Seri Truyện Những lần gặp ma của tôi – Tác Giả Giang Anh
Nhấn Like Và Chia Sẻ Để Ủng Hộ Nếu Bạn Thấy Hay
Phần 4: Chơi tay đôi với ma quỷ
– lúc trước, khi nghe ai đó sợ ma, tôi nghĩ ngay ” nếu nó chỉ đứng đó dọa mình, mình không sợ là được. Còn nếu nó nhào tới bóp cổ mình, thì nấm đấm này sẽ khiến nó trả giá ” . vâng, chính tôi cũng từng nghĩ thế, và đó là lý do tôi đã thử với con quỷ thành tinh trong nhà, phải nói là cảm giác rất yomost
– Dĩ nhiên, kết quả là phần thua thuộc về tôi các bạn ạ nhưng thôi, tôi vẫn tự hào rằng có lẽ tôi là số ít người làm được 1 việc: cố chơi tay đôi với nó
– Câu chuyện bắt đầu sau 2 ngày kể từ ngày cây mít bị đánh chết. Xóm đã yên bình không còn chứng kiến cảnh tai nạn nữa, nhưng gia đình tôi thì không.
– Kể thêm 1 chút về ngôi nhà tôi lúc này: 1 ngôi nhà chính chia 2, 1 nửa là nhà trên(nhà khách), 1 nửa là buồng ngủ. Bà nội tôi và cô Bảy ngủ trong đây. Ngay sau nhà chính là gian nhà sau, không lót gạch mà chỉ có nên đất. xung quanh nhà có 1 hàng rào, được trồng bằng đủ thứ cây rậm rập. Hàng rào phía trước là 1 hàng cây râm bụt, hàng rào bên hông là 1 bụi trúc cực lớn. Ban ngày thì mát, ban đêm cực kỳ âm u. Sau 2 gian nhà là sân sau, cũng toàn trúc, 1 cây xoài Mút cực lớn và sân sau thì luôn tối om kể cả khi sáng trăng
– tôi ngủ 1 mình trên gian nhà khách. Có cửa chính, 2 cửa sổ nhỏ 2 bên và bên hông nhà (phía bụi trúc) là 1 cửa sổ nhỏ nữa. Con quỷ thỉnh thoảng hay đứng nhòm vào trong qua ô cửa này . Câu chuyện bắt đầu vào cái hôm đó…
– Một đêm đã khuya, đang mê man ngủ trên chiếc ghế bố hẹp, tôi bỗng nghe tiếng bước chân người cực kỳ rõ, rõ mồn một. Rõ lắm các bạn ạ, đó không phải là tiếng lộp cộp trên gác như những câu chuyện ma đầy rẫy trên mạng, đó rõ ràng là tiếng bước chân người. Những tiếng loẹt xoẹt, loẹt xoẹt…. cứ lặp lại đều đặn. Tôi không biết diễn tả sao cho các bạn hình dung, nhưng đó rõ ràng là tiếng bước chân người đang bước 1 cách đều đặn. Quái !! ai vậy nhỉ ?? tội tự hỏi và mở mắt cố nhìn quanh…
– Căn phòng sáng mờ mờ, đèn đã tắt hết nhưng bóng đèn cà na đỏ trên bàn thờ vẫn để, tuy sáng yêu ớt nhưng dư sức nhìn rõ người nào đang qua lại. Và dĩ nhiên, tôi chẳng thấy ai cả
– Vấn đế là ở chỗ: tiếng bước chân đang bước đến trước mặt tôi, nghe tiếng bước chân dừng lại là biết ” nó” cách tôi chỉ khoảng 1 sải tay. Và dĩ nhiên, tôi ngơ ngác trước cảnh đó: tiếng loẹt xoẹt dừng ngay trước mặt mình, trong khi cặp mắt đang mở thao láo của tôi hoàn toàn không thấy ai cả. Oh My God !!
