Seri Truyện Những Lần Gặp Ma Của Tôi – Tác Giả Giang Anh
Nhấn Like Và Chia Sẻ Để Ủng Hộ Nếu Bạn Thấy Hay
Lần 1: tuổi nhỏ lần đầu gặp ma.
– Tôi sống ở Tây Ninh, 1 tỉnh cũng bình thường trong nam. CÒn nhớ những ngày tôi còn nhỏ, khoảng 5-6 tuổi gì đó. Lâu quá rồi cũng chẳng nhớ chính xác năm đó bao nhiêu tuổi – mấy chục năm rồi chứ ít gì. Nhưng chắc chắn lúc đó tôi còn nhỏ lắm, chưa vào lớp 1 nữa. Tức là cái thời "Cởi truồng tắm mưa” , ban đêm ở trần mặc quần đùi ý mà . Lúc đó, hầu như ai cũng nghèo. Và khu xóm nhà tôi, tuy không đến nỗi lụp xụp tuốt trong hẻm ,nhưng cũng vắng vẻ và tối tăm hệt như những xóm khác thời nghèo khó. Tuy nhà cũng mặt tiền 1 con đường ở quê, nhưng lúc đó con đường đó chưa trải nhựa như bây giờ, và dĩ nhiên ánh đèn đường là 1 thứ mà cả chục năm sau lần đầu cả xóm được biết.
– Lúc đó tôi còn ngây thơ, vui vẻ lắm . Còn nhỏ quá mà. Và gần như chưa từng nghe gì về chuyện ma cỏ- hoặc có nghe mà quên ngay trong 1 phút 10 giây. Vì vậy, tôi không hề biết sợ bóng đêm, mỗi khi nghe người lớn cấm ra ngoài, dù chỉ là ngoài hiên nhà vào ban đêm, tôi nghĩ đơn giản chắc sợ tôi lẻn sang nhà hàng xóm chơi. Mãi sau này mới hiểu.
– Cái hôm đó, gia đình cúng cái gì ngoài sân ( tính tôi thờ ơ, không tin mê tín nên chả quan tâm mấy dịp cúng kiếng linh tinh ). Nói thêm 1 chút về con xóm: Cây cối um tùm, nhà nọ có khi cách nhà kia cả chục mét, và ở giữa 2 ngôi nhà được coi là gần nhất thường là 1 bãi đất trống khá rộng. Cây cối um tùm, từ từng bụi cây Cỏ Hôi rậm rạm cao ngất đến những cây bàng, cây Gòn, cây Bằng Lăng xum suê và cả tá cây khác mà tôi không biết tên. Ban ngày thì rất mát, chơi trò trốn tìm là hết sẩy. Còn ban đêm, ai đi ngang không khỏi cảm giác lành lạnh, rờn rợn mỗi khi đi ngang qua những khu đất trống như vậy. Nhất là khi ngôi nhà gần nhất có thể thấy được là ánh đèn leo lét tuốt đằng xa, trong khi xung quanh là một khoảng đất trống lạnh lẽo, đầy những góc tối om và cả những tiếng động lạ đủ để làm những người đàn ông trong xóm ít nhiều bất an
– trở lại, hôm đó gia đình cúng ngoài sân, gồm 1 cái ghế đẩu ( không có lưng tựa), trên ghế bày 1 cái mâm đầy giấy tiền, 1 ít bánh tây, 1 dĩa gạo muối nhỏ. Ai ở trong nam và ở vùng quê hẳn còn nhớ cái cảnh hết sức quen thuộc này . Hôm đó trăng sáng mờ mờ, cúng ngoài sân mà sân nhà tôi lúc đó khá rộng, khoảng cách từ mâm cúng đến nhà tôi khoảng hơn chục bước chân. Đèn thì yếu mà leo lét, cái ánh sáng từ trong nhà hắt ra không đủ để soi hết cái sân nhà. . Hôm đó người lớn vào trong nhà làm công việc, tôi và chị Hai tôi được giao nhiệm vụ canh chừng, chờ đến khi nhang tàn thì đốt giấy tiền rồi dọn dẹp ( sau đó chén dĩa bánh tây ) . Không nhớ vì lý do gì, khi nhang gần tàn thì chị Hai vào nhà, để 1 thằng bé con ở 1 mình ngoài khoảng sân tôi om trong khi trăng thì mờ mờ. Mấy bạn cứ tưởng tượng 1 thằng bé khoảng 5 tuổi, mặt tròn bụng bự, ở trần mặc cái quân đùi chấm bi ở 1 mình ngoài cái sân rộng thì hình dung được tình hình nó như thế nào, trong khi xung quanh nhà toàn đất trống Mà hồi đó có biết sợ gì đâu, vẫn vui vẻ chắp tay sau lưng, đi đi lại lại quanh mâm cúng như người lớn.
