»  
»  
12:09, 13/07/2015

✿ Người Đăng: daotruongxuan

827 Lượt Xem 0 Bình Chọn Truyện Cùng Người Đăng


✿ Nội dung truyện Tuổi Thơ Tôi

                                Tuổi thơ tôi

Mở đầu: Mỗi một giây, một phút trên thế giới là hàng triệu, hàng tỷ thứ việc diễn ra. Có bao giờ bạn tự hỏi, liệu sau này mình có thể nhớ hết những việc đã xảy ra trong quá khứ? Chắc chẳng ai đặt câu hỏi làm gì vì khi bạn tự hỏi mình thì ngay sau đó bạn sẽ thở dài " nhiều chuyện như thế làm sao mà nhớ được”

Tôi năm nay hai mươi. Tôi đã bước qua cái tuổi gọi là "trẻ trâu” mà các bạn trẻ hay nói. Nhìn chung thì tuổi thơ tôi cũng không có gì gọi là "dữ dội.” Giờ ngồi điểm lại chắc là không thể nhớ hết nên tôi chỉ kể ra những chi tiết coi là "dữ” nhất.

                                      ______________________

 

Sự việc xảy ra lâu nhất mà tôi nhớ nhất là lần bố tôi đi cắt tóc. Ngày bé tôi rất hay đòi đi theo. Hôm đó tôi đang ngồi ăn bưởi với mẹ trong nhà. Đột nhiên nghe thấy tiếng xe máy ở ngoài sân, tôi quay ra. Bố tôi ngồi trên cái xe máy chuẩn bị phóng đi.

-Ơ bố ơi đợi con với! Tôi gọi với theo rồi đứng dậy chạy ra.

-Bố đi cắt tóc mà! Nói rồi bố tôi phóng đi luôn.

Bố tôi quá đáng thật! Có mấy giây thôi mà cũng không thèm đợi. Tôi đang chạy từ trong nhà ra. Chưa đến nơi thì bố tôi đã đi mất. Tôi ngồi phịch xuống đất khóc tu tu và…tè dầm. Trên tay vẫn cầm múi bưởi đang ăn dở.

Chuyện xảy ra lâu lắm rồi mà tôi vẫn còn nhớ. Vì sao ư? Tôi bị thế mấy lần rồi.

                                                            ***

Ngày bé tôi hay để tóc ngắn. Bố mẹ tôi lúc nào cũng bắt tôi cắt ngắn giống cô ca sỹ Mỹ Linh. Lúc đầu thì tôi không thích đâu vì con gái đứa nào chẳng thích tóc dài. Nhưng để lắm cũng thành quen. Tôi có một đứa em họ ngày ấy cũng để tóc ngắn như tôi. Có khi còn ngắn hơn tôi. Nó để hai cái tóc mai dài quá má. Tôi thấy vậy nên cũng quyết tâm nuôi tóc mai.  

Một lần bố mẹ tôi bắt tôi đi cắt tóc. Tôi ngồi lên ghế không quên nhắc bà chủ cắt tóc không được cắt tóc mai của tôi.

Xoẹt…xoẹt…

Mười phút sau chạy về nhà soi gương. Tôi đứng đối diện với cái gương vài phút. Cảm thấy không có gì bất thường nên hài lòng lắm. Tôi được cái kỹ tính. Ngắm một lần là vẫn chưa xong. Phải ngắm lại lần nữa. Nhìn thẳng rồi bây giờ nhìn nghiêng. " Ôi ôi sao cái tóc mai của tôi nó ngắn cụt ngủn thế này?” Tôi uất ức chạy sang bắt đền bà cắt tóc.

                                                       ***

Năm tôi bốn tuổi tôi mới được đi học mẫu giáo. Ở đó có một cô ghê lắm, hay quát đánh các em. Cô ấy trông lớp ba tuổi. Chắc là vì thế nên lúc tôi ba tuổi bố mẹ tôi mới không cho tôi đi mẫu giáo.

Ngày đầu tiên bước vào trường, tôi nhìn thấy một đứa không rõ là trai hay là gái bởi tóc nó cũng ngắn giống tôi.

-Mày là ai? Mày tên là gì? Mày là con trai hay con gái?

Tôi đứng chặn trước mặt nó liến thoắng hỏi. Nó cũng chẳng phải dạng vừa, hỏi lại tôi mấy câu y hệt.

-Mày là ai? Mày tên là gì? Mày là con trai hay con gái?

Vậy ai mới là người hỏi? Ai là người trả lời? Tôi với nó nói chuyện với nhau một lúc mới biết nó là con gái. Từ đó hai đứa làm bạn thân cho đến năm lớp 7.

                                                  ***

Lên năm tuổi tôi quý cô chủ nhiệm lớp lắm. Cô ấy thật là hiền. Hình như cô cũng quý tôi lắm. Một lần tôi đang đứng ngoài sân thấy cô ấy cầm nửa quả quýt. Tự nhiên tôi thấy cô gọi "Xuân ơi!” rồi đưa nửa quả quýt cho tôi. Tôi vui lắm đưa tay ra nhận lấy. Ấy mà thế nào cô ấy lại đưa tay ra chỗ khác không cho tôi cầm. Tôi hụt hẫng. Cô ấy đưa nửa quả quýt cho một đứa tên Xuân khác kém tôi một tuổi. Không sao! Không vì thế mà làm tôi hết yêu quý cô được.

Năm đó có một cô giáo mới chuyển về. Cô này còn ghê hơn cô dạy lớp ba tuổi. Có lần cô giáo lớp tôi không đến, phải nhờ cô khác trông. Tôi không chịu đòi đi về. Nhưng đương nhiên là chẳng ai cho tôi về. Cô dạy thay cũng hiền lắm nhưng mà tôi không thích cô ấy. Cô ấy cứ kéo tôi lại không cho tôi chạy. Tôi nằm lăn ra đất. Cô giữ hai chân tôi. Tôi cố gắng bò…bò. Ra đến cửa thì bị lôi lại. Cuối cùng cô ấy để tôi cho cô giáo mới trông. Cô này cứ bắt tôi câm miệng rồi bắt tôi quay mặt về phía cô ấy. Cô ấy còn chỉ vào mặt tôi. Ôi trên đời rất ghét người nào chỉ vào mặt mình với cự ly gần như thế. Tôi giằng tay cô ấy cắn cho một phát đứt tay chảy máu. Cô giật ra tát tôi hai cái. Thừa thế tôi chạy ra ngoài, bỏ cả dép ở lớp. Chẳng sao! Tôi còn một đôi ở nhà.

