Những bóng ma trên đường Hoàng Hoa Thám
PHẦN 1
I/ Nghĩa địa trên phố Hoàng Hoa Thám
Tôi năm nay 24 tuổi, sinh ra trong một gia đình nề nếp và rất coi trọng việc học ở Thành phố Nam Định. Tuy vậy, thay vì phát huy truyền thống hiếu học của gia đình, tôi lại thường xuyên lao vào những cuộc chơi bời và bài bạc cùng đám bạn. Kết quả là hết năm lớp 12 tôi thi trượt đại học. Ban đầu, gia đình dự định cho tôi ở nhà ôn thi thêm năm nữa, nhưng thấy tôi có biểu hiện "tăng cường” đàn đúm với đám bạn xấu, bố mẹ quyết định tống cổ tôi vào quân ngũ với hy vọng kỷ luật trong môi trường quân đội sẽ giúp tôi tránh xa được lũ bạn xấu. Chẳng khó khăn gì, bởi vì tôi khỏe mạnh và cũng không nghiện ngập, nên đến thời kỳ tuyển quân nhập ngũ, tôi gần như bị người ta ép buộc vào bộ đội với nghĩa vụ 3 năm.
Phải xa rời bạn bè và chốn đô thị đông vui để đến một nơi mà theo trí tưởng tượng của tôi, nó là một nhà tù tập trung, một môi trường buồn tẻ, chán ngấy với những kỷ luật khắt khe, mặt tôi dài như cái bơm. Tuy nhiên cũng giống như phản ứng từ trước đến nay đối với các quyết định lớn khác cho cuộc đời mình, tôi vẫn nghe theo lời bố mẹ. Bởi vì, không chỉ bố mẹ, mà ngay đến chính tôi cũng không tin tưởng vào bản thân mình.
Cuộc sống trong doanh trại quân đội không kinh khủng như tôi nghĩ, trái lại, nó cũng khá dễ chịu. Kỷ luật, trên lý thuyết rất nghiêm khắc, thế nhưng thực tế thì chẳng mấy ai thực hiện đúng như vậy. Lúc này tôi mới thấm thía câu: "Đừng nghe những gì người ta nói mà hãy nhìn vào những cái người ta làm”.
Sau 3 năm xuất ngũ, tôi ra đời với một mớ kiến thức về quân sự nhưng lại không có một chút khái niệm nào về nghề nghiệp và định hướng cho tương lai. Thời gian trong quân đội khiến tôi mất thăng bằng, và khi quay lại với cuộc sống hiện tại, tôi đã phải khá vất vả mới có thể điều chỉnh mình bắt kịp với nhịp sống đã được "số hóa” đi khá nhiều. Đôi khi nghĩ lại câu nói của cậu em họ hơn tôi 5 tuổi và xuất ngũ trước khi tôi đi bộ đội, tôi thấy câu nói mỉa mai ấy tiếc thay lại rất đúng cho trường hợp mình: "Em đi bộ đội bị bọn nó cho uống… thuốc ngu”.
Để tạo dựng cho tôi một cái nghề trong tương lai, bố mẹ quyết định gửi tôi vào học ở trường Trung cấp dạy nghề Viglacera, nơi có ông bác tôi đang làm giảng viên.
Vậy là tôi khăn gói lên Hà Nội để chuẩn bị cho việc học. Chuyện học hành ở đây chẳng có gì thú vị đáng để phải kể cho các bạn cả, nhưng câu chuyện rùng rợn mà tôi gặp phải tin rằng có thể khiến nhiều bạn quan tâm.
Đại khái trường tôi tọa lạc ở ngõ 563 Hoàng Hoa Thám, hay còn gọi là ngõ Vĩnh Phúc. Ngay sát bên phải của trường là một khu nghĩa địa cổ khá chật hẹp với những ngôi mộ nằm san sát nhau. Nghĩa địa này nằm ở đây từ rất lâu đời rồi, cũng chẳng thấy ai nhắc đến chuyện phải di dời hay cải tạo gì cả. Thời buổi đất đắt hơn vàng, nên cư dân không ai nghĩ đến chuyện bán rẻ nhà để kiếm nơi khác sinh sống. Cứ như vậy, người chết ở chung với người sống. Và cũng từ nơi đây, không biết bao nhiêu câu chuyện ma quái rùng rợn đã được dân gian thêu dệt. Tuy nhiên, sự thực đến đâu, thì chỉ có trời mới biết.
Bên phải nghĩa địa có một dãy nhà hoang đổ nát, xiêu vẹo. Ban đêm, không chỉ trẻ con, mà người lớn cũng ít khi đi qua lối này. Nơi đây thành địa điểm lý tưởng cho chuột và dơi làm tổ. Cây cối mọc um tùm cũng là môi trường tốt cho côn trùng, sâu bọ phát triển. Nhưng không phải vì thế mà nơi đây không có người, hoặc bạn đọc cũng có thể coi sinh vật mà tôi sắp nhắc đến đây không phải là người cũng được, bởi vì cá thể sống có 2 chân và trí óc này có cuộc sống không khác gì một con vật, bẩn thỉu, man rợ. Sống chỉ với một mục đích duy nhất là tìm được cái ăn và tống vào miệng.
II/ Thằng bé đánh giày.
Đó là một thằng bé đánh giày nhỏ thó và đen đúa. Nó tự cho mình là "chủ” dãy nhà hoang, và để cách xa những ngôi mộ khoảng cách dài nhất có thể, nó chọn căn phòng ngoài cùng của dãy nhà. Nó chất vào đấy đủ thứ mà nó kiếm được, từ cái thùng phuy rỉ sét đến những mảnh chiếu rách hay vô số vải vụn nó "sưu tầm” được. Mùa đông, nó nhét đống vải vụn vào cái thùng phuy, chui vào và đắp một chiếc chăn bông cũ kĩ chẳng biết nhặt được ở đâu lên người, vậy là nó có thể ngon lành ngủ đến sáng, bất kể trời mưa hay gió rét thế nào.
Những gì tôi biết về thằng bé có lẽ chỉ dừng lại ở đó nếu như không xảy ra một câu chuyện, mà xin thề có trời đất chứng giám, là tôi sẽ suốt đời không bao giờ quên.
Số là tôi vẫn không bỏ được thói quen đàn đúm rượu chè cờ bạc, nên một tuần, thường có khoảng 2, 3 buổi tối, tôi sang xóm bên cạnh, ngõ 623 Hoàng Hoa Thám, để hoặc là "lập sới”, hoặc là uống rượu với lũ bạn ở xóm trọ bên ấy.
Vào một ngày quá chén hơn những ngày khác, tôi say đến mức chẳng còn biết trời trăng gì nữa. Lẽ ra tôi nên ngủ lại ở nhà các bạn. Nhưng do thói quen, tôi vẫn cố gượng dậy ra về. Trời mùa đông u ám, đường thì tối đen, tôi ngã dúi dụi và nôn thốc nôn tháo. Quần áo tôi dính đầy thức ăn với cái mùi chua chua của dịch vị dạ dày và mùi bia rượu tạo nên một thứ mùi thật kinh khủng mà thú thật là, mỗi khi tỉnh rượu, nghĩ lại cái mùi ấy tôi còn thấy buồn nôn. Một số người đi bộ vội vã tránh xa khi tôi đến gần, những người đi xe máy thì nhìn tôi với ánh mắt thương hại, ghê tởm.