– Hoang mang, lần đầu gặp chuyện kỳ quái này. tôi năm đó mới 15-16 tuổi, còn hơi nhát. Tôi nằm im, cố nhắm mắt dù biết cái thứ đó đã dừng ngay trước mặt tôi và có lẽ đang nhìn tôi chằm chằm
– khoảng 5 phút sau, tiếng loẹt xoẹt lại đi. Nói thật, nghe rõ đến mức mấy thím cứ tưởng tượng ban ngày, có người đứng nhìn mấy thím rồi quay đi thì tiếng bước chân nó cũng "xoay” như vậy. tiếng loẹt xoẹt đi dần về phía buồng, nhưng không dừng lại, và sau đó, vang lên những tiếng "thịch, thịch” đều đặc của 1 người đang bước xuống nền đất
– vấn đề là ở chỗ: từ nhà chính ra gian nhà sau, bắt buộc phải mở 1 cái cửa phụ bằng sắt, được gài chốt cẩn thận. ấy vậy mà tôi chỉ nghe rõ tiếng loẹt xoẹt khi đi trên gạch, và tiếng thịch thịch khi đi trên đất. tuyệt không có bất kỳ tiếng kẽo kẹt nào cho thấy mở cửa phụ. Chắc mấy bạn cũng hiểu lý do rồi phải không ?? nó đi XUYÊN TƯỜNG
– sự việc diễn ra gần như liên tục, ngày nào cũng có. những ngày đầu, gia đình tôi kiên quyết chối bỏ vì nếu làng xóm biết nhà tôi có ma, gia đình sẽ chịu nhiều tiếng không hay. Nhưng tiếng chân quá rõ, rõ như nhìn thấy người đi ban ngày, mà lại tuyệt nhiên không thấy ai, khiến gia đình tôi vô cùng tức tối. Cả nhà họp nhau lại cả chục bận, tra kháo nhau xem ai lén đi đêm? hay có ai bị mộng du?? và cuối cùng cũng như tôi, không cách nào giải thích nổi tại sao tiếng chân đi liền từ nhà chính ra nhà sau mà không hế nghe tiếng mở cửa phụ ??
– Rồi cuối cùng 1 ngày nọ, khi nghe tôi kể hành độnng nằm im nghe ngóng của tôi, cô Năm tôi buột miệng :
– "haha, mày nhát thế chắc sau này gặp ma quỷ phải núp sau lưng con vợ” thiệt là xúc phạm quá đó mà.
– Cũng chính vì câu nói này mà tôi suy nghĩ rất nhiều. 1 thằng đàn ông mang tiếng hèn thì sống ra sao ?? Không, thà chết chứ nhất quyết không làm 1 thằng hèn. Tôi quyết định hôm nay tôi sẽ ” cạch tay đôi với nó 1 trận”. Có chết cũng thử 1 lần cho biết, tứ nhỏ đến lớn, nghe chuyện ma, tôi toàn nghe nhiều: ngất xỉu, bỏ chạy..chứ chưa thấy ai nhào đến con ma bao giờ. Tôi đã quyết sẽ cho cô Năm thấy tôi là người đàn ông can đảm trong gia đình (chú Út tôi đi thành phố học rồi). Vâng, rất can đảm và cũng là 1 sai lầm khủng khiếp…
– mấy bạn đọc rồi mình viết phần tiếp theo ngay đây. Đọc dài quá chán. Phần tiếp theo, con quỷ lại xuất hiện, và lần này, tôi quyết tâm không cần bật đèn, tung mền (chăn), vén mùng ra ngoài để…bóp cổ nó
Phần 5: chạm trán – can đảm của 1 đứa trẻ mới lớn
Những chuyện ma tôi nghe kể hay đọc trên Internet, thướng lặp lại 1 mô típ: lúc lục đục hay tiếng bước chân trên gác, trên tầng 3 tầng 4…và sau khi khổ chủ mò lên thì lập tức chấm dứt. Nhưng khi va chạm trực tiếp với con ma trong nhà, tôi nhận ra tôi bất hạnh biết bao . Ngày nào cũng thế, cứ tầm 23h-3h sáng, y như rằng cả gia đình tôi phải nghe 1 âm thanh quen thuộc: tiếng bước chân người, cực kỳ rõ, không lầm cho bất kỳ con vật nào khác được. Nó luôn đi theo 1 hướng quen thuộc: từ gian nhà trên, cụ thể hơn là phía cửa sổ có bụi Trúc lớn, dừng lại chỗ tôi đang ngủ 1 chút sau đó tiếp tục bước đều đặn, rõ mồn một ra sau buồng, rồi tiếng bước chân thay đổi khi "nó” đi từ nhà gạch ra cái nên đất của nhà sau, và hoàn toàn không nghe no’ mở cái cửa phụ .