Tính từ đó đến giờ là mười lăm năm. Cô ấy vẫn  dạy trường mẫu giáo. Tôi có một đứa em trai năm nay sáu tuổi. Hồi còn học mẫu giáo nó kêu có lần bị cô Lan đánh. Tôi bảo với nó lần sau mà bị cô ấy đánh thì gọi chị lên. Nhưng mà tôi cũng không dám chắc có đánh nổi cô ấy không nữa. Tôi thì gầy nhẳng thế này trong khi cô ấy chỉ cần ngồi lên tôi là tôi đủ bẹp. Mặc kệ. Vì bảo vệ em trai tôi sẽ cố gắng.

Năm tuổi của tôi chưa dừng lại ở đó. Tôi có một đứa chị họ cùng tên cùng tuổi học chung trường chung lớp. Hôm đó ở ngoài cổng trường có chọi gà. Trường học của tôi thời đó chính xác là đình làng. Vì chưa có trường lớp để dạy học nên phải đi mượn các vị bô lão. Và đương nhiên, hội hè thì phải tập chung ở đình làng.

Tôi và chị họ ham chơi nên lẻn ra ngoài cổng xem gà chọi. Mãi khoảng nửa tiếng sau mới quay về lớp thì đã thấy cổng bị khóa. Chưa biết làm cách nào để vào trong thì cô chủ nhiệm đi ra. Cô mở cổng cho chúng tôi vào rồi quật cho mỗi đứa vài roi. Xong rồi cô bắt chúng tôi đứng ở ngoài không cho vào lớp.

Chuyện đó không thể làm nản lòng chúng tôi. Đứng ở trong thì tôi vẫn có thể nhìn ra ngoài xem chọi gà. Tôi trèo hẳn cả lên cửa sắt để xem cho rõ. Tầm này cũng sắp đến giờ mẹ tôi đến đón rồi. Thôi thì đứng ở đây xem rồi ngóng mẹ luôn. Một lúc sau tôi thấy mẹ đang đi xe máy đến. Tôi đang đứng mỏi chân, thấy mẹ mừng quá định chui luôn qua khe hai thanh sắt để ra ngoài. Trớ trêu thay tôi chui được mỗi cái đầu. Thế là đầu ở ngoài người ở trong. Tôi đứng mắc kẹt. Phải khó khăn lắm tôi mới rút được cái đầu ra rồi chạy ra cửa chính. Từ đó tôi tự nhủ từ giờ cứ đường chính mà đi.

Hồi nhỏ tôi hay vào bà ngoại chơi. Ông bà ngoại quý tôi lắm. Lúc nào ông bà cũng để phần quà bánh rồi mong tôi vào.

-Hôm nay bà đón con nhé! Con ở với bà hai tối.

Mẹ tôi đang cho tôi ăn sáng rồi đi học. Gặp bà ở chợ tôi nói với bà.

Buổi trưa hôm ấy trời mưa rất to. Bà tôi đội nón, mặc áo mưa đến đón tôi. Sợ tôi bị ướt, bà bế tôi từ trường về nhà. Lúc đó bà tôi đã gần 60. Tôi có thể cảm nhận được bà mệt thế nào khi bế tôi về đến nhà. Với lại khi ấy tôi cũng mập mạp, mũm mĩm lắm chứ không gầy như bây giờ. Nhìn bà khó khắn bế tôi trong cơn mưa rào. Thấy một nửa người bà đi bị ướt. Tôi chỉ mong sao về nhà cho thật nhanh. Thế nhưng trong cơn mưa con đường như dài quá. Trước mặt mưa rơi đầy. Một lớp trắng xóa che khuất tầm nhìn. Tôi chưa nhìn thấy nhà bà ngoại.

Bà để tôi ở trên nhà rồi đi xuống bếp nấu cơm. Trong nhà có mỗi hai bà cháu. Tôi chạy xuống xem bà nhóm bếp.

Bà tôi có ba người con. Mẹ tôi là cả. Sau có dì và cậu tôi. Dì và cậu tôi đã đi làm xa nên ở nhà chỉ có hai ông bà. Vì thế lúc nào ông bà cũng mong tôi vào chơi. Có đứa cháu thêm vui cửa vui nhà.

Ông ngoại về rồi! Hôm nay ông bắt con gì về thế? Tôi cũng chẳng rõ vì ông ra chỗ bể nước làm thịt, còn tôi đang ngồi trong bếp với bà. Một lát sau thấy ông mang một bát thịt đã băm nhỏ vào bếp. Ông cho vào chảo xào với rau gì đấy nhưng mà có mùi rất thơm.

-Ông cho con ăn thử một miếng!

Tôi xin ông. Ông gắp cho tôi thử.

-Ngon quá! Tôi thốt lên.

-Thịt gì đấy ông?

-Thịt rắn. Ông tôi trả lời.

Thịt ngon thế mà bữa đó tôi ngồi ăn cơm không.

                                                     ***

Ngày tôi bước vào lớp một cũng đã đến. Bà ngoại tôi nói cứ một điểm mười thì bà cho một nghìn. Cuối năm tôi đòi bà tiền thưởng bà lại bảo nhiều thế thì bà vỡ nợ mất.

