Phần 7: MẶT ĐỐI MẶT
– Sau cái đêm hôm đó, tôi vẫn không hé răng với gia đình nửa lời. Dù trong bụng rất nôn nao, muốn kể hết cho mọi người trong nhà nghe. Nhưng tôi cũng hiểu rất khó để giải thích cho mọi người tin. Cũng như hầu hết những người từng gặp ma thật sự, có một cái gì đó rất mơ hồ, rất khó nói trong câu chuyện của họ. Phải gặp trực tiếp, hoặc những ai đã từng thực sự gặp, mới có thể hiểu cái tâm trạng khó nói này
– Cứ vài ngày 1 tuần, tôi vẫn bị nó đè thường xuyên. Có hôm nó không đè, vẫn đi lục lạo khắp nhà, còn tôi- 1 đứa trầm tính nhưng lì lợm, vẫn tiếp tục theo chân nó khắp mọi ngóc ngách trong nhà. Mỗi lần như vậy thì cứ y như rằng tôi lại bị đè như hôm trước: vẫn bất động, vẫn không nói được, và sau cả chục lần cố hết sức bình sinh bật dậy, tôi lại thở hổn hển và nhìn lại tấm thân mồ hôi đang chảy ròng ròng như 1 người lao động nặng nhọc liên tục 8 tiếng vậy. Nhìn lại bộ dạng tơi tả của mình, nhìn thật kỹ cái ghế bố ướt nhẹp mồ hôi đang bốc mùi kinh khủng…Tôi khẳng định 100% rằng đó không phải là ác mộng. ::
– có hôm, tôi phải bật đúng 16 lần mới ngồi dậy được, tôi đếm rất rõ vì đầu óc hoàn toàn tỉnh táo. Khi đã quen cảnh đó, tôi cũng thử khỏi bật đèn, tiến thẳng đến cái góc có cái bóng đen kia, thì khi tiến gần sát vách và cái cửa sổ, cứ y như rằng nó đã biến mất. Khoảng vách mới lúc nãy có bóng đen hình người rõ mồn một, giờ đã là 1 bức vách lạnh lẽo bình thường thế có tức không cơ chứ ? Cái cảm giác nó chơi mình, mà mình không nắm được đầu nó mà tát lại một cách nhiệt tình thiệt là ức chế không lời nào tả nỗi.
– Cho đến một hôm nọ, tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần, từ việc sẵn sàng bước theo nó hay lại phải bật dậy 1 cách khó khăn . Tôi đều chấp nhận hết. Nhưng chờ mãi nó không xuất hiện các bạn à. Trằn trọc không ngủ được, mãi đến khuya, khi tôi bất chợt nhìn sang phía bức vách mà nó hay đứng im, thì tôi bỗng giật thót người : Ở góc mùng phía bức vách, ngay sát bên tôi, có hình dáng 1 cái bóng đen hình người đang in hình lên đó. Ở 1 bên cái mùng mỏng, có 1 khoảng mùng bị tối đen, rất gần. Cái mùng đó là cái mùng nhỏ, khi treo lên thì vừa đủ bao quanh cái ghế bố tôi nằm, nghĩa là cái phần mùng dựng đứng bên hông tôi – phía cửa sổ- ở ngay sát bên tôi các bạn à. và in hình trên đó, rõ mồn một là 1 cái bóng đen ra dáng 1 con người
– Đó là hình dáng 1 người cao, hơi to, toàn thân màu đen không nhìn rõ tay chân. Tôi đoán đó là hình dáng 1 người con gái vì phần cổ không trông thấy cằm, giống như cái bóng đen của 1 người con gái tóc dài che hết cổ vậy. Tôi không tin vào mắt mình, hơi hoang mang vì bất ngờ quá. Tôi vội kéo mền trùm hết thân, kín từ đầu đến chân. Hơi yên tâm vì mình không bị đè nữa, tay chân đã hoàn toàn bình thường Thỉnh thoàng tôi lén hé mắt nhìn ra, thì cái bóng đen cẫn còn đó, im lìm và có vẻ như đang nhìn tôi chằm chằm
– Lát sau, tôi lại thu hết can đảm, quyết đối mặt với nó một lần nữa. Cái bóng gần lắm, gần như nó dí mặt vào cái mùng vậy, tôi thì cố căng mắt nhìn cho rõ. Không phải cái kiểu bị thôi miên gì gì đó của mấy bạn bị ma dẫn, tôi hoàn toàn tỉnh táo, dù hơi sợ nhưng tôi quyết dằn xuống để nhìn thật rõ cái bóng kia là sao. Vô ích !! 1 màu đen đặc, không thấy mặt mũi dù hình thù rõ dáng con người. Nhưng tôi càng khẳng định thêm đó là dáng 1 người con gái: tôi đã nhìn được 1 chút phần đầu nó, hoàn toàn giống với đầu 1 người con gái có tóc dài và mượt mà tôi hay thấy trong tranh.