– có khi 1 đêm nó đi như vậy 2-3 lần, lần đầu vào khoảng gần 0h, lát sau khoảng 1-2h sáng lại nghe tiếng nó đi như thế. cả nhà ai cũng nghe. và luôn luôn: từ phía cửa sổ nhà trên, dừng lại chỗ tôi, ra nhà sau, có khi lại vòng lên chỗ tôi 1 lần nữa, sau đó "nó” lại đi ra nhà sau, tiếng thịch thịch cứ nhỏ dần và mất hút trong khoảng không tối om của cái sân sau…
– Phần tôi, ngay sau hôm nghe cô Năm ghẹo gan, tôi rất tức tối và đã chuẩn bị tinh thần mặt đối mặt 1 phen . Nhưng đúng hôm đó lại là 1 đêm hiếm hoi nó không xuất hiện. Uổng công tôi đã thu hết can đảm của 1 đứa bé mới lớn
– Nhưng "nó” không bắt tôi đợi lâu. Ngay đêm hôm sau, nó đã xuất hiện. Lúc đó tầm khoảng gần 23h. Nhưng, tha thứ cho tôi, lần đó, không hiểu sao tôi lạnh giò, đắp chăn kín mình cho đến khi "nó” đi hết quãng đường quen thuộc, nghĩa là đi ra nhà sau, nó còn vòng lên ‘thăm” tôi lần nữa. Tiếng bước chân loẹt xoẹt dừng ngay sát cái ghế bố tôi nằm, im lặng tầm 20 phút trước khi tiếng bước chân cứ nhỏ dần, nhỏ dần rồi biến mất ở sân sau.
– "Mình thực sự là 1 thằng hèn sao ?? Cả đời mình phải nhờ những người can đảm hơn che chở sao?? Mình có còn là đàn ông không ?” – Tôi thở dài, trằn trọc không ngủ được vì hành vi hèn nhát của mình.
– Suy nghĩ liên tục đến gần 1h sáng, thì lần này, can đảm của 1 người đàn ông trong tôi đã trở lại, dù tim vẫn đập hết sức nhanh. Cái hoàn cảnh kỳ lạ này tôi chưa từng nghe trong những câu chuyện ma từ nhỏ đến lớn. Nói đúng hơn, chưa thấy con ma nào bạn dạn đến thế.
– Tiếng bước chân bắt đầu xuất hiện, đúng là từ phía cái cửa sổ có bụi trúc, không lẫn đi đâu được. Tiếng loẹt xoẹt,loẹt xoẹt cứ to dần , to dần từ phía cái cửa sổ đến thẳng vị trí tôi đang nằm, và lại dừng lại ngay bên cạnh tôi. Tiếng bước chân im hẳn.
– "OK, chết thì chết. tao muốn chạm vào ma 1 lần cho biết” tôi thầm nghĩ.
– Không để bản thân suy nghĩ lâu đâm do dự, tôi cố hít 1 hơi rồi mở to mắt, tung chăn 1 cái thật mạnh, cái màn cũng bị tôi vén sang một bên, mạnh đến mức 1 góc bạn bị giật đứt. Trước mắt tôi, cảnh vật không có gì lạ dù bầu không khí vô cùng căng thẳng: ngọn đèn cà na leo lét chiếu sáng cái Trang Thầy ( 1 loại bàn thờ đạo Cao Đài, ở Tây Ninh đa số theo đạo này), 1 bàn thờ Cửu Huyền Thất Tổ, 1 bàn thờ ông nội và 1 bàn thờ Ông Địa-ông Thần Tài. Hoàn toàn chẳng có gì.
– Hay là nó đi rồi ??
– Không, Không hề. sau khi tôi đứng nhìn quanh quất cố nhìn rõ mặt, tay nắm chặt sẵn sàng tung 1 cú đấm thật mạnh nếu bất kỳ cái răng nanh nào lú ra, nhưng thực sự, tôi chẳng thể nhìn thấy nó. Đứng ngơ ngác tầm 3 phút thì bất ngờ…
– loẹt xoẹt,loẹt xoẹt,loẹt xoẹt..