Chập chững vào lớp một có vẻ bạn nào cũng cảm thấy hơi khó khăn. Cô giáo mới, bạn mới. Hằng ngày còn phải dạy sớm đi học không bị sao đỏ trừ điểm. Trường tôi có 15 lớp. Mỗi khối có ba lớp. Tôi học lớp cô Hòa được coi là cô giáo nghiêm nhất trường. Hồi đó tôi sợ nhất môn mỹ thuật. Vì cơ bản là không biết vẽ. Các bạn cũng biết "tay nghề” của học sinh lớp một là như thế nào rồi đấy. Vẽ người hình vuông. Môn tiếng việt và môn toán thì tôi chẳng lo vì lúc học mẫu giáo tôi rất chăm chỉ học hai môn này. Để tôi kể cho các bạn chiến tích " văn ôn võ luyện” của tôi.

Đầu tiên là môn tiếng việt. Lúc tôi bốn tuổi bố tôi đã bắt học thuộc bảng chữ cái. Bắt tôi đọc xuôi rồi lại đọc ngược. Bố tôi bảo như thế mới gọi là thuộc. Đi học lớp 5 tuổi tôi hay mang vở theo để viết chữ. Cũng khá khen là chữ tôi có chút gọi là đẹp do viết nhiều. Bước vào lớp một tôi chẳng cảm thấy lo bị cô giáo đánh vào tay vì viết xấu. Một hôm cô giáo bảo cô sẽ đọc cho cả lớp viết rồi cô chấm điểm. Lớp một thì cũng có nhiều từ ngữ chưa thể phân biệt được mà nghe chính xác. Một phần cũng là do người lớn phát âm sai. Cô giáo đọc chữ "bộ đội”, tôi viết thành "bồ đội” vì ở nhà tôi thấy người lớn hay đọc thế. Sau đó cô đọc cái từ gì nữa mà tôi không nhớ rõ. Chỉ nhớ lúc đó tôi ngồi bàn đầu, mà cô lại đang đứng cuối lớp. Tôi chẳng rõ đọc cô cái gì liền quay xuống hỏi bài đứa ngồi dưới. Nhìn mãi tôi chẳng luận ra được nó viết cái gì vì chữ nó xấu quá. Tôi viết rồi lại tẩy, tẩy rồi lại viết đến rách cả vở. Cuối cùng thu bài. Và tôi chẳng viết thêm được chữ nào nữa. Hôm đó tôi được 5 điểm.

Thứ hai là môn toán. Môn này với tôi khỏi nói vì tôi đã học toán rất tốt từ lúc 5 tuổi. Trước khi muốn làm tốt việc gì điều đầu tiên phải nhắc đến chữ "tệ”. Lúc 5 tuổi tôi chép bài toán của cái đứa đã hỏi tôi mày là con trai hay con gái. Nó làm một bài toán dài khoảng một trang giấy ô li. Cô giáo chấm cho nó 10 điểm. Tôi cũng muốn được 10 nên mượn vở của nó chép. Đúng như mong muốn, tôi mang điểm 10 về khoe bố. Bố tôi cầm quyển vở lên xem rồi thản nhiên nói " sai hết”. Từ hôm đó ngày nào bố tôi cũng bắt tôi làm toán.

Nhìn chung thì mấy phép toán của lớp một này đối với tôi khá đơn giản. Chẳng có gì có thể làm khó được tôi. Tôi thường xuyên được điểm 10. Hồi đầu năm cô giáo hay cho làm mấy bài toán dài khoảng một trang giấy rồi bắt học sinh về nhà chép lại ra mặt sau. Có lần tôi quên chép lại mà đến mấy ngày sau tôi cũng chẳng biết. Một hôm đi học ở trên lớp cô giáo giao bài tập rồi bảo sẽ chấm điểm. Tôi giở đúng cái trang chưa chép ra làm. Thiếu giấy, tôi lật qua mấy cái trang đã viết rồi tìm trang giấy trắng để viết tiếp. Cô giáo bảo các em làm xong nhớ cách một dòng rồi kẻ bài. Ý là viết xong rồi xuống dòng kẻ bài. Tôi lại tưởng phải cách ra một dòng rồi mới được kẻ. Tôi ton ton mang bài lên cho cô chấm. Kết quả: 8-2+6 điểm. Tôi giật mình. Sợ bố mắng nên tôi không dám về nhà mà chỉ đưa cặp sách cho mẹ rồi chạy tót vào nhà đứa em họ chơi cho đến tối. Hơn 6h chiều bố tôi đi tìm. Hôm đó bố tôi không mắng tôi. Chỉ bảo lần sau phải làm cẩn thận hơn. Tôi vui lắm. Cố gắng từ giờ không bị điểm thấp nữa. Buôi tối ăn cơm xong tôi bắt tay vào học. Mẹ tôi ngồi kèm tôi.

-Mấy bài này dễ quá, con làm tí là xong! Mẹ cứ đi ngủ trước đi!

Tôi tự tin nói với mẹ. Chắc mẹ cũng tin tưởng tôi lắm nên mới để tôi ngồi học một mình.

Xong! Chẳng lâu sau tôi hoàn thành bài tập. Sáng hôm sau tôi tự tin đưa vở cho cô chấm. Cầm vở về chỗ mở ra xem điểm tôi không dám tin vào mắt mình. Con 1 to tướng ở bên lề vở. Tôi tưởng mình nhìn nhầm cố gắng tìm thêm chữ số không. Ôi đâu bên cạnh số 1 đẹp đẽ kia là chữ "một” viết rất rõ ràng. Hoa điểm 1 đã về tay tôi. Tôi gấp sách lại cất vào trong cặp. Có đứa bạn ngồi cạnh hỏi tôi mày được mấy điểm. Tôi bảo không nói cho mày viết. Tôi chẳng dám giở ra xem tại sao mình lại bị như vậy.

Về đến nhà tôi cầm vở ra xem lại. Thấy cô giáo khoanh cái số nhìn giống chữ S ngược rồi bên cạnh ghi dấu hỏi chấm. Chả là bố tôi dạy tôi cách viết số 2. Chữ người lớn thì khác chữ trẻ con. Bố tôi viết số 2 hao hao giống chữ S ngược nhưng nhìn kỹ thì không phải. Tôi vẽ nguyên chữ S ngược trong tất cả mấy bài tập về nhà. Tổng cộng có gần mười số gì đấy. Tôi mếu máo. "Bắt đền bố!”