Đến ngã rẽ gần khu nghĩa địa, tôi lại ngã vật xuống. Và dù đang rất say tôi vẫn kịp lờ mờ nhận ra 2 bóng đen đứng sát cạnh tưởng nhảy bật ra, tiếng một cô gái trẻ thốt lên: "Ô, cái gì thế này!!!”. Liền sau đó là tiếng một chàng trai:”Thằng say rượu ấy mà, kệ nó”.
Trong ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn đường tôi nhận ra đây là cô bé cùng xóm và cậu bạn trai. Cho rằng tôi không còn biết gì nữa, 2 bạn trẻ điềm nhiên kéo khóa quần và chỉnh đốn lại trang phục đang trong tình trạng tả tơi, rồi bỏ đi sau khi văng ra vài câu rủa:”Cái dcm nhà nó, mất hết cả hứng.”, "Thằng hãm l… này, hôm nào cũng gặp, ức chế với nó lắm rồi đấy…”
Tôi xin dừng lại một chút để kể cho bạn đọc nghe về cô bé này. Cô ta tên Trang, là con gái út trong một gia đình giàu có ở cách chỗ tôi thuê trọ chừng 20 nóc nhà. Năm nay cô nàng mới 16 tuổi, đang học cấp 3. Nếu xét về hình thức, thì đây là cô gái xinh xắn với nước da trắng bóc và dáng người cao ráo, thân hình đầy đặn. Về ăn mặc, cô ta là người có gu thẩm mỹ khá cầu kỳ, hơi một chút đồng bóng. Cô ta có một sở thích rất đặc biệt đó là mặc bộ đồng phục học sinh trong hầu hết thời gian xuất hiện ngoài đường. Với cặp mông to đầy đặn trong chiếc quần vải mềm thấy cực rõ vết hằn hình chữ V của chiếc quần lót, và chiếc áo "chip”(thường là màu đen) ẩn hiện một cách rất khiêu khích bên trong chiếc áo đồng phục mỏng, cô nàng khiến không ít chàng thanh niên, và cả những bậc cha chú của các chàng thanh niên, mất ăn mất ngủ.
Không rõ gia đình quản lý cô ta kiểu gì, nhưng cứ khoảng tầm 11 giờ rưỡi là cô nàng lại trốn nhà, len lén mở cửa ra ngoài gặp cậu bạn trai đang đứng chờ ở gần đó để tâm sự, vẫn mặc nguyên trên người bộ đồng phục học sinh. Một tuần, phải có 3 đến 4 buổi như thế. Địa điểm yêu thích của đôi tình nhân này là góc phải của nghĩa địa, bởi chỗ này ít người qua lại và cũng khá kín đáo, lại có một tấm bia mộ cũ bằng đá sẻ rất to và bằng phẳng, thoải mái cho 2 người ngồi.
Thật không may cho 2 bạn trẻ, bởi kẻ phá bĩnh, là tôi, lại rất hay thường xuyên về muộn, và do đó, thường xuyên chứng kiến được những màn tâm sự nhiều khi là hay hơn phim "con heo” của họ. Tuy nhiên, những ngày thường, do chưa say lắm, tôi thường cố lờ đi, chỉ thỉnh thoảng liếc trộm vài phát, mặc dù trong lòng tôi rất muốn nhìn bởi vì những cảnh đó kích thích tôi dữ dội.
Trở lại câu chuyện hôm nay. Sau đi đôi bạn trẻ bỏ đi, thì tôi cũng vừa kiệt sức. Tôi cố lết theo bản năng trên con đường về nhà. Chưa bao giờ tôi ước mình có được một chỗ ấm cúng để nằm như lúc này. Dù chỗ đó ở đâu, dù bẩn thỉu, nhớp nhúa thế nào cũng được, miễn là nó có thể giúp tôi tránh được những cơn gió lạnh như cắt của đêm đông. Bò thêm được một đoạn, 2 mắt tôi tối sầm lại, tiếng tim đập thình thịch sốc lên đến tận óc khiến tôi choáng váng. Tôi lại ngã vật xuống đường rên rỉ. Không còn sức lực, đành nhắm mắt phó mặc thân mình cho số phận.
Thời gian trôi qua, không biết là bao lâu. Cái lạnh thấm vào người khiến từng tế bào trên cơ thể tôi run rẩy. Gió lạnh luồn qua cổ áo, cổ tay và tất cả những kẽ hở len lỏi khắp cơ thể khiến tôi như muốn đông thành đá.
Chợt tôi nghe có tiếng bước chân. Mặc dù nhịp đập gấp gáp của trái tim đang thình thịch trong đầu, nhưng tôi vẫn có thể cảm thấy rõ ràng tiếng bước chân người đang đạp trên lá khô tiến về phía mình. Ngước đôi mắt vô thần cố gắng nhìn lên, tôi mơ hồ nhận ra trước mặt mình là một bóng đen. Một bóng đen nhỏ bé, gầy gò đang run rẩy đứng nhìn.
Đó là thằng bé đánh giày. Nó nhìn tôi trân trân trong giây lát. Hình như nó đang tự hỏi xem chuyện gì xảy ra với tôi. Sau khi nhận thức được vấn đề, nó phân vân đôi chút rồi lại gần và cố gắng xốc nách tôi lên. Tôi quá nặng so với sức vóc nó, nên hành động đó chẳng khiến tôi thay đổi tư thế được là bao. Nhưng những hành động của nó, sự có mặt của nó khiến tôi cảm thấy tự tin hơn vào bản thân mình. Tôi nương theo sự giúp đỡ, gắng gượng đứng dậy và đi theo nó.
Thằng bé dìu tôi đến "nhà” của nó. Một cái ổ hôi hám, bẩn thỉu và bề bộn đến mức mà tôi nghĩ, bình thường, có lẽ cho tiền tôi cũng chẳng muốn vào một chút nào. Tuy nhiên với tôi lúc này, thì dù có là dường vàng nệm ngọc cũng không so sánh được với đống bề bộn này.
Để tôi đứng dựa vào tường, thằng bé nhanh nhẹn chạy vào góc "phòng” lấy ra một đống bùi nhùi to tướng, nó giở ra và giũ một vài phát, vậy là đống bùi nhùi biến thành chiếc chăn ngon lành, dù có hơi bẩn thỉu và rách rưới. Nó chỉ cho tôi thấy cái chăn đó và nói: "Anh ngủ ở đấy nhé.”
Chỉ chờ câu nói đấy, tôi tiến lại và buông mình xuống chiếc chăn. Rồi mặc cho khắp người bẩn thỉu nhớp nhúa vì những bãi mửa do chính mình ọe ra, tôi quấn chiếc chăn lại thành một vòng xung quanh và không biết gì nữa.
III/ Em Phương.