– Tôi tập trung đến mức không thèm quay qua phía buồng, bà nội tôi đã thức giấc và đang đi dép ra nhà sau vệ sinh. Không cần nhìn cũng biết vì bà nội tôi mang 1 đôi dép khác hẳn trong nhà, nghe tiếng biết ngay. vấn đề tôi đang tập trung lúc này là nhìn cho rõ cái bóng đen kỳ quái kia.
– Lát sau, tiếng dép và tiếng đóng cửa vang lên. bà nội đã vào. Nhưng tiếng dép im bặt ngay cửa buồng, tôi biết bà đang nhìn tôi..
– ” S. à, hôm nay vào ngủ với nội ” – Bà tôi nói gọn lỏn.
– Tôi dạ gấp 1 tiếng và không hiểu sao ù té chạy vào ngay Nói thiệt, gan thì gan chứ ít nhiều cũng hơi sợ chứ :: Lúc sắp vào buồng, tôi ngoái đầu nhìn lại phía đó 1 lân nữa: cái bóng vẫn còn. Tôi đoán không sai, nó đứng sát cái mùng tôi, gần như áp mặt vào. Hình rõ ràng là 1 người con gái. Nó vẫn quay vế phía cái ghế bố, nơi tôi đang ngồi nhìn nó lúc nãy. Có nghĩa là lúc này tôi đang nhìn nó theo hướng nhìn ngang.
– Tôi năm đó học THPT, lại là con trai nên đã lâu lắm rồi không ngủ chung với bà và các cô nữa. Trước giờ bà nội cũng chưa từng kêu tôi vào ngủ chung bao giờ. Hôm nay nội làm vậy quả là khác lạ. Tôi nghĩ ngợi nhưng không dám hỏi. Tầm 30 phút sau, tiếng loẹt xoẹt lại vang lên, nó bắt đầu từ phía ghế bố tôi nằm, thường thì đi ngang buồng, nhưng hôm nay nó nó lại dừng ngay buồng các bạn ơi. Y như nó lại đứng nhìn tôi hồi tôi còn ngủ riêng vậy. Nhưng nó không đứng lâu, chừng mươi phút, tiếng loẹt xoẹt lại rảo bước đi, vẫn nghe tiếng thịch thịch khi bước xuống nền đất gian nhà sau rồi mất hút ở phía sân, dù không hề nghe tiếng mở cửa phụ như những người bình thường khác phải làm. Bên cạnh tôi, tiếng thở của bà nội và cô Bảy vẫn vang lên đều đều
– Hôm sau, tôi cố hỏi thử bà nội:
– "Sao tự nhiên hôm qua nội kêu con vào ngủ chung vậy, trước giờ có bao giờ nội làm vậy đâu ?? ”
– ” À hôm qua nội có thấy gì chỗ con ngủ không nội ? ”
– Nội tôi lắc đầu, không nói gì thêm. Mắt bà hơi lo lắng nhưng chỉ nhìn vào một chỗ xa xăm
Phần 8: CÁI KẾT KHÔNG CÓ HẬU
– Thấm thoắt đã qua vài tháng, kể từ cái ngày tôi và "nó” áp mặt vào nhau qua cái mùng mỏng . Lạ một điều là, kể từ hôm đó trở đi, nó ít xuất hiện hơn trước. Lúc trước, cứ 1 tuần là có đến 4-5 ngày nó xuất hiện đều đặn. Nhưng lúc sau thì số lần xuất hiện thưa dần, tức là 1 tuần nó xuất hiện chỉ 3 lần thôi Vâng, chỉ có 3 lần Với những người khác, ma xuất hiện rõ mồn một như thế, chắc chỉ 1 lần là đủ chết. Nhưng không hiểu từ lúc nào, tôi cũng dần quen với việc đó, không còn cho đó là việc bất thường nữa
– Một điều nữa làm tôi khá hài lòng, là từ sau hôm đó, tôi ít bị đè hẳn đi. Không lẽ nó "chơi” với tôi chán rồi sao? Hay là nó thấy tôi không sợ nó, nên không còn dọa tôi nữa ??