                                                ***

Thấm thoát đã qua một năm học. Tôi được nghỉ hè rồi. Mùa hè ở xóm tôi đông vui lắm. Nhà tôi ở ngoài mặt đường. Tuy là không có nhiều chỗ chơi như ở trong xóm nhưng lũ trẻ con chúng tôi vẫn quậy tưng bừng. Nhất là những tối mùa hè mất điện. Thường thường mọi nhà đều mang ghế ra sân ngồi hóng mát. Khi nào có điện thì đi vào nhà ngủ. Bọn trẻ con chúng tôi lại được chơi với nhau. Chúng tôi có tất cả hơn chục đứa, đều sàn sàn tuổi. Trai có, gái có, lớn nhỏ đều có. Ai cũng biết trẻ con thì hiếu thắng, lại hay chơi ăn gian, cãi cùn. Vậy nên chúng tôi phải cho hai đứa đi tìm. Chúng tôi cứ chạy rượt đuổi theo khắp phố, hò hét ầm ĩ đến khản cả cổ. Có những đứa chơi gian đứng ngay đằng sau đứa tìm. Một lần tôi trốn sau mông bà hàng xóm. Chẳng may đập vào mông bà ấy làm bà la oai oái.

Trò thứ hai phải kể là bịt mắt bắt dê. Trò này một khi đã phải làm thì khó có thể ra. Một lần chúng tôi chơi chỉ toàn là con gái, có duy nhất một thằng con trai. Lúc đó đến lượt tôi vào làm. Tôi khua khoắng loạn xạ và may đâu vớ được một đứa. Tôi sờ thấy cái lưng của nó. Khi ấy nó ngồi xuống, hơi cúi đầu. Tôi lần lần sờ sờ. May mà sờ được cái đầu của nó. Chứ chẳng may mà sờ hướng ngược lại thì…ôi thôi!! Tôi thấy cái tóc nó ngắn ngắn nên tôi đoán được tên nó ngay. Thật là may quá!

                                                    ***

Hồi đó tôi với chị tôi rất nghịch. Chị tôi hơn tôi 4 tuổi. Chị tôi nhiều tuổi nhất trong bọn trẻ con của xóm nên chuyên đi cầm đầu. Tôi là em gái nên cũng huênh hoang theo. Bố mẹ tôi tống hai chị em vào bà ngoại. Cứ như gặp phải "thiên thời địa lợi”, chị em chúng tôi càng nghịch. Nhà bà ngoại tôi ở trong xóm. Trong xóm còn nhiều trẻ con hơn ở ngoài nhà tôi. Hơn nữa đứa nào cũng nghịch. Trong đó có một anh hơn chị tôi một tuổi. Hai ông bà toàn cấu kết với nhau để bắt nạt mấy đứa khác.  Tôi nhớ lúc đó có một trò chơi thế này. Một người đứng nhắm mắt. Một người đứng đối diện lấy hai tay vỗ trước mặt người kia hai cái, búng gió bên tai hai cái. Cứ như vậy ba lần. Sau đó lấy ngón tay trỏ và ngón tay cái của mình để mở ra một khoảng nhỏ đưa đến cổ tay của người kia nhưng không được chạm vào. Rồi cứ thế đưa tay hướng lên giống như kiểu làm phép thuật. Trẻ con thì đứa nào chẳng tin. Chẳng có lực hút mà tay cứ đưa lên như đúng rồi. Chị tôi với anh kia còn bày nhau diễn trò thôi miên cho chúng tôi xem. Bước đầu cũng làm y như thế. Sau đó khi chị tôi đưa tay lên thì tay anh kia cũng đưa theo. Tay chị tôi đưa đi đâu tay anh kia đưa theo đó. Chúng tôi đứng xem trầm trồ. Sau này mới biết mắt ông kia ti hí để lừa mình.

Làng tôi có một bà làm bánh khúc. Nếu mà để cả bọn đều được ăn bánh thì chẳng biết lấy tiền ở đâu, chia kiểu gì. Thế là chị tôi bảo tất cả đi hái rau khúc. Bán lấy tiền ăn bánh rán vì bánh rán rẻ hơn. Buổi trưa nắng chảy mỡ mà cả nhóm kéo nhau ra ruộng hái rau. Đi hết ruộng này đến ruộng khác cho đến chiều mới hái được một túi to đầy ắp. Tất cả lôi nhau về. Cả bọn đi thẳng đến nhà bà làm bánh. Bà ấy đổ ra được một rổ rau to. Tôi không rõ là được bao nhiêu tiền và cũng chẳng quan tâm. Chỉ cần biết là mỗi đứa được một cái bánh.

Buổi tối chúng tôi hay rủ nhau đi lên đường mới để tập thể dục. Từ nhà bà tôi lên đến đó phải đi qua một hầm cầu chui. Bọn tôi chia thành hai nhóm. Mỗi nhóm vài đứa đứng hai bên đường. Chúng tôi đứng ép sát vào tường để cho những ai đi đường đều không nhìn thấy. Ngày đó không có điện đường. Đứng trong hầm cầu lại càng tối. Bọn ranh con chúng tôi thích nhát ma mấy người đi bộ. Một lần thấy mấy đứa trẻ con đi qua. Tôi quẹt quẹt dép làm như tiếng chân người đi đằng sau chúng nó. Tôi còn khẽ rên rên giống kiểu tiếng ma. Trong cầu chui thì thanh âm càng vang vọng. Buổi tối đi ở trong đó mà nghe âm thanh lạ thì không khỏi rùng mình. Trong nhóm kia có một thằng bé nhất. Lúc nó gần ra khỏi gầm cầu rồi nó còn ngoái lại nhìn. Tôi quát luôn " Thằng nào kia?”. Nó giật mình vội co cẳng chạy biến.