Sau sự kiện ấy, cảm tình của tôi với thằng bé đánh giày tăng lên rõ rệt. Tôi thường xuyên đến chơi ở cái ổ của nó và thỉnh thoảng rủ nó vào nhà mình chơi. Tôi lại càng quý mến và thương nó hơn khi biết nó cũng là người Nam Định, tức là đồng hương của tôi. Nó kể cho tôi nghe về hoàn cảnh gia đình nó, về công cuộc mưu sinh đầy tủi nhục của nó và những người bạn cùng cảnh ngộ. Càng nghe nó kể, tôi càng thương nó và thẹn thay cho bản thân mình. So với nó, tôi giống như một kẻ no cơm ấm cật, rửng mỡ, vô tích sự.
"Bố mẹ em mất từ khi em mới biết nói, để lại em và em gái em cho bà nội nuôi. Bà rất thương anh em em, nhưng bà già yếu, hay ốm đau bệnh tật nên không thể nào nuôi nổi cả 2 anh em. Vì thế, cách đây hơn 2 năm, em đã trốn bà, lẻn lên Hà Nội kiếm việc làm. Tuổi còn nhỏ, lại gầy yếu nên em chẳng thể nào làm được việc gì ngoài ăn xin và đánh giày”. Nói đến đây nó dừng lại, đôi mắt hướng ra phía "cửa”. Tôi nhìn theo và khá bất ngờ khi thấy Phương, cô con gái của bà chủ quán cơm phở gần đấy đang cầm một bịch ni lông nhỏ màu đen và bước trên những hòn đá to nổi lên giữa đám cỏ, đi vào khu nhà hoang.
Mắt thằng bé sáng lên, nó nói với tôi trong sự háo hức: "Chị Phương tốt lắm, ngày nào chị ấy cũng mang cho em thức ăn thừa của quán cơm. Tuy là thức ăn thừa, nhưng nhiều khi còn có cả thịt gà nữa đấy.”
Tôi lại xin dừng lại đôi chút để kể cho các bạn nghe về Phương, con gái chủ quán cơm này.
Cách về phía bên phải của nghĩa địa khoảng 10m có một quán cơm phở, đấy là nơi tôi và một số bạn bè ra ăn cơm mỗi buổi trưa. Quán này bán rẻ và thức ăn cũng khá ngon nên rất được lòng mọi người. Vào buổi trưa, quán luôn đông nghẹt khách. Tuy nhiên, buổi tối quán nghỉ bán.
Chủ quán là một người đàn bà phương phi béo tốt với đặc điểm dễ nhận thấy nhất là nụ cười "không thấy quê hương tổ quốc đâu”. Nụ cười của bà giòn giã, to và sảng khoái đến mức người ta có cảm giác sau mỗi điệu cười, bà phải trẻ ra đến mấy tuổi. Chồng của bà là một cán bộ làm trong ban vệ sinh dịch lễ trung ương, ông có dáng người tầm thước, ít nói nhưng nói chung đối xử rất hòa nhã với mọi người. Họ có 2 người con, cậu đầu tên Cường, năm nay 18 tuổi, đang học lớp 12 trường thpt Chu Văn An. Còn cô út, tức là em Phương mà tôi đang muốn nhắc đến với các bạn, mới 16 tuổi, cũng đang học trường cấp 3 Chu Văn An. Tuy nhiên, năm nay nàng mới lên lớp 10. Theo thông tin mà tôi được biết, thì Phương học cùng lớp với cô nàng Trang mà chúng ta đã có dịp biết đến ở trên.
Không giống Trang, Phương ngoan ngoãn, hiền lành, chịu khó và hết sức thân thiện. Nàng là loại người có thể gây cảm tình cho người đối diện ngay từ lần gặp mặt đầu tiên. Nàng chào hỏi lễ phép với tất cả khách đến quán ăn nhà mình và không bao giờ tỏ thái độ khó chịu khi khách phàn nàn về sự chậm trễ mỗi khi nàng giúp mẹ trong giờ cao điểm. Buổi sáng, Phương học về khá muộn, nhưng chưa bao giờ tôi thấy nàng từ chối khi mẹ nàng cần thêm người giúp đỡ lúc khách đông.
Ánh mắt dịu dàng, đôi môi gợi cảm lúc nào cũng như đang làm nũng, dáng người cao ráo và đầy đặn, giọng nói ngọt ngào, Phương đã gieo nỗi nhớ vào lòng không biết bao nhiêu anh chàng, trong đó có cả tôi. Mỗi khi ăn cơm ở nhà nàng, tôi thường kiếm cớ ngồi lại lâu hơn mức cần thiết để được ngắm nàng nhiều hơn. Tuy nhiên, chưa bao giờ tôi dám mơ ước mình được nàng để ý dù rằng nàng đối xử với tôi cũng rất thân thiện. Bởi vì, tôi luôn nghĩ, đối với tôi, nàng thuộc về một thế giới khác, thế giới của sự trẻ trung, năng động và hiện đại. Đôi lúc tôi nhớ lại quãng thời gian còn học phổ thông và cảm thấy tiếc khi mình đã để nó trôi đi một cách quá lãng phí.
Trở lại câu chuyện hôm nay.
Phương đã bước vào "phòng” của thằng bé, nàng bất ngờ khi thấy tôi đang có mặt ở đây. Nàng hỏi: "Sao anh lại ở đây? Anh quen "cu” Long khi nào vậy?”
Nàng vừa nói vừa tiến lại gần tôi và thằng bé(từ giờ phút này tôi xin phép gọi nó là Long, tên chính thức của nó). Mặc dù đang ở trong cái ổ hôi hám của Long, nhưng mùi hương từ cơ thể nàng vẫn khiến tôi ngây ngất. Tôi cố hướng về phía nàng hít thật sâu mùi hương ấy vào lồng ngực, rồi kín đáo quay ra chỗ khác thở ra thật nhanh trước khi quay lại đối diện với nàng để hít tiếp những làn hương ngọt ngào ấy. Tôi phải quay ra nơi khác vì tôi không muốn hơi thở của mình ảnh hưởng đến mùi hương của nàng.
"Sao anh lại ở đây, anh Quyết, này!”. – Tôi giật mình khi nàng nhắc lại câu hỏi.
"À, anh đến chơi với Long, đồng hương của anh mà.” Rồi tôi giải thích qua loa cho nàng mối quan hệ giữa tôi và Long. Nàng nhoẻn miệng cười thật duyên: "Ngoài em và anh ra, chả có ai dám vào "căn phòng” này nữa đâu”.
Câu nói của nàng làm lòng tôi lâng lâng vui sướng. Vậy là, ít ra, giữa tôi với nàng cũng có 1 điểm chung, hơn nữa, điểm chung ấy cũng rất chi là nhân văn.
Phương quay sang nói với Long: "Chị đem cho em ít cơm đây, hôm nay có vài miếng thịt kho tầu đấy, em thích không.”
Long lễ phép: "Cảm ơn chị, có cơm của chị ăn là em thích lắm rồi, đâu cần phải thịt cá gì đâu”. Rồi nó cười tít mắt.
