Trung Hoa Thoại.
Tác Giả: Kim Model
Thể Loại: Đoản văn, bách hợp, HE.
Trung Hoa Thoại.
Đó là một bài hát Hoa ngữ được rất ít người biết đến.
Tôi thích bài hát này bởi vì âm thanh của bài hát làm tôi chợt nhớ tới một người làm tôi si mê rất nhiều năm về trước.
…
Cha tôi là một người Trung Quốc, mẹ tôi là một người Việt. Cha tôi rất ít khi ở nhà vì ông luôn về bề bộn công việc ở đất nước bên kia. Ông thường xuyên gửi thư về nhà nhưng dạo gần đây những bức thư của ông tới nhà tôi lại dần ít đi. Có thể nói một tháng chưa tới hai bức thư.
Ngày hôm đó, trời mưa tầm tã, một người đàn ông nói tiếng Hoa ngữ đến nhà tôi, bởi vì tôi sống ở Việt Nam quá lâu nên Hoa ngữ của tôi ít ỏi đến đáng thương, tôi chỉ có thể loang thoáng nghe ông nói rằng: "Xin lỗi… chồng bà… bệnh viện… sợ là… chúng tôi muốn bà… thăm…” Tôi suy đoán cha tôi đã gặp chuyện không may ở bên kia rồi.
Đúng như suy đoán của tôi, mẹ tôi bất ngờ bật khóc gục người xuống, người đàn ông người Hoa kia lắc đầu bỏ đi, tôi chạy tới ôm mẹ thủ thỉ với bà rằng: "Mẹ không sao đâu, ba sẽ không sao đâu.”
Ngày hôm sau tôi sắp xếp hành lý chuẩn bị đi qua đất nước bên kia.
Tôi đỡ mẹ đi lên taxi rồi nhìn lại căn nhà mà tôi đã gắn bó với nó đã mười năm.
Tôi ngồi vào xem nắm chặt bàn tay đã lạnh cứng của mẹ. Tôi dựa vào vai bà thì thầm: "Mẹ, mọi chuyện sẽ không sao đâu. Con tin ba sẽ khỏi bệnh nhanh thôi mà.”
Mẹ tôi lắc đầu đôi mắt đỏ hoe vì khóc quá nhiều, bà nói, "Mẹ tin. Mẹ tin mà.”
Đến sân bay, tôi kéo hành lý nặng nề rời đi đất nước ấm áp này, bóng tôi kéo dài như luyến tiếc như níu kéo tôi.
Tôi nuốt nước mắt quay mặt nhìn lại đất nước một lần nữa. Tôi không biết đi lần này có thể trở về được không nhưng tôi mong rằng mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi.
Gió Bắc lạnh cóng thổi qua, tôi xoa xoa đôi tay đã lạnh đi của mình. Cái gió của Hà Nội lúc nào cũng vậy, lành lạnh làm lòng tôi êm dịu không thôi!
…
Tới Bắc Kinh, tôi đỡ mẹ tôi xuống taxi rồi đi tới một căn nhà nhỏ.
Đã lâu rồi nhỉ?
Đi một vòng lớn cuối cùng cũng quay về khởi điểm.
Căn nhà mà tôi hồi bé đã nhảy nhót, vui đùa rốt cuộc tôi cũng trở về với nó.
Ngây ngô ngắm căn nhà bé nhỏ, tôi bị mẹ cười đùa cốc một cái vào đầu, sau đó bà ngẩng mặt nhìn căn nhà thở dài: "Haiz, đã lâu rồi nhỉ?”
Hì, cũng đã 10 năm rồi, rất lâu rồi đấy chứ!
Cơn lạnh ở Bắc Kinh không giống cơn lạnh ở Hà Nội nó mang cái lạnh giá thổi vào lòng người làm lòng tôi nguội lạnh không thôi, không như êm dịu ấm áp như bên kia.
Tôi thở ra một làn khói, tôi lại như thói quen xoa đôi tay lạnh giá của mình dắt hành lý vào căn nhà nhỏ.
Sau khi sắp xếp xong, tôi và mẹ tôi đi tới bệnh viên mà cha tôi đang nằm.