Dọa ma mãi thì cũng chán chúng tôi trèo lên đường cao tốc. Tôi cậy có chị nên rất huênh hoang chẳng sợ ai. Đến khi cả bọn bị người ta đuổi mà tôi còn chẳng biết. May sao chị tôi kéo tôi chạy cùng.

Hồi nhỏ tôi thích vào bà ngoại chơi lắm vì trong bà vui. Tôi rất ít khi vào nhà bà nội. Nhà bà nội tôi ở đầu xóm, nhà cửa thưa thớt. Nhà lại tít ở trong con hẻm cách xa mấy nhà ngoài kia. Tôi thì sợ ma nên buổi tối chẳng dám ra ngoài. Tôi chỉ có thể ở nhà chơi với ông bà nội. Trẻ con mà bắt ngồi im một chỗ thì làm sao chịu được. Vì thế tôi nhất quyết không vào nhà bà nội nếu không có người chơi cùng. 

Năm đó mấy anh chị ở xa về chơi với bà. Tôi và chị tôi lên chơi. Anh em chúng tôi có 7 người. Tôi là bé nhất nên được mấy anh chị chiều lắm. Nhà bà có cây cau. Thỉnh thoảng có cái mo cau rụng xuống mấy anh em tôi lại lấy mo cau kéo nhau trên hè. Tôi bé nhất nên không phải kéo cứ ngồi hưởng thụ. Đến giờ đi tắm. Ngày đó nhà bà tôi có cái giếng khoan nên mỗi lần lấy nước là phải bơm nước từ giếng lên. Cái giếng khoan được đặt ở giữa sân. Ngay bên cạnh là cái buồng tắm "lộ thiên”. Chính xác là lộ thiên thật vì ở trên không có nắp. Ở góc buồng tắm có cây cau cao vút và giàn trầu không xanh tốt. Thế thì đậy nắp làm sao được!

Tới lượt chị họ tôi đi tắm. Chị ấy bơm nước cho tràn cái chậu rồi mới mang quần áo vào. Thật không may cho chị ấy là đang gội đầu thì hết nước. Chị gọi với ra bảo anh họ tôi bơm nước hộ. (Miêu tả lại một chút. Từ giếng khoan có ống nước nối với ống trong buồng tắm). Anh họ tôi là chuyên gia bày trò. Anh ấy bơm nước từ giếng lên cho vào miệng rồi phun vào ống nước trong buồng tắm. Thật là kinh quá đi!

Buổi tối ăn cơm xong mấy anh em tôi đi xuống nhà bác tôi ngủ vì trên bà thiếu chỗ. Mấy anh chị bảo khiêng tôi lên cho tôi nằm ngửa ra như là khiêng kiệu. Tôi nghe theo. Nằm ngửa mặt lên nhìn trăng tôi thấy quá ư là sung sướng. 7 anh em. 6 người khiêng 1 người. Bây giờ thì tôi có thể liên tưởng nó giống với cái gì rồi đấy.

                                                       ***

Tôi được bố mẹ cho đi công viên nước. Không hiểu mẹ tôi mặc đồ tắm cho tôi kiểu gì mà hở luôn cái thứ không nên hở. Thì ra là mặc ngược. Cởi ra cởi vào mãi cũng xong. Đang đứng tôi thấy một con bé chạc tuổi. Không nhớ nó nói gì với bố nó mà tôi thốt ngay ra một câu " đúng là cái đồ nhà quê”. Ờ nó nhà quê, chắc mình thì quê nhà mất. Xấu hổ quá!

Sau đó bố nó hỏi bố mẹ tôi tôi là con trai à. Xong lại từ trả lời. "con trai gì mà đeo toòng teng”. Kiếp cái từ nghe mà kinh dị thế!

                                                          ***

Mùa hè nhanh chóng trôi đi. Tôi đã lên lớp hai rồi. Bạn bè thì vẫn thế nhưng chuyển sang cô giáo mới. Cô giáo của tôi điệu không tả được. Suốt ngày mặc váy.

Nhà tôi cách trường khá xa mà tôi lại học cả ngày nên bố mẹ gửi tôi cho một nhà trông. Buổi trưa tôi về đó ăn cơm và ngủ, chiều đi học. Nhà đó trông tất cả 5 đứa. Đó là năm tôi lớp một. Năm tôi lên lớp hai thì có thêm hai đứa nữa. Trong đó có một thằng bị ái ái nên chúng tôi gọi nó là Tú ái. Đúng với biệt danh nó chỉ thích chơi với mấy đứa con gái chúng tôi. Chúng tôi hay đi bắt mấy con chuồn chuồn kim mà ngày đó chúng tôi hay gọi là kim kim. Chúng tôi bắt được rất nhiều rồi cho hết vào lá khoai. Thằng Tú ái mang bọc kim kim về rồi thả từng con vào cánh quạt đang quay. Con kim kim chết bét xác. Chúng tôi dọa nó mày mà giết kim kim đêm nó về tìm mày báo thù. Thằng bé sợ, mặt mếu mếu. Chúng tôi bảo nó mang xác con kim kim ra kia chôn. Nó nghe theo. Nó nâng "thân thể” của con kim kim như nâng trứng. Nó đào một hố nhỏ rồi nhẹ nhàng đặt con kim kim xuống và lấp đất lại. Chúng tôi bảo mày phải chấp tay khấn nó. Thằng Tú chắp tay mồm lẩm bẩm nghe vẻ thành tâm lắm. Đến lúc đứng dậy thằng Tú chẳng may đạp phải mộ con kim kim. Tất cả chúng tôi ồ lên "mày chết! nó sẽ không bao giờ tha cho mày”. Thằng Tú quỳ phịch hai chân xuống đất, vẻ mặt như vừa làm chuyện tày đình. Tôi bảo nó " thôi mày lạy nó đi rồi nó tha cho”. Thằng Tú nghe xong cúi lạy lia lịa. Mấy đứa chúng tôi cứ đứng cười.