"À, chị quên mất, còn ít thịt gà mẹ để trong tủ lạnh, để chị quay về lấy cho em vậy.” Nàng vừa nói vừa lấy tay bóp cằm rồi bặm môi lại, nhìn đáng yêu vô cùng.
Sau đó, nhanh như một con sóc, nàng nhảy qua những mỏm đá và chạy về nhà. Tôi ra trước "cửa” đứng nhìn cho đến khi bóng nàng khuất hẳn.
Trưa nào nàng cũng sang đây đưa cơm cho Long, đấy là một chi tiết đến giờ tôi mới biết. Tôi cảm thấy rất vui vì từ nay tôi sẽ có nhiều dịp hơn để gặp riêng nàng. Tôi hỏi Long: "Trưa nào Phương cũng sang đây cho em cơm à?”
Long vừa giở chiếc túi trong đó có 1 nắm cơm và vài miếng thịt ra, vừa trả lời: "Vâng, chị ấy tốt lắm, cơm nhà chị ấy cũng ngon nữa. Em rất quý chị ấy. Nhưng anh Cường thì không tốt. Nếu anh ấy bắt gặp chị ấy cho em cơm, thì anh ấy sẽ mắng chị ấy. Thỉnh thoảng, gặp em ở ngoài đường, anh ấy cũng mắng em nữa, anh ấy nói em không được lấy cơm của chị Phương, nếu không anh ấy sẽ cho em biết tay.”
Long vừa nói xong, bất chợt tôi nghe thấy tiếng Cường quát rất to ở quán ăn: "Lại mang đến thằng ăn mày à? Em có thôi ngay trò này đi không hả?”
Tôi tò mò ra cửa đứng nhìn. Cường đang vừa đi vừa nói sau lưng Phương trong lúc nàng vẫn hướng về phía khu nhà hoang.
Phương đáp lại nửa dứt khoát nửa nũng nịu: "Kệ em, không việc gì đến anh!”
"Như thế chẳng hay ho gì đâu, em hiểu không!”
Nhưng Phương đã chạy ù đi, nàng không còn muốn nghe Cường nói nữa.
Phương nhảy một cách tinh nghịch trên những hòn đá, đến trước mặt tôi và Long. Nàng đưa cho Long một gói giấy. Cậu bé mở ra, bên trong có vài miếng thịt gà đã chặt nhỏ. Long rất cảm động, cậu nói với Phương: "Tại em mà anh Cường mắng chị!…”. Cậu còn muốn nói thêm một cái gì đó nữa để thể hiện lòng biết ơn, nhưng cậu không tìm được từ diễn đạt. Đôi mắt cậu rưng rưng nước.
Phương cười nhẹ nhàng: "Em không phải bận tâm, anh Cường không làm gì được chị đâu. Mẹ chị không cấm chị, thế là được.”. Bất chợt Phương nhìn lên và đỏ mặt trước ánh mắt ngưỡng mộ của tôi dành cho nàng.
Nói chuyện thêm một lúc, Phương xin phép về. Tôi nói với nàng: "Anh cũng về luôn.” Cả 2 tạm biệt Long rồi bước ra cửa. Tôi nhường cho nàng đi trước theo phép lịch sự. Nàng vừa đi vừa nhún nhẩy, tôi theo sát phía sau. Tôi chỉ ước, giá như con đường này dài vô tận thì hay biết mấy. Lúc đó, tôi sẽ mãi mãi được ở bên nàng.
Bất chợt, Phương trượt chân, nàng ngã chúi về phía trước. Như một phản xạ vô điều kiện, tôi tiến lên phía trước nhanh như gió, vòng 2 tay đỡ lấy nàng. Nhưng do sự việc quá bất ngờ, tôi không chọn được vị trí nào "tế nhị” mà đặt nguyên cả hai bàn tay vào ngực nàng. Bộ ngực của cô thiếu nữ tuổi dậy thì mềm mại và ấm áp làm đôi tay tôi tê đi như bị điện giật. Tôi cứ để tay như vậy như kẻ bị thôi miên trong khoảng khắc. Nhưng rồi, lý trí nhanh chóng trở về, tôi vội đẩy 2 tay mình lên vai và kéo nàng dậy, ấp úng xin lỗi. Mặt Phương đỏ hơn mặt trời, nàng lí nhí: "Không sao!” rồi chạy vội về nhà.
Nàng đi rồi mà tôi vẫn còn chưa hết xúc động, tôi không thể tin được những gì vừa xảy ra. Quay vội về hướng nhà mình, tôi đưa bàn tay lên mũi hi vọng tìm được chút hương còn rơi rớt. Rồi tôi hôn 2 bàn tay và mỉm cười một cách khó hiểu.
IV/ Ả Linh.
Hôm sau, tôi đến "nhà” Long từ rất sớm. Hẳn không cần giải thích thì bạn đọc cũng rõ mục đích tôi đến hôm nay chính là để mong được gặp Phương.
Khi tôi đến, Long đang nằm ở góc "nhà”. Tôi rất ngạc nhiên vì tôi không nghĩ thằng bé lại ngủ vào giờ này. Thấy tôi bước vào, Long ngẩng mặt lên chào. Tôi giật mình.
Khuôn mặt long đầy những vết thâm tím, 2 mắt sưng húp lên, cậu bé nhìn tôi một cách khó nhọc.Tôi vội hỏi: "Em làm sao vậy?”
Long nặng nề đứng dậy, nói nhát gừng:”Không sao đâu anh ạ, chuyện thường của em thôi mà”. Nhưng tôi vẫn căn vặn, ép Long phải nói ra bằng được. Cuối cùng, cậu bé cũng mềm lòng trước sự quan tâm của tôi. Cậu khóc nấc lên: "Tối qua em lại bị bọn nó đánh, mấy con chó…”.
Mặc dù biết Long đang bị kích động, nhưng tôi vẫn không muốn cậu bé dùng những lời lẽ đó chút nào. Tuy nhiên, tôi vẫn yên lặng và lắng nghe Long nói tiếp: "Tối qua, lúc 11 rưỡi em về nhà, đi ngang qua nhà con Linh, thấy ồn ào, em nhìn vào thì thấy có 2 thằng bạn nó đang ăn bánh bao. Em định tránh đi nhưng bọn nó đã nhìn thấy. Một thằng gọi em vào, nó vứt cái túi bánh thừa xuống đất, bảo em nhặt lên ăn. Em không nhặt mà quay lưng định bỏ đi. Thế là bọn nó nổi khùng, túm cổ em lại dọa nạt. Lúc đấy thì con Linh từ tầng 2 đi xuống, nó bảo bọn kia: "Sao lại lôi thằng ăn mày đấy vào nhà? Tống cổ nó ra ngoài đường ngay.” Vậy là cả bọn lôi em ra đường rồi thi nhau đấm đá.”
Một cục nghẹn trào lên trong cổ tôi. Tôi cảm thấy bất mãn và uất ức thay cho câu chuyện của thằng bé. Tôi định kiếm vài lời an ủi em, nhưng Long đã lên tiếng trước khi tôi kịp nói: "Cứ 1, 2 tuần, bọn nó lại kiếm cớ đánh đập em 1 lần, nhưng không đau như lần này. Lần này là lần em bị nặng nhất. Em căm thù bọn nó lắm. Giá như em to lớn hơn, em sẽ không nhịn bọn nó thế này đâu.”