– Đến 1 tháng nọ, không hiểu sao nó chỉ xuất hiện đúng 1 lần. Một hôm rãnh rỗi, cả nhà chuyện phiếm với nhau đề tài này, nội dung tuy ngắn nhưng hơi rợn:
– ” Nghe nội nói có hôm 19h, nội ra ngoài sân ngay gốc cây xoài Mút, thấy có cái đầu rơi xuống cái phịch. Nội sợ quá vô nhà luôn ” – Cô Bảy kể lại tôi nghe ( đúng là người lớn họ tin nhưng cố giấu các bạn à, chắc sợ kể ra làm người khác sợ theo ).
– Chuyện của cô Năm, cô Sáu ly kỳ hơn. Nhưng tôi tin vì tôi thấy tận mắt. Hai bà cô này ngủ trên bộ ván ở nhà phụ, cũng thường nghe tiếng bước chân thật rõ đi từ nhà trên ra nhà phụ. ngay gian nhà sau là cái sân sau tối đen và có cây xoài Mút rất lớn và âm u. CÔ Năm kể:
– Đợt nhà mình làm Mứt Dừa bán dịp Tết, nhà mình đào đất làm 2 cái lò lớn để làm Mứt. Nửa đêm, khuya lắm, tao đang lim dim ngủ tự nhiên nghe rất rõ tiếng sôi ùng ục, ùng ục. Cái tiếng này y chang cái tiếng ban ngày tụi mình xào mứt ngoài đó vậy ( Cô Năm tôi trực tiếp xào mứt ngoài cái lò ngay gốc cây Xoài).
…
– Tao tức lắm tụi bây à. Lúc đầu tao cũng tưởng mình nghe nhầm. Nhưng không, tiếng phát ra cực rõ, rõ y như tiếng bước chân đi trong nhà mà mình hay nghe vậy. Có hôm tao tức quá, tao đi thẳng ra sau vườn, ngay gốc xoài ( không bật đèn pin, đi tay không luôn – bà cô này gan hơn cả mình ) . Tao ra gần tới gốc xoài thì tiếng động biến mất. Tao lại gần cái lò nhìn cho kỹ: cái bếp lạnh tanh, hoàn toàn không có 1 cây củi chứ đừng nói đến lửa. Thế mà lúc tao quay vào nhà, vừa đặt lưng xuống giường là tiếng ùng ục, ùng ục rõ to của nồi Mứt đang sôi lại vang lên, tiếng đó phát ra đúng chỗ cái gôc xoài mà tao vừa kiểm tra
– Hôm đó lúc ra nhà sau uống nước tôi cũng có thấy cô Năm đi thẳng ra sân sau chỗ gốc Xoài. Và lúc lên nhà trên ngủ, đúng là tôi có nghe tiếng ùng ục rất lớn. Y chang cái tiếng nước sôi mà ban ngày gia đình tôi nấu Mứt vậy
– Thấy bầu không khí căng thẳng, vài người có vẻ sợ, nên tôi im lặng không kể thêm câu chuyện của mình ra. Chuyện cũng chả có gì, hôm đó tầm 20h, tôi ra nhà sau uống nước ( vị trí uống nước nhìn ra sân sau) , đang tu ừng ực thì tôi thấy có tiếng động trong bụi cây trong sân. Cái sân này bình thường được chiếu sáng 1/3 do ánh đèn trong nhà hắt ra, 1/3 thì hơi mờ và phần còn lại hoàn toàn tối đen do cây cối rậm rạp quá. Tôi căng mắt nhìn về phía đó, phía 1 bụi cây rậm thì thấy 1 cái đầu lú lên, nhưng là của người nhà đang đi… à mà thôi, ở quê thời đó còn chưa văn minh lắm. Đúng ra tôi đã quay đi ngay, nhưng tôi buộc phải há mồm ngạc nhiên: người nha tôi thì chắc đang ngồi chồm hổm trong bụi, nhờ bụi cây che. Vấn đề là, ngay sau lưng người đó, cũng có 1 bóng người đang ngồi 1 tư thế tương tự, nhưng không ngồi trong bụi mà ngồi ở ngoài. Người đó không rõ mặc đò gì, chỉ thấy toàn 1 máu trắng tinh, phần đầu và bàn tay, bàn chân không nhìn rõ vì toàn 1 màu đen đặc . Tôi chắc chắn không nhìn nhầm vì lúc đó, tôi vừa nhìn nó vừa đang uống thêm 1 ca nước nữa. Nói chung nhìn nó rất giống cái người mặc đồ trắng ngôi trên cây Gòn mà tôi kể trong phần 1
