[Oneshot] How Long Will You Love Me?
Writer: Angella.
***
Gió lạnh khiến da mặt con gái khô rát và xần xùi.
An Hạ vốn là cô nàng Thiên Bình ghét mùa đông, nó làm cô run lẩy bẩy mỗi khi bước ra khỏi nhà, mặc kệ cô có trang bị đủ thứ loại áo bông dày cộp thế nào đi chăng nữa.
Cái rét đầu xuân không bao giờ nương nể con người. Hôm nay là ngày kỉ niệm ba tháng quen nhau với Khoa. An Hạ chán nản nằm gục trên bàn nhìn màn hình điện thoại.
Liệu cậu ấy có nhớ không? Sao mấy tiếng rồi mà Khoa vẫn chưa nhắn tin nhỉ?
Hàng loạt câu hỏi nghi vấn chạy dọc tuyến não bộ trung ương của An Hạ, cô vân vê nhấp vào nick facebook của Khoa, trên hộp inbox xuất hiện hàng chữ "Hoạt động ba giờ trước”, trong con ngươi xinh đẹp tràn đầy những câu nói ngắn ngủn nhưng đậm vị ngọt ngào của Khoa đã gửi hôm trước. Cậu ấy không nhớ sao? Hôm nay là 90 ngày của hai đứa cơ mà.
Hụt hẫng xen lẫn thất vọng, An Hạ tắt điện thoại quăng vào hộc bàn, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác thiếu thốn kì lạ. Phải rồi, khi nào người nói cũng là cô, cô không biết trong đầu Khoa đang nghĩ cái gì, những lúc bên nhau, Khoa luôn dành cho cô sự quan tâm đặc biệt nhất, cậu rất sợ cô giận, và cũng sợ mất cô. Tình yêu Khoa đối với An Hạ, có thể không đơn thuần chỉ là lời nói.
freedom____by_tamypu-d50zzw6
Khoa là chàng trai của tháng bảy, cậu yêu khoa học và đam mê nghệ thuật. Mặc dù gia đình không giàu có gì, nhưng Khoa lại là học viên của ngôi trường lớn nhất nhì cả nước. Cậu quá đỗi dịu dàng so với tính cách nửa nóng nửa lạnh của An Hạ. Cô biết thế giới Khoa nhìn về không phải chỗ dành cho cô, Khoa nổi tiếng, tài năng, được nhiều người yêu mến. Mỗi lần cậu quan tâm An Hạ, cô lại cố tỏ ra thật lạnh lùng. Từ sâu thẳm trái tim, An Hạ rất thích Khoa, cô luôn hạnh phúc và mỉm cười khi nhận được tin nhắn của cậu, mặc cho đó chỉ là dăm câu chào hỏi bình thường, xa cậu cô nhớ lắm, càng vui hơn lúc cậu nói nhớ cô. Nhưng, cái thói khô khan thường trực trong lòng An Hạ, không cho phép cô bộc lộ điều ấy những khi ở bên Khoa.
Sự ngăn cách về không gian và trình độ học vấn khiến Khoa không có thời gian dành cho An Hạ nhiều. An Hạ hiểu cậu không phải chàng trai tầm thường, Khoa học trong một ngôi trường tốt hơn cô, yêu cầu và khả năng học lực cũng chẳng dễ nuốt. Cho dù thế nhưng tình cảm của An Hạ đối với Khoa vẫn không hề thay đổi.
***
Ngồi trên tầng thượng nhà nàng bạn thân hóng gió, tâm hồn An Hạ bỗng trở nên giá lạnh. Bầu trời nhuốm ánh hoàng hôn, chiếc xích đu vang lên từng tiếng kẽo cà kẽo kẹt não lòng. Trái tim An Hạ lại càng chùng xuống.
Ly Hương đột ngột xuất hiện với chiếc áo khoác blue trên tay. Quăng áo cho An Hạ, Hương leo lên xích đi ngồi cùng, đôi mắt đen láy mị hoặc xa xăm nhìn về phía chân trời ướm nắng nhạt.
- Cái mặt này, sao lại buồn thiu thế kia? – Chốc chốc, cô nàng chợt quay qua khoác tay An Hạ thủ thỉ.
- Hình như Khoa quên mất tao rồi mày ạ. – An Hạ vân vê chiếc áo khoác trả lời, nét mặt hiện rõ một nỗi buồn khó dấu.