Vậy hóa ra Long thường xuyên bị Linh và bạn bè cô ta hành hạ. Đấy là một điều kinh tởm mà đến giờ tôi mới biết. Hành hạ một thằng bé yết ớt khốn khổ, tay không tấc sắt, đấy thực sự là một tội ác, một sự sỉ nhục vào nền đạo đức dân tộc. Vậy cô nàng Linh dã man này là ai? Tôi lại xin làm phiền bạn đọc một lúc nữa bằng cách dừng lại để kể thêm về cô ả này.
Cách về phía bên trái của nghĩa địa khoảng 10m, là 1 căn nhà 2 tầng kiểu cũ với lỗi kiến trúc cổ điển phổ biến giữa những năm 90. Linh ở trong đấy cùng gia đình. Tất nhiên cô ta có đủ bố, mẹ và còn có cả 1 ông anh trai. Tuy nhiên, cho đến thời điểm hiện tại, thì căn nhà chỉ có 2 anh em Linh sinh sống. Bố Linh đi tù do tội buôn bán, tàng trữ ma túy. Mẹ cô nàng, chạy theo tiếng gọi của tình yêu, đã bỏ lại 2 đứa con còn ở tuổi ăn tuổi chơi để về ở với một người đàn ông khác. Hai anh em Linh sống dựa vào số tiền trợ cấp tương đối dư dả của họ hàng bên nội cộng thêm số tiền "trách nhiệm” mà mẹ cô đưa cho hàng tháng. Thiếu sự quản lý của gia đình, 2 đứa trở thành những con thú hoang dại và bản năng. Căn nhà thành đại bản doanh, nơi tụ tập của mọi trò trụy lạc của 2 anh em Linh và bạn bè. Nơi đây luôn có những trò chơi thác loạn lộ liễu đến mức bất cứ ai đi qua cũng phải nhìn vào. Họ luôn tự hỏi, liệu hôm nay sẽ có trò vui gì mới trong căn nhà đó?
Mới 16 tuổi và cũng đang học tại trường PTTH Chu Văn An, nhưng phong cách ăn mặc của Linh thì không thua kém bất cứ 1 cô gái vũ trường nào. Khác với Trang, chỉ thích mặc đồng phục, khác với Phương, thường mặc những bộ đồ giản dị lúc ở nhà, Linh luôn tìm cách ăn mặc sexy nhất có thể ở mọi lúc mọi nơi. Hình ảnh thiên hạ thường thấy ở Linh, là chiếc áo thun 2 dây mỏng và ngắn, khoe được đến nửa đôi gò bồng đảo trắng hồng. Phía dưới, là chiếc quần đùi ngắn đến sát bẹn, hoặc chiếc váy con cũn cỡn chỉ vừa đủ che chiếc quần lót.
Khi Linh ra đường, đám thanh niên thường trầm trồ ngắm nhìn không chớp mắt bộ ngực gợi cảm của cô nhún nhảy sau mỗi bước chân, hoặc thích thú đoán xem hôm nay cô mặc quần lót kiểu gì, màu gì? Lúc đến trường, dù phải mặc đồng phục, nhưng không vì thế mà Linh chịu từ bỏ phong cách sexy của mình. Cô cố tình chọn những chiếc áo có vòng ngực nhỏ hơn ngực mình rất nhiều. Do đó, khi mặc, bộ ngực cô căng ra như muốn nổ tung dưới sức ép của chiếc áo. Những chiếc cúc áo căng như dây đàn lộ hẳn một mảng ngực trắng ngần khiến cho anh chàng nào vô phúc được xếp ngồi gần Linh thì đừng hi vọng gì chuyện tập trung nghe giảng. Khi chọn quần, Linh chọn những chiếc có số đo bụng lớn hơn so với số đo thực của mình khiến người tiếp xúc luôn tự hỏi, liệu bao giờ thì chiếc quần ấy sẽ tụt ra khỏi hông cô?
Nếu xét về hình thức, trong 3 cô gái Trang, Phương, Linh thì Linh xinh nhất. Tuy nhiên, vẻ đẹp dữ dội, cá tính và khiêu khích của Linh không gây được cảm tình với người đối diện bằng nét dịu dàng trong sáng của Phương, hoặc vẻ mặt lẳng lơ nhưng vẫn kiêu kỳ đến mức vô lý của Trang. Tiếp xúc với Linh, người ta sẽ có cảm giác cô ta chẳng còn gì khác nữa ngoài những cái đã biểu hiện ra bên ngoài.
Về lối sống, theo những gì tôi được biết và nghe kể, thì Linh hầu như không từ chối bất cứ 1 cuộc chơi nào đem lại cho cô ả cảm giác "sướng”. Từ "sướng” ở đây, xin bạn đọc hãy hiểu theo nghĩa trần trụi nhất. Cô ta không yêu ai, nhưng luôn luôn, có 1 vài anh chàng cặp kè với cô và sẵn sàng thỏa mãn mọi yêu cầu của cô. Linh không thích sự gò bó, vì vậy, cô cũng không xác định gắn bó với ai bao giờ. Những anh chàng có lối sống phù hợp với phong cách của cô thường tưởng rằng Linh yêu mình cho đến khi bắt gặp Linh đang ôm hoặc hôn một ai đó chẳng phải người yêu, cũng chẳng phải thân thiết gì với cô ả. Họ tức giận, sau đó chuyển sang coi thường và cuối cùng tìm cách lợi dụng Linh. Linh dễ dãi với mọi người và với chính bản thân mình nên cô ả không bao giờ để tâm đến cảm giác của những anh chàng đó.
Đã đôi lần đi ngang qua nhà Linh, tôi bắt gặp cảnh cô ả đang ôm hôn đắm đuối một anh chàng nào đấy, trong khi bên cạnh, anh trai ả cũng đang hôn 1 cô nàng khác, có thể là bạn thân của ả. Linh còn một trò quái đản nữa, đó là thường xuyên dụ dỗ bạn bè của mình đến để anh trai cô hoặc bạn bè của hắn "làm thịt”. Nói một cách văn vẻ theo kiểu ẩn dụ, Linh dụ dỗ cừu đến cho chó sói "sực”. Những cô gái ngây thơ và trong sáng không thể nào đỡ nổi trước vẻ ngoài sành điệu hào nhoáng, lối cư xử ga lăng chịu chơi và cả sự "nhiệt tình” một cách chuyên nghiệp của những kẻ vốn đã có thâm niên trong "nghề”. Họ yêu đắm đuối và hiến dâng tất cả cho đến khi nhận ra bộ mặt thật của những gã sở khanh. Lúc đó, chúng quay sang thuyết phục theo cách khác và dần dần biến những cô gái trong sáng ban đầu thành những món đồ chơi chung cho cả bọn.