                                                         ***

Nhóm chúng tôi có 5 đứa học cùng lớp chơi với nhau. 4 gái 1 trai. Bình thường chúng nó đi học thêm buổi tối ở nhà cô giáo chủ nhiệm nên chiều đi học ở trường về bọn  nó lại đến nhà bảo mẫu ăn cơm. Tôi không đi học thêm nên chiều mẹ tôi đến đón. Có hôm nhà tôi bận đi cấy nên không ai đón tôi, tôi đành phải đi học thêm cùng chúng nó. Kể từ hôm đó tôi đi học luôn. Cô giáo có đứa con gái khá xinh nhưng điệu giống mẹ.

Phòng học của chúng tôi khá là nhỏ. Nhìn giống phòng ngủ hơn. Có ba hàng ghế, mỗi hàng gồm hai cái xếp liền nhau. Phía sau có một cái giường. Đứa nào thiếu chỗ thì lên giường học. Tôi hay ngồi ở bàn thứ ba.

Giờ giải lao cô giáo cho chúng tôi ăn nhót. Tôi không thích quả này lắm vì đa số nó rất chua. Với lại trước khi ăn lại còn phải mài mài. Thôi cô đã có lòng thì em cũng có dạ. Tôi cầm một quả lên ăn. Ôi may quá nó không chua lắm! Ăn xong không biết để hạt ở đâu tôi ném bay vào gầm giường. Xong xuôi tôi vỗ hai tay vào nhau phủi bụi rồi học tiếp.

Sắp đến giờ mẹ tôi đến đón rồi. Tôi cứ ngóng ra ngóng vào. "Sao hôm nay mẹ đến muộn thế?”. Cuối cùng thì mẹ tôi cũng đã tới. Tôi nghe thấy tiếng xe máy quen thuộc. Tôi vui sướng khi nhìn thấy mẹ, vội cất sách vào cặp. Bỗng, đứa con gái cô gái chạy ra. Nó cởi trần mặc bỉm "Em trả chị hộp màu này!”. Chúng tôi được một trận cười nghiêng ngả. Con bé thấy vậy khóc thét.

                                                      ***

Năm đó nhà chị họ tôi mới chuyển ra đây ở. Thế là hai chị em lại được chơi với nhau rồi. Chúng tôi hay chơi trò nấu ăn. Lấy hai hòn gạch làm bếp, một cây nến làm lửa, một cái nắp nhôm làm chảo, lấy sáp nến làm mỡ, hai cái que nhỏ làm đũa. Chúng tôi làm món rau xào. Tôi đi hái mấy cái lá cây về làm rau. Tôi bắc bếp, châm lửa rồi cho sáp nến vào. Sáp nến chảy ra tôi cho lá cây. Khói bốc mù mịt, mùi khét lẹt. Sau đó tôi nấu canh. Tôi cho nước, lá cây, sáp nến vào nắp nhôm. Đun một lúc đến khi nước có màu xanh lá thì bắc ra. Thế là hoàn thành xong bữa cơm!

Chị họ tôi nghịch hơn tôi. Nó thường rủ tôi đi nòng nọc. Tôi không thích mấy cái con dưới nước nên chẳng bao giờ tôi xuống ao bắt mà toàn ngồi ở trên. Chị tôi bắt một con cho vào cái túi nhỏ. Chúng tôi đem về làm món "cá nấu”. Chị tôi đổ nó vào chảo đun. Hai chị em ngồi nói chuyện với nhau. Được một lúc quay ra thì "con cá” đã mất tích. Không rõ là nó nhảy ra ngoài hay là bị đun cho mất xác.

                                                 ***

Hai chị em tôi hay chơi với một thằng gần nhà. Ba đứa thường chơi đánh trận giả. Tôi và chị tôi một phe. Chúng tôi lấy áo mưa làm áo choàng, lấy que làm kiếm. Tuy chúng tôi có hai người nhưng vẫn không đánh thăng được một thằng con trai, hơn nữa nó rất nghịch mà còn biết võ.

Gần nhà tôi có một cây gạo to. Thằng kia nó hay làm sung trúc để dọa mấy đứa trẻ con. Trong một lần đánh trận giả, chúng tôi đang ngồi nấp sau cái xe máy thì nó cầm cây súng ra ấn phát vào lưng chị tôi làm nó phát hoảng. Ai mà chẳng biết dính đạn súng trúc thì rất đau. Tôi bực mình đứng dậy không chơi nữa.

-Mày dạy tao võ đi! -Tôi nói với thằng kia.

Nó chỉ cho tôi mấy "thế võ”. Nghe có vẻ oai lắm. Tôi về nhà khoe với mẹ. Chị tôi không hiểu mắt mũi thế nào mà bảo lúc tôi tập trông như con khỉ đang múa.

                                             ***

Trong thể thao tôi giỏi nhất đá cầu và cầu lông. Chị họ tôi có một bộ vợt nên chiều nào ba đứa tôi cũng rủ nhau chơi. Gần đấy có một con chó bẹc giê rất to. Có lần chẳng may tôi đánh hơi mạnh làm quả cầu văng ra xa. Con bẹc giê thấy thế lao ra ngoạm lấy quả cầu rồi biến về nhà.