– Nhưng số lần nhìn thấy thưa thớt dần, tiếng bước chân trong nhà cũng ít xuất hiện ( thay vào đó là tiếng nước sôi tuốt ngoài gốc Xoài giữa đêm khuya), nhưng cũng không nhiều. Cho đến 1 ngày nọ…
– Gâu..Gâu..gâu…
– Vừa đi học về đã nghe tiếng chó sủa vang nhà. 1 con cún đực. Gia đình tôi vừa xin được nó. Con cún không có gì đặc biệt, nhưng còn nhỏ nên nhìn mặt bầu bĩnh trông cũng xinh đáo để. Tôi cưng nó lắm, đi ngủ còn ôm nó theo ngủ luôn trên ghế bố, đắp chăn cho cu cậu đàng hoàng
– Rồi đến hôm đó, bước chân lại xuất hiện. Ngay khi tiếng loẹt xoẹt quen thuộc vang lên, vẫn từ lối cửa sổ thông ra bên hông nhà, tiến lại chỗ tôi. Tôi đang trông chờ con cún ra tay (lý do ai cũng biết rồi nhỉ). Nhưng ôi thôi, con cùn rên rỉ, rên ư ử, sợ đến run bần bật trong vòng tay tôi. No run sợ cứ như có người cầm dao bầu chuẩn bị chọc tiết nó vậy Nó sợ đến dựng cả lông các bạn à. Tôi thấy cũng tội, tiếng bước chân vẫn dừng lại ngay sát nơi tôi nằm, tay ôm chặt con cún. Rồi thản nhiên đi theo đường cũ, vòng ra nhà sau và biến mất nơi gốc Xoài. Tôi vội bật đèn, thả con cún ra ngoài để xem tình hình cu cậu, may cho tôi, vừa thả tay ra là..nó đái ngay mới ghê chứ . Chắc nó sợ đến té đái.
– Có hôm , tôi cho nó ngủ riêng trong cái giỏ quà nhét đầy giấy vụn như cái tổ, nhưng đến khuya, khi tiếng chân người lại vang lên rất rõ, đều đặn. Con chó ré lên, chạy thẳng vào buồng, chui xuống gầm giường mà sang hôm sau dụ dỗ thế nào cũng không chịu chui ra. Còn ban ngày, có khi đang chơi đùa vui vẻ với tôi, nó hay đột nhiên bỏ chạy sợ hãi hoặc tru dài thê thảm thật khó hiểu.
– Dù tuyên bố nuôi chó cho vui, nhưng không hiểu sao nhà tôi đánh giá nó vô dụng. Gia đình quyết định đem cho dù tôi có năn nỉ cách mấy. Thay vào đấy, gia đình xin được 1 con chó cái, đã khá lớn của 1 người quen. Qua thời gian xích lại cho quen nhà mới, con chó đã bắt đầu vui vẻ và khá ngoan ngoãn nên tôi rất hài lòng. Chỉ có điều là, ban ngày , không hiểu sao đang nằm ngủ hoặc đang giỡn với tôi, nó hay bất ngờ quay sang phía sân sau, chỗ gốc xoài mà sủa inh ỏi rồi chạy thằng ra đó. Cũng có hôm đang nằm ngủ trên chân tôi, nó bỗng ngồi dậy, vừa khịt mũi vừa chạy vòng ra phía sau cái ô cửa phía bụi trúc ( chỗ mà tiếng bước chân bắt đầu nện xuống sàn lúc khuya)
– Có hôm tôi đang ngồi học, thì bỗng nhiên nó chạy từ nhà sau ra, luồn qua cái cửa phụ ( chó nó không cần mở cửa mà cứ chui xuống khe cửa là qua được) chạy xộc lên nhà trên. Tôi ngồi học ở nhưng thấy nó sủa lớn cũng bất giác nhìn sang. Phía ô cửa, nơi nhìn ra nền trời đen nhưng không tối do còn vài ngôi sao, thay vì nhìn thấy 1 khung trời hình vuông, tôi thấy có 1 khỏang không đen đặc khác hằn phần còn lại. Nó giống như phần đầu của 1 người đang đứng ngoài cửa dòm vô nhà, đúng hơn là đang dòm tôi lom lom vậy . Nhưng tôi vừa nhổm dậy thì con chó đã nhanh chân chạy vòng từ cửa trước ra bên hông nhà, tức là phía sau cái cửa sổ. Tôi cũng lao ra theo nó, yên tâm rằng đã có "bạn” đồng hành đáng tin cậy. Nhưng khi ra đến nơi, những gì tôi thấy chỉ là 1 bức vách bình thường, 1 bụi trúc tối om và 1 bầu không khí hơi lành lạnh. Tôi nhìn sang nó (con chó ), có vẻ như nó cũng không nhìn thấy gì nữa và đã nín sủa từ lâu.