Cũng theo lời mọi người kể, trong căn nhà của anh em Linh thường xuyên diễn ra những cuộc làm tình tập thể, những trò thác loạn, bay lắc tại gia… Linh cũng hay đi vũ trường và không từ chối bất cứ 1 loại ma túy tổng hợp gây ảo giác nào… Nói tóm lại, nàng ta là một con người sống hoàn toàn tuân theo bản năng, buông thả, coi thường mọi người và coi thường chính bản thân mình.
Tiếp tục trờ lại câu chuyện hôm nay.
Long kể xong câu chuyện thì cũng là lúc tôi thấy bóng Phương thấp thoáng trên con đường dẫn vào khu nhà hoang. Nàng lại đến để mang thức ăn cho Long, đúng như tôi mong đợi. Cũng như tôi, Phương sửng sốt trước những dấu vết bạo lực trên khuôn mặt Long. Nàng gặng hỏi cho đến lúc cậu bé buộc phải kể lại câu chuyện một lần nữa. Nghe xong, Phương thể hiện sự bất mãn trông thấy. Nàng cắn môi dưới thốt lên: "Đúng là không phải con người nữa”. Nhưng ngay sau đó, nàng lại lựa lời an ủi Long: "Thôi, cố nhịn, đừng chấp nó làm gì em ạ. Ở trường chị, nó cũng cậy quen nhiều anh đầu gấu nên gây sự với hết người này đến người khác.” Nàng vừa nói vừa bĩu môi thể hiện sự khinh thường phù hợp với ngữ cảnh. Mặc dù cũng đang rất bức xúc với câu chuyện của Long, nhưng thú thực là tôi không thể nào kiềm chế nổi ước muốn được cắn hay liếm một phát vào cái môi vừa trề ra rất đáng yêu đó của nàng.
Những ngày sau đó, tôi thường xuyên có mặt ở "nhà” Long vào buổi trưa. Và, tất cả những buổi trưa ấy, tôi đều được gặp Phương. Càng ngày tôi càng cảm thấy yêu nàng hơn. Nhưng tình cảm của Phương dành cho tôi thì không được như vậy. Nàng vẫn rất thân thiện, tuy nhiên so với những ngày đầu tôi mới gặp nàng ở đây, thì cái thân thiện ấy nhiều hơn chẳng đáng kể. Không vì thế mà tôi buồn, bởi ngay từ đầu, tôi đã chẳng bao giờ dám nghĩ đến ước mơ có được nàng. Tình yêu với nàng, có lẽ mãi mãi chỉ là giấc mơ đẹp trong lòng tôi mà thôi. Tôi hài lòng với việc mỗi buổi trưa lại được gặp nàng, được ngửi mùi hương của nàng, được nói chuyện với nàng. Căn phòng của cậu bé đánh giày vô tình trở thành cầu nối giữa tôi và nàng, cũng có thể ví nó như căn phòng hạnh phúc của tôi vậy.
Mọi việc cứ như vậy trôi qua cho đến một ngày…
V/
Buổi sáng hôm ấy, một đám đông nhốn nháo trước "nhà” Long khiến tôi chú ý. Chưa bao giờ tôi thấy một số người bằng một phần 20 số ấy có mặt trong dãy nhà hoang. Trong lòng dấy lên một linh tính chẳng lành, tôi vội chạy đến. Cảnh tượng trước mắt khiến tôi bàng hoàng.
Giữa đám đông chen chúc đang cố rướn cao cổ để nhìn rõ hơn, giữa một "căn phòng” bề bộn và hôi hám, một cậu bé gầy gò nhỏ thó đang nằm co quắp bất động. Dĩ nhiên đó chính là Long, cậu bé đánh giày.
Tôi thốt lên một tiếng hốt hoảng rồi chạy vội đến bên cầm lấy cánh tay cậu bé. Cánh tay cứng đờ và lạnh ngắt. Tôi đặt tay lên mũi Long. Mũi đã không còn hơi thở.
Long đã chết!
Cậu bé đáng thương nằm co quắp, 2 tay ôm chặt lấy đầu gối, đôi mắt nhắm nghiền, đầu gục sát vào ngực. Lúc qua đời, hẳn là Long mong muốn có 1 người ở bên mình lắm. Theo như những dấu hiệu trên cơ thể Long, theo như lời mọi người nói, thì Long chết vì cảm lạnh. Tuy nhiên, trên mặt Long có 1 vài vết bầm tím khiến tôi cảm thấy không tin vào điều đó lắm.
Hai ngày qua, tôi phải về Nam Định do công việc gia đình. Tôi không bao giờ tưởng tượng khi quay trở lại Hà Nội, tôi sẽ không thể nào gặp được Long nữa. Liệu có phải cậu bé chết do cảm lạnh? Lẽ nào những vết bầm tím trên mặt kia không nói lên được điều gì? Cá nhân tôi cho rằng khả năng Long chết vì cảm lạnh rất thấp. Bởi vì trải qua bao nhiêu năm tháng ăn sương nằm gió, lang bạt kỳ hồ, trải qua bao nhiêu đắng cay tủi nhục, thì dù cơ thể gầy gò, nhưng sức đề kháng của Long rất tốt. Nếu sức khỏe không tốt, hẳn Long đã chết từ lâu rồi chứ không phải đợi đến ngày hôm nay để chết vì cảm lạnh.
Công an có mặt rất nhanh sau đó. Họ phong tỏa hiện trường, đo đạc, khám nghiệm sơ bộ tử thi và kết luận một cách tự tin rằng Long chết do cảm lạnh. Vậy là không còn nghi ngờ gì nữa, Long đúng là bị cảm lạnh mà chết. Khi người ta hỏi ai là thân nhân của đứa bé, do Long không có ai thân thích ở Hà Nội, nên tôi tạm thời đứng ra kí tên vào biên bản khám nghiệm và một số thủ tục khác. Sau đó, thi thể Long được đưa về viện pháp y để người ta khám nghiệm chi tiết lại một lần nữa trước khi đưa vào nhà xác chờ thân nhân đến nhận.
Suốt một thời gian dài sau đó, hình ảnh đứa bé gầy gò ốm yếu nhưng hết sức ngoan ngoãn và thân thiện luôn lởn vởn trong tâm trí tôi. Vậy là, tôi sẽ không bao giờ còn gặp lại đứa bé đáng thương ấy nữa. Không những thế, tôi cũng sẽ không có cơ hội được gặp riêng, nói chuyện riêng với Phương, người con gái mà tôi thầm yêu dấu nữa. Nghĩ đến bao nhiêu điều đó, ruột gan tôi thắt lại vì đau đớn.
Khi gặp Phương ở quán cơm. Nàng đưa mắt nhìn tôi trong lúc tôi cũng đang nhìn nàng. Cả 2 đều nghĩ đến Long. Đôi mắt Phương đỏ hoe, rơm rớm nước, nàng vội vã đưa thức ăn cho khách rồi lui vào phía sau như muốn chạy trốn. Tôi rất hiểu tâm trạng Phương lúc này. Nàng bị sốc trước sự việc vừa diễn ra.
***********************************************************
Một tuần trôi qua. Lúc này đã là đầu mùa hạ.
