt của anh, soi những khoảng đường mà anh sẽ đi. Sẽ bên cạnh anh mỗi lúc mỗi nơi, em và anh sẽ cùng chung một trái tim. Hạnh phúc quá phải không anh, hạnh phúc đến rơi cả nước mắt đây này. Nói thật em chẳng muốn xa anh đâu, nhưng em không có quyền lựa chọn. Hứa với em, hãy gắng sống thật tốt, thay cho cả phần em nữa anh nhé. Hãy thực hiện những ước mơ của em, cho em thấy được thiên nhiên mình tươi đẹp như thế nào. Em vẫn sẽ luôn bên cạnh anh, bảo vệ anh, vì thế đừng từ bỏ anh nhé. Em yêu anh, người con trai có trái tim thủy tinh.”
Tôi như không tin vào mắt mình nữa, nước mắt rơi xuống nhạt nhòa. Hóa ra đôi mắt của tôi vốn là do em tặng, ca phẫu thuật này cũng là do gia đình em làm. Tôi khóc trong đau đờn, gào xé và cắn rứt lương tâm mình. Sao em ít kỉ đến thế, ai cho phép em sắp đặt mọi chuyện như thế này chứ. Em nói yêu tôi mà lại bỏ tôi ra đi để tôi sống trong đau khổ như thế này. Yêu tôi mà đến cơ hội chăm sóc em em cũng chẳng cho tôi. Tôi hận em, hận những sắp đặt hoàn hảo của em và càng hận ông trời hơn. Ông nỡ nhẫn tâm cướp mất em khỏi cuộc đời tôi.
Thời gian trôi qua nhưng chẳng bao giờ tôi nguôi nhớ về em, người con gái hy sinh tất cả vì tôi. Khi khỏi bệnh, tôi thực hiện ước mơ của em, rong ruổi khắp mọi nơi, thăm thú chung quanh. Mỗi nơi tôi qua, mỗi bước chân tôi đều mang hình bóng em. Số ảnh tôi chụp lại ngày một dày lên, tôi muốn lưu lại thành album để mỗi khi nhớ em lại mang ra xem. Và dù có đi tới đâu chăng nữa thì tôi vẫn quay về Hà Nội đúng ngày mưa xuân, ngày kỉ niệm tôi gặp em. Vì tôi biết em yêu Hà Nội, yêu cái thời tiết bất thường nơi ấy và yêu tôi. Lặng lẽ bước đi trong cơn mưa chiều, lòng tôi như dịu lại. Thấp thoáng đâu đó trên con đường tấp nập là bóng dáng nhỏ bé đang nhìn tôi mỉm cười. Em đang mỉm cười, nụ cười xuân tươi mới.
Vote Điểm :12345