_ Lúc nhang gần tàn, chỉ còn 1 khúc nhỏ nữa là hết. Sốt ruột quá, tối bất giác ngắm trời ngắm đất cho mau hết thời gian. đang nhìn quanh quất thì… TRỜI ƠI !!! phía mảnh đất trống , ngay góc ngã tư có 1 cây gòn rất to, trụi lá chỉ còn trơ cành. Có một NGƯỜI ÁO TRẮNG đang ngồi vắt vẻo trên tầng cây cao nhất. Mà quan trọng hơn, người đó ngồi gần ngọn của 1 cành , 1 vị trí đúng ra đã gãy nếu có 1 người lớn ngồi lên. Cây gòn đó to, cao bằng 1 cây trụ điện bây giờ, mà lúc đó đã khá khuya, không ai leo lên 1 cái cây gòn lớn như thế vào đêm hôm cả. Tôi còn nhớ rõ cái dáng đó, không nhìn rõ mặt, nhưng trên người là 1 màu trắng tinh, chỉ có phần đầu là hơi đen đen nhìn không rõ. Nó ngồi tư thế ngồi chồm hổm, vắt vẻo gần đỉnh cây gòn. Tư thế có vẻ đang rất buốn bã.
– Tôi lúc đó nào có biết gì chuyện ma cỏ, hoặc có lẽ từng nghe mà không quan tâm. Nhưng hôm đó, lần đầu tận mắt nhìn thấy, cảm xúc thật lẫn lộn, chưa biết rõ tại sao "người đó” đêm hôm lại trèo tuốt lên ngọn cây làm gì ? tại sao mặc toàn 1 bộ màu trắng ?? Và làm thế nào mà khuya khoắt như vậy lại leo được lên cây to như thế ?/ và quan trọng hơn, mới vài giây trước khi nhìn lướt xung quanh TÔI CHƯA HỀ thấy ai đang leo cây ?? :
– Đứng hình hết 10 giây, tôi lấy hết can đảm vụt chạy vào nhà :
– ” chị hai , chị hai ơi ra đây mau lên ”
….
– ” chị hai ra mau lên chị hai”
– mãi lúc sau, 1 người cô của tôi – cô Bảy mới ra. tôi nắm tay, líu ríu dẫn ra ngoài sân, chỉ tay về cây gòn lớn phía bên kia bãi đất trống tíu tít:
– ” Bảy ơi có người trên cây gòn, mặc 1 bộ đồ trắng. Nó ngồi chồm hỗm trên cây gòn kìa ” ( không dám nhìn về phía đó )
– "Có ai đâu S ??” – Bảy trả lời gọn lỏn.
– tôi chưng hửng, cố mở mắt ra nhìn kỹ về phía đó. Cây gòn to, 3 tầng nhánh trơ trụi hoàn toàn bình thường dưới ánh trăng mờ. Không hế có bất kỳ thứ gì khác . WTF ???
– "thôi dọn dẹp đi kìa, nhang tàn lâu rồi mà không đốt giấy tiền. Nhờ có nhiêu đó cũng không xong. Đây dĩa bánh đây. mày hoa mắt rồi đó ” – CÔ Bảy quả quyết
– tôi ấm ức lắm, rõ ràng tôi thấy mồn một mà. nhưng giờ biết làm sao. Miệng nhai bánh ( sợ thì sợ mà ăn thì ăn chứ , Problem ?? mới 5 tuổi mà ). vừa đi vào nhà vừa chăm chăm nhìn vế phía cây gòn, vẫn bình thường, vẫn trơ trọi như mọi lần. Sau lưng chỉ còn tiếng dế kêu và chút hơi lạnh từ cái lưng trần lấm tấm mồ hôi
Phần 2 : Cái đầu lăn dưới gầm giường.