Đêm ấy mưa to, gió giật đùng đùng. Tiếng mưa lộp bộp rơi trên mái tôn và tiếng gió gào thét khiến tôi không ngủ được. Tôi nằm mở to đôi mắt nhìn lên trần nhà tối đen và nghĩ về Long, về Phương và về quãng thời gian thực sự hạnh phúc của tôi mỗi khi được gặp Phương trong "nhà” Long. Tiếng gió cọ vào mái tôn xen kẽ với tiếng ù ù quen thuộc tạo nên những âm thanh thật thê thảm khiến người ta rợn người. "Cù… oẹt….. Cù….oẹt!!!…”.
Tôi chợt nghĩ, có khi nào gió đang cố gắng gọi tên mình không nhỉ? Cái âm "Cù oẹt” ấy, nếu đọc nhanh, thì nghe cũng giống "Quyết” lắm chứ. Nghĩ đến đây, tôi tự cười mình ngớ ngẩn rồi nhắm mắt vỗ về giấc ngủ.
Khi nhắm mắt lại, tôi nghe tiếng gió rõ ràng hơn. Tôi có cảm giác càng ngày những âm thanh ấy nghe càng giống tên mình: "Cù… uyệt… Cù…uyệt!!!…”. Một cảm giác bất an dấy lên trong lòng. Tuy nhiên, tôi cố loại bỏ nó ra khỏi đầu và kéo chiếc vỏ chăn lên sát mặt rồi rúc đầu vào đó.
Tôi nằm im không nhúc nhích trong tư thế đấy cho đến khi tiếng gió trở nên rất rõ ràng: "Qu…uyết…. Qu…uyết!”. Không còn nghi ngờ gì nữa, gió đang gọi tên tôi: "Quyết!”. Một luồng điện chạy dọc sống lưng khiến tôi rùng mình. Tôi đẩy chiếc chăn ra, căng mắt nhìn vào bóng tối. Mưa đã ngớt, tiếng gió cũng nhẹ hơn rất nhiều. Nhưng, rõ ràng, tiếng gọi "Quyết!” vẫn ko ngừng vang lên. Nếu như nó chỉ đơn giản là tiếng "Quyết” không thôi thì tôi có thể nghĩ đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Đơn giản tiếng gió tạo ra như vậy. Nhưng mọi việc không dừng lại ở đó. Bởi một lúc sau, âm thanh trở nên dài hơn: ”Qu…uyết ….ơ….Qu…uyết ….ơ”. Tiếng gió đã rất nhẹ, nhưng tiếng gọi lại rất rõ. Nó thì thầm, kéo dài, giống hệt một người đang cố gắng gọi thầm tên tôi trong đêm tối trong khi không muốn người khác biết: "Qu…uyết…ơ..i…. Qu…uyết…ơ…i!!!”
Sợ đến mức tái người, tôi vội đứng lên bật đèn, rồi cầm chiếc gậy khều quần áo trong tay, tôi lấy hết can đảm mở chốt, bật tung cánh cửa và nói thật to: "Ai đấy?”
Ngoài trời tối đen. Những giọt nước đọng trên mái tôn rớt xuống sân kêu lên tanh tách. Cây xà cừ nhà hàng xóm đong đưa những tán cây theo nhịp gió, phát ra tiếng xào xạc. Nhưng không có ai gọi tên tôi, không có gì chứng tỏ ở đây vừa có người gọi "Quyết” cả. Vả lại, tiếng gọi cũng đã im bặt.
Tôi gạt mồ hôi trán, đóng cửa và bước vào. "Có lẽ là ảo giác. Chắc mình căng thẳng quá nên thần hồn nát thần tính.” – Tôi thầm nghĩ.
Vẫn để điện như vậy, tôi lại bàn học bật máy tính, đeo tai nghe vào và truy cập một số trang web nghe nhạc. Tôi cố ép mình không được nghĩ lại sự kiện vừa rồi nữa. Nghe nhạc chán, tôi chuyển qua xem phim. Đang say sưa với những pha hành động hoành tráng trong Spideman 3, tôi chợt giật mình.
Khi đến một cảnh có gam màu tối chủ đạo, tôi có thể nhìn thấy rất rõ khung cảnh phía sau mình thông qua sự phản chiếu của màn hình. Cửa đi, xe máy, ổ cắm điện và cửa sổ. Điều làm tôi giật mình là sau cửa sổ có một bóng người.
Một bóng người gầy gò, nhỏ bé đứng bất động.
Tôi quay ngoắt đầu lại, nhìn thẳng vào cửa sổ.
Chẳng có gì.
Tôi lại quay lại màn hình vi tính. Nhưng bộ phim đã qua một cảnh khác, tràn ngập ánh sáng. Không thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trong những khung hình nhiều ánh sáng thế được. Tôi với tay tắt công tắc màn hình. Ánh sáng vừa tắt, màn hình lại ngay lập tức phản chiếu rõ nét khung cảnh sau lưng tôi. Rõ ràng là bên cửa sổ có 1 người đang đứng. Cụ thể hơn, là một đứa trẻ gầy ốm.
Long!
Tôi quay đầu lại cực nhanh. Nếu Long, hay bất cứ ai đang đứng ở cửa sổ, cũng không thể nào trốn kịp.
Vẫn không có gì. Khung cửa sổ im lìm nhìn tôi như muốn hỏi liệu cậu có bình thường không?
Tôi vớ vội chiếc gậy, tông cửa lao ra ngoài. Chẳng có ai. Những gì tôi thấy lúc nãy, giờ vẫn y nguyên như vậy. Không có một sự thay đổi nào gây nên được sự chú ý của đôi mắt tôi.
Tôi lại lao ngay vào phòng nhìn lại chiếc màn hình. Trên màn hình cũng chẳng có gì. Nó phản chiếu một cách trung thực nhất những gì nó thấy, tức là những gì sau lưng tôi.
Tôi dụi mắt nhìn lại một lần nữa. Đúng là chẳng có gì. Tất cả chỉ là ảo giác? Có lẽ, tôi đã nghĩ quá nhiều về Long trong trạng thái căng thằng, cộng thêm với những tình huống hồi hộp trong bộ phim đã khiến đôi mắt tôi phát sinh ảo giác?
Tôi rót một cốc nước đầy uống cạn, cố tự an ủi mình phải bình tĩnh. Rồi tôi cứ để điện như vậy, tắt phim, bật game lên và chơi đến sáng.
Một thời gian dài sau đó, không có chuyện gì xảy đến với tôi. Tôi cũng ít nghĩ hơn về Long và gần như đã quên hẳn đêm hôm ấy. Nếp sinh hoạt của tôi lại trở về như trước khi quen cậu bé. Tức là hàng tuần, tôi lại dành ra 2, 3 buổi tối để sang xóm trọ bên cạnh đánh bạc hoặc uống rượu, lại gặp Trang và cậu bạn trai "đóng phim” trên tấm bia đá mỗi khi về muộn. Tôi vẫn gặp Phương mỗi khi đến nhà nàng ăn cơm, nhưng ngoài việc nàng tỏ ra thân thiết với tôi hơn một chút so với mọi người, còn lại chẳng có gì đặc biệt.