– Từ ngày có nó tôi yên tâm hơn hẳn. Phần cũng vì gần 2 tháng kể từ ngày xin nó về, tôi hầu như rất ít nghe tiếng bước chân, thậm chí nhiều ngày không nghe. Thỉnh thoảng đêm hôm khuya khoắt, đang ngủ ở nhà trên mà tự nhiên nó vùng dậy, chui qua cái cửa phụ rồi chạy thẵng ra cái gốc xoài tuốc trong sân sau mà sủa inh ỏi gần nửa tiếng. Lạ 1 điều là gia đình tôi không ai có ý định ngăn nó cả. Nếu tiếng bước chân kia xuất hiện lần nữa thì sao ta?? liệu con chó của tôi thắng hay cái bóng đen kia sẽ vật chết nó ?? Tôi băn khoăn lo lắng, nửa muốn 2 đứa chạm mặt nhau, nửa sợ con chó đáng yêu của tôi chết. thôi kệ, Nếu có ngày đó, tôi sẽ vùng dậy giúp con chó 1 tay. Lúc trước có 1 mình còn chả sợ, nay sợ cái gì ??
– Rồi hôm đó cũng đến. Không hề hẹn trước. Khuya đêm đó, tôi đang say giấc – lâu lắm rồi mới yên tâm ngủ say- thì tiếng loẹt xoẹt rõ lớn lại xuất hiện, vẫn từng bước, từng bước đều đặn đi thẳng đến nơi tôi nằm. Đang chuẩn bị ngồi dậy thì…
– Gâu..Gâu..Gâu..
– Từ nhà sau, tiếng sủa vang lên inh ỏi. Lớn hơn cả tiếng chó sủa người lạ lúc ban ngày. Tôi nghẽ rõ tiếng móng chân chó cào vào cửa phụ, như kiểu nó nóng lòng cho ai 1 trận vậy. Tôi chưa từng thấy nó tức đến vậy bao giờ, kể cả khi có người lạ vào nhà ban ngày, hay có tay hàng xóm nó không ưa chọc ghẹo nó. Nó cào cửa nghe rít rít thật lớn, miệng không ngừng gầm gừ.
– Lạch cạch.