– Tiếng bước chân bắt đầu quay đi, theo hướng cũ, đi về phía buồng ngủ. Các bạn có hình dung được không? Tiếng bước chân bắt đầu bước đi NGAY SÁT BÊN CẠNH tôi, có nghĩa là tôi đang đứng ngya bên cạnh nó Vẫn tiếng loẹt xoẹt quen thuộc, rất to, to lắm, nghe rõ hơn cả ban ngày. Nó bước đều đặn từng bước như ban ngày người ta bước chân phải xong đến chân trái vậy . Mặc dù trước mặt tôi, mấy cái bàn thờ vẫn sáng trưng, mấy cây nhang gia đình tôi đốt trước khi đi ngủ vẫn cháy dang dở !!
– Tôi sững người, quá bất ngờ. Trường hợp này tôi chưa từng nghe qua từ nhỏ đến lớn. TIếng động không ở đâu xa xôi, mà ngay bên cạnh tôi, ngay sát bên, tiếng bước chân người rõ mồn một, không phải tiếng lục đục, lộp cộp trên gác, mà là ngay sát bên cạnh.
– Lỡ rồi, thử đi theo xem sao – Tôi tặc lưỡi
– Thế là , tôi đi theo. Hài chưa, tôi không chạy, tự nhiên quên cả sợ. Tôi đi dạo với nó các bạn ạ tiếng loẹt xoẹt đi đến đâu, tôi đi theo đến đó, nó vào buồng, tôi cũng theo. Tuyệt nhiên không nhìn rõ nó, kể cả 1 cái gì có hình dáng người cũng không. Giống như nó trong suốt nên ta chỉ có thể nhìn xuyên qua vậy. Cuối cùng, nó đi về phía cửa phụ..
– loẹt xoẹt, loẹt xoẹt,.
….
– Thịch thịch,…
– Tôi ngơ ngác, không thể hiểu nổi. Các bạn hiểu cho hoàn cảnh lúc đó: tôi đi ngay sau tiếng bước chân, tức là ngay sau nó, thậm chí sát bên nó. Tôi không thấy được nó, nhưng vẫn thấy rõ cái cửa phụ dù hơi mờ. Và cuối cùng: Tiếng loẹt xoẹt đi trên gạch đã chuyển thành tiếng thình thịch đi trên đất (gian nhà sau), ngay trước mắt tôi, trong khi tôi thì đành bất lực vì cánh cửa phụ vẫn im lìm trước mặt tôi, cái then cài còn nguyên..
– Sao..sao lại vầy..??
– Tôi đứng hình vài giây, rồi không nghĩ nữa. Tôi rút cái then: két..,.két.. mở vội cái cửa phụ, nhào ra gian nhà sau nhưng đã muộn. Tiếng thình thịch vẫn rất rõ, nhưng nhỏ dần, nhỏ dần về phía sân sau tối om, phía cây xoài cổ thụ. sau đó hoàn toàn im lặng. Chỉ còn 1 màn đêm đậm đặc, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, và vài tiếng dế kêu nho nhỏ. Tôi đứng im, đầu trống rỗng, không sợ, không suy nghĩ được gì. Hoàn toàn tỉnh táo nhưng bất lực hoàn toàn vì cực kỳ tin 100% vào tai và mắt mình, nhưng không thể hiểu nỗi…
– Nếu ma chỉ có thế thì có gì đáng sợ? (tôi thầm nghĩ khi trở lại ghế bố)
– Nếu ngày mai nó trở lại, mình sẽ thử 1 lần nữa. Tôi nghĩ hôm sau cũng chỉ đến thế mà thôi, nhưng không, không hề. Hôm sau, nó cho tôi nếm mùi các bạn ạ
Phần 6 :TRẬN CHIẾN KHÔNG CÂN SỨC
– Sáng hôm sau, cả nhà tôi vẫn ủ rũ khi mọi hôm, phần vì không ngủ được vì tiếng bước chân đi liên tục gần cả đêm. Phần vì những tiếng dị nghị của hàng xóm. Riêng tôi tự nhiên thấy tự tin hơn hẳn, hoặc là cảm thấy sang chảnh vì sự can đảm của mình tối qua. Thử hỏi xem, có bao nhiêu người nghe tiếng bước chân, tiếng động lạ, thậm chí biết là "nó” đấy mà dám đi dạo song song với nó như mình ?? tôi lúc đó nghĩ thế. Thật là ngựa non háu đá ::