Tôi bước vào bệnh viện, một hơi thở thần chết lan toản khắp nơi, tôi ghét bệnh viện vì nó đã không một lời giải thích cướp đi bao nhiêu sinh mệnh của con người, làm cho những đứa bé vô tội mất cha mất mẹ, làm cho người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, phá vỡ cuộc sống gia đình đang êm đềm, ấm áp.
Mỗi lần tôi tới đây đều có cảm giác bất an không rõ.
Lần này cũng thế, nỗi sợ hãi và bất an mãnh liệt xông vào trái tim làm tôi lo lắng nắm chặt bàn tay mẹ tôi.
Bên ngoài phòng cha tôi có một người phụ nữ xinh đẹp đang đi qua đi lại như đợi chờ một ai đó.
Tôi và mẹ tôi đi tới, người phụ nữ ấy mừng rỡ nhìn mẹ tôi và tôi, bà ấy kéo tay mẹ tôi nói: "Chị Quyên, đã tới.”
Mẹ tôi gật đầu đáp: "Đã tới.”
Tôi nhìn khuôn mặt của người phụ nữ thấy quen quen nhưng không nhớ là ai.
Mẹ tôi lắc tay tôi bảo, "Phương Nhã, chào cô họ đi con.”
Tôi làm theo kiểu chào hỏi của người Trung Quốc, gập lưng 45 độ vẻ mặt mỉm cười nói: "Cháu chào cô.”
Cô họ bẹo má tôi cười nói, "Đã lớn thế này rồi a, Phương Nhã năm nay mấy tuổi rồi?”
"Dạ 16.”
Cô họ gật đầu: "Lâu thế rồi ư? Mới đó đã 16 tuổi. Thôi không nói chuyện nữa vào thăm cha cháu đi.”
Tôi gật đầu kéo tay mẹ tôi vào phòng bệnh. Tôi bàng hoàng nhìn cha tôi đang im lặng nằm trên giường bệnh màu trắng.
Nỗi sợ hãi ở trong lòng tôi dâng lên mãnh liệt, tôi nức nở nhào tới chỗ cha khóc gọi, "Cha, cha!”
Ông chậm rãi mở mặt, khuôn mặt tiều tụy cố nặn ra một nụ cười chua xót, ông xoa đầu tôi, hỏi "Tiểu Nhã tới thăm cha sao? Học hành ra sao rồi?”
"Dạ, vẫn tốt thưa cha!” Tôi lau nước mắt trả lời cố không nhìn đến nụ cười chua xót của ông.
"Mình…” Mẹ tôi lén lau nước mắt nhìn cha tôi khẽ gọi.
"Bà… sẽ không sao đâu.” Cha tôi cười an ủi nói.
"Ừ.” Mẹ mỉm cười xoa xoa đầu tôi rồi trò chuyện với cha.
Tôi đi ra ngoài nhường khung cảnh lại để cho hai người trò chuyện với nhau. Cũng đã lâu rồi, hai người vẫn chưa có cơ hội gần nhau tâm tình, đứa con như tôi tất nhiên phải hiếu thảo tạo cơ hội cho hai người họ rồi.
Khi đi ra, tôi không thấy cô họ đâu nữa. Tôi khẽ thở dài lấy bóp ví ra, chỉ còn lại mấy đồng lẻ chỉ uống được một cốc capuchino.
Tôi đi tới quán café nhỏ đối diện bệnh viện.
Kêu một cốc capuchino nóng, tôi thả lỏng tâm tình tận hưởng bầu không khí yên tĩnh này.
Quán café này nhỏ nhưng rất thoáng làm cho con người thoải mái êm diu không thôi, điều này làm tôi nhớ tới không khí ở Hà Nội, lành lạnh.
Quán café giờ đang mở một bài hát, rất hay, âm thanh bài hát đi sâu vào lòng tôi.
Khi phục vụ đưa đồ uống ra, tôi có hỏi bài hát này tên gì, phục vụ nói bài này tên là Trung Hoa Thoại bà chủ quán café này rất thích bài này nên ngày nào cũng mở duy nhất một bài hát này để nghe cả.