– tôi đoán nó đã chui xuống cửa phụ, nên bị cạ lưng vào cửa, vừa định ra giúp nó vào thì trước sự vui mừng khôn tả của tôi, nó đã vào thành công với 1 vẻ mặt vô cùng hiếu chiến Cha mẹ ơi, không gì diễn tả được niềm vui sướng của tôi lúc này
– Con chó sủa dữ dội vào không trung, ngay sát cạnh tôi, chính xác hơn là gần đúng cái vị trí tôi thấy cái bóng đen ngoài mùng hôm trước. Dĩ nhiên hôm nay tôi vẫn chẳng thấy gì, tất cả những gì tôi thấy là con chó cưng, dù là chó cái, đang vừa sủa vừa cắn liên tục vào không trung. Giống như nó đang cố cắn, cố đuổi 1 cái gì đó mà nó thấy rõ mồn một, nhưng chủ của nó – tôi- đang ngồi trên ghế bố bất lực nhìn nó trổ tài. Lúc thì nó vừa sủa vừa lùi lại, khom mình lấy thế, lúc thì nó nhảy dựng lên, tạm đứng bằng 2 chân sau để cố cắn vào 1 cái gì đó, như ban ngày những con chó dữ cố nhảy dựng để táp vào tay chúng ta vậy
– Quả thật tôi rất muốn giúp nó, tôi thử với tay, quờ quạng vào khoảng không trước mặt, giống như nó cố cắn vào tay thì tôi cố chụp phần ngực vậy. Nhưng vô ích, tôi hoàn toàn không cầm nắm được gì. Mà nó cũng không thực sư cắn trúng cái gì, hoặc cái nó thấy được nhưng tôi không thể thấy. Chỉ thấy nó rất hăng, không có vẻ sợ hay đuối sức, cặp mắt nó lanh lợi hơn cả ban ngày, và nhìn chằm chằm vào 1 chỗ như ban ngày nó vừa sủa vừa nhìn chằm chằm người lạ vậy
– tôi nín thở chờ đợi, mươi phút sau, tiếng loẹt xoẹt vẫn còn. Quái ! thế là vô ích ư ?? Con chó không chịu thua, tiếng loẹt xoẹt lê đến đâu, nó chạy theo, xoay mình chận đường, vẫn nhìn theo 1 cái gì đó, sủa inh ỏi và thỉnh thoảng cố táp cật lực vào không khí, nhưng nó táp đúng vào cái chỗ phát ra tiếng động. Mấy bạn cứ tưởng tượng nếu là con người, bước đi bị con chó nhà bạn chặn lại và cố táp theo, hắn đi 1 bước con chó của bạn đuổi theo và cố táp 1 cái vào cái chân vừa bước vậy. Tình hình lúc này y như thế, tiếng loẹt xoẹt vừa nghe ở đâu là nó nhào đến táp vào chỗ đó, không 1 chút do dự hay sợ sệt Cuối cùng đến cái cửa phụ, lúc nó và "cái thứ kia” có vẻ đang quyết liệt, "cái thứ kia” có vẻ không chống trả, để mặc nó làm gì thì làm, tiếng loẹt xoẹt vẫn vang đều đặn dù con chó thì đuổi theo sủa cật lực. Ngay khi đến cửa phụ, tôi nhào theo, tranh thủ mở sẵn cửa vì sợ con chó tốn thời gian chui sẽ vuột mất con mồi. Tiếng loẹt xoẹt lướt qua tôi, chuyển sang tiếng thình thịch khi dẫm lên đất, trong khi tôi mới chỉ kịp mở hé cái cửa. Sai lầm ở chỗ đấy, bình thường con chó chui lọt, nhưng khi tôi mở hé cửa, nó không kịp chờ để chạy bình thường mà vẫn chui xuống cửa. cửa lúc này đã nằm xéo,khoảng cách của khe hở giữa cửa và nền gach chật hơn trước ( khi đóng chặt thì khoảng cách này từ phần mép cửa dưới đến nền đất. Đất lồi lõm nên chó chui dễ).
– Con chó mắc kẹt, 1 nửa thân qua được nửa thân sau thì kẹt trong nhà. Tức là nó chui dưới cánh cửa nhưng không qua được hết, vẫn cố rên ư ử, sủa theo inh ỏi còn 2 chân sau quẫy đạp liên tục cố đuội theo tiếng bước chân. không kịp suy nghĩ, tôi tuy đau lòng đánh tặc lưỡi, dùng chân đạp nhẹ vào mông nó , nó "..Ứ..Ứ ..” nhẹ 1 tiếng rồi đuổi theo, chạy rất nhanh để bù khoảng thời gian bị kẹt. Tiếng bước chân kia vẫn dẫm thình thịch trên nền đất nhà phụ, rồi tiếng nhỏ dần khi ra đến sân sau. Tuy nhiên, lần đầu tiên, tôi nghe thấy tiếng xào xạt của chân người dẫm lên lá, và sau đó, tiếng rắc rắc hơi nhỏ khi đạp lên nhưng nhánh cây khô nhỏ trong vườn. Một niềm vui không tả được ào ào dâng lên trong tôi, suốt bao lâu nay nó lộng hành, tôi chỉ nghe tiếng bước chân nó nhỏ dần trên nền đất sân sau rồi biến mất, mà không nghe được những âm thanh này. Điều này có nghĩa là, nó đang đi, chính xác hơn là bị chó đuổi, đến cuối vườn, nơi đầy lá, nhánh cây khô nhỏ khi quét sân nhà tôi hay quét tấp hết vào hàng rào – nghĩa là nó bị đuổi đến tận bờ rào rồi.
