Giới thiệu nhân vât: Nguyễn
Ngọc Hoa: 17 tuổi, năm nay là học sinh lớp 12. Tính cách rất dễ chiu,
thân thiện, rất tốt với bạn bè. Tuy nhiên, nếu đã tức giận thì vô cùng
đáng sợ. Ước mơ của cô là trở thành một cô giáo dạy Toán. Lâm Tuấn
Kha: 17 tuổi, vừa chuyển đến trường học A. Sở thích của bạn học này
chính là đọc sách học về khoa học và xã hội. Ước mơ trở thành một luật
sư. Bạn ý không thích ồn ào và khá là ít nói tuy nhiên không hề xấu tính
một tí nào. Mình chỉ giới thiệu nhân vật chính còn những nhân vật
khác sẽ giới thiệu sau. Đây là một câu truyện không quá xuất sắc nhưng
nó lại chứa đựng những khoảng khắc đẹp của lứa tuổi học sinh, không chỉ
đáng yêu mà còn ý nghĩa.
CHAP 1: NĂM HỌC MỚI Reng... reng...
reng... tiếng đồng hồ báo thức reo lên in ỏi báo hiệu một ngày mới bắt
đầu cho ai đó đang cuộn mình trong chăn ngủ say. Bị chiếc đồng hồ làm
giật mình, cô khẽ mở mắt, lại là cảm giác này cái cảm giác bình yên đến
dễ chịu vào mỗi buổi sáng, chỉ là ánh nắng mờ nhạt chiếu qua khe cửa,
chỉ là tiếng ríu rít của bầy chim ở ngoài vườn, chỉ là sự man mát của
làn gió nhẹ buổi sáng sớm cũng làm cho cô cảm thấy rất hạnh phúc. Khẽ
vươn vai lấy lại tinh thần vừa bị thần ngủ say lấy đi tối hôm qua, cô
bước xuống giường với một tâm trang vui vẻ: - Ngày tựu trường đến rồi. Cô khẽ cười nói. Sau
khi vệ sinh cá nhân xong, cô lấy bộ đồng phục mới ra thay, bộ đồ chỉ
bao gồm áo trắng và váy xanh ngang gối ngoài ra không có gì đặc biệt
nhưng cô vô cùng thích mà chính cô cũng chẳng biết lí do. Không sao cả!
Người ta thường nói thích không lí do đó thôi. Hôm nay, cô chọn kiểu tóc
đuôi ngựa năng động, thật ra nói cho oai vậy thôi chứ cũng không phải
là chọn mà là chỉ có duy nhất một kiểu này ngoài ra cô không biết kiểu
nào khác. - Tuyệt! Đẹp miễn chê. Ngọc Hoa có một khuyết điểm rất
lớn đó chính là rất tự tin. Cô hay bảo:" Tự tin là tốt" thế nên chẳng
bao giờ cô để ý mình có tự tin quá đáng hay không. Chuẩn bị xong, cô
chạy xuống nhà chào hỏi ba mẹ rồi lấy xe đạp đi học. - Con không ăn sáng à? Sẽ bị đói đấy. Mẹ cô hỏi. - Dạ không. Con sẽ ăn sáng ở trường. Con đi học đây. Cô vui vẻ trả lời rồi đạp đi rất nhanh. - Đi cẩn thận đấy! Mẹ cô vọng theo. Từ nhà đến trường cô chỉ mất 15 phút đạp xe nên cô đến rất nhanh. - Wow! Có nhiều người đến rồi. Không biết An Lùn đến chưa nhỉ? Cô quan sát một vòng rồi đi tìm chỗ đậu xe. Trong lòng có chút oán giận ai đó: - An Lùn này! Hẹn mình 6h45 bây giờ lại không thấy đâu. Tao mà tìm được mày là biết tay. Cô
xách ba lô lên đi tìm An một vòng trường, đột nhiên đôi mắt dừng lại ở
cây phượng có một người đang đứng chụp ảnh tại đó. Có trời mới biết bây
giờ cô muốn xé con bạn thân ra làm trăm mảnh như thế nào." Mình thì tốn
công tìm nó, còn nó lại chụp ảnh như vậy, nó có xem mình là bạn không?"