– Lại qua 1 thời gian nữa, lúc này tôi học lớp 1 hay 2 gì đó, vẫn éo nhớ rõ. Tức là tình hình vẫn y như cũ. Nhà vẫn thưa thớt, đèn vẫn hiếm và lúc này tôi vẫn tương đối ngây thơ ạ. Đã hơi quên quên cái ” bạn” mặc nguyên bộ đồ trắng leo lên cây gòn ngồi vắt vẻo chơi giữa đêm khuya
– Nhà tôi khá nhỏ, người thì đông: 1 bà nội, 1 ông chú út, 3 bà cô và tôi ( lúc
này ba mẹ tôi li dị, chị Hai và anh ba bỏ theo mẹ rùi ). nhà nhỏ, chia làm 2 phần: 1 phần coi như phòng khách, sau cái vách ngăn là cái buồng ngủ. Còn 1 gian nhà sau nữa nhưng không liên quan nên không tả. Do thời đó nghèo, điện hiếm hay đắt gì đó mà cả ngôi nhà được soi sáng bằng 1 cái bóng đèn tròn, thành ra cái buồng sau vách ngăn hơi tối tăm – nếu không muốn nói là mờ mờ. và mọi chuyện cũng vì ” cái mờ mờ đó mà ra ”
– Đêm đó, cũng hơi khuya, cả gia đình đang quay quần bên cái tivi trắng đen huyền thoại. Cái tivi được đặt sát vách , ngay cửa buồng. tôi thì ngồi sát bên cái tivi, còn mấy người khác trong gia đình thì ngồi xa xa sát cái vách đối diện. Tóm lại là tôi ngồi ngay cửa buồng, có thể quay qua nhìn vào buồng trong 1s, còn những người kia thì không. Cô Bảy tôi thì vừa tắm xong, đang đứng soi gương chải đầu trong buồng. Đang coi tivi vui vẻ thì ….
– ” XOẢNG ".. Á… TRỜI ƠI…….
– Các bạn có bao giờ thấy ai sợ đến cả người tái xanh chưa?? đó là lần đầu tiên và duy nhất mà tôi từng thấy. Cô Bảy tôi, cả người tái xanh, đang luống cuống: nửa muốn chạy, nửa muốn nhảy ( trong Nam gọi là quíu giò ). Tóm lại vừa chạy vừa nhảy, hay chạy kiểu nhón gót của 1 người quá sợ, muốn mau chóng thoát khoải 1 cái gì đó.
– "Cái gì vậy D. (tên cô Bảy) "??
– "Cái gì vậy ???”
.. cả nhà thấy cảnh đó là nhao nhao lên vì biết có chuyện không ổn
– ” Trời ơi, có cái đầu.. trong buồng có cái đầu.. nó đang lăn vào trong gầm giường”
– Cả gia đình ào ào xông vào, người cầm chổi, kẻ cầm ghế, bao vây cái giường trong buồng. 1 người tìm được cây sào, khều một cách tức tối dưới gầm giường, quyết lôi cái thứ trong kia ra
– "Con đang cầm gương chải đầu, tự nhiên quay lại, thấy 1 cái đầu lăn từ
dưới gầm giường ra. Nó đen xì, tóc rối bù, còn chớp mắt mấy cái nữa … ”
– Nhìn dáng cô Bảy tôi lúc đó, cả nhà nghe qua thì thấy vô lý, nhưng không tin thì cũng khó : cả người tái xanh, run lên bần bật, thở hổn hển một cách khó khăn. Tôi chưa bao giờ thấy ai sợ đến mức đó trong đời. Mấy bạn có hình dung được không ??
– Và riêng tôi thì tin, tin hoàn toàn cô Bảy. Lý do rất đơn giản: lúc nghe tiếng XOẢNG của cái gương bể, tôi bất giác quay đầu sang phía cửa buồng, nhìn vào buồng như một phản xạ. Các bạn biết tôi thấy gì không :
– Đó là 1 cái đầu đen xì, tóc hơi dài, rối bù như cô tôi miêu tả. Và ác 1 nỗi: nó đang lăn vào trong gầm giường: nơi nó chui ra ban nãy. Nó lăn không nhanh không chậm, cỡ 4-5 vòng là mất hút dưới gầm giường tối om. Một điều rùng rợn nữa: chính mắt tôi thấy nó vừa lăn vừa nảy lên vài cái
– Thế này nhé, nếu là 1 trái banh lăn vào trong, nó sẽ lăn rất đều vì hình thù tròn trịa. Còn ở đây, nó là 1 cái đầu, tôi nhớ rất rõ là nó nảy nhẹ lên vài lần mà sau này, khi đã lớn và rãnh rỗi nhớ lại, tôi đã hiểu lý do: Nó vừa lăn vừa nảy lên vì nó BỊ VƯỚNG SỐNG MŨI có nghĩa là : Không có gì nhầm lẫn ở đây hết. Đó thực sự là 1 cái đầu người ..