– rắc..Rắc.. Tiếng chân giẫm lên những thân khoai mì giòn được dựng tạm để làm 1 hàng rào tạm thời. Con chó không buông tha, vẫn đuổi theo sủa inh ỏi. Tôi bạo gan, chạy ù theo nó ra tận khoàng sân tối om, đến tận gốc Xoài lớn, nơi mà cả nhà tôi hiếm khi đặt chân đến lúc trời tối.
– Trời tối mờ mờ nhưng nếu cố gắng vẫn nhìn rõ, bầu khí hơi lạnh lành. Tôi nhìn sang gốc Xoài, 2 cái bếp những đêm trước thường phát ra tiếng nước sôi ùng ục giữa đêm khuya, đang nằm lạnh lẽo. Tôi cố bạo gan ( do con chó đang sủa mê mải cũng gần đó), thử ngước nhìn lên ngọn Xoài lạnh lẽo, cố tìm hoặc chờ đợi 1 cái gì đen đen như đầu người rơi xuống như bà nội tôi kể ( trước vào ban đêm bà tôi cũng có khi ra đây, sau khi kể lại chuyện thì không thấy bà ra đây ban đêm nữa). Nhưng không, hoàn toàn không có gì. Chỉ có những tán lá đen thui do trời tối, vài sợi dây Tơ hòng vắt ngang. Tôi quay sang kêu con chó vào, nó đã chạy ra khỏi hàng rào, đứng ngoài lề đường, vẫn đang cố nhìn theo mà sủa 1 cái gì đấy mà tôi không buồn bận tâm nữa. Thế này cũng mừng lắm rồi. Lát sau nó lại len qua hàng rào, vẫy đuôi vui vè mừng tôi như báo cáo công trạng. Tôi ôm gọn con chó vào lòng, ẵm nó vào nhà dù cặp mắt nó vẫn nhìn theo hướng cũ, nhìn phía ngoài hàng rào nhà tôi. GIống như mấy bạn ôm con chó lại khi mà người lạ đã bị đuổi đi xa vậy, nó theo các bạn vào nhưng vẫn nhìn theo bóng người lạ đang khuất dần, con chó của tôi lúc này chính xác là đang nhìn như vậy . Lúc liếc qua bộ ván nhà sau, nơi cô tôi nằm, tôi thấy hình như cô tôi đã thức và mở mắt nãy giờ, nhưng hoàn toàn im lặng không lên tiếng.
…
– Trở lại nhà trên bật đèn, tôi vuốt ve và nhìn kỹ con chó, nó hơi bị xừ lông do len lỏi qua hàng rào hẹp, phần lưng bị trầy nhẹ do 1 cước của tôi lúc nó bị kẹt ngoài ra hoàn toàn vô sự. Tôi vuốt ve nó, cố dỗ và vuốt cho đến khi đôi mắt nó khép lại khoan khoái. Chó cái mà dữ gớm – tôi nói nhỏ. Mai phải thưởng nó cái gì mới được. Cuối cùng từ nay đã được yên thân. Quả đúng vậy. Từ sau hôm đó, cả gia đình đã ngủ ngon vì không còn nghe tiếng bước chân giữa đem khuya nữa, tôi cũng hết dịp thể hiện cái can đảm dại dột của mình Sự bình yên đã trở lại.
….
– Tuy nhiên, tôi sực nhớ lại, "nó ” chỉ mới bị đuổi đi, chứ chưa bị tiêu diệt hoàn toàn. Liệu "nó” có quay trở lại không ??
– Có , hoặc đó không phải là "nó”, mà là đứa khác thì sao?? Những chuyện rùng rợn khó lý giải tiếp theo, đến giờ tôi vẫn chưa hiểu được. Những trò quấy phá cũng khác đi, nhưng sự táo tợn và rõ mồn một cũng không hề thua kém những tiếng bước chân khắp nhà lúc trước. Đó là tất cả những gì tôi chuẩn bị kể tiếp cho các bạn nghe, vẫn ngôi nhà cũ ( đã được xây dựng lại, khang trang hơn) và những chuyện kỳ quái ghê rợn, còn hơn cả trước vì thời điểm này, nhà cửa đã chen chúc nhau đến khó chịu, ánh đèn bao trùm cả ngôi nhà, cái sân âm u cũng đã biến mất .
– Những chuyện tiếp theo xảy ra mới đây thôi, năm 2015
Vote Điểm :12345