Tôi uống một ngụm capuchino, cái vị beo béo ngọt ngọt có chút đắng lan toản trong miệng tôi. Tôi thích capuchino là vì mùi vị của nó, béo ngọt hơi đắng.
Đang tận hưởng niềm hạnh phúc mà chỉ có một mình tôi có thì tôi gặp được người ấy. Một cô gái thấp bé, khuôn mặt mang các đặc trưng của người Trung Hoa, trên người cô gái mặc một lớp dày áo lông chồn như cái bánh ram vậy.
Tôi khẽ bật cười nhìn cô gái bánh ram đang bẽn lẽn đi vào quán café.
Bài hát Trung Hoa Thoại vẫn cứ vang bên tai, tôi cứ nhìn chằm chằm cô gái bánh ram.
Cô gái hình như cảm giác ra được có một đôi mắt nóng bỏng đang chăm chú nhìn mình, cô gái ra vẻ bực mình chỉ tay vào người tôi nói, "Nhìn cái gì mà nhìn, thật bất lịch sự!”
Haha, bây giờ tôi đang tưởng tượng ra một cái bánh ram đang chống nạng gào thét, "Ngươi mà ăn ta, ta sẽ giết ngươi!”
Tôi không nhịn được cười cười "haha”, thế là bi kịch xảy ra.
Cô gái kia hình như bùng nổ rồi, cô nàng tức giận đi tới chổ tôi rồi cô nàng hầm hầm ngồi xuống ghế đối diện ‘rất tự nhiên’ uống hết phần capuchino của tôi, sau đó cô nàng trừng mắt nhìn tôi nói, "Nhìn cái gì mà nhìn! Ai bảo ngươi chọc ta!” Uống hết phần này cho tức chết ngươi.
Chẳng lẽ người Trung Quốc đều tức giận sẽ làm ra hành động này sao?
Tôi: "…”
Cô nàng quẹt miệng trợn mắt trắng nhìn tôi nói:
"Đừng tưởng rằng nhìn bổn cô nương dễ tính rồi muốn làm gì thì làm!” Tôi vẫn chưa làm gì mà…
"Cô thật có tính hài hước.” Tôi cười đùa.
"Ai hài hước với cô chứ.” Nói xong, cô nàng còn hừ lạnh một cái.
Bầu không khí bỗng đông cứng lại, tôi nhìn xuống cốc capuchino còn lại màu nước nâu thừa. Tôi mỉm cười nhìn cái cốc rồi ngẩng mặt nhìn cô nàng đang liếm khóe môi còn dính chút capuchino, hành động liếm môi của cô nàng làm tim tôi đập thình thịch như trống đánh.
Tôi lên tiếng phá vỡ bầu không khí cứng ngắc này: "Nếu cô thích phần capuchino này thì cô cứ gọi thêm, sẵn tiện, cô trả thêm tiền phần mà cô vừa uống xong, tổng cộng 23 đồng, cô cứ tự nhiên trả tiền, cảm ơn.” Tôi làm ra vẻ chân thành ‘cảm ơn’ nhìn cô nàng đang tức tối.
"Tại sao tôi phải trả?”
Tôi chẹp chẹp miệng, "Vì sao ư?” Đưa cái cốc còn dính dấu son môi của cô nàng lên, tiếp tục nói: "Bởi vì đây là…” Tôi nhìn chăm chú lên dấu son môi xoa cằm làm động tác như thám tử tư tìm bằng chứng gây án của tên thủ phạm.
Cô nàng phồng má không chịu nhận tội, "Ai bảo cô chọc tôi kia chứ! Do cô tự làm tự chịu thôi.”
Trẻ con thật, đã làm sai còn không biết nhận lỗi nhưng tôi thích tính cách trẻ con của cô nàng.
"Được thôi, nếu cô không chịu nhận thì tôi đành phải…” Liếc mắt nhìn phục vụ đang mắt to mắt nhỏ nhìn phía bàn tôi, chậc chậc hai cái, tôi cười quyến rũ lòng người híp mắt nói, "Kêu cảnh sát vậy…”
Khuôn mặt của cô nàng liền biến đổi đủ sắc màu từ màu xanh đến màu đỏ, màu tím rồi cuối cùng tới màu trắng, như hệt tắc kè hoa.