– Lúc này xóm tôi vẫn tối tăm, nhưng cũng có đèn điện và nhà cửa bớt thưa thớt rùi ạ. Nhưng xóm nhà nào cũng ngủ sớm. có nhà hàng xóm gần nhà tôi, cụ thể là cách nhà tôi cái sân sau, ngày nào cũng sang than phiền rằng đêm hôm nhà chị sao có ai cứ đi thình thịch giữa đêm khuya như thế ?? Mà nói thế thôi chứ tôi biết thừa bà này cố sang hóng chuyện, cả bà ấy và nhà tôi ai cũng thừa hiểu cái giốn gì bước đi ào ào lúc 0-3h sáng ấy, nhưng 1 bên thì chối đây đẩy còn bên kia thì mong ước sao cho nhà tôi tự thú
– Nhà tôi cũng hỏi tôi nhiều, chủ yếu là hỏi tôi đêm hôm mở cửa sau làm gì? đêm hôm sao không ngủ mà bước đi vòng vòng nhà chi vậy? (mà cố lờ tịt đi cái tiếng bước chân còn lớn hơn cả tiếng bước chân tôi. Hôm đó trong nhà có 2 tiếng bước chân: 1 của nó 1 của tôi ). Tôi cũng đáp gọn là…đi đái Khỏi giải thích chi cho mệt, vênh mặt lên và chuẩn bị cho 1 đêm tuyệt vời như hôm qua (nghĩ lại thấy tự hào vl :: )
– Đêm đến, đồng hồ đã chỉ 23h. Không bảo đảm vì con ma này không phải lúc nào cũng đúng hẹn. Cảm giác hơi khó tả: nửa tò mò, nửa sợ sợ, nửa..nôn nao. Không biết hôm nay thấy được mặt nó không nhỉ?? Lúc nó tôi hoàn toàn không ngờ được hậu quả
– Đang thiêm thiếp ngủ, lúc đó chắc đã khuya lắm. Đột nhiên từ phía cửa sổ nhỏ phía bụi trúc âm u, tiếng loẹt xoẹt lại bắt đầu. À há, bạn "hiền” lại đến đi dạo tôi nghĩ thế, vừa định tung chăn ngồi dậy như hôm qua thì….
– tiếng loẹt xoẹt bỗng dưng im lặng, khắc hẳn mọi khi, nó chỉ im lặng khi đến thật sát cái ghế bố tôi nằm. LẦn này mới bước vài bước nó đã im hẳn, kiểu như vẫn còn sát cái cửa sổ gần bụi Trúc là nó đã dừng lại. Tôi định nhổm dậy xem chuyện gì xảy ra thì…
– CÁI GÌ THẾ NÀY ??? ..
– Toàn thân tôi bỗng dưng bất động. Cảm giác nó kỳ lắm các bạn à. Các bạn vẫn sống, vẫn thở bình thường, mắt vẫn nhìn quanh quất được. Nhưng tuyệt nhiên, cơ thể tôi lúc đó, không thể cử động dù chỉ 1 ngón tay. Lúc đó tôi đang nằm trên ghế bố, 2 tay duỗi 2 bên hông, cái mền đắp ngang bụng. Tôi định làm 1 cử chỉ thật đơn giản là ngồi dậy, thậm chí chỉ nhúc nhích ngón tay thôi cũng không được. Thế là sao? trước giờ có bị như vầy bao giờ đâu?? Thứ duy nhất còn cử động được trên người tôi, là phần đầu.
– Tôi cố gồng hết sức, tuy không cử động được, nhưng nhờ chút ánh trăng yếu ớt lọt vào phòng, thấy t cơ ngực mình rắn lại, cuồn cuộn, cái cổ nổi gân nổi guốc, mái tóc thì ướt đẫm mồ hôi.. phần đầu tôi đã nhích lên được 1 chút, và chỉ 1 chút đó thôi là hết. Có nghĩa là cái đầu chỉ nhích lên được 1-2cm dù tôi đã cố hết sức.