Ly Hương hơi ngớ người, sau đó liền hiểu ra An Hạ đang đề cập đến vấn đề gì. Ngồi bó chân trên xích đu bé tẹo, Ly Hương thở dài khoác vai cô phịu mặt. Mỗi khi có chuyện buồn, Hạ lại tìm đến Hương như một chiếc máy ghi âm sống, điều ấy chẳng có gì lạ trong ngày hôm nay, nhưng với cái tâm trạng chán đời kiểu này, đâu là lần đầu tiên Hương thấy ở An Hạ.
Phá vỡ bầu không khí xế chiều ngột ngạt bằng một câu hát vu vơ, Ly Hương liếc sang An Hạ hỏi.
- Mày nghĩ cậu ta sẽ yêu mày trong bao lâu?
An Hạ hóa đá sau câu hỏi của Ly Hương. Ừ thì cô biết nàng ta vừa chia tay bạn trai mấy tháng trước, nhưng đây vốn không phải câu hỏi mà ai cũng muốn trả lời.
Yêu trong bao lâu ư?
Khoa sẽ yêu cô trong bao lâu chứ?
- Tao không biết. – An Hạ khẽ thở dài, bàn tay vô thức đưa ra hứng những giọt nắng cuối cùng còn sót lại nơi thềm vắng.
Phải. Cô không thể đoán được suy nghĩ của Khoa, lại càng không thể hiểu cậu đang nghĩ cái gì.
Ra về trong sự hỗn độn của thần kinh, An Hạ mệt mỏi chẳng muốn chờ đợi thêm một giây phút nào nữa. Như vậy là quá đủ với cô rồi.
Gió xuân chẳng bao giờ thôi lạnh rét, chúng ma sát và mài mòn đôi gò má An Hạ.
Tối …
Khi mặt trăng và ngôi sao cùng xuất hiện, An Hạ nhàn nhã bước đi trên con đường lát xi măng đầu con hẻm dẫn vào xóm. Cái lạnh bắt đầu thấm dần qua chiếc áo gió mỏng manh màu xanh nhạt cô mặc trên mình. Vòng tay ôm lấy bả vai, An Hạ không ngừng ma sát làm ấm cơ thể. Chẳng hiểu sao vào giờ này cô lại nổi hứng đi bộ, có lẽ là cô chán, hoặc do muốn quên đi nỗi nhớ về ai đó vô tâm kia.
Tiếng thắng xe kít mạnh trên nền xi măng xần xùi, dáng Khoa cao lêu nghêu che lấp ánh sáng leo lắt tỏa ra từ bóng đèn vàng trên cao. Mỉm cười với chiếc ba lô nặng trịch sau lưng, cậu giơ tay lên chào.
- Trời lạnh thế mà còn ra ngoài này đứng hả?
- Sao Khoa lại ở đây? – An Hạ trả lời ngược.
- Khoa ý à?! Khoa đang đi tìm một thứ quan trọng.
- Thứ quan trọng? – Ngơ ngác nhìn chung quanh, An Hạ nhíu mày nghi hoặc. – Là thứ gì?!
- Trái tim mùa hạ giữa trời đông. – Khoa nhe răng cười nhìn An Hạ đầy ẩn ý.
Chốc chốc, khuôn mặt An Hạ thoáng đỏ bừng. Như hiểu ra hàm ý trong câu nói của Khoa, cô bĩu môi cười trừ. Đúng là con trai lớp văn có khác, sến súa không chịu được.
Gạt chân chống xe đạp, Khoa kéo khóa balo sau lưng, lấy ra một chiếc áo khoác bông ấm áp, nhẹ nhàng choàng qua đôi vai đang run lên bần bật của An Hạ. Biết thể nào cô nàng này cũng không quan tâm đến sức khỏe bản thân, cậu đành đề phòng mang theo một chiếc áo ấm. Kết quả chính xác dự đoán của cậu.
Ngước đôi mắt to tròn trong veo lên nhìn Khoa, An Hạ thẹn thùng cúi gằm mặt. Cậu nhếch môi cười tủm tỉm, sau đó kéo cô lên yên sau xe đạp, gạt chân chống và phóng đi thật nhanh. Nhìn đồng hồ điện thoại, An Hạ lo lắng hỏi.
- Chúng ta đi đâu thế?
- Đến một nơi đặc biệt. – Đáp lại sự lo lắng của cô bằng câu nói ngắn ngủn, Khoa vẫn không ngừng ra sức đạp. May mà An Hạ ốm người, nên Khoa chở rất vừa sức.