Haha! Tôi chỉ đùa cô nàng thôi mà.
Vì một phần capuchino mà gọi đến cảnh sát thì chắc chắn sẽ bị đưa đến bệnh viện tam thần! Tôi cũng đâu có bị đứt dây thần kinh mà gọi thật.
Tôi đang nín cười với sự biến hóa 72 phép màu của cô nàng thì cô nàng chợt lã chã nước mắt nức nở nói, "Coi như xin cô, đừng gọi cảnh sát được không? Tôi thật sự rất sợ… tôi còn muốn tự do a a!”
Tôi chợt im lặng nhìn cô nàng đang quẹt nước mắt như đứa trẻ bị lạc cha mẹ khóc bù lu bu loa, hình như cô nàng đang hóa trọng vấn đề rồi...
"Cô tên gì?” Tôi mở miệng hỏi, vì tôi chẳng biết nói cái gì để ngăn lại hai hàng nước mắt như tên lửa phóng ra không ngừng ‘tiến công’ của cô ấy.
Cô nàng khịt mũi trả lời, "Hoa Diệp.”
"Hoa Diệp. Người của Hoa gia sao?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
Hoa Diệp gật đầu rồi như chợt nhớ điều gì đó rồi lại lắc đầu.
Tôi cực kì kinh ngạc vì ở Việt Nam tôi cũng nghe rất nhiều về gia tộc này. Hoa gia là một gia tộc rất nổi tiếng nhưng những người mang họ Hoa không quá hai mươi người nên muốn gặp người Hoa gia như mò kim đáy biển. Nghe nói, Hoa gia toàn trai tài gái sắc, đừng nói chi chỉ nhìn đến sản nghiệp của Hoa gia đủ để bọn họ mười đời sống an nhàn rồi.
Tôi không ngờ mình cũng có diễm phúc gặp người Hoa gia ở nơi này, tôi chưa kịp vui mừng thì Hoa Diệp tạt một gáo nước lạnh vào mặt tôi, "Tôi không phải người của Hoa gia, tôi chỉ là con nuôi của một người con nuôi của một chi thứ người Hoa gia thôi.” Thật nhiều ‘của’…
"… Vậy nghĩa là cái họ Hoa của cô chỉ là hữu danh vô thực….”
"Gần như vậy.” Còn gần như vậy gì chứ chắc chắn là như vậy rồi!!!
Tôi kéo kéo khóe miệng hỏi tiếp, "Vậy cô mấy tuổi?”
"17 nha.”
Tôi thật không nhìn ra cô 17 chổ nào…
Thân người thì chưa trổ mã hết, chiều cao thì miễn bàn, trên người thì quấn như bánh tét trông như một con nhóc 14 tuổi nhà quê mới lên thành phố, còn khuôn mặt thì còn có thể suy nghĩ lại một chút chỉ là… cô đừng bôi lên một lớp phấn dày thế được không! Nhìn như một bà cụ già vậy.
Tôi đang định mở lời nói tiếp thì tôi chợt nhìn thấy mẹ đang loay hoay tìm kiếm tôi.
Tôi đứng dậy nhìn Hoa Diệp nói, "Tôi phải trở về, tôi tên Phương Nhã, ngày mai sẽ gặp cô sau.” Rồi tôi trả tiền cho phục vụ liền vội vã chạy qua bên kia đường.
Hoa Diệp mỉm cười xoắn lọn tóc mai, "Phương Nhã sao? Mà hình như tôi còn nợ cô một phần capuchino mà…”
Bài hát Trung Hoa Thoại vẫn văng vẳng vang lên, tôi quay mặt nhìn Hoa Diệp đang ngồi ở nơi đó, tôi mỉm cười ngây ngô rồi cô nàng cười đáp trả lại tôi.
…
Ngày hôm sau, tôi với mẹ tôi đi lên bệnh viện.