– tôi ngã xuống ghế bố như cũ, không cố gồng nữa. thở cái đã. Vừa thở hổn hển vừa nhìn xuống phần thân mình: vẫn hoàn toàn bình thường, các ngón tay vẫn duỗi thẳng 2 bên hông, dù lúc này, tôi đang cố gắng nhúc nhích mấy ngón tay nhưng hoàn toàn vô ích. Sao lại thế ? kỳ vậy ta ? tôi vừa thở như trâu, và ngay sau đó, cố gắng ngồi dậy 1 lần nữa. CỐ lên nào.. bật dậy nào..CỐ lên nào… Tôi tự đông viên mình trong đầu như thế, và kết quả vẫn như cũ: cả thân dưới (từ ngực trở xuống) hoàn toàn bất động dù mồ hôi vã ra như tắm. Tôi vẫn nằm nguyên tư thế cũ, trên người lấm tấm mồ hôi, từng giọt mồ hôi nặng trịch chảy luôn vào mắt. Sau khi tôi cố gắng, cố hết sức như thế đến 4-5 lần, chiếc ghế bố bắt đầu bốc mùi ngai ngái do thấm quá nhiều mồ hôi mà ra
– Tôi nghỉ 1 chút, thở như trâu, vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra. Tôi từng nghe người ta bị ma đè, lúc thì tức ngực khó thở, lúc thì ngất xỉu…Còn tôi, sao tôi lại tỉnh rụi? vẫn hoàn toàn tỉnh táo, vẫn thở đều đặn bình thường trừ khi cố gồng hết sức để ngồi dậy mà không được. Thế thì có phải tôi đang bị ma đè không ?? Một điều kỳ lạ nữa, bình thường khi tôi cố gắng gồng tay hay cố hết sức gồng cái gì liên quan đến cơ bắp, thế nào trong miệng cũng có vài âm thanh ư ử phát ra… :: thế mà hôm nay, tôi cố gồng đến vã mồ hôi hột mà tuyệt nhiên không phát ra được 1 tiếng động nào. Tôi bắt đầu thấy hơi sợ…
– Đang thở hổn hển, tranh thủ nhìn quanh quất 1 tí thì..Hỡi ôi, phía cửa sổ tối tăm, nơi nhìn ra phía bụi Trúc. có 1 cảm giác bất an phát ra từ phía đó. Cái cửa sổ trông ra ngoài sân thì không có gì, nhưng trong góc tối sát nó, có 1 cái hình thù màu đen to tướng đang đứng thù lù 1 đống. Tôi không nhìn rõ mặt được, vì ánh sánh chủ yếu nhờ ánh trăng lọt vào, rất yếu. Nhưng tôi khẳng định là 1 cái bóng khá lớn, hình người, đang đứng trong góc tối đó. Lúc đầu tôi cố lờ đi, nhìn những bức tường khác xung quanh. nếu tập trung, tôi có thể nhìn rõ đó là 1 bức vách bình thường. Nhưng riêng cái góc đó, tôi vẫn nhìn rõ phần vách khác trừ 1 khoảng tối rõ ràng là 1 hình dáng con người. Thấy được đầu và thân, nhưng không nhìn rõ mặt và chân tay. Mấy bạn cứ tưởng tượng hình thù gần giống như bóng của 1 bức tương đang tạc dang dở cái đầu và thân vậy, chưa tạc tay chân rõ ràng
– Thôi bỏ mẹ rồi..Kêu cứu thôi
– Nhưng kêu cứu thì nhục không ?
…..
– Thôi cứ kêu. hôm qua dám đi theo nó cũng can đảm lắm rồi.
– tôi tự nhủ như thế. Phần đầu và cổ tôi vẫn di chuyển được. Tôi cố hết sức quay đầu lướt qua cái bóng đằng kia, hướng đầu về phía buồng ngủ – bà nội và cô Bảy đang nằm trong đó.