– Sau hơn 1 giờ lục lọi chán chê gầm giường và 3 giờ tra hỏi, cả gia đình tạm kết luận là cô tôi hoa mắt. Nhưng có 2 người câm lặng một cách bất lực vì không biết chứng minh dù tận mắt thấy: Cô Bảy và tôi.
– Chuyện này kết thúc giai đoạn tuổi thơ của tôi, vì những chuyện sau, vô cùng rùng rợn và khó tin, lại xảy ra vào khi tôi đã lớn. Cả nhà tôi lúc vẫn chối đây đẩy ( trừ cô Bảy giờ đây đã sợ ma có tiếng ), nhưng giờ đây tôi đã nhận ra : cả gia đình tôi đã tin vào ma quỷ dù ngoài miệng luôn chối. ( mà hình như đa số người lớn đều cố chối dù đã tin )
Phần 3: Con quỷ trên cây mít
– Tôi tiếp tục câu chuyện đây. giờ là lúc cao trào.
– Kể từ vụ ” cái đầu người dưới gầm giường”, đã lâu rồi gia đình không gặp chuyện kỳ lạ nữa. Thấm thoắt đã gần 10 năm, tôi năm đó đang học cấp 3, 1 trường chuyên ở tỉnh. Gia đình ở thôn, trường tuốt ngoài tỉnh, phải đạp xe đi học ngày 2 buổi tuốt ngoài thị xã nên lúc đầu tôi không quan tâm lắm đến những dấu hiệu là ban đầu. Một phần cũng vì gia đình tôi vốn sĩ diện và không tin chuyện ma quỷ
– Lần đầu tôi nhận ra điều bất thường là 1 trưa chủ nhật, mưa lớn lắm. mưa lớn, rồi nhỏ dần nhưng dai dẳng. nhà tôi thì ngay góc ngã tư. Hôm đó, tôi đang ngồi đọc sách ngoài mái thềm( mái hiên) thì 1 thằng bạn trong xóm chạy xe đạp lách cách dầm mưa 9i mua hàng. Bỗng nhiên..
– XOẸT !! … ĐÙNG !!…
– đó là lần đầu tiên tôi tận mắt thấy sét đánh, tia sáng lòa, làm lóa mắt tôi vài giây. Sét đánh sượt ngang thằng bạn, tưởng chỉ cần lệch vài cm là thằng bạn quý hóa về chầu ông bà. Cu cậu mặt cắt không còn hột máu, ngơ ngác vài giây rồi ba chân bốn cẳng ù té chạy về. Cả con xóm náo nhiệt hẳn lên vì theo nhân gian, sét đánh như thế là có điều bất thường
– "Tao đi coi thầy rồi, hôm đó có bầy quỷ bay ngang qua .. ”
– "Gia đình mày cẩn thận nha. Ông thầy này nói có quỷ trong xóm mình…”
– Đó là câu mà tôi nhớ nhất trong vô số những câu nhảm nhí tôi hay nghe về chủ đề bói toán. Nhưng đau lòng là lần này khong biết phải ăn may không, vì câu này hoàn toàn chính xác. Một điều đau lòng hơn nữa, con quỷ đó đã chọn cây mít trong sân nhà tôi làm nơi trú ngụ
– vài ngày sau, những lúc ăn vội chén cơm buổi trưa để chuẩn bị đạp xe lên thị xã học, tôi thường nghe lỏm được gia đình chuyện trò với nhau:
– ” bà H. nói thấy 1 bóng đen hình người hay đứng dưới gốc cây mít nhà mình ”
– ” Bà S còn thề là ban đêm, bà ấy thấy 1 bóng người đen sì ngồi trên cây mít. Chắc chắn không lầm lẫn được, vì tán cây vào ban đem có hình tròn , còn ở đây, rõ ràng là 1 bóng đen hình người đang ngồi ..”
– Lúc đầu tôi không tin lắm, vì dù đã từng gặp, tôi lúc đó vẫn còn an ủi mình rằng có lẽ lúc nhỏ mình hoa mắt. nhưng rồi những dấu hiệu lạ, những chuyện tai ương bất thường đã buộc tôi phải chú ý…
– Gần như ngay sau hôm sét đánh, cứ khoảng từ 6h tối trở đi, quãng đường trước nhà tôi luôn luôn có đụng xe. Đến mức cứ đi học về, tôi đã quen việc thấy đám đông làng trên xóm dưới tụ tập trước cửa nhà mình, ở giữa là vài chiếc xe nát bét, vài vũng máu và 1 chiếc vỏ xe đang cháy rừng rực để CSGT dễ tìm đến hiện trường.