Bác sĩ nói bệnh tình cha tôi đang tiến triển rất xấu, chỉ sợ là sẽ không qua khỏi, tôi cố nén nước mắt chảy ra, tôi cố gắng lạc quan thầm nhủ với mình cha sẽ không sao đâu.
Tôi buồn bã ra quán café nhìn chăm chú cánh cửa như đợi chờ một ai đó. Rồi đúng như tôi ước nguyện, Hoa Diệp đã tới.
Tôi với cô nàng trò chuyện rất lâu đến khi bài hát Trung Hoa Thoại dừng hát lần thứ 85, làm tôi nghe đến phát thuộc lời bài hát.
Ngày nào cũng vậy, tôi lên thăm cha ‘sẵn tiễn’ đi ‘ngang’ qua quán café rồi chờ đợi và trò chuyện với ai đó.
Nhưng bi kịch xảy ra chia cách chúng tôi nhiều năm không thể gặp lại nhau.
Buổi chiều hôm đó, chính là buổi chiều định mệnh mà tôi đã cố gắng tránh né nó nhưng nó vẫn kiên trì đi đến.
Cả nhà bên nội cha tôi đều đến đông đủ, ai nấy cũng mặt lạnh như tiền hoặc là khinh thường nhìn tôi và mẹ tôi. Gia đình bên nội là một gia đình giàu có, bọn họ chỉ vì thân phận thấp hèn của mẹ tôi nên không chấp nhận cha tôi cưới mẹ tôi, vì tình yêu cha và mẹ tôi vẫn lén lút với nhau cho đến khi mẹ tôi mang thai tôi, gia đình bên nội mới có thể miễn cưỡng chấp nhận tình yêu của họ nhưng với điều kiện cha tôi sẽ không được nhận bất cứ một gia tài nào và phải sống ra ở riêng. Thế là cha tôi đồng ý sống ra ở riêng và gầy dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng.
Tôi cực kì chán ghét bọn họ nên số lần đi thăm bên đấy chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng cô họ lại một việc khác, cô họ rất tốt bụng lúc nào cũng giúp đỡ gia đình tôi cả nên tất nhiên tôi lại thiện cảm với cô họ nhưng đó là khi tôi hồi nhỏ. Đến khi qua Việt Nam tôi lại quên đi mình từng có một người cô.
Tôi coi như không thấy mặt bọn họ (ngoại trừ cô họ ra), tôi đi tới chổ mẹ tôi thì thầm bên tai bà ấy an ủi bà ấy đừng quá xúc động.
Tôi hít một hơi thật sau nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật đang lạnh lùng khép kín như một bức tường ngăn cách tôi và cha tôi.
Hai tiếng sau, một bác sĩ đi ra lắc đầu không nói bất cứ điều gì.
Nước mắt chợt rơi, tôi vẻ mặt không tin nắm chặt lấy tà áo màu trắng của bác sĩ gào lên, "Bác sĩ, cha tôi chắc chắn sẽ không sao phải không, bác sĩ?”
Bác sĩ thở dài lắc đầu, "Tôi đã cố gắng hết sức, xin lỗi gia đình.”
Mẹ tôi gào khóc rồi ngã xuống bất tỉnh, cô họ vội vàng đỡ bà tới phòng bệnh.
Tôi quỵ xuống mặc cho nước mắt lã chã rơi dưới đất, hai tay tôi nắm chặt thánh nắm đấm, tang thương hét lên, "Chaaaaaaaaa!!!”
…
Sau khi chôn cất phần mộ của cha tôi xong, gia đình bên nội thấy mẹ tôi và tôi đơn côi nên đưa một khoản tiền cho tôi học hành cho tròn vẹn nhưng với điều kiện phải về Việt Nam không được đặt chân tới Bắc Kinh lần nào nữa.
Tôi và mẹ tôi cầm lấy số tiền trở về đất nước quê hương, tôi biết nếu tôi không nhận số tiền này thì gia cảnh nhà tan cảnh mất sẽ ập lên trên đầu hai mẹ con tôi.