Hơn mười lăm phút sau, cả hai dừng xe lại trước bàn cờ thành phố. Khoa dắt xe lên thềm, đỗ gọn vào một góc. Dịu dàng nắm đôi tay An Hạ, cậu kéo cô đến gần đài phun nước lớn, bây giờ chưa có nước phun, mặt hồ vô cùng tĩnh lặng. An Hạ quay sang lườm Khoa thắc mắc.
- Đến đây làm gì?
- Không phải Hạ nói rất thích nghe Khoa đàn sao? – Lời vừa dứt, Khoa liền biến hóa ra một cây gita màu vỏ sồi lớn.
An Hạ ngạc nhiên trợn mắt.
- Nó ở đâu ra thế?
- Uhm…hm… đó cũng là bí mật.
Bĩu môi trước câu giải đáp vô lý của Khoa, An Hạ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cậu.
Khoa bắt đầu những giai điệu ngọt ngào đầu tiên đầy sâu lắng, những ngón tay thô ráp quạt đều trên mỗi sợi dây đàn, chuỗi âm thanh êm dịu vang lên hòa trong gió. Chưa bao giờ An Hạ cảm thấy yêu gió đến vậy.
Đúng tám rưỡi tối, đài phun nước bỗng bộc trào những màu sắc mát lạnh đầu tiên, như dòng mắc – ma bị nén dưới lòng đất, từng vòi nước bắn vọt lên theo kiểu giải phóng và tự do, chúng hòa quyện lẫn nhau, phát ra từng loại màu sắc kỳ ảo, đẹp tới lung linh diệu huyền.
Khoa kết thúc bản nhạc với tấm lưng ướt sũng. An Hạ khoái chí lắc đầu. Ai biểu ngồi gần hệ thống phun nước làm chi. Cho đáng cái đời. Nhưng mà, Khoa đánh đàn hay quá, thật sự cô rất muốn ngje mãi mãi.
Đưa Khoa mượn tạm chiếc áo mỏng của mình, An Hạ chợt nhớ đến câu hỏi ban chiều của Ly Hương. Cô không muốn nghĩ tới chuyện này chút nào, nhưng thực tâm mà nói, cô vẫn hy vọng một câu trả lời từ chính miệng Khoa.
- Khoa này. – An Hạ bỗng đổi thái độ.
Khoa ngẩng đầu nhìn cô, tròng mắt đen tròn chứa đựng niềm yêu mến.
An Hạ ấp úng trong họng giây lát, song cũng dõng dạc hỏi thẳng không do dự.
- Khoa sẽ yêu An Hạ trong bao lâu?
Ngạc nhiên nhìn An Hạ không chớp, Khoa hơi mấp máy môi, rồi cậu ngồi bậy dậy, tiến lại gần cô, khẽ bẹo lên đôi má khô xần nhỏ nhắn.
- Đồ ngốc. Sao lại hỏi thế?!
An Hạ cúi mặt im lặng. Khoa mỉm cười rạng rỡ.
- Thời gian tôi yêu em, là "n”, cấp số cộng vào, rồi cấp số nhân lên, rồi lũy thừa thêm mấy chục con số tự nhiên khác không. Xong cộng với tổng số tích tắc trôi qua trong hai mươi tư tiếng đồng hồ. Em thử khai triển ra xem, là bao lâu?
Nghẹn họng trước câu trả lời vô cùng khoa học của Khoa, An Hạ phá lên cười khúc khích. Song tự cảm thấy mình thật khờ khạo khi hỏi Khoa câu hỏi đó. Thời gian Khoa yêu cô? An Hạ cô chẳng quan tâm, chỉ cần bây giờ cậu ấy bên cô, mỗi tuần đều chịu gặp cô, chịu nắm tay cô, như vậy là quá đủ so với hàng chục lần phép tính Khoa đưa ra.
Chớp mắt khoác tay Khoa, An Hạ vui vẻ tựa vào vai cậu thì thầm.
- Em sẽ ghi nhớ lời anh nói hôm nay. Không bao giờ quên.
teen_story_by_tamypu-d4zlfvq
Trãi qua ngày kỷ niệm ba tháng quen nhau đầy hạnh phúc, kết quả là An Hạ về nhà muộn, bị mẹ mắng một trận, ba dỗ một phen. Cuối cùng là chui vào chăn mở đèn, ghi chép thật rõ cái thời gian mà Khoa đã nói, với nụ cười mãn nguyện trên môi.
"Thời gian tôi yêu em, là "n”, cấp số cộng vào, rồi cấp số nhân lên, rồi lũy thừa thêm mấy chục con số tự nhiên khác không. Xong cộng với tổng số tích tắc trôi qua trong hai mươi tư tiếng đồng hồ.”
- The End -
Vote Điểm :12345