Chapter1
Thời
tiết giữa mùa hè, Đài Loan tựa như một cái lò lửa lớn, nhiệt độ cao
đáng sợ. Hơi di chuyển một chút, lập tức mồ hôi đàm đìa nhễ nhại, cơ thể
sẽ rất dính. Tôi ghét cái cảm giác dính này, vì vậy tôi không thích mùa
hè.
Lấy chìa khóa ra, mở cửa vào nhà, việc đầu tiên là mở máy lạnh.
Wow! Thực sự mát mẻ, loại bỏ một nửa cái cảm giác nóng. Tôi cảm ơn người
phát minh ra máy điều hòa, ông đã đem lại hạnh phúc cho rất nhiều
người.
Ném ba lô qua một bên, tôi nằm lên giường, tận hưởng giây phút thoải mái này.
Tôi
bị mắc kẹt trong kỳ thi thảm khốc cuối kỳ, và cuối cùng trong chục phút
trước khi kết thúc. Tôi không giống những học sinh khác, mỗi lần kỳ thi
kết thúc liền hẹn bạn tốt ba năm tụ tập, đi ra ngoài chơi ăn uống vui
vẻ cả buổi, đây không phải là tính cách của tôi. Tôi phải làm chính là
bù lại những ngày thiếu ngủ nghiêm trọng. Quầng thâm ở vành mắt khiến
tôi như con gấu trúc giống như đang kháng nghị tôi kết quả của những
ngày nhồi nhét ôn thi. Tuy nhiên thời gian tới tôi vẫn sẽ phải như vậy,
vì vậy cuộc kháng nghị không hiệu quả.
Ngẫm lại, tôi đến thành phố đã ba năm.
Lúc
mới đến thành phố, đập vào mắt tôi là những tòa nhà cao tầng và tốc độ
nhanh chóng của cuộc sống. Tôi cảm thấy thành phố này hoàn toàn xa lạ
vời tôi. Ở tại nơi ồn ào chộn rộn này, tôi lo sợ rằng tôi sẽ bị chìm
ngập, vì vậy tôi muốn lản tránh trong nhà.
Nhưng tôi không thể
Tôi
đã chờ đợi một thời gian dài, để thoát khỏi ngôi nhà, lại có thể vì
điểm này mà thất bại vô ích ? Vì vậy, tôi đã cố gắng chấp nhận, cố gắng
loại bỏ thói quen, thời gian thấm thoát trôi qua. Ba năm, cũng không đủ
để ảnh hưởng hoặc thay đổi ý nghĩ của tôi.
Nhà đó, không có chỗ cho sự tồn tại của tôi.
Năm
ấy khi tôi bốn tuổi, mẹ của tôi đã chết vì bệnh tật. Để chăm sóc tôi,
cha đã cố gắng kiếm tiền cho tôi ăn học, nhưng tôi muốn không phải cái
này.... tôi muốn là sự ấm áp của gia đình.
Khi học tiểu học, tôi chỉ có một mình, mỗi ngày tan học về nhà, chào đón tôi là một căn nhà trống vắng.
Trong
một ngày thời gian gặp mặt cha không đến năm giờ. Trách nhiệm của cha
tôi chính là cho tôi tiền sinh hoạt và ký tên trên bảng điểm. Ngày lễ
của cha, là ngày tôi hạnh phúc nhất của tôi, bởi vì ít nhất tôi có thể
nói vài lời với cha, thỉnh thoảng cha gật đầu đồng ý đưa tôi ra ngoài
chơi.
Tôi không oán hận cha, bởi vì tôi biết cha nỗ lực vì tôi, nên
tôi cũng cố gắng làm con ngoan để cha không phải lo lắng. Hai cha con
chúng tôi vẫn sống nương tựa lẫn nhau, cho đến khi người phụ nữ kia xuất
hiện.
Ngày đầu tiên của năm đó, một ngày, cha đưa một người phụ nữ trở về.
Vừa
vào cửa. tôi liền nhìn thấy cha và người phụ nữ kia ôm nhau, thấy tôi
trở về mới hoảng loạn tách ra. Không đợi tôi mở miệng, cha liền lập tức
nói: "Tiểu Tuyết, lại đây gặp gỡ dì Kỉ" .
Mặc dù có nghi ngờ trong
lòng, nhưng tôi không thể không lễ phép. Tôi nhu thuận chào cô. Kỷ Uyển
Linh - tên của người phụ nữ, cô đến gặp tôi và nói: "Tiểu Tuyết đúng
không? Ba của con thường nhắc tới con nha! Anh ấy nói với cô rằng con vô
cùng xinh đẹp, hiện tại vừa thấy quả nhiên là thật sự."
Vote Điểm :12345