Mấy ngày trước, tôi mới cầm hành lý đứng ở đây đón chào một thành phố tươi đẹp nhưng không ngờ rằng mình sẽ đứng lại chổ cũ với niềm tang thương không tả. Tôi bật khóc kéo hành lý đi, chiếc bóng lê lết dưới đất nửa một níu kéo tôi nửa muốn tôi đi đi.
Tôi hít một hơi, nhìn lại thành phố này một lần nữa, mặc dù tôi ở đây mấy ngày nhưng nó lại rất gắn bó với tôi, bài hát Trung Hoa Thoại, capuchino, và đặc biệt là cô gái Hoa Diệp đã làm trái tim tôi xao xuyến.
Bảy năm sau…
Thời gian chậm rãi trôi qua, mới đó đã bảy năm.
Tôi ngồi bên cạnh giường bệnh mẹ tôi, nhìn khuôn mặt tiều tụy của bà mà tôi thương xót không thôi.
Tôi nắm bàn tay gầy trơ xương của bà, tôi khóc gọi bà, "Mẹ, mẹ đừng ngủ nha, con không muốn sống một mình đâu đấy.”
Mẹ tôi xoa khuôn mắt của tôi mỉm cười vui vẻ, "Con gái, cuối cùng mẹ cũng sắp ở cạnh cha con rồi, Nhã Nhã à, mẹ xin lỗi con để con một mình trên thế gian này nhưng mẹ không muốn cha con dưới đó buồn bà cô độc, con phải để mẹ đi thôi, mẹ muốn bầu bạn với cha con suốt đời suốt kiếp này.”
Tôi lau nước mắt hôn lên gương mặt của bà tôi nói, "Dạ vâng, vậy đứa con bất hiếu này xin chúc cha mẹ hạnh phúc bầu bạn nhau vậy.”
"Haha…” Mẹ tôi bật cười.
Tôi cũng cười theo bà.
Và đó là nụ cười cuối cùng của hai mẹ con tôi.
Di nguyện cuối cùng của mẹ tôi là hãy để mộ bà gần mộ cha tôi, nên tôi đưa hài cốt của bà đi tới Bắc Kinh một lần nữa.
Đã bảy năm rồi, không khí này khung cảnh này vẫn như thế.
Chôn cất hài cốt mẹ tôi xong, tôi tìm một căn nhà trọ và một công việc ổn định làm việc kiếm sống qua ngày.
Vào một buổi sáng tinh mơ, tôi lái chiếc xe lạch cạch như gà mắc đẻ của mình đi làm, không biết chiếc xe dở chứng gì bị xẹp lốp ngay trước cổng bệnh viện, tôi ghé vào quán café đối diện vì bên cạnh quán café có một rạp nhỏ sửa xe, thế là tôi dắt con xe vào.
Tôi biết chắc mình sẽ đi làm muộn nên tôi không phiền hà gì thả lỏng tâm tình vào quán café kêu một cốc capuchino nóng. Quán café mở một bài hát làm tôi thấy quen thuộc rất quen thuộc nhưng không nhớ nổi tên bài hát đó là gì.
Đang nhâm nhi cốc café thì một cô gái xinh đẹp đi tới bàn tôi, tức giận nói, "Phương Nhã, cô thật là một con người độc ác, làm hại tôi tìm cô khắp vòng quanh Trái Đất. Không ngờ cô ở đây bình tĩnh thưởng thức nhâm nhi cốc capuchino.”
Kinh ngạc nghe giọng nói quen thuộc, tôi ngẩng đầu lên nhìn cô gái.
A, tôi nhớ lại tên bài hát đó rồi.
Trung Hoa Thoại.
[Đôi lời của Tác giả]: Thật sự viết cái đoạn văn này mất hai ngày, vừa viết vừa nghe bài Trung Hoa Thoại thật sự có cảm xúc… muốn đi vệ sinh. Link nhạc ở dưới, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. À mà tự nhiên người ta đọc xong rồi chúc là sao.
Link nhạc: http://mp3.zing.vn/bai-hat/-Trung-Hoa-Thoai-S-H-E/ZWZ9ZCZ8.html