– Điều kỳ lạ là, đụng xe gần như liên tục, hầu như ngày nào cũng có. mà vị trí luôn luôn là trước cửa nhà tôi. tai nạn nhiều lắm, lý do đủ cả. tính ra cũng cả chục người bị thương nặng, 2 người tàn phế ( trong đó có 1 người đứt lìa lưỡi) vài người chết ..sau khi tôi nhẩm tính lại.
– đường nhà tôi tối ( lúc đó chưa có đèn đường) nhưng thiếu gì đọan khác còn tối hơn ??
Đoạn đường nhà tôi cũng không hề quanh co, trong khi chỉ cách đó 1 ngã tư, 1 đoạn khác ( đoạn quẹo từ hướng nghĩa trang ra) thậm chí còn tối và khó quẹo hơn nhiều. Thế thì tại sao tai nạn luôn là trước cửa nhà tôi?? tại sao luôn là tâm giờ đó ??
– tai nạn ngày càng nhiều, đến mức CSGT..quen mặt. cứ tầm 6h là y như rằng họ chờ sẵn có người gọi đến ( họ kể lại vậy) Bà co rỗi hơi trong xóm thì không nói, nhưng có hôm, 1 anh CSGT phát cáu:
– ” cái khu này ma ám hay sao mà tai nạn hoài vậy ?? riết rồi tụi tui cứ nghe gọi có tai nạn là biết ngay khu này !! ”
– Trong xóm bất an ghê lắm, và càng ngày, người ta càng tin rằng do cái "bóng đen” trên cây mít kia gây ra. vì trước đây cả xóm rất yên bình, đến mức vài người trong xóm còn phải mò sang xóm khác hóng chuyện tai nạn cho đỡ nhàm chán . XÓm tôi sau đó ra "thiết quân luật” cho bọn trẻ trong xóm: ban đêm từ 6h chiều cấm tiệt ra ngoài dù với bất kỳ lý do gì. Phạm vi áp dụng cho trẻ độ tuổi từ học cấm 2 trở xuống. Thậm chí vài người lớn tuổi cũng ngại đi ngang nhà tôi vào ban đêm, và nếu có ai đi ngang, y như rằng hôm sau sẽ có thêm 1 câu chuyện với chủ đề :” Cái bóng người trên cây mít” kia là "ai” ??
– Rồi đến 1 ngày nọ, cũng lại mưa lâm râm, tôi cọc cạch đạp xe về nhà chén vội bữa trưa để tiếp tục lên trường. Đạp gần tới nhà thì thấy một cột khói bôc lên phía nhà mình. WTF ?? không lẽ cháy nhà ??
– Nhưng may là nhà tôi không cháy. Cây mít- nơi con quỷ trú ngụ- bị cháy. Khói vẫn bốc lên, ngọn cây đã gãy, vị trí nhánh cây nơi người ta đồn nhau thấy bóng đen ngồi trên đó rõ mồn một, giờ đã cháy khét lẹt. Gia đình kể lại là mưa không lớn lắm, thậm chí không thấy sấm chớp, vậy mà 1 tia sét sáng choang bất ngờ nện thẳng cánh vào ngọn cây mít, một tiếng ” ẦM” làm cả xóm ai nấy dựng tóc gáy. Cây mít bị đánh tét cả ngọn, nhánh cây to nhất gãy lìa. Ngọn cây bốc cháy dữ dội, gần 1 giờ đồng hố mới hết. Cả xóm bàn tán xôn xao đến tận khi tôi về mới tạm giải tán.
– Ai cũng cho rằng từ nay khỏe thân, "nó” đã bị Thiên Lôi đánh chết. Nhưng tất cả đã vui mừng quá sớm, những vụ tai nạn – như 1 phép lạ – sau ngày đó đã hoàn toàn chấm dứt. Con quỷ đó đã mất nơi trú ngụ, những vụ tai nạn – như 1 phép lạ – sau ngày đó đã hoàn toàn chấm dứt. Nhưng đó mới chỉ là sự bắt đầu. Mất nơi trú ngụ, con quỷ đã thực sự lộ diện, mà nơi đó không đâu khác là ngay chính ngôi nhà tôi. NÓ ĐÃ CHỌN NHÀ TÔI LÀM NƠI TRÚ NGỤ MỚI…
Vote Điểm :12345