– Thế nhưng, kỳ quái, tôi xoay đầu được, nhìn được, thậm chí tôi thề là tôi đã mở miệng ra rõ ràng, thế mà ..TUYỆT NHIÊN tôi không phát ra được một tiếng kêu nào dù miệng đã mở rộng thậm chí tôi cảm nhận được gân cổ đang nổi lên, mạch máu ngay thái dương thì nhịp phập phồng. Tôi cố thử lần nữa, cố hét thật lớn, hét banh xóm cũng được nhưng hoàn toàn không phát ra được 1 âm thanh nào
– nằm lại ghế, tiếp tục thở. Tôi thử lẩm bẩm vài câu xem tại sao đột nhiên bị mất giọng. Miệng tôi mở ra, nhép liên tục thậm chí tôi thấy khô môi, nhưng vẫn không có bất kỳ âm thanh nào phát ra chứ đừng nói 1 câu hoàn chỉnh
– Thôi xong rồi, không ai cứu mình nữa. Tôi hơi hoang mang. Thu hết can đảm nhìn về cái góc đó, hơi mờ nhưng vẫn nhìn ra được, cái khối đen sì hình người ta đó vẫn còn đó, lặng lẽ. Có cảm giác như nó đang nhìn tôi chằm chằm thì phải Và dĩ nhiên, hôm nay không có tiếng bước chân đi quanh nhà nữa
– ” Thôi nào, mình đòi chơi tay đôi với nó mà, chẳng lẽ bỏ cuộc ?? ” – Tôi thầm nghĩ
– Tôi quyết định cố thử 1 lần nữa. Phần thân vẫn im re, gân cổ nổi tưng đoạn, mồ hôi lại ướt cả tóc, vài giọt chảy vào mắt cay xè. Mồ hôi ra nhiều quá, có giọt chảy luôn vào cái miệng đang nghiến răng nghiến lợi vận sức, mặn lắm. Khắp người tôi, từng giọt mồ hôi nóng hổi lăn dài, và phần giữa chiếc ghế bố- vị trí cái lưng tôi – thì ướt như vừa mắc mưa vậy :”:
– Tôi quyết không thua nó. Mỗi lần bật ngồi dậy (chỉ có cái đầu hơi nhích được 1 chút) không thành công, tôi thở hổn hển 1 lúc ngắn là lại tiếp tục bật dậy. Tôi biết cơ thể không nghe lời mình nữa, giọng nói của tôi có lẽ đã bị cái bóng đen kia lấy mất, hoặc đã bị mất giọng. Tóm lại tôi chỉ còn 1 con đường: cố hết sức bật dậy, dù có phải thức trắng đêm nay để bật dậy như dân tập tạ, cũng phải bật. Không ai có thể giúp tôi lúc này được nữa, 1 lần không được thì 2 lần, dù có phải mệt cách mấy, bật dậy đến 100 lần tôi cũng cố gắng hết sức.
– May thay, đến lần thứ 8 thì tôi bật dậy được các bạn à. Điều đầu tiên tôi làm là bỏ qua mấy cái sĩ diện hão, vén mùng và bật ngay công tắc đèn. Căn phòng sáng choang, tôi yên tâm hơn hẳn. Nhìn lại mình lúc đó thì..ôi thôi: Mồ hôi vã ra như tắm, từng ngón tay đã nhúc nhích được, tóc ướt đẫm mồ hôi, cả người tôi ướt như chuột (do mồ hôi), từng giọt mồ hôi vẫn lăn đều trên lưng, trên trán. Tôi thử gọi nhỏ tên mình 3 lần. Giọng tôi đã trở lại bình thường. Đáng lo là cái ghế bố tôi nằm giờ đã ướt nhẹp, mùi xộc ra rất khó chịu. Tôi tranh thủ đi vòng ra bên hông nhà, tức là phía bụi trúc cố tìm cái bóng đen kia nhưng vô ích. Nó đã lại biến mất. Quay trở vào nhà sau khi có tiếng chửi bới yêu cầu tắt đèn, và bà nội tôi rất ngạc nhiên: ” sao mát trời lại đêm hôm mà mồ hôi mày ra dữ vậy ?? ” tôi đành cười trừ.
– Đặt lưng xuống giường, tôi hơi lo lắng khi nghĩ về đêm mai, rõ ràng con ma này không dễ tính như tôi tưởng. Nhưng thôi, đêm mai tính sau. Cùng lắm mình lại cố bật dậy như hôm nay, tuy hơi mệt một chút. Không có gì phải sợ cả
Vote Điểm :12345