Những ngày nghỉ chị em tôi rủ nhau lên đường mới tập thể dục. Tối hôm đó hai chị em tôi đi bộ. Đang đi gặp một tốp con trai đứng chặn đường. Có khoảng hơn chục thằng. Bằng tuổi, kém tuổi, hơn tuổi đều có nhưng so về chiều cao thì chắc tôi không bị yếu thế. Tôi nghĩ thầm, bây giờ không đánh thì không đi được nên bắt buộc phải đánh. Xem nào! Ở đây chỉ có một thằng cao hơn mình một chút. Mà mình có hai người chắc chẳng thua được. Mấy thằng bé con kia thì không chấp. Vật một cái là ngã ra chứ gì? Tôi lao lên đánh ngã một thằng. Tưởng rằng chị tôi thấy thế cũng phải lao lên đánh cùng tôi nhưng không…nó đứng nép sang một bên khóc thét. Trong lúc tôi đang đánh một thằng khác thì thằng cao hơn tôi đi ra định đánh chị tôi. Tôi liền giơ chân đạp thằng kia lăn ra đất rồi chạy ra cứu chị. Phải chật vật lắm một mình tôi mới đánh hết chỗ này. Đang bận đánh thì một thằng chạy về từ bao giờ, nó gọi đại ca của nó ra. Thần linh ơi nó cao hơn tôi trông thấy. Tôi đang hang nên mặc dù có hơi sợ nhưng vẫn chưa thay đổi nét mặt. Thằng đó đi ra đứng trước mặt tôi. Tôi định lao lên đấm nó trước thì…

-Tất cả xin lỗi chị mau!-nó ra lệnh cho mấy đứa kia.

-Chúng em xin lỗi chị!-mấy thằng kia khoanh tay cúi đầu.

Trời đất ơi tôi còn tưởng lần này tiêu rồi chứ!

                                                      ***

Thôi thay vì chơi đánh nhau thì ta chơi trò hoàng tử và công chúa. Tôi chơi trò này với 3 người chị của tôi. Tôi đương nhiên vào vai công chuối. Một chị của tôi làm phòi mã. Hai chị kia làm yêu tinh. Trời mùa hè nóng rực rỡ hai chị yêu tinh nhốt tôi dưới cái ghế, còn hai chị ấy nằm quạt mát. Tôi vừa nóng vừa phải đợi phòi mã của tôi đánh nhau xong với hai mụ yêu tinh thì mới đến cứu tôi. Ngồi dưới cái ghế đau lưng muốn chết. Mồ hôi cứ phải gọi là ròng ròng. Tôi lật ghế đi ra.

-Ai cho mày đi ra đây? Đã được cứu đâu!-hai chị yêu tinh hỏi tôi

-Nóng lắm, em không chơi nữa!

Tôi nói rồi chiếm luôn cái quạt.

                                                     ***

Chắc các bạn đều biết trò khinh khí cầu rồi đúng không? Một cái quạt và một cái chăn. Chăn là phải lồng được thứ gì đó vào trong. Lấy miệng chăn trùm vào cái quạt rồi bật công tắc. Gió thổi làm cái chăn căng phồng. Trò này do anh tôi nghĩ ra. 5 chị em tôi chui vào "khinh khí cầu” nằm kể chuyện. Đang say sưa thì có một âm thành lạ lùng cùng cái mùi không trong lành lắm  bốc lên. Chị em tôi lôi chăn, đạp quạt thi nhau chạy ra ngoài. Chỉ có một mình anh thôi vẫn nằm trong đó cười ha hả.

                                                    ***

Hè năm lớp ba tôi được bố cho đi đám cưới ở nghệ an. Lúc đó là cưới con bà Năm-em gái bà nội tôi. Cả họ tôi ở ngoài này thuê một chuyến xe đi vào đó. Trong này toàn là đất đỏ. Dép tôi đi là dép xốp nên dễ ngã. Tôi bảo em họ tôi đổi dép để tôi ra chơi với mấy đứa em. Trong khi tôi đang vui đùa thì em tôi bị ngã từ trên đường xuống đến bờ máng (đường xây cao). Cũng may là không đau lắm. Chỉ bị gãy cái răng lung lay thôi.

Hồi đó tôi không thể nghe được giọng nghệ an. Hai ngày ở đám cưới tôi chơi với đứa cháu gái bà Năm. Tôi nói thì nó hiểu. Nó nói tôi lại không hiểu. Tôi thấy nó y như người ngoài hành tinh mới đáp xuống trái đất. Nói cứ xì xà xì xồ. Một câu nói của nó tôi phải nghe đi nghe lại đến chục lần mà vẫn không hiểu. Thế mà chơi được với nhau mới giỏi chứ.

Tôi là người bị cận thị. Lúc đó tôi chỉ bị cận nhẹ thôi nên tôi không mang theo kính. Con bé cũng khéo tay lắm! Nó lấy lá chuối gấp cho tôi cái kính khá dễ thương. Tôi mang cái kính về nhà. Mấy ngày thì hỏng.

                                                   ***

Năm lên lớp 4 tôi vinh dự được mời đi đánh ghen. Tôi có một đứa chị họ kém tôi 4 tuổi. Nó là em gái cái đứa chị cùng tuổi cùng tên với tôi. Nó chơi với một thằng con trai và hai đứa con gái. Hai đứa con gái này là cháu tôi. 4 đứa học cùng nhau. Hình như cả 3 đứa đều thích thằng kia hay sao mà bọn nó hay tranh nhau chơi với thằng đấy lắm. Nhìn thằng bé trắng trẻo xinh trai. Bảo sao mấy đứa này thích nó. Có một lần thằng này cầm gói bim bim. Nó cho hai đứa cháu tôi ăn mà không cho đứa chị tôi. Chị tôi tức lắm, hầm hầm đi về. Tôi đang đứng trước cửa nhà thì nó gọi tôi:

-Xuân! Đi xuống đây với Trang!

-Đi đâu?

-Đi xuống kia đánh con Uyên và con Linh.

-Sao mà đánh nó?

-Thằng Quang nó cho hai con ấy bim bim mà không cho Trang.

À thì ra là đánh ghen! Tôi lớn bằng ngần đấy rồi thèm gì đánh mấy đứa trẻ con. Thế rồi nó đi ra rủ chị tôi( chị tôi hơn tôi 4 tuổi)

                                                      ***

Hè lớp 5 tôi vào bác tôi chơi. Năm đó mấy anh chị họ tôi cũng ở xa về. Tôi chơi thân với chị "phòi mã”. Chị ấy hơn tôi 7 tuổi.