Lúc này, cái nóng của mùa hè đã thực sự trở thành "sát thủ” đối với mái nhà lợp bằng tôn của tôi. Không khí trong căn phòng lúc nào cũng hầm hập như một lò hấp. Không lúc nào tôi tắt quạt, nhưng lượng gió quạt tạo ra chẳng thấm vào đâu so với nhiệt độ khủng khiếp của căn phòng. Vậy là tôi đối phó bằng cách tắm liên tục. Có ngày tôi tắm đến hơn chục lần. Vừa tắm xong lại tắm tiếp. Tuy "phương pháp” này có làm tôi cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng hiệu quả của nó không được cao so với công sức bỏ ra. Sau khi tắm chỉ khoảng 10 phút là những giọt nước còn đọng lại trên người sờ vào đã thấy dính dính do pha lẫn cả mồ hôi. Khi đi ngủ, dù cánh quạt xoáy vào người, nhưng không lúc nào cái cảm giác nhầy nhầy của mồ hôi chịu rời bỏ cơ thể tôi. Vậy là, vào những buổi tối trong khoảng thời gian này, đêm nào tôi và bạn bè cũng thức rất khuya. Sau khi đánh bạc hoặc uống rượu, chúng tôi thường lượn lờ ở những quán trà đá xung quanh khu vực Hoàng Hoa Thám để cố quên đi cái nóng.
Một đêm nọ, sau khi nhẵn túi trong canh bạc, tôi hậm hực ra về. Lúc này đã là 1 giờ sáng. Bước vào ngõ Vĩnh Phúc, từ xa, một bóng người mặc áo trắng đang đứng trước khu nhà hoang thu hút sự chú ý của tôi. Tôi nép sát vào vỉa hè, cố đi thật nhẹ về phía nghĩa địa. Vừa đi, tôi vừa quan sát người lạ mặt. Đến một khoảng cách đủ gần, tôi nhận ra đấy chính là Trang. Cô ta đứng quay lưng về phía tôi. Đầu cô ả cúi xuống, tay hình như đang chắp trước ngực. Trang đứng yên lặng trong tư thế ấy trong một thời gian khá lâu. Rất tò mò, tôi tự hỏi cô ả đang làm trò gì ở đây? Lúc đấy, tôi bỗng phát hiện có một đốm sáng đỏ mờ nhạt dưới chân Trang. Thú thực là phải nhìn rất kỹ tôi mới nhận ra đốm sáng đấy. Nó quá mờ, mờ hơn cả những con đom đóm yếu ớt nhất.
Trang cứ đứng như vậy một lúc lâu. Tôi không nghe thấy cô ta nói gì, cũng chẳng thấy có hành động gì. Trang im lặng đến mức tôi phải tự hỏi không biết có chuyện gì xảy ra với cô ả không? Đúng lúc tôi hết kiên nhẫn và đang định bước ra, thì Trang nhúc nhích, cô ả co duỗi đôi chân rồi hướng về phía nhà mình đi như chạy. Rõ ràng là cô ả đã phải rất can đảm mới dám đứng một mình cạnh nghĩa địa vào giờ này.
Đợi Trang đi khuất, tôi tiến lại gần chỗ cô nàng vừa đứng. Bởi đốm sáng đỏ mờ nhạt kia vẫn còn ở đó. Đến nơi, tôi bất ngờ khi phát hiện ra đấy là một que hương đang cháy dở. Quan sát kỹ hơn, que hương được cắm lút hết phần cán xuống đất, chỉ phần thân hương nhô lên và đang tỏa khói. Khi que hương cháy hết, chắc chắn không ai có thể biết có người đã cắm hương ở nơi này.
Một vạn câu hỏi "vì sao” lập tức hiện ra trong óc tôi. Tại sao Trang lại thắp hương ở nơi này? Và có hương ở đây, cũng có thể dễ dàng suy ra tư thế của Trang lúc nãy là cầu nguyện hay khấn bái gì đấy. Vị trí cắm hương đối diện với căn nhà hoang mà Long từng ở. Vậy việc cô ả thắp hương và đứng khấn ở đây, liệu có liên quan gì đến cái chết của Long? Động cơ nào khiến cô ả vượt qua nỗi sợ hãi mà dám một mình ra đứng thắp hương ở nghĩa địa vào giờ này? Hẳn đấy phải là một động cơ rất mạnh mẽ và tác động mạnh lên cô nàng. Tâm trí tôi quay mòng mòng trước những câu hỏi mà tôi không thể tự trả lời được. Tôi gạt tất cả ra khỏi đầu rồi đứng dậy ngáp dài trước khi đi về.
Đêm ấy, đang ngủ ngon, tôi bất chợt cảm thấy có vật gì cọ nhẹ vào chân mình. Tôi giật mình ngồi bật dậy bởi vì ý nghĩ đầu tiên trong đầu tôi đó là rất có thể một con rắn đã bò vào nhà. Đã từng có rắn bò vào khu nhà này, nên tất nhiên là tôi không thể không đề phòng. Nếu bị rắn cắn thì thật nguy hiểm. Khi nhận thấy vật đang đè lên chân mình chỉ là chiếc quần rơi từ trên dây treo quần áo xuống, tôi thở phào nhẹ nhõm. Nằm nhắm mắt lại nhưng giấc ngủ không chịu đến với tôi. Tôi suy nghĩ miên man và lại nhớ lại cảnh Trang đứng thắp hương trước khu nhà hoang. Tôi phải hiểu như thế nào đây nhỉ? Tôi rất muốn cố gắng phân tích nhằm tìm ra một phương án khả dĩ có thể chấp nhận được, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Suy nghĩ thêm một lúc, mi mắt tôi nặng dần và tôi từ từ chìm vào giấc ngủ. Trong lúc nhập nhằng giữa tỉnh và mê, tôi bất chợt nghe thấy có tiếng thì thào. Tiếng nói kéo dài, nhẹ như một làn gió khiến đôi mắt tôi mở ra ngay lập tức. Tôi rùng mình, khắp người nổi đầy gai ốc. Lẽ nào cái ảo giác của hôm nào lại quay trở lại khủng bố tinh thần tôi? Tôi nằm yên không nhúc nhích và căng tai lắng nghe.
Đúng rồi, đúng là có tiếng người đang nói thầm bên ngoài cửa sổ. Không những thế, người ấy đang nói với chính tôi, đang cố gắng gửi đến tôi một thông điệp.
Giọng nói rất nhẹ, lặp đi lặp lại và kéo dài như được gió đưa đến khiến tóc tai tôi dựng ngược lên. Nếu như không nhận ra được giọng nói kia là của ai, thì có lẽ tôi đã cầm gậy chạy thẳng ra ngoài và hỏi xem kẻ nào trêu cợt mình. Nhưng tiếng nói ấy là của một người mà tôi đã từng biết, và người ấy chắc chắn là không thể trêu tôi vào lúc này được.
Đấy là giọng của Long, cậu bé đánh giầy.
"Anh Quyết ơi, em chết oan ức lắm!”
Vote Điểm :12345