Cô tự nhủ. Cô vội vàng chạy lại chỗ An đứng thì" Rầm". - Aaaaa! Đau quá. Cả
cô và người bạn kia cùng va vào nhau ngã xuống đất. "Hình như mình va
phải ai rồi'. Cô tự hỏi. Cô chưa kịp đứng lên xin lỗi thì người đó đã
đứng lên phủi bụi trên áo. Nạn nhân nhìn cô ngồi dưới đất chưa định thần
lại thì đưa tay ra, khẽ cười: - Cậu không sao chứ? Đứng lên được không? Cô
cảm động rơi nước mắt. "Cái quái gì đang xảy ra thế? Trên đời này có
người bị mình đụng mà lại không tỏ vẻ giận dữ lại còn quan tâm mình.
Phải xin lỗi thật chân thành mới được." Cô tự nghĩ. Cô nắm lấy tay nạn
nhân và được đỡ đứng lên. Ai ai cũng hết sức ngưỡng mộ bạn này, cả cô
cũng vậy. - Xin lỗi nha, mình không cẩn thận lắm. Bạn có sao không? Bạn cũng bị té mà? Cô nói dịu dàng Woww..
bây giờ mới kịp nhìn kĩ mặt bạn đấy. Mât rất đẹp, lông mi rất dài và
bạn ấy cũng cao nữa. Tuy không phải là đẹp trai nhưng cũng đủ làm tim
người ta mê mệt... Aaaaa... độ mê trai càng ngày càng cao rồi. Thấy cô ngơ ngác, nạn nhân liền hỏi: - Bạn có sao không? Cô khẽ cười lắc đầu. Nạn nhân bèn tiến lại gần cô nói khẽ vào tai cô. - Nếu cô bị mù thì mang kính vào nhé! Như vậy không tốt đâu. Đồ lùn. Nói
rồi cậu ta bỏ đi trước anh mắt hâm mộ của mọi người. Còn cô thì bất
động. Sao cơ? Mù á? Đeo kính á? Hắn là loại người gì vậy? Giả tạo quá!Và
đáng ghét quá! -Ê! Mày không sao chứ! An đã chứng kiến mọi việc từ nãy giờ thấy cô bị bất động nên chạy lại hỏi. Cô giật mình cười trừ nói: -
Không sao. Chợt nhớ ra điều gì đó cô nói tiếp. Mày đi đâu bắt tao tìm
khắp nơi vậy á. Nếu không tìm mày thì tao cũng không gặp chuyện. - Ôi! Làm gì ghê vậy? Tao đi chụp hình tí mà. - Mày hay rồi. Cô bực bội nói. Bây giờ đi tìm lớp thôi không kịp bây giờ. - Tao tìm rồi. Tao với mày cùng lớp. An hí hửng nói. - Thật á! Ây, tạm tha cho mày coi như mày có công nhé! Đi thôi. - Ừ. Cuối
cùng cô và An cũng tìm được lớp. Hai người chọn cùng một cái bàn vào
ngồi. An bắt đầu kể chuyện về idol của nó và chuyện nó làm trong mùa hè
này, cô nghe mà không kịp xử lí thông tin, nhức cả cái đầu. Đột nhiên,
An dừng lại, mặt rất ngạc nhiên. Giựt giựt áo cô, nói: - Ê! - Gì? Mày ồn quá! Cô phàn nàn. - Ồn gì chứ? Mày coi kìa? Hình như là người bị mày va phải? An chỉ tay về phía bàn đầu dãy một. Cô nhìn theo hướng An chỉ mà lửa giận ùn ùn kéo đến. - Tên vô duyên như hắn á! Nhìn là ghét rồi. - Này! Mày va phải người ta, người ta không trách mày, mày lại trách người ta à? Mày mới vô duyên. -
Mày không biết đâu? Cô đập bàn cái rầm. Những đôi mắt từ tám phương
chín hướng cứ đặt vào cô và ngay cả đôi mắt hắn nữa. Cô ngại đỏ cả mặt,
khẽ nói xin lỗi rồi ngồi xuống. - Mày sao thế? - Thôi, không nói với mày nữa. Nhưng hắn không phải người tốt đâu? Cô nói. - Kệ mày. An bĩu môi. Một
lúc sau, thầy chủ nhiệm đến. Cả lớp đều đứng lên chào thầy. Thầy chủ
nhiệm nhìn có vẻ rất hiền và đáng tin cậy, cô có thiện cảm rất tốt với