Tôi và chị gái thu xếp hành lý cắm rễ ở nhà bác tôi hẳn 1 tháng. Hằng ngày bác tôi đi làm đến bữa cơm mới về. Buổi sáng chị gái con bác dậy đi chợ mua rau và đồ ăn sáng cho tôi. Chị ấy nấu ăn thì cũng ngon lắm nhưng mà chị bị nghiện món thịt sốt vang. Cũng chẳng hiểu tại sao lần nào chị cũng mua phải miếng gân bò làm tôi nhai đau cả miệng. Buổi tối, tôi ngủ với "phòi mã” ở gian ngoài. Chúng tôi ngủ trong cái màn chụp rồi cho cái quạt bàn vào trong. Khổ nỗi đêm muỗi đốt không ngủ được. Tôi dậy bật đèn cầm cái màn ngược lên quay quay vài vòng rồi chụp xuống. Mong là muỗi bay ra hết. Tôi tắt đèn rồi vào ngủ tiếp. Ôi tôi tức điên! Cái đồng hồ quả lắc nó đánh chuông 12 tiếng. Aaaaa!!! Làm sao mà ngủ được. Đã bực mình rồi cái quạt bàn còn nổ như cái công nông. Tiếng gà ò ó o bên nhà hàng xóm. "Giữa đêm con gà điên mày kêu cái gì?” Rồi tiếng chó sủa vang vọng đâu đây. Tiếng lợn kêu eng éc kèm theo tiếng người quát lợn như đang cãi nhau.

Một đêm mọi sinh vật hoạt động thật nhộn nhịp!

                                                        ***

Từ lúc tôi lên cấp 2, tôi bắt đầu đi thả diều, đi câu cá, trộm táo, đào khoai…tóm lại là đủ thứ. Gần trường học có một vườn táo. Buổi chiều chúng tôi cứ đến đấy vặt trộm. Người ta không mắng đâu nhưng ăn trộm là nó cứ phải lén lút, vặt nhanh vặt chóng rồi chạy. Tôi bị gai táo làm rách áo. Chị họ tôi bị đứt tay.

Chúng tôi hay đi đến những vườn khoai lang lật tung cả vườn lên để đào bới. Sau đó mang ra ruộng nướng. Nói thật chứ làm gì có món nào khoái bằng món này. Mà cũng phải nói đến "của ăn trộm bao giờ cũng ngon”. Trộm được thì còn đỡ. Không trộm được mà bị người ta bắt thì thảm lắm. Ngay như việc chúng tôi đi trộm ngô. Nhảy xuống vặt được 2 bắp thì bị người ta đuổi. Chúng tôi cho ngô vào áo rồi chạy. Đang chạy rơi mất 1 bắp nhưng không dám quay lại nhặt. Chạy được một đoạn khá xa, quay lại không thấy ai đuổi nữa thì dừng lại. Mở áo ra thấy rơi nốt cái bắp ngô thì lúc nào. Còn cái lần chị tôi cùng bạn đi ăn trộm. Đang hí hửng vặt thì một bà già đi đến hỏi " có thu hoạch được nhiều không?”  Chị tôi ngây thơ trả lời " chưa nhiều lắm, mới có vài bắp”. Thế là mà ấy cầm cuốc đuổi cho hai đứa chạy bán mạng. Chị tôi đèo bạn bằng xe đạp lao đi vèo vèo trên đường. Đi nhanh quá không phanh kịp đâm phải con chó đang đi ở đường. Người một nơi, xe một nơi. Chị tôi ngã bay ra 1 hướng. Bạn chị ấy đè lên con chó. Con chó kêu ẳng ẳng. Về sau thế nào thì tôi cũng không rõ.

Năm đó cũng là lần đánh nhau cuối cùng của tôi. Bây giờ có cho tiền tôi cũng không thèm đánh. Lần đó tôi đánh tay đôi với một thằng con trai. Tại nó bắt nạt chị họ tôi. Tôi có tấm lòng hiệp nghĩa nên ra tay tương trợ. Hai đứa đánh nhau khá lâu và đứa nào cũng trọng thương. Nhưng mà thằng đó rất khốn. Nó đấm ngay vào gò má tôi làm nó sưng lên. Tôi là người bị cận thị nên khi đeo kính thấy vướng lắm. Biết thế lúc ấy tôi đá vào chỗ hiểm của nó cho nó thụt chết cha nó đi. Hừm!

                                                      ***

Đến giờ tôi cứ nghĩ mình ngoan nhất nhà nhưng ngờ đâu bố mẹ tôi nói "mày nghịch nhất. đến nỗi ông nội phải đuổi về” . Tôi đã hai mươi. Nhưng tôi vẫn còn gắn với tuổi thơ của em trai. Ngày nào 4 người trong gia đình chúng tôi cũng cùng nhau xoay giàn. Chẳng hiểu sao cái giàn anten nhà tôi khó bắt thế, suốt ngày vấp. Bố tôi đứng trên tầng xoay giàn, chị em tôi ở dưới coi ti vi, bao giờ không thấy vấp nữa thì bảo bố. " Chưa được đâu, vẫn vấp lắm!” Lần nào cũng cái câu bất hủ gào đến đau cả họng.

Hình như cái giàn nhà tôi lại vấp rồi. Tôi đi xoay giàn đây!


Vote Điểm :12345

Loading...

✿ XEM CÁC TRUYỆN LIÊN QUAN :Truyện Ngắn

✿ XEM TRUYỆN KHÁC
ĐĂNG NHẬP


CHỨC NĂNG
TRUYỆN NGẪU NHIÊN
TRUYỆN FULL
Lên đầu trang
Xuống cuối trang
Loading...
truyện thái mới truyện thái full oneshot đam mỹ truyện gay oneshot fanfic khải nguyên mới fanfic khải nguyên full oneshot bách hợp fanfic Bác Chiến mới fanfic Bác Chiến full Đam mỹ võng du fanfic vkook hoàn fanfic vkook mới fanfic ChanBaek full fanfic ChanBaek mới

Copyright Kênh Truyện © 2011 - 2024 - In Sách Truyện Theo Yêu Cầu
V987.Club Kiếm Tiền Online -Giao diện Mobile