thầy: - Các em ngồi xuống đi. Thầy xin giới thiệu trước. Thầy là Lê
Văn Hà, dạy môn vật lý. Thầy không có yêu cầu nhiều với lớp nhưng thầy
mong các em sẽ đoàn kết, chăm ngoan, học tập sôi nổi lên. Bây giờ, các
em đã là học sinh cuối cấp rồi, hãy cùng nhau tạo nên những kĩ niệm đẹp
nhé. - Vâng! Cả lớp đồng thanh trả lời. Cô khẽ nói với An: - Tớ thấy thầy hợp với môn Văn hơn. Hihi.. - Ừm. An cũng cười khúc khích. -
Được rồi, giờ thầy sẽ xếp chỗ ngồi theo số báo danh và không theo quy
luật nào cả, bắt đầu từ tổ 1, thầy đọc tới ai thì mấy em đứng lên và di
chuyển nhanh nhé. Thầy bắt đầu đây. Nguyễn Thảo Sương với Trần Hiếu
Ngĩa. Lưu Thị Kim Ngọc với Nguyễn Văn Tiến. Nguyễn Ngọc Hoa với Lâm Tuấn
Kha.... Cô đứng lên ngồi ở bàn ba tổ 1 như thầy đã xếp và cô cũng
thấy hắn tiến lại gần. Cô cúi đầu xuống bàn mà mong hắn đi luôn đừng
ngồi ở đây. Tuy nhiên, đời không như mơ, hắn đã đặt mông ngồi xuống cạnh
cô. Cho dù biết là mình hỏi dư thừa nhưng cô vẫn hỏi: - Cậu ngồi xuống đây làm gì? - Cậu nói rồi. Hắn trả lời lạnh lùng - Sao tôi nói gì? Tôi nhắc lại cậu ngồi xuống đây làm gì? Cô mất kiên nhẫn. - Đầu cậu chứa óc lợn à? Tôi lại bàn này là để ngồi. Thấy rồi còn hỏi thế nên mới kêu cậu mang kính đấy. Hắn tự mãn - Cậu... cậu... cậu đừng quá đáng. Tôi xin lỗi rồi lại rất chân thành. Cậu muốn gì? Đầu cô tỏa ra khói trắng. - Người cao như tôi không nói chuyện với người lùn hơn mình? -
Sao cơ? Lùn à? Cậu tưởng mình là ai chứ? Bên ngoài thì làm như mình là
hoàng tử bên trong là sói hoang. Cậu chỉ đánh lừa được mọi người nhưng
đừng hòng qua mắt tôi. - Vậy à? Lúc đầu cậu cũng bị gạt đấy. Hắn nhìn cô tự đắc. - Tôi.. không nói với cậu nữa. Cô bực bội nói. Hắn
khẽ cười, không cãi với cô nữa. Còn cô thì tay nắm thành quả đấm thật
sự rất muốn đánh vào mặt tự đắc, khinh người của hắn ta. Nhưng điều đau
đớn nhất là phải nhịn, cô không biết sau này còn có chuyện gì nữa nhưng
trước mắt là không tốt đẹp gì. Cô cãi tay đôi với hắn xong thì thầy
đã sắp xếp chỗ ngồi xong rồi, bây giờ chọn ban cán sự lớp. Cô thì không
thích làm ban cán sự lắm nhưng rốt cuộc lại bị thầy cho làm thủ quỹ- một
chức vụ rất nguy hiểm. Tâm trạng đã không vui nay lại càng không vui.
An thì được làm lớp phó học tập còn tên lớp trưởng lại là gã bốn mắt Lê
Minh Nhật - một người lúc nào cũng trang thành tích với cô đã 2 năm rồi
và đương nhiên năm nào hắn cũng làm lớp trưởng. Xem ra, năm lớp 12 này
cô đã gặp không ít kẻ thù. Kết thúc buổi tụ trường vào khoảng 10h. Sau
khi tạm biệt An xong, cô lặng lẽ đạp xe về và khó chịu vô cùng. Tên Lê
Minh Nhựt thì không nói nhưng người cô giận nhất vẫn là hắn- cây sào.
Một tên khinh người, đáng ghét và tự cao tự đại. Tuy nhiên, cô sẽ không
hề biết hắn là cả thanh xuân của cô. ( An là bạn thân của Hoa từ năm
cô vào lớp 10. Tính cách của An thì tốt, vui tính tuy nhiên nói nhiều
lắm những cũng cực kì điệu nhá.)